Chương 645: Thân sơ ( thượng )
Chi Chi
01/07/2014
Edit: Leticia
Chuyện thật đơn giản như thế sao?
Thập Nhất Nương rất hoài nghi!
Nàng để cho Vạn Đại Hiển chú ý Từ Tự Truân một chút.
“Mấy ngày nay Tứ thiếu gia đều đi dạo ở trên đường!” Hổ Phách nói tin tức nhận được: “Còn mua một đống lớn đồ trở về.”
Hình như là vì chứng minh chuyện này, xế chiều, Từ Tự Truân đã tới đây, tặng Thập Nhất Nương một cây trâm bằng gỗ đào, tặng Cẩn ca nhi một bộ ném thẻ vào bình rượu.
“Nhìn thấy không, thân hũ là hình bát giác, cái cổrất dài, không có tai, đáy hũ cao cao lõm lên, ” hắn chỉ nhìn Cẩn ca nhi: “Là đồ cổ tiền triều đấy.”
Cẩn ca nhi không hứng thú với mấy thứ này, chỉ ừ hai câu, rồi lôi kéo Từ Tự Truân đi vào thính đường ném thẻ vào bình rượu.
Trong nhà vang lên âm thanh long kong khi ném thẻ vào bình rượu và thỉnh thoảng còn có vang lên tiếng hoan hô của nha hoàn.
Hổ Phách cười đi đến: “Lục thiếu gia thật là giỏi, mười mũi tên thì ném được tám mũi vào trong bình.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Hổ Phách đã nói: “Nhị thiếu phu nhân trở lại!”
Thập Nhất Nương để cho nàng đại biểu Hà Hoa lý đi ngõ Tam Tỉnh mời một nhà Tam gia trở về vào tiết Trung Thu.
“Để cho nàng đi vào!”
Hạng thị mặc một bộ y phục tỳ bà khấu màu đỏ hoa hồng đi đến.
“Bên kia nói như thế nào?”
Thời điểm Thập Nhất Nương hỏi nàng, Hổ Phách đã bưng ghế con lót gấm đặt ở bên cạnh kháng mời nàng ngồi.
“Bệnh của Tam bá mẫu lúc tốt lúc xấu.” Hạng thị ngồi xuống, nhận trà Thu Vũ dâng lên: “Thời điểm con đến, Tam bá mẫu vừa uống thuốc, ngủ rồi. Đợi hơn một canh giờ mới tỉnh lại. Biết rõ ý đồ đến của con nên nói nếu ngày đó thể cốt khỏe lại thì sẽ tới đây. Nếu thể cốt không khỏe, thì sẽ để cho Tam gia mang theo Đại bá, Tam thúc và Tam đệ muội tới đây.”
Nói cách khác, muốn giữ Đại phu nhân Phương thị ở bên người để nàng hầu hạ mình.
Thập Nhất Nương không khỏi thở dài.
Đã nhiều năm như vậy, cháu nội đều có rồi, Tam phu nhân vẫn không thuận theo không buông tha Phương thị.
Đến tiết Trung thu ngày đó, quả nhiên Tam phu nhân và Phương thị đều không tới.
Chủ đề của mọi người xoay quanh việc Kim thị sắp sinh. Kim thị là lần đầu mang thai, nên ngượng ngùng ngồi ở một bên, thấp đầu không lên tiếng. Mà Từ Tự Kiệm nghe nói Từ Lệnh Nghi cho mấy huynh đệ Từ Tự Truân bao cả nhã gian để xem đèn, cũng muốn đi theo. Hai năm qua Tam gia bị cảnh Tam phu nhân và con dâu lớn đấu nhau khốc liệt thì thấy rất phiền. Nghĩ đến hôm nay thê tử mượn cớ giữ con dâu lớn ở nhà, làm mẫu thân còn ân cần hỏi thăm thân thể của thê tử, để Đỗ ma ma sáng mai mang chút thuốc bổ qua. . . . . . Trong lòng hắn lại càng phiền.
“Không bằng chúng ta cũng đi góp náo nhiệt đi” Hắn nói với Từ Lệnh Nghi “Chúng ta dường như ở năm Kiến Vũ năm mươi tám, vào đại thọ sáu mươi của tiên đế đi dạo chơi hội đèn lồng, cách hiện tại cũng phải mười mấy năm rồi?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Năm ấy tiên đế còn mang theo văn võ đại thần đi đến đầu tường Ngọ Môn xem hoa đăng. . . . . . Đầu năm thứ hai thì đã hoăng rồi!” Cũng chính là thời điểm tranh đoạt ngôi vua kịch liệt nhất. Hắn có chút cảm khái mà nói, “Được a! Chúng ta cũng đi ra ngoài một chút.”
