Chương 557: Mưu chức*
Chi Chi
05/05/2014
(*) Mưu cầu, thỉnh cầu chức quan.
Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ “Chẳng qua chỉ là sinh nhật nhỏ mà thôi.” Thập Nhất Nương cười nói. . . . . . , huống chi Cần ca nhi nhà con không chỉ có tặng chữ cho thẩm thẩm, còn tặng hai cây quạt.” Sau đó gọi nàng, “Ăn mì thọ đi con!”
Phương thị không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn mì.
Bên kia Thái phu nhân dùng hơn nửa chén, đã sớm kêu Từ Tự Kiệm đang cúi mặt húp sạch sẽ cả nước mì đi qua.
“Mấy ngày nay đi theo tiên sinh đi học, học hành như thế nào rồi? Sang năm có thể thi hay không?”
Từ Tự Kiệm cười xấu hổ: “Con làm gì có bản lĩnh như Nhị ca!”
Thái phu nhân khẽ cười, hỏi Kiệm ca: “Vậy sau này con có tính toán gì chưa?”
Cái vấn đề này Từ Tự Kiệm còn không có nghĩ tới.
Từ Tự Kiệm sửng sốt hồi lâu, nói: “Con nghe cha con!”
Tất cả mọi người cười lên.
Thái phu nhân ngẩng đầu, đối với Tam gia nói: “Trong các con nhà con. Ta thấy, Kiệm ca nhi có tính tình hoạt bát, đi học mặc dù không có giỏi như Dụ ca nhi, nhưng nói chuyện hào phóng sảng khoái, đối đãi người thật thà.” Đang nói, thì dừng một chút, rồi nói tiếp, “Cần ca nhi là con trai lớn của các con, thì mẫu thân không có quản nữa. Ở đội tiên phong vệ của cấm vệ quân bên kia có một chỗ trống, ta xem cũng không tệ. Qua Đoan ngọ này, để cho Kiệm ca nhi đi qua đó làm chức quan nhỏ đi!”
Tiên phong vệ, hay canh giữ đại môn trong cung.
Trừ Từ Lệnh Khoan, thì mọi người cả phòng đều thất kinh, Tam gia cùng Tam phu nhân lại càng nhìn nhau.
“Nương nói với đệ, muốn tìm cho Kiệm ca nhi một công việc nhỏ.” Từ Lệnh Khoan cười nói, “Đệ liền mời người của Võ tuyển ty* bên Bộ Binh đi ăn cơm. Bọn họ thấy là đệ, nên cầm danh sách cho đệ chọn. Ta thấy người làm việc ở tiên phong vệ là từ lục phẩm, sau này cũng tiện điều qua Ngũ thành binh mã ty, nên đã chọn cái chức nhỏ này.” Trong vẻ tươi cười của Từ Lệnh Khoan mang theo mấy phần đắc ý, “Người trong Võ tuyển ty đã sớm trả lời chắc chắn cho chúng ta rồi, nói có người của vài nhà đều ngó chừng vị trí này. Nếu nhà chúng ta chê chức này nhỏ quá, thì bọn họ cũng tiện đưa qua cho nhà khác để chốt danh sách sớm. Quan trên đang chờ bọn họ đem danh sách báo qua đó!”
(*)Võ tuyển ty: phòng ban chuyên phụ trách tuyển lính, quan võ.
Thập Nhất Nương không khỏi quay đầu nhìn Từ Lệnh Nghi.
Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt vẫn còn lại mấy phần kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng không biết chuyện này.
Tam gia và Tam phu nhân thì lại càng không biết.
Thần sắc Thái phu nhân lạnh xuống tới : “Làm sao? Các con chê vị trí này quá nhỏ không tốt à? Còn có chỗ tốt hơn để an bài phải không?”
Hai ngày trước Thái phu nhân hất chung trà vẫn còn khiến cho lòng Tam gia sợ hãi. Từ Lệnh Ninh nào dám suy nghĩ nhiều,vội nói: “Không có, không có. Con không có an bài gì cả, cũng không phải là ngại vị trí này không tốt. Chẳng qua là không nghĩ tới. . . . . .” Nói tới đây, bất chợt tỉnh ngộ lại. Chuyện này mặc dù là ý của Thái phu nhân, nhưng nếu không có uy danh của Từ Lệnh Nghi, thì dù Từ Lệnh Khoan có ra mặt, mắt của những người trong Võ tuyển ty bên Bộ Binh cao trên đỉnh đầu trên chỉ sợ cũng sẽ không sảng khoái mà đem danh sách lấy ra cho Từ Lệnh Khoan tùy tiện chọn như vậy. Tam gia vội vàng lôi kéo ống tay áo Tam phu nhân, quỳ xuống trước: “Nương, chúng con đa tạ nương vì Kiệm ca nhi tìm một vị trí tốt như vậy.” Rồi đứng vậy hướng Từ Lệnh Nghi chấp tay thi lễ, “Tứ đệ, đa tạ đệ!”, cũng chấp tay thi lễ với Từ Lệnh Khoan, “Đa tạ Ngũ đệ đã giúp đỡ!”
