Chương 707: Phương hướng ( hạ )
Chi Chi
04/08/2014
Editor: Leticia
“Hầu gia, ” Thập Nhất Nương có chút bận tâm nhìn Từ Lệnh Nghi, “Hoàng thượng có ý gì? Cứ như vậy mà phong cho Cẩn ca nhi một chức quan võng thế thừa tập không nói, lại còn đặc biệt phong cho hoàng thân quốc thích Hiếu Lăng Vệ. . . . . .”
“Chẳng lẽ chúng ta không phải hoàng thân quốc thích?” Hiển nhiên tâm tình của Từ Lệnh Nghi rất tốt, trước cười nói giỡn một câu với Thập Nhất Nương, sau đó thấp giọng nói, “Không có chuyện gì, hiện tại không giống lúc trước, hoàng thượng phóng nhãn tứ hải, ta đã không còn là người khiến hắn kiêng kỵ nữa rồi.” Nói xong, cười lớn một tiếng, “Ta xem, chỉ sợ là hoàng thượng ‘ bái công múa kiếm, chí ở Hạng Vũ ’!”
Chí ở Hạng Vũ, có nghĩa là có tính toán khác! Mặc kệ có tính toán gì, dùng Cẩn ca nhi làm mồi nhử, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì!
“Hầu gia nhìn ra cái gì rồi?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói nói: “Thiếp thân không nhìn ra cái gì cả !”
“Nàng không nhìn ra là bình thường .” Từ Lệnh Nghi trêu ghẹo nàng, “Nếu ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra, vậy hoàng thượng còn định đoạt những thứ triều thần kia như thế nào.”
“A?” Thập Nhất Nương nhướng nhướng mày, nổi lên tính tình đùa bỡn với Từ Lệnh Nghi, “Thiếp nghe giọng điệu của Hầu gia, làm sao giống như là đang tự khen mình a —— hoàng thượng bài bố những triều thần kia, nhưng hết lần này tới lần khác để cho Hầu gia của chúng ta nhìn ra! Chậc, chậc, chậc, Hầu gia nhà chúng ta thật đúng là lợi hại!”
Từ Lệnh Nghi buồn cười, thân mật ôm Thập Nhất Nương, lúc này mới nói: “Bình thường nàng thông minh như vậy, sao hôm nay lại không dùng được rồi hả? Nàng khẽ động đầu óc, cẩn thận thử nghĩ xem! Chuyện này tại sao có thể kỳ quặc như vậy?”
Kỳ quặc?
Đầu óc Thập Nhất Nương chợt lóe linh quang, sắc mặt đã trầm xuống: “Chẳng lẽ, hoàng thượng muốn Cẩn ca nhi lấy công chúa?”
Hoàng thượng tùy ý, Hoàng hậu nương nương trấn định. . . . . . lại còn tuổi của công chúa nữa. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ chuyện này!
“Đã đoán đúng một nửa.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Bình thường công chúa đều không tốt gả, huống chi Đại công chúa đã cập kê rồi. Nếu không thương nghị chuyện phò mã thì cũng đã muộn. Nhưng nói là muốn Đại công chúa gả cho Cẩn ca nhi, chỉ sợ chưa chắc!”
Liên quan đến tương lai hạnh phúc của nhi tử, Thập Nhất Nương không buồn nói đùa với Từ Lệnh Nghi nữa, vội vàng thúc giục Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia nói rõ ràng hơn đi!”
“Nếu như là muốn Cẩn ca nhi cưới công chúa, chuyện thứ nhất chính là phải tìm một người đến lặng lẽ thông tri cho nhà ta mới đúng, bằng không, nếu Cẩn ca nhi của nhà chúng ta đã hứa hôn rồi thì chẳng phải là nháo thành trò cười lớn sao. Trước đó một chút tăm hơi cũng không có, hẳn là hoàng thượng có ý định khác với hôn sự của Đại công chúa.” Từ Lệnh Nghi từ từ nói, “Bằng vào việc Đại công chúa tùy ý ra vào cung, bởi vì có thể chơi với Đại công chúa, Đại công chúa oán giận hắn phân biệt đối xử với con út của Vĩnh Bình hầu mà mình vẫn luôn đề phòng không nói, còn ban thưởng chức Chỉ huy sứ Hiếu Lăng Vệ thế tập võng thế. . . . Nàng nói, đây là bao nhiêu ân điển a. . . . . .”