Mấy người Thái phu nhân chuyển qua Khung Lăng sơn trang uống rượu.
Lão nhân gia, dù sao cũng lớn tuổi rồi, uống được mấy chén thì đã có chút say, nghe đám người Thập Nhất Nương nói chuyện phiếm, liền lệch người nằm ở trên giường La Hán ngủ luôn.
“Các muội đi về trước đi!” Nhị phu nhân ngồi ở bên giường La Hán, “Vợ Kiệm ca nhi đang có bầu, ngày mai Tứ đệ muội còn phải dậy sớm chủ trì việc bếp núc, Ngũ đệ muội thì kéo nhi mang nữ. . . . . . Ta ở chỗ này trông coi là được rồi!”
Đêm đã khuya, Thập Nhất Nương cũng có chút mệt mỏi, liền nói mấy câu khách sáo: “Làm phiền Nhị tẩu” … Nói xong rồi thì cùng Ngũ phu nhân xuống núi.
Trên đường, Hâm tỷ nhi muốn giữ hai người Kim Hạng đến phòng mình nghỉ ngơi.
“Không được!” Ngũ phu nhân ôm Thành ca nhi đã ngủ, “Con là nha đầu nghịch ngợm, nếu con đá vào bụng Tam tẩu thì làm sao bây giờ? Hãy để cho Tam tẩu đến trong phòng của Nhị tẩu để nghỉ ngơi!”
“Nương!” Hâm tỷ nhi không thuận theo, nhưng cũng chỉ cong miệng lên.
Ngũ phu nhân mời ma ma từ trong cung ra để dạy Hâm tỷ nhi lễ nghi, Hâm tỷ nhi làm việc càng lúc càng giống đại cô nương rồi.
“Vậy thì còn ra cái bộ dáng gì nữa!” Ngũ phu nhân không đồng ý.
Kim thị thấy Hâm tỷ nhi không chịu, nên bận rộn giải vây cho Hâm tỷ nhi: “Nếu không, chúng ta cùng đi chỗ của Nhị tẩu để nghỉ ngơi nhé?”
“Tốt!” Hâm tỷ nhi đoạt lời trước khi Ngũ phu nhân mở miệng, nói, “Như vậy chúng ta có thể cùng nhau chong đèn dạ đàm rồi.”
“Giữ Tam tẩu con ở đây nghỉ ngơi, chính là sợ nàng mệt nhọc.” Ngũ phu nhân cười sẵng giọng, “Con nghĩ thật tốt, còn chong đèn dạ đàm? Mau trở về ngủ cho ta.”
Hâm tỷ nhi không thuận theo, cuối cùng vẫn là đi theo Kim thị đến chỗ Hạng thị bên kia nghỉ ngơi.
Thập Nhất Nương trở lại trong nhà, ánh trăng như lụa, không có ai nói chuyện, vừa tĩnh lặng lại vừa có chút đung đưa.
Có thể là nhớ thương người đi ngắm đèn, nên nàng ngủ không yên ổn, nằm một hồi lại tỉnh, như thế nào cũng không ngủ được. Nàng khoác áo lên vai, ngồi dậy hỏi Thu Vũ đang trực đêm: “Bây giờ là lúc nào rồi? Tứ thiếu gia bọn họ vẫn chưa về sao?”
Thu Vũ ngáp ngủ chạy đi Đông thứ gian xem đồng hồ quả lắc : “Đã qua giờ sửu rồi.” Lại nói, “Nô tỳ đi ra ngoài xem có động tĩnh gì không!”
Đang nói, phía ngoài truyền đến một trận tiếng động.
“Hẳn là Lục thiếu gia trở lại!” Tinh thần Thu Vũ chấn động, cũng không ngáp ngủ nữa: “Để nô tỳ đi xem một chút!” Vừa nói, vừa ba bước làm thành hai bước đi ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại, “Là Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia mang Lục thiếu gia đã ngủ thiếp đi trở về lại.”
Thập Nhất Nương vội vàng mặc xiêm y đi ra ngoài, đã nhìn thấy Từ Tự Giới che chở cõng Cẩn ca nhi và Từ Tự Truân đi vào Tây Sương phòng.
