Chương 424: vô vọng ( thượng )
Chi Chi
13/02/2014
Đi ra khỏi phòng Thập Nhất Nương, phía ngoài mưa nhỏ, róc rách, đánh vào trên lá khô, có một loại mùi vị trong trẻo lạnh lùng.
Từ Tự Truân hỏi Đỗ ma ma đến xem hắn đã ngủ chưa: “Ngài còn nhớ rõ sinh nhật của nương của ta không?”
Đỗ ma ma suy nghĩ một chút, cười nói: “Là hai mươi chín tháng năm” lại có chút không chắc, “Hẳn là hai mươi bảy tháng năm.” Rồi giải thích, “Ma ma lớn tuổi, không nhớ rõ ràng nữa rồi. Hôm nay sao Tứ thiếu gia lại đột nhiên hỏi cái này ?”
“Không có gì!” Từ Tự Truân rũ mí mắt, lông mi rậm thật dài giống như cây quạt nhỏ, che thành cái bóng hình nguyệt nha, hết sức đáng yêu, “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới!”
Đỗ ma ma yêu thương ôm lấy Từ Tự Truân: “Đi ngủ sớm một chút đi! Sáng mai còn phải đi học đó!”
“Ừ!” Từ Tự Truân biết điều nhẹ nhàng đáp, sột soạt nằm xuống.
Đỗ ma ma giúp hắn dịch dịch góc chăn, dặn dò Trà Hương trực đêm mấy câu, lúc này mới đi chỗ Thái phu nhân.
Trà Hương đóng cửa, nghỉ ở trên tháp quý phi một bên.
Trong phòng an tĩnh lại.
Giọt nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt có quy luật, từng tiếng, có thể nghe rõ, làm cho Từ Tự Truân không ngủ được. Trong đầu hắn thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt tươi cười hơi nịnh hót của đám ma ma quản sự.
Từ trước, những thứ này đều chỉ thuộc về mẹ ruột của hắn, nhưng bây giờ, lại thuộc về một người khác.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng hắn đã cảm thấy khó chịu.
“Trà Hương” Từ Tự Truân không ngủ được, “Mẹ ruột ngươi là một người như thế nào?”
Người trên giường vẫn lăn qua lộn lại, Trà Hương không dám chợp mắt.
“Mẫu thân của ta a!” Trà Hương cười nói, “Từ trước đã từng làm việc ở trong phủ, từng hầu hạ Thái phu nhân. Nhưng mà, nàng chỉ làm đến nha hoàn tam đẳng liền gả cho người khác.” Nàng nghĩ đến dáng vẻ mẫu thân phấn khởi khi nghe nói mình sắp tới chỗ Tứ thiếu gia làm việc, lộ ra nụ cười vui vẻ, “Gặp ai cũng nói ta có tương lai, còn tốt hơn nàng khi đó gấp trăm lần. Dặn dò chúng ta hầu hạ Tứ thiếu gia thật tốt, sau này đi ra ngoài, cũng là người có thể diện. . . . . .”
Từ Tự Truân nghe mấy câu cũng có chút không yên lòng. Mẹ ruột của hắn không phải như thế. Mẹ ruột của hắn chính là mỉm cười ngồi ở chỗ đó, cũng làm cho những ma ma quản sự kia đứng cung kính, chứ nói chi là những nha hoàn tam đẳng kia rồi. Mẹ ruột của hắn cũng sẽ không gặp người thì nói, mà là người khác nói, nàng vui vẻ nghe, nàng vừa mở miệng, tất cả đều an tĩnh lại, nghe nàng nói chuyện. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đột nhiên có ý nghĩ muốn gặp nương, hơn nữa ý nghĩ này theo thời gian càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng chấp nhất.
Từ Tự Truân đột nhiên đứng dậy, đi giầy rồi bò lên trên đại kháng gần cửa sổ.
Trà Hương chưa kịp khoác áo, vén chăn lên kẹp áo khoác rồi đi theo.
Từ Tự Truân vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Hình như mưa đã ngừng, đèn lồng đỏ thẫm chiếu vào bàn đá xanh sạch bóng sau cơn mưa, hiện lên tia sáng ngũ sắc mê người.
“Trà Hương, ta muốn đi xem mẫu thân một chút!” Giờ phút này, ý nghĩ trong đầu này mãnh liệt như thế, đến mức khiến hắn đứng ngồi không yên.
Trà Hương lại giật mình: “Tứ thiếu gia, hiện tại đã muộn. Ngày mai chúng ta hẵng đi. . . . . .”
Không đợi nàng nói, Từ Tự Truân đã từ trên kháng trượt xuống tới, chạy đến trước giá áo một bên, kéo một chiếc áo bào màu xanh ngọc khoác lên người.
Trà Hương vội vàng đi theo đi qua: “Tứ thiếu gia, nếu để cho Thái phu nhân biết rồi, sẽ tức giận. . . . . .”
Từ Tự Truân đột nhiên xoay người, ánh mắt yên lặng nhìn Trà Hương, con ngươi trong suốt như lưu ly.
