Chương 438: Ồn Ào Náo Động ( hạ )
Chi Chi
20/02/2014
Nguyên Nương làm hại Đông thị đẻ non?
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc.
Năm đó khi còn ở tiểu viện, nàng đã phát hiện quan hệ của Từ Lệnh Nghi cùng Nguyên Nương đã đến tình trạng giương cung bạt kiếm, thủy hỏa bất dung.
Hôn nhân đi tới bước này, dĩ nhiên không phải là trách nhiệm của một người.
Từ Lệnh Nghi ngay lúc đó, công thành danh toại, quyền cao chức trọng. Người ở phía trên sẽ để cho hắn đối với sở tác sở vi(hành động đã thực hiện rồi) của chính mình rất tự tin —— bởi vì đây chính là nguyên nhân hắn thành công. Loại người này, như thế nào lại chấp nhận cho mình có tính cách hoặc là việc làm có chút không đúng hoặc là chưa đủ chu toàn chứ? Kế đó người ở bên cạnh hắn đều tràn đầy a dua nịnh hót, uốn mình theo người, đại đa số tình huống, đều là người khác bị hắn sai đâu đánh đó như Thiên Lôi, khiến hắn có thể không cần xem sắc mặt người khác chỉ dựa theo mong muốn của mình làm việc. Thói quen lâu ngày đối với người ở phía dưới, như thế nào lại nhường nhịn, lui bước, ủy khuất chính mình chứ?
Nàng không có mang bất cứ hy vọng nào khi gả đi vào.
Ở trong xã hội vợ xem chồng như trời này, muốn không chết đuối ở trong cuộc hôn nhân này, biện pháp duy nhất chỉ có mình đi thích ứng với hắn, chứ hắn quyết sẽ không thích ứng cùng mình.
Chuyện sau đó thì phát triển có chút ngoài ngoài dự liêu của nàng.
Từ Lệnh Nghi cũng không phải là người nhỏ mọn, mặc dù nói rất ít, nhưng chỉ cần ngươi nói có lý, hắn cũng nguyện ý nghe.
Nàng vẫn cũng có chút buồn bực, hôn nhân của hắn và Nguyên Nương làm sao lại đi tới tình trạng kia ? Giữa Từ Lệnh Nghi và Nguyên Nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không thể điều hòa mâu thuẫn. . . . . .
Chẳng lẽ nguyên nhân chính dẫn đến khiến Đông di nương mang thai bị chết sao?
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, nàng lập tức nhận thấy được trong lời nói của Dịch di nương có chỗ sơ hở rất lớn.
Không nói đến lập trường trong giờ phút này của Dịch di nương, đã năm đó, Từ Lệnh Nghi ở trong gia tộc, tiền đồ chưa biết, Nguyên Nương dưới gối lại không con, theo như lẽ thường, những thiếp thất có mang con nối dòng kia hẳn là được cả nhà bảo vệ chu toàn mới phải —— bởi vì sinh hạ con nối dòng không chỉ có người nối nghiệp cho Từ gia, hơn nữa vạn nhất trong ba năm Từ Lệnh Nghi giữ đạo hiếu kỳ có chuyện bất trắc gì, thì Nguyên Nương cũng có nơi dựa vào, tại sao tỷ ấy phải lựa chọn tại cái thời khắc bấp bênh đó mà xuất thủ đây?
Huống chi lúc ấy còn có Văn di nương cùng Tần di nương. So sánh lại, mặc dù Văn di nương xuất thân cũng thấp, nhưng so với Đông di nương cùng Tần di nương xuất thân tỳ nữ thì cao hơn, nếu như chỉ vì lập uy, hẳn nên đem Văn di nương khai đao mới phải, làm sao lại chỉ hại một mình Đông di nương?
Thập Nhất Nương đột nhiên nghĩ đến ngày đó Từ Lệnh Nghi say rượu nói thật có lỗi với Đông di nương . . . . .
Lòng nàng bị loạn một trận.
Có một ý niệm trong đầu vẫn bị nàng bỏ qua, hiện tại lại xông ra.
Hoặc là, Đông di nương đối với Từ Lệnh Nghi có ý nghĩa đặc thù nào đó, cho nên mới phải bị Nguyên Nương không tha?
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn sang phía Dịch di nương.
Đã nhìn thấy một đôi con ngươi nóng lòng đến nỗi có chút đỏ lên .
