Chương 693: Như Ý ( thượng )
Chi Chi
28/07/2014
Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Từ Tự Dụ cung kính trả lời: “Nhạc phụ viết thư cho tiên sinh, hỏi con lúc nào thì lên đường. Nếu như có thể sớm đi đến Yên kinh, thì bảo con đi tới thăm hỏi bạn tốt của người là Ngũ Nhạc tiên sinh. Tiên sinh của con nghe xong thì cho con trở về sớm.”
“Ngũ Nhạc tiên sinh?” Từ Lệnh Nghi suy tư nói, “Người nào?”
“Người này họ Hồng, là tiên sinh dạy học ở huyện Vĩnh Thanh. Mặc dù chỉ là Cử nhân, nhưng lại cùng phủ doãn Thuận Thiên, lễ bộ thị lang Vương Tử Tín đại nhân là bạn chi giao.” Từ Tự Dụ nói tới đây thì ngừng lại.
Từ Lệnh Nghi cũng không hỏi nữa, gật đầu nói: “Chuyện này, đúng là không có thư từ qua lại tốt.” Sau đó dời đi đề tài, “Con nghỉ ngơi ở đâu? Đã dùng bữa tối chưa? Nếu không thì cứ tới đây đi, bên này cũng thuật tiện hơn một chút.”
Bọn họ đã bao hết một cái sân, vừa có hộ vệ, lại có người sai vặt cùng nha hoàn bà tử, sương phòng phía tây vẫn còn trống không, không chỉ còn chỗ trống, hơn nữa cũng thuận thiện mà an toàn.
“Người cùng mẫu thân ăn đi, con đã ăn rồi.” Từ Tự Dụ cười nói, để cho tiểu nha hoàn đi truyền lời cho Mặc Trúc mang hành lý qua đây .
Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Dụ nói mấy câu”Oánh Oánh hiện tại rất đáng yêu, đều biết tự mình đi rồi ” … Nói xong thì hành lý cũng được đưa tới, Từ Tự Dụ nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.
” Chuyện của Ngũ Nhạc tiên sinh, có phải còn có cái gì kỳ quặc mà thiếp không hiểu không?” Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng.
Thập Nhất Nương cho là hắn không muốn trả lời.
Ai biết buổi tối ngủ ở trong chăn, hắn lại thấp giọng nói: ” Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị. Chỉ cần quan chủ khảo thích thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới kết quả thi Hương. Hạng đại nhân để cho Dụ Ca Nhi đi bái phỏng vị Ngũ Nhạc tiên sinh kia, hơn phân nửa là muốn thông qua Ngũ Nhạc tiên sinh để biết được sở thích của quan chủ khảo. Chuyện như vậy chỉ cần để ý cũng sẽ thấy được rõ ràng.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, nói: “Thiếp nhớ được, Vương Tử Tín vương đại nhân, hình như là người làm mai cho vợ của Truân ca nhi. . . . . .”
Hơn nữa Khương Tùng cũng là người xuất thân khoa cử, đối với ngụ ý của Hạng đại nhân chỉ sợ đã sớm hiểu rõ trong lòng rồi.
“Như vậy cũng tốt , so với chàng nghĩ yên ổn làm Tổng binh…nếu như không đem những gia đình công huân kia dàn xếp cho tốt, chỉ sợ sẽ không ngừng gặp phiền toái. Trước cuộc thi khoa cử có thể về nhà được các trưởng bối chỉ điểm, so sánh với những người bình thường thì cơ hội nhiều thêm một phần.” Từ Lệnh Nghi cười cúi người thổi đèn, “Ngày mai còn phải ngồi xe ngựa cả một ngaỳ, nàng nên ngủ nhiều một chút, tĩnh dưỡng tinh thần.”
Thập Nhất Nương”Ừ” một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Chẳng qua là ngủ từ trưa rồi, làm sao còn buồn ngủ nữa. Đếm từng con cừu nhỏ, trong lòng lại nghĩ tới Cẩn Ca nhi mới vừa chia tay.
Lần đầu tiên rời đi phụ thân, không biết hắn có thể sợ hãi hay không? Lúc này, hắn đang làm gì ? Là đã ngủ say sưa, hay là giống như nàng nghĩ tới càng ngày càng rời xa người thân?
Vừa nghĩ như vậy, nàng càng không ngủ được.
Trong người lại thỉnh thoảng lại thở dài đều đều.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng trở mình.
Từ Lệnh Nghi bị thức tỉnh.