Nàng vội vàng đi theo: “Phụ thân con chưa có trở về sao?”
Cẩn ca nhi ngủ say như bùn, làm sao cũng không tỉnh.
“Phụ thân và Tam bá phụ ở chung một chỗ.” Từ Tự Truân lau cái trán đầy mồ hôi, “Tam ca đã đi tìm rồi nên chúng con trở về trước!”
“Sân ca nhi đâu?” Thập Nhất Nương giúp đỡ Hồng Vân thay y phục cho Cẩn ca “Chưa ngủ sao? Người nào đưa nó trở về rồi?”
“Hắn còn ngủ sớm hơn so với Lục đệ.” Từ Tự Truân cười nói, “Chúng con đưa Sân ca nhi trở về trước rồi mới đến chỗ này của ngài!”
Thập Nhất Nương thấy Từ Tự Giới trầm mặc đứng ở một bên, liền cười ôn nhu nói: “Lúc này không còn sớm nữa, các con cũng về sớm trở về nghỉ ngơi đi!”
Hai người cùng đáp rồi chào Thập Nhất Nương đi về.
Ra khỏi cửa thùy hoa, hai người cùng đi về Đạm Đỗ trai. Vừa vào nội thất, Từ Tự Giới đã túm tay Từ Tự Truân: “Sao rồi?” Giọng nói kéo căng chặt chẽ, biểu hiện lộ ra vẻ có chút mờ mịt, “Còn không có tin tức gì sao?”
“Đệ đừng vội.” Từ Tự Truân thấp giọng an ủi hắn, “Dù sao cũng là chuyện mười mấy năm trước rồi, Liễu gia không có thân thích gì, ta lại không dám nhờ người khác hỗ trợ, còn phải hỏi bóng nói gió. . . . . . Nào có nhanh như vậy!” ”
Từ Tự Giới che dấu thần sắc thất vọng, nghĩ đến cái khả năng đáng sợ kia, mặt của hắn dần dần tái nhợt.
“Nếu đệ. . . . . . Không phải là. . . . . .” Khóe miệng hắn mấp máy, thân thể khẽ run lên.
“Sẽ không !” Từ Tự Truân nghiêm túc nói, “Bộ dáng của đệ giống chúng ta như vậy, nhất định là hài tử của Từ gia!” Tiếng nói vừa dứt, cả hai đều lộ ra thần sắc cổ quái .
Nếu quả thật là hài tử của Từ gia. . . . . . lấy tính cách của Từ Lệnh Nghi, nếu coi trọng con hát, cũng không phải trải qua chuyện nạp thiếp, muốn thu ở bên người, chẳng lẽ Nguyên Nương còn có thể phản đối được hay sao? Cho dù Từ Lệnh Nghi không muốn thu người vào trong phủ, cũng có thể an trí ở một chỗ tốt một chút. . . . . . Ngũ Liễu Câu, cái loại địa phương đó, người vẫn chưa đi đi thì đã ngửi thấy một trận mùi hôi trước rồi, nếu không cẩn thận sẽ dẫm lên phân mà không biết là ai vứt ra ven đường. . . . .
Từ Lệnh Nghi với khuôn mặt tràn đầy nghiêm nghị đi trên đường Ngũ Liêu Câu, Từ Tự Truân thử nghĩ đã cảm thấy rất hoang đường!
“Ta nhớ được, hình như lúc đó phụ thân đang ở Tây Bắc đánh giặc. . . . . .” Hắn lẩm bẩm, sắc mặt biến đổi, “Nương còn vì chuyện này mà đi Từ Nguyên tự lạy Bồ Tát. . . . . .”
Chẳng lẽ Từ Tự Giới thật sự không phải là nhi tử của Từ Lệnh Nghi?
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Từ Tự Truân vô cùng lo lắng mà nói: “Nếu hiện tại mấy nhà bên cạnh nhà Liễu Khuê chưa chuyển đi thì tốt rồi. . . . . Chúng ta có thể hỏi hàng xóm của Liễu gia về chuyện của Liễu Khuê, cũng có thể biết năm đó rốt cuộc là người nào hay lui tới Liễu gia rồi!”
“Không thể nào tất cả đều chuyển đi chứ?” Từ Tự Giới nhìn Từ Tự Truân, trong ánh mắt thì có mấy phần khẩn cầu, “Chắc có thể tìm tới một hai gia đình chứ?”
