Chương 428: Tình Nghĩa ( trung )
Chi Chi
14/02/2014
Thập Nhất Nương cũng không khách khí, ăn liền hai miếng, lại uống vài ngụm cháo gà mới ngừng.
“Hầu gia trở lại lúc này, thế chuyện bên kia đã có manh mối chưa?” Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi, ánh mắt mơ hồ hàm chứa ân cần, “Ta nghe tiểu nha hoàn nói, phát hiện một mặt nạ sau phòng Nhạn Dung. Chắc là Hầu gia có gì muốn hỏi thiếp thân?”
Không có giải thích, cũng không có kêu oan, Thập Nhất Nương không nhanh không chậm nói, thái độ thành kính chân thành mà thản nhiên.
Từ Lệnh Nghi có chút giật mình.
Lúc hắn đi, Thập Nhất Nương nhìn như dịu ngoan, sau lưng lại lộ ra lạnh nhạt và xa cách kháng cự hắn, nhưng chỉ chớp mắt, thậm chí là khi Thập Nhất Nương đã biết tra ra mặt nạ sau phòng Nhạn Dung, cái loại lạnh nhạt và xa cách của Thập Nhất Nương đối với hắn lại đột nhiên tiêu tan, như đã tan biến ngờ vực trước đó, ngược lại có loại đồng sinh cộng khí cứu nhau trong hoạn nạn.
Mình thay đổi thất thường, không trách Từ Lệnh Nghi ngờ vực.
Thập Nhất Nương nghĩ đến hắn còn có thể tín nhiệm mình trong tình huống liên quan đến an nguy của con cái, lại nghĩ đến mình hoài nghi hắn, thì trong lòng lại âm ỉ có chút áy náy.
Có sai thì sửa, là chuyện tốt vô cùng.
Vả lại mình cũng không phải là người dễ giận như vậy.
Nàng nghĩ ngợi, mở to mắt hạnh liếc xéo Từ Lệnh Nghi một cái, sau đó đỏ mặt rũ mí mắt, ấp úng nói: “Lúc trước ta thấy Hầu gia phân phó ta nhìn nương, cho là Hầu gia hoài nghi ta liên quan tới chuyện này. Không khỏi có chút nản lòng thoái chí. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi sững sờ.
Hắn không nghĩ tới Thập Nhất Nương sẽ thản nhiên nói chuyện không vui với mình, nhưng càng nhiều hơn là, bởi vì Thập Nhất Nương hết sức chân thành đối với hắn mà rung động tự đáy lòng.
“Đứa ngốc.” Giọng nói của Từ Lệnh Nghi bất giác thấp đi, ôn thuần và nồng hậu, giống như tinh chất sô cô la màu nâu, ấm áp lòng người, “lúc ấy Truân ca bị sợ hãi, ta sợ có người đục nước béo cò hù dọa nàng, cho nên nhờ nương chăm sóc nàng.” Lại cảm thấy bộ dạng Thập Nhất Nương ở bên cạnh vô cùng đáng yêu, thì cười xoa xoa đầu nàng, không nhịn được hỏi: “Vậy là lúc nào nàng biết ta không hoài nghi nàng?”
Thập Nhất Nương vuốt đầu tóc, giận mắng một tiếng “Hầu gia”, lúc này mới nói: “Ta nghe tiểu nha hoàn nói, ngài phát hiện một mặt nạ ở sau phòng Nhạn Dung, lại bảo người tiếp tục tra xét. Thế mới biết ta hiểu lầm Hầu gia rồi.” Hai gò má nàng đỏ ửng lên, “nếu Hầu gia nghi ta, có thể để Nhạn Dung làm người chịu tội thay đến đây dừng lại. Giấy không bọc được lửa, chuyện Nhạn Dung làm người chịu tội thay sớm muộn sẽ bị người phát hiện. Đến lúc đó ta lại không tránh được bị người chỉ chỉ chỏ chỏ. Bởi vì tin tưởng ta không liên quan đến chuyện này, bởi vì không muốn để ta chịu tiếng oan, cho nên khi nghe nói bóng người kia vọt vào nhà giữa, Hầu gia mới đành phải tra xét . . . . . .”
