Chương 539: Thi đỗ (Thượng)
Chi Chi
21/04/2014
Edit: Hạ ”Đại ca!” Phương thị không khỏi chán nản, “Huynh đi thi ba lần, lần đầu tiên nói thời tiết quá lạnh, huynh ngủ không được ngon
giấc; lần thứ hai thức ăn không hợp khẩu vị, đói bụng đến hoa mắt choáng váng đầu óc.”
”Muội còn nhỏ tuổi, tại sao lại dài dòng giống như nương ta thế!” Phương Kí vội cắt lời của muội muội, “Lần này ta nhất định sẽ thi tốt vẫn không được sao?”
Phương thị hiểu rõ tính nết thích mềm không thích cứng của Đại ca nhà mình, liền nói “Đại ca chăm chỉ nỗ lực học tập, thi đậu tiến sĩ, Đại bá mẫu sẽ không cằn nhằn nữa, đến lúc đó huynh muốn làm gì thì làm, chẳng phải thoải mái hơn sao. . . . . .” rồi cũng không dám nói thêm nữa, sau đó hỏi tình hình trong nhà.
“Đều rất tốt!” Phương Kí cũng không muốn nói những chuyện này với muội muội, cười nói, “Mười tám tháng tư Nhị muội sẽ xuất giá, Tam muội thì đính hôn với một con cháu trong nhà Đông Dương Giang. Tuy chỉ là chi bên, gia đình bình thường, nhưng ông nội, phụ thân đều là tú tài. Tuy tuổi cậu ta còn nhỏ nhưng cũng nổi danh là người hiểu lễ nghĩa. Còn về phần Nhị đệ, đi học đọc sách cũng có nhiều tiến bộ….”
Hai huynh muội nói chuyện dông dài một lúc lâu, Phương thị vừa khóc, vừa cười, cho đến Thu Vũ đi tới, nói “Hầu gia ở bên ngoài ngoại viện thiết yến chiêu đãi cữu thiếu gia. . . . . .” Lúc này mới tiễn Phương Kí ra cửa.
Thập Nhất Nương sai người mời Phương thị đi qua nói chuyện: “Nghe nói cữu thiếu gia đã đến. Nếu còn chưa quyết định được chỗ ở, không bằng chuyển đến Tùng Hương Quán trong phủ ở đi? Nếu cảm thấy bên Tùng Hương Quán gần đường, ồn quá, thì để thẩm thẩm phái Bạch tổng quản quét tước Tùng Châm Hiên bên Song Phù Viện rồi chuyển qua đó ở cũng giống vậy.”
“Đại tẩu là cháu gái ngoại của Lưu thị lang. Mỗi lần Đại ca vào kinh đều dừng chân ở biệt viện của nhà Lưu thị lang.” Phương thị cảm ơn rối rít, nói, “Đa tạ thẩm thẩm đã lo lắng, có điều hôm qua Đại ca đã đến biệt viện trong nhà Lưu thị lang, bây giờ mà mạo muội dời ra ngoài thì có chút không tốt lắm.” Phương thị từ chối khéo léo.
Thập Nhất Nương nghe vậy thì nói vài câu đại loại như ‘Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói” , đến hôm Tết Nguyên Tiêu, lại mời Phương Kí qua phủ dùng cơm.
Phương Kí mười tám tuổi thì trúng cử, sau đó lại luôn quanh quẩn trước ngưỡng cửa đỗ vào tiến sĩ. Nhìn qua thì rất hào phóng, quang mình lỗi lạc, nhưng ở trong xương cốt lại lộ ra mấy phần kiêu ngạo, coi thường thế tục. Phương Kí nói chuyện không hợp với Từ Tự Cần nhưng lại rất có thiện cảm với Từ Tự Dụ. Sau khi quen nhau, cũng đã mời Từ Tự Cần và Từ Tự Dụ đến chỗ mình làm khách mấy lần, lại còn giới thiệu những bằng hữu thân thiết của mình cho Từ Tự Dụ làm quen. Biết mùng bốn tháng hai, Từ Tự Cần sẽ chuyển nhà, Phương Kí cũng rất tán thành, lén lút nói với Phương thị: “Có thể ổn định chỗ ở mà sống qua ngày cũng tốt. Hơn nữa, học vấn của muội cũng khá. Tuy không thể dạy trượng phu, nhưng cũng có thể dạy con cái!”
Vì thế hắn cũng nhìn Từ Tự Cần với con mắt khác, tạm thời đối đãi nhẹ nhàng thoải mái hơn so với lúc đầu gặp mặt.
Từ Tự Cần cũng không rõ ràng lắm, chỉ thấy ông anh vợ thay đổi thất thường, chung sống với nhau bất tiện, lấy cớ dọn nhà có nhiều việc vặt, mời Phương Kí giúp đỡ, ba lần thì có một lần không đi. Dần dần, trái lại Phương Kí và Từ Tự Dụ trở nên thân thiết.
