Chương 610: Pháo ( trung )
Chi Chi
11/06/2014
“Con tuổi còn nhỏ, đốt pháo quá nguy hiểm.” thái độ Từ Lệnh Nghi ôn
hòa , kiên nhẫn hướng Cẩn ca nhi giải thích, “Có điều, đốt pháo thật sự
rất vui. Nếu con thật sự muốn lấy thì đợi lát nữa đại ca của con trở
lại, để bọn họ cùng con chơi. Như thế nào?”
Cẩn ca nhi cảm thấy không tốt.
Hắn hiện tại chỉ muốn đốt pháo.
Nhưng nhìn lại thấy lúc phụ thân nói chuyện cùng hắn, các lão đầu ngồi ở chỗ đó đang bám lấy lỗ tai nghe mà lại làm như có bộ dạng rất tùy ý, rất giống với lúc mẫu thân cùng phụ thân nói chuyện, thái độ của nha hoàn, bà Tử hầu hạ trong nhà cũng như thế. Những lúc này, gương mặt của mẫu thân thì mỉm cười nhưng trầm mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, chờ nha hoàn, bà Tử đi rồi, mới cùng phụ thân nói chuyện tiếp.
Nghĩ tới đây, hắn liền học theo bộ dáng của Thập Nhất Nương, gương mặt mỉm cười đứng ở bên cạnh Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao nhi tử lại không có đi? Nhìn lại thấy được bộ dáng biết điều hiểu chuyện của hắn, liền cười sờ sờ đầu nhi tử, đem hắn ôm ngồi trên gối, tiếp tục cùng Đậu các lão nói chuyện: “Chuyện trên triều đình, gần đây ta không có biết nhiều. Ta là người hành quân đánh giặc, theo ta thấy, không bằng để cho Tịnh Hải hầu nắm giữ ấn soái đi ——mặc dù hắn đã lớn tuổi, nhưng có thể cùng Khu gia trấn thủ Phúc Kiến hơn trăm năm, thủ hạ mãnh tướng nhiều như mây, do hắn ra mặt kháng uy (chống đở uy thế) thì không gì có thể tốt hơn nữa rồi!”
Đậu các lão có chút ngoài ý muốn.
Từ gia cùng Khu gia minh tranh giành ám đấu không phải là một ngày hay hai ngày. Lúc này Từ Lệnh Nghi lại đề cử Tịnh Hải hầu kháng uy, không biết là có ý gì? Phải biết rằng, nếu như Khu gia thật sự đánh bại giặc Oa, vậy thì thanh thế của Khu gia chắc chắn sẽ cao thêm một tầng, đến lúc đó Từ gia căn bản là vô lực chống lại Khu gia. . . . . . Hoặc là, Từ Lệnh Nghi đang thử dò xét thái độ của mình ở trên chuyện này?
Hắn cười cúi đầu uống trà, nhưng khóe mắt lại liếc về hướng Lương các lão.
Lương các lão đang cười híp mắt nhìn con trai út của Từ Lệnh Nghi: “Tiểu hài tử đều giống nhau, nơi nào náo nhiệt liền hướng nơi đó. Đồng ca nhi nhà chúng ta cũng thế. Lúc cháu trai của ta thành thân, hắn nhìn thấy người khác chơi pháo nổ, cũng ầm ĩ muốn chơi. Thật sự là quản không nổi nên không thể làm gì khác hơn là để đại đường ca của hắn dẫn hắn đi chơi. Kết quả hắn đem pháo đốt vứt xuống vách tường bên kia, thiếu chút nữa đem kho củi của người ta đốt luôn.”
Đồng ca Nhi chính là con trai lớn của Lan Đình.
“May mắn là sân của nhà chúng ta lớn!” Từ Lệnh Nghi cười ha ha nói, “Ngày nào đó đem Đồng ca nhi mang tới đây chơi nhé! Ta đang chuẩn bị sang năm cho Cẩn ca nhi học vỡ lòng, năm nay vẫn để cho hắn vui đùa một chút. Đoán chừng ban đầu mới học sẽ có chút mơ hồ, nhưng cũng không thể thả lỏng tiếp được.”
“Được!” Lương các lão cười nói, “Ta thấy hai đứa bé có thể chơi chung với nhau được đó.” Lại nói, “Hầu gia chuẩn bị mời người nào làm Tây Tịch (tên gọi thầy giáo thời xưa) cho lệnh công tử? Có muốn nhờ Hàn Lâm viện giúp đỡ một chút hay không?”