Suy tính nhọc nhằn của mình có thể được người ta cảm nhận, đáy lòng Từ Lệnh Nghi trào dâng niềm vui sướng.
Hắn ôm Thập Nhất Nương vào trong lòng: “Nàng a, hậu tri hậu giác về sau mới biết, quá chậm chạp rồi!”
Nói lời trách móc, nhưng giọng nói lại rất thân mật.
Thập Nhất Nương ngượng ngùng ôm eo Từ Lệnh Nghi, tựa đầu vào bả vai hắn cười.
Lại nghĩ kể từ khi đến Từ gia, nàng chưa từng làm chuyện gì làm cho người ta đồn đại chấn động, Từ Lệnh Nghi lại tin tưởng mình như vậy, còn có chút khinh suất.
Ở trong lòng nhịn hai hồi, bởi đó trước nói thẳng thắn, rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng nói: “Sao Hầu gia lại tin tưởng chuyện này không liên quan tới thiếp thân đây?”
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng ôm nàng: “Thập Nhất Nương của chúng ta, vừa yếu ớt, vừa già mồm, nhưng từ trong xương thì cứng cõi bong bong, khinh thường làm chuyện xấu xa như vậy!”
Thập Nhất Nương đột nhiên đôi mắt cay sè.
Nàng nhắm mắt lại.
Trong lòng không có vui mừng và cảm động sâu sắc, mà có, là sự rối loạn như ma khó hiểu, cắt đi vẫn loạn.
Từ Lệnh Nghi không hiểu lý do, lúc này chỉ cảm thấy thân thể nằm ở trong lòng mình mềm như không có xương, thật giống như toàn dựa vào mình chống đỡ mới không tan thành nước, không khỏi vỗ nhè nhẹ thân thể của nàng an ủi; “Không có chuyện gì, chuyện này có ta ở đây!”
Thập Nhất Nương cho mình phóng túng trong khoảnh khắc, sau đó thu lại tâm tình ngồi thẳng người, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, đã tra ra là ai hù dọa Truân ca không?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Từ Lệnh Nghi cũng có phần nghiêm nghị.
“Tạm thời còn chưa điều tra ra.” Giọng nói của hắn có chút trầm thấp, “Đầu tiên là ta khóa cửa, để cho nha hoàn, bà tử trong nhà tự xác minh lẫn nhau, xem có người nào sót không.” Nói xong, hắn nhíu nhíu mày, “Tra ra giữa giờ tuất chỉ có Nhạn Dung và Tần thị không có ở phòng.”
“Tần di nương!” Thập Nhất Nương sững sờ, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, lại biến mất vô hình, làm cho nàng bắt cũng bắt không được.
“Ừ!” Từ Lệnh Nghi khẽ cắn quay hàm nói, “Thúy Ngọc trong phòng Tần thị nói, Tần thị đi xuyến môn chỗ Dịch di nương trong phòng Tam ca, ta gọi Dịch di nương tới hỏi, lời của Dịch di nương khớp với lời của Thuý Ngọc. Sau lại hỏi Nhạn Dung, Nhạn Dung nói nàng đi chỗ Tào An, để cho Tào An giúp chuyển thư về nhà. Chiếu Ảnh đi hỏi Tào An, Tào An nói giống Nhạn Dung, còn cầm thư làm chứng.”
Thập Nhất Nương lắng nghe, nói: “Đều ra ngoài không ở trong sân, vậy bà tử giữ cửa hẳn là biết các nàng ra cửa lúc nào? Rồi là trở về lúc nào? Là đi từ cửa trước hay là đi cửa sau . . . . . .”