“Thiếp thân hiểu !” Không đợi Từ Lệnh Nghi nói xong, vẻ mặt Thập Nhất Nương vốn đang mơ hồ nay lộ ra mấy phần kích động, “Người khác vừa nhìn, Đại công chúa lại được thánh thượng cưng chiều như vậy, nếu thật sự làm phò mã của Đại công chúa, chẳng phải là phú quý khôn cùng! Hoàng thượng đây là đang tạo thế cho hôn sự của Đại công chúa! Huống chi chỗ tốt này lại để cho quý phủ chúng ta, chính là một mũi tên trúng hai con chim nhạn a!”
“Không tệ, không tệ!” Từ Lệnh Nghi giả bộ trấn an, “Cuối cùng cũng thông minh một hồi!”
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương bật cười, “Ngài không thể đứng đắn hơn một chút sao!” Sau đó thu liễm nụ cười, “Vậy Cẩn ca nhi thì làm sao bây giờ? Muốn cho người mang tin để cho con trở lại sao? Còn tiễn Cẩn ca nhi đi biên quan Vệ Sở nữa không?”
“Cẩn ca nhi muốn tiếp chỉ, thì nhất định phải trở lại .” Từ Lệnh Nghi đoan chính nói, “Về phần có nên đưa Cẩn ca nhi đi Vệ Sở hay không? ” hắn nghĩ ngợi, “Một khi đã bắt đầu làm mai cho Đại công chúa rồi, thì cũng không có chuyện gì liên quan đến Cẩn ca nhi. Huống chi chức Hiếu Lăng Vệ này không cần điểm mão(thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc), cũng không cần người hầu. Chúng ta nên làm cái gì thì cứ làm cái đó là được rồi!” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã lộ ra mấy phần mùi vi chém đinh chặt sắt, “Chuyện này, ta sẽ nghĩ biện pháp, nàng cũng đừng lo lắng.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Thiếp là sợ hắn có được chức quan này rồi, cả ngày không có việc gì, từ một hài tử tốt đẹp thành chơi bơi lêu lổng!”
“Ta biết!” Từ Lệnh Nghi cầm tay Thập Nhất Nương, “Nàng yên tâm, cho người cá, không bằng cho họ cần câu cá. Trong lòng ta nắm chắc.”
Thập Nhất Nương yên lòng, cùng Từ Lệnh Nghi đi chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đang vẽ thanh vẽ sắc nói cho đám người Nhị phu nhân, Khương thị về tình cảnh lúc ấy: “. . . . . . Các ngươi không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đâu, mọi người hận không được chức Chỉ Huy Sứ này rơi vào nhà bọn họ đấy.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Anh Nương nói: “Tổ mẫu, vậy chẳng phải chúng ta nên mở tiệc rầm rộ ăn mừng một phen sao?”
“Phải ăn mừng, phải ăn mừng chứ!” Thái phu nhân gật đầu lia lịa, ” Cẩn ca nhi nhà chúng ta là một hài tử có phúc khí . Ta cũng không cần lo lắng cho hắn.” Nói câu cuối cùng, thì còn có chút sụt sịt.
“Nương mới là người có phúc khí .” Nhị phu nhân ôn nhu an ủi Thái phu nhân, “Tam bá, Ngũ thúc, Cần ca nhi, Kiệm ca nhi, Truân ca nhi đều ân ấm, hiện tại lại thêm Cẩn ca nhi, như gấm như hoa, những ngày tốt lành đang ở phía sau chờ ngài đây này!”
Thái phu nhân rất hưởng thụ, không nhịn được mà gật đầu.
Từ Tự Truân nhìn ở một bên tham gia náo nhiệt: “Tổ mẫu, cháu đi viết thư nói cho Nhị ca, còn có ngõ Tam Tỉnh bên kia nữa, cũng sai người đi báo tin. Đây cũng là chuyện đại hỉ sự!”