“Tạm thời sẽ đi theo Tây Tịch trong nhà để học.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Chờ lớn thêm chút ít rồi hãy nói!”
Hai người nói chuyện về hài tử, giống như đột nhiên đã thân cận lên không ít vậy.
Vương Lệ nhìn vậy âm thầm buồn cười.
Hai người này, một không muốn cùng Đậu các lão nói chuyện Phúc Kiến, một thì ném trái mìn đất rồi bất kể. . . . . . Đậu các lão muốn lợi dụng cơ hội này, thuyết phục Lương các lão đồng ý với hắn chuyện cho Tổng binh Cam Túc đi Phúc Kiến diệt uy chỉ sợ là không được! Mình có cần cũng tiến lên tham gia náo nhiệt hay không đây?
Đang nghĩ ngợi thì có gã sai vặt cung kính cách rèm bẩm: “Hầu gia, chư vị đại nhân, đồ cưới của tân nhân đưa đã tới!”
Bọn họ dĩ nhiên sẽ không đi xem đồ cưới, bọn sai vặt tới bẩm một tiếng, là muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết mở tiệc chiêu đãi buổi tối đã có thể bắt đầu.
Từ Lệnh Nghi liền ôn nhu hỏi Cẩn ca nhi: “Con có muốn đi xem đồ cưới của chị dâu hay không?”
“Con muốn đốt pháo!” Cẩn ca nhi lắc đầu, ” Đồ cưới của Nhị tẩu đến rồi, vậy đại ca cũng có thể trở lại rồi!” Hắn từ trên đầu gối của Từ Lệnh Nghi nhảy xuống, con mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Từ Lệnh Nghi, “Vậy con có thể lấy pháo hay không?”
“Tốt!” Khó được lúc nhi tử không lên tiếng cố nhịn một thời gian dài như vậy, Từ Lệnh Nghi lập tức đáp ứng, “Để cho Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ mang theo con đi đến chỗ đại ca!”
“Đại ca làm sao biết là phụ thân cho con đi đốt pháo chứ?” Cẩn ca nhi nghĩ đến lời nói lúc trước khi gặp gỡ Bạch tổng quản…, liền nói, “Phụ thân phải đem đối bài cho con mới được!”
Từ Lệnh Nghi sửng sốt, sau đó cười lên.
Nói vậy Bạch tổng quản đã dùng đối bài làm cớ cản thỉnh cầu đốt pháo của Cẩn ca nhi rồi.
Bất quá, đứa bé này thật là thông minh, ăn thiệt thòi một lần rồi thì sẽ không bao giờ … bị lần nữa.
Đối bài mặc dù có dùng, nhưng những người làm việc kia cũng không có chuyện chỉ nhận đối bài mà không nhận người. Nếu Cẩn ca nhi lỡ đánh mất, thì đúc thêm một cái nữa là được.
Hắn cười sai người đi lấy đối bài.
Cẩn ca nhi vui vui vẻ vẻ đi nội viện.
Đồ cưới của Hạng gia đều đặt ở trước tân phòng có người ở trong viện quan sát.
Đồ cũng không nhiều, tuy kiểu dáng mộc mạc, nhưng rất đầy đủ, nhìn qua chỉnh tề mỹ quan, cũng có chút khí thế.
Từ Tự Cần, Từ Tự Truân không có ở tân phòng.
Có gã sai vặt nói: “Đại thiếu gia cùng Tam thiếu gia đi nơi ở cũ của Nhị thiếu gia rồi!”
Cẩn ca đi đến chỗ của Từ Tự Dụ tìm người.
Hồng Văn nhìn thấy liền giật mình, cẩn thận đi theo phía sau hắn, sợ hắn đem đối bài đánh mất.
Cẩn ca nhi cứ như vậy, cầm lấy đối bài một đường lắc lư đi ngoại viện.
Có quản sự và bọn sai vặt đi sát qua bên người hắn, thần sắc đều khẽ biến.
* * * * * *
Biết mục đích của Cẩn ca nhi đến đây, Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Kiệm không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Từ Tự Kiệm liền cười khom lưng nhìn Cẩn ca nhi: “Thằng nhóc này, mặt mũi cũng quá lớn nhé. Đốt pháo thôi mà lại đi lấy đối bài của Tứ thúc nữa.”