“Nghĩ tới Cẩn ca nhi?”
Thập Nhất Nương sửng sờ: “Hầu gia cũng không ngủ sao?”
Từ Lệnh Nghi cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói : “Bọn họ khuya hôm nay hẳn là cắm neo tại vinh Trương gia, ngày mai có thể sẽ đến Thiên Tân rồi.”
Trong bóng tối, Thập Nhất Nương khẽ cười, cầm lấy tay Từ Lệnh Nghi.
* * * * * *
Ngày thứ hai, huynh đệ gặp mặt, lại vô cùng hợp ý nhau , sau đó Thập Nhất Nương ngồi xe, phụ tử Từ Lệnh Nghi cỡi ngựa, cùng nhau trở lại Hà Hoa Lý .
Thái phu nhân vì Cẩn ca nhi rời đi nên vẫn không vui, nên khi nghe vậy cũng không khỏi lộ ra mấy phần tươi cười . Buổi tối hôm đó ở chỗ Thái phu nhân mở ba bàn tiệc, ăn cơm vô cùng náo nhiệt.
Thân thích vừa đi, bạn bè lại tụ lại . Huynh đệ Từ thị còn lén lút uống rượu một phen, đợi đến thời điểm Từ Tự Dụ đi bái phỏng Ngũ Nhạc tiên sinh thì cũng đã là chuyện của bảy, tám ngày sau rồi
Thập Nhất Nương nhận được tin của Cẩn ca nhi .
“Như thế nào? Như thế nào? Mau Đọc cho ta nghe!” Thái phu nhân ngại ánh mắt của mình không dùng được, không có đợi Đỗ ma ma đem mắt kính trong hộp lấy ra đã khẩn cấp mà thúc giục Thập Nhất Nương đọc cho Nàng nghe.
“Kính gửi Tổ mẫu thân mến, con cùng Đại cữu cậu hiện đã đi tới Thương Châu, đại tỷ phu nghe vậy mang đại tỷ cũng hai cháu trai đến đây. An Cảnh hoạt bát khả ái, An Húc thông tuệ lanh lợi, lần trước nhìn thấy , một người là ngây thơ rực rỡ, một vẫn còn không nói chuyện. . . . . .”
Hắn còn viết một phong thư giống như đúc đưa cho Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, bất quá là câu mở đầu lại đổi thành “kính gửi cha mẹ thân mến” .
“Ôi, có cái để đọc là quan trọng nhất rồi!” Thái phu nhân cắt đứt lời của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười khái quát bức thư mà Cẩn ca nhi gởi: “. . . . . . Nói thấy Trinh tỷ nhi cùng Đại cô gia, đi Thiệu gia bái phỏng, đã gặp Thiệu Lão thái gia, Đại cô gia còn dẫn hắn đi võ quán nổi danh nhất Thương Châu. Bọn họ ở lại Thương Châu hai ngày. Hiện đã lên đường đi Đức Châu.”
Thái phu nhân nghe, thở phào một hơi: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.” Vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt trầm tư .
Thập Nhất Nương cũng không hiểu nên lặng yên chờ.
Qua một hồi lâu, Thái phu nhân mới đột nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi.” Lão nhân gia cao giọng gọi Đỗ ma ma, “Ngươi không phải là có một cháu gái, đã đến Đức Châu, vẫn còn ở đó chứ?” Lộ ra vẻ rất hưng phấn.
“Thái phu nhân nhớ thật tốt .” Đỗ ma ma cười nói, “Đây còn là ân điển của Hầu gia, lúc này mới được cuộc sống tốt như vậy. Năm nay thời điểm lễ mừng năm mới cũng sẽ tới chúc tết cho ngài cùng phu nhân rồi. Bởi vì trong nhà có nhiều người nên đã theo mẹ nàng tới trong sân dập đầu với ngài cùng phu nhân. . . . . .”
“Ta không phải nói những thứ này!” Thái phu nhân có chút không nhịn được trả lời , “Ta là nói, ngươi viết một phong thư cho hắn, lấy ý tứ của ta để cho hắn lên thuyền xem Cẩn ca nhi một chút, liên tục ngồi thuyền như vậy cũng không biết có gầy không, ăn có ngon không?”
Đỗ ma ma cười trả lời”Vâng ” .
Thập Nhất Nương vội vàng ngăn cản nàng, cười nói với Thái phu nhân: “Nương, tin tức này là của ba ngày trước, chờ người đưa tin đến, chỉ sợ Cẩn ca nhi đã sớm rời đi Đức Châu.”
