Chương 505: Quấn quýt ( Hạ )
Chi Chi
31/03/2014
Edit: Leticia
Beta: Hạ
Thập Nhất Nương lẳng lặng nhìn Dương thị.
Lưng Văn di nương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Dương thị nói là đến đây để cầu tình, nhưng rõ ràng là tới để nhận sai.
Đúng như phu nhân hỏi, rốt cuộc lúc trước Dương thị đã làm gì, mà ở trước mặt mình một câu Dương thị cũng không có nói.
Khó trách Dương thị muốn lôi kéo mình tới gặp phu nhân.
Phu nhân tín nhiệm mình, cả nhà đều biết. Không có mình, khuya khoắt, Dương thị đừng nói là gặp phu nhân, chính là gõ mở cửa phòng ngoài cũng là không thể nào .
Nghĩ tới đây, Văn di nương tức giận đến đau tim, mặt đỏ bừng lên.
Phu nhân vẫn không chấp nhận ý tốt của Dương thị, thì ra là đã sớm nhìn thấu Dương thị là một con sói (thâm hiểm). Chỉ có mình, mắt như mù, cho là Dương thị với mình giống nhau, đều bị người trong nhà liên lụy đến, nổi lên lòng đồng bệnh tương liên. . . . . . Bị nàng ta coi mình thành đá kê chân thì không nói, còn liên lụy đến phu nhân. . . . . .
Văn di nương hận không thể cho mình hai cái tát.
Mình sống trong phủ chỉ lo thân mình mười mấy năm, thế mà cũng bị Dương thị này quấy đảo thành hỏng mất rồi. . . . . .
Văn di nương không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Dương thị một cái.
Giờ phút này Dương thị nào còn có lòng mà đi lo lắng những thứ này. Toàn bộ tinh thần nàng ta đều đặt vào trên người Thập Nhất Nương.
Thê thiếp tranh giành, phu nhân không thể không ra mặt. Có vài chủ mẫu bị tiểu thiếp chọc tức đến hộc máu cũng muốn chịu đựng, cũng không phải là không có cách nào chỉnh đốn trị tội tiểu thiếp, cũng không phải chỉ vì muốn có danh tiếng hiền lành, xét đến cùng, vẫn là sợ đắc tội với trượng phu, bị trượng phu ghét bỏ, thậm chí ảnh hưởng đến địa vị và tài sản được phân chia của con cái trong gia tộc.
Thập Nhất Nương là kế thất được độc sủng, mình là thiếp thất chẳng bao giờ được sủng hạnh. Có câu bùn nhão cũng có thể đắp đường*, cũng bởi Thập Nhất Nươngcó mấy phần thờ ơ hờ hững với mình. Nhưng bây giờ, ánh mắt của Thập Nhất Nương nhìn mình lại là trong trẻo lạnh lùng mang theo mấy phần sắc bén.
(*) bùn nhão cũng có thể đắp đường: ý nói dù kém cỏi đến đâu, nếu ngoan cố, cố chấp bước đi cũng sẽ đến đích, đạt được ý muốn.
Chuyện này cũng đã rất rõ ràng rồi, vừa nãy lúc trở lại Từ Lệnh Nghi đã đem chuyện xảy ra nói cho Thập Nhất Nương. Thậm chí còn có thể đem mỗi tiếng nói mỗi cử động nói của mình lúc đó nói ra. . .
Nghĩ tới đây, mắt Dương thị ngân ngấn nước mắt.
“Phu nhân, nô tỳ nghe người trong nhà nói, gia phụ có biên lai mượn đồ ba lượng bạc lại bị đòi ba vạn lượng bạc. . . . . . Phu nhân, người thử nghĩ xem, có nhà ai lại có lãi suất nặng như vậy?” Nàng nói xong, cố nén nước mắt nức nở một chút, ” Nô tỳ vốn nghĩ là, những người đó thấy hai vị bá phụ bị giam vào Đại Lý Tự, lòng người dễ thay đổi, những người đó nhân cơ hội cháy nhà hôi của, cũng là lẽ thường. Nhưng gia phụ bẩm báo lên quan phủ, quan phủ vậy mà lại bỏ qua. . . . . .” Mặt mũi Dương thị tràn đầy bi phẫn mà nhìn Thập Nhất Nương, “Phu nhân, thôn dân hương dã (dân quê) không hiểu đại sự trong triều, gió lớn thổi cây ngô đồng, nào có cây nọ đạp đổ cây kia*, nhưng những mệnh quan triều đình kia chẳng lẽ cũng không hiểu sao? Hai vị bá phụ nhà nô tỳ thứ nhất là chưa bị định tội, thứ hai không có chiếu chỉ bắt giam vào ngục, sao đã khẳng định một ngày nào đó họ sẽ Đông Sơn tái khởi như vậy? Rõ ràng là đã bị người khác sai khiến, nhìn Dương gia thân hãm bùn lầy liền đến bỏ đá xuống giếng.