Cẩn ca nhi gấp gáp giải thích: “Là Bạch tổng quản nói. Muốn lấy pháo thì phải có đối bài của phụ thân mới được!”
Mọi người cười lên ha hả.
Từ Tự Cần đứng dậy cáo từ: “Ta mang Cẩn ca nhi đi lấy pháo. Đệ cứ nghỉ ngơi trước nhé! Ngày mai là ngày vui của đệ. Đệ phải nuôi dưỡng tinh thần cho tốt mới đúng.”
Sắc mặt Từ Tự Dụ đỏ lên, ngại ngùng đưa ba người ra cửa.
Lúc quay trở lại đã nhìn thấy Văn Trúc tự mình dọn dẹp đồ cho hắn.
“Những thứ này đều để ở trong hòm xiểng gỗ khắc hoa, đến lúc đó trực tiếp mang đến Nhạc An đi. Những thứ này đều để ở trong rương sắt sơn hồng mạ vàng, những cái này Nhị thiếu gia thường dùng. Chờ nhị thiếu phu nhân vào cửa rồi, giao cho Đại nha hoàn thiếp thân của nhị thiếu phu nhân.” Nhất ngũ nhất thập, bàn giao rõ ràng, sợ bọn nha hoàn làm sai việc.
Từ Tự Dụ tâm tình khoái trá nghe vậy không khỏi trêu ghẹo nói: “Nhìn dáng dấp vội vả không kịp chờ mà muốn đem giao lại mọi việc kìa?”
Mấy năm này Văn Trúc cùng Mặc trúc đều đi theo hắn đông bôn tây bào , tình cảm thâm sâu. Có điều Mặc trúc nếu so với Văn Trúc thì nhỏ hơn ba tuổi, hai người lại cùng nhau hầu hạ của hắn thật là tình ngay lý gian, nếu như có người nói một câu gì không tốt, thì dù nhảy đến Hoàng Hà cũng rửa không sạch, vì vậy vẫn không dám lộ ra. Chỉ chờ hắn thành thân, sau đó có thể làm chủ đem nha hoàn bên cạnh gả cho gã sai vặt, thì có thể làm cho hai người kết thành vợ chồng.
“Nhị thiếu gia!” Văn Trúc bước lên phía trước hành lễ, mặt không khỏi đỏ bừng.
Từ Tự Dụ cười nói: “Ngươi yên tâm đi. Chờ nhị thiếu phu nhân vào cửa rồi, ta sẽ bảo nàng giúp ngươi cùng Mặc trúc làm chủ.”
Mặc dù không có đáp lời, nhưng Văn Trúc vẫn không nhịn được mà lộ ra nụ cười vui vẻ.
* * * * * *
Trong lúc Từ Tự Dụ nói chuyện cùng Văn Trúc, thì Hồng Văn đang đứng ở trong thính đường chính phòng của một tiểu viện bên cạnh Điểm Xuân đường.
Nữ quyến tới chúc mừng, vào xế chiều sẽ ở Điểm Xuân đường nghe hí kịch, giờ phút này hí kịch đã giải tán, mọi người đều đến khách sãnh ngồi. Thập Nhất Nương thì đang ở nơi này cùng chư vị ma ma quản sự thương định chuyện đón dâu ngày mai.
“. . . . . . chậu tiền lương, lúc tân nương hạ kiệu dùng là Hồng chiên, táo đỏ, đậu phộng dùng để rải trên giường đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.”
Thập Nhất Nương đáp “Ừ” .
Có quản sự ma ma nói: “Bố trí hỉ phòng theo thiên địa bàn, thần chi, nhang đèn tất cả cũng chuẩn bị xong!”
Thập Nhất Nương lại “Ừ” một tiếng.
Có quản sự ma ma nói: ” Thực đơn của Song Triêu Hạ Hồng tất cả cũng đã nghĩ đi rồi. Phu nhân có muốn xem một chút hay không?”
“Chuyện này ngày mai rồi hãy nói!” Thập Nhất Nương nói, “Hôm nay chỉ nói chuyện ngày mai, ngày mai chỉ nói chuyện ngày mốt.”
Quản sự ma ma cung đáp “Dạ” , lại có giọng nói của ma ma vang lên: “Lễ đường Lễ án, hỉ chướng sa tanh đỏ thẫm đều chuẩn bị xong!”