Tam phu nhân cũng kịp phản ứng.
Tương lai của hai đứa con trai vẫn là một căn bệnh trong lòng nàng.
Bắt đầu từ thời Thái tổ, từ nhất phẩm đến thất phẩm, chỉ cần có một đứa con thừa kế có bổng lộc và chức quyền thì cũng có thể ấm no cả một nhà. Cũng bởi vì có công với xã tắc hoặc là được Hoàng Thượng sủng ái, thì mấy con trai nữa cũng đều được che chở thêm. Người ở bên ngoài nhìn vào cho rằng, bằng công lao của Từ Lệnh Nghi, bằng sủng ái của Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu nương nương , thì đường công danh của con cháu căn bản không phải là vấn đề. Nhưng mà Tam phu nhân cũng rõ, chỉ ở trong nhà mình mới biết chuyện của mình. Từ rất lâu trước kia Từ Lệnh Nghi cũng đã nói, Từ gia không làm ngoại thích cũng được, nếu đã làm ngoại thích, thì không chỉ phải tuân theo pháp luật, mà còn phải biết nghiêm cẩn tự hạn chế. Không thể để cho Hoàng Hậu nương nương khó xử, không thể bôi đen bôi nhọ mấy vị hoàng tử. Từ Lệnh Nghi còn chủ động khiến Hoàng Thượng yên lòng, là để cho con trai lớn đi học, thi lấy công danh. . . . . . . . . . . . Thế cho nên Tam phòng nhà họ mới tiến thoái lưỡng nan, nếu để cho con trai lớn được ân huệ che chở, thì con thứ phải làm sao bây giờ? Nàng đã từng nói thầm để trượng phu giúp đỡ nghĩ biện pháp, nhưng trượng phu nhát gan hèn yếu, không dám mượn danh tiếng của Từ Lệnh Nghi mà tìm người, còn nói cái gì “Tứ đệ là một người có chừng mực, đến lúc đó tự có an bài” … làm cho nàng hờn dỗi vài lần.
Không nghĩ tới sau khi giận dữ với vợ chồng nhà mình, Thái phu nhân lại đột nhiên chủ động an bài cho Từ Tự Kiệm một chức quan. . . . . . . . . . . . Cái này thì Từ Lệnh Nghi cũng không thể nói gì? Đến lúc đó gặp khi bên Bộ Lại cần người sẽ đem tên Từ Tự Cần báo lên, sau này mình cũng sẽ không có chuyện gì phải ăn năn nữa rồi!
Nghĩ tới đây, vẻ tươi cười của Tam phu nhân không ngăn được mà tràn ra .
Nàng nhanh chóng dập đầu cho Thái phu nhân: “Nương, Kiệm ca nhi nhà chúng con, nếu như không có người, tương lai sau này không biết phải làm sao?” Vừa nói vừa rối rít ngoắc tay bảo Từ Tự Kiệm tới đây “Đứa con ngốc nghếch này, còn đứng ở trong đó làm cái gì? Mau tới đây dập đầu với tổ mẫu con đi!” rồi ngẩng đầu nhìn thấy Ngũ phu nhân ngồi ở trên giường gạch, lại nói” “Mau cám ơn Ngũ thúc con nữa!”
Từ Tự Kiệm còn có chút ngơ ngác. Bị mẫu thân lôi kéo như vậy mới kịp phản ứng. Không nhịn được liền toét miệng cười.
“Cám ơn tổ mẫu, cám ơn Ngũ thúc.” Lại nghĩ tới cái này cái kia đều nói cám ơn, mà không cám ơn Tứ thúc thì có vẻ trơ trọi, nên dập đầu cho Từ Lệnh Nghi: “Cám ơn Tứ thúc.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu cười.
Từ Lệnh Khoan thì ôm cháu trai so với mình chỉ thấp hơn nửa cái đầu: “Ở tiên phong vệ cố gắng làm cho tốt, để tranh thủ thăng lên ngũ phẩm, đến lúc đó đi sang Ngũ thành binh mã ty, thế nào cũng sẽ là ngũ phẩm. Cuộc sống sau này của con sẽ ổn định hơn rồi.”