Thái phu nhân nghe xong như trút hết lòng hăng hái.
Đỗ ma ma vội nói: “Không cần gấp gáp, không cần gấp gáp. Ta viết phong thư sai người đưa đi, hắn biết Lục thiếu gia đi ngang qua Đức Châu, nhất định sẽ lên thuyền đi dập đầu người.”
Thái phu nhân thấy vậy liền lên tinh thần nói : “Ngươi đi viết nhanh lên. Ta để cho người đưa tin chuyện quan trọng.”
Đỗ ma ma vội lên tiếng rồi đi.
Thái phu nhân hỏi tới Từ Tự Dụ : “Hắn nói muốn đến chỗ cái gì tiên sinh nghe giảng làm văn , có đi hay không? Tiên sinh kia có thu nhận hắn hay không?” Một mặt hỏi, một mặt lấy ra cái hộp khắc hoa hải đường từ mấy tháng trước đem thư đặt vào.
“Đi rồi!” Thập Nhất Nương cười nói, ” Tiên sinh kia nghe nói là Hạng đại nhân giới thiệu , lại là học sinh của Khương tiên sinh nên hết sức khách khí, buổi tối hôm đó đã giữ Dụ Ca Nhi ở nhà. Mấy người Mặc Trúc cũng không nghĩ tới, vội vàng đem chăn đệm che hành lý lại, lại sai gã sai vặt trở lại cầm xiêm y, vợ Dụ ca nhi mới vừa đem người đưa đi.”
Thái phu nhân nói: “Ở chỗ Ngũ Nhạc tiên sinh đó, chỉ sợ còn muốn tạ ơn một chút mới tốt!”
Thập Nhất Nương cười nói: ” Con để cho Thường Học Trí, chính là con thứ chín của người trông coi thôn trang cho con , hôm nay hắn đã là một tiểu quản sự rồi, hắn và gã sai vặt của Dụ ca nhi cùng đi huyện Vĩnh Thanh, còn mang tới một bức “ tuyết thụ hàn cầm đồ “ thời triều Lý .”
Thái phu nhân gật đầu.
Nhị phu nhân tới đây: “Nghe nói Dụ Ca Nhi nghỉ ở vĩnh Thanh rồi ?”
Thập Nhất Nương đem mọi chuyện nói ra.
“Nếu thầy giáo là cử nhân, ta thấy không bằng đem chút ít tranh chữ của danh gia thời tiền triều làm tạ lễ.” Nhị phu nhân nói, “Như vậy cũng lộ ra vẻ Thanh quý một chút.”
“Thập Nhất Nương đã sai người mang qua rồi.” Thái phu nhân cười, vỗ vỗ đệm bên cạnh, ý bảo ngồi vào bên cạnh, “Cẩn ca nhi viết thư cho ta rồi nè!” Sau đó đem thư lấy ra, “Con xem!”
Giống như tiểu hài tử được ăn kẹo ngon, không chỉ có thích, hơn nữa còn mang theo chút mùi vị khoe khoang.
Nhị phu nhân có chút kinh ngạc, cười rồi nhận lấy.
Thái phu nhân dịch đến bên cạnh: “Con mau đọc đi” Một bộ bộ dáng vẫn còn muốn nghe nữa.
Nhị phu nhân cười đọc một lần.
Thái phu nhân giống như là được ăn nhân sâm, vẻ mặt lộ ra vẻ rất thư sướng: “Con nói xem, hiện tại nó đã đi tới đâu rồi?” Đem thư nhận được một lần nữa cất vào trong hộp.
“Hẳn là đến Lâm Thanh.” Nhị phu nhân trầm ngâm nói, “tuy nhiên cũng khó nói. Nếu như ở Lâm Thanh không có việc gì để dừng lại thì có lẽ đã đến thành Hàn Huyên!”
Thái phu nhân rất tin tưởng phán đoán của Nhị phu nhân, mỗi ngày cùng Nhị phu nhân thảo luận Cẩn ca nhi đi tới nơi nào, sau đó mong đợi Cẩn ca nhi gởi thư.
Thập Nhất Nương nhìn vậy, liền căn dặn người đưa thư trở lại: “. . . . . . Mỗi lần tới chỗ nào đều phải viết một phong thư cho Thái phu nhân.”