Tiếng bẩm chuyện, chỉ thị lần này đến lần khác vang lên, không có thời điểm yên tĩnh.
Hay là chờ Tứ phu nhân rảnh rỗi rồi nàng sẽ nói cho biết chuyện của mấy gã sai vặt vậy.
Hồng Văn suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng thối lui ra khỏi phòng khách, đi tân phòng.
Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi đang bắn pháo hoa.
Hai người vỗ tay, không biết vui vẻ đến bao nhiêu.
Nàng cười đứng ở phía sau Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm, đã nhìn thấy Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đi đến.
“Hai người các đệ đi nơi nào đó?” Từ Tự Kiệm cười nói, “Đón đồ cưới vào cửa, chỉ chớp mắt là đã không thấy tăm hơi bóng dáng của hai đứa.”
Từ Tự Truân cười nói: “Đệ đi tìm Ngũ đệ —— vốn có hẹn là khi đồ cưới của Nhị tẩu vào cửa sẽ gọi đệ ấy đến xem náo nhiệt, ai biết tìm khắp nơi cũng không thấy. Thì ra đệ ấy đi Điểm Xuân đường bên kia nghe hí, chúng ta tìm thật lâu mới tìm được.”
Từ Tự Giới có chút ngượng ngùng: “Thật ra đệ đã hứa với Tứ ca , ai biết vừa nghe liền quên luôn!”
Từ Tự Kiệm nghe thế cười nói: “Nói vậy, là mấy đệ không được nhìn náo nhiệt rồi!”
Đồ cưới của đàn gái được nghênh đón vào cửa, xếp đặt ở trong viện của tân phòng để Tam Cô Lục cậu nhà trai quan sát, đến giờ lành, người giúp đở đàn gái trải giường chiếu bắt đầu bày biện, đem tân phòng khóa cửa lại, đến ngày mai khi kiệu hoa cô dâu vào cửa mới mở ra.
“Ngày mai xem cũng giống như vậy.” Từ Tự Truân an ủi Từ Tự Giới, rồi hỏi Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, “Có ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, ” Từ Tự Cần cười nói, “Ở chỗ Nhị đệ ăn cơm.”
Mọi người xem Cẩn ca nhi bắn pháo hoa, nói đùa một trận, nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền tự mình giải tán.
Thập Nhất Nương vẫn chưa về, Hồng Văn liền dụ dỗ Cẩn ca nhi ngủ lại. Đến đầu giờ hợi thì Thập Nhất Nương trở lại, vừa hôn Cẩn ca nhi hai cái, thì Từ Lệnh Nghi đã tới.
Trên người hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
“Tên tiểu tử này, thật là ngoài suy đoán của mọi người.” Từ Lệnh Nghi ngồi ở bên giường giúp nhi tử dịch dịch góc chăn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương ngồi ở ghế thái sư bên cạnh kháng.
Hồng Văn thấy bộ dáng hai người như muốn tâm sự, nên không thể làm gì khác hơn là lui xuống.
Từ Lệnh Nghi đem chuyện xảy ra lúc xế chiều nói cho Thập Nhất Nương biết: “. . . . . . Gan lớn, thận trọng không nói, làm việc còn biết kiên nhẫn, đây là điều khó khăn nhất và đáng quý nhất đó!”
Thập Nhất Nương bật cười: “Nếu như lúc đi học cũng có tinh thần như vậy thì tốt!”
“Yên tâm đi!” Từ Lệnh Nghi vô cùng có lòng tin, “Làm việc cũng như làm người, đến lúc đó Cẩn ca nhi nhất định có thể đi học tốt .”
Hai người ngồi ở bên giường Cẩn ca nhi nói hồi lâu…, đều có chút mệt mỏi, lúc này mới quay về nội thất nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai trời mới phát sáng đã phải rời giường.
Thập Nhất Nương phụng bồi người mà Từ gia mời làm toàn bộ phúc đến tân phòng trải đệm chăn, đem cái bàn tượng trưng sửa sang lại một lần, sau đó đốt đèn trường mệnh, cung kính chờ các nữ quyến đến rồi nàng lại chạy tới Tiểu sảnh bên kia.
