Chương 440: Tò mò ( trung )
Chi Chi
21/02/2014
“Nói là giao cho Đào ma ma, nhưng trên thực tế phần lớn thời gian là
Đào ma ma cũng đang giúp cố Tứ phu nhân(*) đối phó với những ma ma quản
sự kia, hoặc là chăm sóc sức khỏe cho cố Tứ phu nhân—— khi đó, mặc dù Tứ phu nhân quá cố sinh non sắp được một năm rồi, nhưng trên người lạo
không sạch sẽ, không phải sớm, thì cũng là muộn, có đôi khi còn kéo dài
hơn mười ngày nửa tháng , đào ma ma cực kỳ nóng ruột. Đối với chuyện của chúng nô tỳ cũng cách năm ba hôm mới hỏi đến. Có lời gì, liền bảo các
ma ma truyền lời mà Tứ phu nhân quá cố đã an trí trong phòng mỗi di
nương.”
(*)cố Tứ phu nhân: Tứ phu nhân đã mất. Bắt đầu từ bây giờ mình sẽ gọi là “cố Tứ phu nhân”
Nói cách khác, mấy vị di nương trở về tình huống chăn trâu ăn cỏ!
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Vậy sao Đông di nương lại có thể đẻ non?”
“Tình huống cụ thể thì nô tỳ không rõ ràng lắm.” Văn di nương thẳng thắn nói, “Nô tỳ chỉ có thể nói tình huống lúc ấy nô tỳ có mặt nói cho phu nhân biết thôi.”
Văn di nương nhớ lại nói: “Nô tỳ nhớ đó là giữa xuân Kiến Võ năm thứ năm mươi ba. Thái phu nhân vì Nhị gia đột nhiên bệnh qua đời, mùng tám tháng tư đi đến miếu Dược Vương bái cầu Dược Vương. Sáng sớm, khi mấy di nương đi sang thỉnh an cố Tứ phu nhân, cố Tứ phu nhân đang bàn với Đào ma ma sắp xếp xe ngựa đi miếu Dược Vương. Đào ma ma bèn bảo cố Tứ phu nhân cũng đi theo Thái phu nhân cùng đi miếu Dược Vương bái lạy một chút, cầu cho bản thân bình an mạnh khỏe. Cố Tứ phu nhân nghe vậy thì có chút động tâm, lại lo lắng mình đi rồi thì trong nhà không có ai quản lý. Không khỏi có chút do dự. Đào ma ma liền vỗ ngực, nói công chuyện trong nhà đã có bà ấy. Lúc này cố Tứ phu nhân mới hạ quyết tâm cùng Thái phu nhân đi miểu DượcVương bái lạy Dược Vương.
“Đào ma ma vui vẻ đi ra ngoại viện truyền lời. Mấy người bọn nô tỳ hầu hạ cố Tứ phu nhân đồ ăn sáng. Lúc ấy tâm tình của cố Tứ phu nhân rất tốt, còn nói bụng của Đông di nương no đầy như vậy , nói không chừng là con trai, thưởng Đông di nương và Tần di nương, mỗi người một đĩa banh ngọt nhân hạt thông. Ăn cơm xong, còn saitiểu nha hoàn bưng ghế con bọn nô tỳ ngồi, còn tràn đầy hứng thú hỏi tình hình của đứa bé. . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe vậy bỗng cắt lời Văn di nương: “Thưởng bánh nhân hạt thông cho Đông di nương và Tần di nương, vậy thưởng cho Văn di nương cái gì?”
Văn di nương vẻ mặt vi quẫn: “Nô tỳ lúc ấy đang có bầu, Nhũ Nương bảo nô tỳ không được ăn đồ lung tung. Nô tỳ lại sợ mọi người hiểu lầm. Trước mặt người ngoài chỉ nói không muốn ăn, một lúc sau, mọi người cũng không miễn cưỡng nô tỳ ăn cái gì nữa.”
Là sợ trong thức ăn có người hạ độc đi?
Lấy trí sự hiểu biết thông tuệ của Từ Nguyên Nương, không thể nào không nhìn ra. Nếu tỷ ấy đã nhìn ra rồi, dựa vào tính tình của tỷ ấy, lại không thể tự hạ thân phận, ở bên ngoài công khai đi làm khó một tiểu thiếp.
Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười.