“Đúng vậy!” Lời của hắn để cho Từ Tự Truân cũng hoang mang rồi , “Làm sao tất cả hàng xóm đều chuyển đi, hơn nữa cũng không biết những người đó đi đâu? Nhiều năm như vậy, lại không có một người trở về Ngũ Liêu Câu xem một chút . . . . . .” Giống như Liễu Huệ Phương đột nhiên biến mất. Thật giống như có người lau chùi sạch sẽ chuyện phát sinh mười mấy năm trước đến không còn một mảnh vậy . . . . .
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, so sánh với Từ Tự Giới nhiều hơn mấy phần từng trãi, Từ Tự Truân đột nhiên cũng có vẻ mặt như Từ Tự Giới, mặt trắng như tờ giấy.
Hắn chỉ muốn tìm một vài gia đình để hỏi thăm một chút chuyện năm đó mà lại khó khăn như vậy, đem những nhà ở bên cạnh Liễu gia đều. . . . . . Có thể đoán ra có bao nhiêu năng lực mới làm được!
Chẳng lẽ thân thế của Từ Tự Giới là một điều không thể để cho người khác biết đến?
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi đau khổ suy tư.
Trước ngày Trọng Dương, Từ Tự Truân lại nghĩ biện pháp đi Ngũ Liêu Câu mấy lần, nhưng đều giống mấy lần trước, hắn cũng không công mà lui.
Từ Tự Giới biểu hiện càng ngày càng bất an.
“Nếu không để cho Đào Thành đi giúp đỡ tra một chút?” Hắn gấp đến độ muốn bệnh mà nói.
“Không được!” Từ Tự Truân nói, “Vạn nhất. . . . . . ít một người biết thì tốt hơn nhiều người biết!”
Từ Tự Giới im lặng.
Sợ Đào Thành biết. . . . . . Ở sâu trong đáy lòng Tứ ca, có phải cũng cảm thấy hắn không phải là nhi tử của phụ thân hay không. . . . . . Bằng không, cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. . . . . .
Theo bản năng mà nói, dĩ nhiên Từ Tự Truân sẽ không nghĩ sâu. Trong đầu hắn tất cả đều nghĩ phải như thế nào mới tìm được người rất quen thuộc với Liễu gia để giải khai bí ẩn này.
Ánh mắt của Từ Tự Giới buồn bã: “Tứ ca, đệ đi trước! Ca cũng nghỉ ngơi một chút đi!”
Dù sao nhất thời nửa ngày cũng không nghĩ ra được, không bằng ngày mai lại tiếp tục nghĩ.
Từ Tự Truân”Ừ” một tiếng, tiễn Từ Tự Giới ra cửa.
Có gã sai vặt tiến lên hành lễ với hai người: “Tứ thiếu gia! Ngũ thiếu gia!”
Từ Tự Truân nhìn mặt gã sai vặt này không thấy quen, liền đánh giá hắn mấy lần. Gã sai vặt kia vội nói: “Tiểu nhân là người của ngõ Tam Tỉnh. Tam Thiếu phu nhà nô tài mới hạ sinh được một thiên kim, nô tài đi theo Đại thiếu phu nhân vào phủ báo hỉ !”
“A!” Mặt Từ Tự Truân lộ vẻ vui mừng, “Tam tẩu đã sinh.”
“Đúng vậy!” Gã sai vặt kia ân cần nói: “Tam lão gia nhà nô tài nói, muốn phung phí ăn mừng một phen. Còn muốn mời gánh hát Đức âm xã đến nhà hát biểu diễn.”
Biểu diễn tại nhà. . . . . . Thời điểm mời gánh hát đến nhà biểu diễn đều là nhờ Ngũ thúc giúp đỡ an bài. . . . . . Bởi vì Ngũ thúc biết rõ các gánh hát lớn hơn. . . . . .
Ánh mắt Từ Tự Truân sáng lên.
Hắn lôi kéo Từ Tự Giới trở về nội thất một lần nữa: “Chúng ta đi cầu Ngũ thúc hỗ trợ! Liễu Khuê và Liễu Huệ Phương đều nổi danh như vậy, Ngũ thúc không thể nào không biết. Cho dù không biết, khẳng định cũng biết người quen biết với bọn họ. Hơn nữa Ngũ thúc là người dễ nói chuyện nhất, lại là người trong nhà. . . . . . Không thể tốt hơn rồi!”