Cả ngày vội vàng như con quay, thật vất vả mới chờ đến giờ thân xế chiều, là giờ lành mà Khâm Thiên Giám coi là tốt để nâng kiệu, Thu Vũ vội vã chạy tới: “Tứ phu nhân, không xong, không biết tại sao, Thái phu nhân đang phát giận với Ngũ thiếu gia, còn sai Đỗ ma ma đem người đưa đến chánh viện.”
Cẩn ca nhi cảm thấy không tốt.
Hắn hiện tại chỉ muốn đốt pháo.
Nhưng nhìn lại thấy lúc phụ thân nói chuyện cùng hắn, các lão đầu ngồi ở chỗ đó đang bám lấy lỗ tai nghe mà lại làm như có bộ dạng rất tùy ý, rất giống với lúc mẫu thân cùng phụ thân nói chuyện, thái độ của nha hoàn, bà Tử hầu hạ trong nhà cũng như thế. Những lúc này, gương mặt của mẫu thân thì mỉm cười nhưng trầm mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, chờ nha hoàn, bà Tử đi rồi, mới cùng phụ thân nói chuyện tiếp.
Nghĩ tới đây, hắn liền học theo bộ dáng của Thập Nhất Nương, gương mặt mỉm cười đứng ở bên cạnh Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao nhi tử lại không có đi? Nhìn lại thấy được bộ dáng biết điều hiểu chuyện của hắn, liền cười sờ sờ đầu nhi tử, đem hắn ôm ngồi trên gối, tiếp tục cùng Đậu các lão nói chuyện: “Chuyện trên triều đình, gần đây ta không có biết nhiều. Ta là người hành quân đánh giặc, theo ta thấy, không bằng để cho Tịnh Hải hầu nắm giữ ấn soái đi ——mặc dù hắn đã lớn tuổi, nhưng có thể cùng Khu gia trấn thủ Phúc Kiến hơn trăm năm, thủ hạ mãnh tướng nhiều như mây, do hắn ra mặt kháng uy (chống đở uy thế) thì không gì có thể tốt hơn nữa rồi!”
Đậu các lão có chút ngoài ý muốn.
Từ gia cùng Khu gia minh tranh giành ám đấu không phải là một ngày hay hai ngày. Lúc này Từ Lệnh Nghi lại đề cử Tịnh Hải hầu kháng uy, không biết là có ý gì? Phải biết rằng, nếu như Khu gia thật sự đánh bại giặc Oa, vậy thì thanh thế của Khu gia chắc chắn sẽ cao thêm một tầng, đến lúc đó Từ gia căn bản là vô lực chống lại Khu gia. . . . . . Hoặc là, Từ Lệnh Nghi đang thử dò xét thái độ của mình ở trên chuyện này?
Hắn cười cúi đầu uống trà, nhưng khóe mắt lại liếc về hướng Lương các lão.
Lương các lão đang cười híp mắt nhìn con trai út của Từ Lệnh Nghi: “Tiểu hài tử đều giống nhau, nơi nào náo nhiệt liền hướng nơi đó. Đồng ca nhi nhà chúng ta cũng thế. Lúc cháu trai của ta thành thân, hắn nhìn thấy người khác chơi pháo nổ, cũng ầm ĩ muốn chơi. Thật sự là quản không nổi nên không thể làm gì khác hơn là để đại đường ca của hắn dẫn hắn đi chơi. Kết quả hắn đem pháo đốt vứt xuống vách tường bên kia, thiếu chút nữa đem kho củi của người ta đốt luôn.”
Đồng ca Nhi chính là con trai lớn của Lan Đình.
“May mắn là sân của nhà chúng ta lớn!” Từ Lệnh Nghi cười ha ha nói, “Ngày nào đó đem Đồng ca nhi mang tới đây chơi nhé! Ta đang chuẩn bị sang năm cho Cẩn ca nhi học vỡ lòng, năm nay vẫn để cho hắn vui đùa một chút. Đoán chừng ban đầu mới học sẽ có chút mơ hồ, nhưng cũng không thể thả lỏng tiếp được.”
“Được!” Lương các lão cười nói, “Ta thấy hai đứa bé có thể chơi chung với nhau được đó.” Lại nói, “Hầu gia chuẩn bị mời người nào làm Tây Tịch (tên gọi thầy giáo thời xưa) cho lệnh công tử? Có muốn nhờ Hàn Lâm viện giúp đỡ một chút hay không?”
“Tạm thời sẽ đi theo Tây Tịch trong nhà để học.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Chờ lớn thêm chút ít rồi hãy nói!”