“Không cần vội vã như vậy!” Giọng nói của Từ Lệnh Nghi vang lên ở trong phòng, mọi người chỉ lo nghị luận chuyện này lúc này mới phát hiện hắn và Thập Nhất Nương, rối rít đứng lên chào, Từ Lệnh Nghi gật đầu, cùng Thập Nhất Nương ngồi ghế thái sư bên cạnh Thái phu nhân. “Vẫn nên chờ thánh chỉ tới rồi hãy nói. Thế tập võng thế, còn phải trải qua nội các thương nghị. Mặc dù sẽ không bác bỏ ý kiến của hoàng thượng, nhưng vài người phản đối thì chắc là sẽ có đấy.”
“Thận trọng, trầm ổn một chút cũng tốt!” Miệng Thái phu nhân thì nói như vậy, nhưng lại dặn dò Thập Nhất Nương: “Con nhanh đi đặt làm một bộ quan phục Chỉ Huy Sứ tứ phẩm cho Cẩn ca nhi, nhận thánh chỉ xong còn phải tiến cung tạ ơn .”
Thập Nhất Nương cười đáp: “Vâng” .
Thái phu nhân nói đến đây lại nhớ tới chuyện Cẩn ca nhi được sắc phong : “Đã có khẩu dụ của Hoàng thượng, chúng ta muốn giấu diếm chỉ sợ cũng không giấu diếm được. Lại nói, năm nay Cẩn ca nhi nhà chúng ta mới mười hai tuổi! Mười hai tuổi đã làm Chỉ Huy Sứ, cả Đại Chu, chỉ sợ là người đầu tiên.” Trong lúc nói thần sắc của lão nhân gia lộ ra mấy phần đắc ý, hiển nhiên rất thích nói chuyện này, “Đến lúc đó chúng ta không chỉ mở tiệc, còn muốn mời ba gánh hát lớn nhất ở Yên Kinh tới ca diễn. . . . . .” Nói tới đây, “a” một tiếng, nói với Thập Nhất Nương: “Con phải nhớ nhé, ngân quả tử khen thưởng đúc năm ngàn lượng. Chỉ cần tới, tất cả đều có phần thưởng. Lấy bạc từ trong quỹ của ta ra. . . . .”
“Không cần nhiều như vậy!” Thập Nhất Nương bị hù dọa kêu to một tiếng, làm thế này thì có chút này có chút vượt ra khỏi phạm vi bình thường rồi: “Cũng không thể dùng bạc của nương được. Chúng con lấy ra là được rồi.”
“Của các con là của các con, của ta là của ta.” Thái phu nhân không vui, “Đây là ta khen thưởng. . . . . .”
Thái phu nhân nói chuyện, thần sắc Ngũ phu nhân có chút hoảng hốt.
Mười hai tuổi làm Chỉ Huy Sứ mặc dù còn nhỏ, nhưng trong thế giới rộng lớn này, không thiếu cái lạ. Giống như con rể của nàng, thời điểm một tuổi đã nhận chức rồi. Hình như đang là tứ phẩm, người nào dám nói không có người nào bằng được con rể nàng chứ? Nàng không phát giác ra, trên nét mặt của nàng đã mang theo mấy phần hâm mộ.
* * * * * *
Người Từ gia đè nén vui sướng trong lòng chờ thánh chỉ, Thập Nhất Nương còn phải nghiêng lỗ tai nghe tin tức ở bên ngoài.
Không tới mấy ngày, Trung Sơn Hầu gia, Trấn Nam Hầu gia cũng bắt đầu nhờ người uyển chuyển về phía Hoàng hậu nương nương hỏi thăm hôn sự của Đại công chúa. Ngay cả Định Quốc công phủ luôn luôn trấn định ung dung, khiêm tốn nội liễm cũng ngồi không yên, Quốc công phu nhân tự mình tới bái phỏng Thập Nhất Nương, mịt mờ cầu xin Thập Nhất Nương làm người trung gian.
Đây là chuyện trọng đại, nàng thương lượng cùng Từ Lệnh Nghi: “Thiếp có nên vào cung hay không?”
“Đi, tại sao không đi.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nàng không đi, chẳng phải là sẽ đắc tội với Trịnh gia sao? Huống chi chuyện như vậy chúng ta cũng không thể làm chủ, thành hay không thành, còn tùy vào một câu nói của hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, ta cũng chỉ có thể truyền lời mà thôi.”