(*) nhân cơ hội ức hiếp bắt nạt
“Phu nhân, năm đó Thái hậu ban thưởng cháu gái nhà mẹ đẻ làm thiếp cho Hầu gia, chính là vì giao hảo của hai nhà. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Nhưng những người đó lại hoàn toàn không để ý, giống như đoán chắc Hầu gia quyết sẽ không ra mặt cho nô tỳ mặt mũi vậy. . . . . . Nô tỳ suy đi nghĩ lại, cảm giác, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc,” nét mặt Dương nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên có chút ngưng trọng, “Nói không chừng có người đánh chủ ý lên Từ gia, muốn mượn cơ hội này lôi Từ gia xuống nước. Vốn muốn đến cầu xin phu nhân, nhưng lại ngại thân thể phu nhân suy yếu, Hầu gia quan tâm đến phu nhân, ngay cả việc vặt trong nhà đều giao cho Thái phu nhân xử lý. Nếu nô tỳ đoán trúng thì không sao, nếu không đoán trúng, thì là do nô tỳ nhìn gà hoá cuốc, khiến phu nhân không công đi theo lo lắng một hồi, Hầu gia trách cứ, với tội của nô tỳ chỉ sợ là muôn lần chết cũng khó từ.Do dự hồi lâu, nô tỳ vẫn là đi gặp Hầu gia.”
Vừa nói, nước mắt vừa lăn một vòng, đầu cúi thấp sát vào gạch men xanh sáng bóng: “Phu nhân, cầu xin phu nhân cứu nô tỳ một mạng, chỉ vì nô tỳ thuộc bàng chi, nên mới bị chọn ban cho Hầu gia, cũng chưa từng có ý nghĩ tà tâm nào, chỉ muốn tận tâm tận lực hầu hạ phu nhân, hầu hạ Lục thiếu gia, chỉ cầu có quần áo che đậy thân thể, thức ăn no bụng mà thôi. . . . . . Phu nhân, cầu xin phu nhân cứu nô tỳ một mạng, dù kiếp sau nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân cứu mạng của người.”
Ngau từ lúc Thập Nhất Nương mở miệng hỏi, tất cả người hầu hạ trong nhà đều đã yên lặng nín thở, mỗi người đều có bộ dạng phục tùng cụp mắt đứng như cột gỗ ở một bên, vì vậy âm thanh bang bang bang dập đầu của Dương thị nghe vô cùng vang dội, giống như loại áp lực của mưa gió sắp nổi lên, làm cho người ta không tự chủ được mà nơm nớp lo sợ .
Văn di nương và Trúc Hương không khỏi nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Chỉ thấy Thập Nhất Nương ngồi hơi dựa trên gối, cầm chiếc gương có hình vẽ tranh hoa điểu* trăm năm hòa hợp đùa bỡn trong tay, hai đầu lông mày thể hiện sự nhàn nhã tự đắc. Dương thị thương tâm, bực tức, ngưng trọng, lo lắng hoàn toàn không tạo bất kỳ ảnh hưởng nào với nàng.
(*)tranh hoa và chim.
Hai người không khỏi ngạc nhiên.
Thập Nhất Nương nhàn nhã mà nói: “Không biết Dương di nương làm sai chuyện gì mà phải yêu cầu ta tha thứ?”
Một câu, khiến một phen khóc lóc kêu nài vừa nãy của Dương thị đều lộ ra vẻ dư thừa mà không biết nên gọi là gì, toàn bộ đều trở nên vô dụng.
Trong lòng Dương thị trầm xuống.
Thập Nhất Nương có thể lấy thân phận thứ nữ gả cho Từ Lệnh Nghi làm kế thất, nhận được sự yêu thích từ Thái phu nhân cho tới tiểu nha hoàn, quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản. Hiếm khi tìm được cơ hội gây khó dễ, chắc là đang nghĩ nên giáng tội mình như thế nào.
Dương thị ngẩng đầu lên, cái trán đỏ bừng, rưng rưng nói: “Hầu gia quát nô tỳ là đàn bà can thiệp vào chuyện triều chính, gièm pha bàn luận chuyện của triều đình, khiến Từ gia rơi vào tội bất nghĩa. Nô tỳ quyết không dám có dị nghị. Nhưng nô tỳ thật sự là vô tâm. Tuy nô tỳ xuất thân thôn quê ít học, nhưng đạo lý ‘ tổ chim bị phá thì trứng sao an toàn được ’ cũng biết, quyết không dám bởi vì chuyện của nhà mẹ đẻ khiến cho Từ gia bị người nắm thóp. . . . . .”
