Chương 620: Tìm tòi nghiên cứu ( hạ )
Chi Chi
17/06/2014
“Vậy, ta đây muốn . . . . .” ánh mắt Từ Tự Giới tha thiết nhìn Nam vĩnh tức phụ, lời đến đầu lưỡi, nhưng không cách nào nói ra được.
“Ngài là Hầu gia ôm từ bên ngoài về.” Nam vĩnh tức phụ ngưng mắt nhìn ánh mắt Từ Tự Giới, “Khi đó, ngài mới ba tuổi. Quần áo lam lũ, cốt sấu như sài ( gầy như cái que ), nhìn thấy thứ gì bắt được liền ăn. Hầu gia đem ngài giao cho phu nhân, nói, mẹ đẻ ngài đã qua đời, ngài không có người chăm sóc, để cho phu nhân chiếu cố ngài. Ta vốn là người hầu hạ chải đầu bên cạnh phu nhân, phu nhân thấy ta chững chạc đàng hoàng, lại có nữ nhi lớn gần bằng Ngũ thiếu gia, đã đem ta đặt vào phòng Ngũ thiếu gia.”
“Từ bên ngoài ôm về. . . . . .” Từ Tự Giới lẩm bẩm, rất nhiều chuyện cũ rõ ràng như đã được phủi hết bụi.
Phòng ở hôi hám, quần áo cũ rách, nóc nhà dột mưa, có người say rượu ở ngoài đập đồ, cách vách truyền đến tiếng diễn xướng di di nha nha. . . . .
“Mẹ đẻ của ta, mẹ đẻ của ta là hạng người gì?” Từ Tự Giới vừa lầm bầm, vừa tràn đầy cầu khẩn nhìn về phía Nam Vĩnh tức phụ, thật giống như đang van xin, van xin Nam Vĩnh tức phụ nói cho hắn sự thật, lại giống như van xin nàng ngàn vạn lần đừng bảo cái phỏng đoàn của hắn là đáp án
“Ta cũng không biết!” thần sắc Nam vĩnh tức phụ thẳng thắn, khiến Từ Tự Giới phải tin tưởng, “Hầu gia chỉ nói với bên ngoài là hắn nằm mơ thấy vị Đông di nương đã chết kia trôi qua rất đau khổ, sau khi chết ngay cả người dâng hương cũng không có. Ngẫu nhiên thấy Ngũ thiếu gia có đôi mắt giống như Hầu gia ở thiện đường, cảm thấy đây là duyên phận, liền ôm trở về.”
Trong đầu Từ Tự Giới rối loạn tung, đem lờiNam vĩnh tức phụ nói lẩm bẩm mấy lần ở trong lòng, lúc này mới tĩnh tâm ngẫm nghĩ.
Nếu hắn là ôm về từ thiện đường, phụ thân làm sao biết mẹ đẻ mình đã qua đời, không có người phó thác.
Đông thị mặc dù là di nương, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nghe nói di nương chặt đứt hương hỏa .
Trước khi hắn tới nhà, phụ thân đã có hai ca ca rồi, tuổi mẫu thân cũng không lớn, tại sao lại muốn đem mình nuôi trong phòng……. Còn có đôi mắt phượng kia giống mắt phụ thân, nhị ca, lục đệ như đúc…….
Xẹc qua nhanh như tia lửa điện, một ý niệm hiện lên trong đầu.
“Ma ma!” Sắc mặt Từ Tự Giới tái nhợt lẩm bẩm nói, “Ta, ta có phải con ngoại thất không?”
Nam Vĩnh tức phụ nhìn hắn đồng tình, nhẹ nhàng thở dài: “Người bên ngoài cũng nói như vậy.”
Đúng vậy a, chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được rõ ràng!
Từ Tự Giới bỗng ngây người như phỗng đứng ở đó.
Nam Vĩnh tức phụ ôm hắn thật chặt.
Một hồi lâu, hắn tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Nam Vĩnh tức phụ, thất hồn lạc phách đi ra phía ngoài.
Nam Vĩnh tức phụ nghĩ tới cuộc sống hiện tại của Từ Tự Giới, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.
