Chương 381: Vãn Xuân ( hạ )
Chi Chi
03/01/2014
Edit: Sakura Hime
Beta: Tiểu Tuyền
Thu bao nhiêu tiền, sẽ làm bấy nhiêu chuyện. Lần trước bất quá làm
cho Nhị thiếu gia làm một mâm cúng bái hành lễ để cầu phúc , Tể Trữ
liền thu nàng ba mươi lượng bạc, lần này nàng xin Tể Trữ giúp đỡ để
nguyền rủa những tiểu nhân kia gây cản trở cho nàng, nàng lại chỉ trả có năm lượng bạc. Rõ ràng chính là không muốn giúp nàng làm chuyện này.
Xem ra, còn phải nghĩ ra những biện pháp khác.
Tần di nương rất giận dữ, nhưng vẫn chịu đựng không có phát tác.
Chỉ vì Tể Trữ là chủ trì chùa Từ Nguyên, lui tới phần lớn là phu nhân công khanh quan lớn, cũng cùng nàng thường xuyên qua lại, nhưng chỉ vì nàng sinh con trai lớn cho Vĩnh Bình Hầu phủ.
Nàng xoay người phân phó Thúy nhi cầm năm lượng bạc cho Tể Trữ: “Vậy thì cầu xin sư phụ giúp ta làm một mâm cúng bái hành lễ đầy đủ!” Chẳng qua là nụ cười đã có chút ít miễn cưỡng.
Tể Trữ âm thầm cười một tiếng, thu bạc, rồi cùng Tần di nương hàn huyên hai câu, liền đứng dậy cáo từ đi đến chỗ Thập Nhất Nương .
“. . . . . . Nói là mấy ngày nay có chút ốm đau bệnh tật là không thuận lợi, để cho ta giúp đỡ làm mâm cúng bái hành lễ.” Nàng ngồi xuống tươi cười giải thích với Thập Nhất Nương.
Tất cả mọi người nói nàng cùng với hai nhà Kiến Trữ Hầu, Thọ Xương Bá có quan hệ mật thiết, nàng cũng là không có cách nào. Hai vị phu nhân thường gọi nàng đi nói chuyện, nàng cũng không thể không đi sao? Huống chi Thái hậu tuổi còn trẻ, nói không chừng còn sống lâu hơn nàng. Chuyện sau này thì để sau này tính nàng cũng không có quá để ở trong lòng. Từ mùa đông năm ngoái, Thái hậu bị bệnh không dậy nỗi về sau, nàng lại bắt đầu ở trong lòng âm thầm tính toán. Chẳng qua là Thái phu nhân mặc dù tin Phật, nhưng không giống hai nhà Kiến Trữ Hầu và Thọ Xương Bá, việc lớn việc nhỏ gì cũng muốn hỏi một chút hung cát; Thập Nhất Nương kia nhìn qua càng đối đãi khách khí với người khác, nhưng trong xương lại lộ ra mấy phân trong trẻo, khí chất lạnh lùng , không biết nàng ta là có tin tưởng cúng bái không? Hay là không quá tin tưởng mình. Mà Ngũ phu nhân vốn cùng nàng thân cận hơn, kể từ khi bên cạnh Hâm tỷ nhi có y bà rồi, cũng không có cùng nàng thân cận như trước. Trong lúc mơ hồ, nàng và mọi người trong Từ phủ có chút càng ngày càng xa cách. Những gia đình giống như trong Từ phủ vậy, ở cửa ải cuối năm hàng năm cũng sẽ nhờ nàng chuẩn bị chút ít Hoàng biểu, Cát Tường phù … Đồ tự mình tới cửa bái phỏng, nhân cơ hội mà đem tiền nhang đèn năm sau thu lại. Vì vậy trong lòng mặc dù có chút bất an, nhưng cũng không có quá mức vội vàng. Ai lại nghĩ, đầu tiên là Từ gia chủ động tới hướng nàng xin bùa cát tường như ý, rồi đưa dầu vừng tiền, sau đó là Kiến Trữ Hầu và Thọ Xương Bá phái người đem nàng mời vào trong nhà đi làm cúng bái hành lễ. Cho nên nàng mới biết một ít chuyện. . . . . . Tể Trữ càng nghĩ càng sợ sau này, chỉ muốn thoát thân sớm một chút, nhưng nhất thời không dám hành động quá rõ ràng, chỉ mong đợi nghĩ cái cớ gì đó mà gặp Thập Nhất Nương cho phải. Chẳng qua là nàng gặp Thái phu nhân, gặp Ngũ phu nhân, thậm chí gặp Nhị phu nhân cũng không có nhìn thấy Thập Nhất Nương. Nàng đang lo lắng, sau đó nghe nói Tần di nương muốn gặp nàng, thì lập tức mừng rỡ, thay đổi quần áo liền trực tiếp đi theo người đến đưa tin.