Từ Tự Kiệm cười đến không khép miệng, gật đầu lia lịa: “Con nghe Ngũ thúc .” Khóe mắt liếc về phía ca ca và chị dâu đang đứng ở một bên, không khỏi do dự , ấp a ấp úng kêu lên”Đại ca!”, trong lòng lại khó xử; nếu như Đại ca đã thành hôn, thì như thế nào cũng nên an bài ổn định chuyện của Đại ca trước sau đó mới đến lượt mình….
Từ Tự Cần cũng là tự đáy lòng vui mừng cho Từ Tự Kiệm.
Vì hôn sự của Từ Tự Kiệm, mẫu thân phải quan tâm lo lắng không ít. Nói đến nói đi, cũng bởi vì Từ Tự Kiệm là con thứ, theo như lẽ thường, kế thừa ân huệ đều thuộc về con trai lớn. Nhưng mình lại không có bản lãnh như Từ Tự Dụ, thi tú tài,.. vân vân…. Bây giờ đệ đệ có chức quan nhỏ, sau này việc làm mai mối sẽ dễ dàng gấp bội.
“Đệ cần phải cố gắng làm tốt.” Từ Tự Cần nhẹ nhàng mà vỗ vỗ xuống bả vai đệ đệ , “Không hiểu gì, thì thỉnh giáo Ngũ thúc nhiều một chút. Ngũ thúc ở cấm vệ quân làm quan, từ thống lĩnh Âu Dương, cho tới những người gác cửa cung , đều qua lại rất hòa hợp.”
Từ Tự Kiệm thấy ca ca cũng không ghen tị, trong lòng càng mừng rỡ: “Đại ca yên tâm, đến lúc đó đệ nhất định học hỏi Ngũ thúc.”
Phương thị thì thở phào một hơi.
Công danh của Từ Tự Kiệm đã có nơi có trốn, tương đương với công danh của Từ Tự Cần cũng có tin tức, nàng thật sợ Tam phu nhân gây chuyện làm loạn. đem ân huệ ấm ân của cha chồng truyền lại đến đời cháu trai. Cũng không biết tại sao, trong lòng cảm giác, cảm thấy là lạ .
Tại sao sớm không giúp Từ Tự Kiệm tìm việc, muộn không tìm, mào vào lúc cha chồng vừa từ quan xong, hơn nữa còn là từ quan không chút hào quang nào, chẳng lẽ Từ gia không chuẩn bị giúp cha chồng tìm việc khác?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Phương thị vội lắc bỏ.
Có lẽ là mình đã nghĩ nhiều.
Từ Tự Kiệm năm nay đã mười sáu tuổi, tuổi tác này con cháu ở nhà công huân, cũng nên suy nghĩ chuyện công danh.
Nhìn tình cảnh hết sức phấn khởi này, Phương thị đem những lời này đều ném ra sau đầu, tính đợi lát nữa sẽ phái người đi báo tin cho Phương Kí mới được. Hôm nay Thái phu nhân đã biểu hiện rất rõ ràng. Từ gia không có đem lời đồn khắc chồng để ở trong lòng. Nếu như vậy, thì đại ca phải ấm ức một chuyến mà nhanh chóng tới nói xin lỗi với trưởng bối Từ gia . . . . . .
. . . . . .
Thấy hơi thở của Cẩn ca nhi dần dần vững vàng, Thập Nhất Nương ngừng vỗ vào lưng bé.
Dựa vào đầu giường muốn đọc sách, Từ Lệnh Nghi liền kề sát lại, nhìn vẻ mặt an tường của con trai: “Ngủ say rồi sao?!”
Thập Nhất Nương gật đầu, sợ bé nóng nên đem tay của con trai đặt ở phía ngoài chăn, lúc này mới thấp giọng đáp: “Ngủ rồi ạ!”. Sau đó rón rén ngồi dậy, lại gần bả vai Từ Lệnh Nghi “Chàng nói xem, tại sao nương lại làm vậy? Đột nhiên âm thầm bảo Ngũ gia giúp đỡ cho Kiệm ca nhi tìm việc. . . . . . . . . . . .” Trong lòng Thập Nhất Nương có chút bất an, cảm giác, cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Có phải nàng cảm thấy nương không bàn với chúng ta, cho nên. . . . . . . . . . . .” ”
“Vậy thì không phải.” Thập Nhất Nương cười nói” “Thiếp xem bộ dạng của Nhị tẩu và Ngũ đệ muội, so với thiếp còn kinh ngạc hơn. Ừm, tất nhiên là nương đã dặn dò Ngũ Gia. . . . . . , có điều thiếp có chút nghĩ không ra, nói lại, đây là chuyện tốt, nương cần gì phải thần thần bí bí như thế !”