Trẻ con lớn khôn, tâm tư liền nhiều hơn, cũng không dễ dạy dỗ như vậy. . . . . . Hắn mới nghe nói sơ đã như thế, nếu thật sự biết rõ không biết sẽ ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Nam Vĩnh tức phụ vội gọi Từ Tự Giới lại: “Ngũ thiếu gia, ngài có tin lời ta hay không!”
Từ Tự Giới xoay người, mờ mịt nhìn Nam Vĩnh tức phụ.
Nam Vĩnh tức phụ tiến lên, nắm lấy tay Từ Tự Giới: “Nam ma ma của ngài là một người thành thực, chuyện đã nhận thức thì sẽ không thay đổi. Ta không cần biết người bên ngoài nói thế nào, bất kể Hầu gia nói sao, cũng không quản ngài nghĩ sao, theo ta thấy, phu nhân đáp ứng nuôi ngài, chính là đã nhận ngài. Ngài chính là nhi tử của Hầu gia, là Ngũ thiếu gia trong cái phủ này………”
Lời của nàng còn chưa nói hết, Từ Tự Giới đã cười: “Ta, ta đây coi là cái gì Ngũ thiếu gia. . . . . . Khó trách Đậu công tử sai sử ta, khó trách Thái phu nhân không thích. . . . . . Ta. . . . . .” Nụ cười của hắn thảm đạm, “Nhi tử ngoại thất. . . . . . Ta chỉ làm mẫu thân mất thể diện. . . . . .”
“Ngũ thiếu gia!” Nam Vĩnh tức phụ nghe xong mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, “Ngài nói như vậy, phu nhân biết được sẽ thương tâm bao nhiêu! Ngài mặc dù không phải do phu nhân sinh, nhưng phu nhân đem ngài nuôi ở bên người, như là ruột thịt, Tứ thiếu gia có, thì ngài có, Lục thiếu gia có, ngài cũng có. Ngài chỉ biết nỗi đau của mình, có nghĩ đến tâm tình của phu nhân không!”
Từ Tự Giới nghe sửng sốt, trên mặt dần dần lộ vẻ sám hối: “Ta. . . . . . Ta. . . .”
Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Thập Nhất Nương. Đêm tuyết mùa đông, phụng bồi hắn học dưới đèn. . . . . . Trời rất nóng, quạt cho hắn viết chữ to. . . . . . khi hắn làm sai chuyện, nhẹ giọng nhỏ nhẹ dạy hắn. . . . . . Được tiên sinh khen ngợi, khuôn mặt cao hứng sáng lên, còn có thể ôm mình. . . . . .
“Nam ma ma!” Từ Tự Giới nhào vào trong ngực Nam Vĩnh tức phụ, gào khóc .
Có thể khóc lên là tốt rồi a!
Chỉ sợ hắn dầu muối không ăn, lời hữu ích đều nghe không vào.
Nam Vĩnh tức phụ ôm hắn, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng hắn, tựa như khi hắn còn bé an ủi hắn.
Từ Tự Giới khóc lớn tiếng hơn.
Người đi ngoài sân nghe được động tĩnh đi đến cười hỏi: “Ôi, đây là làm sao?”
Nhìn thấy là Từ Tự Giới, người nọ cười cười.
Làm quản sự ma ma trong phòng chủ tử từ khi chủ tử còn bé thì có điển tốt này, bất kể chủ tử lớn thế nào, luôn sẽ nhớ thương mình. . . . . . Đáng tiếc là người hầu trong phòng Ngũ thiếu gia, nếu là ở trong phòng Lục thiếu gia hoặc là Tứ thiếu gia, đừng nói là Tây Sương phòng, chính là sau này thả ra làm quản sự điền trang cũng là chuyện dễ dàng a!
Nghĩ tới, làm tư thế “ không quấy rầy” với Nam Vĩnh tức phụ, rón rén bước thẳng ra ngoài.
Nam Vĩnh tức phụ đi nội thất với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới gục trong ngực Nam Vĩnh tức phụ, mà khóc một trận cho thỏa lòng.