Từ Lệnh Nghi thấy nàng một câu lại một câu, lại câu nào cũng có lý, cười nhẹ nói: “Nàng hiểu nhiều lắm”, sau đó nói: “Hỏi rồi, nhưng trùng hợp là cả hai người đều đi cửa sau, Tần di nương ra cửa trước, không tới một chén trà thời gian, Nhạn Dung cũng ra cửa. Bởi vì hai người đều dặn dò giúp để cửa, bà tử nghĩ thời gian còn sớm, cũng chưa khóa cửa, chỉ khép hờ, về phần hai người trở về lúc nào, nếu không phải Nhạn Dung gọi nàng khóa cửa, chỉ sợ nàng còn có thể tiếp tục đánh bài với người ta, đâu rõ hai người trở lại lúc nào!”
“Vậy thì giày?” Thập Nhất Nương khẽ nhăn mày, “trước đó có mưa. Nghe Trà Hương nói, lúc ấy bóng đen đột nhiên xông tới, vậy khẳng định không đi giày gỗ. Dưới tàng cây bên cạnh đều là rêu xanh, trên giày thể nào cũng sẽ dính chút ít bùn đất, rêu xanh.”
“Điều tra rồi.” Từ Lệnh Nghi nói, “Hai người đều nói đi giày gỗ ra ngoài, hơn nữa mặc dù đáy giày của các nàng đều hơi ẩm, nhưng cũng sạch sẽ, không có bùn đất gì….”
“Nói như vậy, tất cả mũi nhọn đều chỉ vào Nhạn Dung?” Sắc mặt Thập Nhất Nương có chút trầm trọng.
“Ta cũng biết vậy, nếu như là Nhạn Dung, mặt nạ này ném nơi nào chả tốt, cần gì phải mang về?” Sắc mặt Từ Lệnh Nghi lạnh lùng, “Cho nên ta cho giải tán đám người điều tra, chỉ để lại Lâm Ba và Chiếu Ảnh ở sương phòng trông coi Nhạn Dung bị giam, lại để cho Tiểu Ngũ đi đến nơi chuyện xảy ra xem một chút, xem có thể tìm được thứ gì không, ta thì trở về bên này lạt mềm buộc chặt. Cứ như vậy, có lẽ người kia sẽ buông lỏng đề phòng, lộ ra sơ sót.”
**************
“Nói như vậy, Hầu gia để cho Lâm Ba và Chiếu Ảnh giam Nhạn Dung lại?”
Đông Hồng gật đầu, thấp giọng nói: “Đâu chỉ như vậy. Hầu gia cũng trở về chỗ Thái phu nhân.”
Văn di nương ra vẻ có chút âm tình bất định.
Nếu như Từ Tự Truân bị dọa sợ u mê, chuyện này lại đổ trên đầu của Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương nhất thời không nghĩ ra lửa giận công tâm sẩy thai rồi, trong phủ này chỉ sợ là thiên hạ của Từ Tự Dụ rồi!
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi mím miệng thật chặt.
Chẳng lẽ muốn nàng phải kiếm sống dưới tay Tần thị sao?
Vẻ mặt của Văn di nương lại phong phú chút ít.
Nàng phân phó Đông Hồng: “Ngươi đi tìm đồng tiền cho ta, ta muốn, ta muốn đánh chẵn lẻ.”
Khuya khoắt , thật vất vả những người trông chừng kia mới tản đi, di nương không muốn ngủ một giấc ngon lành dưỡng đủ tinh thần, lại còn đánh chẵn lẻ.
Nàng vừa nói thầm ở trong lòng, vừa đi lấy đồng tiền.
Văn di nương chắp tay trước ngực, kẹp tiền ở giữa, lẩm bẩm “Nếu như là chẵn, ta liền nói. Nếu như là lẻ, đó chính là để cho ta đừng nói”, ném tiền lên trên kháng. Là lẻ!