Không chỉ có hỏi một đằng trả lời một nẻo, hơn nữa lợi dụng tâm lý mọi người đều ưa thích chuyện bí mật nên nói sang chuyện khác, mập mờ nhắc đến tình cảnh sau khi gặp được Từ Lệnh Nghi, hơn nữa trong từ ngữ để lộ ra Từ Lệnh Nghi không thích nàng ta, đi tìm hắn chỉ vì nàng ta nói những lời không nên nói.
Nếu như không có lòng tin với Từ Lệnh Nghi, nếu như lòng tò mò nặng một chút, hơn phân nửa sẽ theo lời của nàng hỏi tiếp?
Thập Nhất Nương đã có chút hiểu tại sao nàng ta dám đến tìm mình.
Không cần phải nói, chỉ bằng bản lĩnh khua môi múa mép sánh với Tô Tần, Trương Nghi, đúng là có vài phần nắm chắc biến nguy thành an.
“Dương di nương, ” Thập Nhất Nương đặt gương ở trong tay xuống, sắc mặt nghiêm lại, không chút khách khí cắt đứt lời Dương thị, “Di nương nói nhiều lời như thế nhưng ta nghe vẫn không hiểu rốt cuộc di nương vì chuyện gì mà muốn ta tha thứ. Nếu nói là sợ ta trách di nương một mình đi tìm Hầu gia, thì mới vừa nãy di nương đã đã nói rất rõ ràng rồi, là sợ ta lo lắng, cho nên không có nói cho ta biết. Nếu nói là bởi vì Hầu gia quát tháo di nương, sợ Hầu gia trách phạt, Hầu gia đã không bắt giam di nương, cũng không sai ma ma đến hỏi tội. Ta thật không nghĩ ra được vì sao Dương di nương vừa nhìn thấy ta đã hô cầu ta cứu di nương một mạng?” Nàng vừa nói xong, liền xoay chuyển, giọng nói trở nên có chút hùng hổ dọa người , “Chẳng lẽ Dương di nương nói tất cả đều là nói chuyện giật gân, tà thuyết mê hoặc người khác, hoặc theo ta thấy, Hầu gia nói di nương tẫn kê ti thần, duy gia chi tác* là có đạo lý. Di nương vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi, suy nghĩ thật kỹ lời của Hầu gia nói, tự xét lại một phen. Về sau cũng biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm” vừa nói, đưa tay đi bưng chén trà.
(*) Tẫn kê ti thần, duy gia chi tác: Đây là một câu thành ngữ, “Tẫn kê ti thần” có nghĩa đen là gà mái gáy vào buổi sớm, nghĩa bóng ý nói: Đàn bà nắm quyền can thiệp vào chuyện triều chính, âm dương đảo ngược, dẫn đến kết cục nước mất nhà tan.
Duy gia chi tác: Chỉ cần quan tâm việc nhà là được.
Đẩy lại toàn bộ cho Dương thị.
Sau khi Văn di nương hiểu dụng ý của Dương thị vẫn luôn tự trách, áy náy đến tận bây giờ. Thấy Thập Nhất Nương lên tiếng, nghĩ tới người do mình mang đến, muốn lấy công chuộc tội liền lập tức tiến lên đỡ Dương thị đứng dậy: “Dương muội muội, phu nhân nói rất đúng. Những chuyện này cũng không phải là việc mà nữ nhân chúng ta nên quan tâm. Làm như muội quả thật là không thỏa đáng. Phu nhân đã nói muội nên trở về tự xét lại mình cho tốt, chúng ta cũng đừng ở đây quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa…”
Nếu cứ như vậy mà đi thì mình cần gì phải hao hết tâm cơ để gặp được Thập Nhất Nương đây? Hơn nữa dưới tình huống như vậy, nàng mất đi cơ hội lần này, chưa chắc có thể có cơ hội thứ hai.
Hiện tại điều quan trọng nhất là phải được ở lại đây.
Giữ được núi xanh, thì không sợ không có củi đốt.
Dương thị lập tức đẩy tay Văn di nương đang vươn ra, nhìn sang Thập Nhất Nương vội vàng nói: “Phu nhân, toàn bộ lời của phu nhân nô tỳ đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà Hầu gia. . . . . .” Dương thị vừa nói, vừa che mặt khóc lên, “Hầu gia vì thế mà muốn đưa nô tỳ lên chùa.”
Theo ngữ khí của Dương thị, sở dĩ Dương thị bị Từ Lệnh Nghi đưa đến chùa miếu, tất cả đều bởi vì Dương thị phạm chút vào đề tài nhạy cảm mà nữ nhân không nên quan tâm nên bị Từ Lệnh Nghi không tha mà thôi.