Nam Vĩnh tức phụ nhìn hắn dần bình tĩnh lại, tinh tế khuyên nhủ hắn: “Ngũ thiếu gia, khi Hầu gia giao ngài cho phu nhân, phu nhân có thể ném ngài cho ma ma quản sự chiếu cố là được, cũng có thể mượn cớ ngài nuôi dưới danh nghĩa Đông di nương, an trí ngài ở biệt viện. Nhưng ngài xem phu nhân, chủ trì việc bếp núc, mỗi ngày bận rộn xoay quanh, không chỉ không trễ nải ngài, còn thưởng Nam ma ma cho ngài, nuôi ngài ở chính viện. Trời lạnh, làm áo lụa nhỏ cho ngài, trời nóng, đặt khối băng trong phòng ngài cho mát. Còn để Triệu tiên sinh dạy ngài học vỡ lòng, đưa ngài đi học biết lễ, dù là ruột thịt, chẳng qua cũng chỉ đến như thế, huống chi ngài là Hầu gia ôm từ bên ngoài về. Nhưng ngài xem, ngài đã làm gì? Cũng không biết nghe mấy câu huyên thuyên từ chỗ nào…., đã khóc náo tới tìm ta. May mắn là đang đóng cửa, nếu để ma ma quản sự trong phủ biết được, chẳng phải sẽ chê cười sau lưng phu nhân nói phu nhân không biết nhìn người, nuôi ngài lớn không công sao? Đó mới là làm cho người ta chê cười?”
Từ Tự Giới bị Nam Vĩnh tức phụ nói cho mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, thấp đầu, im lặng.
Nam Vĩnh tức phụ nhìn thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ôn nhu nói: “Ngũ thiếu gia, Nam ma ma chưa đọc qua sách, không biết những đạo lí lớn kia. Ta chỉ biết, càng là như vậy, ngài càng phải khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, làm phu nhân nở mặt, mới coi là không phụ ơn nuôi dưỡng của phu nhân.”
Nói xong Từ Tự Giới kích động, gật đầu lia lịa: “Ta nhất định sẽ cố gắng đi học, cho mẫu thân nở mặt.”
“Cái này đúng rồi!” Nam Vĩnh tức phụ cao hứng kéo Từ Tự Giới, “Tốt lắm, tốt lắm, ngài xem ngài, vừa khóc vừa cười , mặt giống như con mèo hoa. Như thế này làm sao ra ngoài a! Ma ma đi múc nước, ngài rửa mặt sạch sẽ. Sau này không thể lại như vậy!”
Từ Tự Giới thẹn thùng kêu “ vâng”, đợi Nam Vĩnh tức phụ đi bưng nước rồi, lại nhịn không được nhớ lại chuyện này.
Có phải là bởi vì … chuyện này, cho nên mẫu thân đặc biệt không thích mình ca diễn!
Hắn không khỏi âm thầm hạ quyết tâm.
Sau này nhất định phải cố gắng đi học, làm mẫu thân nở mặt mới được!
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy mẫu thân.
Vội vã rửa mặt cho xong, Từ Tự Giới liền đi gặp Thập Nhất Nương .
Thập Nhất Nương đang thương lượng chuyện lễ mừng năm mới với ma ma quản sự. Thấy hắn đi vào, đã đem chuyện bỏ qua một bên, cười hỏi hắn: “Làm sao?”
Trên kháng bàn bày một đống sổ sách, bảy tám ma ma quản sự xuôi tay cung kính đứng đó, chờ họ nói xong mới tiếp tục nghị sự.
Từ Tự Giới đột nhiên vừa xấu hổ vừa mắc cở.
Hắn quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương, ôm chân Thập Nhất Nương, đầu tựa vào đầu gối nàng.
“Mẫu thân. . . . . .” Chuyện cũ xoay tròn trong đầu hắn như đèn kéo quân, tất cả đều là khi còn bé, Thập Nhất Nương giúp hắn mặc quần áo, theo hắn chơi trò chơi
Hắn nghẹn ngào, nói không ra lời một câu, nước mắt đọng trong hốc mắt, lại sợ người khác phát hiện hắn khác thường, vội nhắm mắt lại, chóp mũi quanh quẩn mùi hoa hồng quen thuộc từ nhỏ.