Thập Nhất Nương không có quá để ý. Thứ nhất nàng tin tưởng Tể Trữ có thể đem chùa Từ Nguyên làm được đến trình độ này, nhất định không thể nào là một người ngu dốt, Tần di nương muốn nhờ nàng ta làm chuyện mạo nguy hiểm chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thứ hai lúc ấy Dương gia đồng ý với đề nghị của hoàng thượng để cho hai nữ tử mà họ tân tân khổ khổ bồi dưỡng chia ra vào phủ Phúc Thành công chúa cùng Vĩnh Bình Hầu phủ, nhất định là có dụng ý . Mà Tể Trữ cùng Dương gia luôn luôn đi lại thân cận, Tể Trữ tới nhanh như vậy, khiến nàng tò mò muốn biết Tể Trữ có phải cũng sắm vai nhân vật nào đó hay không?
Tể Trữ vào cửa, trước tiên cùng nàng chào hỏi, ra khỏi cửa phòng Tần di nương lập tức hướng nàng nói rõ tình huống. Chẳng qua là không biết đợi lát nữa nàng có thể lấy cớ đi Dương thị nơi đó hay không?
Nghĩ ngợi , Thập Nhất Nương cười nói: “Vậy làm phiền Tể Trữ sư thái . Tần di nương cũng không có cái ham mê gì khác, chính là thích kính Bồ Tát.”
Tể Trữ mặc dù nghĩ thân cận phu nhân Vĩnh Bình Hầu phủ, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ cuốn vào bên trong tranh đấu.
Nàng cùng Thập Nhất Nương hàn huyên mấy câu, khen ngợi nội thất bài biện trên bệ cửa sổ , sau đó nói tới ngày mùng tám tháng tư sinh nhật Phật tổ : “. . . . . . Thái phu nhân hàng năm đều đi miếu Dược Vương, đó cũng là vì Nhị gia còn trẻ đã qua đời sớm. Hôm nay Hầu gia nhàn rỗi ở nhà, Thái phu nhân cũng có thể vì Hầu gia lên trên dâng hương . Chỉ là trong miếu chúng ta thờ phụng chính là Quan Thế Âm Bồ Tát, bằng không, cũng sẽ mời Thái phu nhân đi bái lễ trong miếu chúng ta.”
Cũng không trực tiếp muốn đẩy người đi chùa Từ Nguyên, bộ dáng thành khẩn vì Từ gia tính toán, Thập Nhất Nương lại một lần nữa âm thầm gật đầu ở trong lòng.
Ánh nắng mùa xuân sáng rỡ ấm áp chiếu ở trên nóc nhà Đông tiểu viện của Vĩnh Bình Hầu phủ. Trong bóng râm dưới mái hiên, Dương ma ma đang khom lưng nói chuyện cùng với một tiểu nha hoàn tám tuổi. Bà nở nụ cười thân thiết gật gật đầu, thưởng cho tiểu nha hoàn kia mấy đồng tiền, sau đó bước nhanh vén mành lên đi vào phòng.
Dương thị đang ngồi ở bên trên lâm song đại kháng để làm hài.
“Tiểu. . . . . . Ừ, di nương, ” bà bận rộn đổi lời nói, “Ta mới vừa rồi nghe nói, Tần di nương mời Tể Trữ sư phụ chùa Từ Nguyên tới đây. Nàng mới từ trong viện Tần di nương đi ra ngoài đến chỗ của phu nhân.” Nói xong, trong ánh mắt ẩn hàm lo âu quan sát Dương thị.
Dương thị nghe vậy đầu cũng không ngẩng một chút: “Phải không!” Giọng nói rất tùy ý, động tác khâu đáy giày so với mới vừa rồi nhanh chút ít.
Dương ma ma ngẩng đầu nhìn thấy tiểu nha hoàn đứng thẳng ở góc tường, lập tức chợt hiểu ra, trước tiên bà tự mình đi rót cho Dương thị chén trà, sau đó mới phân phó tiểu nha hoàn kia: “Ngươi đi xem một chút phòng bếp làm cơm xong chưa!”