Văn di nương cũng không phủ nhận, đắn đo nói: “Cố Tứ phu nhân, cũng có chút cáu giận. Vào cửa không bao lâu, thì đem Đông di nương và Tần di nương giáo huấn đến mức ngoan ngoãn vâng lời. Lúc đầu nô tỳ mới đến, không khỏi có mấy phần phòng bị.” Sắc mặt rốt cuộc cũng có chút ngượng ngùng.
Thập Nhất Nương có thể hiểu được, khẽ gật đầu: “Vậy sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Văn di nương nói: “Lúc ấy nô tỳ rất đói bụng, vội lấy cớ không thoải mái trở về phòng mình. Đợi qua thời gian hầu ăn trưa, lại phát hiện không khí khẩn trương___cố Tứ phu nhân ngồi xếp bằng ở trên đại kháng gần cửa sổ, bàn tay ở trên kháng siết chặt thành quyền, sắc mặt trầm như nước nhìn Đào ma ma ở đứng ở trước mặt, mà còn Đào ma ma, sắc mặt xanh mét, khóe miệng càng không ngừng run rẩy , bộ dáng vô cùng tồi tệ. Đông di nương và Tần di nương thì giống như giẫm trên băng lạnh, sóng vai đứng thăng bên cạnh chiếc áo choàng rơi trên đât, cổ họng không dám phát ra tiếng lớn. Nô tỳ nhìn thấy tình hình không đúng, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, đang bối rối muốn nói cái gì cho phải, thì lại nhìn thấy Đông di nương nhìn nô tỳ ra hiệu.” Nói đến đây, ánh mắt của Văn di nương khẽ ảm đạm buồn thiu, thở dài một hơi nhẹ như gió xuân, “Con người của Ngọc Bích, dáng dấp không những đẹp, đối xử với mọi người cũng phúc hậu, có điều tính tình quá dịu ngoan. . . . . .” Giọng nói của Văn di nương dừng lại, muốn nói lại thôi.
Là bởi vì người nghe là muội muội của Nguyên Nương nên không tiện nói? Hay là bởi vì không có biện pháp dùng ngôn ngữ chính xác để biểu đạt cảm thụ đối với Đông di nương?
Thập Nhất Nương nâng chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới phát hiện trà đã nguội từ lâu.
“Nô tỳ thấy vậy, thì lặng lẽ đi tới một bên.” Văn di nương thấp giọng nói, “Mới vừa đứng lại, cố Tứ phu nhân đột nhiên lạnh lùng liếc nô tỳ một cái, phân phó Đào ma ma dọn cơm lên. Bộ dáng của Đào ma ma không cam tâm, một hồi lâu mới thấp giọng đáp ‘ Dạ’, rồi lui xuống. Đông di nương thấy vậy bước lên phía trước rót cho cố Tứ phu nhân một chén trà nóng. Cố Tứ phu nhân uống trà, sắc mặt cũng dễ nhìn không ít. Không khí cũng hòa hoãn hơn chút. Nô tỳ bèn nhân cơ hội tiến lên nói mấy câu vui đùa, vừa lúc Đào ma ma chỉ huy ma ma thô sử bưng bữa trưa đi vào. Mấy người nô tỳ giúp đỡ bưng canh, cố Tứ phu nhân liền phất phất tay, cho bọn nô tỳ lui xuống đi, chỉ giữ Đào ma ma ở lại nói chuyện.
“Nô tỳ liền lén lút hỏi Đông di nương đã xảy ra chuyện gì.
“Đông di nương nói cho nô tỳ biết, nói do Đào ma ma ra ngoại viện đi tìm quản sự bố trí xe ngựa cho chuyện mùng tám tháng tư tới, kết quả quản sự quản lý xe ngựa lúc thì nói có mấy chiếc xe ngựa bị hỏng trục xe còn chưa sửa xong, lúc lại nói số lượng phu xe không đủ, Bạch tổng quản còn chưa tuyển thêm người, một mực từ chối , tóm lại là không đáp ứng đủ xe ngựa. Đào ma ma không có cách nào, đi tìm Bạch tổng quản. Bạch tổng quản tự mình dẫn theo người hầu thân tín bên cạnh đi chuồng ngựa chọn ngựa, chọn xe. Lúc này mới xong chuyện xe ngựa.