Nàng giật mình một cái, giống như có bầu nước lạnh đổ xuống , cả người lộ ra mấy phần lạnh lẻo.
Bây giờ là lúc nào, tại sao mình chỉ dựa vào mấy câu nói của Dịch di nương, không có chút căn cứ mà phỏng đoán bậy đây?
Nàng thu lại tâm tình, rất nhanh khôi phục lý trí.
Tần di nương là một thông phòng xuất thân tỳ nữ, tại sao có thể ở dưới mí mắt thông minh tháo vát của Đào ma ma mà thừa nước đục thả câu hại chết Đông di nương chứ? Như thế nào có thể khiến Nguyên Nương lúc ấy là phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã chủ trì việc bếp núc trên lưng mang oan ức chứ?
Trong nhà nô bộc như mây, phe phái thành rừng, chẳng lẽ lại không có một chút xíu dấu vết nào?
Lại liên tưởng đến Từ Lệnh Nghi từng ấy năm tới nay vẫn cho Tần di nương thể diện. . . . . . Thập Nhất Nương cảm thấy lời của Dịch di nương rất đáng phải suy xét!
“Dịch di nương!” Nàng nhìn Dịch di nương bị Hổ Phách ngăn ở phía sau, vẻ mặt có chút xem thường, “Ngươi cũng không cần coi thường ta tuổi còn nhỏ cho là ta không biết chuyện năm đó mà ở chỗ này nói bậy bạ. Tỷ tỷ ta làm người khoan dung rộng lượng, khi đó Từ gia đang lúc mưa gió phiêu linh, làm sao lại đi hại một thiếp thất. . . . . .”
“Tứ phu nhân, ta không có lừa gạt phu nhân, ta thật không có lừa gạt phu nhân.” Thấy Thập Nhất Nương không tin, Dịch di nương liền nóng nảy , “Chuyện này, Tần di nương từng chính miệng nói với ta!”
Ngay cả thiếp thân nha hoàn Thúy Nhi, Tần di nương cũng không nói lời nói thật, lại đem những hành động năm đó của mình nói với Dịch di nương, để cho người ta nắm đằng chuôi sao?
Thập Nhất Nương rất hoài nghi.
Người ở cõi đời này khó chịu được nhất chính là cô đơn tịch mịch, nên luôn nghĩ ra một phương thức để trấn an mình. Có lẽ, tình nghĩa của nàng và Dịch di nương chính là như vậy.
“Ta đã nói rồi, ” Thập Nhất Nương từ từ nói, “Nói chuyện phải có bằng cớ cụ thể mới được!”
Dịch di nương thấy vẻ mặt Thập Nhất Nương có điều hòa hoãn, trong lòng vui mừng, vội nói: “Phu nhân, phu nhân thử nghĩ mà xem, nếu không phải Tần di nương hại Đông di nương, sao Tần di nương lại ở Từ Nguyên Tự lặng lẽ chén nhỏ đèn chong (1) cho Đông di nương, hơn nữa một chút ấy chính là mười mấy năm? Nếu không phải năm đó làm chuyện thật có lỗi với Đông di nương, vậy tại sao tết Trung Nguyên (2) hàng năm lại vì Đông di nương làm đàn tràng, cầu xin Bồ Tát phù hộ nàng ấy có thể một lần nữa đầu thai chuyển thế, mấy năm qua cũng không gián đoạn? Hơn nữa mỗi lần khi chúng ta nói đến Đông di nương, nàng ta cũng không lên tiếng. . . . . .”
(1)chén nhỏ đèn chong: thắp hương bái phật
(2)Tết Trung Nguyên: Việt Nam hay gọi là Ngày xá tội vong linh: trong ngày 15 tháng 7 âm lịch, sẽ lập đàn tế nấu cháo trắng, đốt vàng hương cho người thân đã mất của mình.
Những chuyện này, Thập Nhất Nương cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng này cũng không có thể chứng minh năm đó Tần di nương hại Đông di nương.