Từ Lệnh Nghi thấy khuôn mặt nàng nghi ngờ, thì cười nghiêng đầu hôn xuống, thấp giọng nói: “Chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, hôm nay là sinh nhật nàng, có nghĩ muốn tặng đồ gì đặc biệt không? Ta mua tặng nàng.”
“Không có ạ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Không phải Hầu gia đã tặng thiếp trâm vàng rồi sao? Thiếp cảm thấy nó rất đẹp. Không có món gì đặc biệt muốn có.”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, chúng ta giống như Ngũ đệ, dẫn các con đi ngõ Kim Ngư ở vài ngày. Từ sau khi bên ngõ Kim Ngư sửa chữa lại nàng còn chưa có đi xem. Bên kia vắng vẻ, vắng vẻ cũng có chỗ tốt của vắng vẻ, gần kề mặt nước, tiết trời thoáng đãng. . . . . .”
Đến lúc đó mỗi sáng sớm bọn nhỏ vẫn phải thỉnh an, đặc biệt là Từ Tự Dụ, cũng đã mười lăm, sáu tuổi lớn rồi, mỗi lần gặp mình đều phải cẩn thận quần áo trang phục, sợ đồ trang sức đeo tay quá mức hoa mỹ xinh đẹp, xiêm y quá mức đơn bạc, trong lúc vô tình sẽ có chỗ thất lễ. . . . . . Huống chi không giống như hiện đại, chỉ cần một va -li da là có thể ra cửa. Đến lúc đó ngay cả cái bình hoa thường dùng cũng phải mang theo, đừng nói là nha hoàn, bà tử. Trời thì rất nóng, còn không bằng ở lại nhà.
“Thiếp thấy hay là thôi đi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Thời tiết quá nóng, nên lười biếng không muốn động. Hay là chờ trời lạnh chút rồi nói tiếp!”
Từ Lệnh Nghi lại suy nghĩ, nói: “Nếu không, nàng dẫn Cẩn ca nhi về nhà mẹ đẻ ở vài ngày? Thừa dịp này đến chỗ Tứ di, Ngũ di ngồi chơi. Tử Thuần được bổ khuyết làm Tri huyện Văn Đăng. Tháng năm này sẽ phải rời kinh rồi. Sau này cũng không biết lúc nào có thể gặp lại, tỷ muội các nàng nhất định có rất nhiều lời muốn nói. . . . . .”
Ngõ Cung Huyền hiện tại Vương di nương là đương gia, Thập Nhất Nương là cô phu nhân, nàng ấy tự nhiên không dám qua loa, Thập Nhất Nương cũng có thể có mấy ngày thoải mái
“Hầu gia đừng có đuổi thiếp ra khỏi cửa nữa.” Thập Nhất Nương không nhịn được cười lên, “Ta thương Cẩn ca nhi.” Ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng Từ Lệnh Nghi khẽ mấp máy, bộ dạng muốn nói tiếp thì vội nói, ” Ý tốt của Hầu gia trong lòng thiếp xin nhận. Thiếp ở nhà đã quen, không muốn ra cửa. Nếu Hầu gia cảm thấy tiết trời quá nóng, vậy chúng ta nói một tiếng với Thái phu nhân, dọn đến nhà thủy tạ Thùy Luân ở qua mùa hè cũng tốt!”
Từ Lệnh Nghi nghĩ tới bình thường Thập Nhất Nương không có việc gì đều thích ở nhà, nên cười cười, không có nói thêm nữa.
Thập Nhất Nương liền hỏi hắn: “Trước đó vài ngày không phải nói bổ nhiệm làm huyện thừa của Thuần An sao? Tại sao lại sửa thành Tri huyện Văn Đăng rồi?”
Hôm nay Ngũ nương không có trở về nhà mẹ đẻ, nói là nhất bảng đồng khoa của Tiễn Minh đến nhà làm khách, nàng phải ở lại đãi khách.
“Tuy Văn Đăng cằn cỗi, nhưng rốt cuộc là phụ mẫu một huyện, không thể so với đi Thuần An, mặc dù giàu có, nhưng cũng là thủ hạ làm việc dưới trướng người khác.” Từ Lệnh Nghi giải thích, “Tử Thuần vốn cùng đám người Văn tuyển ty* của Bộ Lại qua lại thân thiết, lại nguyện ý xuất tiền. Tự nhiên vừa nói là được!”
(*)Văn tuyển ty: Phòng ban chuyên tuyển quan văn.
“Lúc Tống ma ma đưa lễ tiết Đoan Ngọ qua, Ngũ tỷ cũng không nói gì. Thiếp cũng chuẩn bị qua tiết Đoan Ngọ qua đó xem một chút .” Thập Nhất Nương gật đầu, “Nếu cuối tháng năm tỷ ấy sẽ phải rời kinh, vậy ngày mai thiếp sẽ đi qua một chuyến."
Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ “Chẳng qua chỉ là sinh nhật nhỏ mà thôi.” Thập Nhất Nương cười nói. . . . . . , huống chi Cần ca nhi nhà con không chỉ có tặng chữ cho thẩm thẩm, còn tặng hai cây quạt.” Sau đó gọi nàng, “Ăn mì thọ đi con!”
Phương thị không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn mì.
Bên kia Thái phu nhân dùng hơn nửa chén, đã sớm kêu Từ Tự Kiệm đang cúi mặt húp sạch sẽ cả nước mì đi qua.
“Mấy ngày nay đi theo tiên sinh đi học, học hành như thế nào rồi? Sang năm có thể thi hay không?”
Từ Tự Kiệm cười xấu hổ: “Con làm gì có bản lĩnh như Nhị ca!”
Thái phu nhân khẽ cười, hỏi Kiệm ca: “Vậy sau này con có tính toán gì chưa?”
Cái vấn đề này Từ Tự Kiệm còn không có nghĩ tới.
Từ Tự Kiệm sửng sốt hồi lâu, nói: “Con nghe cha con!”
Tất cả mọi người cười lên.
Thái phu nhân ngẩng đầu, đối với Tam gia nói: “Trong các con nhà con. Ta thấy, Kiệm ca nhi có tính tình hoạt bát, đi học mặc dù không có giỏi như Dụ ca nhi, nhưng nói chuyện hào phóng sảng khoái, đối đãi người thật thà.” Đang nói, thì dừng một chút, rồi nói tiếp, “Cần ca nhi là con trai lớn của các con, thì mẫu thân không có quản nữa. Ở đội tiên phong vệ của cấm vệ quân bên kia có một chỗ trống, ta xem cũng không tệ. Qua Đoan ngọ này, để cho Kiệm ca nhi đi qua đó làm chức quan nhỏ đi!”
Tiên phong vệ, hay canh giữ đại môn trong cung.
Trừ Từ Lệnh Khoan, thì mọi người cả phòng đều thất kinh, Tam gia cùng Tam phu nhân lại càng nhìn nhau.
“Nương nói với đệ, muốn tìm cho Kiệm ca nhi một công việc nhỏ.” Từ Lệnh Khoan cười nói, “Đệ liền mời người của Võ tuyển ty* bên Bộ Binh đi ăn cơm. Bọn họ thấy là đệ, nên cầm danh sách cho đệ chọn. Ta thấy người làm việc ở tiên phong vệ là từ lục phẩm, sau này cũng tiện điều qua Ngũ thành binh mã ty, nên đã chọn cái chức nhỏ này.” Trong vẻ tươi cười của Từ Lệnh Khoan mang theo mấy phần đắc ý, “Người trong Võ tuyển ty đã sớm trả lời chắc chắn cho chúng ta rồi, nói có người của vài nhà đều ngó chừng vị trí này. Nếu nhà chúng ta chê chức này nhỏ quá, thì bọn họ cũng tiện đưa qua cho nhà khác để chốt danh sách sớm. Quan trên đang chờ bọn họ đem danh sách báo qua đó!”
(*)Võ tuyển ty: phòng ban chuyên phụ trách tuyển lính, quan võ.
Thập Nhất Nương không khỏi quay đầu nhìn Từ Lệnh Nghi.
Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt vẫn còn lại mấy phần kinh ngạc, hiển nhiên hắn cũng không biết chuyện này.
Tam gia và Tam phu nhân thì lại càng không biết.
Thần sắc Thái phu nhân lạnh xuống tới : “Làm sao? Các con chê vị trí này quá nhỏ không tốt à? Còn có chỗ tốt hơn để an bài phải không?”
Hai ngày trước Thái phu nhân hất chung trà vẫn còn khiến cho lòng Tam gia sợ hãi. Từ Lệnh Ninh nào dám suy nghĩ nhiều,vội nói: “Không có, không có. Con không có an bài gì cả, cũng không phải là ngại vị trí này không tốt. Chẳng qua là không nghĩ tới. . . . . .” Nói tới đây, bất chợt tỉnh ngộ lại. Chuyện này mặc dù là ý của Thái phu nhân, nhưng nếu không có uy danh của Từ Lệnh Nghi, thì dù Từ Lệnh Khoan có ra mặt, mắt của những người trong Võ tuyển ty bên Bộ Binh cao trên đỉnh đầu trên chỉ sợ cũng sẽ không sảng khoái mà đem danh sách lấy ra cho Từ Lệnh Khoan tùy tiện chọn như vậy. Tam gia vội vàng lôi kéo ống tay áo Tam phu nhân, quỳ xuống trước: “Nương, chúng con đa tạ nương vì Kiệm ca nhi tìm một vị trí tốt như vậy.” Rồi đứng vậy hướng Từ Lệnh Nghi chấp tay thi lễ, “Tứ đệ, đa tạ đệ!”, cũng chấp tay thi lễ với Từ Lệnh Khoan, “Đa tạ Ngũ đệ đã giúp đỡ!”