Hai người nói chuyện về hài tử, giống như đột nhiên đã thân cận lên không ít vậy.
Vương Lệ nhìn vậy âm thầm buồn cười.
Hai người này, một không muốn cùng Đậu các lão nói chuyện Phúc Kiến, một thì ném trái mìn đất rồi bất kể. . . . . . Đậu các lão muốn lợi dụng cơ hội này, thuyết phục Lương các lão đồng ý với hắn chuyện cho Tổng binh Cam Túc đi Phúc Kiến diệt uy chỉ sợ là không được! Mình có cần cũng tiến lên tham gia náo nhiệt hay không đây?
Đang nghĩ ngợi thì có gã sai vặt cung kính cách rèm bẩm: “Hầu gia, chư vị đại nhân, đồ cưới của tân nhân đưa đã tới!”
Bọn họ dĩ nhiên sẽ không đi xem đồ cưới, bọn sai vặt tới bẩm một tiếng, là muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết mở tiệc chiêu đãi buổi tối đã có thể bắt đầu.
Từ Lệnh Nghi liền ôn nhu hỏi Cẩn ca nhi: “Con có muốn đi xem đồ cưới của chị dâu hay không?”
“Con muốn đốt pháo!” Cẩn ca nhi lắc đầu, ” Đồ cưới của Nhị tẩu đến rồi, vậy đại ca cũng có thể trở lại rồi!” Hắn từ trên đầu gối của Từ Lệnh Nghi nhảy xuống, con mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Từ Lệnh Nghi, “Vậy con có thể lấy pháo hay không?”
“Tốt!” Khó được lúc nhi tử không lên tiếng cố nhịn một thời gian dài như vậy, Từ Lệnh Nghi lập tức đáp ứng, “Để cho Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ mang theo con đi đến chỗ đại ca!”
“Đại ca làm sao biết là phụ thân cho con đi đốt pháo chứ?” Cẩn ca nhi nghĩ đến lời nói lúc trước khi gặp gỡ Bạch tổng quản…, liền nói, “Phụ thân phải đem đối bài cho con mới được!”
Từ Lệnh Nghi sửng sốt, sau đó cười lên.
Nói vậy Bạch tổng quản đã dùng đối bài làm cớ cản thỉnh cầu đốt pháo của Cẩn ca nhi rồi.
Bất quá, đứa bé này thật là thông minh, ăn thiệt thòi một lần rồi thì sẽ không bao giờ … bị lần nữa.
Đối bài mặc dù có dùng, nhưng những người làm việc kia cũng không có chuyện chỉ nhận đối bài mà không nhận người. Nếu Cẩn ca nhi lỡ đánh mất, thì đúc thêm một cái nữa là được.
Hắn cười sai người đi lấy đối bài.
Cẩn ca nhi vui vui vẻ vẻ đi nội viện.
Đồ cưới của Hạng gia đều đặt ở trước tân phòng có người ở trong viện quan sát.
Đồ cũng không nhiều, tuy kiểu dáng mộc mạc, nhưng rất đầy đủ, nhìn qua chỉnh tề mỹ quan, cũng có chút khí thế.
Từ Tự Cần, Từ Tự Truân không có ở tân phòng.
Có gã sai vặt nói: “Đại thiếu gia cùng Tam thiếu gia đi nơi ở cũ của Nhị thiếu gia rồi!”
Cẩn ca đi đến chỗ của Từ Tự Dụ tìm người.
Hồng Văn nhìn thấy liền giật mình, cẩn thận đi theo phía sau hắn, sợ hắn đem đối bài đánh mất.
Cẩn ca nhi cứ như vậy, cầm lấy đối bài một đường lắc lư đi ngoại viện.
Có quản sự và bọn sai vặt đi sát qua bên người hắn, thần sắc đều khẽ biến.
* * * * * *
Biết mục đích của Cẩn ca nhi đến đây, Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Kiệm không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Từ Tự Kiệm liền cười khom lưng nhìn Cẩn ca nhi: “Thằng nhóc này, mặt mũi cũng quá lớn nhé. Đốt pháo thôi mà lại đi lấy đối bài của Tứ thúc nữa.”
Cẩn ca nhi gấp gáp giải thích: “Là Bạch tổng quản nói. Muốn lấy pháo thì phải có đối bài của phụ thân mới được!”
Mọi người cười lên ha hả.