“Ta nghe người ta nói, Đông di nương vào phủ sớm hơn Tần di nương hai năm, ” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Sau khi Tần di nương vào trong phủ Hầu gia, là do Đông di nương mang theo, tình cảm của hai người tốt vô cùng. Đông di nương chết oan chết uổng. Tần di nương hi vọng Đông di nương sớm một chút chuyển thế đầu thai, thoát ly khổ hải, hết thảy đều là tình cảm tỷ muội, cũng không làm quá lên! Tại sao có thể bởi vì … chút xíu này, khiến Tần di nương hại chết Đông di nương đây?” Lại nói, “Nếu ngươi nói Tần di nương từng nói chuyện này với ngươi, vậy lúc ấy là tình cảnh như thế nào? Tần di nương hại chết Đông di nương ra sao? Giá họa cho đại tỷ của ta như thế nào ? Xem ra ngươi đều biết vô cùng rõ ràng. Không bằng ngươi cẩn thận nói cho ta một chút, cũng tránh cho chúng ta đoán đông đoán tây , lại không có chuyện gì đáng giá phải suy xét!”
“Ta, ta, ta. . . . . .” Dịch di nương ánh mắt tránh né.
Ả Tần di nương kia, trừ bản thân ra, ai cũng không tin, sao có thể nói chuyện này cho mình nghe . Nếu không phải bởi vì mình không có con trai con gái, Tam phu nhân đối đãi hà khắc với người, nàng muốn gom vốn làm quan tài cho mình (dành chút tiền bạc cho mình), cũng sẽ không bị mấy trăm lượng bạc của Tần di nương làm rung động, giúp nàng ta giới thiệu Chu Đạo bà. Vốn tưởng rằng theo tính cách của Tần di nương cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, chưa từng nghĩ nàng ta lại to gan lớn mật, tự mình hạ thủ làm Thế tử gia kinh sợ, lúc này mới có cục diện như ngày hôm nay. . . . . .
Hiện tại toàn bộ chuyện này đều bị vạch trần ra bên ngoài, nếu mình không nghĩ biện pháp, cho dù Từ Lệnh Nghi nể tình huynh đệ thủ túc để mình một con đường sống, đưa mình về Sơn Dương, lấy tình cảm của Tam gia đối với mình, chỉ sợ Tam gia sẽ đích thân xử trí mình trả cho Từ Lệnh Nghi một câu trả lời thỏa đáng. Duy nhất bây giờ mình có thể trông cậy vào đó là có thể kích động Thập Nhất Nương bất mãn với Tần di nương, đợi mình đẩy trách nhiệm đến trên người Tần di nương, Thập Nhất Nương vì đả kích Tần di nương, ở trước mặt Từ Lệnh Nghi giúp mình nói mấy câu, bằng sự tôn trọng của Từ Lệnh Nghi đối với chính thất, có lẽ mình còn có một con đường sống.
Tần di nương từ đầu đến cuối hoàn toàn chưa từng nói những chuyện này với mình, sao mình có chứng cứ cụ thể!
Dịch di nương không khỏi mồ hôi đầm đìa.
Dưới tình thế cấp bách, Dịch thị đột nhiên nhớ tới một chuyện .
“Phu nhân!” Như bắt được phao cứu mạng, tinh thần của Dịch di nương rung lên, “Năm đó Đông di nương không có, nhưng là con trai!” (*)
(*) Ý Dịch thị là Đông di nương tuy sảy thai, nhưng cái thai đó là con trai…
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
Chuyện này, vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được!
“Con trai?”
Dưới tình huống năm đó của Từ gia cần nhất là con trai, đẻ non một bé trai. . . . . .
“Không sai ạ!” Dịch di nương nhìn bộ dáng của Thập Nhất Nương, trong lòng lại tràn đầy hi vọng, “Nếu phu nhân không tin, có thể đi hỏi Thái phu nhân. Lúc ấy Thái phu nhân cũng ở đó. Còn có Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng biết. Nếu con của Đông di nương được sinh ra bình an, chính là con trai lớn, Tần di nương nào còn có chuyện gì! Tần di nương chính vì chuyện này nên mới hãm hại Đông di nương . Đúng vậy, nàng ta chính vì chuyện này nên mới hại Đông di nương .” Dịch di nương càng nói càng khẳng định, “Bản thân Tần di nương cũng có bộ dáng mang thai, cho nên thằng bé (*) mới có thể bị Thái phu nhân đưa đến chỗ của Nhị phu nhân, do Nhị phu nhân tự mình chiếu cố chăm nom nàng ta.”
(*) Thái phu nhân đưa Tần thị đến chỗ Nhị phu nhân vì cái thai trong bụng Tần thị. Có thể nói lúc ấy, Tần thị chính là được coi là Từ Tự Dụ.