Thập Nhất Nương cười trình bài tử xin tiến cung.
Hoàng hậu nương nương đang ngồi nghiêng người trên giường La Hán ở trong buồng lò sưởi nói chuyện với Hoàng Hiền Anh, thấy nàng tới, để cho cung nữ mang ghế gấm đặt ở bên cạnh giường, nói: “Ngươi tới vừa lúc! Mười ngày sau sẽ truyền chỉ, Cẩn ca nhi có trở về kịp hay không?”
Thập Nhất Nương tính toán thời gian: “Thế thì phải trở về gấp!”
“Vậy thì mười lăm ngày nữa truyền chỉ!” Hoàng hậu nương nương cười nói, “Thời gian dài hơn một chút, Cẩn ca nhi cũng có thể thong dong hơn một chút.” Lại nói, “Nếu khi hắn trở về, ngươi để cho hắn tiến cung một chút. Sắp bước sang năm mới rồi, chỗ này của ta có phần thưởng khác cho hắn.”
Thập Nhất Nương vội vàng tạ ơn thay Cẩn ca nhi.
Hoàng hậu nương nương cười nói: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, ta đang chọn người thích hợp cho Đại công chúa, ngươi cũng nghe một chút, xem nhà ai thích hợp nhất.” Sau đó ý bảo Hoàng Hiền Anh nói tiếp.
Thập Nhất Nương không có cơ hội nói rõ ý đồ đến, ổn định lại tâm thần cẩn thận nghe Hoàng Hiền Anh nói.
Ước chừng có hơn hai mươi mấy nhà có ý với Đại công chúa, đều là con thứ hoặc là con út nhà công khanh. Có mấy hài tử của vài nhà thật đúng là vô cùng phát triển.
Hoàng hậu nương nương cũng có bộ dạng rất hài lòng. Đợi Hoàng Hiền Anh nói chuyện, nàng hỏi Thập Nhất Nương: “Ngươi nói, là đặt một vạn mẫu ruộng ở Hồ Quảng làm đồ cưới cho Đại công chúa tốt? Hay là ở Sơn Đông tốt?”
Mở miệng chính là một vạn mẫu. . . . . . Thật là số lượng lớn!
“Đều là chỗ tốt.” Thập Nhất Nương cười nói, “Hồ Quảng là đất lành, Sơn Đông có sản vật phong phú. Thần thiếp thấy đều tốt!”
Hoàng hậu nương nương suy tính một hồi, nói: “Vậy thì chọn Hồ Quảng! Người không thể không có lương thực.”
Khẩu khí kia, tựa như ở hiện đại người ta nói: “Người không thể không có tiền” giống nhau.
Nhưng mà cũng đích xác là giống nhau.
Cổ đại vừa không có ngân hàng, vừa không có công ty bảo hiểm, có ruộng dưỡng già, trong lòng mới an tâm.
Hoàng Hiền Anh vội vàng nói cười ghi nhớ.
Lúc này Hoàng hậu nương nương mới hỏi ý đồ tiến cung của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương uyển chuyển nói.
Hoàng hậu nương nương để cho Hoàng Hiền Anh ghi nhớ, cùng Thập Nhất Nương nói chuyện về đồ cưới của Đại công chúa, nhìn thời gian không còn sớm, còn thưởng một bữa cơm, lúc này mới cho nàng xuất cung.
Về đến nhà, xe vừa dừng lại thì Hổ Phách đã bật đứng dậy: “Phu nhân, phu nhân, Lục thiếu gia trở lại.”
Thập Nhất Nương đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng cả kinh, vội vàng vén rèm lên nhìn.
Trước cửa lớn Vĩnh Bình Hầu phủ đang có mấy cỗ xe ngựa sơn đen đỉnh bằng, Tùy tùng Trường An của Cẩn ca nhi đang chỉ huy mấy gã sai vặt mang hòm xiểng vào.
“Trường An!” Hổ Phách ngồi trên càng xe.
Trường An chạy chậm tới đây, vội vã hành lễ, không đợi các nàng mở miệng, đã nói: “Hiện tại Lục thiếu gia đang ở thư phòng cùng Hầu gia.”
