Chương 313: Ngày Sinh ( trung )
Chi Chi
12/12/2013
Edit: Aquarius8713
Nội viện khố phòng chủ yếu bày ra một chút đồ dùng của công trung.
Theo như cách dùng phân ra khí cụ, đồ đựng dụng cụ, tranh chữ các loại…, Trong đó có một ma ma tổng quản sự, lại có mấy ma ma phân quản. Uông ma ma này được phân quản khí cụ.
“Quản sự của các ngươi là Vu ma ma sao?” Thập Nhất Nương nghe cười nói: “Có chuyện gì, ngươi làm cho bà ta tới nói với ta đi.”
Uông ma ma ngẩn ra, nói: “Nhưng phu nhân ngài là chủ trì việc bếp núc . . . . . .”
Thập Nhất Nương cười cười, vẻ mặt ôn hoà nói: “Chuyện khố phòng ta đều giao cho Vu ma ma. Nếu như Vu ma ma cảm thấy không thể làm, tới nói với ta. Về phần chuyện này, ngươi trước nói với bà ta đi.” Sau đó bưng trà.
Uông ma ma nhìn thấy Thập Nhất Nương chỉ trích nàng lạm quyền, thì sắc mặt khẽ biến thành đỏ, khom gối hành lễ vội vã lui xuống.
Một bên Tống ma ma thấp giọng nhắc nhở: “Phu nhân, vị Uông ma ma này, hết sức tốt với Đỗ ma ma bên cạnh Thái phu nhân.”
Khó trách dám chạy đến trước mặt mình mà nói chuyện.
“Nhưng Vu ma ma cũng là tổng quản sự ta đồng ý cho ở khố phòng.” Thập Nhất Nương thản nhiên nói: “Bà ta lướt qua Vu ma ma như vậy chạy đến nơi này nói chuyện, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu như người người đều như vậy, ta còn cần tổng quản sự ma ma làm cái gì? Vậy còn không bằng chính mình quản.”
Tống ma ma do dự nói: “Vậy, Đỗ ma ma bên kia?”
“Đây là một phủ lớn.” Thập Nhất Nương nói: “Bà ta nếu thật muốn có mặt mũi này, thì Đỗ ma ma sẽ tìm ta nói chuyện. Ngươi không cần lo lắng.” Sau đó phân phó Tống ma ma: “Ngươi đem Vu ma ma gọi tới, ta có lời muốn hỏi bà ta.” Một bộ dáng không muốn nói chuyện nhiều.
Tống ma ma không dám hỏi nữa, cười đi mời Vu ma ma.
“Mới vừa rồi Uông ma ma tới nói với ta, là không thấy bình phong sơn đen chạm khắc hoa mẫu đơn mà ta định đặt ở ngoài phòng Thái phu nhân, nên muốn đổi lại bình phong ngà voi sơn đen có chạm khắc hoa sơn trà, ngươi cũng đã biết chuyện này?”
Vu ma ma vội nói: “Phu nhân, không phải là không thấy chỉ là ở trên sổ sách có chữ ‘bính’, chữ ‘bính’ ở trong sổ sách cũng là đồ vật lớn, để sâu, buổi sáng hôm nay ngài mới lên tiếng, nhất thời khó tìm, cho nên mới để cho Uông ma ma qua nói với ngài một tiếng .”
Thập Nhất Nương lạnh lùng nhìn bà ta, đem câu hỏi mới vừa rồi hỏi lại một lần: “. . . . . . Ngươi cũng biết chuyện này?”
Trong nhà không khí theo ánh mắt cũng lạnh lên.
Vu ma ma trong lòng run sợ, vội nói: “Ta biết. Nhưng mà. . . . . .”
Còn muốn giải thích. Nhưng không đợi lời của bà ta nói xong, Thập Nhất Nương đã lạnh lùng nói: “Nếu biết, tại sao không đích thân đến nói cho ta biết? Lại phái nhị đẳng quản sự ma ma tới xin chỉ thị của ta, để cho ta đổi lại trang trí đồ. Chẳng lẽ đây là quy củ khố phòng của các ngươi?”
“Phái nhị đẳng quản sự ma ma xin chỉ thị của ta” tội danh như vậy, bà gánh vác không nổi.