“Khi đó, Đông di nương chỉ mang thai hơn bốn tháng?” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà nhìn nàng nói, “Tần di nương sao biết Đông di nương nghi ngờ chính là con trai?” Lại nói, “Nếu ta nhớ không nhầm, Tam phu nhân cũng đang mang có bầu, không biết Dịch di nương đang ở chỗ nào? Lại đang làm những việc gì? Chẳng lẽ không có ở trước mặt hầu hạ chăm sóc Tam phu nhân sao . Chuyện của Tứ phòng, Tam phòng, làm sao ngươi biết đến rõ ràng như thế?”
Thái dương Dịch di nương chảy mồ hôi.
“Ta, ta là nghe Tam phu nhân nhà chúng ta nói.” Nàng dập đầu nói lắp ba lắp bắp nói, “Tam phu nhân nói, cũng là bởi vì như vậy, cho nên Thái phu nhân đối với Tứ phu nhân đã mất vẫn có chút bất mãn. Cảm thấy ánh mắt của Tứ phu nhân đã mất thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, không khoan dung độ lượng, chỉ có tiểu gia không có đại gia. . . . . .” Nói tới đây, Dịch thị bỗng nhìn thấy Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, linh cơ chợt lóe, nhất thời cảm giác mình đã nói sai rồi, không khỏi há hốc mồm cứng lưỡi, “Không, có điều, Thái phu nhân, Thái phu nhân đối với Tứ phu nhân đã mấy, vẫn là, vẫn là rất tốt, đem tất cả những người lúc đầu biết chuyện của Đông di nương bị phạt đều xử trí, sau lại còn cùng Tứ phu nhân đã mất đi tìm y hỏi thuốc, lúc này mới có Tứ thiếu gia . . . . . .”
Câu trước không khớp câu sau trong lời nói của Dịch di nương đã để lộ ta rất nhiều tin tức.
Đầu óc Thập Nhất Nương chuyển nhanh vô cùng, “À” một tiếng, lạnh lùng cắt đứt lời của nàng ta, chất vấn: “Theo như lời ngươi nói vậy, ban đầu tỷ tỷ ta từng phạt Đông di nương, mà Đông di nương sinh non, chính là cùng việc này có liên quan hả?”
Lại nói sai rồi!
Dịch di nương hung hăng cắn đầu lưỡi .
“Không phải là phạt Đông di nương.” Dịch thị hoảng sợ nói loạn, “Là đứng thẳng theo quy tắc, cho các di nương đứng thẳng người theo quy tắc!”
“Nói bậy nói bạ.” Sắc mặt của Thập Nhất Nương rét lạnh nghiêm nghị, ánh mắt của nàng nguội lạnh , “Đứng thẳng theo khuôn phép, sao có thể để người mang thai bốn tháng đứng thẳng theo khuôn phép được chứ? Đó là những khuôn phép gì. Tại sao Văn di nương không có chuyện gì? Tại sao Tần di nương không có chuyện gì? Mà đến lượt đứa bé của Đông di nương lại …?”
Dịch di nương cảm thấy trong lòng lộp bộp.
Tứ phu nhân này, bình thời tiếp xúc không có việc gì , chưa từng nghĩ lại khó dây như vậy. Những chuyện nói không rõ này vẫn là bỏ qua nhanh chóng cho thỏa đáng, bằng không, cứ lòng vòng mãi như vậy, lúc nào mới kết thúc đây!
Trong lúc suy tính, Dịch đã lớn tiếng kêu oan ức: “Tứ phu nhân, Văn di nương là di nương được mang vào cửa một cách đàng hoàng đường đường chính chính, vào cửa rồi thì đươc an trí ở tây sương phòng của hậu viện, được thêm nha hoàn, bà tử hầu hạ. Khác với Đông di nương, Tần di nương xuất thân từ tỳ nữ. Mặc dù sau đó Đông di nương được lập làm di nương, nhưng vẫn cùng Tần di nương chen chúc ở noãn các như trước. Lúc mang thai mới cùng Tần di nương được đưa đến đông sương phòng ở hậu viện . Đợi ba tháng thoáng qua , lại bắt đầu giống như nha hoàn ở trong phòng đứng thẳng theo quy củ. Những chuyện này, người khác không biết, nhưng Đào ma ma biết đến. Cho dù Đào ma ma ấp úng là không nói thật, còn có Văn di nương, lúc ấy Văn di nương sống ở tây sương phòng. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Văn di nương là người rõ nhất!”