Trong lòng nháy mắt an bình lại, chỉ cảm thấy ánh mắt càng ướt.
Thập Nhất Nương nhìn vậy lấy làm kỳ quái, cho là hắn là ở ngoại viện bị ủy khuất cái gì. Nên bảo mấy ma ma quản sự đến thiên thính…, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen sáng bóng của Từ Tự Giới, thanh âm càng thêm ôn hòa: “Làm sao? Có phải Giới ca nhi gặp chuyện gì không hài lòng không? Khóc lóc có ích lợi gì a, mau dậy nói cho mẹ nghe một chút.”
Từ Tự Giới thật vất vả mới nhịn được nước mắt.
Hắn cười ngẩng đầu, con ngươi đầy ngấn lệ trong suốt, óng ánh.
“Con không sao, chỉ là nhớ mẫu thân!” Hắn vừa nói, lại một lần nữa tựa đầu vào đầu gối Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương có thể cảm giác được hắn hơi khác, cũng không miễn cưỡng hắn nói gì. Cười nói: “Lớn như vậy rồi, làm sao lại như đứa bé.”
Từ Tự Giới cười, làm nũng một hồi, lúc này mới ra khỏi khách sảnh: “Mẫu thân, ngài nghị sự đi! Con phải trở về đi học rồi!”
Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng của hắn liền trầm tư chốc lát, bảo Thu Vũ đi gọi Hỉ nhi hầu hạ bên cạnh Từ Tự Giới tới đây, còn mình thì tiếp tục cùng ma ma quản sự nói chuyện.
Mà cũng ở trong khách sảnh Đạm Bạc trai, Từ Tự Truân đang như đấu sức đứng giằng co với Cát Cân.
Cát Cân nhìn Từ Tự Truân đang mang ánh nhìn phẫn nộ, ngầm thở dài, thấp giọng nói: “Nô tỳ biết Tứ thiếu gia trách nô tỳ nói chuyện này với Thái phu nhân. Nhưng đây là Thái phu nhân dặn dò đi dặn dò lại, hơn nữa nô tỳ cũng cảm thấy Thái phu nhân nói có đạo lí. Ngài và Ngũ thiếu gia mặc dù là huynh đệ, nhưng ngài là thế tử gia, nên có dáng vẻ của thế tử gia. Ngũ thiếu gia là thứ đệ, nên có dáng vẻ thứ đệ. Bằng không, ở trong mắt người khác, Từ gia chẳng phải là chẳng phân biệt được tôn ti rồi sao? Như vậy truyền ra ngoài, không chỉ ngài bị người nhạo báng, chính là Ngũ thiếu gia, chưa từng không bị người ta chỉ chỏ sau lưng, lại bị người chê cười!
Từ Tự Truân nghĩ tới Đậu Tịnh, nghĩ tới phổ khúc, nghĩ tới Vạn phu nhân giận dữ, lại nghĩ tới lo lắng của Thập Nhất Nương. . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ (ngàn lời vạn lời) đều đọng lại ở khóe miệng.
Hắn nhục chí bả vai thõng xuống.
Cát cân nhìn vậy, có chút hối hận mình nặng lời. Giọng điệu dịu lại, ôn nhu nói: “Tứ thiếu gia nếu là thật sự đau lòng Ngũ thiếu gia, thì bí mật giúp Ngũ thiếu gia khá hơn chút là được. Như vậy ở bên ngoài, người ta nhìn thấy cũng không thể nói ra nói vào. . . . . .”