Chuyện thật đơn giản như thế sao?
Thập Nhất Nương rất hoài nghi!
Nàng để cho Vạn Đại Hiển chú ý Từ Tự Truân một chút.
“Mấy ngày nay Tứ thiếu gia đều đi dạo ở trên đường!” Hổ Phách nói tin tức nhận được: “Còn mua một đống lớn đồ trở về.”
Hình như là vì chứng minh chuyện này, xế chiều, Từ Tự Truân đã tới đây, tặng Thập Nhất Nương một cây trâm bằng gỗ đào, tặng Cẩn ca nhi một bộ ném thẻ vào bình rượu.
“Nhìn thấy không, thân hũ là hình bát giác, cái cổrất dài, không có tai, đáy hũ cao cao lõm lên, ” hắn chỉ nhìn Cẩn ca nhi: “Là đồ cổ tiền triều đấy.”
Cẩn ca nhi không hứng thú với mấy thứ này, chỉ ừ hai câu, rồi lôi kéo Từ Tự Truân đi vào thính đường ném thẻ vào bình rượu.
Trong nhà vang lên âm thanh long kong khi ném thẻ vào bình rượu và thỉnh thoảng còn có vang lên tiếng hoan hô của nha hoàn.
Hổ Phách cười đi đến: “Lục thiếu gia thật là giỏi, mười mũi tên thì ném được tám mũi vào trong bình.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Hổ Phách đã nói: “Nhị thiếu phu nhân trở lại!”
Thập Nhất Nương để cho nàng đại biểu Hà Hoa lý đi ngõ Tam Tỉnh mời một nhà Tam gia trở về vào tiết Trung Thu.
“Để cho nàng đi vào!”
Hạng thị mặc một bộ y phục tỳ bà khấu màu đỏ hoa hồng đi đến.
“Bên kia nói như thế nào?”
Thời điểm Thập Nhất Nương hỏi nàng, Hổ Phách đã bưng ghế con lót gấm đặt ở bên cạnh kháng mời nàng ngồi.
“Bệnh của Tam bá mẫu lúc tốt lúc xấu.” Hạng thị ngồi xuống, nhận trà Thu Vũ dâng lên: “Thời điểm con đến, Tam bá mẫu vừa uống thuốc, ngủ rồi. Đợi hơn một canh giờ mới tỉnh lại. Biết rõ ý đồ đến của con nên nói nếu ngày đó thể cốt khỏe lại thì sẽ tới đây. Nếu thể cốt không khỏe, thì sẽ để cho Tam gia mang theo Đại bá, Tam thúc và Tam đệ muội tới đây.”
Nói cách khác, muốn giữ Đại phu nhân Phương thị ở bên người để nàng hầu hạ mình.
Thập Nhất Nương không khỏi thở dài.
Đã nhiều năm như vậy, cháu nội đều có rồi, Tam phu nhân vẫn không thuận theo không buông tha Phương thị.
Đến tiết Trung thu ngày đó, quả nhiên Tam phu nhân và Phương thị đều không tới.
Chủ đề của mọi người xoay quanh việc Kim thị sắp sinh. Kim thị là lần đầu mang thai, nên ngượng ngùng ngồi ở một bên, thấp đầu không lên tiếng. Mà Từ Tự Kiệm nghe nói Từ Lệnh Nghi cho mấy huynh đệ Từ Tự Truân bao cả nhã gian để xem đèn, cũng muốn đi theo. Hai năm qua Tam gia bị cảnh Tam phu nhân và con dâu lớn đấu nhau khốc liệt thì thấy rất phiền. Nghĩ đến hôm nay thê tử mượn cớ giữ con dâu lớn ở nhà, làm mẫu thân còn ân cần hỏi thăm thân thể của thê tử, để Đỗ ma ma sáng mai mang chút thuốc bổ qua. . . . . . Trong lòng hắn lại càng phiền.
“Không bằng chúng ta cũng đi góp náo nhiệt đi” Hắn nói với Từ Lệnh Nghi “Chúng ta dường như ở năm Kiến Vũ năm mươi tám, vào đại thọ sáu mươi của tiên đế đi dạo chơi hội đèn lồng, cách hiện tại cũng phải mười mấy năm rồi?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Năm ấy tiên đế còn mang theo văn võ đại thần đi đến đầu tường Ngọ Môn xem hoa đăng. . . . . . Đầu năm thứ hai thì đã hoăng rồi!” Cũng chính là thời điểm tranh đoạt ngôi vua kịch liệt nhất. Hắn có chút cảm khái mà nói, “Được a! Chúng ta cũng đi ra ngoài một chút.”