Đến cuối tháng ba, cha con Lý Trung – Tổng binh Phúc Kiến bị áp giải vào kinh, chuyện bị bại lộ, trong kinh thành ồn ào cả lên.
Phương Kí đợi đến lúc các học trò vào kinh ứng thi, tinh thần quần chúng sục sôi, viết sớ Vạn Ngôn Thư dâng lên Hoàng Thượng, yêu cầu xử tử Lý Trung.
Thập Nhất Nương rất lo lắng, vội vàng hỏi ý tứ của Từ Lệnh Nghi:
“Chuyện của Lý tổng binh, Hoàng Thượng có ý gì ạ?”
“Chuyện này cần phải xem Hoàng Thượng có tính toán gì không đã.” Từ Lệnh Nghi đưa cho nàng một chén trà nóng, “Nếu muốn lôi người Khu gia dính líu vào, người đương nhiên sẽ dựa vào chuyện của Lý tổng binh mà làm một thông cáo lớn. Nếu như tạm thời không động đến người của Khu gia, thì tự nhiên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
“Vậy lấy cách nhìn của Hầu gia, lúc này Hoàng Thượng có xử lý người Khu gia không?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Đây chính là một cơ hội tốt.”
“Đích thực là cơ hội tốt.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Vậy thì phải xem Hoàng Thượng muốn làm như thế nào đã!”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Huống hồ Từ Tự Dụ cũng tham gia vào chuyện tấu sớ kia, nhưng cũng chỉ là ngồi một góc phất cờ reo hò cổ vũ mà thôi. Nếu chuyện thành, cũng không liên quan gì đến Dụ ca. Nhưng nếu không thành, thì rất có khả năng hắn sẽ bị liên lụy.
Thập Nhất Nương đem chuyện Từ Tự Dụ gò bó giam mình ở trong nhà: “Mấy ngày nữa con rể của chàng cũng sắp vào kinh rồi. Dù sao chuyện nhà chúng ta phải mở tiệc chiêu đãi người Thiệu gia là không thể thiếu được. Dụ ca nhi còn nhỏ tuổi, đến lúc đó chàng cần ở bên cạnh con, giúp đỡ con nhiều một chút. Tránh cho được cái này thì mất cái kia, có chỗ thất lễ.”
Khương tiên sinh hi vọng biết rõ đề mục lần này và bài thi của tiến sĩ trong thi Đình cùng thi cử nhân trong thi Hội sắp tới. Dặn Từ Tự Dụ sau kỳ thi mùa xuân thì nghĩ cách sao chép lại bài thi rồi quay về Nhạc An. Thế nào Thập Nhất Nương cũng phải giữ Từ Tự Dụ ở lại đến ngày kỳ thi bắt đầu, những sĩ tử tham gia kỳ thi Hội mùa xuân đều cần thi đỗ mới được.
Từ Tự Dụ có chút bất ngờ, cung kính đáp “vâng”, đầu tiên là cùng Triệu quản sự ra ngoài cửa thành đón tiếp Thiệu Trọng Nhiên và người của Thiệu gia lên Yên Kinh dự thi. Sau đó lại cùng đi đến biệt viện của Thiệu gia, gọi món ở Xuân Hi Lâu, giữ người nhà Thiệu gia ở lại để chiếu cố bố trí cho ổn thỏa. Ngày hôm sau, cầm danh thiếp của Từ Lệnh Nghi mời người Thiệu gia qua nhà ăn cơm uống rượu, nói là để tẩy trần cho mọi người Thiệu gia, lại phụng mệnh của Thập Nhất Nương tặng y phục và thuốc thang, dầu bôi lạnh các loại đưa qua đó. Người nhà Thiệu gia lại muốn Từ Tự Dụ và Từ Tự Truân thường xuyên qua lại với nhau, cũng phải đến mùng ba tháng ba, Từ Tự Dụ mới có thời gian rảnh đi gặp Phương Kí.
“Thì ra là Đại muội phu (em rể) nhà đệ là người nhà họ Thiệu ở Thương Châu.” Lúc trước Phương Kí nhận được thư của Từ Tự Dụ, nên biết được mấy ngày nay, hắn phải tiếp đãi muội phu lên kinh tham gia kỳ thi võ. Khi đã gặp mặt Từ Tự Dụ, Phương Kí cảm thấy rất có hứng thú nói: “Nhà Thiệu gia họ có vài vị hiệp khách rất nổi danh, cũng là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nào rảnh rỗi, đệ dẫn ta đi gặp mặt nhé.”
Từ Tự Dụ gật đầu đồng ý, sau đó vội hỏi đến chuyện Vạn Ngôn Thư, chuyện hắn vẫn luôn lo lắng trong lòng.