Ở dưới ánh mắt lợi hại của Thập Nhất Nương, cái trán của Vu ma ma lấm tấm mồ hôi hột.
Nói lại, chỉ có thể trách ngày hôm nay nhiều việc quá. Nơi này cũng phải kêu bà tử thô sử đi khuân đồ, nơi khác cũng kêu bà tử thô sử đi hỗ trợ, tất cả mọi người đều có chút bận không thở nổi. Có vài chỗ còn dựa vào giao tình bên ngoài viện nhờ gã sai vặt cháu hoặc là nhi tử đi vào làm chút ít việc nặng. Mắt thấy đến lúc ăn cơm tối, mấy ma ma không khỏi có chút oán trách, thì một tiểu nha hoàn cho chủ ý này: “. . . . . . Phu nhân là người hết sức hòa khí, đi cầu một chút, khẳng định sẽ đáp ứng.”
Bà mặc dù cảm thấy có chút không ổn, nhưng Uông ma ma nghe lại nói tốt, còn chủ động nói đi chỗ của Thập Nhất Nương xin chỉ thị. Bà nghĩ tới giao tình giữa Uông ma ma cùng Đỗ ma ma, nên đồng ý. Không nghĩ tới. . . . .
“Phu nhân, tất cả đều là lỗi của nô tỳ.” Vu ma ma sợ hãi quỳ gối trên mặt đất: “Nô tỳ đi dạy dỗ Uông ma ma lại.”
Ám hiệu nguyên nhân gây ra chuyện này là Uông ma ma.
Thập Nhất Nương mới không cùng nàng chơi loại mập mờ này, trực tiếp nói: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ đây tất cả đều là chủ ý của Uông ma ma sao?”
Vu ma ma kinh ngạc.
Uông ma ma cùng Đỗ ma ma giao tình tốt, đây là cả nhà đều biết. Nghĩ lại, phu nhân cũng là người cơ mẫn, chuyện như vậy, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau bỏ qua cho là được, làm sao đột nhiên cứ như vậy nhất quyết ngó chừng hỏi tới?
Bà không dám trả lời.
Lời nói nếu nói ra, như nước hắt ra ngoài. Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, huống chi trong nhà còn có tiểu nha hoàn đang đứng hầu hạ.
Bà vội nói: “Không phải vậy, không phải vây. Đây là chủ ý của ta.” Cái trán có mồ hôi hột rơi xuống.
“Vu ma ma nói như vậy là được rồi.” Giọng nói của Thập Nhất Nương vừa chậm lại, lời nói thấm thía nói: ” Nếu ta đã đem khố phòng giao cho ngươi, chính là tin tưởng ngươi có thể đem chuyện ta phân công làm tốt. Cho nên ta không gặp quản sự phía dưới ngươi, sợ có người lướt qua các ngươi nói chút ít thị phi. Sợ quản sự dưới ngươi cũng không lướt qua ngươi lên tiếng, sợ có người cho ta mượn danh tiếng sanh sự. Ta chỉ nghe tổng quản sự ma ma thủ hạ của ta nói. Ngươi hiểu không?”
Vu ma ma giật mình nhìn Thập Nhất Nương.
Phu nhân đây là ý gì?
Chẳng lẽ có người ở trước mặt phu nhân nói cái gì?
Bà nghĩ tới Uông ma ma.
Chủ động tới chỗ Thập Nhất Nương xin chỉ thị. . . . . . Là muốn vùi lấp mình vào bất nghĩa sau đó lại mượn xu thế của Đỗ ma ma đem mình kéo xuống ngựa?
Trong lúc nhất thời, bà tâm loạn như ma, không khỏi ấp úng hô một tiếng: “Phu nhân”.
Thập Nhất Nương lại bưng trà: “Ngươi là quản sự ma ma thủ hạ của ta, nên vì ta chia sẻ gánh nặng mới đúng. Chuyện ngày hôm nay đến đây nên ngừng. Mau đưa bình phong sơn đen khắc hoa mẫu đơn kia tìm ra rồi đặt ở phòng ngoài của Thái phu nhân đi.”
Vu ma ma nghe trong lời nói có gì đó, đã hoàn toàn nghĩ trật.
Bà nghiêm nghị nói “Dạ”. Cảm kích nhìn Thập Nhất Nương một cái, rồi bước nhanh lui xuống.