Thập Nhất Nương xuống xe, đi thư phòng.
“Hầu gia, ” Thập Nhất Nương có chút bận tâm nhìn Từ Lệnh Nghi, “Hoàng thượng có ý gì? Cứ như vậy mà phong cho Cẩn ca nhi một chức quan võng thế thừa tập không nói, lại còn đặc biệt phong cho hoàng thân quốc thích Hiếu Lăng Vệ. . . . . .”
“Chẳng lẽ chúng ta không phải hoàng thân quốc thích?” Hiển nhiên tâm tình của Từ Lệnh Nghi rất tốt, trước cười nói giỡn một câu với Thập Nhất Nương, sau đó thấp giọng nói, “Không có chuyện gì, hiện tại không giống lúc trước, hoàng thượng phóng nhãn tứ hải, ta đã không còn là người khiến hắn kiêng kỵ nữa rồi.” Nói xong, cười lớn một tiếng, “Ta xem, chỉ sợ là hoàng thượng ‘ bái công múa kiếm, chí ở Hạng Vũ ’!”
Chí ở Hạng Vũ, có nghĩa là có tính toán khác! Mặc kệ có tính toán gì, dùng Cẩn ca nhi làm mồi nhử, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì!
“Hầu gia nhìn ra cái gì rồi?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói nói: “Thiếp thân không nhìn ra cái gì cả !”
“Nàng không nhìn ra là bình thường .” Từ Lệnh Nghi trêu ghẹo nàng, “Nếu ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra, vậy hoàng thượng còn định đoạt những thứ triều thần kia như thế nào.”
“A?” Thập Nhất Nương nhướng nhướng mày, nổi lên tính tình đùa bỡn với Từ Lệnh Nghi, “Thiếp nghe giọng điệu của Hầu gia, làm sao giống như là đang tự khen mình a —— hoàng thượng bài bố những triều thần kia, nhưng hết lần này tới lần khác để cho Hầu gia của chúng ta nhìn ra! Chậc, chậc, chậc, Hầu gia nhà chúng ta thật đúng là lợi hại!”
Từ Lệnh Nghi buồn cười, thân mật ôm Thập Nhất Nương, lúc này mới nói: “Bình thường nàng thông minh như vậy, sao hôm nay lại không dùng được rồi hả? Nàng khẽ động đầu óc, cẩn thận thử nghĩ xem! Chuyện này tại sao có thể kỳ quặc như vậy?”
Kỳ quặc?
Đầu óc Thập Nhất Nương chợt lóe linh quang, sắc mặt đã trầm xuống: “Chẳng lẽ, hoàng thượng muốn Cẩn ca nhi lấy công chúa?”
Hoàng thượng tùy ý, Hoàng hậu nương nương trấn định. . . . . . lại còn tuổi của công chúa nữa. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ chuyện này!
“Đã đoán đúng một nửa.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Bình thường công chúa đều không tốt gả, huống chi Đại công chúa đã cập kê rồi. Nếu không thương nghị chuyện phò mã thì cũng đã muộn. Nhưng nói là muốn Đại công chúa gả cho Cẩn ca nhi, chỉ sợ chưa chắc!”
Liên quan đến tương lai hạnh phúc của nhi tử, Thập Nhất Nương không buồn nói đùa với Từ Lệnh Nghi nữa, vội vàng thúc giục Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia nói rõ ràng hơn đi!”
“Nếu như là muốn Cẩn ca nhi cưới công chúa, chuyện thứ nhất chính là phải tìm một người đến lặng lẽ thông tri cho nhà ta mới đúng, bằng không, nếu Cẩn ca nhi của nhà chúng ta đã hứa hôn rồi thì chẳng phải là nháo thành trò cười lớn sao. Trước đó một chút tăm hơi cũng không có, hẳn là hoàng thượng có ý định khác với hôn sự của Đại công chúa.” Từ Lệnh Nghi từ từ nói, “Bằng vào việc Đại công chúa tùy ý ra vào cung, bởi vì có thể chơi với Đại công chúa, Đại công chúa oán giận hắn phân biệt đối xử với con út của Vĩnh Bình hầu mà mình vẫn luôn đề phòng không nói, còn ban thưởng chức Chỉ huy sứ Hiếu Lăng Vệ thế tập võng thế. . . . Nàng nói, đây là bao nhiêu ân điển a. . . . . .”