“Chuyện của Lý Trung dính líu đến Khu gia Tịnh Hải hầu.” Lông mày của Phương Kì như bay lượn khi đang nói chuyện, “Hoàng Thượng đã phái cận thận là Vương Lệ Vương đại nhân làm khâm sai, chuyên phụ trách chuyện ở Phúc Kiến, hôm nay sẽ lên đường.”
Từ Tự Dụ không khỏi nhướn mày vui mừng: “Nói như vậy, những người dân chết oan kia có thể được giải oan rồi!”
“Đáng tiếc là đệ không có ở đây” Sắc mặt của Phương Kí hào hứng, “Lúc chúng ta xông vào trong Bộ lễ, những kẻ đó đều hoảng sợ luống cuống chân tay….” Nói tới đây thì sắc mặt lại ủ rũ xuống, “Đều là trọng quan triều đình, mà lại giống như mấy mụ đàn bà ngoài chợ, mặt mũi ai nấy đều xám ngoét, thậm chí có kẻ còn chui xuống gầm bàn để trốn!” Phương Kí lắc đầu cảm thán lia lịa.
“Các huynh xông vào trong Bộ lễ?” Từ Từ Dụ hết sức ngạc nhiên.
Phương Kí gật đầu: “Nếu Đại Chu dùng toàn kẻ như vậy, tương lai thật sự khó khăn rồi!”
Nhưng Từ Tự Dụ lại bỗng nhiên nhớ đến chuyện mà mấy ngày gần đây Thập Nhất Nương bảo mình làm, vội vàng đứng dậy: “Trong nhà đang mở tiệc đãi khách, đệ không ở lâu được, biết mấy vị huynh trưởng đều khỏe, vậy đệ trở về trước đây. Chờ mấy ngày nữa các huynh nhập trường thi, đệ lại đến đưa tiễn.”
Phương Kí cũng có nghe nói qua phủ Vĩnh Bình hầu nổi tiếng mở tiệc đãi khách vào mùng ba tháng ba, nói vài câu khách sáo, tự mình tiễn Từ Tự Dụ ra cửa.
Lúc này Thập Nhất Nương và Chu phu nhân đang thủ thỉ nói chuyện.
“Lý Trung nhận toàn bộ rồi, An Thành công chúa lại đưa đường chỉ lối giúp, Lý Tễ trong sạch, sợ rằng tính mạng của Lý Trung khó mà bảo toàn.”
Dùng tính mạng của phụ thân để đổi lấy cơ hội sống sót cho con trai, chỉ sợ Lý Tễ sẽ phải mang trên lưng nỗi áy náy thương tâm này mà sống cả đời. Nhưng nếu không bắt lấy cơ hội lần này, chỉ sợ đến một người của Lý gia cũng đừng mong được sống thịnh vượng. Thậm chí kể từ đó còn có khả năng lụi bại. Nếu Lý Tễ tiếp nhận, An Thành công chúa sẽ vì con gái mà che chở cho con rể Lý Tễ, sau này ít nhiều gì Lý Tễ cũng giúp đỡ được một chút cho người nhà của mình.
Thập Nhất Nương thở ngắn than dài vô cùng.
Chu phu nhân cũng thở dài: “Lý Trung quá lỗ mãn rồi.”
Dựa vào việc hoạch tội của Lý Trung, bóng dáng của Lý phu nhân cũng sẽ dần dần biến mất trên các yến hội.
Hai người nhớ tới gương mặt của Lý phu nhân, tuy cười nhưng luôn mang vẻ thận trọng, không khỏi trầm mặc xuống.
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng cười sáng lạn của Lâm Đại phu nhân, “Nếu noãn phòng của Từ gia ở Yên Kinh xưng thứ hai thì không ai dám xưng là đệ nhất. Tuy ta không phải chính chủ, nhưng ta cũng dám thay mặt Từ Tứ phu nhân đáp ứng với các tỷ muội — đến lúc đó các tỷ muội cứ phái nha hoàn, bà tử đến đòi. Nếu Từ Tứ phu nhân nhíu một cái lông mày, đều là lỗi của ta.”
Thập Nhất Nương và Chu phu nhân đều bật cười.
Bầu không khí trong nhà chợt dịu hẳn xuống.
“Thiệu thị này, không biết lại đang hứa hẹn lung tung gì đây!” Chu phu nhân cười đứng dậy, “Chúng ta mau đi xem một chút, nếu không muội muội sẽ chịu thiệt lớn đấy!”
Thập Nhất Nương khanh khách đi theo Chu phu nhân ra cửa, đã nhìn thấy Lâm Đại phu nhân đang đứng ở trước cửa Điểm Xuân Đường, nói chuyện với một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi mặc áo khoác dài dày màu mật ong vàng. Bên cạnh hai người họ còn có Hoàng Tam phu nhân và khoảng bảy, tám phu nhân khác.