Khố phòng là một chỗ rất quan trọng, quản khố phòng lại nhàn không tệ, có thể làm ma ma quản sự khố phòng, cũng là ít nhiều có chút quan hệ cùng Thái phu nhân. Ngay cả lúc Nguyên Nương làm chủ mẫu, cũng không dám tùy ý thay đổi người. Đợi đến trong tay Tam phu nhân, liền phát triển đến không dám tùy ý sai sử. Phát sinh chuyện ngày hôm nay, thứ nhất là cậy già lên mặt, thứ hai chính là bị làm hư. Cũng không phải nói những người này rất hồ đồ. Ngược lại, các nàng cũng rất biết nhìn món ăn với người ăn cơm.
Tống ma ma rất là lo lắng, nhìn Vu ma ma đi xa, lại nhìn vào tiểu nha hoàn ở trong phòng hầu hạ, muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương cũng không giải thích, đứng dậy đi vào phòng trong.
Có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân, Tam gia tặng thọ lễ cho Thái phu nhân, còn có lão Cam Tuyền gia vấn an với Thái phu nhân.”
Tam phòng sau khi đi chỉ gửi một phong thư báo tin bình an.
“Để cho nàng đi vào đi.”
Tiểu nha hoàn lên tiếng đem lão Cam Tuyền gia đi vào.
Thập Nhất Nương hỏi tình huống của Tam phòng.
“. . . . . . Lão gia làm việc cần cù, rất được quan trên coi trọng. Tam phu nhân ở nơi đó mở một cửa hàng ngũ cốc, mới vừa khai trương. Đại thiếu gia cùng Tam thiếu gia thì mời tiên sinh ở nhà học tập. Mọi chuyện đều tốt. Chỉ là nhớ thương Thái phu nhân, Hầu gia cùng phu nhân.” Lão Cam Tuyền gia cung kính nói.
Thập Nhất Nương gật đầu, mang theo Cam Tuyền lão gia đi đến chỗ của Thái phu nhân.
Thái phu nhân nghe nói Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm không bỏ lại công khóa, rất hài lòng gật gật đầu, thưởng lão Cam Tuyền gia hai lượng bạc, để cho Đỗ ma ma mang theo đi xuống nghỉ ngơi. Nhưng thở dài cùng Thập Nhất Nương nói: “Rốt cuộc cũng bớt chút ít nông cạn.”
Là chỉ chuyện Tam gia vừa tới nhậm chức,Tam phu nhân đã ở trong phạm vi của Tam gia quản hạt mở ra gia cửa hàng bán lương thực sao?
Thập Nhất Nương cười nói an ủi Thái phu nhân: ” Sư gia lương thực bên cạnh Tam gia là Hầu gia tự mình chọn lựa. Hầu gia lúc ấy cũng có căn dặn. Nghĩ đến sẽ khuyên Tam gia cùng Tam phu nhân .”
“Chỉ hy vọng như thế đi.” Thái phu nhân thở dài.
Buổi tối biết chuyện Thập Nhất Nương ở Thủy Tạ nói, Thái phu nhân không khỏi gật đầu: “Bắt giặc phải bắt vua trước. Không tệ, không tệ. Nàng có thể tá lực đả lực, đem đám láu cá nhất trong khố phòng kia đè xuống, còn lại mấy cái ma ma quản sự bên kia cũng sẽ không có ai dám sanh sự.”
Đỗ ma ma cười gật đầu: “Ai nói không phải chứ”
“Uông gia kia không có tới tìm ngươi đi nhờ nói chuyện sao?” Thái phu nhân cười hỏi.
Đỗ ma ma cười nói: “Tứ phu nhân đánh thẳng bến tàu, ta làm sao dám.”
“Coi như ngươi còn có mấy phân ánh mắt.” Thái phu nhân trêu ghẹo Đỗ ma ma.
Nhị phu nhân đã tới.
Thái phu nhân liền lôi Nhị phu nhân đi xem Thập Nhất Nương chọn xiêm y cho nàng: “Quần áo đẹp không? Màu đỏ chót. Để cho ta mang bộ đồ trang sức ngọc lục bảo kia.”
“Đẹp mắt.” Nhị phu nhân cười nói: “Phải nên như vậy mới có không khí vui vẻ nhẹ nhàng chứ.”