“Thiếp thân hiểu !” Không đợi Từ Lệnh Nghi nói xong, vẻ mặt Thập Nhất Nương vốn đang mơ hồ nay lộ ra mấy phần kích động, “Người khác vừa nhìn, Đại công chúa lại được thánh thượng cưng chiều như vậy, nếu thật sự làm phò mã của Đại công chúa, chẳng phải là phú quý khôn cùng! Hoàng thượng đây là đang tạo thế cho hôn sự của Đại công chúa! Huống chi chỗ tốt này lại để cho quý phủ chúng ta, chính là một mũi tên trúng hai con chim nhạn a!”
“Không tệ, không tệ!” Từ Lệnh Nghi giả bộ trấn an, “Cuối cùng cũng thông minh một hồi!”
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương bật cười, “Ngài không thể đứng đắn hơn một chút sao!” Sau đó thu liễm nụ cười, “Vậy Cẩn ca nhi thì làm sao bây giờ? Muốn cho người mang tin để cho con trở lại sao? Còn tiễn Cẩn ca nhi đi biên quan Vệ Sở nữa không?”
“Cẩn ca nhi muốn tiếp chỉ, thì nhất định phải trở lại .” Từ Lệnh Nghi đoan chính nói, “Về phần có nên đưa Cẩn ca nhi đi Vệ Sở hay không? ” hắn nghĩ ngợi, “Một khi đã bắt đầu làm mai cho Đại công chúa rồi, thì cũng không có chuyện gì liên quan đến Cẩn ca nhi. Huống chi chức Hiếu Lăng Vệ này không cần điểm mão(thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc), cũng không cần người hầu. Chúng ta nên làm cái gì thì cứ làm cái đó là được rồi!” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã lộ ra mấy phần mùi vi chém đinh chặt sắt, “Chuyện này, ta sẽ nghĩ biện pháp, nàng cũng đừng lo lắng.”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu: “Thiếp là sợ hắn có được chức quan này rồi, cả ngày không có việc gì, từ một hài tử tốt đẹp thành chơi bơi lêu lổng!”
“Ta biết!” Từ Lệnh Nghi cầm tay Thập Nhất Nương, “Nàng yên tâm, cho người cá, không bằng cho họ cần câu cá. Trong lòng ta nắm chắc.”
Thập Nhất Nương yên lòng, cùng Từ Lệnh Nghi đi chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đang vẽ thanh vẽ sắc nói cho đám người Nhị phu nhân, Khương thị về tình cảnh lúc ấy: “. . . . . . Các ngươi không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đâu, mọi người hận không được chức Chỉ Huy Sứ này rơi vào nhà bọn họ đấy.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Anh Nương nói: “Tổ mẫu, vậy chẳng phải chúng ta nên mở tiệc rầm rộ ăn mừng một phen sao?”
“Phải ăn mừng, phải ăn mừng chứ!” Thái phu nhân gật đầu lia lịa, ” Cẩn ca nhi nhà chúng ta là một hài tử có phúc khí . Ta cũng không cần lo lắng cho hắn.” Nói câu cuối cùng, thì còn có chút sụt sịt.
“Nương mới là người có phúc khí .” Nhị phu nhân ôn nhu an ủi Thái phu nhân, “Tam bá, Ngũ thúc, Cần ca nhi, Kiệm ca nhi, Truân ca nhi đều ân ấm, hiện tại lại thêm Cẩn ca nhi, như gấm như hoa, những ngày tốt lành đang ở phía sau chờ ngài đây này!”
Thái phu nhân rất hưởng thụ, không nhịn được mà gật đầu.
Từ Tự Truân nhìn ở một bên tham gia náo nhiệt: “Tổ mẫu, cháu đi viết thư nói cho Nhị ca, còn có ngõ Tam Tỉnh bên kia nữa, cũng sai người đi báo tin. Đây cũng là chuyện đại hỉ sự!”