“Ai ngờ Hầu gia cố ý đi mời Di phu nhân, cũng chính là đường muội của Thái phu nhân lúc này tới. Chị em già rồi mười mấy năm không gặp nhau, tất có sự quấn quýt một phen. Tất nhiên Thái phu nhân muốn mời vị Di phu nhân này cùng nhau đi dạo miếu Dược Vương. Chẳng qua nếu như vậy, sẽ lại cần phải thêm mấy chiếc xe ngựa mới được. Cố Tứ phu nhân nghĩ nếu như lại thêm mấy chiếc xe ngựa, lại muốn phí một phen trắc trở. Quay về phòng nói với Đào ma ma, không đi miếu Dược Vương nữa.
“Đào ma ma không đồng ý, nói, nếu có người không được đi, vậy cũng hẳn là Nhị phu nhân góa phụ không được đi, hoặc là Tam phu nhân đang mang thai không đi được. Làm sao lại đến lượt phu nhân đang quản lý nội trợ không được đi, nếu cố Tứ phu nhân xấu hổ không đi nói với Nhị phu nhân, thì bà đi nói.
“Cố Tứ phu nhân nghe vậy thì tức giận.Nói, nếu Nhị phu nhân hỏi tại sao không để cho tỷ ấy đi, không lẽ nói thiếu xe ngựa à ? Nhị phu nhân từng quản lý nội trợ, lại giúp đỡ Thái phu nhân quản lý ngoại viện, tình hình trong nhà ra sao, tỷ ấy rõ ràng nhất. Lời này vừa ra, chẳng phải bị tỷ ấy cười rớt cho răng, nói ta đường đường là một phu nhân Vĩnh Bình Hầ nhưng thậm chí ngay cả mấy chiếc xe ngựa trong nhà cũng không điều động nổi.”
“Đào ma ma cảm thấy có đạo lý, bèn đề nghị để cho Tam phu nhân không đi. Cố Tứ phu nhân cũng không đồng ý. Nói, Tam phu nhân là người hẹp hòi nhất, thiệt thòi một tý cũng không chịu ăn. Biết người trong nhà đi ra ngoài đi dạo thiền viện lại không cho nàng ta đi, nàng ta còn không náo đến chỗ Thái phu nhân à? Đến lúc đó Thái phu nhân hỏi tới, càng mất mặt.”
“Đào ma ma cũng gấp . Nói, trời đất bao la, không bằng con nối dòng chính. Chẳng lẽ cứ để vậy hay sao ?
“Cố Tứ phu nhân nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi , một lúc lâu không nói gì, cuối cùng vẫn là quyết định không đi.
“Đào ma ma vì cố Tứ phu nhân mà bất bình thay.”
“Nói như vậy, Đại tỷ của ta và Đào ma ma cũng là bởi vì … chuyện mất hứng này ?” Thập Nhất Nương hỏi Văn di nương.
“Mà còn không vui vẻ lắm!” Văn di nương gật đầu, “Chiều tối ma ma quản lý phòng thêu may đến, nói theo như lệ cũ, vào thời điểm này của những năm trước đây, vật liệu may mặc y phục mùa thu đã làm xong từ lâu rồi. Hỏi năm nay làm sao bây giờ? Nếu nhờ các quản sự ngoại viện đặt giúp, sẽ phải cầm thẻ bài nói một tiếng với ngoại viện; nếu là nội viện mình quyết định, thì nên xuất tiền đặt cọc sớm một chút. Nếu không, không kịp làm xong y phục mùa thu.
“Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nhắm trúng hôm cố Tứ phu nhân phát phát hỏa. Khiến Đông di nương và Tần di nương sợ hãi đến không dám đi sang, ở trong phòng nô tỳ thiêu thùa may vá. Lúc ấy nô tỳ thấy sắc mặc của Đông di nương có vẻ không được tốt , vẻ mặt lúc ấy cũng rất mệt mỏi, bèn bảo nàng ấy đến giường của nô tỳ nghỉ một lát. Nàng ấy lại nói không có chuyện gì. Bởi vì ba người nô tỳ đều mang thai, có một số việc, nô tỳ cũng không miễn cưỡng. Nàng ấy nói không có chuyện gì, nô tỳ cũng không hỏi nhiều nữa. Đến xế chiều, ba người nô tỳ cũng nhau đi hầu bữa tối cho cố Tứ phu nhân, Vãn Hương nói cố Tứ phu nhân đang tính sổ sách cùng Đào ma ma, bảo bọn nô tỳ ở bên ngoài chờ một chút.