Thái phu nhân nói: “Trong lòng ta có nghĩ, nhưng cũng không dám mặc vào, Thập Nhất Nương ngày ngày nói với ta không có chuyện gì. Hiện tại ngươi cũng nói đẹp mắt. Chỉ mong đợi ngày mai không bị người ta nói là già mà quái dị là tốt rồi.”
Nhị phu nhân cười to.
Ngày thứ hai Thái phu nhân mặc bộ quần áo hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm cũng đế giày vải bố Thập Nhất Nương chọn được, đeo đồ trang sức ngọc lục bảo đi phòng khách.
Hoàng gia Vĩnh Xương hầu, Lâm gia Uy Bắc hầu, Tôn gia Định Nam hầu, Cam gia Trung Cần bá, Chu phu nhân cùng Phương tỷ Nhi, còn có La gia cùng Hạng gia đều tới.
Đầy một phòng oanh oanh yến yến, Hoàng phu nhân, Lâm phu nhân, Tôn phu nhân, Cam phu nhân mấy người ở ngồi bên trong phòng, những người khác đều tiến lên hành lễ chúc thọ cho Thái phu nhân, Đỗ ma ma phái phát bao hồng cho mọi người, Chu phu nhân cùng Hoàng tam thiếu phu nhân thì tại một bên làm ầm ĩ, trong phòng hoan thanh tiếu ngữ, hết sức náo nhiệt.
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Thái phu nhân, phu nhân của Lý đại nhân Tổng binh Sơn Tây vội tới chúc thọ cho ngài.”
Lý gia cũng không ở trong danh sách mở tiệc chiêu đãi.
Nhưng mà người tới cũng là khách.
Thập Nhất Nương một mặt cười đi ra ngoài đón, một mặt nghĩ tới Lý gia nhờ Vương Lệ nói chuyện cầu hôn.
Lý phu nhân cũng không phải là một người tới, nàng còn đem theo Lý đại tiểu thư.
“Thái phu nhân mừng thọ, phu nhân cũng không báo ta một tiếng.” Lý phu nhân nhìn thấy Thập Nhất Nương liền giận trách nói: “Nếu không phải ta nghe lão gia nhà chúng ta nhắc tới, thật là sẽ bỏ lỡ dịp.”
“Cũng không phải là đại thọ, cho nên không dám kinh động mọi người.” Thập Nhất Nương cười cùng nàng khách khí hai câu, lại khen ăn mặc của Lý đại tiểu thư, cười theo nàng đi phòng khách.
Lý phu nhân mang theo nữ nhi vừa chúc thọ cho Thái phu nhân xong, lại có tiểu nha hoàn chạy vào: “Thái phu nhân, phu nhân của Tưởng Đô Đốc Ngũ quân phủ đô đốc vội tới chúc thọ cho ngài.”
Lại cũng không có ở trong danh sách mở tiệc chiêu đãi.
Thập Nhất Nương nghênh đón.
Tưởng phu nhân cũng không phải là một người tới, nàng đem tới một tiểu cô nương xinh đẹp thanh tú. Giới thiệu với Thập Nhất Nương: “Đây là cháu gái nhà mẹ đẻ của ta.”
Thập Nhất Nương cười đem hai vị mời đi vào, chúc thọ với Thái phu nhân, Thập Nhất Nương kêu Trinh tỷ nhi tới chào hỏi cháu gái của Tưởng phu nhân. Cháu gái của Tưởng phu nhân cũng rất xấu hổ, theo thật sát phía sau Tưởng phu nhân. Tưởng phu nhân phân phó một tiếng, lúc này mới đi theo Trinh tỷ nhi đi.
Lại có phu nhân của Trác Thị Lang Binh bộ vội tới chúc thọ cho Thái phu nhân.
Vị này không chỉ không có tên trên danh sách mở tiệc chiêu đãi, hơn nữa Thập Nhất Nương còn rất xa lạ.
Một bên Ngũ phu nhân vội thấp giọng giải thích với Thập Nhất Nương: “Lúc Hầu gia đánh Miêu Cương, vị Trác đại nhân này từng ở dưới trướng Hầu gia mang binh qua. Lúc trước ở Vân Quý làm Tổng binh, tháng ba vừa mới thăng Binh Bộ Thị Lang.”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra, đi ra ngoài đón.