“Lần này không tính, lần nữa!” Nàng nói xong, cầm lấy tiền tung lần nữa.
Là chẵn!
Nàng lại nở một nụ cười thật to.
Tần di nương lại ngáp dài một cái: “Cuối cùng cũng đi!” Sau đó ngồi ở bên giường, “ta đoán ngày mai vành mắt của mọi người đều xanh cả.”
Thúy nhi cũng không cảm thấy lời này thú vị, nàng ngồi xổm xuống cởi giày cho Tần di nương, trong lòng lại tính chuyện khác.
“Di nương,” Nàng có chút lo lắng, “Chuyện này hẳn là cứ như vậy kết thúc sao? Bọn họ cũng sẽ không sẽ tìm ngài đi hỏi một mình nữa chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Tần di nương cười, “Vừa tra ra Nhạn Dung, còn tra nữa, chỉ càng đào ra phu nhân. Với tính cách của Hầu gia, chắc chắn sẽ tìm một lý do đường hoàng kết thúc chuyện này.”
“Vậy Tứ thiếu gia. . . . . .”
“Ai bảo số hắn không tốt!” Tần di nương có chút xem thường, “Đây cũng là chuyện không có cách nào!”
Thúy nhi vẫn có chút không tin.
“Ngươi vào phủ mới mấy năm.” Tần di nương cười nhạo nói, “Mau ngủ đi! Sau này ở trong phủ lâu, dĩ nhiên là sẽ biết.”
Thúy nhi liền “vâng”, hầu hạ Tần di nương đi ngủ.
Kiều Liên Phòng sớm muốn nghỉ ngơi, chẳng qua là bị quấy như vậy, đã sớm xua tan cơn buồn ngủ đi, ngược lại không quá muốn ngủ rồi. Nàng đang nói chuyện không chút liên quan cùng Tú Duyên: “Ngươi cũng không cần lo lắng ta, mấy ngày nay Hứa ma ma đang dạy bảo tiểu nha hoàn, đến lúc đó ngươi đi chọn một. Coi như là ngươi đang ở đây hầu hạ bên cạnh ta.”
Khóe mắt Tú Duyên ướt át, nói: “Di nương, nếu không, ta cũng ở lại Từ phủ đi! Nhất định có thể săn sóc người!”
“Không cần.” Thái độ của Kiều Liên Phòng rất kiên quyết, “Ngươi gả đến Từ gia, sống hay chết, cũng không phải do chúng ta. Còn không bằng nhân cơ hội này gả ra ngoài.”
Tú Duyên không có lên tiếng, nhẹ nhàng trở mình.
Dương thị còn lại là trằn trọc trở mình không thể ngủ.
Nếu như tất cả đầu mối chuyện này đều chỉ hướng Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi sẽ làm sao đây?
Bất hiếu có ba, vô hậu vi đại (bất hiếu có ba tội, không có con là tội lớn nhất). Hắn hẳn là càng xem trọng con nối dòng đi?
Công khai hại thế tử gia của Vĩnh Bình Hầu phủ, bất kể trên mặt mũi, hay là ở trong lòng, đều nên xử trí nghiêm khắc đi?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng luôn cảm thấy có chút không đúng, thật giống như có chỗ nào là mình không để mắt đến lại vô cùng quan trọng.
“Vậy Hầu gia nghỉ ngơi đã? Hay là chờ tin tức của Ngũ gia?” Thập Nhất Nương hỏi Từ Lệnh Nghi.
“Cứ chờ tin tức của Tiểu Ngũ đi!” Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói, “Một trận mưa tiếp một trận mưa, khuya hôm nay không điều tra cẩn thận. Sáng sớm ngày mai, chỉ sợ sẽ bị nước mưa cọ rửa rồi.” Lại nói, “Nàng đi nghỉ ngơi sớm đi! Đừng cùng ta thức đêm.”
Thập Nhất Nương lo cho đứa bé trong bụng, vừa lên tiếng, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Tứ phu nhân, Đông Hồng trong phòng Văn di nương cầu kiến!”