“Mấy người nô tỳ vẫn chờ đến giờ lên đèn, trong phòng cũng không có động tĩnh. Nô tỳ đứng lâu đến nỗi chân đều đau đớn, Đông di nương và Tần di nương cũng không hơn nô tỳ là bao. Thỉnh thoảng lại đổi nghỉ chân. Nô tỳ thấy đây cũng không phải là biện pháp, lại đau bụng, muốn đi tịnh phòng. Sau đó ở bồn cầu nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ mới đi ra ngoài.
“Ai ngờ cố Tứ phu nhân vẫn đang cùng Đào ma ma tính sổ sách. Bọn nô tỳ lại mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu. Nô tỳ thấy bộ dáng vẫn luôn thành thật của Đông di nương cùng Tần di nương đều có chút lảo đảo muốn ngã, đang muốn ám hiệu các nàng đi tịnh phòng trước, kết quả cửa chính phòng mở ra, Đào ma ma đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn dọn bữa tối, lời định nói cũng đành nuốt xuống.
“Ăn cơm tối xong, Đào ma ma đi theo cố Tứ hu nhân đến viện của Nhị phu nhân. Bọn nô tỳ cũng quay trở về phòng riêng của mình.
“Nô tỳ rửa mặt một phen xong thì nghỉ ngơi. Ma ma đi theo nô tỳ từ Dương Châu tới thì ngồi ở bên giường trông coi dùm nô tỳ, một mặt cùng nô tỳ nói chuyện, một mặt cho thêu may y phục cho trẻ nhỏ. Tần di nương sang mượn mẫu hoa thêu. Ta khoác áo ngồi ở trên giường nói chuyện cùng nàng ấy, ma ma thì đi tìm mẫu hoa thêu. Nô tỳ hỏi Tần di nương, Đông di nương đang làm gì thế. Tần di nương nói, Đông di nương cảm thấy hơi mệt, đã đi ngủ rồi. Nô tỳ nghĩ lúc nãy phải đứng lâu như thế, bèn hỏi Tần di nương, Đông di nương không có làm sao chứ. Tần di nương nói, có ma ma mà cố Tứ phu nhân phái qua đang ở trong phòng chiếu cố nàng ấy, sẽ không có chuyện gì đâu .”
Văn di nương nói đến đây, trên trán nhuộm mấy phần hoảng hốt.
“Bọn nô tỳ đang nói chuyện, tiểu nha hoàn hầu hạ Tần di nương tiểu nha hoàn đột nhiên chạy tới, mặt mũi trắng bệch nói Đông di nương ra máu rồi.
“Bọn nô tỳ đều giật mình. Tần di nương vội chạy về phòng.
“Nô tỳ cũng muốn đi xem, nhưng lại bị ma ma của nô tỳ kéo lại.
“Bà ấy nói, nửa đêm canh ba, đi đâu mời đại phu đây. Đứa bé của Đông di nương chỉ sợ là không giữ được. Người khác muốn đến nơi nước sạch tắm rửa còn không kịp, di nương còn muốn nhảy vào hồ nước đục này hay sao.”
Văn di nương cúi thấp đầu.
“Nô tỳ do dự hồi lâu, trong lòng vẫn là cảm thấy áy náy nhưng cũng không đi sang đó. Quăng tay của ma ma ra,bò lên đại kháng gần cửa sổ, úp mặt vào chấn song cửa sổ nhìn ra ngoài. Thì nhìn thấy một mình Tần di nương chạy vội vàng đến chính phòng.
“Trong viện vẫn luôn im ắng, không có ai đến . Nô tỳ cảm thấy được đầu gối bị quỳ có chút cứng nhắc, bèn ngồi xuống nghĩ đổi lại tư thế. Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đông di nương chạy tới, sắc mặt của cô bé hoảng sợ, nói Đông di nương không ngừng ra máu, ma ma được cố Tứ phu nhân phái đến trong phòng của các nàng cũng không biết phải làm thế nào. Van cầu ma ma đi theo nô tỳ từ Dương Châu đi sang hỗ trợ xem một chút. Ma ma nhà nô tỳ không chút suy nghĩ, cự tuyệt. Tiểu nha hoàn kia liền ‘bùm ’ một tiếng, quỳ gối trên mặt đất, van xin nô tỳ phái tiểu nha hoàn đi tìm Tần di nương. Nói, Tần di nương đi tìm người, đến bây giờ vẫn chưa trở lại. Lại vác cái bụng to như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may, cả phòng các nàng ai cũng đừng mong sống sót.