Trác phu nhân là một phụ nhân chừng hai mươi tuổi, hơn nữa còn là một người tới.
Không biết tại sao, Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.
“Quản sự của các ngươi là Vu ma ma sao?” Thập Nhất Nương nghe cười nói: “Có chuyện gì, ngươi làm cho bà ta tới nói với ta đi.”
Uông ma ma ngẩn ra, nói: “Nhưng phu nhân ngài là chủ trì việc bếp núc . . . . . .”
Thập Nhất Nương cười cười, vẻ mặt ôn hoà nói: “Chuyện khố phòng ta đều giao cho Vu ma ma. Nếu như Vu ma ma cảm thấy không thể làm, tới nói với ta. Về phần chuyện này, ngươi trước nói với bà ta đi.” Sau đó bưng trà.
Uông ma ma nhìn thấy Thập Nhất Nương chỉ trích nàng lạm quyền, thì sắc mặt khẽ biến thành đỏ, khom gối hành lễ vội vã lui xuống.
Một bên Tống ma ma thấp giọng nhắc nhở: “Phu nhân, vị Uông ma ma này, hết sức tốt với Đỗ ma ma bên cạnh Thái phu nhân.”
Khó trách dám chạy đến trước mặt mình mà nói chuyện.
“Nhưng Vu ma ma cũng là tổng quản sự ta đồng ý cho ở khố phòng.” Thập Nhất Nương thản nhiên nói: “Bà ta lướt qua Vu ma ma như vậy chạy đến nơi này nói chuyện, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu như người người đều như vậy, ta còn cần tổng quản sự ma ma làm cái gì? Vậy còn không bằng chính mình quản.”
Tống ma ma do dự nói: “Vậy, Đỗ ma ma bên kia?”
“Đây là một phủ lớn.” Thập Nhất Nương nói: “Bà ta nếu thật muốn có mặt mũi này, thì Đỗ ma ma sẽ tìm ta nói chuyện. Ngươi không cần lo lắng.” Sau đó phân phó Tống ma ma: “Ngươi đem Vu ma ma gọi tới, ta có lời muốn hỏi bà ta.” Một bộ dáng không muốn nói chuyện nhiều.
Tống ma ma không dám hỏi nữa, cười đi mời Vu ma ma.
“Mới vừa rồi Uông ma ma tới nói với ta, là không thấy bình phong sơn đen chạm khắc hoa mẫu đơn mà ta định đặt ở ngoài phòng Thái phu nhân, nên muốn đổi lại bình phong ngà voi sơn đen có chạm khắc hoa sơn trà, ngươi cũng đã biết chuyện này?”
Vu ma ma vội nói: “Phu nhân, không phải là không thấy chỉ là ở trên sổ sách có chữ ‘bính’, chữ ‘bính’ ở trong sổ sách cũng là đồ vật lớn, để sâu, buổi sáng hôm nay ngài mới lên tiếng, nhất thời khó tìm, cho nên mới để cho Uông ma ma qua nói với ngài một tiếng .”
Thập Nhất Nương lạnh lùng nhìn bà ta, đem câu hỏi mới vừa rồi hỏi lại một lần: “. . . . . . Ngươi cũng biết chuyện này?”
Trong nhà không khí theo ánh mắt cũng lạnh lên.
Vu ma ma trong lòng run sợ, vội nói: “Ta biết. Nhưng mà. . . . . .”
Còn muốn giải thích. Nhưng không đợi lời của bà ta nói xong, Thập Nhất Nương đã lạnh lùng nói: “Nếu biết, tại sao không đích thân đến nói cho ta biết? Lại phái nhị đẳng quản sự ma ma tới xin chỉ thị của ta, để cho ta đổi lại trang trí đồ. Chẳng lẽ đây là quy củ khố phòng của các ngươi?”
“Phái nhị đẳng quản sự ma ma xin chỉ thị của ta” tội danh như vậy, bà gánh vác không nổi.
Ở dưới ánh mắt lợi hại của Thập Nhất Nương, cái trán của Vu ma ma lấm tấm mồ hôi hột.