Phu nhân của Đậu các lão.
Thập Nhất Nương tiến lên chào hỏi, giới thiệu Chu phu nhân cho phu nhân Đậu các lão làm quen.
“Chúng ta đã gặp mặt” Đậu phu nhân thấy hai người sóng vai đi từ sương phòng bên cạnh ra ngoài, trong nụ cười có nhiều hơn mấy phần thân mật, “Trong đám cưới của trưởng nam nhà Lý đại nhân, Chu phu nhân còn nhớ rõ không?”
“Sao lại không nhớ rõ chứ?” Chu phu nhân cười đáp lễ gặp mặt với Đậu phu nhân.
Ánh mắt của Đậu phu nhân bèn rơi trên người Thập Nhất Nương: “ Đã nghe tiếng Tứ phu nhân am hiểu trồng các loại hoa cỏ từ lâu, hôm nay tới đây, không nhịn được mà hỏi…”
“Đều được các vị tỷ tỷ ưu ái, một phần tốt thì biến thành năm phần giỏi.” Thập Nhất Nương khách khí nói, “Nếu Đậu phu nhân không chê, muội dẫn tỷ tỷ đi dạo trong hoa viên một chút, như thế nào?”
“Được chứ!” Đậu phu nhân lập tức cười nói, “Ta cũng đang có ý đó, có điều không tiện mở miệng cho lắm.”
Thập Nhất Nương và Đậu phu nhân đi về phía noãn phòng, giới thiệu Phương thị cho Đậu phu nhân biết: “Đây là cháu dâu trưởng, cũng là một người yêu hoa.”
Đậu phu nhân chào hỏi Phương thị, Phương thị vội khom gối đáp lễ, đến khi vào noãn các, chủ động giúp đỡ tập tính của các loài hoa cỏ. Được nghe giới thiệu, Đậu phu nhân không nhịn được mà gật đầu.
Có tiểu nha hoàn đi vào, nhỏ giọng rỉ tai với Thập Nhất Nương: “Phu nhân, Nhị thiếu gia đến gặp phu nhân!”
Yến tiệc mùng ba tháng ba của Từ gia mời toàn là khách nữ. Đến ngày này, Từ Lệnh Nghi cũng tránh mặt. Thế mà trong lúc này Từ Tự Dụ lại đến gặp mình, không lẽ bên Phương Kí đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Thập Nhất Nương im hơi lặng tiếng chỉ “Ừ” một tiếng, tìm cơ hội đi ra noãn phòng.
Từ Tự Dụ đứng dưới cây hoa ngọc lan ở ngoài noãn phòng
Có cánh hoa trắng như tuyết rơi trên vai áo thụng dài màu thanh thiên mà Từ Tự Dụ đang mặc, tĩnh lặng, thanh nhã như bức tranh thủy mặc.
Nghe thấy tiếng động, Từ Tự Dụ ngẩng đầu nhìn sang, trong con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng khác thường, khiến cả người cậu thay đổi không giống như lúc bình thường.
Thập Nhất Nương khẽ sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thẳng vào mắt Thập Nhất Nương, trên đường về nhà, trong đầu mình (Từ Tự Dụ) luôn có những lời muốn nói như nước sôi sùng sục, nhưng bây giờ bất chợt đọng lại khóe miệng.
Có một vài lời, trước giờ Thập Nhất Nương chưa từng nói đến, nhưng lại luôn âm thầm lặng lẽ làm một vài chuyện.
Từ Từ Dụ đột nhiên bật cười.
Hỏi với không hỏi, có quan hệ gì không?
Thập Nhất Nương cũng sẽ không bởi vì không nói, liền vì thế mà không làm!
“Không có việc gì đâu ạ!” Từ Từ Dụ hít thở một hơi thật dài, giống như bỗng nhiên trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy thật thoải mái nhẹ nhõm, “Mẫu thân đang tiếp đãi khách, con muốn hỏi mẫu thân có cần con trông Lục đệ giúp một lát hay không?”
Thập Nhất Nương nghĩ đến cảnh Cẩn ca nhi làm đổ mọi đồ vật trang trí trên giường trong noãn các, không khỏi đau đầu, nói: “Cẩn ca nhi đang ở noãn các, nếu con rảnh rỗi, thì đến chơi với Lục đệ một lát!”
Từ Từ Dụ hành lễ lui xuống.