Tiểu nha hoàn lên tiếng đi, Dương thị lúc này mới ngẩng đầu, trên mặt đã lộ ra mấy phần vội vàng: “Ma ma trăm triệu lần không thể đi gặp Tể Trữ sư phụ!” Nàng vừa nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Nếu như bá phụ có việc, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp tới nói cho ta biết, chúng ta ngàn lần không thể tự chủ trương cùng người khác tiếp xúc, hoặc là báo tin về Dương gia. Phải biết rằng, xung quanh đây đều là người của Từ gia. Chúng ta cũng không thể để cho người khác bắt được cái nhược điểm gì.”
Dương ma ma nghe do dự: “Nhưng Hầu gia. . . . . .”
“Hầu gia không tới nơi này, chẳng lẽ ta còn có thể ở trước mặt bá phụ tố cáo sao? Chỉ sợ người khác nghe còn cười ta không có thủ đoạn. Hơn nữa cho dù Hầu gia cho bá phụ mặt mũi miễn cưỡng tới, chẳng lẽ ta liền có thể sinh hạ nhi tử sao? Cho dù may mắn sanh ra nhi tử, chẳng lẽ có thể bảo đảm hắn thuận lợi lớn lên sao ? Nếu sủng ái nhất thời không thể bảo đảm cả đời, tới lại có có tác dụng gì?”
“Nhưng người trong phủ. . . . . .”
“Các nàng muốn nói cái gì thì nói thế là được.” Dương thị tỏ ra xem thường, đáy mắt thì lại có ánh sang lạnh thoáng qua rồi biến mất, “Được làm vua thua làm giặc. Người có tư cách tức giận, cho tới bây giờ cũng là người thắng.”
Dương ma ma im lặng.
Dương thị tựu nghiêng người từ một bên, từ trong cái hộp bằng đan mây lấy ra một cái thước dài đặt trên bộ áo dài hoa văn hồ điệp : “Ma ma giúp ta viền một bên sao!”
Dương ma ma lên tiếng nhận lấy, ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạch kháng, làm mấy châm, thấp giọng nói: “Di nương, ngươi có thời gian giúp Văn di nương làm váy áo dài, còn không bằng nhiều đến bên cạnh phu nhân đi lại đi lại hoặc là giúp đỡ phu nhân làm tống váy, vốn sống khá giả hơn so với việc mất thời gian trên người một di nương đã thất sủng.” Nàng vừa nói, châm tuyến trong tay vừa dừng lại nhìn Dương thị, “Ngày hai mươn bốn tháng tư chính là sinh nhật của Thái phu nhân, nghe nói năm trước phu nhân đã đích thân làm vớ, xiêm y cho Thái phu nhân. Di nương ở trước mặt phu nhân ân cần chút ít, nói không chừng phu nhân sẽ đem châm tuyến này giao cho di nương làm đây!”
“Ma ma nói lời này cũng không phải là không có lý.” Dương thị ngó chừng châm tuyến trong tay, nhẹ giọng nói, ” Nếu phu nhân đem ta giao cho Văn di nương, ta hẳn nên kính trọng Văn di nương như phu nhân mới đúng, làm giày làm vớ, bưng trà dâng nước, đây mới là bổn phận. Tại sao có thể lướt qua Văn di nương đi hiếu kính phu nhân chứ? Không chỉ có sẽ làm Văn di nương sinh lòng không vui, phu nhân cũng sẽ cảm thấy ta quá mức vội vàng. Về phần chuyện thiêu thùa may vá cho Thái phu nhân, phòng châm tuyến trong phủ có nhiều người như vậy, đều là những thêu Nương từ tất cả các phường thêu lớn nhỏ ở Yên kinh, cùng cục châm tuyến từ đại giang nam bắc ở trong cung chọn tới, chẳng lẽ cũng chưa có một cái nào so ra mà vượt qua phu nhân sao? Nói cho cùng, phu nhân chỉ là có một tấm lòng muốn hiếu kính Thái phu nhân thôi, dù nàng có thêu ra lá cây, thì so với ta thêu một đóa hoa vẫn trân quý hơn. Những thứ này lời nói không có tôn ti sau này cũng đừng có nhắc lại .” rồi phân phó Dương ma ma, “Mau làm quần cho tốt, để cho Văn di nương mặc đi thỉnh an phu nhân, đây mới là thể diện của ta.”
