Thứ Nữ Công Lược

Chương 691: Nguyện vọng(trung)

Chi Chi

26/07/2014

Edit: Leticia

Beta: Tiểu Tuyền

“Tốt!” Từ Lệnh Nghi không có chút do dự nào, lập tức đáp ứng.

Hắn sảng khoái khiến Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc, phải biết rằng, Cẩn ca nhi lớn như vậy, còn chưa từng rời khỏi tầm mắt của Từ Lệnh Nghi, chính là nàng, cũng phải suy nghĩ hai ngày mới đưa ra quyết định này.

“Ta hiểu lo lắng của nàng.” Từ Lệnh Nghi ngưng mắt nhìn nàng, “Có đôi khi, ta cũng biết sợ. Sợ ta quyết định là sai, sợ ta một bên tình nguyện đánh giá cao thiên phú của Cẩn ca nhi, sợ Cẩn ca nhi yêu thích tung tăng chỉ là thú vị nhất thời. Thế nhưng ta càng sợ con là diều hâu mà bị chúng ta nuôi thành ngỗng, thời điểm muốn bay thì không bay được, người khác lại cứ coi hắn là diều hâu mà tới thu thập. . . . . .” Khóe mắt của hắn có nước mắt lóe lên.

Nước mắt của Thập Nhất Nương rơi xuống không tiếng động.

Nàng cảm giác không phải là mâu thuẫn như thế . . . . . . Hi vọng hài tử có thể đảm đương được chính phẩm hạnh của mình, đạt được sự tôn kính của thế nhân, nhưng hi vọng hắn không ăn quá nhiều khổ, đi quá nhiều đường quanh co, biết quá nhiều thương hải tang điền(thế sự xoay vần).

“Để cho Chấn Hưng mang con đi Giang Nam xem một chút đi!” Từ Lệnh Nghi dùng ống tay áo lau nước mắt cho Thập Nhất Nương, “Ít nhất con sẽ biết rõ mưa bụi ở Giang Nam khác với bão cát trên sa mạc, biết thế gian này còn có một loại phong cảnh khác, ” Hắn vừa nói, rồi đột nhiên nở nụ cười, “Nói không chừng con đột nhiên muốn nhìn một chút thế giới này có cái gì khác, quyết định trưởng thành sẽ đi Liêu Đông cũng không nhất định.”

Nếu như là như vậy. . . . . . Thập Nhất Nương thử nghĩ xem cũng cảm thấy buồn cười, khóe miệng hiện lên nụ cười nhợt nhạt.

“Tại sao muốn Cẩn ca nhi của chúng ta sẽ đi loại địa phương vắng vẻ như vậy?” Nàng giận trách nói, nhưng giọng nói hòa hoãn không ít, “Nói không chừng Cẩn ca nhi quyết định ở lại Hàng Châu không đi!”

“Hàng Châu cũng không tồi!” Từ Lệnh Nghi nói theo: “Trên có Thiên Đường, dưới có Tô Hàng. Huống chi hàng hóa Giang Nam đều chuyển từ phía Bắc Hàng Châu, tổng đà Tào bang nằm ở đấy. Không cần phải nói, chỉ cần bạc mà Tào bang chuẩn bị hàng năm, cũng đủ để Tuần Kiểm ty toàn được nhậu nhẹt ăn ngon rồi. Chức vụ Tuần Kiểm ty hơi nhỏ một chút, nhưng nhiều lợi ích thực tế!”

Bố trí, bãi miễn hay khảo hạch Tuần Kiểm ty đều do Binh bộ trông coi.

“Sao ngài suốt ngày nghĩ cho Cẩn ca nhi tiến nhập quân doanh a!” Thập Nhất Nương chán nản: “Mới vừa rồi chàng còn nói để cho Đại ca mang theo Cẩn ca nhi đi Giang Nam một chuyến, làm sao lời nói còn chưa dứt, tâm tư đã để ở trên Tuần kiểm ty rồi? Thiếp tình nguyện để Cẩn ca nhi chúng ta đi Tây Sơn đại doanh cũng không muốn hắn đi làm Tuần Kiểm ty. Gặp được thuyền con qua lại tựa như đại gia hét ba uống bốn ăn hiếu kính của người ta, gặp được quan trên thì phải cúi đầu cúi người nịnh bợ nịnh nọt. . . . . .” Kiếp trước nàng rất xem thường những trạm kiểm soát cản đường như vậy đấy.