Từ Tự Dụ chơi cùng Cẩn ca nhi, hết đổ đồ đạc ra, sau đó lại thu dọn vào, rồi lại đổ ra, rồi lại thu vào….. cho đến khi Cẩn ca nhi chơi mệt thì thôi. Cố ma ma ru Cẩn ca nhi ngủ say. Lúc này Từ Tự Dụ mới ngồi trên ghế thái sư vuốt ve mái tóc đen cứng bướng bỉnh của cậu nhóc, lẩm bẩm một câu mà chẳng ai nghe rõ lời của mình
”Muội còn nhỏ tuổi, tại sao lại dài dòng giống như nương ta thế!” Phương Kí vội cắt lời của muội muội, “Lần này ta nhất định sẽ thi tốt vẫn không được sao?”
Phương thị hiểu rõ tính nết thích mềm không thích cứng của Đại ca nhà mình, liền nói “Đại ca chăm chỉ nỗ lực học tập, thi đậu tiến sĩ, Đại bá mẫu sẽ không cằn nhằn nữa, đến lúc đó huynh muốn làm gì thì làm, chẳng phải thoải mái hơn sao. . . . . .” rồi cũng không dám nói thêm nữa, sau đó hỏi tình hình trong nhà.
“Đều rất tốt!” Phương Kí cũng không muốn nói những chuyện này với muội muội, cười nói, “Mười tám tháng tư Nhị muội sẽ xuất giá, Tam muội thì đính hôn với một con cháu trong nhà Đông Dương Giang. Tuy chỉ là chi bên, gia đình bình thường, nhưng ông nội, phụ thân đều là tú tài. Tuy tuổi cậu ta còn nhỏ nhưng cũng nổi danh là người hiểu lễ nghĩa. Còn về phần Nhị đệ, đi học đọc sách cũng có nhiều tiến bộ….”
Hai huynh muội nói chuyện dông dài một lúc lâu, Phương thị vừa khóc, vừa cười, cho đến Thu Vũ đi tới, nói “Hầu gia ở bên ngoài ngoại viện thiết yến chiêu đãi cữu thiếu gia. . . . . .” Lúc này mới tiễn Phương Kí ra cửa.
Thập Nhất Nương sai người mời Phương thị đi qua nói chuyện: “Nghe nói cữu thiếu gia đã đến. Nếu còn chưa quyết định được chỗ ở, không bằng chuyển đến Tùng Hương Quán trong phủ ở đi? Nếu cảm thấy bên Tùng Hương Quán gần đường, ồn quá, thì để thẩm thẩm phái Bạch tổng quản quét tước Tùng Châm Hiên bên Song Phù Viện rồi chuyển qua đó ở cũng giống vậy.”
“Đại tẩu là cháu gái ngoại của Lưu thị lang. Mỗi lần Đại ca vào kinh đều dừng chân ở biệt viện của nhà Lưu thị lang.” Phương thị cảm ơn rối rít, nói, “Đa tạ thẩm thẩm đã lo lắng, có điều hôm qua Đại ca đã đến biệt viện trong nhà Lưu thị lang, bây giờ mà mạo muội dời ra ngoài thì có chút không tốt lắm.” Phương thị từ chối khéo léo.
Thập Nhất Nương nghe vậy thì nói vài câu đại loại như ‘Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói” , đến hôm Tết Nguyên Tiêu, lại mời Phương Kí qua phủ dùng cơm.
Phương Kí mười tám tuổi thì trúng cử, sau đó lại luôn quanh quẩn trước ngưỡng cửa đỗ vào tiến sĩ. Nhìn qua thì rất hào phóng, quang mình lỗi lạc, nhưng ở trong xương cốt lại lộ ra mấy phần kiêu ngạo, coi thường thế tục. Phương Kí nói chuyện không hợp với Từ Tự Cần nhưng lại rất có thiện cảm với Từ Tự Dụ. Sau khi quen nhau, cũng đã mời Từ Tự Cần và Từ Tự Dụ đến chỗ mình làm khách mấy lần, lại còn giới thiệu những bằng hữu thân thiết của mình cho Từ Tự Dụ làm quen. Biết mùng bốn tháng hai, Từ Tự Cần sẽ chuyển nhà, Phương Kí cũng rất tán thành, lén lút nói với Phương thị: “Có thể ổn định chỗ ở mà sống qua ngày cũng tốt. Hơn nữa, học vấn của muội cũng khá. Tuy không thể dạy trượng phu, nhưng cũng có thể dạy con cái!”
Vì thế hắn cũng nhìn Từ Tự Cần với con mắt khác, tạm thời đối đãi nhẹ nhàng thoải mái hơn so với lúc đầu gặp mặt.
Từ Tự Cần cũng không rõ ràng lắm, chỉ thấy ông anh vợ thay đổi thất thường, chung sống với nhau bất tiện, lấy cớ dọn nhà có nhiều việc vặt, mời Phương Kí giúp đỡ, ba lần thì có một lần không đi. Dần dần, trái lại Phương Kí và Từ Tự Dụ trở nên thân thiết.