Dương ma ma ở trong lòng khe khẽ thở dài, cúi đầu viền cái áo váy dài.
Văn di nương cười nhẹ nhàng nhìn tren tay cầm cái quai bình trà màu hoa đào phấn mà Từ Lệnh Nghi thưởng ríu rít khen ngợi Kiều Liên Phòng: “Muội muội ngồi xuống uống chén trà?”
Kiều Liên Phòng tươi cười đồng ý, cùng Văn di nương một trái một phải ngồi ở trên lâm song đại kháng.
Thu Hồng tự mình mang trà và điểm tâm lên.
Hai người nói mấy câu nhàn thoại, thì Văn di nương cười nói: “Hôm nay Kiều muội muội sao lại rãnh rỗi đến nơi này của ta ngồi một lát?”
Kiều liên phòng cười nói: “Lúc trước chỉ biết là tỷ tỷ ở phấn viện, nhưng không có nghĩ đến Văn tỷ tỷ lại dọn tới nơi ở cũ của Nhị thiếu gia. Cho nên hôm nay cố ý để xem một chút.” Vừa nói, vừa sai Tú Duyên đưa một bộ tranh thuỷ mặc do chính nàng vẽ làm hạ lễ, rồi đánh giá phòng của Văn di nương, “Tu sửa lại một chút viện của tỷ tỷ có thể đẹp hơn.”
Văn di nương để cho Thu Hồng nhận bức tranh, cười nói: “Điều này cũng tất cả đều là ý tứ phu nhân . Theo tính tình của ta, nghỉ ngơi ở đâu cũng là giống nhau .”
“Cho nên tất cả mọi người nói tỷ tỷ là một người rộng rãi.” Kiều Liên Phòng nghe cười gật đầu, “Phu nhân vì vậy mới đem Dương di nương giao cho tỷ tỷ dạy dỗ.”
“Muội muội quá khen.” Văn di nương cũng không nói chuyện với Kiều Liên phòng nữa, mà chỉ vào điểm tâm trong đĩa nhiệt tình chiêu đãi nàng ăn nhiều một chút, “Đây là hoa cúc tô, đây là hoa quế cao. . . . . .” Hướng nàng giới thiệu các loại điểm tâm, về chuyện nhà thì cũng không nói một câu.
Kiều Liên phòng ứng phó mấy câu, thì hỏi Dương di nương: “. . . . . . Nghe nói mỗi ngày sáng sớm, hay tối muộn đều tới mời tỷ tỷ cùng nhau vấn an hàng ngày cho phu nhân?”
Văn di nương rất thản nhiên nói: ” Nếu phu nhân đem nàng ấy giao cho ta, ta cũng muốn nàng ấy có chút quy củ. Bằng không, nàng mất Lễ, ta ở trước mặt phu nhân cũng không có thể diện.”
Kiều Liên Phòng nghe che miệng cười: “Nàng mất Lễ, là tư chất của nàng không tốt, làm sao trách được tỷ tỷ? Nghĩ lại bên cạnh tỷ tỷ không biết có bao nhiêu tiểu nha hoàn, đại tức phụ , nhưng cũng chỉ có Thu Hồng hiểu chuyện và chu đáo , chẳng lẽ những người khác tỷ tỷ cũng không có tận tâm dạy dỗ hay sao? Thật sự là những người đó tư chất quá kém. Trong lòng phu nhân chỉ sợ cũng hiểu . Bằng không, làm sao giao cho tỷ tỷ quản giáo ——Dương thị kia là người Thái hậu ban tặng.” Nàng nói xong, thân thể cúi xuống, giọng nói giảm thấp xuống “Tỷ tỷ, nhà chúng ta quy củ lớn hơn nữa, chẳng lẽ có thể bắt lỗi Cung Lí à. Hành động này của phu nhân thâm ý sâu sắc. Có một số việc, tỷ tỷ còn muốn phân ưu cho phu nhân. Phu nhân đối với Đại tiểu thư chúng ta, thì không có gì để nói rồi. Tỷ tỷ ngay cả không nhìn mặt mũi phu nhân, cũng phải nhìn mặt mũi của Đại tiểu thư mà hết sức để ý một chút. Hôm nay người đã vào cửa, chẳng lẽ Hầu gia còn có thể đưa lên kiệu nhỏ đem người ta mang trở về sao ? Phu nhân dù muốn đốt ba cái lò, thì cũng phải có củi đốt mới được a!”