Ban đầu chẳng qua là dừng lại ở Lâm Thanh, đến địa phương như thành Hàn Huyên lại viết thư trở lại, dần dần chỉ cần tới chỗ thuyền bỏ neo đều phải viết thư trở lại. Những thứ khác không nói, nhưng cần thiết là thư báo tin đến sớm càng tốt. Gã sai vặt đưa tin cười nói: “. . . . . . Cữu gia mỗi ngày đều gấp rút thúc giục Lục thiếu gia viết thư. Còn muốn luyện ba tờ chữ to, đọc một trang sách.”
Không nghĩ tới còn có thu hoạch như vậy.
Thái phu nhân ha hả cười không ngừng: “Cữu gia của chúng ta chính là thứ cát sĩ a.”
Tất cả mọi người ngồi cạnh đều nở nụ cười.
Thái phu nhân liền nói tới La Chấn Hưng : “. . . . . . Thật là tỉ mỉ. Mỗi lần đến một chỗ, đều mang Cẩn ca nhi đi chơi đùa. Cẩn ca nhi lần trước cũng nói, nói Cữu gia muốn dẫn hắn đi Khúc phụ lạy Khổng miếu đấy! Chỗ kia, cũng không phải là chỗ mà tùy tiện người nào cũng có thể đi .” Thái phu nhân lo lắng nói, “Không biết có đi thành công hay không?”
“Người phải kiên nhẫn chờ mấy ngày nữa.” Nhị phu nhân cười an ủi Thái phu nhân, “Bất kể có đi thành công hay không? Cẩn ca nhi cũng sẽ gởi thư nói cho ngài biết.”
“Vậy cũng được!” Thái phu nhân nghe vậy lập tức nở nụ cười, ” Chuyện lần trước hắn theo Cữu gia đi Quang Nhạc Lâu bị người ta ăn trộm hà bao trên người cũng đều nói với ta. Huống chi là chuyện lớn như lạy Khổng miếu vậy.”
Cuộc sống nháy mắt đã đến cuối tháng bảy. Mọi người đều chú ý đặt hy vọng kết quả cuộc thi lên người Từ Tự Dụ.
Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân đến Tướng Quốc Tự, Bạch Vân Quan, Từ Nguyên tự, Văn Xương các dâng hương, Thập Nhất Nương cùng Hạng thị thì chuẩn bị xiêm y cho Từ Tự Dụ rồi chờ kết quả cuộc thi, văn chương, giỏ đeo, mành vải cùng các loại đồ đạc dành cho cuộc thi. Đến mùng một tháng tám,hai huynh đệ Từ Tự Cần đã chạy tới từ sáng sớm, cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới đưa hắn đi trường thi. Nửa đường gặp được Phương Kí, mấy cười cười nói nói đi tới cuộc thi. Đợi ba đợt thi xong, Từ Tự Giới lập tức hướng Từ Tự Dụ thỉnh giáo học vấn.
“Triệu tiên sinh mở đường cho đệ hơi mơ hồ, Thường tiên sinh hướng dẫn cho đệ cử nghiệp. Sao ta dám múa rìu qua mắt thợ?” Từ Tự Dụ cười nói, “Tuy nhiên, nếu đệ muốn hỏi ta kết quả cuộc thi phải chú ý những thứ gì, bản thân ta có rất nhiều thứ muốn nói cho đệ biết.”
“Vậy nhị ca hãy nói cho đệ một chút.” Đây cũng là kinh nghiệm mà Từ tự giới sau này phải học , hắn tự nhiên rất chú ý.
Từ Tự Dụ rời nhà từ khi còn trẻ, quan hệ cùng với Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cũng không quá thân mật, có thể vì đi ra ngoài nhiều hắn cảm nhận được người nhà là quan trọng, nếu có một cơ hội gần gũi hơn tình nghĩa huynh đệ,Từ Tự Dụ cũng rất coi trọng, thẳng thắn công khai được mất của kết quả mấy lần thi đều nói cho Từ Tự Giới nghe.
Từ Tự Giới nghe rất bội phục Từ Tự Dụ.
Hắn tham gia thi Viện mới biết, Thường tiên sinh cũng có nói rõ chi tiết với hắn, nhưng không ngờ thời điểm Từ Tự Dụ tham gia thi viện, Khương tiên sinh thế nhưng nói nhiều một câu cũng không nói cùng với Từ Tự Dụ, cứ như mậy mà Từ Tự Dụ còn thi đỗ tú tài.
Chẳng qua, hai người không nói chuyện lâu, trung tuần tháng tám đã có kết quả thi Huyện, tên của Từ Tự Dụ đứng thứ tư.