Đến cuối tháng ba, cha con Lý Trung – Tổng binh Phúc Kiến bị áp giải vào kinh, chuyện bị bại lộ, trong kinh thành ồn ào cả lên.
Phương Kí đợi đến lúc các học trò vào kinh ứng thi, tinh thần quần chúng sục sôi, viết sớ Vạn Ngôn Thư dâng lên Hoàng Thượng, yêu cầu xử tử Lý Trung.
Thập Nhất Nương rất lo lắng, vội vàng hỏi ý tứ của Từ Lệnh Nghi:
“Chuyện của Lý tổng binh, Hoàng Thượng có ý gì ạ?”
“Chuyện này cần phải xem Hoàng Thượng có tính toán gì không đã.” Từ Lệnh Nghi đưa cho nàng một chén trà nóng, “Nếu muốn lôi người Khu gia dính líu vào, người đương nhiên sẽ dựa vào chuyện của Lý tổng binh mà làm một thông cáo lớn. Nếu như tạm thời không động đến người của Khu gia, thì tự nhiên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
“Vậy lấy cách nhìn của Hầu gia, lúc này Hoàng Thượng có xử lý người Khu gia không?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Đây chính là một cơ hội tốt.”
“Đích thực là cơ hội tốt.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Vậy thì phải xem Hoàng Thượng muốn làm như thế nào đã!”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Huống hồ Từ Tự Dụ cũng tham gia vào chuyện tấu sớ kia, nhưng cũng chỉ là ngồi một góc phất cờ reo hò cổ vũ mà thôi. Nếu chuyện thành, cũng không liên quan gì đến Dụ ca. Nhưng nếu không thành, thì rất có khả năng hắn sẽ bị liên lụy.
Thập Nhất Nương đem chuyện Từ Tự Dụ gò bó giam mình ở trong nhà: “Mấy ngày nữa con rể của chàng cũng sắp vào kinh rồi. Dù sao chuyện nhà chúng ta phải mở tiệc chiêu đãi người Thiệu gia là không thể thiếu được. Dụ ca nhi còn nhỏ tuổi, đến lúc đó chàng cần ở bên cạnh con, giúp đỡ con nhiều một chút. Tránh cho được cái này thì mất cái kia, có chỗ thất lễ.”
Khương tiên sinh hi vọng biết rõ đề mục lần này và bài thi của tiến sĩ trong thi Đình cùng thi cử nhân trong thi Hội sắp tới. Dặn Từ Tự Dụ sau kỳ thi mùa xuân thì nghĩ cách sao chép lại bài thi rồi quay về Nhạc An. Thế nào Thập Nhất Nương cũng phải giữ Từ Tự Dụ ở lại đến ngày kỳ thi bắt đầu, những sĩ tử tham gia kỳ thi Hội mùa xuân đều cần thi đỗ mới được.
Từ Tự Dụ có chút bất ngờ, cung kính đáp “vâng”, đầu tiên là cùng Triệu quản sự ra ngoài cửa thành đón tiếp Thiệu Trọng Nhiên và người của Thiệu gia lên Yên Kinh dự thi. Sau đó lại cùng đi đến biệt viện của Thiệu gia, gọi món ở Xuân Hi Lâu, giữ người nhà Thiệu gia ở lại để chiếu cố bố trí cho ổn thỏa. Ngày hôm sau, cầm danh thiếp của Từ Lệnh Nghi mời người Thiệu gia qua nhà ăn cơm uống rượu, nói là để tẩy trần cho mọi người Thiệu gia, lại phụng mệnh của Thập Nhất Nương tặng y phục và thuốc thang, dầu bôi lạnh các loại đưa qua đó. Người nhà Thiệu gia lại muốn Từ Tự Dụ và Từ Tự Truân thường xuyên qua lại với nhau, cũng phải đến mùng ba tháng ba, Từ Tự Dụ mới có thời gian rảnh đi gặp Phương Kí.
“Thì ra là Đại muội phu (em rể) nhà đệ là người nhà họ Thiệu ở Thương Châu.” Lúc trước Phương Kí nhận được thư của Từ Tự Dụ, nên biết được mấy ngày nay, hắn phải tiếp đãi muội phu lên kinh tham gia kỳ thi võ. Khi đã gặp mặt Từ Tự Dụ, Phương Kí cảm thấy rất có hứng thú nói: “Nhà Thiệu gia họ có vài vị hiệp khách rất nổi danh, cũng là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, hôm nào rảnh rỗi, đệ dẫn ta đi gặp mặt nhé.”
Từ Tự Dụ gật đầu đồng ý, sau đó vội hỏi đến chuyện Vạn Ngôn Thư, chuyện hắn vẫn luôn lo lắng trong lòng.