Nói gần nói xa ám hiệu Thập Nhất Nương đem Dương thị giao cho Văn di nương là muốn mượn tay Văn di nương thu thập Dương thị.
Xem ra, còn phải nghĩ ra những biện pháp khác.
Tần di nương rất giận dữ, nhưng vẫn chịu đựng không có phát tác.
Chỉ vì Tể Trữ là chủ trì chùa Từ Nguyên, lui tới phần lớn là phu nhân công khanh quan lớn, cũng cùng nàng thường xuyên qua lại, nhưng chỉ vì nàng sinh con trai lớn cho Vĩnh Bình Hầu phủ.
Nàng xoay người phân phó Thúy nhi cầm năm lượng bạc cho Tể Trữ: “Vậy thì cầu xin sư phụ giúp ta làm một mâm cúng bái hành lễ đầy đủ!” Chẳng qua là nụ cười đã có chút ít miễn cưỡng.
Tể Trữ âm thầm cười một tiếng, thu bạc, rồi cùng Tần di nương hàn huyên hai câu, liền đứng dậy cáo từ đi đến chỗ Thập Nhất Nương .
“. . . . . . Nói là mấy ngày nay có chút ốm đau bệnh tật là không thuận lợi, để cho ta giúp đỡ làm mâm cúng bái hành lễ.” Nàng ngồi xuống tươi cười giải thích với Thập Nhất Nương.
Tất cả mọi người nói nàng cùng với hai nhà Kiến Trữ Hầu, Thọ Xương Bá có quan hệ mật thiết, nàng cũng là không có cách nào. Hai vị phu nhân thường gọi nàng đi nói chuyện, nàng cũng không thể không đi sao? Huống chi Thái hậu tuổi còn trẻ, nói không chừng còn sống lâu hơn nàng. Chuyện sau này thì để sau này tính nàng cũng không có quá để ở trong lòng. Từ mùa đông năm ngoái, Thái hậu bị bệnh không dậy nỗi về sau, nàng lại bắt đầu ở trong lòng âm thầm tính toán. Chẳng qua là Thái phu nhân mặc dù tin Phật, nhưng không giống hai nhà Kiến Trữ Hầu và Thọ Xương Bá, việc lớn việc nhỏ gì cũng muốn hỏi một chút hung cát; Thập Nhất Nương kia nhìn qua càng đối đãi khách khí với người khác, nhưng trong xương lại lộ ra mấy phân trong trẻo, khí chất lạnh lùng , không biết nàng ta là có tin tưởng cúng bái không? Hay là không quá tin tưởng mình. Mà Ngũ phu nhân vốn cùng nàng thân cận hơn, kể từ khi bên cạnh Hâm tỷ nhi có y bà rồi, cũng không có cùng nàng thân cận như trước. Trong lúc mơ hồ, nàng và mọi người trong Từ phủ có chút càng ngày càng xa cách. Những gia đình giống như trong Từ phủ vậy, ở cửa ải cuối năm hàng năm cũng sẽ nhờ nàng chuẩn bị chút ít Hoàng biểu, Cát Tường phù … Đồ tự mình tới cửa bái phỏng, nhân cơ hội mà đem tiền nhang đèn năm sau thu lại. Vì vậy trong lòng mặc dù có chút bất an, nhưng cũng không có quá mức vội vàng. Ai lại nghĩ, đầu tiên là Từ gia chủ động tới hướng nàng xin bùa cát tường như ý, rồi đưa dầu vừng tiền, sau đó là Kiến Trữ Hầu và Thọ Xương Bá phái người đem nàng mời vào trong nhà đi làm cúng bái hành lễ. Cho nên nàng mới biết một ít chuyện. . . . . . Tể Trữ càng nghĩ càng sợ sau này, chỉ muốn thoát thân sớm một chút, nhưng nhất thời không dám hành động quá rõ ràng, chỉ mong đợi nghĩ cái cớ gì đó mà gặp Thập Nhất Nương cho phải. Chẳng qua là nàng gặp Thái phu nhân, gặp Ngũ phu nhân, thậm chí gặp Nhị phu nhân cũng không có nhìn thấy Thập Nhất Nương. Nàng đang lo lắng, sau đó nghe nói Tần di nương muốn gặp nàng, thì lập tức mừng rỡ, thay đổi quần áo liền trực tiếp đi theo người đến đưa tin.