Mấy người Thái phu nhân chuyển qua Khung Lăng sơn trang uống rượu.
Lão nhân gia, dù sao cũng lớn tuổi rồi, uống được mấy chén thì đã có chút say, nghe đám người Thập Nhất Nương nói chuyện phiếm, liền lệch người nằm ở trên giường La Hán ngủ luôn.
“Các muội đi về trước đi!” Nhị phu nhân ngồi ở bên giường La Hán, “Vợ Kiệm ca nhi đang có bầu, ngày mai Tứ đệ muội còn phải dậy sớm chủ trì việc bếp núc, Ngũ đệ muội thì kéo nhi mang nữ. . . . . . Ta ở chỗ này trông coi là được rồi!”
Đêm đã khuya, Thập Nhất Nương cũng có chút mệt mỏi, liền nói mấy câu khách sáo: “Làm phiền Nhị tẩu” … Nói xong rồi thì cùng Ngũ phu nhân xuống núi.
Trên đường, Hâm tỷ nhi muốn giữ hai người Kim Hạng đến phòng mình nghỉ ngơi.
“Không được!” Ngũ phu nhân ôm Thành ca nhi đã ngủ, “Con là nha đầu nghịch ngợm, nếu con đá vào bụng Tam tẩu thì làm sao bây giờ? Hãy để cho Tam tẩu đến trong phòng của Nhị tẩu để nghỉ ngơi!”
“Nương!” Hâm tỷ nhi không thuận theo, nhưng cũng chỉ cong miệng lên.
Ngũ phu nhân mời ma ma từ trong cung ra để dạy Hâm tỷ nhi lễ nghi, Hâm tỷ nhi làm việc càng lúc càng giống đại cô nương rồi.
“Vậy thì còn ra cái bộ dáng gì nữa!” Ngũ phu nhân không đồng ý.
Kim thị thấy Hâm tỷ nhi không chịu, nên bận rộn giải vây cho Hâm tỷ nhi: “Nếu không, chúng ta cùng đi chỗ của Nhị tẩu để nghỉ ngơi nhé?”
“Tốt!” Hâm tỷ nhi đoạt lời trước khi Ngũ phu nhân mở miệng, nói, “Như vậy chúng ta có thể cùng nhau chong đèn dạ đàm rồi.”
“Giữ Tam tẩu con ở đây nghỉ ngơi, chính là sợ nàng mệt nhọc.” Ngũ phu nhân cười sẵng giọng, “Con nghĩ thật tốt, còn chong đèn dạ đàm? Mau trở về ngủ cho ta.”
Hâm tỷ nhi không thuận theo, cuối cùng vẫn là đi theo Kim thị đến chỗ Hạng thị bên kia nghỉ ngơi.
Thập Nhất Nương trở lại trong nhà, ánh trăng như lụa, không có ai nói chuyện, vừa tĩnh lặng lại vừa có chút đung đưa.
Có thể là nhớ thương người đi ngắm đèn, nên nàng ngủ không yên ổn, nằm một hồi lại tỉnh, như thế nào cũng không ngủ được. Nàng khoác áo lên vai, ngồi dậy hỏi Thu Vũ đang trực đêm: “Bây giờ là lúc nào rồi? Tứ thiếu gia bọn họ vẫn chưa về sao?”
Thu Vũ ngáp ngủ chạy đi Đông thứ gian xem đồng hồ quả lắc : “Đã qua giờ sửu rồi.” Lại nói, “Nô tỳ đi ra ngoài xem có động tĩnh gì không!”
Đang nói, phía ngoài truyền đến một trận tiếng động.
“Hẳn là Lục thiếu gia trở lại!” Tinh thần Thu Vũ chấn động, cũng không ngáp ngủ nữa: “Để nô tỳ đi xem một chút!” Vừa nói, vừa ba bước làm thành hai bước đi ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại, “Là Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia mang Lục thiếu gia đã ngủ thiếp đi trở về lại.”
Thập Nhất Nương vội vàng mặc xiêm y đi ra ngoài, đã nhìn thấy Từ Tự Giới che chở cõng Cẩn ca nhi và Từ Tự Truân đi vào Tây Sương phòng.