“Hầu gia trở lại lúc này, thế chuyện bên kia đã có manh mối chưa?” Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi, ánh mắt mơ hồ hàm chứa ân cần, “Ta nghe tiểu nha hoàn nói, phát hiện một mặt nạ sau phòng Nhạn Dung. Chắc là Hầu gia có gì muốn hỏi thiếp thân?”
Không có giải thích, cũng không có kêu oan, Thập Nhất Nương không nhanh không chậm nói, thái độ thành kính chân thành mà thản nhiên.
Từ Lệnh Nghi có chút giật mình.
Lúc hắn đi, Thập Nhất Nương nhìn như dịu ngoan, sau lưng lại lộ ra lạnh nhạt và xa cách kháng cự hắn, nhưng chỉ chớp mắt, thậm chí là khi Thập Nhất Nương đã biết tra ra mặt nạ sau phòng Nhạn Dung, cái loại lạnh nhạt và xa cách của Thập Nhất Nương đối với hắn lại đột nhiên tiêu tan, như đã tan biến ngờ vực trước đó, ngược lại có loại đồng sinh cộng khí cứu nhau trong hoạn nạn.
Mình thay đổi thất thường, không trách Từ Lệnh Nghi ngờ vực.
Thập Nhất Nương nghĩ đến hắn còn có thể tín nhiệm mình trong tình huống liên quan đến an nguy của con cái, lại nghĩ đến mình hoài nghi hắn, thì trong lòng lại âm ỉ có chút áy náy.
Có sai thì sửa, là chuyện tốt vô cùng.
Vả lại mình cũng không phải là người dễ giận như vậy.
Nàng nghĩ ngợi, mở to mắt hạnh liếc xéo Từ Lệnh Nghi một cái, sau đó đỏ mặt rũ mí mắt, ấp úng nói: “Lúc trước ta thấy Hầu gia phân phó ta nhìn nương, cho là Hầu gia hoài nghi ta liên quan tới chuyện này. Không khỏi có chút nản lòng thoái chí. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi sững sờ.
Hắn không nghĩ tới Thập Nhất Nương sẽ thản nhiên nói chuyện không vui với mình, nhưng càng nhiều hơn là, bởi vì Thập Nhất Nương hết sức chân thành đối với hắn mà rung động tự đáy lòng.
“Đứa ngốc.” Giọng nói của Từ Lệnh Nghi bất giác thấp đi, ôn thuần và nồng hậu, giống như tinh chất sô cô la màu nâu, ấm áp lòng người, “lúc ấy Truân ca bị sợ hãi, ta sợ có người đục nước béo cò hù dọa nàng, cho nên nhờ nương chăm sóc nàng.” Lại cảm thấy bộ dạng Thập Nhất Nương ở bên cạnh vô cùng đáng yêu, thì cười xoa xoa đầu nàng, không nhịn được hỏi: “Vậy là lúc nào nàng biết ta không hoài nghi nàng?”
Thập Nhất Nương vuốt đầu tóc, giận mắng một tiếng “Hầu gia”, lúc này mới nói: “Ta nghe tiểu nha hoàn nói, ngài phát hiện một mặt nạ ở sau phòng Nhạn Dung, lại bảo người tiếp tục tra xét. Thế mới biết ta hiểu lầm Hầu gia rồi.” Hai gò má nàng đỏ ửng lên, “nếu Hầu gia nghi ta, có thể để Nhạn Dung làm người chịu tội thay đến đây dừng lại. Giấy không bọc được lửa, chuyện Nhạn Dung làm người chịu tội thay sớm muộn sẽ bị người phát hiện. Đến lúc đó ta lại không tránh được bị người chỉ chỉ chỏ chỏ. Bởi vì tin tưởng ta không liên quan đến chuyện này, bởi vì không muốn để ta chịu tiếng oan, cho nên khi nghe nói bóng người kia vọt vào nhà giữa, Hầu gia mới đành phải tra xét . . . . . .”