Tam phu nhân cũng kịp phản ứng.
Tương lai của hai đứa con trai vẫn là một căn bệnh trong lòng nàng.
Bắt đầu từ thời Thái tổ, từ nhất phẩm đến thất phẩm, chỉ cần có một đứa con thừa kế có bổng lộc và chức quyền thì cũng có thể ấm no cả một nhà. Cũng bởi vì có công với xã tắc hoặc là được Hoàng Thượng sủng ái, thì mấy con trai nữa cũng đều được che chở thêm. Người ở bên ngoài nhìn vào cho rằng, bằng công lao của Từ Lệnh Nghi, bằng sủng ái của Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu nương nương , thì đường công danh của con cháu căn bản không phải là vấn đề. Nhưng mà Tam phu nhân cũng rõ, chỉ ở trong nhà mình mới biết chuyện của mình. Từ rất lâu trước kia Từ Lệnh Nghi cũng đã nói, Từ gia không làm ngoại thích cũng được, nếu đã làm ngoại thích, thì không chỉ phải tuân theo pháp luật, mà còn phải biết nghiêm cẩn tự hạn chế. Không thể để cho Hoàng Hậu nương nương khó xử, không thể bôi đen bôi nhọ mấy vị hoàng tử. Từ Lệnh Nghi còn chủ động khiến Hoàng Thượng yên lòng, là để cho con trai lớn đi học, thi lấy công danh. . . . . . . . . . . . Thế cho nên Tam phòng nhà họ mới tiến thoái lưỡng nan, nếu để cho con trai lớn được ân huệ che chở, thì con thứ phải làm sao bây giờ? Nàng đã từng nói thầm để trượng phu giúp đỡ nghĩ biện pháp, nhưng trượng phu nhát gan hèn yếu, không dám mượn danh tiếng của Từ Lệnh Nghi mà tìm người, còn nói cái gì “Tứ đệ là một người có chừng mực, đến lúc đó tự có an bài” … làm cho nàng hờn dỗi vài lần.
Không nghĩ tới sau khi giận dữ với vợ chồng nhà mình, Thái phu nhân lại đột nhiên chủ động an bài cho Từ Tự Kiệm một chức quan. . . . . . . . . . . . Cái này thì Từ Lệnh Nghi cũng không thể nói gì? Đến lúc đó gặp khi bên Bộ Lại cần người sẽ đem tên Từ Tự Cần báo lên, sau này mình cũng sẽ không có chuyện gì phải ăn năn nữa rồi!
Nghĩ tới đây, vẻ tươi cười của Tam phu nhân không ngăn được mà tràn ra .
Nàng nhanh chóng dập đầu cho Thái phu nhân: “Nương, Kiệm ca nhi nhà chúng con, nếu như không có người, tương lai sau này không biết phải làm sao?” Vừa nói vừa rối rít ngoắc tay bảo Từ Tự Kiệm tới đây “Đứa con ngốc nghếch này, còn đứng ở trong đó làm cái gì? Mau tới đây dập đầu với tổ mẫu con đi!” rồi ngẩng đầu nhìn thấy Ngũ phu nhân ngồi ở trên giường gạch, lại nói” “Mau cám ơn Ngũ thúc con nữa!”
Từ Tự Kiệm còn có chút ngơ ngác. Bị mẫu thân lôi kéo như vậy mới kịp phản ứng. Không nhịn được liền toét miệng cười.
“Cám ơn tổ mẫu, cám ơn Ngũ thúc.” Lại nghĩ tới cái này cái kia đều nói cám ơn, mà không cám ơn Tứ thúc thì có vẻ trơ trọi, nên dập đầu cho Từ Lệnh Nghi: “Cám ơn Tứ thúc.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu cười.
Từ Lệnh Khoan thì ôm cháu trai so với mình chỉ thấp hơn nửa cái đầu: “Ở tiên phong vệ cố gắng làm cho tốt, để tranh thủ thăng lên ngũ phẩm, đến lúc đó đi sang Ngũ thành binh mã ty, thế nào cũng sẽ là ngũ phẩm. Cuộc sống sau này của con sẽ ổn định hơn rồi.”