Thập Nhất Nương không có quá để ý. Thứ nhất nàng tin tưởng Tể Trữ có thể đem chùa Từ Nguyên làm được đến trình độ này, nhất định không thể nào là một người ngu dốt, Tần di nương muốn nhờ nàng ta làm chuyện mạo nguy hiểm chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thứ hai lúc ấy Dương gia đồng ý với đề nghị của hoàng thượng để cho hai nữ tử mà họ tân tân khổ khổ bồi dưỡng chia ra vào phủ Phúc Thành công chúa cùng Vĩnh Bình Hầu phủ, nhất định là có dụng ý . Mà Tể Trữ cùng Dương gia luôn luôn đi lại thân cận, Tể Trữ tới nhanh như vậy, khiến nàng tò mò muốn biết Tể Trữ có phải cũng sắm vai nhân vật nào đó hay không?
Tể Trữ vào cửa, trước tiên cùng nàng chào hỏi, ra khỏi cửa phòng Tần di nương lập tức hướng nàng nói rõ tình huống. Chẳng qua là không biết đợi lát nữa nàng có thể lấy cớ đi Dương thị nơi đó hay không?
Nghĩ ngợi , Thập Nhất Nương cười nói: “Vậy làm phiền Tể Trữ sư thái . Tần di nương cũng không có cái ham mê gì khác, chính là thích kính Bồ Tát.”
Tể Trữ mặc dù nghĩ thân cận phu nhân Vĩnh Bình Hầu phủ, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ cuốn vào bên trong tranh đấu.
Nàng cùng Thập Nhất Nương hàn huyên mấy câu, khen ngợi nội thất bài biện trên bệ cửa sổ , sau đó nói tới ngày mùng tám tháng tư sinh nhật Phật tổ : “. . . . . . Thái phu nhân hàng năm đều đi miếu Dược Vương, đó cũng là vì Nhị gia còn trẻ đã qua đời sớm. Hôm nay Hầu gia nhàn rỗi ở nhà, Thái phu nhân cũng có thể vì Hầu gia lên trên dâng hương . Chỉ là trong miếu chúng ta thờ phụng chính là Quan Thế Âm Bồ Tát, bằng không, cũng sẽ mời Thái phu nhân đi bái lễ trong miếu chúng ta.”
Cũng không trực tiếp muốn đẩy người đi chùa Từ Nguyên, bộ dáng thành khẩn vì Từ gia tính toán, Thập Nhất Nương lại một lần nữa âm thầm gật đầu ở trong lòng.
Ánh nắng mùa xuân sáng rỡ ấm áp chiếu ở trên nóc nhà Đông tiểu viện của Vĩnh Bình Hầu phủ. Trong bóng râm dưới mái hiên, Dương ma ma đang khom lưng nói chuyện cùng với một tiểu nha hoàn tám tuổi. Bà nở nụ cười thân thiết gật gật đầu, thưởng cho tiểu nha hoàn kia mấy đồng tiền, sau đó bước nhanh vén mành lên đi vào phòng.
Dương thị đang ngồi ở bên trên lâm song đại kháng để làm hài.
“Tiểu. . . . . . Ừ, di nương, ” bà bận rộn đổi lời nói, “Ta mới vừa rồi nghe nói, Tần di nương mời Tể Trữ sư phụ chùa Từ Nguyên tới đây. Nàng mới từ trong viện Tần di nương đi ra ngoài đến chỗ của phu nhân.” Nói xong, trong ánh mắt ẩn hàm lo âu quan sát Dương thị.
Dương thị nghe vậy đầu cũng không ngẩng một chút: “Phải không!” Giọng nói rất tùy ý, động tác khâu đáy giày so với mới vừa rồi nhanh chút ít.
Dương ma ma ngẩng đầu nhìn thấy tiểu nha hoàn đứng thẳng ở góc tường, lập tức chợt hiểu ra, trước tiên bà tự mình đi rót cho Dương thị chén trà, sau đó mới phân phó tiểu nha hoàn kia: “Ngươi đi xem một chút phòng bếp làm cơm xong chưa!”