Không đợi nàng nói hết, Từ Tự Truân đã lắc đầu với nàng, nói: “Cát Cân tỷ tỷ không cần nhiều lời. Đây là chuyện của ta. Ngươi là tổ mẫu ban tặng, cho nên ta vẫn kính trọng tỷ tỷ, lần này coi như xong. Sau này có chuyện gì, mong rằng Cát Cân tỷ tỷ nói trước với ta một tiếng.” Nói xong, liền đứng dậy vào nội thất, để lại Cát Cân với vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngài là Hầu gia ôm từ bên ngoài về.” Nam vĩnh tức phụ ngưng mắt nhìn ánh mắt Từ Tự Giới, “Khi đó, ngài mới ba tuổi. Quần áo lam lũ, cốt sấu như sài ( gầy như cái que ), nhìn thấy thứ gì bắt được liền ăn. Hầu gia đem ngài giao cho phu nhân, nói, mẹ đẻ ngài đã qua đời, ngài không có người chăm sóc, để cho phu nhân chiếu cố ngài. Ta vốn là người hầu hạ chải đầu bên cạnh phu nhân, phu nhân thấy ta chững chạc đàng hoàng, lại có nữ nhi lớn gần bằng Ngũ thiếu gia, đã đem ta đặt vào phòng Ngũ thiếu gia.”
“Từ bên ngoài ôm về. . . . . .” Từ Tự Giới lẩm bẩm, rất nhiều chuyện cũ rõ ràng như đã được phủi hết bụi.
Phòng ở hôi hám, quần áo cũ rách, nóc nhà dột mưa, có người say rượu ở ngoài đập đồ, cách vách truyền đến tiếng diễn xướng di di nha nha. . . . .
“Mẹ đẻ của ta, mẹ đẻ của ta là hạng người gì?” Từ Tự Giới vừa lầm bầm, vừa tràn đầy cầu khẩn nhìn về phía Nam Vĩnh tức phụ, thật giống như đang van xin, van xin Nam Vĩnh tức phụ nói cho hắn sự thật, lại giống như van xin nàng ngàn vạn lần đừng bảo cái phỏng đoàn của hắn là đáp án
“Ta cũng không biết!” thần sắc Nam vĩnh tức phụ thẳng thắn, khiến Từ Tự Giới phải tin tưởng, “Hầu gia chỉ nói với bên ngoài là hắn nằm mơ thấy vị Đông di nương đã chết kia trôi qua rất đau khổ, sau khi chết ngay cả người dâng hương cũng không có. Ngẫu nhiên thấy Ngũ thiếu gia có đôi mắt giống như Hầu gia ở thiện đường, cảm thấy đây là duyên phận, liền ôm trở về.”
Trong đầu Từ Tự Giới rối loạn tung, đem lờiNam vĩnh tức phụ nói lẩm bẩm mấy lần ở trong lòng, lúc này mới tĩnh tâm ngẫm nghĩ.
Nếu hắn là ôm về từ thiện đường, phụ thân làm sao biết mẹ đẻ mình đã qua đời, không có người phó thác.
Đông thị mặc dù là di nương, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nghe nói di nương chặt đứt hương hỏa .
Trước khi hắn tới nhà, phụ thân đã có hai ca ca rồi, tuổi mẫu thân cũng không lớn, tại sao lại muốn đem mình nuôi trong phòng……. Còn có đôi mắt phượng kia giống mắt phụ thân, nhị ca, lục đệ như đúc…….
Xẹc qua nhanh như tia lửa điện, một ý niệm hiện lên trong đầu.
“Ma ma!” Sắc mặt Từ Tự Giới tái nhợt lẩm bẩm nói, “Ta, ta có phải con ngoại thất không?”
Nam Vĩnh tức phụ nhìn hắn đồng tình, nhẹ nhàng thở dài: “Người bên ngoài cũng nói như vậy.”
Đúng vậy a, chỉ có như vậy, mới có thể giải thích được rõ ràng!
Từ Tự Giới bỗng ngây người như phỗng đứng ở đó.
Nam Vĩnh tức phụ ôm hắn thật chặt.
Một hồi lâu, hắn tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Nam Vĩnh tức phụ, thất hồn lạc phách đi ra phía ngoài.
Nam Vĩnh tức phụ nghĩ tới cuộc sống hiện tại của Từ Tự Giới, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng.