Từ Tự Kiệm cười đến không khép miệng, gật đầu lia lịa: “Con nghe Ngũ thúc .” Khóe mắt liếc về phía ca ca và chị dâu đang đứng ở một bên, không khỏi do dự , ấp a ấp úng kêu lên”Đại ca!”, trong lòng lại khó xử; nếu như Đại ca đã thành hôn, thì như thế nào cũng nên an bài ổn định chuyện của Đại ca trước sau đó mới đến lượt mình….
Từ Tự Cần cũng là tự đáy lòng vui mừng cho Từ Tự Kiệm.
Vì hôn sự của Từ Tự Kiệm, mẫu thân phải quan tâm lo lắng không ít. Nói đến nói đi, cũng bởi vì Từ Tự Kiệm là con thứ, theo như lẽ thường, kế thừa ân huệ đều thuộc về con trai lớn. Nhưng mình lại không có bản lãnh như Từ Tự Dụ, thi tú tài,.. vân vân…. Bây giờ đệ đệ có chức quan nhỏ, sau này việc làm mai mối sẽ dễ dàng gấp bội.
“Đệ cần phải cố gắng làm tốt.” Từ Tự Cần nhẹ nhàng mà vỗ vỗ xuống bả vai đệ đệ , “Không hiểu gì, thì thỉnh giáo Ngũ thúc nhiều một chút. Ngũ thúc ở cấm vệ quân làm quan, từ thống lĩnh Âu Dương, cho tới những người gác cửa cung , đều qua lại rất hòa hợp.”
Từ Tự Kiệm thấy ca ca cũng không ghen tị, trong lòng càng mừng rỡ: “Đại ca yên tâm, đến lúc đó đệ nhất định học hỏi Ngũ thúc.”
Phương thị thì thở phào một hơi.
Công danh của Từ Tự Kiệm đã có nơi có trốn, tương đương với công danh của Từ Tự Cần cũng có tin tức, nàng thật sợ Tam phu nhân gây chuyện làm loạn. đem ân huệ ấm ân của cha chồng truyền lại đến đời cháu trai. Cũng không biết tại sao, trong lòng cảm giác, cảm thấy là lạ .
Tại sao sớm không giúp Từ Tự Kiệm tìm việc, muộn không tìm, mào vào lúc cha chồng vừa từ quan xong, hơn nữa còn là từ quan không chút hào quang nào, chẳng lẽ Từ gia không chuẩn bị giúp cha chồng tìm việc khác?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Phương thị vội lắc bỏ.
Có lẽ là mình đã nghĩ nhiều.
Từ Tự Kiệm năm nay đã mười sáu tuổi, tuổi tác này con cháu ở nhà công huân, cũng nên suy nghĩ chuyện công danh.
Nhìn tình cảnh hết sức phấn khởi này, Phương thị đem những lời này đều ném ra sau đầu, tính đợi lát nữa sẽ phái người đi báo tin cho Phương Kí mới được. Hôm nay Thái phu nhân đã biểu hiện rất rõ ràng. Từ gia không có đem lời đồn khắc chồng để ở trong lòng. Nếu như vậy, thì đại ca phải ấm ức một chuyến mà nhanh chóng tới nói xin lỗi với trưởng bối Từ gia . . . . . .
. . . . . .
Thấy hơi thở của Cẩn ca nhi dần dần vững vàng, Thập Nhất Nương ngừng vỗ vào lưng bé.
Dựa vào đầu giường muốn đọc sách, Từ Lệnh Nghi liền kề sát lại, nhìn vẻ mặt an tường của con trai: “Ngủ say rồi sao?!”
Thập Nhất Nương gật đầu, sợ bé nóng nên đem tay của con trai đặt ở phía ngoài chăn, lúc này mới thấp giọng đáp: “Ngủ rồi ạ!”. Sau đó rón rén ngồi dậy, lại gần bả vai Từ Lệnh Nghi “Chàng nói xem, tại sao nương lại làm vậy? Đột nhiên âm thầm bảo Ngũ gia giúp đỡ cho Kiệm ca nhi tìm việc. . . . . . . . . . . .” Trong lòng Thập Nhất Nương có chút bất an, cảm giác, cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Có phải nàng cảm thấy nương không bàn với chúng ta, cho nên. . . . . . . . . . . .” ”
“Vậy thì không phải.” Thập Nhất Nương cười nói” “Thiếp xem bộ dạng của Nhị tẩu và Ngũ đệ muội, so với thiếp còn kinh ngạc hơn. Ừm, tất nhiên là nương đã dặn dò Ngũ Gia. . . . . . , có điều thiếp có chút nghĩ không ra, nói lại, đây là chuyện tốt, nương cần gì phải thần thần bí bí như thế !”
Từ Lệnh Nghi thấy khuôn mặt nàng nghi ngờ, thì cười nghiêng đầu hôn xuống, thấp giọng nói: “Chúng ta đừng nói những chuyện này nữa, hôm nay là sinh nhật nàng, có nghĩ muốn tặng đồ gì đặc biệt không? Ta mua tặng nàng.”