Nói lại, chỉ có thể trách ngày hôm nay nhiều việc quá. Nơi này cũng phải kêu bà tử thô sử đi khuân đồ, nơi khác cũng kêu bà tử thô sử đi hỗ trợ, tất cả mọi người đều có chút bận không thở nổi. Có vài chỗ còn dựa vào giao tình bên ngoài viện nhờ gã sai vặt cháu hoặc là nhi tử đi vào làm chút ít việc nặng. Mắt thấy đến lúc ăn cơm tối, mấy ma ma không khỏi có chút oán trách, thì một tiểu nha hoàn cho chủ ý này: “. . . . . . Phu nhân là người hết sức hòa khí, đi cầu một chút, khẳng định sẽ đáp ứng.”
Bà mặc dù cảm thấy có chút không ổn, nhưng Uông ma ma nghe lại nói tốt, còn chủ động nói đi chỗ của Thập Nhất Nương xin chỉ thị. Bà nghĩ tới giao tình giữa Uông ma ma cùng Đỗ ma ma, nên đồng ý. Không nghĩ tới. . . . .
“Phu nhân, tất cả đều là lỗi của nô tỳ.” Vu ma ma sợ hãi quỳ gối trên mặt đất: “Nô tỳ đi dạy dỗ Uông ma ma lại.”
Ám hiệu nguyên nhân gây ra chuyện này là Uông ma ma.
Thập Nhất Nương mới không cùng nàng chơi loại mập mờ này, trực tiếp nói: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ đây tất cả đều là chủ ý của Uông ma ma sao?”
Vu ma ma kinh ngạc.
Uông ma ma cùng Đỗ ma ma giao tình tốt, đây là cả nhà đều biết. Nghĩ lại, phu nhân cũng là người cơ mẫn, chuyện như vậy, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau bỏ qua cho là được, làm sao đột nhiên cứ như vậy nhất quyết ngó chừng hỏi tới?
Bà không dám trả lời.
Lời nói nếu nói ra, như nước hắt ra ngoài. Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, huống chi trong nhà còn có tiểu nha hoàn đang đứng hầu hạ.
Bà vội nói: “Không phải vậy, không phải vây. Đây là chủ ý của ta.” Cái trán có mồ hôi hột rơi xuống.
“Vu ma ma nói như vậy là được rồi.” Giọng nói của Thập Nhất Nương vừa chậm lại, lời nói thấm thía nói: ” Nếu ta đã đem khố phòng giao cho ngươi, chính là tin tưởng ngươi có thể đem chuyện ta phân công làm tốt. Cho nên ta không gặp quản sự phía dưới ngươi, sợ có người lướt qua các ngươi nói chút ít thị phi. Sợ quản sự dưới ngươi cũng không lướt qua ngươi lên tiếng, sợ có người cho ta mượn danh tiếng sanh sự. Ta chỉ nghe tổng quản sự ma ma thủ hạ của ta nói. Ngươi hiểu không?”
Vu ma ma giật mình nhìn Thập Nhất Nương.
Phu nhân đây là ý gì?
Chẳng lẽ có người ở trước mặt phu nhân nói cái gì?
Bà nghĩ tới Uông ma ma.
Chủ động tới chỗ Thập Nhất Nương xin chỉ thị. . . . . . Là muốn vùi lấp mình vào bất nghĩa sau đó lại mượn xu thế của Đỗ ma ma đem mình kéo xuống ngựa?
Trong lúc nhất thời, bà tâm loạn như ma, không khỏi ấp úng hô một tiếng: “Phu nhân”.
Thập Nhất Nương lại bưng trà: “Ngươi là quản sự ma ma thủ hạ của ta, nên vì ta chia sẻ gánh nặng mới đúng. Chuyện ngày hôm nay đến đây nên ngừng. Mau đưa bình phong sơn đen khắc hoa mẫu đơn kia tìm ra rồi đặt ở phòng ngoài của Thái phu nhân đi.”
Vu ma ma nghe trong lời nói có gì đó, đã hoàn toàn nghĩ trật.
Bà nghiêm nghị nói “Dạ”. Cảm kích nhìn Thập Nhất Nương một cái, rồi bước nhanh lui xuống.