Tiểu nha hoàn lên tiếng đi, Dương thị lúc này mới ngẩng đầu, trên mặt đã lộ ra mấy phần vội vàng: “Ma ma trăm triệu lần không thể đi gặp Tể Trữ sư phụ!” Nàng vừa nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Nếu như bá phụ có việc, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp tới nói cho ta biết, chúng ta ngàn lần không thể tự chủ trương cùng người khác tiếp xúc, hoặc là báo tin về Dương gia. Phải biết rằng, xung quanh đây đều là người của Từ gia. Chúng ta cũng không thể để cho người khác bắt được cái nhược điểm gì.”
Dương ma ma nghe do dự: “Nhưng Hầu gia. . . . . .”
“Hầu gia không tới nơi này, chẳng lẽ ta còn có thể ở trước mặt bá phụ tố cáo sao? Chỉ sợ người khác nghe còn cười ta không có thủ đoạn. Hơn nữa cho dù Hầu gia cho bá phụ mặt mũi miễn cưỡng tới, chẳng lẽ ta liền có thể sinh hạ nhi tử sao? Cho dù may mắn sanh ra nhi tử, chẳng lẽ có thể bảo đảm hắn thuận lợi lớn lên sao ? Nếu sủng ái nhất thời không thể bảo đảm cả đời, tới lại có có tác dụng gì?”
“Nhưng người trong phủ. . . . . .”
“Các nàng muốn nói cái gì thì nói thế là được.” Dương thị tỏ ra xem thường, đáy mắt thì lại có ánh sang lạnh thoáng qua rồi biến mất, “Được làm vua thua làm giặc. Người có tư cách tức giận, cho tới bây giờ cũng là người thắng.”
Dương ma ma im lặng.
Dương thị tựu nghiêng người từ một bên, từ trong cái hộp bằng đan mây lấy ra một cái thước dài đặt trên bộ áo dài hoa văn hồ điệp : “Ma ma giúp ta viền một bên sao!”
Dương ma ma lên tiếng nhận lấy, ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạch kháng, làm mấy châm, thấp giọng nói: “Di nương, ngươi có thời gian giúp Văn di nương làm váy áo dài, còn không bằng nhiều đến bên cạnh phu nhân đi lại đi lại hoặc là giúp đỡ phu nhân làm tống váy, vốn sống khá giả hơn so với việc mất thời gian trên người một di nương đã thất sủng.” Nàng vừa nói, châm tuyến trong tay vừa dừng lại nhìn Dương thị, “Ngày hai mươn bốn tháng tư chính là sinh nhật của Thái phu nhân, nghe nói năm trước phu nhân đã đích thân làm vớ, xiêm y cho Thái phu nhân. Di nương ở trước mặt phu nhân ân cần chút ít, nói không chừng phu nhân sẽ đem châm tuyến này giao cho di nương làm đây!”
“Ma ma nói lời này cũng không phải là không có lý.” Dương thị ngó chừng châm tuyến trong tay, nhẹ giọng nói, ” Nếu phu nhân đem ta giao cho Văn di nương, ta hẳn nên kính trọng Văn di nương như phu nhân mới đúng, làm giày làm vớ, bưng trà dâng nước, đây mới là bổn phận. Tại sao có thể lướt qua Văn di nương đi hiếu kính phu nhân chứ? Không chỉ có sẽ làm Văn di nương sinh lòng không vui, phu nhân cũng sẽ cảm thấy ta quá mức vội vàng. Về phần chuyện thiêu thùa may vá cho Thái phu nhân, phòng châm tuyến trong phủ có nhiều người như vậy, đều là những thêu Nương từ tất cả các phường thêu lớn nhỏ ở Yên kinh, cùng cục châm tuyến từ đại giang nam bắc ở trong cung chọn tới, chẳng lẽ cũng chưa có một cái nào so ra mà vượt qua phu nhân sao? Nói cho cùng, phu nhân chỉ là có một tấm lòng muốn hiếu kính Thái phu nhân thôi, dù nàng có thêu ra lá cây, thì so với ta thêu một đóa hoa vẫn trân quý hơn. Những thứ này lời nói không có tôn ti sau này cũng đừng có nhắc lại .” rồi phân phó Dương ma ma, “Mau làm quần cho tốt, để cho Văn di nương mặc đi thỉnh an phu nhân, đây mới là thể diện của ta.”
Dương ma ma ở trong lòng khe khẽ thở dài, cúi đầu viền cái áo váy dài.