Trẻ con lớn khôn, tâm tư liền nhiều hơn, cũng không dễ dạy dỗ như vậy. . . . . . Hắn mới nghe nói sơ đã như thế, nếu thật sự biết rõ không biết sẽ ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Nam Vĩnh tức phụ vội gọi Từ Tự Giới lại: “Ngũ thiếu gia, ngài có tin lời ta hay không!”
Từ Tự Giới xoay người, mờ mịt nhìn Nam Vĩnh tức phụ.
Nam Vĩnh tức phụ tiến lên, nắm lấy tay Từ Tự Giới: “Nam ma ma của ngài là một người thành thực, chuyện đã nhận thức thì sẽ không thay đổi. Ta không cần biết người bên ngoài nói thế nào, bất kể Hầu gia nói sao, cũng không quản ngài nghĩ sao, theo ta thấy, phu nhân đáp ứng nuôi ngài, chính là đã nhận ngài. Ngài chính là nhi tử của Hầu gia, là Ngũ thiếu gia trong cái phủ này………”
Lời của nàng còn chưa nói hết, Từ Tự Giới đã cười: “Ta, ta đây coi là cái gì Ngũ thiếu gia. . . . . . Khó trách Đậu công tử sai sử ta, khó trách Thái phu nhân không thích. . . . . . Ta. . . . . .” Nụ cười của hắn thảm đạm, “Nhi tử ngoại thất. . . . . . Ta chỉ làm mẫu thân mất thể diện. . . . . .”
“Ngũ thiếu gia!” Nam Vĩnh tức phụ nghe xong mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, “Ngài nói như vậy, phu nhân biết được sẽ thương tâm bao nhiêu! Ngài mặc dù không phải do phu nhân sinh, nhưng phu nhân đem ngài nuôi ở bên người, như là ruột thịt, Tứ thiếu gia có, thì ngài có, Lục thiếu gia có, ngài cũng có. Ngài chỉ biết nỗi đau của mình, có nghĩ đến tâm tình của phu nhân không!”
Từ Tự Giới nghe sửng sốt, trên mặt dần dần lộ vẻ sám hối: “Ta. . . . . . Ta. . . .”
Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Thập Nhất Nương. Đêm tuyết mùa đông, phụng bồi hắn học dưới đèn. . . . . . Trời rất nóng, quạt cho hắn viết chữ to. . . . . . khi hắn làm sai chuyện, nhẹ giọng nhỏ nhẹ dạy hắn. . . . . . Được tiên sinh khen ngợi, khuôn mặt cao hứng sáng lên, còn có thể ôm mình. . . . . .
“Nam ma ma!” Từ Tự Giới nhào vào trong ngực Nam Vĩnh tức phụ, gào khóc .
Có thể khóc lên là tốt rồi a!
Chỉ sợ hắn dầu muối không ăn, lời hữu ích đều nghe không vào.
Nam Vĩnh tức phụ ôm hắn, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng hắn, tựa như khi hắn còn bé an ủi hắn.
Từ Tự Giới khóc lớn tiếng hơn.
Người đi ngoài sân nghe được động tĩnh đi đến cười hỏi: “Ôi, đây là làm sao?”
Nhìn thấy là Từ Tự Giới, người nọ cười cười.
Làm quản sự ma ma trong phòng chủ tử từ khi chủ tử còn bé thì có điển tốt này, bất kể chủ tử lớn thế nào, luôn sẽ nhớ thương mình. . . . . . Đáng tiếc là người hầu trong phòng Ngũ thiếu gia, nếu là ở trong phòng Lục thiếu gia hoặc là Tứ thiếu gia, đừng nói là Tây Sương phòng, chính là sau này thả ra làm quản sự điền trang cũng là chuyện dễ dàng a!
Nghĩ tới, làm tư thế “ không quấy rầy” với Nam Vĩnh tức phụ, rón rén bước thẳng ra ngoài.
Nam Vĩnh tức phụ đi nội thất với Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới gục trong ngực Nam Vĩnh tức phụ, mà khóc một trận cho thỏa lòng.