Mấy người Trúc Hương biết chuyện đều cúi đầu, mấy người Văn di nương không biết thì không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
Thập Nhất Nương không khỏi cười lạnh.
Nếu như đối với Từ Lệnh Nghi có nhận thức nông cạn hơn một chút, nếu như đối với Từ Lệnh Nghi thiếu tín nhiệm hơn một ít. . . . . . Nàng cũng sẽ tin lời giải thích của Dương thị.
“Có phải Dương di nương đã chọc vào chuyện sai trái gì hay không” Ánh mắt Thập Nhất Nương sắc bén nhìn chằm chằm vào Dương thị, “Hầu gia đưa di nương vào chùa mà không phải phân phó ta dùng gia pháp, chẳng lẽ trong lòng di nương còn có điều oán hận hay sao ? Nếu không, sao vừa nhìn thấy ta liền hô cứu mạng.”
“Không có, nô tỳ chưa bao giờ có nửa điểm oán hận.” Dương thị vội vàng biện giải nói, “Chẳng qua nô tỳ sợ quá” Dương thị vừa nói, vừa quỳ xuống dọc theo kháng, “Phu nhân, người sinh ra trong gia tộc thư hương, gia giáo sâm nghiêm, thỉnh thoảng theo cha mẹ huynh đệ đi chùa chiền, cũng toàn chọn nơi có danh tiếng lớn, ở trong thiện phòng uống chén trà, ăn bữa cơm bố thí mà thôi. Nào biết đâu rằng những thứ kia có dụng ý khác người, làm chuyện xấu xa. . . . . .”
Dương thị vừa nói, sắc mặt liền đỏ lên.
“Có người thấy lễ nghi ở am ni cô cùng với tăng gia (hòa thượng) giống nhau, không khỏi thường đi đến chơi bời đùa bỡn, thấy nội quyến (đàn bà con gái) đi thắp hương không những không tránh né còn bình phẩm từ đầu đến chân, đưa chút ít tiền tài để làm chuyện riêng tư kia. Còn có người tâm tính ác độc hơn chút ít, thậm chí sẽ dùng tất cả các biện pháp để lấy người, hoặc là bán vào nơi bướm hoa, hoặc là an trí làm ngoại thất (vợ bên ngoài). . . . . Đây là những người có gia có thất, cha mẹ huynh đệ đều ở bên người. Nếu gặp được những người xuất gia lẻ loi hiu quạnh, không nhà để về , chỉ cần đổ thuốc, trực tiếp đem người bắt đi, mua chuộc được chủ trì am ni cô đem người đi bán cũng là chuyện thường. Huống chi nô tỳ lại là cháu gái của tội thần bị nhà chồng đưa đến trong miếu?”
Nước mắt Dương thị tuôn rơi như mưa.
“Nô tỳ tuy xuất thân ti tiện, nhưng cũng từng đọc qua ‘Nữ giới’, ’Liệt nữ truyện’. Nô tỳ không sợ chùa chiền thanh tu nghèo khổ, chỉ sợ gặp phải chuyện kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. . . . . .” Nàng vốn định nói “Nếu như thế thì nàng tình nguyện đi tìm chết” , tâm niệm vừa chuyển , nếu như Thập Nhất Nương vì thế mà để cho Từ Lệnh Nghi ban thưởng cái chết cho nàng chẳng phải là tự tìm khổ sao. Dừng nói lại chút, cúi đầu lau khóe mắt, bỏ qua chuyện này không đề cập tới, “Phu nhân, nếu Hầu gia nói muốn đưa nô tỳ lên chùa, nô tỳ không dám làm trái, chỉ cầu phu nhân đồng ý để cho nô tỳ ở trong từ đường cắt tóc, tránh rơi vào hoàn cảnh muốn sống không được muốn chết cũng không xong, vừa không làm mất mặt mũi của Hầu gia và phu nhân, nô tỳ cũng có thể ngày đêm vì Hầu gia, phu nhân, các thiếu gia, tiểu thư cầu phúc, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho gia nghiệp Từ gia hưng thịnh, con cháu đông đúc.”
“Từ đường à ?!” Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Dương thị.
Đây mới là mục đích của nàng ta sao?
Lúc trước giữ ở lại rồi hãy nói.
Có thể thấy qua thủ đoạn của nàng ta, Thập Nhất Nương sao dám giữ nàng ta lại.
Viện của nàng là chỗ để nghỉ ngơi chứ không phải là chiến trường
“Phật đường ở hậu hoa viên chỉ có một ma ma trông coi nhang đèn, không được coi là nơi thanh tu.” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói, “Ta thấy, Kiều di nương từng tới Đại Giác tự ở. . . . . . Kiều di nương đi một chuyến, những cái khác thì không biết, những ít nhất là biết quy củ hơn rồi! Dương di nương, di nương nói đi? Nơi đó hẳn được coi là có danh tiếng lớn.”