“Thì ra là nàng không nhìn trúng Tuần kiểm ty!” Từ Lệnh Nghi nghe vậy nhíu mày, “Cách Hàng Châu gần cũng chỉ có. . . . . . phủ tổng đốc Thuỷ vận. . . . . . Nó ở Hoài An. Nhưng mà, Tổng đốc Thuỷ vận là chức quan tam phẩm, vừa bắt đầu đã làm Tổng đốc Thuỷ vận . . . . . . có chút khó khăn!” Vừa nói, còn nhẹ nhàng lắc đầu, một bộ dạng hết sức khó xử.

Như thế này mà Thập Nhất Nương còn không biết Từ Lệnh Nghi đang trêu ghẹo nàng, vậy thì quá đần độn rồi.

“Ai muốn làm Tổng đốc Thuỷ vận chứ?” Nàng hất tay của hắn, “Thiếp cũng không biết từ lúc nào Lại bộ lại thành vật trong túi của Hầu gia rồi!”

Từ Lệnh Nghi cười ha ha, ôn nhu hỏi nàng: “Có thấy tâm tình khá hơn chút nào không?”

Ầm ĩ như vậy một chút, buồn bực ở trong lòng lúc trước cũng hết giận rồi, đương nhiên tâm tình đã tốt hơn rất nhiều. Nghĩ tới hai ngày này hắn vẫn tìm cơ hội nói chuyện với nàng mà nàng thì làm như không thấy không nói, hắn nói một câu, nàng còn đâm hai câu. . . . . . Thập Nhất Nương cảm giác mình quá không phóng khoáng, thần sắc không khỏi hơi thẹn đỏ mặt: “Thiếp cũng biết là hẳn nên cố gắng nói chuyện với Hầu gia một chút, không nên chỉ lo tức giận . . . ”

“Bây giờ không phải là thật dễ nói chuyện sao?” Không đợi Thập Nhất Nương nói xong, Từ Lệnh Nghi đã nói, “Hơn nữa, nàng không cùng ta tức giận, thì cùng ai tức giận đây?”

Thập Nhất Nương sửng sốt.



Nhìn đôi mắt mỉm cười của hắn, trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, nhất thời nói không nên lời.

Từ Lệnh Nghi lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, chuyện Giới ca nhi, Dư Hàng bên kia có tin tới không?”

“A!” Thập Nhất Nương vội nói, “Còn chưa có. Nhưng mà tính thời gian hẳn là hai ngày này sẽ có tin .”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, thần sắc đoan chính: “Vậy thì chờ Dư Hàng bên kia có tin tới chính xác, ta giúp Chấn Hưng đến Lại bộ xin nghỉ phép, lấy cớ đưa Anh Nương trở về Dư Hàng mang theo Cẩn ca nhi đi Giang Nam. Về phần an bài như thế nào. . . . . .” Hắn suy nghĩ một chút, “Ta sẽ nói rõ ràng dụng ý với Chấn Hưng. Sau đó viết phong thư cho Hạng đại nhân, hắn có nhiều bằng hữu cũ và đồng liêu, với thanh danh của Chấn Hưng, hắn lại chiếu cố một hai, vừa lúc để cho Cẩn ca nhi trông thấy bộ dáng quan trường ở Giang Nam.”

Thập Nhất Nương cảm thấy chủ ý này tốt, chẳng qua là lo lắng La Chấn Hưng: “Nói như vậy, sẽ tốn rất nhiều thời gian đi! Có thể sẽ trì hoãn tiền đồ của đại ca hay không?”

“Hiện tại điều hắn cần chính là trải qua lịch lãm.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Vừa lúc thừa cơ hội này đi ra ngoài đi một chút, nói không chừng sẽ có những thu hoạch không tưởng!”

Cũng phải. Đoạn đường này kết giao, trước tạm không để ý có hợp ý hay không hợp ý, ít nhất có thể quen mặt.

“Nếu như thời gian cho phép, tốt nhất có thể mang Cẩn ca nhi đi thư viện Bạch Lộc Động và thư viện Mao Sơn đi dạo, ” nàng trầm ngâm nói, “Để cho con nhìn xem người khác đi học như thế nào, cảm giác tinh túy của thư viện.”

“Được!” Nếu như đã quyết định, thì phải tính toán an bài thật kỹ. Từ Lệnh Nghi nói, “Nàng xem còn muốn đi những chỗ nào, thương lượng tốt rồi, ta sẽ đi nói với Chấn Hưng!”