“Không cần vội vã như vậy!” Giọng nói của Từ Lệnh Nghi vang lên ở trong phòng, mọi người chỉ lo nghị luận chuyện này lúc này mới phát hiện hắn và Thập Nhất Nương, rối rít đứng lên chào, Từ Lệnh Nghi gật đầu, cùng Thập Nhất Nương ngồi ghế thái sư bên cạnh Thái phu nhân. “Vẫn nên chờ thánh chỉ tới rồi hãy nói. Thế tập võng thế, còn phải trải qua nội các thương nghị. Mặc dù sẽ không bác bỏ ý kiến của hoàng thượng, nhưng vài người phản đối thì chắc là sẽ có đấy.”
“Thận trọng, trầm ổn một chút cũng tốt!” Miệng Thái phu nhân thì nói như vậy, nhưng lại dặn dò Thập Nhất Nương: “Con nhanh đi đặt làm một bộ quan phục Chỉ Huy Sứ tứ phẩm cho Cẩn ca nhi, nhận thánh chỉ xong còn phải tiến cung tạ ơn .”
Thập Nhất Nương cười đáp: “Vâng” .
Thái phu nhân nói đến đây lại nhớ tới chuyện Cẩn ca nhi được sắc phong : “Đã có khẩu dụ của Hoàng thượng, chúng ta muốn giấu diếm chỉ sợ cũng không giấu diếm được. Lại nói, năm nay Cẩn ca nhi nhà chúng ta mới mười hai tuổi! Mười hai tuổi đã làm Chỉ Huy Sứ, cả Đại Chu, chỉ sợ là người đầu tiên.” Trong lúc nói thần sắc của lão nhân gia lộ ra mấy phần đắc ý, hiển nhiên rất thích nói chuyện này, “Đến lúc đó chúng ta không chỉ mở tiệc, còn muốn mời ba gánh hát lớn nhất ở Yên Kinh tới ca diễn. . . . . .” Nói tới đây, “a” một tiếng, nói với Thập Nhất Nương: “Con phải nhớ nhé, ngân quả tử khen thưởng đúc năm ngàn lượng. Chỉ cần tới, tất cả đều có phần thưởng. Lấy bạc từ trong quỹ của ta ra. . . . .”
“Không cần nhiều như vậy!” Thập Nhất Nương bị hù dọa kêu to một tiếng, làm thế này thì có chút này có chút vượt ra khỏi phạm vi bình thường rồi: “Cũng không thể dùng bạc của nương được. Chúng con lấy ra là được rồi.”
“Của các con là của các con, của ta là của ta.” Thái phu nhân không vui, “Đây là ta khen thưởng. . . . . .”
Thái phu nhân nói chuyện, thần sắc Ngũ phu nhân có chút hoảng hốt.
Mười hai tuổi làm Chỉ Huy Sứ mặc dù còn nhỏ, nhưng trong thế giới rộng lớn này, không thiếu cái lạ. Giống như con rể của nàng, thời điểm một tuổi đã nhận chức rồi. Hình như đang là tứ phẩm, người nào dám nói không có người nào bằng được con rể nàng chứ? Nàng không phát giác ra, trên nét mặt của nàng đã mang theo mấy phần hâm mộ.
* * * * * *
Người Từ gia đè nén vui sướng trong lòng chờ thánh chỉ, Thập Nhất Nương còn phải nghiêng lỗ tai nghe tin tức ở bên ngoài.
Không tới mấy ngày, Trung Sơn Hầu gia, Trấn Nam Hầu gia cũng bắt đầu nhờ người uyển chuyển về phía Hoàng hậu nương nương hỏi thăm hôn sự của Đại công chúa. Ngay cả Định Quốc công phủ luôn luôn trấn định ung dung, khiêm tốn nội liễm cũng ngồi không yên, Quốc công phu nhân tự mình tới bái phỏng Thập Nhất Nương, mịt mờ cầu xin Thập Nhất Nương làm người trung gian.
Đây là chuyện trọng đại, nàng thương lượng cùng Từ Lệnh Nghi: “Thiếp có nên vào cung hay không?”
“Đi, tại sao không đi.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nàng không đi, chẳng phải là sẽ đắc tội với Trịnh gia sao? Huống chi chuyện như vậy chúng ta cũng không thể làm chủ, thành hay không thành, còn tùy vào một câu nói của hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, ta cũng chỉ có thể truyền lời mà thôi.”