Lưng Văn di nương bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Dương thị nói là đến đây để cầu tình, nhưng rõ ràng là tới để nhận sai.
Đúng như phu nhân hỏi, rốt cuộc lúc trước Dương thị đã làm gì, mà ở trước mặt mình một câu Dương thị cũng không có nói.
Khó trách Dương thị muốn lôi kéo mình tới gặp phu nhân.
Phu nhân tín nhiệm mình, cả nhà đều biết. Không có mình, khuya khoắt, Dương thị đừng nói là gặp phu nhân, chính là gõ mở cửa phòng ngoài cũng là không thể nào .
Nghĩ tới đây, Văn di nương tức giận đến đau tim, mặt đỏ bừng lên.
Phu nhân vẫn không chấp nhận ý tốt của Dương thị, thì ra là đã sớm nhìn thấu Dương thị là một con sói (thâm hiểm). Chỉ có mình, mắt như mù, cho là Dương thị với mình giống nhau, đều bị người trong nhà liên lụy đến, nổi lên lòng đồng bệnh tương liên. . . . . . Bị nàng ta coi mình thành đá kê chân thì không nói, còn liên lụy đến phu nhân. . . . . .
Văn di nương hận không thể cho mình hai cái tát.
Mình sống trong phủ chỉ lo thân mình mười mấy năm, thế mà cũng bị Dương thị này quấy đảo thành hỏng mất rồi. . . . . .
Văn di nương không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Dương thị một cái.
Giờ phút này Dương thị nào còn có lòng mà đi lo lắng những thứ này. Toàn bộ tinh thần nàng ta đều đặt vào trên người Thập Nhất Nương.
Thê thiếp tranh giành, phu nhân không thể không ra mặt. Có vài chủ mẫu bị tiểu thiếp chọc tức đến hộc máu cũng muốn chịu đựng, cũng không phải là không có cách nào chỉnh đốn trị tội tiểu thiếp, cũng không phải chỉ vì muốn có danh tiếng hiền lành, xét đến cùng, vẫn là sợ đắc tội với trượng phu, bị trượng phu ghét bỏ, thậm chí ảnh hưởng đến địa vị và tài sản được phân chia của con cái trong gia tộc.
Thập Nhất Nương là kế thất được độc sủng, mình là thiếp thất chẳng bao giờ được sủng hạnh. Có câu bùn nhão cũng có thể đắp đường*, cũng bởi Thập Nhất Nươngcó mấy phần thờ ơ hờ hững với mình. Nhưng bây giờ, ánh mắt của Thập Nhất Nương nhìn mình lại là trong trẻo lạnh lùng mang theo mấy phần sắc bén.
(*) bùn nhão cũng có thể đắp đường: ý nói dù kém cỏi đến đâu, nếu ngoan cố, cố chấp bước đi cũng sẽ đến đích, đạt được ý muốn.
Chuyện này cũng đã rất rõ ràng rồi, vừa nãy lúc trở lại Từ Lệnh Nghi đã đem chuyện xảy ra nói cho Thập Nhất Nương. Thậm chí còn có thể đem mỗi tiếng nói mỗi cử động nói của mình lúc đó nói ra. . .
Nghĩ tới đây, mắt Dương thị ngân ngấn nước mắt.
“Phu nhân, nô tỳ nghe người trong nhà nói, gia phụ có biên lai mượn đồ ba lượng bạc lại bị đòi ba vạn lượng bạc. . . . . . Phu nhân, người thử nghĩ xem, có nhà ai lại có lãi suất nặng như vậy?” Nàng nói xong, cố nén nước mắt nức nở một chút, ” Nô tỳ vốn nghĩ là, những người đó thấy hai vị bá phụ bị giam vào Đại Lý Tự, lòng người dễ thay đổi, những người đó nhân cơ hội cháy nhà hôi của, cũng là lẽ thường. Nhưng gia phụ bẩm báo lên quan phủ, quan phủ vậy mà lại bỏ qua. . . . . .” Mặt mũi Dương thị tràn đầy bi phẫn mà nhìn Thập Nhất Nương, “Phu nhân, thôn dân hương dã (dân quê) không hiểu đại sự trong triều, gió lớn thổi cây ngô đồng, nào có cây nọ đạp đổ cây kia*, nhưng những mệnh quan triều đình kia chẳng lẽ cũng không hiểu sao? Hai vị bá phụ nhà nô tỳ thứ nhất là chưa bị định tội, thứ hai không có chiếu chỉ bắt giam vào ngục, sao đã khẳng định một ngày nào đó họ sẽ Đông Sơn tái khởi như vậy? Rõ ràng là đã bị người khác sai khiến, nhìn Dương gia thân hãm bùn lầy liền đến bỏ đá xuống giếng.