Beta: Tiểu Tuyền
Từ Tự Dụ cung kính trả lời: “Nhạc phụ viết thư cho tiên sinh, hỏi con lúc nào thì lên đường. Nếu như có thể sớm đi đến Yên kinh, thì bảo con đi tới thăm hỏi bạn tốt của người là Ngũ Nhạc tiên sinh. Tiên sinh của con nghe xong thì cho con trở về sớm.”
“Ngũ Nhạc tiên sinh?” Từ Lệnh Nghi suy tư nói, “Người nào?”
“Người này họ Hồng, là tiên sinh dạy học ở huyện Vĩnh Thanh. Mặc dù chỉ là Cử nhân, nhưng lại cùng phủ doãn Thuận Thiên, lễ bộ thị lang Vương Tử Tín đại nhân là bạn chi giao.” Từ Tự Dụ nói tới đây thì ngừng lại.
Từ Lệnh Nghi cũng không hỏi nữa, gật đầu nói: “Chuyện này, đúng là không có thư từ qua lại tốt.” Sau đó dời đi đề tài, “Con nghỉ ngơi ở đâu? Đã dùng bữa tối chưa? Nếu không thì cứ tới đây đi, bên này cũng thuật tiện hơn một chút.”
Bọn họ đã bao hết một cái sân, vừa có hộ vệ, lại có người sai vặt cùng nha hoàn bà tử, sương phòng phía tây vẫn còn trống không, không chỉ còn chỗ trống, hơn nữa cũng thuận thiện mà an toàn.
“Người cùng mẫu thân ăn đi, con đã ăn rồi.” Từ Tự Dụ cười nói, để cho tiểu nha hoàn đi truyền lời cho Mặc Trúc mang hành lý qua đây .
Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Dụ nói mấy câu”Oánh Oánh hiện tại rất đáng yêu, đều biết tự mình đi rồi ” … Nói xong thì hành lý cũng được đưa tới, Từ Tự Dụ nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.
” Chuyện của Ngũ Nhạc tiên sinh, có phải còn có cái gì kỳ quặc mà thiếp không hiểu không?” Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng.
Thập Nhất Nương cho là hắn không muốn trả lời.
Ai biết buổi tối ngủ ở trong chăn, hắn lại thấp giọng nói: ” Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị. Chỉ cần quan chủ khảo thích thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới kết quả thi Hương. Hạng đại nhân để cho Dụ Ca Nhi đi bái phỏng vị Ngũ Nhạc tiên sinh kia, hơn phân nửa là muốn thông qua Ngũ Nhạc tiên sinh để biết được sở thích của quan chủ khảo. Chuyện như vậy chỉ cần để ý cũng sẽ thấy được rõ ràng.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, nói: “Thiếp nhớ được, Vương Tử Tín vương đại nhân, hình như là người làm mai cho vợ của Truân ca nhi. . . . . .”
Hơn nữa Khương Tùng cũng là người xuất thân khoa cử, đối với ngụ ý của Hạng đại nhân chỉ sợ đã sớm hiểu rõ trong lòng rồi.
“Như vậy cũng tốt , so với chàng nghĩ yên ổn làm Tổng binh…nếu như không đem những gia đình công huân kia dàn xếp cho tốt, chỉ sợ sẽ không ngừng gặp phiền toái. Trước cuộc thi khoa cử có thể về nhà được các trưởng bối chỉ điểm, so sánh với những người bình thường thì cơ hội nhiều thêm một phần.” Từ Lệnh Nghi cười cúi người thổi đèn, “Ngày mai còn phải ngồi xe ngựa cả một ngaỳ, nàng nên ngủ nhiều một chút, tĩnh dưỡng tinh thần.”
Thập Nhất Nương”Ừ” một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Chẳng qua là ngủ từ trưa rồi, làm sao còn buồn ngủ nữa. Đếm từng con cừu nhỏ, trong lòng lại nghĩ tới Cẩn Ca nhi mới vừa chia tay.
Lần đầu tiên rời đi phụ thân, không biết hắn có thể sợ hãi hay không? Lúc này, hắn đang làm gì ? Là đã ngủ say sưa, hay là giống như nàng nghĩ tới càng ngày càng rời xa người thân?
Vừa nghĩ như vậy, nàng càng không ngủ được.
Trong người lại thỉnh thoảng lại thở dài đều đều.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng trở mình.
Từ Lệnh Nghi bị thức tỉnh.
“Nghĩ tới Cẩn ca nhi?”