“Ma ma nhà nô tỳ một câu cũng không buồn nói, trực tiếp đẩy tiểu nha hoàn ra đến ngoài cửa.”
(*)cố Tứ phu nhân: Tứ phu nhân đã mất. Bắt đầu từ bây giờ mình sẽ gọi là “cố Tứ phu nhân”
Nói cách khác, mấy vị di nương trở về tình huống chăn trâu ăn cỏ!
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Vậy sao Đông di nương lại có thể đẻ non?”
“Tình huống cụ thể thì nô tỳ không rõ ràng lắm.” Văn di nương thẳng thắn nói, “Nô tỳ chỉ có thể nói tình huống lúc ấy nô tỳ có mặt nói cho phu nhân biết thôi.”
Văn di nương nhớ lại nói: “Nô tỳ nhớ đó là giữa xuân Kiến Võ năm thứ năm mươi ba. Thái phu nhân vì Nhị gia đột nhiên bệnh qua đời, mùng tám tháng tư đi đến miếu Dược Vương bái cầu Dược Vương. Sáng sớm, khi mấy di nương đi sang thỉnh an cố Tứ phu nhân, cố Tứ phu nhân đang bàn với Đào ma ma sắp xếp xe ngựa đi miếu Dược Vương. Đào ma ma bèn bảo cố Tứ phu nhân cũng đi theo Thái phu nhân cùng đi miếu Dược Vương bái lạy một chút, cầu cho bản thân bình an mạnh khỏe. Cố Tứ phu nhân nghe vậy thì có chút động tâm, lại lo lắng mình đi rồi thì trong nhà không có ai quản lý. Không khỏi có chút do dự. Đào ma ma liền vỗ ngực, nói công chuyện trong nhà đã có bà ấy. Lúc này cố Tứ phu nhân mới hạ quyết tâm cùng Thái phu nhân đi miểu DượcVương bái lạy Dược Vương.
“Đào ma ma vui vẻ đi ra ngoại viện truyền lời. Mấy người bọn nô tỳ hầu hạ cố Tứ phu nhân đồ ăn sáng. Lúc ấy tâm tình của cố Tứ phu nhân rất tốt, còn nói bụng của Đông di nương no đầy như vậy , nói không chừng là con trai, thưởng Đông di nương và Tần di nương, mỗi người một đĩa banh ngọt nhân hạt thông. Ăn cơm xong, còn saitiểu nha hoàn bưng ghế con bọn nô tỳ ngồi, còn tràn đầy hứng thú hỏi tình hình của đứa bé. . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe vậy bỗng cắt lời Văn di nương: “Thưởng bánh nhân hạt thông cho Đông di nương và Tần di nương, vậy thưởng cho Văn di nương cái gì?”
Văn di nương vẻ mặt vi quẫn: “Nô tỳ lúc ấy đang có bầu, Nhũ Nương bảo nô tỳ không được ăn đồ lung tung. Nô tỳ lại sợ mọi người hiểu lầm. Trước mặt người ngoài chỉ nói không muốn ăn, một lúc sau, mọi người cũng không miễn cưỡng nô tỳ ăn cái gì nữa.”
Là sợ trong thức ăn có người hạ độc đi?
Lấy trí sự hiểu biết thông tuệ của Từ Nguyên Nương, không thể nào không nhìn ra. Nếu tỷ ấy đã nhìn ra rồi, dựa vào tính tình của tỷ ấy, lại không thể tự hạ thân phận, ở bên ngoài công khai đi làm khó một tiểu thiếp.
Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười.
Văn di nương cũng không phủ nhận, đắn đo nói: “Cố Tứ phu nhân, cũng có chút cáu giận. Vào cửa không bao lâu, thì đem Đông di nương và Tần di nương giáo huấn đến mức ngoan ngoãn vâng lời. Lúc đầu nô tỳ mới đến, không khỏi có mấy phần phòng bị.” Sắc mặt rốt cuộc cũng có chút ngượng ngùng.