Nam Vĩnh tức phụ nhìn hắn dần bình tĩnh lại, tinh tế khuyên nhủ hắn: “Ngũ thiếu gia, khi Hầu gia giao ngài cho phu nhân, phu nhân có thể ném ngài cho ma ma quản sự chiếu cố là được, cũng có thể mượn cớ ngài nuôi dưới danh nghĩa Đông di nương, an trí ngài ở biệt viện. Nhưng ngài xem phu nhân, chủ trì việc bếp núc, mỗi ngày bận rộn xoay quanh, không chỉ không trễ nải ngài, còn thưởng Nam ma ma cho ngài, nuôi ngài ở chính viện. Trời lạnh, làm áo lụa nhỏ cho ngài, trời nóng, đặt khối băng trong phòng ngài cho mát. Còn để Triệu tiên sinh dạy ngài học vỡ lòng, đưa ngài đi học biết lễ, dù là ruột thịt, chẳng qua cũng chỉ đến như thế, huống chi ngài là Hầu gia ôm từ bên ngoài về. Nhưng ngài xem, ngài đã làm gì? Cũng không biết nghe mấy câu huyên thuyên từ chỗ nào…., đã khóc náo tới tìm ta. May mắn là đang đóng cửa, nếu để ma ma quản sự trong phủ biết được, chẳng phải sẽ chê cười sau lưng phu nhân nói phu nhân không biết nhìn người, nuôi ngài lớn không công sao? Đó mới là làm cho người ta chê cười?”
Từ Tự Giới bị Nam Vĩnh tức phụ nói cho mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, thấp đầu, im lặng.
Nam Vĩnh tức phụ nhìn thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ôn nhu nói: “Ngũ thiếu gia, Nam ma ma chưa đọc qua sách, không biết những đạo lí lớn kia. Ta chỉ biết, càng là như vậy, ngài càng phải khiêm tốn hiểu lễ nghĩa, làm phu nhân nở mặt, mới coi là không phụ ơn nuôi dưỡng của phu nhân.”
Nói xong Từ Tự Giới kích động, gật đầu lia lịa: “Ta nhất định sẽ cố gắng đi học, cho mẫu thân nở mặt.”
“Cái này đúng rồi!” Nam Vĩnh tức phụ cao hứng kéo Từ Tự Giới, “Tốt lắm, tốt lắm, ngài xem ngài, vừa khóc vừa cười , mặt giống như con mèo hoa. Như thế này làm sao ra ngoài a! Ma ma đi múc nước, ngài rửa mặt sạch sẽ. Sau này không thể lại như vậy!”
Từ Tự Giới thẹn thùng kêu “ vâng”, đợi Nam Vĩnh tức phụ đi bưng nước rồi, lại nhịn không được nhớ lại chuyện này.
Có phải là bởi vì … chuyện này, cho nên mẫu thân đặc biệt không thích mình ca diễn!
Hắn không khỏi âm thầm hạ quyết tâm.
Sau này nhất định phải cố gắng đi học, làm mẫu thân nở mặt mới được!
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy mẫu thân.
Vội vã rửa mặt cho xong, Từ Tự Giới liền đi gặp Thập Nhất Nương .
Thập Nhất Nương đang thương lượng chuyện lễ mừng năm mới với ma ma quản sự. Thấy hắn đi vào, đã đem chuyện bỏ qua một bên, cười hỏi hắn: “Làm sao?”
Trên kháng bàn bày một đống sổ sách, bảy tám ma ma quản sự xuôi tay cung kính đứng đó, chờ họ nói xong mới tiếp tục nghị sự.
Từ Tự Giới đột nhiên vừa xấu hổ vừa mắc cở.
Hắn quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương, ôm chân Thập Nhất Nương, đầu tựa vào đầu gối nàng.
“Mẫu thân. . . . . .” Chuyện cũ xoay tròn trong đầu hắn như đèn kéo quân, tất cả đều là khi còn bé, Thập Nhất Nương giúp hắn mặc quần áo, theo hắn chơi trò chơi
Hắn nghẹn ngào, nói không ra lời một câu, nước mắt đọng trong hốc mắt, lại sợ người khác phát hiện hắn khác thường, vội nhắm mắt lại, chóp mũi quanh quẩn mùi hoa hồng quen thuộc từ nhỏ.