“Không có ạ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Không phải Hầu gia đã tặng thiếp trâm vàng rồi sao? Thiếp cảm thấy nó rất đẹp. Không có món gì đặc biệt muốn có.”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, chúng ta giống như Ngũ đệ, dẫn các con đi ngõ Kim Ngư ở vài ngày. Từ sau khi bên ngõ Kim Ngư sửa chữa lại nàng còn chưa có đi xem. Bên kia vắng vẻ, vắng vẻ cũng có chỗ tốt của vắng vẻ, gần kề mặt nước, tiết trời thoáng đãng. . . . . .”
Đến lúc đó mỗi sáng sớm bọn nhỏ vẫn phải thỉnh an, đặc biệt là Từ Tự Dụ, cũng đã mười lăm, sáu tuổi lớn rồi, mỗi lần gặp mình đều phải cẩn thận quần áo trang phục, sợ đồ trang sức đeo tay quá mức hoa mỹ xinh đẹp, xiêm y quá mức đơn bạc, trong lúc vô tình sẽ có chỗ thất lễ. . . . . . Huống chi không giống như hiện đại, chỉ cần một va -li da là có thể ra cửa. Đến lúc đó ngay cả cái bình hoa thường dùng cũng phải mang theo, đừng nói là nha hoàn, bà tử. Trời thì rất nóng, còn không bằng ở lại nhà.
“Thiếp thấy hay là thôi đi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Thời tiết quá nóng, nên lười biếng không muốn động. Hay là chờ trời lạnh chút rồi nói tiếp!”
Từ Lệnh Nghi lại suy nghĩ, nói: “Nếu không, nàng dẫn Cẩn ca nhi về nhà mẹ đẻ ở vài ngày? Thừa dịp này đến chỗ Tứ di, Ngũ di ngồi chơi. Tử Thuần được bổ khuyết làm Tri huyện Văn Đăng. Tháng năm này sẽ phải rời kinh rồi. Sau này cũng không biết lúc nào có thể gặp lại, tỷ muội các nàng nhất định có rất nhiều lời muốn nói. . . . . .”
Ngõ Cung Huyền hiện tại Vương di nương là đương gia, Thập Nhất Nương là cô phu nhân, nàng ấy tự nhiên không dám qua loa, Thập Nhất Nương cũng có thể có mấy ngày thoải mái
“Hầu gia đừng có đuổi thiếp ra khỏi cửa nữa.” Thập Nhất Nương không nhịn được cười lên, “Ta thương Cẩn ca nhi.” Ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng Từ Lệnh Nghi khẽ mấp máy, bộ dạng muốn nói tiếp thì vội nói, ” Ý tốt của Hầu gia trong lòng thiếp xin nhận. Thiếp ở nhà đã quen, không muốn ra cửa. Nếu Hầu gia cảm thấy tiết trời quá nóng, vậy chúng ta nói một tiếng với Thái phu nhân, dọn đến nhà thủy tạ Thùy Luân ở qua mùa hè cũng tốt!”
Từ Lệnh Nghi nghĩ tới bình thường Thập Nhất Nương không có việc gì đều thích ở nhà, nên cười cười, không có nói thêm nữa.
Thập Nhất Nương liền hỏi hắn: “Trước đó vài ngày không phải nói bổ nhiệm làm huyện thừa của Thuần An sao? Tại sao lại sửa thành Tri huyện Văn Đăng rồi?”
Hôm nay Ngũ nương không có trở về nhà mẹ đẻ, nói là nhất bảng đồng khoa của Tiễn Minh đến nhà làm khách, nàng phải ở lại đãi khách.
“Tuy Văn Đăng cằn cỗi, nhưng rốt cuộc là phụ mẫu một huyện, không thể so với đi Thuần An, mặc dù giàu có, nhưng cũng là thủ hạ làm việc dưới trướng người khác.” Từ Lệnh Nghi giải thích, “Tử Thuần vốn cùng đám người Văn tuyển ty* của Bộ Lại qua lại thân thiết, lại nguyện ý xuất tiền. Tự nhiên vừa nói là được!”
(*)Văn tuyển ty: Phòng ban chuyên tuyển quan văn.
“Lúc Tống ma ma đưa lễ tiết Đoan Ngọ qua, Ngũ tỷ cũng không nói gì. Thiếp cũng chuẩn bị qua tiết Đoan Ngọ qua đó xem một chút .” Thập Nhất Nương gật đầu, “Nếu cuối tháng năm tỷ ấy sẽ phải rời kinh, vậy ngày mai thiếp sẽ đi qua một chuyến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.