Thập Nhất Nương sửng sờ: “Hầu gia cũng không ngủ sao?”
Từ Lệnh Nghi cũng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói : “Bọn họ khuya hôm nay hẳn là cắm neo tại vinh Trương gia, ngày mai có thể sẽ đến Thiên Tân rồi.”
Trong bóng tối, Thập Nhất Nương khẽ cười, cầm lấy tay Từ Lệnh Nghi.
* * * * * *
Ngày thứ hai, huynh đệ gặp mặt, lại vô cùng hợp ý nhau , sau đó Thập Nhất Nương ngồi xe, phụ tử Từ Lệnh Nghi cỡi ngựa, cùng nhau trở lại Hà Hoa Lý .
Thái phu nhân vì Cẩn ca nhi rời đi nên vẫn không vui, nên khi nghe vậy cũng không khỏi lộ ra mấy phần tươi cười . Buổi tối hôm đó ở chỗ Thái phu nhân mở ba bàn tiệc, ăn cơm vô cùng náo nhiệt.
Thân thích vừa đi, bạn bè lại tụ lại . Huynh đệ Từ thị còn lén lút uống rượu một phen, đợi đến thời điểm Từ Tự Dụ đi bái phỏng Ngũ Nhạc tiên sinh thì cũng đã là chuyện của bảy, tám ngày sau rồi
Thập Nhất Nương nhận được tin của Cẩn ca nhi .
“Như thế nào? Như thế nào? Mau Đọc cho ta nghe!” Thái phu nhân ngại ánh mắt của mình không dùng được, không có đợi Đỗ ma ma đem mắt kính trong hộp lấy ra đã khẩn cấp mà thúc giục Thập Nhất Nương đọc cho Nàng nghe.
“Kính gửi Tổ mẫu thân mến, con cùng Đại cữu cậu hiện đã đi tới Thương Châu, đại tỷ phu nghe vậy mang đại tỷ cũng hai cháu trai đến đây. An Cảnh hoạt bát khả ái, An Húc thông tuệ lanh lợi, lần trước nhìn thấy , một người là ngây thơ rực rỡ, một vẫn còn không nói chuyện. . . . . .”
Hắn còn viết một phong thư giống như đúc đưa cho Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, bất quá là câu mở đầu lại đổi thành “kính gửi cha mẹ thân mến” .
“Ôi, có cái để đọc là quan trọng nhất rồi!” Thái phu nhân cắt đứt lời của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười khái quát bức thư mà Cẩn ca nhi gởi: “. . . . . . Nói thấy Trinh tỷ nhi cùng Đại cô gia, đi Thiệu gia bái phỏng, đã gặp Thiệu Lão thái gia, Đại cô gia còn dẫn hắn đi võ quán nổi danh nhất Thương Châu. Bọn họ ở lại Thương Châu hai ngày. Hiện đã lên đường đi Đức Châu.”
Thái phu nhân nghe, thở phào một hơi: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.” Vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt trầm tư .
Thập Nhất Nương cũng không hiểu nên lặng yên chờ.
Qua một hồi lâu, Thái phu nhân mới đột nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra rồi.” Lão nhân gia cao giọng gọi Đỗ ma ma, “Ngươi không phải là có một cháu gái, đã đến Đức Châu, vẫn còn ở đó chứ?” Lộ ra vẻ rất hưng phấn.
“Thái phu nhân nhớ thật tốt .” Đỗ ma ma cười nói, “Đây còn là ân điển của Hầu gia, lúc này mới được cuộc sống tốt như vậy. Năm nay thời điểm lễ mừng năm mới cũng sẽ tới chúc tết cho ngài cùng phu nhân rồi. Bởi vì trong nhà có nhiều người nên đã theo mẹ nàng tới trong sân dập đầu với ngài cùng phu nhân. . . . . .”
“Ta không phải nói những thứ này!” Thái phu nhân có chút không nhịn được trả lời , “Ta là nói, ngươi viết một phong thư cho hắn, lấy ý tứ của ta để cho hắn lên thuyền xem Cẩn ca nhi một chút, liên tục ngồi thuyền như vậy cũng không biết có gầy không, ăn có ngon không?”
Đỗ ma ma cười trả lời”Vâng ” .
Thập Nhất Nương vội vàng ngăn cản nàng, cười nói với Thái phu nhân: “Nương, tin tức này là của ba ngày trước, chờ người đưa tin đến, chỉ sợ Cẩn ca nhi đã sớm rời đi Đức Châu.”