Từ Tự Cần đứng dậy cáo từ: “Ta mang Cẩn ca nhi đi lấy pháo. Đệ cứ nghỉ ngơi trước nhé! Ngày mai là ngày vui của đệ. Đệ phải nuôi dưỡng tinh thần cho tốt mới đúng.”
Sắc mặt Từ Tự Dụ đỏ lên, ngại ngùng đưa ba người ra cửa.
Lúc quay trở lại đã nhìn thấy Văn Trúc tự mình dọn dẹp đồ cho hắn.
“Những thứ này đều để ở trong hòm xiểng gỗ khắc hoa, đến lúc đó trực tiếp mang đến Nhạc An đi. Những thứ này đều để ở trong rương sắt sơn hồng mạ vàng, những cái này Nhị thiếu gia thường dùng. Chờ nhị thiếu phu nhân vào cửa rồi, giao cho Đại nha hoàn thiếp thân của nhị thiếu phu nhân.” Nhất ngũ nhất thập, bàn giao rõ ràng, sợ bọn nha hoàn làm sai việc.
Từ Tự Dụ tâm tình khoái trá nghe vậy không khỏi trêu ghẹo nói: “Nhìn dáng dấp vội vả không kịp chờ mà muốn đem giao lại mọi việc kìa?”
Mấy năm này Văn Trúc cùng Mặc trúc đều đi theo hắn đông bôn tây bào , tình cảm thâm sâu. Có điều Mặc trúc nếu so với Văn Trúc thì nhỏ hơn ba tuổi, hai người lại cùng nhau hầu hạ của hắn thật là tình ngay lý gian, nếu như có người nói một câu gì không tốt, thì dù nhảy đến Hoàng Hà cũng rửa không sạch, vì vậy vẫn không dám lộ ra. Chỉ chờ hắn thành thân, sau đó có thể làm chủ đem nha hoàn bên cạnh gả cho gã sai vặt, thì có thể làm cho hai người kết thành vợ chồng.
“Nhị thiếu gia!” Văn Trúc bước lên phía trước hành lễ, mặt không khỏi đỏ bừng.
Từ Tự Dụ cười nói: “Ngươi yên tâm đi. Chờ nhị thiếu phu nhân vào cửa rồi, ta sẽ bảo nàng giúp ngươi cùng Mặc trúc làm chủ.”
Mặc dù không có đáp lời, nhưng Văn Trúc vẫn không nhịn được mà lộ ra nụ cười vui vẻ.
* * * * * *
Trong lúc Từ Tự Dụ nói chuyện cùng Văn Trúc, thì Hồng Văn đang đứng ở trong thính đường chính phòng của một tiểu viện bên cạnh Điểm Xuân đường.
Nữ quyến tới chúc mừng, vào xế chiều sẽ ở Điểm Xuân đường nghe hí kịch, giờ phút này hí kịch đã giải tán, mọi người đều đến khách sãnh ngồi. Thập Nhất Nương thì đang ở nơi này cùng chư vị ma ma quản sự thương định chuyện đón dâu ngày mai.
“. . . . . . chậu tiền lương, lúc tân nương hạ kiệu dùng là Hồng chiên, táo đỏ, đậu phộng dùng để rải trên giường đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.”
Thập Nhất Nương đáp “Ừ” .
Có quản sự ma ma nói: “Bố trí hỉ phòng theo thiên địa bàn, thần chi, nhang đèn tất cả cũng chuẩn bị xong!”
Thập Nhất Nương lại “Ừ” một tiếng.
Có quản sự ma ma nói: ” Thực đơn của Song Triêu Hạ Hồng tất cả cũng đã nghĩ đi rồi. Phu nhân có muốn xem một chút hay không?”
“Chuyện này ngày mai rồi hãy nói!” Thập Nhất Nương nói, “Hôm nay chỉ nói chuyện ngày mai, ngày mai chỉ nói chuyện ngày mốt.”
Quản sự ma ma cung đáp “Dạ” , lại có giọng nói của ma ma vang lên: “Lễ đường Lễ án, hỉ chướng sa tanh đỏ thẫm đều chuẩn bị xong!”
Tiếng bẩm chuyện, chỉ thị lần này đến lần khác vang lên, không có thời điểm yên tĩnh.
Hay là chờ Tứ phu nhân rảnh rỗi rồi nàng sẽ nói cho biết chuyện của mấy gã sai vặt vậy.