(*) nhân cơ hội ức hiếp bắt nạt
“Phu nhân, năm đó Thái hậu ban thưởng cháu gái nhà mẹ đẻ làm thiếp cho Hầu gia, chính là vì giao hảo của hai nhà. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Nhưng những người đó lại hoàn toàn không để ý, giống như đoán chắc Hầu gia quyết sẽ không ra mặt cho nô tỳ mặt mũi vậy. . . . . . Nô tỳ suy đi nghĩ lại, cảm giác, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc,” nét mặt Dương nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên có chút ngưng trọng, “Nói không chừng có người đánh chủ ý lên Từ gia, muốn mượn cơ hội này lôi Từ gia xuống nước. Vốn muốn đến cầu xin phu nhân, nhưng lại ngại thân thể phu nhân suy yếu, Hầu gia quan tâm đến phu nhân, ngay cả việc vặt trong nhà đều giao cho Thái phu nhân xử lý. Nếu nô tỳ đoán trúng thì không sao, nếu không đoán trúng, thì là do nô tỳ nhìn gà hoá cuốc, khiến phu nhân không công đi theo lo lắng một hồi, Hầu gia trách cứ, với tội của nô tỳ chỉ sợ là muôn lần chết cũng khó từ.Do dự hồi lâu, nô tỳ vẫn là đi gặp Hầu gia.”
Vừa nói, nước mắt vừa lăn một vòng, đầu cúi thấp sát vào gạch men xanh sáng bóng: “Phu nhân, cầu xin phu nhân cứu nô tỳ một mạng, chỉ vì nô tỳ thuộc bàng chi, nên mới bị chọn ban cho Hầu gia, cũng chưa từng có ý nghĩ tà tâm nào, chỉ muốn tận tâm tận lực hầu hạ phu nhân, hầu hạ Lục thiếu gia, chỉ cầu có quần áo che đậy thân thể, thức ăn no bụng mà thôi. . . . . . Phu nhân, cầu xin phu nhân cứu nô tỳ một mạng, dù kiếp sau nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân cứu mạng của người.”
Ngau từ lúc Thập Nhất Nương mở miệng hỏi, tất cả người hầu hạ trong nhà đều đã yên lặng nín thở, mỗi người đều có bộ dạng phục tùng cụp mắt đứng như cột gỗ ở một bên, vì vậy âm thanh bang bang bang dập đầu của Dương thị nghe vô cùng vang dội, giống như loại áp lực của mưa gió sắp nổi lên, làm cho người ta không tự chủ được mà nơm nớp lo sợ .
Văn di nương và Trúc Hương không khỏi nhìn về phía Thập Nhất Nương.
Chỉ thấy Thập Nhất Nương ngồi hơi dựa trên gối, cầm chiếc gương có hình vẽ tranh hoa điểu* trăm năm hòa hợp đùa bỡn trong tay, hai đầu lông mày thể hiện sự nhàn nhã tự đắc. Dương thị thương tâm, bực tức, ngưng trọng, lo lắng hoàn toàn không tạo bất kỳ ảnh hưởng nào với nàng.
(*)tranh hoa và chim.
Hai người không khỏi ngạc nhiên.
Thập Nhất Nương nhàn nhã mà nói: “Không biết Dương di nương làm sai chuyện gì mà phải yêu cầu ta tha thứ?”
Một câu, khiến một phen khóc lóc kêu nài vừa nãy của Dương thị đều lộ ra vẻ dư thừa mà không biết nên gọi là gì, toàn bộ đều trở nên vô dụng.
Trong lòng Dương thị trầm xuống.
Thập Nhất Nương có thể lấy thân phận thứ nữ gả cho Từ Lệnh Nghi làm kế thất, nhận được sự yêu thích từ Thái phu nhân cho tới tiểu nha hoàn, quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản. Hiếm khi tìm được cơ hội gây khó dễ, chắc là đang nghĩ nên giáng tội mình như thế nào.
Dương thị ngẩng đầu lên, cái trán đỏ bừng, rưng rưng nói: “Hầu gia quát nô tỳ là đàn bà can thiệp vào chuyện triều chính, gièm pha bàn luận chuyện của triều đình, khiến Từ gia rơi vào tội bất nghĩa. Nô tỳ quyết không dám có dị nghị. Nhưng nô tỳ thật sự là vô tâm. Tuy nô tỳ xuất thân thôn quê ít học, nhưng đạo lý ‘ tổ chim bị phá thì trứng sao an toàn được ’ cũng biết, quyết không dám bởi vì chuyện của nhà mẹ đẻ khiến cho Từ gia bị người nắm thóp. . . . . .”
Không chỉ có hỏi một đằng trả lời một nẻo, hơn nữa lợi dụng tâm lý mọi người đều ưa thích chuyện bí mật nên nói sang chuyện khác, mập mờ nhắc đến tình cảnh sau khi gặp được Từ Lệnh Nghi, hơn nữa trong từ ngữ để lộ ra Từ Lệnh Nghi không thích nàng ta, đi tìm hắn chỉ vì nàng ta nói những lời không nên nói.
Nếu như không có lòng tin với Từ Lệnh Nghi, nếu như lòng tò mò nặng một chút, hơn phân nửa sẽ theo lời của nàng hỏi tiếp?
Thập Nhất Nương đã có chút hiểu tại sao nàng ta dám đến tìm mình.
Không cần phải nói, chỉ bằng bản lĩnh khua môi múa mép sánh với Tô Tần, Trương Nghi, đúng là có vài phần nắm chắc biến nguy thành an.
“Dương di nương, ” Thập Nhất Nương đặt gương ở trong tay xuống, sắc mặt nghiêm lại, không chút khách khí cắt đứt lời Dương thị, “Di nương nói nhiều lời như thế nhưng ta nghe vẫn không hiểu rốt cuộc di nương vì chuyện gì mà muốn ta tha thứ. Nếu nói là sợ ta trách di nương một mình đi tìm Hầu gia, thì mới vừa nãy di nương đã đã nói rất rõ ràng rồi, là sợ ta lo lắng, cho nên không có nói cho ta biết. Nếu nói là bởi vì Hầu gia quát tháo di nương, sợ Hầu gia trách phạt, Hầu gia đã không bắt giam di nương, cũng không sai ma ma đến hỏi tội. Ta thật không nghĩ ra được vì sao Dương di nương vừa nhìn thấy ta đã hô cầu ta cứu di nương một mạng?” Nàng vừa nói xong, liền xoay chuyển, giọng nói trở nên có chút hùng hổ dọa người , “Chẳng lẽ Dương di nương nói tất cả đều là nói chuyện giật gân, tà thuyết mê hoặc người khác, hoặc theo ta thấy, Hầu gia nói di nương tẫn kê ti thần, duy gia chi tác* là có đạo lý. Di nương vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi, suy nghĩ thật kỹ lời của Hầu gia nói, tự xét lại một phen. Về sau cũng biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm” vừa nói, đưa tay đi bưng chén trà.
(*) Tẫn kê ti thần, duy gia chi tác: Đây là một câu thành ngữ, “Tẫn kê ti thần” có nghĩa đen là gà mái gáy vào buổi sớm, nghĩa bóng ý nói: Đàn bà nắm quyền can thiệp vào chuyện triều chính, âm dương đảo ngược, dẫn đến kết cục nước mất nhà tan.
Duy gia chi tác: Chỉ cần quan tâm việc nhà là được.
Đẩy lại toàn bộ cho Dương thị.
Sau khi Văn di nương hiểu dụng ý của Dương thị vẫn luôn tự trách, áy náy đến tận bây giờ. Thấy Thập Nhất Nương lên tiếng, nghĩ tới người do mình mang đến, muốn lấy công chuộc tội liền lập tức tiến lên đỡ Dương thị đứng dậy: “Dương muội muội, phu nhân nói rất đúng. Những chuyện này cũng không phải là việc mà nữ nhân chúng ta nên quan tâm. Làm như muội quả thật là không thỏa đáng. Phu nhân đã nói muội nên trở về tự xét lại mình cho tốt, chúng ta cũng đừng ở đây quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa…”
Nếu cứ như vậy mà đi thì mình cần gì phải hao hết tâm cơ để gặp được Thập Nhất Nương đây? Hơn nữa dưới tình huống như vậy, nàng mất đi cơ hội lần này, chưa chắc có thể có cơ hội thứ hai.
Hiện tại điều quan trọng nhất là phải được ở lại đây.
Giữ được núi xanh, thì không sợ không có củi đốt.
Dương thị lập tức đẩy tay Văn di nương đang vươn ra, nhìn sang Thập Nhất Nương vội vàng nói: “Phu nhân, toàn bộ lời của phu nhân nô tỳ đều ghi tạc trong lòng. Nhưng mà Hầu gia. . . . . .” Dương thị vừa nói, vừa che mặt khóc lên, “Hầu gia vì thế mà muốn đưa nô tỳ lên chùa.”
Theo ngữ khí của Dương thị, sở dĩ Dương thị bị Từ Lệnh Nghi đưa đến chùa miếu, tất cả đều bởi vì Dương thị phạm chút vào đề tài nhạy cảm mà nữ nhân không nên quan tâm nên bị Từ Lệnh Nghi không tha mà thôi.
Mấy người Trúc Hương biết chuyện đều cúi đầu, mấy người Văn di nương không biết thì không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
Thập Nhất Nương không khỏi cười lạnh.
Nếu như đối với Từ Lệnh Nghi có nhận thức nông cạn hơn một chút, nếu như đối với Từ Lệnh Nghi thiếu tín nhiệm hơn một ít. . . . . . Nàng cũng sẽ tin lời giải thích của Dương thị.
“Có phải Dương di nương đã chọc vào chuyện sai trái gì hay không” Ánh mắt Thập Nhất Nương sắc bén nhìn chằm chằm vào Dương thị, “Hầu gia đưa di nương vào chùa mà không phải phân phó ta dùng gia pháp, chẳng lẽ trong lòng di nương còn có điều oán hận hay sao ? Nếu không, sao vừa nhìn thấy ta liền hô cứu mạng.”
“Không có, nô tỳ chưa bao giờ có nửa điểm oán hận.” Dương thị vội vàng biện giải nói, “Chẳng qua nô tỳ sợ quá” Dương thị vừa nói, vừa quỳ xuống dọc theo kháng, “Phu nhân, người sinh ra trong gia tộc thư hương, gia giáo sâm nghiêm, thỉnh thoảng theo cha mẹ huynh đệ đi chùa chiền, cũng toàn chọn nơi có danh tiếng lớn, ở trong thiện phòng uống chén trà, ăn bữa cơm bố thí mà thôi. Nào biết đâu rằng những thứ kia có dụng ý khác người, làm chuyện xấu xa. . . . . .”
Dương thị vừa nói, sắc mặt liền đỏ lên.
“Có người thấy lễ nghi ở am ni cô cùng với tăng gia (hòa thượng) giống nhau, không khỏi thường đi đến chơi bời đùa bỡn, thấy nội quyến (đàn bà con gái) đi thắp hương không những không tránh né còn bình phẩm từ đầu đến chân, đưa chút ít tiền tài để làm chuyện riêng tư kia. Còn có người tâm tính ác độc hơn chút ít, thậm chí sẽ dùng tất cả các biện pháp để lấy người, hoặc là bán vào nơi bướm hoa, hoặc là an trí làm ngoại thất (vợ bên ngoài). . . . . Đây là những người có gia có thất, cha mẹ huynh đệ đều ở bên người. Nếu gặp được những người xuất gia lẻ loi hiu quạnh, không nhà để về , chỉ cần đổ thuốc, trực tiếp đem người bắt đi, mua chuộc được chủ trì am ni cô đem người đi bán cũng là chuyện thường. Huống chi nô tỳ lại là cháu gái của tội thần bị nhà chồng đưa đến trong miếu?”
Nước mắt Dương thị tuôn rơi như mưa.
“Nô tỳ tuy xuất thân ti tiện, nhưng cũng từng đọc qua ‘Nữ giới’, ’Liệt nữ truyện’. Nô tỳ không sợ chùa chiền thanh tu nghèo khổ, chỉ sợ gặp phải chuyện kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. . . . . .” Nàng vốn định nói “Nếu như thế thì nàng tình nguyện đi tìm chết” , tâm niệm vừa chuyển , nếu như Thập Nhất Nương vì thế mà để cho Từ Lệnh Nghi ban thưởng cái chết cho nàng chẳng phải là tự tìm khổ sao. Dừng nói lại chút, cúi đầu lau khóe mắt, bỏ qua chuyện này không đề cập tới, “Phu nhân, nếu Hầu gia nói muốn đưa nô tỳ lên chùa, nô tỳ không dám làm trái, chỉ cầu phu nhân đồng ý để cho nô tỳ ở trong từ đường cắt tóc, tránh rơi vào hoàn cảnh muốn sống không được muốn chết cũng không xong, vừa không làm mất mặt mũi của Hầu gia và phu nhân, nô tỳ cũng có thể ngày đêm vì Hầu gia, phu nhân, các thiếu gia, tiểu thư cầu phúc, cầu xin Bồ Tát phù hộ cho gia nghiệp Từ gia hưng thịnh, con cháu đông đúc.”
“Từ đường à ?!” Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Dương thị.
Đây mới là mục đích của nàng ta sao?
Lúc trước giữ ở lại rồi hãy nói.
Có thể thấy qua thủ đoạn của nàng ta, Thập Nhất Nương sao dám giữ nàng ta lại.
Viện của nàng là chỗ để nghỉ ngơi chứ không phải là chiến trường
“Phật đường ở hậu hoa viên chỉ có một ma ma trông coi nhang đèn, không được coi là nơi thanh tu.” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói, “Ta thấy, Kiều di nương từng tới Đại Giác tự ở. . . . . . Kiều di nương đi một chuyến, những cái khác thì không biết, những ít nhất là biết quy củ hơn rồi! Dương di nương, di nương nói đi? Nơi đó hẳn được coi là có danh tiếng lớn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.