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc.
Năm đó khi còn ở tiểu viện, nàng đã phát hiện quan hệ của Từ Lệnh Nghi cùng Nguyên Nương đã đến tình trạng giương cung bạt kiếm, thủy hỏa bất dung.
Hôn nhân đi tới bước này, dĩ nhiên không phải là trách nhiệm của một người.
Từ Lệnh Nghi ngay lúc đó, công thành danh toại, quyền cao chức trọng. Người ở phía trên sẽ để cho hắn đối với sở tác sở vi(hành động đã thực hiện rồi) của chính mình rất tự tin —— bởi vì đây chính là nguyên nhân hắn thành công. Loại người này, như thế nào lại chấp nhận cho mình có tính cách hoặc là việc làm có chút không đúng hoặc là chưa đủ chu toàn chứ? Kế đó người ở bên cạnh hắn đều tràn đầy a dua nịnh hót, uốn mình theo người, đại đa số tình huống, đều là người khác bị hắn sai đâu đánh đó như Thiên Lôi, khiến hắn có thể không cần xem sắc mặt người khác chỉ dựa theo mong muốn của mình làm việc. Thói quen lâu ngày đối với người ở phía dưới, như thế nào lại nhường nhịn, lui bước, ủy khuất chính mình chứ?
Nàng không có mang bất cứ hy vọng nào khi gả đi vào.
Ở trong xã hội vợ xem chồng như trời này, muốn không chết đuối ở trong cuộc hôn nhân này, biện pháp duy nhất chỉ có mình đi thích ứng với hắn, chứ hắn quyết sẽ không thích ứng cùng mình.
Chuyện sau đó thì phát triển có chút ngoài ngoài dự liêu của nàng.
Từ Lệnh Nghi cũng không phải là người nhỏ mọn, mặc dù nói rất ít, nhưng chỉ cần ngươi nói có lý, hắn cũng nguyện ý nghe.
Nàng vẫn cũng có chút buồn bực, hôn nhân của hắn và Nguyên Nương làm sao lại đi tới tình trạng kia ? Giữa Từ Lệnh Nghi và Nguyên Nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không thể điều hòa mâu thuẫn. . . . . .
Chẳng lẽ nguyên nhân chính dẫn đến khiến Đông di nương mang thai bị chết sao?
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, nàng lập tức nhận thấy được trong lời nói của Dịch di nương có chỗ sơ hở rất lớn.
Không nói đến lập trường trong giờ phút này của Dịch di nương, đã năm đó, Từ Lệnh Nghi ở trong gia tộc, tiền đồ chưa biết, Nguyên Nương dưới gối lại không con, theo như lẽ thường, những thiếp thất có mang con nối dòng kia hẳn là được cả nhà bảo vệ chu toàn mới phải —— bởi vì sinh hạ con nối dòng không chỉ có người nối nghiệp cho Từ gia, hơn nữa vạn nhất trong ba năm Từ Lệnh Nghi giữ đạo hiếu kỳ có chuyện bất trắc gì, thì Nguyên Nương cũng có nơi dựa vào, tại sao tỷ ấy phải lựa chọn tại cái thời khắc bấp bênh đó mà xuất thủ đây?
Huống chi lúc ấy còn có Văn di nương cùng Tần di nương. So sánh lại, mặc dù Văn di nương xuất thân cũng thấp, nhưng so với Đông di nương cùng Tần di nương xuất thân tỳ nữ thì cao hơn, nếu như chỉ vì lập uy, hẳn nên đem Văn di nương khai đao mới phải, làm sao lại chỉ hại một mình Đông di nương?
Thập Nhất Nương đột nhiên nghĩ đến ngày đó Từ Lệnh Nghi say rượu nói thật có lỗi với Đông di nương . . . . .
Lòng nàng bị loạn một trận.
Có một ý niệm trong đầu vẫn bị nàng bỏ qua, hiện tại lại xông ra.
Hoặc là, Đông di nương đối với Từ Lệnh Nghi có ý nghĩa đặc thù nào đó, cho nên mới phải bị Nguyên Nương không tha?
Thập Nhất Nương không khỏi nhìn sang phía Dịch di nương.
Đã nhìn thấy một đôi con ngươi nóng lòng đến nỗi có chút đỏ lên .
Nàng giật mình một cái, giống như có bầu nước lạnh đổ xuống , cả người lộ ra mấy phần lạnh lẻo.