Hồng Văn suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng thối lui ra khỏi phòng khách, đi tân phòng.
Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi đang bắn pháo hoa.
Hai người vỗ tay, không biết vui vẻ đến bao nhiêu.
Nàng cười đứng ở phía sau Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm, đã nhìn thấy Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đi đến.
“Hai người các đệ đi nơi nào đó?” Từ Tự Kiệm cười nói, “Đón đồ cưới vào cửa, chỉ chớp mắt là đã không thấy tăm hơi bóng dáng của hai đứa.”
Từ Tự Truân cười nói: “Đệ đi tìm Ngũ đệ —— vốn có hẹn là khi đồ cưới của Nhị tẩu vào cửa sẽ gọi đệ ấy đến xem náo nhiệt, ai biết tìm khắp nơi cũng không thấy. Thì ra đệ ấy đi Điểm Xuân đường bên kia nghe hí, chúng ta tìm thật lâu mới tìm được.”
Từ Tự Giới có chút ngượng ngùng: “Thật ra đệ đã hứa với Tứ ca , ai biết vừa nghe liền quên luôn!”
Từ Tự Kiệm nghe thế cười nói: “Nói vậy, là mấy đệ không được nhìn náo nhiệt rồi!”
Đồ cưới của đàn gái được nghênh đón vào cửa, xếp đặt ở trong viện của tân phòng để Tam Cô Lục cậu nhà trai quan sát, đến giờ lành, người giúp đở đàn gái trải giường chiếu bắt đầu bày biện, đem tân phòng khóa cửa lại, đến ngày mai khi kiệu hoa cô dâu vào cửa mới mở ra.
“Ngày mai xem cũng giống như vậy.” Từ Tự Truân an ủi Từ Tự Giới, rồi hỏi Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm, “Có ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, ” Từ Tự Cần cười nói, “Ở chỗ Nhị đệ ăn cơm.”
Mọi người xem Cẩn ca nhi bắn pháo hoa, nói đùa một trận, nhìn sắc trời đã không còn sớm, liền tự mình giải tán.
Thập Nhất Nương vẫn chưa về, Hồng Văn liền dụ dỗ Cẩn ca nhi ngủ lại. Đến đầu giờ hợi thì Thập Nhất Nương trở lại, vừa hôn Cẩn ca nhi hai cái, thì Từ Lệnh Nghi đã tới.
Trên người hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
“Tên tiểu tử này, thật là ngoài suy đoán của mọi người.” Từ Lệnh Nghi ngồi ở bên giường giúp nhi tử dịch dịch góc chăn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương ngồi ở ghế thái sư bên cạnh kháng.
Hồng Văn thấy bộ dáng hai người như muốn tâm sự, nên không thể làm gì khác hơn là lui xuống.
Từ Lệnh Nghi đem chuyện xảy ra lúc xế chiều nói cho Thập Nhất Nương biết: “. . . . . . Gan lớn, thận trọng không nói, làm việc còn biết kiên nhẫn, đây là điều khó khăn nhất và đáng quý nhất đó!”
Thập Nhất Nương bật cười: “Nếu như lúc đi học cũng có tinh thần như vậy thì tốt!”
“Yên tâm đi!” Từ Lệnh Nghi vô cùng có lòng tin, “Làm việc cũng như làm người, đến lúc đó Cẩn ca nhi nhất định có thể đi học tốt .”
Hai người ngồi ở bên giường Cẩn ca nhi nói hồi lâu…, đều có chút mệt mỏi, lúc này mới quay về nội thất nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai trời mới phát sáng đã phải rời giường.
Thập Nhất Nương phụng bồi người mà Từ gia mời làm toàn bộ phúc đến tân phòng trải đệm chăn, đem cái bàn tượng trưng sửa sang lại một lần, sau đó đốt đèn trường mệnh, cung kính chờ các nữ quyến đến rồi nàng lại chạy tới Tiểu sảnh bên kia.
Cả ngày vội vàng như con quay, thật vất vả mới chờ đến giờ thân xế chiều, là giờ lành mà Khâm Thiên Giám coi là tốt để nâng kiệu, Thu Vũ vội vã chạy tới: “Tứ phu nhân, không xong, không biết tại sao, Thái phu nhân đang phát giận với Ngũ thiếu gia, còn sai Đỗ ma ma đem người đưa đến chánh viện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.