Thập Nhất Nương có thể hiểu được, khẽ gật đầu: “Vậy sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Văn di nương nói: “Lúc ấy nô tỳ rất đói bụng, vội lấy cớ không thoải mái trở về phòng mình. Đợi qua thời gian hầu ăn trưa, lại phát hiện không khí khẩn trương___cố Tứ phu nhân ngồi xếp bằng ở trên đại kháng gần cửa sổ, bàn tay ở trên kháng siết chặt thành quyền, sắc mặt trầm như nước nhìn Đào ma ma ở đứng ở trước mặt, mà còn Đào ma ma, sắc mặt xanh mét, khóe miệng càng không ngừng run rẩy , bộ dáng vô cùng tồi tệ. Đông di nương và Tần di nương thì giống như giẫm trên băng lạnh, sóng vai đứng thăng bên cạnh chiếc áo choàng rơi trên đât, cổ họng không dám phát ra tiếng lớn. Nô tỳ nhìn thấy tình hình không đúng, lại không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, đang bối rối muốn nói cái gì cho phải, thì lại nhìn thấy Đông di nương nhìn nô tỳ ra hiệu.” Nói đến đây, ánh mắt của Văn di nương khẽ ảm đạm buồn thiu, thở dài một hơi nhẹ như gió xuân, “Con người của Ngọc Bích, dáng dấp không những đẹp, đối xử với mọi người cũng phúc hậu, có điều tính tình quá dịu ngoan. . . . . .” Giọng nói của Văn di nương dừng lại, muốn nói lại thôi.
Là bởi vì người nghe là muội muội của Nguyên Nương nên không tiện nói? Hay là bởi vì không có biện pháp dùng ngôn ngữ chính xác để biểu đạt cảm thụ đối với Đông di nương?
Thập Nhất Nương nâng chung trà lên uống một ngụm, lúc này mới phát hiện trà đã nguội từ lâu.
“Nô tỳ thấy vậy, thì lặng lẽ đi tới một bên.” Văn di nương thấp giọng nói, “Mới vừa đứng lại, cố Tứ phu nhân đột nhiên lạnh lùng liếc nô tỳ một cái, phân phó Đào ma ma dọn cơm lên. Bộ dáng của Đào ma ma không cam tâm, một hồi lâu mới thấp giọng đáp ‘ Dạ’, rồi lui xuống. Đông di nương thấy vậy bước lên phía trước rót cho cố Tứ phu nhân một chén trà nóng. Cố Tứ phu nhân uống trà, sắc mặt cũng dễ nhìn không ít. Không khí cũng hòa hoãn hơn chút. Nô tỳ bèn nhân cơ hội tiến lên nói mấy câu vui đùa, vừa lúc Đào ma ma chỉ huy ma ma thô sử bưng bữa trưa đi vào. Mấy người nô tỳ giúp đỡ bưng canh, cố Tứ phu nhân liền phất phất tay, cho bọn nô tỳ lui xuống đi, chỉ giữ Đào ma ma ở lại nói chuyện.
“Nô tỳ liền lén lút hỏi Đông di nương đã xảy ra chuyện gì.
“Đông di nương nói cho nô tỳ biết, nói do Đào ma ma ra ngoại viện đi tìm quản sự bố trí xe ngựa cho chuyện mùng tám tháng tư tới, kết quả quản sự quản lý xe ngựa lúc thì nói có mấy chiếc xe ngựa bị hỏng trục xe còn chưa sửa xong, lúc lại nói số lượng phu xe không đủ, Bạch tổng quản còn chưa tuyển thêm người, một mực từ chối , tóm lại là không đáp ứng đủ xe ngựa. Đào ma ma không có cách nào, đi tìm Bạch tổng quản. Bạch tổng quản tự mình dẫn theo người hầu thân tín bên cạnh đi chuồng ngựa chọn ngựa, chọn xe. Lúc này mới xong chuyện xe ngựa.
“Ai ngờ Hầu gia cố ý đi mời Di phu nhân, cũng chính là đường muội của Thái phu nhân lúc này tới. Chị em già rồi mười mấy năm không gặp nhau, tất có sự quấn quýt một phen. Tất nhiên Thái phu nhân muốn mời vị Di phu nhân này cùng nhau đi dạo miếu Dược Vương. Chẳng qua nếu như vậy, sẽ lại cần phải thêm mấy chiếc xe ngựa mới được. Cố Tứ phu nhân nghĩ nếu như lại thêm mấy chiếc xe ngựa, lại muốn phí một phen trắc trở. Quay về phòng nói với Đào ma ma, không đi miếu Dược Vương nữa.