“Thiếp chủ yếu là muốn cho con trông thấy người đọc sách ở Giang Nam, nhiều hơn, thiếp còn chưa cẩn thận nghĩ tới. Không biết Hầu gia có kiến giải gì không?”

“Nàng đã muốn cho con trông thấy người đọc sách ở Giang Nam, vậy thì không thể không đi một chuyến đến chỗ lý học đại sư Vương Bá châu Vương tiên sinh đang số ở Phú Dương. Ta nhớ lão sư của Vương Lệ và Vương Bá châu là thế giao, ngày mai nhờ Vương Lệ viết phong thư, đến lúc đó để cho Chấn Hưng mang theo. . . . . .”

Vợ chồng sóng vai ngồi ở ghế mỹ nhân cúi đầu nói nhỏ, không xa trong bụi hoa ngọc trâm thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng côn trùng kêu vang, ban đêm lộ ra vẻ an tĩnh mà hài hòa như vậy.

* * * * * *

Qua sinh nhật Thái phu nhân, Dư Hàng bên kia có tin tới.

Có lời nói kia của La Chấn Hưng, chuyện La gia đáp ứng hôn sự cũng chẳng khiến người ta giật mình rồi.

Thái phu nhân vui vẻ ra mặt, thúc giục Thập Nhất Nương: “Vậy thì sớm định ra thời gian. Giới ca nhi cũng tốt thanh thản ổn định đi học, con cũng có người làm bạn .” Rồi dặn dò Đỗ ma ma, “Hiện tại Anh Nương còn ở trong nhà của chúng ta, các ngươi ngàn vạn đừng lộ tin tức ra. Hài tử ngượng ngùng không nói, nếu có lời ra tiếng vào truyền đi, ta sẽ không tha thứ dễ dàng đâu.”

“Ngài yên tâm!” Đỗ ma ma thấy tâm tình Thái phu nhân tốt, ngắt lời rồi làm ra bộ dạng bĩu môi trêu chọc Thái phu nhân vui vẻ: “Ta bảo đảm một âm cũng không lọt ra.”

Trong nhà cũng không có người khác, Thái phu nhân và Thập Nhất Nương đều nở nụ cười.

“Ý của đại ca, hắn muốn xin nghỉ vài ngày, thứ nhất là trở về xem một chút, thứ hai đưa Anh Nương trở về. Chờ hắn từ Dư Hàng trở lại, thì sẽ chính thức nghị hôn.” Thập Nhất Nương cười nói, “Con nghĩ hai đứa bé cũng không lớn, đặc biệt là Anh Nương, còn chưa cập kê, Tứ tẩu con khẳng định không nỡ. Chờ đại ca con trở lại rồi nghị hôn cũng không muộn. Người xem như thế nào?”

“Các con làm chủ là được!” Thái phu nhân cười nói, “Ta chỉ cần chuẩn bị xong bao tiền lì xì rồi chờ uống trà của tôn tức phụ là được!”

Thập Nhất Nương bắt đầu nói mục đích chủ yếu của lần tới này: “Lần này Đại ca trở về Dư Hàng, chủ yếu là vì dọc đường du lịch một phen. Hầu gia cảm thấy cơ hội khó có được, muốn cho Cẩn ca nhi cũng đi theo kiến thức một chút. Nhưng con cảm thấy Cẩn ca nhi còn nhỏ, vừa đi hơn nửa năm nên có chút bận tâm. Hầu gia lại nói, Cẩn ca nhi ngay cả Tây Bắc cũng đi qua rồi, Giang Nam là địa phương giàu có và đông đúc, thái bình thịnh thế , còn sợ gặp phải chuyện gì sao? Hắn năm nay đã mười tuổi rồi, nếu như có thể đi qua Đại giang nam bắc, mở rộng tầm mắt không nói, lòng dạ cũng khoáng đạt theo , làm việc cũng hào phóng trầm ổn hơn. Con nghe Hầu gia nói cũng có đạo lý, nhất thời ngược lại không biết nên làm sao cho tốt, nên tới thương lượng cùng Nương. . . . . .”



Thái phu nhân nghe vậy thì bắt đầu trầm mặc.

Thập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi lo lắng đúng là Thái phu nhân ngăn trở.

Nàng lặng lẽ cho Đỗ ma ma một ánh mắt.