“Chuyện của Lý Trung dính líu đến Khu gia Tịnh Hải hầu.” Lông mày của Phương Kì như bay lượn khi đang nói chuyện, “Hoàng Thượng đã phái cận thận là Vương Lệ Vương đại nhân làm khâm sai, chuyên phụ trách chuyện ở Phúc Kiến, hôm nay sẽ lên đường.”
Từ Tự Dụ không khỏi nhướn mày vui mừng: “Nói như vậy, những người dân chết oan kia có thể được giải oan rồi!”
“Đáng tiếc là đệ không có ở đây” Sắc mặt của Phương Kí hào hứng, “Lúc chúng ta xông vào trong Bộ lễ, những kẻ đó đều hoảng sợ luống cuống chân tay….” Nói tới đây thì sắc mặt lại ủ rũ xuống, “Đều là trọng quan triều đình, mà lại giống như mấy mụ đàn bà ngoài chợ, mặt mũi ai nấy đều xám ngoét, thậm chí có kẻ còn chui xuống gầm bàn để trốn!” Phương Kí lắc đầu cảm thán lia lịa.
“Các huynh xông vào trong Bộ lễ?” Từ Từ Dụ hết sức ngạc nhiên.
Phương Kí gật đầu: “Nếu Đại Chu dùng toàn kẻ như vậy, tương lai thật sự khó khăn rồi!”
Nhưng Từ Tự Dụ lại bỗng nhiên nhớ đến chuyện mà mấy ngày gần đây Thập Nhất Nương bảo mình làm, vội vàng đứng dậy: “Trong nhà đang mở tiệc đãi khách, đệ không ở lâu được, biết mấy vị huynh trưởng đều khỏe, vậy đệ trở về trước đây. Chờ mấy ngày nữa các huynh nhập trường thi, đệ lại đến đưa tiễn.”
Phương Kí cũng có nghe nói qua phủ Vĩnh Bình hầu nổi tiếng mở tiệc đãi khách vào mùng ba tháng ba, nói vài câu khách sáo, tự mình tiễn Từ Tự Dụ ra cửa.
Lúc này Thập Nhất Nương và Chu phu nhân đang thủ thỉ nói chuyện.
“Lý Trung nhận toàn bộ rồi, An Thành công chúa lại đưa đường chỉ lối giúp, Lý Tễ trong sạch, sợ rằng tính mạng của Lý Trung khó mà bảo toàn.”
Dùng tính mạng của phụ thân để đổi lấy cơ hội sống sót cho con trai, chỉ sợ Lý Tễ sẽ phải mang trên lưng nỗi áy náy thương tâm này mà sống cả đời. Nhưng nếu không bắt lấy cơ hội lần này, chỉ sợ đến một người của Lý gia cũng đừng mong được sống thịnh vượng. Thậm chí kể từ đó còn có khả năng lụi bại. Nếu Lý Tễ tiếp nhận, An Thành công chúa sẽ vì con gái mà che chở cho con rể Lý Tễ, sau này ít nhiều gì Lý Tễ cũng giúp đỡ được một chút cho người nhà của mình.
Thập Nhất Nương thở ngắn than dài vô cùng.
Chu phu nhân cũng thở dài: “Lý Trung quá lỗ mãn rồi.”
Dựa vào việc hoạch tội của Lý Trung, bóng dáng của Lý phu nhân cũng sẽ dần dần biến mất trên các yến hội.
Hai người nhớ tới gương mặt của Lý phu nhân, tuy cười nhưng luôn mang vẻ thận trọng, không khỏi trầm mặc xuống.
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng cười sáng lạn của Lâm Đại phu nhân, “Nếu noãn phòng của Từ gia ở Yên Kinh xưng thứ hai thì không ai dám xưng là đệ nhất. Tuy ta không phải chính chủ, nhưng ta cũng dám thay mặt Từ Tứ phu nhân đáp ứng với các tỷ muội — đến lúc đó các tỷ muội cứ phái nha hoàn, bà tử đến đòi. Nếu Từ Tứ phu nhân nhíu một cái lông mày, đều là lỗi của ta.”
Thập Nhất Nương và Chu phu nhân đều bật cười.
Bầu không khí trong nhà chợt dịu hẳn xuống.
“Thiệu thị này, không biết lại đang hứa hẹn lung tung gì đây!” Chu phu nhân cười đứng dậy, “Chúng ta mau đi xem một chút, nếu không muội muội sẽ chịu thiệt lớn đấy!”
Thập Nhất Nương khanh khách đi theo Chu phu nhân ra cửa, đã nhìn thấy Lâm Đại phu nhân đang đứng ở trước cửa Điểm Xuân Đường, nói chuyện với một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi mặc áo khoác dài dày màu mật ong vàng. Bên cạnh hai người họ còn có Hoàng Tam phu nhân và khoảng bảy, tám phu nhân khác.
Phu nhân của Đậu các lão.