“Đào ma ma không đồng ý, nói, nếu có người không được đi, vậy cũng hẳn là Nhị phu nhân góa phụ không được đi, hoặc là Tam phu nhân đang mang thai không đi được. Làm sao lại đến lượt phu nhân đang quản lý nội trợ không được đi, nếu cố Tứ phu nhân xấu hổ không đi nói với Nhị phu nhân, thì bà đi nói.
“Cố Tứ phu nhân nghe vậy thì tức giận.Nói, nếu Nhị phu nhân hỏi tại sao không để cho tỷ ấy đi, không lẽ nói thiếu xe ngựa à ? Nhị phu nhân từng quản lý nội trợ, lại giúp đỡ Thái phu nhân quản lý ngoại viện, tình hình trong nhà ra sao, tỷ ấy rõ ràng nhất. Lời này vừa ra, chẳng phải bị tỷ ấy cười rớt cho răng, nói ta đường đường là một phu nhân Vĩnh Bình Hầ nhưng thậm chí ngay cả mấy chiếc xe ngựa trong nhà cũng không điều động nổi.”
“Đào ma ma cảm thấy có đạo lý, bèn đề nghị để cho Tam phu nhân không đi. Cố Tứ phu nhân cũng không đồng ý. Nói, Tam phu nhân là người hẹp hòi nhất, thiệt thòi một tý cũng không chịu ăn. Biết người trong nhà đi ra ngoài đi dạo thiền viện lại không cho nàng ta đi, nàng ta còn không náo đến chỗ Thái phu nhân à? Đến lúc đó Thái phu nhân hỏi tới, càng mất mặt.”
“Đào ma ma cũng gấp . Nói, trời đất bao la, không bằng con nối dòng chính. Chẳng lẽ cứ để vậy hay sao ?
“Cố Tứ phu nhân nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi , một lúc lâu không nói gì, cuối cùng vẫn là quyết định không đi.
“Đào ma ma vì cố Tứ phu nhân mà bất bình thay.”
“Nói như vậy, Đại tỷ của ta và Đào ma ma cũng là bởi vì … chuyện mất hứng này ?” Thập Nhất Nương hỏi Văn di nương.
“Mà còn không vui vẻ lắm!” Văn di nương gật đầu, “Chiều tối ma ma quản lý phòng thêu may đến, nói theo như lệ cũ, vào thời điểm này của những năm trước đây, vật liệu may mặc y phục mùa thu đã làm xong từ lâu rồi. Hỏi năm nay làm sao bây giờ? Nếu nhờ các quản sự ngoại viện đặt giúp, sẽ phải cầm thẻ bài nói một tiếng với ngoại viện; nếu là nội viện mình quyết định, thì nên xuất tiền đặt cọc sớm một chút. Nếu không, không kịp làm xong y phục mùa thu.
“Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng nhắm trúng hôm cố Tứ phu nhân phát phát hỏa. Khiến Đông di nương và Tần di nương sợ hãi đến không dám đi sang, ở trong phòng nô tỳ thiêu thùa may vá. Lúc ấy nô tỳ thấy sắc mặc của Đông di nương có vẻ không được tốt , vẻ mặt lúc ấy cũng rất mệt mỏi, bèn bảo nàng ấy đến giường của nô tỳ nghỉ một lát. Nàng ấy lại nói không có chuyện gì. Bởi vì ba người nô tỳ đều mang thai, có một số việc, nô tỳ cũng không miễn cưỡng. Nàng ấy nói không có chuyện gì, nô tỳ cũng không hỏi nhiều nữa. Đến xế chiều, ba người nô tỳ cũng nhau đi hầu bữa tối cho cố Tứ phu nhân, Vãn Hương nói cố Tứ phu nhân đang tính sổ sách cùng Đào ma ma, bảo bọn nô tỳ ở bên ngoài chờ một chút.
“Mấy người nô tỳ vẫn chờ đến giờ lên đèn, trong phòng cũng không có động tĩnh. Nô tỳ đứng lâu đến nỗi chân đều đau đớn, Đông di nương và Tần di nương cũng không hơn nô tỳ là bao. Thỉnh thoảng lại đổi nghỉ chân. Nô tỳ thấy đây cũng không phải là biện pháp, lại đau bụng, muốn đi tịnh phòng. Sau đó ở bồn cầu nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ mới đi ra ngoài.