Trong lòng nháy mắt an bình lại, chỉ cảm thấy ánh mắt càng ướt.
Thập Nhất Nương nhìn vậy lấy làm kỳ quái, cho là hắn là ở ngoại viện bị ủy khuất cái gì. Nên bảo mấy ma ma quản sự đến thiên thính…, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen sáng bóng của Từ Tự Giới, thanh âm càng thêm ôn hòa: “Làm sao? Có phải Giới ca nhi gặp chuyện gì không hài lòng không? Khóc lóc có ích lợi gì a, mau dậy nói cho mẹ nghe một chút.”
Từ Tự Giới thật vất vả mới nhịn được nước mắt.
Hắn cười ngẩng đầu, con ngươi đầy ngấn lệ trong suốt, óng ánh.
“Con không sao, chỉ là nhớ mẫu thân!” Hắn vừa nói, lại một lần nữa tựa đầu vào đầu gối Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương có thể cảm giác được hắn hơi khác, cũng không miễn cưỡng hắn nói gì. Cười nói: “Lớn như vậy rồi, làm sao lại như đứa bé.”
Từ Tự Giới cười, làm nũng một hồi, lúc này mới ra khỏi khách sảnh: “Mẫu thân, ngài nghị sự đi! Con phải trở về đi học rồi!”
Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng của hắn liền trầm tư chốc lát, bảo Thu Vũ đi gọi Hỉ nhi hầu hạ bên cạnh Từ Tự Giới tới đây, còn mình thì tiếp tục cùng ma ma quản sự nói chuyện.
Mà cũng ở trong khách sảnh Đạm Bạc trai, Từ Tự Truân đang như đấu sức đứng giằng co với Cát Cân.
Cát Cân nhìn Từ Tự Truân đang mang ánh nhìn phẫn nộ, ngầm thở dài, thấp giọng nói: “Nô tỳ biết Tứ thiếu gia trách nô tỳ nói chuyện này với Thái phu nhân. Nhưng đây là Thái phu nhân dặn dò đi dặn dò lại, hơn nữa nô tỳ cũng cảm thấy Thái phu nhân nói có đạo lí. Ngài và Ngũ thiếu gia mặc dù là huynh đệ, nhưng ngài là thế tử gia, nên có dáng vẻ của thế tử gia. Ngũ thiếu gia là thứ đệ, nên có dáng vẻ thứ đệ. Bằng không, ở trong mắt người khác, Từ gia chẳng phải là chẳng phân biệt được tôn ti rồi sao? Như vậy truyền ra ngoài, không chỉ ngài bị người nhạo báng, chính là Ngũ thiếu gia, chưa từng không bị người ta chỉ chỏ sau lưng, lại bị người chê cười!
Từ Tự Truân nghĩ tới Đậu Tịnh, nghĩ tới phổ khúc, nghĩ tới Vạn phu nhân giận dữ, lại nghĩ tới lo lắng của Thập Nhất Nương. . . . . . Thiên ngôn vạn ngữ (ngàn lời vạn lời) đều đọng lại ở khóe miệng.
Hắn nhục chí bả vai thõng xuống.
Cát cân nhìn vậy, có chút hối hận mình nặng lời. Giọng điệu dịu lại, ôn nhu nói: “Tứ thiếu gia nếu là thật sự đau lòng Ngũ thiếu gia, thì bí mật giúp Ngũ thiếu gia khá hơn chút là được. Như vậy ở bên ngoài, người ta nhìn thấy cũng không thể nói ra nói vào. . . . . .”
Không đợi nàng nói hết, Từ Tự Truân đã lắc đầu với nàng, nói: “Cát Cân tỷ tỷ không cần nhiều lời. Đây là chuyện của ta. Ngươi là tổ mẫu ban tặng, cho nên ta vẫn kính trọng tỷ tỷ, lần này coi như xong. Sau này có chuyện gì, mong rằng Cát Cân tỷ tỷ nói trước với ta một tiếng.” Nói xong, liền đứng dậy vào nội thất, để lại Cát Cân với vẻ mặt kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.