Bây giờ là lúc nào, tại sao mình chỉ dựa vào mấy câu nói của Dịch di nương, không có chút căn cứ mà phỏng đoán bậy đây?
Nàng thu lại tâm tình, rất nhanh khôi phục lý trí.
Tần di nương là một thông phòng xuất thân tỳ nữ, tại sao có thể ở dưới mí mắt thông minh tháo vát của Đào ma ma mà thừa nước đục thả câu hại chết Đông di nương chứ? Như thế nào có thể khiến Nguyên Nương lúc ấy là phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã chủ trì việc bếp núc trên lưng mang oan ức chứ?
Trong nhà nô bộc như mây, phe phái thành rừng, chẳng lẽ lại không có một chút xíu dấu vết nào?
Lại liên tưởng đến Từ Lệnh Nghi từng ấy năm tới nay vẫn cho Tần di nương thể diện. . . . . . Thập Nhất Nương cảm thấy lời của Dịch di nương rất đáng phải suy xét!
“Dịch di nương!” Nàng nhìn Dịch di nương bị Hổ Phách ngăn ở phía sau, vẻ mặt có chút xem thường, “Ngươi cũng không cần coi thường ta tuổi còn nhỏ cho là ta không biết chuyện năm đó mà ở chỗ này nói bậy bạ. Tỷ tỷ ta làm người khoan dung rộng lượng, khi đó Từ gia đang lúc mưa gió phiêu linh, làm sao lại đi hại một thiếp thất. . . . . .”
“Tứ phu nhân, ta không có lừa gạt phu nhân, ta thật không có lừa gạt phu nhân.” Thấy Thập Nhất Nương không tin, Dịch di nương liền nóng nảy , “Chuyện này, Tần di nương từng chính miệng nói với ta!”
Ngay cả thiếp thân nha hoàn Thúy Nhi, Tần di nương cũng không nói lời nói thật, lại đem những hành động năm đó của mình nói với Dịch di nương, để cho người ta nắm đằng chuôi sao?
Thập Nhất Nương rất hoài nghi.
Người ở cõi đời này khó chịu được nhất chính là cô đơn tịch mịch, nên luôn nghĩ ra một phương thức để trấn an mình. Có lẽ, tình nghĩa của nàng và Dịch di nương chính là như vậy.
“Ta đã nói rồi, ” Thập Nhất Nương từ từ nói, “Nói chuyện phải có bằng cớ cụ thể mới được!”
Dịch di nương thấy vẻ mặt Thập Nhất Nương có điều hòa hoãn, trong lòng vui mừng, vội nói: “Phu nhân, phu nhân thử nghĩ mà xem, nếu không phải Tần di nương hại Đông di nương, sao Tần di nương lại ở Từ Nguyên Tự lặng lẽ chén nhỏ đèn chong (1) cho Đông di nương, hơn nữa một chút ấy chính là mười mấy năm? Nếu không phải năm đó làm chuyện thật có lỗi với Đông di nương, vậy tại sao tết Trung Nguyên (2) hàng năm lại vì Đông di nương làm đàn tràng, cầu xin Bồ Tát phù hộ nàng ấy có thể một lần nữa đầu thai chuyển thế, mấy năm qua cũng không gián đoạn? Hơn nữa mỗi lần khi chúng ta nói đến Đông di nương, nàng ta cũng không lên tiếng. . . . . .”
(1)chén nhỏ đèn chong: thắp hương bái phật
(2)Tết Trung Nguyên: Việt Nam hay gọi là Ngày xá tội vong linh: trong ngày 15 tháng 7 âm lịch, sẽ lập đàn tế nấu cháo trắng, đốt vàng hương cho người thân đã mất của mình.
Những chuyện này, Thập Nhất Nương cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng này cũng không có thể chứng minh năm đó Tần di nương hại Đông di nương.