“Ai ngờ cố Tứ phu nhân vẫn đang cùng Đào ma ma tính sổ sách. Bọn nô tỳ lại mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu. Nô tỳ thấy bộ dáng vẫn luôn thành thật của Đông di nương cùng Tần di nương đều có chút lảo đảo muốn ngã, đang muốn ám hiệu các nàng đi tịnh phòng trước, kết quả cửa chính phòng mở ra, Đào ma ma đi ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn dọn bữa tối, lời định nói cũng đành nuốt xuống.
“Ăn cơm tối xong, Đào ma ma đi theo cố Tứ hu nhân đến viện của Nhị phu nhân. Bọn nô tỳ cũng quay trở về phòng riêng của mình.
“Nô tỳ rửa mặt một phen xong thì nghỉ ngơi. Ma ma đi theo nô tỳ từ Dương Châu tới thì ngồi ở bên giường trông coi dùm nô tỳ, một mặt cùng nô tỳ nói chuyện, một mặt cho thêu may y phục cho trẻ nhỏ. Tần di nương sang mượn mẫu hoa thêu. Ta khoác áo ngồi ở trên giường nói chuyện cùng nàng ấy, ma ma thì đi tìm mẫu hoa thêu. Nô tỳ hỏi Tần di nương, Đông di nương đang làm gì thế. Tần di nương nói, Đông di nương cảm thấy hơi mệt, đã đi ngủ rồi. Nô tỳ nghĩ lúc nãy phải đứng lâu như thế, bèn hỏi Tần di nương, Đông di nương không có làm sao chứ. Tần di nương nói, có ma ma mà cố Tứ phu nhân phái qua đang ở trong phòng chiếu cố nàng ấy, sẽ không có chuyện gì đâu .”
Văn di nương nói đến đây, trên trán nhuộm mấy phần hoảng hốt.
“Bọn nô tỳ đang nói chuyện, tiểu nha hoàn hầu hạ Tần di nương tiểu nha hoàn đột nhiên chạy tới, mặt mũi trắng bệch nói Đông di nương ra máu rồi.
“Bọn nô tỳ đều giật mình. Tần di nương vội chạy về phòng.
“Nô tỳ cũng muốn đi xem, nhưng lại bị ma ma của nô tỳ kéo lại.
“Bà ấy nói, nửa đêm canh ba, đi đâu mời đại phu đây. Đứa bé của Đông di nương chỉ sợ là không giữ được. Người khác muốn đến nơi nước sạch tắm rửa còn không kịp, di nương còn muốn nhảy vào hồ nước đục này hay sao.”
Văn di nương cúi thấp đầu.
“Nô tỳ do dự hồi lâu, trong lòng vẫn là cảm thấy áy náy nhưng cũng không đi sang đó. Quăng tay của ma ma ra,bò lên đại kháng gần cửa sổ, úp mặt vào chấn song cửa sổ nhìn ra ngoài. Thì nhìn thấy một mình Tần di nương chạy vội vàng đến chính phòng.
“Trong viện vẫn luôn im ắng, không có ai đến . Nô tỳ cảm thấy được đầu gối bị quỳ có chút cứng nhắc, bèn ngồi xuống nghĩ đổi lại tư thế. Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh Đông di nương chạy tới, sắc mặt của cô bé hoảng sợ, nói Đông di nương không ngừng ra máu, ma ma được cố Tứ phu nhân phái đến trong phòng của các nàng cũng không biết phải làm thế nào. Van cầu ma ma đi theo nô tỳ từ Dương Châu đi sang hỗ trợ xem một chút. Ma ma nhà nô tỳ không chút suy nghĩ, cự tuyệt. Tiểu nha hoàn kia liền ‘bùm ’ một tiếng, quỳ gối trên mặt đất, van xin nô tỳ phái tiểu nha hoàn đi tìm Tần di nương. Nói, Tần di nương đi tìm người, đến bây giờ vẫn chưa trở lại. Lại vác cái bụng to như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may, cả phòng các nàng ai cũng đừng mong sống sót.
“Ma ma nhà nô tỳ một câu cũng không buồn nói, trực tiếp đẩy tiểu nha hoàn ra đến ngoài cửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.