Thái phu nhân nghe xong như trút hết lòng hăng hái.
Đỗ ma ma vội nói: “Không cần gấp gáp, không cần gấp gáp. Ta viết phong thư sai người đưa đi, hắn biết Lục thiếu gia đi ngang qua Đức Châu, nhất định sẽ lên thuyền đi dập đầu người.”
Thái phu nhân thấy vậy liền lên tinh thần nói : “Ngươi đi viết nhanh lên. Ta để cho người đưa tin chuyện quan trọng.”
Đỗ ma ma vội lên tiếng rồi đi.
Thái phu nhân hỏi tới Từ Tự Dụ : “Hắn nói muốn đến chỗ cái gì tiên sinh nghe giảng làm văn , có đi hay không? Tiên sinh kia có thu nhận hắn hay không?” Một mặt hỏi, một mặt lấy ra cái hộp khắc hoa hải đường từ mấy tháng trước đem thư đặt vào.
“Đi rồi!” Thập Nhất Nương cười nói, ” Tiên sinh kia nghe nói là Hạng đại nhân giới thiệu , lại là học sinh của Khương tiên sinh nên hết sức khách khí, buổi tối hôm đó đã giữ Dụ Ca Nhi ở nhà. Mấy người Mặc Trúc cũng không nghĩ tới, vội vàng đem chăn đệm che hành lý lại, lại sai gã sai vặt trở lại cầm xiêm y, vợ Dụ ca nhi mới vừa đem người đưa đi.”
Thái phu nhân nói: “Ở chỗ Ngũ Nhạc tiên sinh đó, chỉ sợ còn muốn tạ ơn một chút mới tốt!”
Thập Nhất Nương cười nói: ” Con để cho Thường Học Trí, chính là con thứ chín của người trông coi thôn trang cho con , hôm nay hắn đã là một tiểu quản sự rồi, hắn và gã sai vặt của Dụ ca nhi cùng đi huyện Vĩnh Thanh, còn mang tới một bức “ tuyết thụ hàn cầm đồ “ thời triều Lý .”
Thái phu nhân gật đầu.
Nhị phu nhân tới đây: “Nghe nói Dụ Ca Nhi nghỉ ở vĩnh Thanh rồi ?”
Thập Nhất Nương đem mọi chuyện nói ra.
“Nếu thầy giáo là cử nhân, ta thấy không bằng đem chút ít tranh chữ của danh gia thời tiền triều làm tạ lễ.” Nhị phu nhân nói, “Như vậy cũng lộ ra vẻ Thanh quý một chút.”
“Thập Nhất Nương đã sai người mang qua rồi.” Thái phu nhân cười, vỗ vỗ đệm bên cạnh, ý bảo ngồi vào bên cạnh, “Cẩn ca nhi viết thư cho ta rồi nè!” Sau đó đem thư lấy ra, “Con xem!”
Giống như tiểu hài tử được ăn kẹo ngon, không chỉ có thích, hơn nữa còn mang theo chút mùi vị khoe khoang.
Nhị phu nhân có chút kinh ngạc, cười rồi nhận lấy.
Thái phu nhân dịch đến bên cạnh: “Con mau đọc đi” Một bộ bộ dáng vẫn còn muốn nghe nữa.
Nhị phu nhân cười đọc một lần.
Thái phu nhân giống như là được ăn nhân sâm, vẻ mặt lộ ra vẻ rất thư sướng: “Con nói xem, hiện tại nó đã đi tới đâu rồi?” Đem thư nhận được một lần nữa cất vào trong hộp.
“Hẳn là đến Lâm Thanh.” Nhị phu nhân trầm ngâm nói, “tuy nhiên cũng khó nói. Nếu như ở Lâm Thanh không có việc gì để dừng lại thì có lẽ đã đến thành Hàn Huyên!”
Thái phu nhân rất tin tưởng phán đoán của Nhị phu nhân, mỗi ngày cùng Nhị phu nhân thảo luận Cẩn ca nhi đi tới nơi nào, sau đó mong đợi Cẩn ca nhi gởi thư.
Thập Nhất Nương nhìn vậy, liền căn dặn người đưa thư trở lại: “. . . . . . Mỗi lần tới chỗ nào đều phải viết một phong thư cho Thái phu nhân.”