Thập Nhất Nương cười trình bài tử xin tiến cung.
Hoàng hậu nương nương đang ngồi nghiêng người trên giường La Hán ở trong buồng lò sưởi nói chuyện với Hoàng Hiền Anh, thấy nàng tới, để cho cung nữ mang ghế gấm đặt ở bên cạnh giường, nói: “Ngươi tới vừa lúc! Mười ngày sau sẽ truyền chỉ, Cẩn ca nhi có trở về kịp hay không?”
Thập Nhất Nương tính toán thời gian: “Thế thì phải trở về gấp!”
“Vậy thì mười lăm ngày nữa truyền chỉ!” Hoàng hậu nương nương cười nói, “Thời gian dài hơn một chút, Cẩn ca nhi cũng có thể thong dong hơn một chút.” Lại nói, “Nếu khi hắn trở về, ngươi để cho hắn tiến cung một chút. Sắp bước sang năm mới rồi, chỗ này của ta có phần thưởng khác cho hắn.”
Thập Nhất Nương vội vàng tạ ơn thay Cẩn ca nhi.
Hoàng hậu nương nương cười nói: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, ta đang chọn người thích hợp cho Đại công chúa, ngươi cũng nghe một chút, xem nhà ai thích hợp nhất.” Sau đó ý bảo Hoàng Hiền Anh nói tiếp.
Thập Nhất Nương không có cơ hội nói rõ ý đồ đến, ổn định lại tâm thần cẩn thận nghe Hoàng Hiền Anh nói.
Ước chừng có hơn hai mươi mấy nhà có ý với Đại công chúa, đều là con thứ hoặc là con út nhà công khanh. Có mấy hài tử của vài nhà thật đúng là vô cùng phát triển.
Hoàng hậu nương nương cũng có bộ dạng rất hài lòng. Đợi Hoàng Hiền Anh nói chuyện, nàng hỏi Thập Nhất Nương: “Ngươi nói, là đặt một vạn mẫu ruộng ở Hồ Quảng làm đồ cưới cho Đại công chúa tốt? Hay là ở Sơn Đông tốt?”
Mở miệng chính là một vạn mẫu. . . . . . Thật là số lượng lớn!
“Đều là chỗ tốt.” Thập Nhất Nương cười nói, “Hồ Quảng là đất lành, Sơn Đông có sản vật phong phú. Thần thiếp thấy đều tốt!”
Hoàng hậu nương nương suy tính một hồi, nói: “Vậy thì chọn Hồ Quảng! Người không thể không có lương thực.”
Khẩu khí kia, tựa như ở hiện đại người ta nói: “Người không thể không có tiền” giống nhau.
Nhưng mà cũng đích xác là giống nhau.
Cổ đại vừa không có ngân hàng, vừa không có công ty bảo hiểm, có ruộng dưỡng già, trong lòng mới an tâm.
Hoàng Hiền Anh vội vàng nói cười ghi nhớ.
Lúc này Hoàng hậu nương nương mới hỏi ý đồ tiến cung của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương uyển chuyển nói.
Hoàng hậu nương nương để cho Hoàng Hiền Anh ghi nhớ, cùng Thập Nhất Nương nói chuyện về đồ cưới của Đại công chúa, nhìn thời gian không còn sớm, còn thưởng một bữa cơm, lúc này mới cho nàng xuất cung.
Về đến nhà, xe vừa dừng lại thì Hổ Phách đã bật đứng dậy: “Phu nhân, phu nhân, Lục thiếu gia trở lại.”
Thập Nhất Nương đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng cả kinh, vội vàng vén rèm lên nhìn.
Trước cửa lớn Vĩnh Bình Hầu phủ đang có mấy cỗ xe ngựa sơn đen đỉnh bằng, Tùy tùng Trường An của Cẩn ca nhi đang chỉ huy mấy gã sai vặt mang hòm xiểng vào.
“Trường An!” Hổ Phách ngồi trên càng xe.
Trường An chạy chậm tới đây, vội vã hành lễ, không đợi các nàng mở miệng, đã nói: “Hiện tại Lục thiếu gia đang ở thư phòng cùng Hầu gia.”
Thập Nhất Nương xuống xe, đi thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.