“Ta nghe người ta nói, Đông di nương vào phủ sớm hơn Tần di nương hai năm, ” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Sau khi Tần di nương vào trong phủ Hầu gia, là do Đông di nương mang theo, tình cảm của hai người tốt vô cùng. Đông di nương chết oan chết uổng. Tần di nương hi vọng Đông di nương sớm một chút chuyển thế đầu thai, thoát ly khổ hải, hết thảy đều là tình cảm tỷ muội, cũng không làm quá lên! Tại sao có thể bởi vì … chút xíu này, khiến Tần di nương hại chết Đông di nương đây?” Lại nói, “Nếu ngươi nói Tần di nương từng nói chuyện này với ngươi, vậy lúc ấy là tình cảnh như thế nào? Tần di nương hại chết Đông di nương ra sao? Giá họa cho đại tỷ của ta như thế nào ? Xem ra ngươi đều biết vô cùng rõ ràng. Không bằng ngươi cẩn thận nói cho ta một chút, cũng tránh cho chúng ta đoán đông đoán tây , lại không có chuyện gì đáng giá phải suy xét!”
“Ta, ta, ta. . . . . .” Dịch di nương ánh mắt tránh né.
Ả Tần di nương kia, trừ bản thân ra, ai cũng không tin, sao có thể nói chuyện này cho mình nghe . Nếu không phải bởi vì mình không có con trai con gái, Tam phu nhân đối đãi hà khắc với người, nàng muốn gom vốn làm quan tài cho mình (dành chút tiền bạc cho mình), cũng sẽ không bị mấy trăm lượng bạc của Tần di nương làm rung động, giúp nàng ta giới thiệu Chu Đạo bà. Vốn tưởng rằng theo tính cách của Tần di nương cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, chưa từng nghĩ nàng ta lại to gan lớn mật, tự mình hạ thủ làm Thế tử gia kinh sợ, lúc này mới có cục diện như ngày hôm nay. . . . . .
Hiện tại toàn bộ chuyện này đều bị vạch trần ra bên ngoài, nếu mình không nghĩ biện pháp, cho dù Từ Lệnh Nghi nể tình huynh đệ thủ túc để mình một con đường sống, đưa mình về Sơn Dương, lấy tình cảm của Tam gia đối với mình, chỉ sợ Tam gia sẽ đích thân xử trí mình trả cho Từ Lệnh Nghi một câu trả lời thỏa đáng. Duy nhất bây giờ mình có thể trông cậy vào đó là có thể kích động Thập Nhất Nương bất mãn với Tần di nương, đợi mình đẩy trách nhiệm đến trên người Tần di nương, Thập Nhất Nương vì đả kích Tần di nương, ở trước mặt Từ Lệnh Nghi giúp mình nói mấy câu, bằng sự tôn trọng của Từ Lệnh Nghi đối với chính thất, có lẽ mình còn có một con đường sống.
Tần di nương từ đầu đến cuối hoàn toàn chưa từng nói những chuyện này với mình, sao mình có chứng cứ cụ thể!
Dịch di nương không khỏi mồ hôi đầm đìa.
Dưới tình thế cấp bách, Dịch thị đột nhiên nhớ tới một chuyện .
“Phu nhân!” Như bắt được phao cứu mạng, tinh thần của Dịch di nương rung lên, “Năm đó Đông di nương không có, nhưng là con trai!” (*)
(*) Ý Dịch thị là Đông di nương tuy sảy thai, nhưng cái thai đó là con trai…
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
Chuyện này, vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được!
“Con trai?”
Dưới tình huống năm đó của Từ gia cần nhất là con trai, đẻ non một bé trai. . . . . .
“Không sai ạ!” Dịch di nương nhìn bộ dáng của Thập Nhất Nương, trong lòng lại tràn đầy hi vọng, “Nếu phu nhân không tin, có thể đi hỏi Thái phu nhân. Lúc ấy Thái phu nhân cũng ở đó. Còn có Nhị phu nhân, Nhị phu nhân cũng biết. Nếu con của Đông di nương được sinh ra bình an, chính là con trai lớn, Tần di nương nào còn có chuyện gì! Tần di nương chính vì chuyện này nên mới hãm hại Đông di nương . Đúng vậy, nàng ta chính vì chuyện này nên mới hại Đông di nương .” Dịch di nương càng nói càng khẳng định, “Bản thân Tần di nương cũng có bộ dáng mang thai, cho nên thằng bé (*) mới có thể bị Thái phu nhân đưa đến chỗ của Nhị phu nhân, do Nhị phu nhân tự mình chiếu cố chăm nom nàng ta.”
(*) Thái phu nhân đưa Tần thị đến chỗ Nhị phu nhân vì cái thai trong bụng Tần thị. Có thể nói lúc ấy, Tần thị chính là được coi là Từ Tự Dụ.