Nàng vội vàng đi theo: “Phụ thân con chưa có trở về sao?”
Cẩn ca nhi ngủ say như bùn, làm sao cũng không tỉnh.
“Phụ thân và Tam bá phụ ở chung một chỗ.” Từ Tự Truân lau cái trán đầy mồ hôi, “Tam ca đã đi tìm rồi nên chúng con trở về trước!”
“Sân ca nhi đâu?” Thập Nhất Nương giúp đỡ Hồng Vân thay y phục cho Cẩn ca “Chưa ngủ sao? Người nào đưa nó trở về rồi?”
“Hắn còn ngủ sớm hơn so với Lục đệ.” Từ Tự Truân cười nói, “Chúng con đưa Sân ca nhi trở về trước rồi mới đến chỗ này của ngài!”
Thập Nhất Nương thấy Từ Tự Giới trầm mặc đứng ở một bên, liền cười ôn nhu nói: “Lúc này không còn sớm nữa, các con cũng về sớm trở về nghỉ ngơi đi!”
Hai người cùng đáp rồi chào Thập Nhất Nương đi về.
Ra khỏi cửa thùy hoa, hai người cùng đi về Đạm Đỗ trai. Vừa vào nội thất, Từ Tự Giới đã túm tay Từ Tự Truân: “Sao rồi?” Giọng nói kéo căng chặt chẽ, biểu hiện lộ ra vẻ có chút mờ mịt, “Còn không có tin tức gì sao?”
“Đệ đừng vội.” Từ Tự Truân thấp giọng an ủi hắn, “Dù sao cũng là chuyện mười mấy năm trước rồi, Liễu gia không có thân thích gì, ta lại không dám nhờ người khác hỗ trợ, còn phải hỏi bóng nói gió. . . . . . Nào có nhanh như vậy!” ”
Từ Tự Giới che dấu thần sắc thất vọng, nghĩ đến cái khả năng đáng sợ kia, mặt của hắn dần dần tái nhợt.
“Nếu đệ. . . . . . Không phải là. . . . . .” Khóe miệng hắn mấp máy, thân thể khẽ run lên.
“Sẽ không !” Từ Tự Truân nghiêm túc nói, “Bộ dáng của đệ giống chúng ta như vậy, nhất định là hài tử của Từ gia!” Tiếng nói vừa dứt, cả hai đều lộ ra thần sắc cổ quái .
Nếu quả thật là hài tử của Từ gia. . . . . . lấy tính cách của Từ Lệnh Nghi, nếu coi trọng con hát, cũng không phải trải qua chuyện nạp thiếp, muốn thu ở bên người, chẳng lẽ Nguyên Nương còn có thể phản đối được hay sao? Cho dù Từ Lệnh Nghi không muốn thu người vào trong phủ, cũng có thể an trí ở một chỗ tốt một chút. . . . . . Ngũ Liễu Câu, cái loại địa phương đó, người vẫn chưa đi đi thì đã ngửi thấy một trận mùi hôi trước rồi, nếu không cẩn thận sẽ dẫm lên phân mà không biết là ai vứt ra ven đường. . . . .
Từ Lệnh Nghi với khuôn mặt tràn đầy nghiêm nghị đi trên đường Ngũ Liêu Câu, Từ Tự Truân thử nghĩ đã cảm thấy rất hoang đường!
“Ta nhớ được, hình như lúc đó phụ thân đang ở Tây Bắc đánh giặc. . . . . .” Hắn lẩm bẩm, sắc mặt biến đổi, “Nương còn vì chuyện này mà đi Từ Nguyên tự lạy Bồ Tát. . . . . .”
Chẳng lẽ Từ Tự Giới thật sự không phải là nhi tử của Từ Lệnh Nghi?
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Từ Tự Truân vô cùng lo lắng mà nói: “Nếu hiện tại mấy nhà bên cạnh nhà Liễu Khuê chưa chuyển đi thì tốt rồi. . . . . Chúng ta có thể hỏi hàng xóm của Liễu gia về chuyện của Liễu Khuê, cũng có thể biết năm đó rốt cuộc là người nào hay lui tới Liễu gia rồi!”
“Không thể nào tất cả đều chuyển đi chứ?” Từ Tự Giới nhìn Từ Tự Truân, trong ánh mắt thì có mấy phần khẩn cầu, “Chắc có thể tìm tới một hai gia đình chứ?”