Văn di nương cười nhẹ nhàng nhìn tren tay cầm cái quai bình trà màu hoa đào phấn mà Từ Lệnh Nghi thưởng ríu rít khen ngợi Kiều Liên Phòng: “Muội muội ngồi xuống uống chén trà?”
Kiều Liên Phòng tươi cười đồng ý, cùng Văn di nương một trái một phải ngồi ở trên lâm song đại kháng.
Thu Hồng tự mình mang trà và điểm tâm lên.
Hai người nói mấy câu nhàn thoại, thì Văn di nương cười nói: “Hôm nay Kiều muội muội sao lại rãnh rỗi đến nơi này của ta ngồi một lát?”
Kiều liên phòng cười nói: “Lúc trước chỉ biết là tỷ tỷ ở phấn viện, nhưng không có nghĩ đến Văn tỷ tỷ lại dọn tới nơi ở cũ của Nhị thiếu gia. Cho nên hôm nay cố ý để xem một chút.” Vừa nói, vừa sai Tú Duyên đưa một bộ tranh thuỷ mặc do chính nàng vẽ làm hạ lễ, rồi đánh giá phòng của Văn di nương, “Tu sửa lại một chút viện của tỷ tỷ có thể đẹp hơn.”
Văn di nương để cho Thu Hồng nhận bức tranh, cười nói: “Điều này cũng tất cả đều là ý tứ phu nhân . Theo tính tình của ta, nghỉ ngơi ở đâu cũng là giống nhau .”
“Cho nên tất cả mọi người nói tỷ tỷ là một người rộng rãi.” Kiều Liên Phòng nghe cười gật đầu, “Phu nhân vì vậy mới đem Dương di nương giao cho tỷ tỷ dạy dỗ.”
“Muội muội quá khen.” Văn di nương cũng không nói chuyện với Kiều Liên phòng nữa, mà chỉ vào điểm tâm trong đĩa nhiệt tình chiêu đãi nàng ăn nhiều một chút, “Đây là hoa cúc tô, đây là hoa quế cao. . . . . .” Hướng nàng giới thiệu các loại điểm tâm, về chuyện nhà thì cũng không nói một câu.
Kiều Liên phòng ứng phó mấy câu, thì hỏi Dương di nương: “. . . . . . Nghe nói mỗi ngày sáng sớm, hay tối muộn đều tới mời tỷ tỷ cùng nhau vấn an hàng ngày cho phu nhân?”
Văn di nương rất thản nhiên nói: ” Nếu phu nhân đem nàng ấy giao cho ta, ta cũng muốn nàng ấy có chút quy củ. Bằng không, nàng mất Lễ, ta ở trước mặt phu nhân cũng không có thể diện.”
Kiều Liên Phòng nghe che miệng cười: “Nàng mất Lễ, là tư chất của nàng không tốt, làm sao trách được tỷ tỷ? Nghĩ lại bên cạnh tỷ tỷ không biết có bao nhiêu tiểu nha hoàn, đại tức phụ , nhưng cũng chỉ có Thu Hồng hiểu chuyện và chu đáo , chẳng lẽ những người khác tỷ tỷ cũng không có tận tâm dạy dỗ hay sao? Thật sự là những người đó tư chất quá kém. Trong lòng phu nhân chỉ sợ cũng hiểu . Bằng không, làm sao giao cho tỷ tỷ quản giáo ——Dương thị kia là người Thái hậu ban tặng.” Nàng nói xong, thân thể cúi xuống, giọng nói giảm thấp xuống “Tỷ tỷ, nhà chúng ta quy củ lớn hơn nữa, chẳng lẽ có thể bắt lỗi Cung Lí à. Hành động này của phu nhân thâm ý sâu sắc. Có một số việc, tỷ tỷ còn muốn phân ưu cho phu nhân. Phu nhân đối với Đại tiểu thư chúng ta, thì không có gì để nói rồi. Tỷ tỷ ngay cả không nhìn mặt mũi phu nhân, cũng phải nhìn mặt mũi của Đại tiểu thư mà hết sức để ý một chút. Hôm nay người đã vào cửa, chẳng lẽ Hầu gia còn có thể đưa lên kiệu nhỏ đem người ta mang trở về sao ? Phu nhân dù muốn đốt ba cái lò, thì cũng phải có củi đốt mới được a!”
Nói gần nói xa ám hiệu Thập Nhất Nương đem Dương thị giao cho Văn di nương là muốn mượn tay Văn di nương thu thập Dương thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.