Suy tính nhọc nhằn của mình có thể được người ta cảm nhận, đáy lòng Từ Lệnh Nghi trào dâng niềm vui sướng.
Hắn ôm Thập Nhất Nương vào trong lòng: “Nàng a, hậu tri hậu giác về sau mới biết, quá chậm chạp rồi!”
Nói lời trách móc, nhưng giọng nói lại rất thân mật.
Thập Nhất Nương ngượng ngùng ôm eo Từ Lệnh Nghi, tựa đầu vào bả vai hắn cười.
Lại nghĩ kể từ khi đến Từ gia, nàng chưa từng làm chuyện gì làm cho người ta đồn đại chấn động, Từ Lệnh Nghi lại tin tưởng mình như vậy, còn có chút khinh suất.
Ở trong lòng nhịn hai hồi, bởi đó trước nói thẳng thắn, rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng nói: “Sao Hầu gia lại tin tưởng chuyện này không liên quan tới thiếp thân đây?”
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng ôm nàng: “Thập Nhất Nương của chúng ta, vừa yếu ớt, vừa già mồm, nhưng từ trong xương thì cứng cõi bong bong, khinh thường làm chuyện xấu xa như vậy!”
Thập Nhất Nương đột nhiên đôi mắt cay sè.
Nàng nhắm mắt lại.
Trong lòng không có vui mừng và cảm động sâu sắc, mà có, là sự rối loạn như ma khó hiểu, cắt đi vẫn loạn.
Từ Lệnh Nghi không hiểu lý do, lúc này chỉ cảm thấy thân thể nằm ở trong lòng mình mềm như không có xương, thật giống như toàn dựa vào mình chống đỡ mới không tan thành nước, không khỏi vỗ nhè nhẹ thân thể của nàng an ủi; “Không có chuyện gì, chuyện này có ta ở đây!”
Thập Nhất Nương cho mình phóng túng trong khoảnh khắc, sau đó thu lại tâm tình ngồi thẳng người, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, đã tra ra là ai hù dọa Truân ca không?”
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Từ Lệnh Nghi cũng có phần nghiêm nghị.
“Tạm thời còn chưa điều tra ra.” Giọng nói của hắn có chút trầm thấp, “Đầu tiên là ta khóa cửa, để cho nha hoàn, bà tử trong nhà tự xác minh lẫn nhau, xem có người nào sót không.” Nói xong, hắn nhíu nhíu mày, “Tra ra giữa giờ tuất chỉ có Nhạn Dung và Tần thị không có ở phòng.”
“Tần di nương!” Thập Nhất Nương sững sờ, có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, lại biến mất vô hình, làm cho nàng bắt cũng bắt không được.
“Ừ!” Từ Lệnh Nghi khẽ cắn quay hàm nói, “Thúy Ngọc trong phòng Tần thị nói, Tần thị đi xuyến môn chỗ Dịch di nương trong phòng Tam ca, ta gọi Dịch di nương tới hỏi, lời của Dịch di nương khớp với lời của Thuý Ngọc. Sau lại hỏi Nhạn Dung, Nhạn Dung nói nàng đi chỗ Tào An, để cho Tào An giúp chuyển thư về nhà. Chiếu Ảnh đi hỏi Tào An, Tào An nói giống Nhạn Dung, còn cầm thư làm chứng.”
Thập Nhất Nương lắng nghe, nói: “Đều ra ngoài không ở trong sân, vậy bà tử giữ cửa hẳn là biết các nàng ra cửa lúc nào? Rồi là trở về lúc nào? Là đi từ cửa trước hay là đi cửa sau . . . . . .”