“Đúng vậy!” Lời của hắn để cho Từ Tự Truân cũng hoang mang rồi , “Làm sao tất cả hàng xóm đều chuyển đi, hơn nữa cũng không biết những người đó đi đâu? Nhiều năm như vậy, lại không có một người trở về Ngũ Liêu Câu xem một chút . . . . . .” Giống như Liễu Huệ Phương đột nhiên biến mất. Thật giống như có người lau chùi sạch sẽ chuyện phát sinh mười mấy năm trước đến không còn một mảnh vậy . . . . .
Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, so sánh với Từ Tự Giới nhiều hơn mấy phần từng trãi, Từ Tự Truân đột nhiên cũng có vẻ mặt như Từ Tự Giới, mặt trắng như tờ giấy.
Hắn chỉ muốn tìm một vài gia đình để hỏi thăm một chút chuyện năm đó mà lại khó khăn như vậy, đem những nhà ở bên cạnh Liễu gia đều. . . . . . Có thể đoán ra có bao nhiêu năng lực mới làm được!
Chẳng lẽ thân thế của Từ Tự Giới là một điều không thể để cho người khác biết đến?
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi đau khổ suy tư.
Trước ngày Trọng Dương, Từ Tự Truân lại nghĩ biện pháp đi Ngũ Liêu Câu mấy lần, nhưng đều giống mấy lần trước, hắn cũng không công mà lui.
Từ Tự Giới biểu hiện càng ngày càng bất an.
“Nếu không để cho Đào Thành đi giúp đỡ tra một chút?” Hắn gấp đến độ muốn bệnh mà nói.
“Không được!” Từ Tự Truân nói, “Vạn nhất. . . . . . ít một người biết thì tốt hơn nhiều người biết!”
Từ Tự Giới im lặng.
Sợ Đào Thành biết. . . . . . Ở sâu trong đáy lòng Tứ ca, có phải cũng cảm thấy hắn không phải là nhi tử của phụ thân hay không. . . . . . Bằng không, cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. . . . . .
Theo bản năng mà nói, dĩ nhiên Từ Tự Truân sẽ không nghĩ sâu. Trong đầu hắn tất cả đều nghĩ phải như thế nào mới tìm được người rất quen thuộc với Liễu gia để giải khai bí ẩn này.
Ánh mắt của Từ Tự Giới buồn bã: “Tứ ca, đệ đi trước! Ca cũng nghỉ ngơi một chút đi!”
Dù sao nhất thời nửa ngày cũng không nghĩ ra được, không bằng ngày mai lại tiếp tục nghĩ.
Từ Tự Truân”Ừ” một tiếng, tiễn Từ Tự Giới ra cửa.
Có gã sai vặt tiến lên hành lễ với hai người: “Tứ thiếu gia! Ngũ thiếu gia!”
Từ Tự Truân nhìn mặt gã sai vặt này không thấy quen, liền đánh giá hắn mấy lần. Gã sai vặt kia vội nói: “Tiểu nhân là người của ngõ Tam Tỉnh. Tam Thiếu phu nhà nô tài mới hạ sinh được một thiên kim, nô tài đi theo Đại thiếu phu nhân vào phủ báo hỉ !”
“A!” Mặt Từ Tự Truân lộ vẻ vui mừng, “Tam tẩu đã sinh.”
“Đúng vậy!” Gã sai vặt kia ân cần nói: “Tam lão gia nhà nô tài nói, muốn phung phí ăn mừng một phen. Còn muốn mời gánh hát Đức âm xã đến nhà hát biểu diễn.”
Biểu diễn tại nhà. . . . . . Thời điểm mời gánh hát đến nhà biểu diễn đều là nhờ Ngũ thúc giúp đỡ an bài. . . . . . Bởi vì Ngũ thúc biết rõ các gánh hát lớn hơn. . . . . .
Ánh mắt Từ Tự Truân sáng lên.
Hắn lôi kéo Từ Tự Giới trở về nội thất một lần nữa: “Chúng ta đi cầu Ngũ thúc hỗ trợ! Liễu Khuê và Liễu Huệ Phương đều nổi danh như vậy, Ngũ thúc không thể nào không biết. Cho dù không biết, khẳng định cũng biết người quen biết với bọn họ. Hơn nữa Ngũ thúc là người dễ nói chuyện nhất, lại là người trong nhà. . . . . . Không thể tốt hơn rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.