Thập Nhất Nương tiến lên chào hỏi, giới thiệu Chu phu nhân cho phu nhân Đậu các lão làm quen.
“Chúng ta đã gặp mặt” Đậu phu nhân thấy hai người sóng vai đi từ sương phòng bên cạnh ra ngoài, trong nụ cười có nhiều hơn mấy phần thân mật, “Trong đám cưới của trưởng nam nhà Lý đại nhân, Chu phu nhân còn nhớ rõ không?”
“Sao lại không nhớ rõ chứ?” Chu phu nhân cười đáp lễ gặp mặt với Đậu phu nhân.
Ánh mắt của Đậu phu nhân bèn rơi trên người Thập Nhất Nương: “ Đã nghe tiếng Tứ phu nhân am hiểu trồng các loại hoa cỏ từ lâu, hôm nay tới đây, không nhịn được mà hỏi…”
“Đều được các vị tỷ tỷ ưu ái, một phần tốt thì biến thành năm phần giỏi.” Thập Nhất Nương khách khí nói, “Nếu Đậu phu nhân không chê, muội dẫn tỷ tỷ đi dạo trong hoa viên một chút, như thế nào?”
“Được chứ!” Đậu phu nhân lập tức cười nói, “Ta cũng đang có ý đó, có điều không tiện mở miệng cho lắm.”
Thập Nhất Nương và Đậu phu nhân đi về phía noãn phòng, giới thiệu Phương thị cho Đậu phu nhân biết: “Đây là cháu dâu trưởng, cũng là một người yêu hoa.”
Đậu phu nhân chào hỏi Phương thị, Phương thị vội khom gối đáp lễ, đến khi vào noãn các, chủ động giúp đỡ tập tính của các loài hoa cỏ. Được nghe giới thiệu, Đậu phu nhân không nhịn được mà gật đầu.
Có tiểu nha hoàn đi vào, nhỏ giọng rỉ tai với Thập Nhất Nương: “Phu nhân, Nhị thiếu gia đến gặp phu nhân!”
Yến tiệc mùng ba tháng ba của Từ gia mời toàn là khách nữ. Đến ngày này, Từ Lệnh Nghi cũng tránh mặt. Thế mà trong lúc này Từ Tự Dụ lại đến gặp mình, không lẽ bên Phương Kí đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
Thập Nhất Nương im hơi lặng tiếng chỉ “Ừ” một tiếng, tìm cơ hội đi ra noãn phòng.
Từ Tự Dụ đứng dưới cây hoa ngọc lan ở ngoài noãn phòng
Có cánh hoa trắng như tuyết rơi trên vai áo thụng dài màu thanh thiên mà Từ Tự Dụ đang mặc, tĩnh lặng, thanh nhã như bức tranh thủy mặc.
Nghe thấy tiếng động, Từ Tự Dụ ngẩng đầu nhìn sang, trong con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng khác thường, khiến cả người cậu thay đổi không giống như lúc bình thường.
Thập Nhất Nương khẽ sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thẳng vào mắt Thập Nhất Nương, trên đường về nhà, trong đầu mình (Từ Tự Dụ) luôn có những lời muốn nói như nước sôi sùng sục, nhưng bây giờ bất chợt đọng lại khóe miệng.
Có một vài lời, trước giờ Thập Nhất Nương chưa từng nói đến, nhưng lại luôn âm thầm lặng lẽ làm một vài chuyện.
Từ Từ Dụ đột nhiên bật cười.
Hỏi với không hỏi, có quan hệ gì không?
Thập Nhất Nương cũng sẽ không bởi vì không nói, liền vì thế mà không làm!
“Không có việc gì đâu ạ!” Từ Từ Dụ hít thở một hơi thật dài, giống như bỗng nhiên trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy thật thoải mái nhẹ nhõm, “Mẫu thân đang tiếp đãi khách, con muốn hỏi mẫu thân có cần con trông Lục đệ giúp một lát hay không?”
Thập Nhất Nương nghĩ đến cảnh Cẩn ca nhi làm đổ mọi đồ vật trang trí trên giường trong noãn các, không khỏi đau đầu, nói: “Cẩn ca nhi đang ở noãn các, nếu con rảnh rỗi, thì đến chơi với Lục đệ một lát!”
Từ Từ Dụ hành lễ lui xuống.
Từ Tự Dụ chơi cùng Cẩn ca nhi, hết đổ đồ đạc ra, sau đó lại thu dọn vào, rồi lại đổ ra, rồi lại thu vào….. cho đến khi Cẩn ca nhi chơi mệt thì thôi. Cố ma ma ru Cẩn ca nhi ngủ say. Lúc này Từ Tự Dụ mới ngồi trên ghế thái sư vuốt ve mái tóc đen cứng bướng bỉnh của cậu nhóc, lẩm bẩm một câu mà chẳng ai nghe rõ lời của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.