Từ Lệnh Nghi thấy nàng một câu lại một câu, lại câu nào cũng có lý, cười nhẹ nói: “Nàng hiểu nhiều lắm”, sau đó nói: “Hỏi rồi, nhưng trùng hợp là cả hai người đều đi cửa sau, Tần di nương ra cửa trước, không tới một chén trà thời gian, Nhạn Dung cũng ra cửa. Bởi vì hai người đều dặn dò giúp để cửa, bà tử nghĩ thời gian còn sớm, cũng chưa khóa cửa, chỉ khép hờ, về phần hai người trở về lúc nào, nếu không phải Nhạn Dung gọi nàng khóa cửa, chỉ sợ nàng còn có thể tiếp tục đánh bài với người ta, đâu rõ hai người trở lại lúc nào!”
“Vậy thì giày?” Thập Nhất Nương khẽ nhăn mày, “trước đó có mưa. Nghe Trà Hương nói, lúc ấy bóng đen đột nhiên xông tới, vậy khẳng định không đi giày gỗ. Dưới tàng cây bên cạnh đều là rêu xanh, trên giày thể nào cũng sẽ dính chút ít bùn đất, rêu xanh.”
“Điều tra rồi.” Từ Lệnh Nghi nói, “Hai người đều nói đi giày gỗ ra ngoài, hơn nữa mặc dù đáy giày của các nàng đều hơi ẩm, nhưng cũng sạch sẽ, không có bùn đất gì….”
“Nói như vậy, tất cả mũi nhọn đều chỉ vào Nhạn Dung?” Sắc mặt Thập Nhất Nương có chút trầm trọng.
“Ta cũng biết vậy, nếu như là Nhạn Dung, mặt nạ này ném nơi nào chả tốt, cần gì phải mang về?” Sắc mặt Từ Lệnh Nghi lạnh lùng, “Cho nên ta cho giải tán đám người điều tra, chỉ để lại Lâm Ba và Chiếu Ảnh ở sương phòng trông coi Nhạn Dung bị giam, lại để cho Tiểu Ngũ đi đến nơi chuyện xảy ra xem một chút, xem có thể tìm được thứ gì không, ta thì trở về bên này lạt mềm buộc chặt. Cứ như vậy, có lẽ người kia sẽ buông lỏng đề phòng, lộ ra sơ sót.”
**************
“Nói như vậy, Hầu gia để cho Lâm Ba và Chiếu Ảnh giam Nhạn Dung lại?”
Đông Hồng gật đầu, thấp giọng nói: “Đâu chỉ như vậy. Hầu gia cũng trở về chỗ Thái phu nhân.”
Văn di nương ra vẻ có chút âm tình bất định.
Nếu như Từ Tự Truân bị dọa sợ u mê, chuyện này lại đổ trên đầu của Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương nhất thời không nghĩ ra lửa giận công tâm sẩy thai rồi, trong phủ này chỉ sợ là thiên hạ của Từ Tự Dụ rồi!
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi mím miệng thật chặt.
Chẳng lẽ muốn nàng phải kiếm sống dưới tay Tần thị sao?
Vẻ mặt của Văn di nương lại phong phú chút ít.
Nàng phân phó Đông Hồng: “Ngươi đi tìm đồng tiền cho ta, ta muốn, ta muốn đánh chẵn lẻ.”
Khuya khoắt , thật vất vả những người trông chừng kia mới tản đi, di nương không muốn ngủ một giấc ngon lành dưỡng đủ tinh thần, lại còn đánh chẵn lẻ.
Nàng vừa nói thầm ở trong lòng, vừa đi lấy đồng tiền.
Văn di nương chắp tay trước ngực, kẹp tiền ở giữa, lẩm bẩm “Nếu như là chẵn, ta liền nói. Nếu như là lẻ, đó chính là để cho ta đừng nói”, ném tiền lên trên kháng. Là lẻ!
“Lần này không tính, lần nữa!” Nàng nói xong, cầm lấy tiền tung lần nữa.
Là chẵn!
Nàng lại nở một nụ cười thật to.