Ban đầu chẳng qua là dừng lại ở Lâm Thanh, đến địa phương như thành Hàn Huyên lại viết thư trở lại, dần dần chỉ cần tới chỗ thuyền bỏ neo đều phải viết thư trở lại. Những thứ khác không nói, nhưng cần thiết là thư báo tin đến sớm càng tốt. Gã sai vặt đưa tin cười nói: “. . . . . . Cữu gia mỗi ngày đều gấp rút thúc giục Lục thiếu gia viết thư. Còn muốn luyện ba tờ chữ to, đọc một trang sách.”
Không nghĩ tới còn có thu hoạch như vậy.
Thái phu nhân ha hả cười không ngừng: “Cữu gia của chúng ta chính là thứ cát sĩ a.”
Tất cả mọi người ngồi cạnh đều nở nụ cười.
Thái phu nhân liền nói tới La Chấn Hưng : “. . . . . . Thật là tỉ mỉ. Mỗi lần đến một chỗ, đều mang Cẩn ca nhi đi chơi đùa. Cẩn ca nhi lần trước cũng nói, nói Cữu gia muốn dẫn hắn đi Khúc phụ lạy Khổng miếu đấy! Chỗ kia, cũng không phải là chỗ mà tùy tiện người nào cũng có thể đi .” Thái phu nhân lo lắng nói, “Không biết có đi thành công hay không?”
“Người phải kiên nhẫn chờ mấy ngày nữa.” Nhị phu nhân cười an ủi Thái phu nhân, “Bất kể có đi thành công hay không? Cẩn ca nhi cũng sẽ gởi thư nói cho ngài biết.”
“Vậy cũng được!” Thái phu nhân nghe vậy lập tức nở nụ cười, ” Chuyện lần trước hắn theo Cữu gia đi Quang Nhạc Lâu bị người ta ăn trộm hà bao trên người cũng đều nói với ta. Huống chi là chuyện lớn như lạy Khổng miếu vậy.”
Cuộc sống nháy mắt đã đến cuối tháng bảy. Mọi người đều chú ý đặt hy vọng kết quả cuộc thi lên người Từ Tự Dụ.
Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân đến Tướng Quốc Tự, Bạch Vân Quan, Từ Nguyên tự, Văn Xương các dâng hương, Thập Nhất Nương cùng Hạng thị thì chuẩn bị xiêm y cho Từ Tự Dụ rồi chờ kết quả cuộc thi, văn chương, giỏ đeo, mành vải cùng các loại đồ đạc dành cho cuộc thi. Đến mùng một tháng tám,hai huynh đệ Từ Tự Cần đã chạy tới từ sáng sớm, cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới đưa hắn đi trường thi. Nửa đường gặp được Phương Kí, mấy cười cười nói nói đi tới cuộc thi. Đợi ba đợt thi xong, Từ Tự Giới lập tức hướng Từ Tự Dụ thỉnh giáo học vấn.
“Triệu tiên sinh mở đường cho đệ hơi mơ hồ, Thường tiên sinh hướng dẫn cho đệ cử nghiệp. Sao ta dám múa rìu qua mắt thợ?” Từ Tự Dụ cười nói, “Tuy nhiên, nếu đệ muốn hỏi ta kết quả cuộc thi phải chú ý những thứ gì, bản thân ta có rất nhiều thứ muốn nói cho đệ biết.”
“Vậy nhị ca hãy nói cho đệ một chút.” Đây cũng là kinh nghiệm mà Từ tự giới sau này phải học , hắn tự nhiên rất chú ý.
Từ Tự Dụ rời nhà từ khi còn trẻ, quan hệ cùng với Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cũng không quá thân mật, có thể vì đi ra ngoài nhiều hắn cảm nhận được người nhà là quan trọng, nếu có một cơ hội gần gũi hơn tình nghĩa huynh đệ,Từ Tự Dụ cũng rất coi trọng, thẳng thắn công khai được mất của kết quả mấy lần thi đều nói cho Từ Tự Giới nghe.
Từ Tự Giới nghe rất bội phục Từ Tự Dụ.
Hắn tham gia thi Viện mới biết, Thường tiên sinh cũng có nói rõ chi tiết với hắn, nhưng không ngờ thời điểm Từ Tự Dụ tham gia thi viện, Khương tiên sinh thế nhưng nói nhiều một câu cũng không nói cùng với Từ Tự Dụ, cứ như mậy mà Từ Tự Dụ còn thi đỗ tú tài.
Chẳng qua, hai người không nói chuyện lâu, trung tuần tháng tám đã có kết quả thi Huyện, tên của Từ Tự Dụ đứng thứ tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.