“Khi đó, Đông di nương chỉ mang thai hơn bốn tháng?” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà nhìn nàng nói, “Tần di nương sao biết Đông di nương nghi ngờ chính là con trai?” Lại nói, “Nếu ta nhớ không nhầm, Tam phu nhân cũng đang mang có bầu, không biết Dịch di nương đang ở chỗ nào? Lại đang làm những việc gì? Chẳng lẽ không có ở trước mặt hầu hạ chăm sóc Tam phu nhân sao . Chuyện của Tứ phòng, Tam phòng, làm sao ngươi biết đến rõ ràng như thế?”
Thái dương Dịch di nương chảy mồ hôi.
“Ta, ta là nghe Tam phu nhân nhà chúng ta nói.” Nàng dập đầu nói lắp ba lắp bắp nói, “Tam phu nhân nói, cũng là bởi vì như vậy, cho nên Thái phu nhân đối với Tứ phu nhân đã mất vẫn có chút bất mãn. Cảm thấy ánh mắt của Tứ phu nhân đã mất thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, không khoan dung độ lượng, chỉ có tiểu gia không có đại gia. . . . . .” Nói tới đây, Dịch thị bỗng nhìn thấy Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười, linh cơ chợt lóe, nhất thời cảm giác mình đã nói sai rồi, không khỏi há hốc mồm cứng lưỡi, “Không, có điều, Thái phu nhân, Thái phu nhân đối với Tứ phu nhân đã mấy, vẫn là, vẫn là rất tốt, đem tất cả những người lúc đầu biết chuyện của Đông di nương bị phạt đều xử trí, sau lại còn cùng Tứ phu nhân đã mất đi tìm y hỏi thuốc, lúc này mới có Tứ thiếu gia . . . . . .”
Câu trước không khớp câu sau trong lời nói của Dịch di nương đã để lộ ta rất nhiều tin tức.
Đầu óc Thập Nhất Nương chuyển nhanh vô cùng, “À” một tiếng, lạnh lùng cắt đứt lời của nàng ta, chất vấn: “Theo như lời ngươi nói vậy, ban đầu tỷ tỷ ta từng phạt Đông di nương, mà Đông di nương sinh non, chính là cùng việc này có liên quan hả?”
Lại nói sai rồi!
Dịch di nương hung hăng cắn đầu lưỡi .
“Không phải là phạt Đông di nương.” Dịch thị hoảng sợ nói loạn, “Là đứng thẳng theo quy tắc, cho các di nương đứng thẳng người theo quy tắc!”
“Nói bậy nói bạ.” Sắc mặt của Thập Nhất Nương rét lạnh nghiêm nghị, ánh mắt của nàng nguội lạnh , “Đứng thẳng theo khuôn phép, sao có thể để người mang thai bốn tháng đứng thẳng theo khuôn phép được chứ? Đó là những khuôn phép gì. Tại sao Văn di nương không có chuyện gì? Tại sao Tần di nương không có chuyện gì? Mà đến lượt đứa bé của Đông di nương lại …?”
Dịch di nương cảm thấy trong lòng lộp bộp.
Tứ phu nhân này, bình thời tiếp xúc không có việc gì , chưa từng nghĩ lại khó dây như vậy. Những chuyện nói không rõ này vẫn là bỏ qua nhanh chóng cho thỏa đáng, bằng không, cứ lòng vòng mãi như vậy, lúc nào mới kết thúc đây!
Trong lúc suy tính, Dịch đã lớn tiếng kêu oan ức: “Tứ phu nhân, Văn di nương là di nương được mang vào cửa một cách đàng hoàng đường đường chính chính, vào cửa rồi thì đươc an trí ở tây sương phòng của hậu viện, được thêm nha hoàn, bà tử hầu hạ. Khác với Đông di nương, Tần di nương xuất thân từ tỳ nữ. Mặc dù sau đó Đông di nương được lập làm di nương, nhưng vẫn cùng Tần di nương chen chúc ở noãn các như trước. Lúc mang thai mới cùng Tần di nương được đưa đến đông sương phòng ở hậu viện . Đợi ba tháng thoáng qua , lại bắt đầu giống như nha hoàn ở trong phòng đứng thẳng theo quy củ. Những chuyện này, người khác không biết, nhưng Đào ma ma biết đến. Cho dù Đào ma ma ấp úng là không nói thật, còn có Văn di nương, lúc ấy Văn di nương sống ở tây sương phòng. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Văn di nương là người rõ nhất!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.