Tần di nương lại ngáp dài một cái: “Cuối cùng cũng đi!” Sau đó ngồi ở bên giường, “ta đoán ngày mai vành mắt của mọi người đều xanh cả.”
Thúy nhi cũng không cảm thấy lời này thú vị, nàng ngồi xổm xuống cởi giày cho Tần di nương, trong lòng lại tính chuyện khác.
“Di nương,” Nàng có chút lo lắng, “Chuyện này hẳn là cứ như vậy kết thúc sao? Bọn họ cũng sẽ không sẽ tìm ngài đi hỏi một mình nữa chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Tần di nương cười, “Vừa tra ra Nhạn Dung, còn tra nữa, chỉ càng đào ra phu nhân. Với tính cách của Hầu gia, chắc chắn sẽ tìm một lý do đường hoàng kết thúc chuyện này.”
“Vậy Tứ thiếu gia. . . . . .”
“Ai bảo số hắn không tốt!” Tần di nương có chút xem thường, “Đây cũng là chuyện không có cách nào!”
Thúy nhi vẫn có chút không tin.
“Ngươi vào phủ mới mấy năm.” Tần di nương cười nhạo nói, “Mau ngủ đi! Sau này ở trong phủ lâu, dĩ nhiên là sẽ biết.”
Thúy nhi liền “vâng”, hầu hạ Tần di nương đi ngủ.
Kiều Liên Phòng sớm muốn nghỉ ngơi, chẳng qua là bị quấy như vậy, đã sớm xua tan cơn buồn ngủ đi, ngược lại không quá muốn ngủ rồi. Nàng đang nói chuyện không chút liên quan cùng Tú Duyên: “Ngươi cũng không cần lo lắng ta, mấy ngày nay Hứa ma ma đang dạy bảo tiểu nha hoàn, đến lúc đó ngươi đi chọn một. Coi như là ngươi đang ở đây hầu hạ bên cạnh ta.”
Khóe mắt Tú Duyên ướt át, nói: “Di nương, nếu không, ta cũng ở lại Từ phủ đi! Nhất định có thể săn sóc người!”
“Không cần.” Thái độ của Kiều Liên Phòng rất kiên quyết, “Ngươi gả đến Từ gia, sống hay chết, cũng không phải do chúng ta. Còn không bằng nhân cơ hội này gả ra ngoài.”
Tú Duyên không có lên tiếng, nhẹ nhàng trở mình.
Dương thị còn lại là trằn trọc trở mình không thể ngủ.
Nếu như tất cả đầu mối chuyện này đều chỉ hướng Thập Nhất Nương, Từ Lệnh Nghi sẽ làm sao đây?
Bất hiếu có ba, vô hậu vi đại (bất hiếu có ba tội, không có con là tội lớn nhất). Hắn hẳn là càng xem trọng con nối dòng đi?
Công khai hại thế tử gia của Vĩnh Bình Hầu phủ, bất kể trên mặt mũi, hay là ở trong lòng, đều nên xử trí nghiêm khắc đi?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng luôn cảm thấy có chút không đúng, thật giống như có chỗ nào là mình không để mắt đến lại vô cùng quan trọng.
“Vậy Hầu gia nghỉ ngơi đã? Hay là chờ tin tức của Ngũ gia?” Thập Nhất Nương hỏi Từ Lệnh Nghi.
“Cứ chờ tin tức của Tiểu Ngũ đi!” Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói, “Một trận mưa tiếp một trận mưa, khuya hôm nay không điều tra cẩn thận. Sáng sớm ngày mai, chỉ sợ sẽ bị nước mưa cọ rửa rồi.” Lại nói, “Nàng đi nghỉ ngơi sớm đi! Đừng cùng ta thức đêm.”
Thập Nhất Nương lo cho đứa bé trong bụng, vừa lên tiếng, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Tứ phu nhân, Đông Hồng trong phòng Văn di nương cầu kiến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.