Đỗ ma ma hiểu ý, cười nói: “Ai nha, Lục thiếu gia nhà chúng ta thật đúng là có phúc khí. Mấy ngày hôm trước vừa theo Hầu gia đi Tây Bắc một chuyến, giờ lại muốn cùng Cữu lão gia đi Giang Nam. Ta sống sắp năm mươi mấy tuổi rồi, xa nhất cũng chỉ là theo chân Thái phu nhân đi về quê một chuyến. Có thể thấy được sau này Lục thiếu gia nhà chúng ta sẽ có tiền đồ . . . . . .”

Thái phu nhân nhắm mắt ngồi ngay ngắn ở chỗ đó không ngừng vân vê Phật châu làm từ gỗ trầm hương, như lão tăng nhập định.

Thập Nhất Nương không khỏi gấp gáp.

Đỗ ma ma chỉ chỉ về hướng Tây Bắc.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, lúc này mới hiểu ý —— Đỗ ma ma để mình tìm Nhị phu nhân ra mặt nói tốt cho.

Chẳng qua là không biết Nhị phu nhân có nguyện ý chui vào vũng nước đục này hay không.

Hôm nay cần phải đem nhưng lời cần nói nói cho hết, sau này không biết có thể tìm được cơ hội như thế này hay không.

Thập Nhất Nương lập tức gọi Hổ Phách đi vào ghé vào lỗ tai nàng nói hai câu.

Không quá thời gian nửa nén hương, Nhị phu nhân đã đến.

“Tứ đệ muội ở đây à!” Nàng nhàn nhạt cười bắt chuyện với Thập Nhất Nương, Thái phu nhân mở mắt: “Sao con lại tới đây?”

“Nghĩ tới nơi này của ngài mượn ít đồ.” Nhị phu nhân cười nói, “Có phải mọi người đang thương lượng chuyện gì hay không? Nếu không, con sẽ chờ xong việc rồi lại đến?” Vừa nói, rồi định cáo từ.

“Không có việc gì!” Thái phu nhân vội vàng lưu Nhị phu nhân lại: “Đang nói chuyện Cẩn ca nhi, đã nói xong rồi.”

Đỗ ma ma đã nói rất nhiều rồi, nên không dám nhiều lời, đề tài này lại không thể chặt đứt, Thập Nhất Nương nói tiền căn hậu quả chuyện này một lần.

“Nói như vậy, là theo chân La Cữu gia, lại còn chiếu cố cả Anh Nương?” Nhị phu nhân trầm ngâm nói, “Mặc dù Cữu lão gia nổi danh là ông cụ non, làm việc trầm ổn, Anh Nương cũng ôn nhu hào phóng , cẩn thận tỉ mỉ biết chiếu cố người, nhưng dù sao một người là lão gia, không có phụ nhân cẩn thận, một người tuổi nhỏ, không có chủ kiến. Con thấy, bên cạnh mang theo mấy ma ma đắc lực mới được!”

Vừa mới bắt đầu Thái phu nhân nghe nàng nói, thần sắc lộ ra vẻ đồng ý, nhưng càng nghe, chân mày càng nhăn lên. Hiển nhiên đối với Nhị phu nhân lời của cũng rất không hài lòng.

Nhưng Nhị phu nhân tựa như không phát hiện, tiếp tục nói với Thập Nhất Nương nói: “Ta xem bên cạnh muội, quản sự gia không tệ, Tống ma ma cũng được, nhưng mà, nếu để cho các nàng cùng Cẩn ca nhi đi Dư Hàng, chỉ sợ bên cạnh muội không có người đắc lực. Cũng may hiện tại có vợ của Truân ca nhi, Viên Bảo trụ bên người nàng không tồi. Chuyện trong nhà cũng có thể giúp đỡ Tứ đệ muội chia sẻ. . . . . .”

Hành vi và lời nói của nàng hoàn toàn giống bình thường, một chút cũng nhìn không ra là được mời tới . Càng không ngừng dẫn yêu cầu, hơn nữa yêu cầu càng ngày càng hà khắc, đợi nàng nói đến “Hộ vệ tám mươi, Thuyền Quan hai chiếc, dùng bái thiếp của Vĩnh Bình hầu” , thần sắc của Thái phu nhân bắt đầu từ từ hòa hoãn, đợi đến khi Thái phu nhân mở miệng nói ra: “Điều này cũng không được, tất cả đều là phụ nhân nội trạch, dù sao cũng phải phái mấy quản sự chuyên xử lý việc quan trọng”, Thập Nhất Nương mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook