Chương 456: Sắp sinh (Thượng)
Chi Chi
03/03/2014
Bảo phòng may thêu lấy vải gấm màu xanh thêu hạc tiên màu trắng để
làm vải mành. Dương thị dừng kim thêu trong tay lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn Dương ma ma.
“Đúng vậy ạ !” Dương ma ma gật đầu lia lịa. “Hôm nay trong phòng may thêu nói là, việc làm áo nhỏ của Ngũ phu nhân cho Hâm tỷ nhi tạm ngừng
lại, nhanh chóng làm vải mành cho phu nhân trước. Nghe nói, hoa văn trên trướng mành là do bốn người giỏi nhất đích thân vẽ.” Dương thị hay thêu thùa may vá, thỉnh thoảng có đôi lúc, Dương ma ma sẽ đi đến phòng may
thêu mượn chỉ thêu hay là kim may, đồ đính kèm. . . ., cũng thường xuyên qua lại, cũng quen mặt với những người trong phòng may thêu.
“Nghe mọi người trong châm may thêu nói, phu nhân đem giá treo vân mẫu thạch vạn sự như ý màu đen đặt ở trong phòng sinh,” Dương ma ma lại tiếp tục nói, “Phu nhân nói trướng mành màu xanh quá mức đơn điệu, bảo người ta thêu thêm một loạt hạc tiên trắng vào.”
Dương thị không khỏi nhấp miệng: “Hầu gia có biết không?”
“Biết ạ.” Dương mama không khỏi đè thấp xuống giọng nói của xuống. “Nghe nói Hầu gia còn sai Quý Đình đem mấy chậu hoa cúc nổi tiếng bày trên bệ cửa sổ”
Dương thị cúi đầu đưa mắt nhìn cái yếm mới thêu được một nửa cho bé sơ sinh, không lên tiếng.
Mấy ngày nữa, La thị sẽ được làm mẫu thân. Thậm chí còn có thể sinh hạ trưởng tử. . . . . . . Nếu như vậy, Thái phu nhân và Hầu gia vui sướng là không cần phải nói. Cho dù là con gái, đối với Hầu gia có con nối dòng đơn bạc thì cũng là chuyện đáng để vui mừng. Đến lúc đó, chỉ sợ Hầu gia lại càng thêm cưng chiều La thị. Mà với năng lực và nhan sắc của La thị, trong vòng ba đến năm năm nữa cũng không ai có thể sánh kịp.
Mình cũng chỉ nhỏ hơn tiểu La thị năm tháng mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương thị hiện lên một khuôn mặt thanh lệ cùng đôi mắt to tròn sáng ngời.
Sau ba, năm năm, mình đã là gái già.
Nếu như mà La thị vẫn cứ gạt mình ra ngoài như trước, thì ngoài việc cứ chết dần chết mòn, thì mình nên làm cái gì bây giờ? Đến lúc đó mình làm cho La thị hài lòng, cho mình thị tẩm, mình lại không có ân đã phụ dưỡng cha mẹ Hầu gia. Lại không có phân tình từng sinh con dưỡng cái, chỉ có thể lấy sắc hầu người mà thôi, mình có thể giữ Hầu gia ngủ lại hay không cũng còn khó nói, chứ càng đừng nói đến sinh con trai con gái.
Dương thị nghĩ đến Tần di nương đã chết.
Nghĩ đến bộ dạng của nàng ta, nếu như không phải là mệnh lớn có được trưởng tử, thì làm sao có thể đủ khôn khéo để ngồi ngang hàng với Văn di nương suốt mười mấy năm qua?
Nghĩ tới đây, Dương thị có chút phiền nào bỏ cái yếm trong tay xuống.
Trẻ tuổi, xinh đẹp, giỏi ca múa, lại còn là do Thái hậu ban tặng. Nếu như đổi lại người ngồi ở vị trí của La thị là mình, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ cách để gạ kẻ đó ngồi sang một bên mấy năm, chờ đến khi hoa tàn thì cho dính chút mưa móc. Đến lúc đó hoa không có cách nào kết thành quả được, lại còn được hiền danh*.
(*)được danh tiếng hiền lương thục đức.
Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm.
Dương ma ma đứng ở một bên giúp Dương thị thêu thùa may vá, nhìn thấy sắc mặt Dương thị không tốt, không khỏi cẩn thận kêu một tiếng, “Di nương”, trong mắt đều là lo lắng.
Kể từ khi di nương ngày đêm gấp gáp làm tã lót cho phu nhân mà phu nhân lại không tỏ thái độ gì, cảm xúc của di nương lại càng không ổn định, không còn sự trấn định và thong dong như ngày thường.
Có một số việc, là không thể gấp được. Dương ma ma suy nghĩ một lát, có chút vụng về khuyên Dương thị.
“Thái hậu nương nương chưa nói với phu nhân một tiếng, cứ như vậy trực tiếp đem người ban cho Hầu gia. Làm chính thất, trong lòng phu nhân sẽ cảm thấy không thoải mái. Đây đều là chuyện hợp tình hợp lý. Hầu gia lại còn có chút hiềm khích với nhà chúng ta, lại càng không nói đỡ cho di nương. Những lời này, là khi mới vào phủ di nương đã nói cho nô tỳ biết. Di nương còn nhớ không?”
Dương thị sửng sốt.
Dương ma ma nói: “Đạo lý to lớn nô tỳ sẽ không nói, di nương cũng biết đấy, làm người tâm phải từ tốn. Kể từ khi bước chân vào cửa Từ gia, di nương vẫn luôn theo khuôn phép cũ, cung kính khiêm tốn. Một thời gian sau, phu nhân cũng sẽ biết di nương là người như thế nào. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ thân thiết với di nương thôi. Không thì, di nương cứ nhìn Văn di nương mà xem! Trong nội viện nhắm nửa con mắt để cho Văn di nương quản lý, lại đem Đại tiểu thư do Văn di nương sinh thành mình nuôi, tìm nhà trong sạch để gả còn không nói, lại còn giúp Đại tiểu thư xin Hầu gia thêm đồ cưới. Phu nhân còn nói con gái không thể so với con trai được.Con trai được dạy kiến công lập nghiệp, trách nhiệm chống đỡ gia đình, có chí nên không cần tiền tài của cha mẹ. Con gái nhà mình đến nhà người ta, cũng không thể xuất đầu lộ diện, lại không thể xử lý công việc bên ngoài, đến lúc đó nếu không có chút ít tiền riêng, tất cả đều phải dựa vào chồng mình, chẳng phải sẽ bị mọi người soi mói khắp nơi, sao có thể đứng thẳng thắt lưng mà sống. Hầu gia nghe theo, cho Đại tiểu thư thêm một vạn lượng bạc làm của hồi môn. Tất nhiên cũng nhờ Văn di nương ở trước mặt phu nhân cẩn thận chặt chẽ, cũng có tình nghĩa của phu nhân đối với Văn di nương. Di nương mà thoải mái, buông lỏng tinh thần, chờ phu nhân biết được di nương là người như thế nào, nhất định sẽ đối xử với di nương còn tốt hơn so với Văn di nương.”
Dương thị biết ma ma này trung thành với mình, có một số việc, nói cho bà ấy nghe bà ấy cũng không hiểu được. Định gật đầu, bảo Dương ma ma đi rót cho mình chén trà. Dương thị nhìn thấy vườn cây tươi tốt lá xanh um trong viện của mình.
Qua ít ngày nữa, những thứ lá cây này sẽ biến thành màu vàng, khô héo, điêu tàn. . . . . . Sau đó bị dẫm nát dưới chân, sau mưa thu, sẽ mục nát trong bùn đất.
Trên chiếc kháng gần cửa sổ được trải lụa gấm màu xanh, trên bệ cửa sổ đặt hai chậu hoa cúc, một màu vàng một màu đỏ, dựa vào một cái giá treo trên tường. Treo trướng mành màu xanh, trên trướng thêu một loạt hạc tiên màu trắng, phần trướng rủ hai bên thêu hoa hải đường.Hai chiếc ghế thái sư được đặt đối diện với giường. Một bên là bình phong, sau tấm bình phong là một tịnh phòng nho nhỏ.
Thập Nhất Nương gật đầu, chỉ khoảng trống trên bức tường trắng giữa đại kháng và giường: “Đặt bốn bình sứ, một bàn con hình hoa, bày một chậu mễ lan, bên cạnh bàn lại đặt thêm mấy cây sồi xanh, đặt thêm mấy chiếc ghế gấm con ở đây, đến lúc có người tới thăm, cũng có chỗ để ngồi.”
Quý Đình tức phụ cười đáp “Dạ”.
Rồi dẫn bà tử đi lấy hoa và cây.
Trúc Hương thì mang theo mấy tiểu nha hoàn đi mở khố phòng lấy bình sứ, bàn con, ghế con.
Thập Nhất Nương cùng Tống ma ma đi đến chính phòng.
Hai bà đỡ trong cung và hai bà đỡ do Thái phu nhân mời tới đều nói bụng của nàng đã hạ thấp xuống, thời gian lâm bồn cũng ở trong mấy ngày tới. Có điều Thập Nhất Nương soi gương hồi lâu cũng không nhìn ra điểm nào khác.
Được Tống ma ma đỡ ngồi xuống giường gạch, Thập Nhất Nương hỏi đến hôn sự của Lục Vân.
“Nghe giọng điệu của ma ma, chắc cũng là đến nhà người giàu có.”
Tống ma ma đích thân rót chén trà cho Thập Nhất Nương, cười nói: “Nếu như không tốt, nô tỳ cũng không dám nói với phu nhân.”
Thập Nhất Nương nói: “Vậy gọi cha của Lục Vân tới đây bàn bạc một chút.”
Tống ma ma cười đáp ứng, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Dương di nương tới thăm người!” Mấy ngày này, Dương thị vô cùng chăm chỉ đi đến chỗ nàng, tới rồi nói một ít chuyện phiếm với nàng. Lúc đầu còn chỉ giới hạn ở chuyện trong nhà, mấy ngày qua, đôi lúc Dương thị lại nhắc đến khi còn bé trong nhà bần hàn như thế nào, mẫu thân thương yêu đệ đệ ra sao.
Mấy ngày nay những chuyện phát sinh trong nhà cũng đã đủ nhiều rồi. Đối với chuyện “bi thảm” mà Dương thị đã từng trải, nàng thật sự không có cách nào đồng cảm được, nghe được mấy câu, bưng trà bảo Dương thị về phòng.
Giản sư phó và Thu Cúc tới.
Hai người mang theo hai bao y phục lớn.
“Trong cửa hàng Hỉ phô nhà chúng ta có tới năm mươi mấy thêu nương, cũng không cần một bà bầu như phu nhân tự mình động thủ may xiêm y đâu ạ.” Giản sư phó vừa nói, bảo Thu Cúc mở bao ra, trên kháng đều là quần áo của trẻ nhỏ. Thủ công tinh tế không nói, màu sắc nhiều vô kể, rực rỡ chói mắt, khiến cho người nhìn hoa mắt.
“Có thể dùng đến khi năm tuổi.” Thu Cúc che miệng cười nói.
Thu Cúc đã trưởng thành hơn không ít. Khóe mắt đuôi lông mày đã không còn ý e sợ như khi còn làm nha hoàn, thần sắc phấn khởi.
Nàng đang muốn nghị hôn. Đối phương là hảo bằng hữu của Giản sư phó ở Giang Nam. Trong nhà ở Hồ Châu đang có một cửa hàng thêu nho nhỏ. Hai người cũng coi như là môn đăng hộ đối. Giản sư phó nói đối phương sẽ ở rể. Nhà bên kia cũng có chút do dự, chuyện này cứ như vậy bị bỏ sang một bên.
Thập Nhất Nương nghe xong hoảng sợ, cười nói: “Đừng nói là chuyện làm ăn cũng bỏ qua, chỉ ngồi làm những vật nhỏ này đấy chứ?”
Giản sư phó cười nói: “Tất cả đều là do Thu Cúc giúp đỡ làm” hai đầu lông mày lộ ra vẻ kiêu ngạo “Nói không chừng sau này chúng ta có thể chuyên làm xiêm y cho trẻ em ấy chứ.”
Mọi người nghe xong đều cười rộ lên.
Lời của Giản sư phó phải qua nhiều thế kỷ nữa mới có thể thực hiện được, nhưng bây giờ thì chưa được.
Người có khả năng mua thì trong nhà đều có phòng may thêu riêng rồi, còn không có khả năng thì lớn nhỏ cũng mặc như nhau. Huống chi còn có câu thành ngữ “Có trang phục mười bảy mười tám, cũng không có trang phục của trẻ đầy tháng”.
Trúc Hương bảo Thu Vũ đi đem hai chiếc hòm vào sắp xếp những bộ quần áo này.
Giản sư phó cười hỏi tình hình của Thập Nhất Nương, lại nói một chút chuyện trong cửa hàng. Nhìn sắc trời không còn sớm, nói trong cửa hàng còn có chút việc, cùng Thu Cúc cáo từ ra về.
Giản sư phó bây giờ đã không còn cầm kim thêu nữa, nhưng tất cả mọi đồ thêu trong cửa hàng đều phải được nàng xem qua đã rồi mới có thể đem đi bán. Lúc này, chính là thời gian kiểm nghiệm sản phẩm thêu. Thập Nhất Nương cũng không giữ nàng ở lại, bảo Trúc Hương đưa đến cửa thùy hoa môn. Còn mình thì kêu Thu Vũ, Tú Liên, Ngọc Mai tới giúp đỡ thu dọn đồ đạc.
Chốc lát sau, Trinh tỷ nhi đến vấn an.
Tiểu cô nương, ai lại không thích những vật nhỏ này.
Trinh tỷ nhi cứ tíu ta tíu tít, giúp Thu Vũ xếp từng chồng quần áo.
Từ Tự Truân và Tự Từ Giới học xong. Hai người nhìn cũng thấy hứng thú. Từ Tự Giới còn nghiêm nghị hỏi Thập Nhất Nương: “Đệ đệ vẫn chưa ra đời, nhưng lại làm đồ trước thì phải làm sao?”
Thập Nhất Nương có chút khó trả lời, đang suy nghĩ, Từ Tự Truân đã nói: “Cho nên lớn nhỏ đều phải làm nhiều như vậy, cái này gọi là có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.”
Từ Tự Giới nghe xong gật đầu: “Tứ ca thật thông minh.” Làm cho đám người Thập Nhất Nương cười đến chảy nước mắt.
Đợi đến lúc đến chỗ Thái phu nhân ăn cơm, Trinh tỷ nhi kể cho Thái phu nhân nghe, khiến Thái phu nhân và Ngũ phu nhân cười không ngừng. Ngay cả Nhị phu nhân, cũng nở nụ cười sáng lạn.
Thời gian trong chớp mắt đã đến đầu tháng mười. Mọi người trong nhà đều khẩn trương, Thái phu nhân vào buổi sáng mùng một còn đi thắp một bó hương ở Từ Nguyên Tự.
Không biết là sắp đến ngày sinh hay là do thái độ của mọi người chung quanh, Thập Nhất Nương cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nửa đêm, Từ Lệnh Nghi bị Thập Nhất Nương trằn trọc trở mình làm tỉnh giấc, ôm nàng vào trong ngực: “Sao thế?”
Thập Nhất Nương cũng không biết nên nói như thế nào, nói mình lo lắng con sinh ra bị thiếu tay thiếu chân, hay là sợ lúc sinh, con bị thiếu dưỡng khí nên trí tuệ chậm phát triển. . . . . . . Đều không may mắn. Nhưng những ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu mãi không đi. Đặc biệt là khi mà bà đỡ trong cung bảo Tống ma ma đi chuẩn bị đồ đã nói đến chuyện bà ấy từng nhìn thấy một quyển sách, trong đó nói nhiều trẻ con chết non là vì dùng kéo cắt cuống rốn, khiến cho cuống rốn bị viêm nhiễm.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng không nói câu nào, cũng im lặng, vẫn lẳng lặng ôm nàng, hôn lên trán nàng, an ủi nàng.
Cái ôm ấm áp, khiến cho Thập Nhất Nương dần dần ngủ thiếp đi.
“Nghe mọi người trong châm may thêu nói, phu nhân đem giá treo vân mẫu thạch vạn sự như ý màu đen đặt ở trong phòng sinh,” Dương ma ma lại tiếp tục nói, “Phu nhân nói trướng mành màu xanh quá mức đơn điệu, bảo người ta thêu thêm một loạt hạc tiên trắng vào.”
Dương thị không khỏi nhấp miệng: “Hầu gia có biết không?”
“Biết ạ.” Dương mama không khỏi đè thấp xuống giọng nói của xuống. “Nghe nói Hầu gia còn sai Quý Đình đem mấy chậu hoa cúc nổi tiếng bày trên bệ cửa sổ”
Dương thị cúi đầu đưa mắt nhìn cái yếm mới thêu được một nửa cho bé sơ sinh, không lên tiếng.
Mấy ngày nữa, La thị sẽ được làm mẫu thân. Thậm chí còn có thể sinh hạ trưởng tử. . . . . . . Nếu như vậy, Thái phu nhân và Hầu gia vui sướng là không cần phải nói. Cho dù là con gái, đối với Hầu gia có con nối dòng đơn bạc thì cũng là chuyện đáng để vui mừng. Đến lúc đó, chỉ sợ Hầu gia lại càng thêm cưng chiều La thị. Mà với năng lực và nhan sắc của La thị, trong vòng ba đến năm năm nữa cũng không ai có thể sánh kịp.
Mình cũng chỉ nhỏ hơn tiểu La thị năm tháng mà thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương thị hiện lên một khuôn mặt thanh lệ cùng đôi mắt to tròn sáng ngời.
Sau ba, năm năm, mình đã là gái già.
Nếu như mà La thị vẫn cứ gạt mình ra ngoài như trước, thì ngoài việc cứ chết dần chết mòn, thì mình nên làm cái gì bây giờ? Đến lúc đó mình làm cho La thị hài lòng, cho mình thị tẩm, mình lại không có ân đã phụ dưỡng cha mẹ Hầu gia. Lại không có phân tình từng sinh con dưỡng cái, chỉ có thể lấy sắc hầu người mà thôi, mình có thể giữ Hầu gia ngủ lại hay không cũng còn khó nói, chứ càng đừng nói đến sinh con trai con gái.
Dương thị nghĩ đến Tần di nương đã chết.
Nghĩ đến bộ dạng của nàng ta, nếu như không phải là mệnh lớn có được trưởng tử, thì làm sao có thể đủ khôn khéo để ngồi ngang hàng với Văn di nương suốt mười mấy năm qua?
Nghĩ tới đây, Dương thị có chút phiền nào bỏ cái yếm trong tay xuống.
Trẻ tuổi, xinh đẹp, giỏi ca múa, lại còn là do Thái hậu ban tặng. Nếu như đổi lại người ngồi ở vị trí của La thị là mình, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ cách để gạ kẻ đó ngồi sang một bên mấy năm, chờ đến khi hoa tàn thì cho dính chút mưa móc. Đến lúc đó hoa không có cách nào kết thành quả được, lại còn được hiền danh*.
(*)được danh tiếng hiền lương thục đức.
Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm.
Dương ma ma đứng ở một bên giúp Dương thị thêu thùa may vá, nhìn thấy sắc mặt Dương thị không tốt, không khỏi cẩn thận kêu một tiếng, “Di nương”, trong mắt đều là lo lắng.
Kể từ khi di nương ngày đêm gấp gáp làm tã lót cho phu nhân mà phu nhân lại không tỏ thái độ gì, cảm xúc của di nương lại càng không ổn định, không còn sự trấn định và thong dong như ngày thường.
Có một số việc, là không thể gấp được. Dương ma ma suy nghĩ một lát, có chút vụng về khuyên Dương thị.
“Thái hậu nương nương chưa nói với phu nhân một tiếng, cứ như vậy trực tiếp đem người ban cho Hầu gia. Làm chính thất, trong lòng phu nhân sẽ cảm thấy không thoải mái. Đây đều là chuyện hợp tình hợp lý. Hầu gia lại còn có chút hiềm khích với nhà chúng ta, lại càng không nói đỡ cho di nương. Những lời này, là khi mới vào phủ di nương đã nói cho nô tỳ biết. Di nương còn nhớ không?”
Dương thị sửng sốt.
Dương ma ma nói: “Đạo lý to lớn nô tỳ sẽ không nói, di nương cũng biết đấy, làm người tâm phải từ tốn. Kể từ khi bước chân vào cửa Từ gia, di nương vẫn luôn theo khuôn phép cũ, cung kính khiêm tốn. Một thời gian sau, phu nhân cũng sẽ biết di nương là người như thế nào. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ thân thiết với di nương thôi. Không thì, di nương cứ nhìn Văn di nương mà xem! Trong nội viện nhắm nửa con mắt để cho Văn di nương quản lý, lại đem Đại tiểu thư do Văn di nương sinh thành mình nuôi, tìm nhà trong sạch để gả còn không nói, lại còn giúp Đại tiểu thư xin Hầu gia thêm đồ cưới. Phu nhân còn nói con gái không thể so với con trai được.Con trai được dạy kiến công lập nghiệp, trách nhiệm chống đỡ gia đình, có chí nên không cần tiền tài của cha mẹ. Con gái nhà mình đến nhà người ta, cũng không thể xuất đầu lộ diện, lại không thể xử lý công việc bên ngoài, đến lúc đó nếu không có chút ít tiền riêng, tất cả đều phải dựa vào chồng mình, chẳng phải sẽ bị mọi người soi mói khắp nơi, sao có thể đứng thẳng thắt lưng mà sống. Hầu gia nghe theo, cho Đại tiểu thư thêm một vạn lượng bạc làm của hồi môn. Tất nhiên cũng nhờ Văn di nương ở trước mặt phu nhân cẩn thận chặt chẽ, cũng có tình nghĩa của phu nhân đối với Văn di nương. Di nương mà thoải mái, buông lỏng tinh thần, chờ phu nhân biết được di nương là người như thế nào, nhất định sẽ đối xử với di nương còn tốt hơn so với Văn di nương.”
Dương thị biết ma ma này trung thành với mình, có một số việc, nói cho bà ấy nghe bà ấy cũng không hiểu được. Định gật đầu, bảo Dương ma ma đi rót cho mình chén trà. Dương thị nhìn thấy vườn cây tươi tốt lá xanh um trong viện của mình.
Qua ít ngày nữa, những thứ lá cây này sẽ biến thành màu vàng, khô héo, điêu tàn. . . . . . Sau đó bị dẫm nát dưới chân, sau mưa thu, sẽ mục nát trong bùn đất.
Trên chiếc kháng gần cửa sổ được trải lụa gấm màu xanh, trên bệ cửa sổ đặt hai chậu hoa cúc, một màu vàng một màu đỏ, dựa vào một cái giá treo trên tường. Treo trướng mành màu xanh, trên trướng thêu một loạt hạc tiên màu trắng, phần trướng rủ hai bên thêu hoa hải đường.Hai chiếc ghế thái sư được đặt đối diện với giường. Một bên là bình phong, sau tấm bình phong là một tịnh phòng nho nhỏ.
Thập Nhất Nương gật đầu, chỉ khoảng trống trên bức tường trắng giữa đại kháng và giường: “Đặt bốn bình sứ, một bàn con hình hoa, bày một chậu mễ lan, bên cạnh bàn lại đặt thêm mấy cây sồi xanh, đặt thêm mấy chiếc ghế gấm con ở đây, đến lúc có người tới thăm, cũng có chỗ để ngồi.”
Quý Đình tức phụ cười đáp “Dạ”.
Rồi dẫn bà tử đi lấy hoa và cây.
Trúc Hương thì mang theo mấy tiểu nha hoàn đi mở khố phòng lấy bình sứ, bàn con, ghế con.
Thập Nhất Nương cùng Tống ma ma đi đến chính phòng.
Hai bà đỡ trong cung và hai bà đỡ do Thái phu nhân mời tới đều nói bụng của nàng đã hạ thấp xuống, thời gian lâm bồn cũng ở trong mấy ngày tới. Có điều Thập Nhất Nương soi gương hồi lâu cũng không nhìn ra điểm nào khác.
Được Tống ma ma đỡ ngồi xuống giường gạch, Thập Nhất Nương hỏi đến hôn sự của Lục Vân.
“Nghe giọng điệu của ma ma, chắc cũng là đến nhà người giàu có.”
Tống ma ma đích thân rót chén trà cho Thập Nhất Nương, cười nói: “Nếu như không tốt, nô tỳ cũng không dám nói với phu nhân.”
Thập Nhất Nương nói: “Vậy gọi cha của Lục Vân tới đây bàn bạc một chút.”
Tống ma ma cười đáp ứng, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Dương di nương tới thăm người!” Mấy ngày này, Dương thị vô cùng chăm chỉ đi đến chỗ nàng, tới rồi nói một ít chuyện phiếm với nàng. Lúc đầu còn chỉ giới hạn ở chuyện trong nhà, mấy ngày qua, đôi lúc Dương thị lại nhắc đến khi còn bé trong nhà bần hàn như thế nào, mẫu thân thương yêu đệ đệ ra sao.
Mấy ngày nay những chuyện phát sinh trong nhà cũng đã đủ nhiều rồi. Đối với chuyện “bi thảm” mà Dương thị đã từng trải, nàng thật sự không có cách nào đồng cảm được, nghe được mấy câu, bưng trà bảo Dương thị về phòng.
Giản sư phó và Thu Cúc tới.
Hai người mang theo hai bao y phục lớn.
“Trong cửa hàng Hỉ phô nhà chúng ta có tới năm mươi mấy thêu nương, cũng không cần một bà bầu như phu nhân tự mình động thủ may xiêm y đâu ạ.” Giản sư phó vừa nói, bảo Thu Cúc mở bao ra, trên kháng đều là quần áo của trẻ nhỏ. Thủ công tinh tế không nói, màu sắc nhiều vô kể, rực rỡ chói mắt, khiến cho người nhìn hoa mắt.
“Có thể dùng đến khi năm tuổi.” Thu Cúc che miệng cười nói.
Thu Cúc đã trưởng thành hơn không ít. Khóe mắt đuôi lông mày đã không còn ý e sợ như khi còn làm nha hoàn, thần sắc phấn khởi.
Nàng đang muốn nghị hôn. Đối phương là hảo bằng hữu của Giản sư phó ở Giang Nam. Trong nhà ở Hồ Châu đang có một cửa hàng thêu nho nhỏ. Hai người cũng coi như là môn đăng hộ đối. Giản sư phó nói đối phương sẽ ở rể. Nhà bên kia cũng có chút do dự, chuyện này cứ như vậy bị bỏ sang một bên.
Thập Nhất Nương nghe xong hoảng sợ, cười nói: “Đừng nói là chuyện làm ăn cũng bỏ qua, chỉ ngồi làm những vật nhỏ này đấy chứ?”
Giản sư phó cười nói: “Tất cả đều là do Thu Cúc giúp đỡ làm” hai đầu lông mày lộ ra vẻ kiêu ngạo “Nói không chừng sau này chúng ta có thể chuyên làm xiêm y cho trẻ em ấy chứ.”
Mọi người nghe xong đều cười rộ lên.
Lời của Giản sư phó phải qua nhiều thế kỷ nữa mới có thể thực hiện được, nhưng bây giờ thì chưa được.
Người có khả năng mua thì trong nhà đều có phòng may thêu riêng rồi, còn không có khả năng thì lớn nhỏ cũng mặc như nhau. Huống chi còn có câu thành ngữ “Có trang phục mười bảy mười tám, cũng không có trang phục của trẻ đầy tháng”.
Trúc Hương bảo Thu Vũ đi đem hai chiếc hòm vào sắp xếp những bộ quần áo này.
Giản sư phó cười hỏi tình hình của Thập Nhất Nương, lại nói một chút chuyện trong cửa hàng. Nhìn sắc trời không còn sớm, nói trong cửa hàng còn có chút việc, cùng Thu Cúc cáo từ ra về.
Giản sư phó bây giờ đã không còn cầm kim thêu nữa, nhưng tất cả mọi đồ thêu trong cửa hàng đều phải được nàng xem qua đã rồi mới có thể đem đi bán. Lúc này, chính là thời gian kiểm nghiệm sản phẩm thêu. Thập Nhất Nương cũng không giữ nàng ở lại, bảo Trúc Hương đưa đến cửa thùy hoa môn. Còn mình thì kêu Thu Vũ, Tú Liên, Ngọc Mai tới giúp đỡ thu dọn đồ đạc.
Chốc lát sau, Trinh tỷ nhi đến vấn an.
Tiểu cô nương, ai lại không thích những vật nhỏ này.
Trinh tỷ nhi cứ tíu ta tíu tít, giúp Thu Vũ xếp từng chồng quần áo.
Từ Tự Truân và Tự Từ Giới học xong. Hai người nhìn cũng thấy hứng thú. Từ Tự Giới còn nghiêm nghị hỏi Thập Nhất Nương: “Đệ đệ vẫn chưa ra đời, nhưng lại làm đồ trước thì phải làm sao?”
Thập Nhất Nương có chút khó trả lời, đang suy nghĩ, Từ Tự Truân đã nói: “Cho nên lớn nhỏ đều phải làm nhiều như vậy, cái này gọi là có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.”
Từ Tự Giới nghe xong gật đầu: “Tứ ca thật thông minh.” Làm cho đám người Thập Nhất Nương cười đến chảy nước mắt.
Đợi đến lúc đến chỗ Thái phu nhân ăn cơm, Trinh tỷ nhi kể cho Thái phu nhân nghe, khiến Thái phu nhân và Ngũ phu nhân cười không ngừng. Ngay cả Nhị phu nhân, cũng nở nụ cười sáng lạn.
Thời gian trong chớp mắt đã đến đầu tháng mười. Mọi người trong nhà đều khẩn trương, Thái phu nhân vào buổi sáng mùng một còn đi thắp một bó hương ở Từ Nguyên Tự.
Không biết là sắp đến ngày sinh hay là do thái độ của mọi người chung quanh, Thập Nhất Nương cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nửa đêm, Từ Lệnh Nghi bị Thập Nhất Nương trằn trọc trở mình làm tỉnh giấc, ôm nàng vào trong ngực: “Sao thế?”
Thập Nhất Nương cũng không biết nên nói như thế nào, nói mình lo lắng con sinh ra bị thiếu tay thiếu chân, hay là sợ lúc sinh, con bị thiếu dưỡng khí nên trí tuệ chậm phát triển. . . . . . . Đều không may mắn. Nhưng những ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu mãi không đi. Đặc biệt là khi mà bà đỡ trong cung bảo Tống ma ma đi chuẩn bị đồ đã nói đến chuyện bà ấy từng nhìn thấy một quyển sách, trong đó nói nhiều trẻ con chết non là vì dùng kéo cắt cuống rốn, khiến cho cuống rốn bị viêm nhiễm.
Từ Lệnh Nghi thấy nàng không nói câu nào, cũng im lặng, vẫn lẳng lặng ôm nàng, hôn lên trán nàng, an ủi nàng.
Cái ôm ấm áp, khiến cho Thập Nhất Nương dần dần ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.