Khố phòng là một chỗ rất quan trọng, quản khố phòng lại nhàn không tệ, có thể làm ma ma quản sự khố phòng, cũng là ít nhiều có chút quan hệ cùng Thái phu nhân. Ngay cả lúc Nguyên Nương làm chủ mẫu, cũng không dám tùy ý thay đổi người. Đợi đến trong tay Tam phu nhân, liền phát triển đến không dám tùy ý sai sử. Phát sinh chuyện ngày hôm nay, thứ nhất là cậy già lên mặt, thứ hai chính là bị làm hư. Cũng không phải nói những người này rất hồ đồ. Ngược lại, các nàng cũng rất biết nhìn món ăn với người ăn cơm.
Tống ma ma rất là lo lắng, nhìn Vu ma ma đi xa, lại nhìn vào tiểu nha hoàn ở trong phòng hầu hạ, muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương cũng không giải thích, đứng dậy đi vào phòng trong.
Có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân, Tam gia tặng thọ lễ cho Thái phu nhân, còn có lão Cam Tuyền gia vấn an với Thái phu nhân.”
Tam phòng sau khi đi chỉ gửi một phong thư báo tin bình an.
“Để cho nàng đi vào đi.”
Tiểu nha hoàn lên tiếng đem lão Cam Tuyền gia đi vào.
Thập Nhất Nương hỏi tình huống của Tam phòng.
“. . . . . . Lão gia làm việc cần cù, rất được quan trên coi trọng. Tam phu nhân ở nơi đó mở một cửa hàng ngũ cốc, mới vừa khai trương. Đại thiếu gia cùng Tam thiếu gia thì mời tiên sinh ở nhà học tập. Mọi chuyện đều tốt. Chỉ là nhớ thương Thái phu nhân, Hầu gia cùng phu nhân.” Lão Cam Tuyền gia cung kính nói.
Thập Nhất Nương gật đầu, mang theo Cam Tuyền lão gia đi đến chỗ của Thái phu nhân.
Thái phu nhân nghe nói Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm không bỏ lại công khóa, rất hài lòng gật gật đầu, thưởng lão Cam Tuyền gia hai lượng bạc, để cho Đỗ ma ma mang theo đi xuống nghỉ ngơi. Nhưng thở dài cùng Thập Nhất Nương nói: “Rốt cuộc cũng bớt chút ít nông cạn.”
Là chỉ chuyện Tam gia vừa tới nhậm chức,Tam phu nhân đã ở trong phạm vi của Tam gia quản hạt mở ra gia cửa hàng bán lương thực sao?
Thập Nhất Nương cười nói an ủi Thái phu nhân: ” Sư gia lương thực bên cạnh Tam gia là Hầu gia tự mình chọn lựa. Hầu gia lúc ấy cũng có căn dặn. Nghĩ đến sẽ khuyên Tam gia cùng Tam phu nhân .”
“Chỉ hy vọng như thế đi.” Thái phu nhân thở dài.
Buổi tối biết chuyện Thập Nhất Nương ở Thủy Tạ nói, Thái phu nhân không khỏi gật đầu: “Bắt giặc phải bắt vua trước. Không tệ, không tệ. Nàng có thể tá lực đả lực, đem đám láu cá nhất trong khố phòng kia đè xuống, còn lại mấy cái ma ma quản sự bên kia cũng sẽ không có ai dám sanh sự.”
Đỗ ma ma cười gật đầu: “Ai nói không phải chứ”
“Uông gia kia không có tới tìm ngươi đi nhờ nói chuyện sao?” Thái phu nhân cười hỏi.
Đỗ ma ma cười nói: “Tứ phu nhân đánh thẳng bến tàu, ta làm sao dám.”
“Coi như ngươi còn có mấy phân ánh mắt.” Thái phu nhân trêu ghẹo Đỗ ma ma.
Nhị phu nhân đã tới.
Thái phu nhân liền lôi Nhị phu nhân đi xem Thập Nhất Nương chọn xiêm y cho nàng: “Quần áo đẹp không? Màu đỏ chót. Để cho ta mang bộ đồ trang sức ngọc lục bảo kia.”
“Đẹp mắt.” Nhị phu nhân cười nói: “Phải nên như vậy mới có không khí vui vẻ nhẹ nhàng chứ.”
Thái phu nhân nói: “Trong lòng ta có nghĩ, nhưng cũng không dám mặc vào, Thập Nhất Nương ngày ngày nói với ta không có chuyện gì. Hiện tại ngươi cũng nói đẹp mắt. Chỉ mong đợi ngày mai không bị người ta nói là già mà quái dị là tốt rồi.”
Nhị phu nhân cười to.
Ngày thứ hai Thái phu nhân mặc bộ quần áo hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm cũng đế giày vải bố Thập Nhất Nương chọn được, đeo đồ trang sức ngọc lục bảo đi phòng khách.
Hoàng gia Vĩnh Xương hầu, Lâm gia Uy Bắc hầu, Tôn gia Định Nam hầu, Cam gia Trung Cần bá, Chu phu nhân cùng Phương tỷ Nhi, còn có La gia cùng Hạng gia đều tới.
Đầy một phòng oanh oanh yến yến, Hoàng phu nhân, Lâm phu nhân, Tôn phu nhân, Cam phu nhân mấy người ở ngồi bên trong phòng, những người khác đều tiến lên hành lễ chúc thọ cho Thái phu nhân, Đỗ ma ma phái phát bao hồng cho mọi người, Chu phu nhân cùng Hoàng tam thiếu phu nhân thì tại một bên làm ầm ĩ, trong phòng hoan thanh tiếu ngữ, hết sức náo nhiệt.
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Thái phu nhân, phu nhân của Lý đại nhân Tổng binh Sơn Tây vội tới chúc thọ cho ngài.”
Lý gia cũng không ở trong danh sách mở tiệc chiêu đãi.
Nhưng mà người tới cũng là khách.
Thập Nhất Nương một mặt cười đi ra ngoài đón, một mặt nghĩ tới Lý gia nhờ Vương Lệ nói chuyện cầu hôn.
Lý phu nhân cũng không phải là một người tới, nàng còn đem theo Lý đại tiểu thư.
“Thái phu nhân mừng thọ, phu nhân cũng không báo ta một tiếng.” Lý phu nhân nhìn thấy Thập Nhất Nương liền giận trách nói: “Nếu không phải ta nghe lão gia nhà chúng ta nhắc tới, thật là sẽ bỏ lỡ dịp.”
“Cũng không phải là đại thọ, cho nên không dám kinh động mọi người.” Thập Nhất Nương cười cùng nàng khách khí hai câu, lại khen ăn mặc của Lý đại tiểu thư, cười theo nàng đi phòng khách.
Lý phu nhân mang theo nữ nhi vừa chúc thọ cho Thái phu nhân xong, lại có tiểu nha hoàn chạy vào: “Thái phu nhân, phu nhân của Tưởng Đô Đốc Ngũ quân phủ đô đốc vội tới chúc thọ cho ngài.”
Lại cũng không có ở trong danh sách mở tiệc chiêu đãi.
Thập Nhất Nương nghênh đón.
Tưởng phu nhân cũng không phải là một người tới, nàng đem tới một tiểu cô nương xinh đẹp thanh tú. Giới thiệu với Thập Nhất Nương: “Đây là cháu gái nhà mẹ đẻ của ta.”
Thập Nhất Nương cười đem hai vị mời đi vào, chúc thọ với Thái phu nhân, Thập Nhất Nương kêu Trinh tỷ nhi tới chào hỏi cháu gái của Tưởng phu nhân. Cháu gái của Tưởng phu nhân cũng rất xấu hổ, theo thật sát phía sau Tưởng phu nhân. Tưởng phu nhân phân phó một tiếng, lúc này mới đi theo Trinh tỷ nhi đi.
Lại có phu nhân của Trác Thị Lang Binh bộ vội tới chúc thọ cho Thái phu nhân.
Vị này không chỉ không có tên trên danh sách mở tiệc chiêu đãi, hơn nữa Thập Nhất Nương còn rất xa lạ.
Một bên Ngũ phu nhân vội thấp giọng giải thích với Thập Nhất Nương: “Lúc Hầu gia đánh Miêu Cương, vị Trác đại nhân này từng ở dưới trướng Hầu gia mang binh qua. Lúc trước ở Vân Quý làm Tổng binh, tháng ba vừa mới thăng Binh Bộ Thị Lang.”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra, đi ra ngoài đón.
Trác phu nhân là một phụ nhân chừng hai mươi tuổi, hơn nữa còn là một người tới.
Không biết tại sao, Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.