Không biết tại sao, Trà Hương rất là lúng túng.
Từ Tự Truân đã cúi thấp đầu: “Sinh nhật của nương ta là ngày hai bảy tháng năm, nhưng tất cả mọi người không nhớ rõ. . . . . .”
Có nước mắt như trân châu rớt xuống, rơi xuống bên chân nàng.
Trong lòng Trà Hương không khỏi vừa chua xót vừa khổ sở.
Bên tai truyền đến đồng hồ báo giờ kêu ting tong.
Nàng không khỏi cắn cắn môi.
Hiện tại mới giữa giờ tuất, sân của Tứ phu nhân đã mất ở phía sau sân của Thái phu nhân, sân bên kia có đám người Uông ma ma, sân bên này cũng có người gác đêm . . . . . . Nên không sao cả đi!
“Tứ thiếu gia, vậy chúng ta cần nói với đám Bích Loa một tiếng mới được. . . . . .”
Từ Tự Truân ngẩng đầu lên, con ngươi bị nước mắt cọ rửa vô cùng sáng bóng đen nhánh. Khóe miệng hắn từ từ cong lên, cong thành một độ cong vui vẻ.
Mưa đúng là đã ngừng, nhưng lại nổi gió.
Trà Hương nắm tay Từ Tự Truân, rón ra rón rén ra cửa.
Trong viện im ắng, đèn trong phòng Thái phu nhân đã tắt.
Trà Hương hơi ngẩn ra.
Thái phu nhân nghỉ ngơi sớm như vậy …..
“Tứ thiếu gia, ngài cẩn thận dưới chân.” Nàng thấp giọng dặn dò, cùng Từ Tự Truân ngang qua phòng bên cạnh nhà giữa đi hậu viện.
Có thể là đã muộn cộng thêm mưa xuống, mặc dù phần lớn nha hoàn ở dãy nhà sau đều đốt đèn, nhưng trong viện lại không có một bóng người.
Trà Hương đứng ở dưới cửa nhẹ giọng gọi bà tử trực đêm: “Ma ma, ta là Trà Hương trong phòng Tứ thiếu gia, có đồ vật rơi chỗ Tứ phu nhân, muốn đi vào nhặt.”
Bà tử lập tức mở cửa.
Tiếng trục cửa chuyển động kẹt kẹt truyền rất xa, khiến cho trái tim Trà Hương đập loạn thịch thịch mấy cái: “Ma ma nhỏ giọng một chút. Đỗ ma ma biết rồi thì ta không chịu nổi rồi!”
Bà tử kia ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tự Truân đi theo sau Trà Hương, tiếng nói đang cao cũng thấp xuống tám phần.
“Ta biết, ta biết!” Nhẹ nhàng tháo chìa khóa bên hông, giúp bọn họ mở ra cửa sau.
Trà Hương đút hai thỏi bạc vụn cho bà tử kia: “Ma ma chờ chúng ta một hồi, chúng ta lập tức sẽ trở lại.”
Bà tử không dám muốn bạc: “Trà Hương cô nương đi nhanh về nhanh, ta ở chỗ này coi chừng dùm là được.” Trên mặt chất đầy cười.
“Đây là tấm lòng của Tứ thiếu gia chúng ta.”
Trà Hương lại đẩy hai thỏi bạc vụn qua.
Lúc này bà tử kia mới vui rạo rực nhận lấy, ân cần nói: “Tứ thiếu gia cứ yên lòng đi, sẽ không có người phát hiện.” Trà Hương cười thấp giọng nói tạ ơn, cùng Từ Tự Truân ra khỏi cửa sau.
Hai bên là đại thụ cành lá tươi tốt, gió thổi qua, nhánh cây đung đưa nhảy múa, phát ra tiếng xào xạc, có điểm giống tiếng tằm cắn nuốt lá dâu, làm cho người ta nghĩ tới thì hơi sợ.
Từ Tự Truân nhích lại gần bên cạnh Trà Hương.
Trà Hương vội vàng nắm bả vai Từ Tự Truân: “Không có chuyện gì, là gió!” Giọng nói có chút run rẩy.
“Ta, ta không sợ!” Từ Tự Truân giấu đầu lòi đuôi nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đèn lồng đỏ thẫm chập chờn trong gió cách đó không xa —— nơi đó chính là chỗ của nương rồi. Đến nơi đó, mẫu thân sẽ phù hộ ta.
Trà Hương gật đầu, không khỏi bước nhanh hơn.
Đột nhiên, có một bóng đen từ cánh rừng bên cạnh chui ra.
“A!” Hai người ôm nhau, phát ra một tiếng thét chói tai thảm thiết.
Bóng đen kia thật giống như bị bọn họ dọa sợ hết hồn, chợt xoay người.
Khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt tối đen như mực, trong miệng rủ xuống đầu lưỡi đỏ chót thật dài.
Từ Tự Truân chớp mắt, người mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất.
Thập Nhất Nương đã nằm ngủ, Từ Lệnh Nghi còn tựa vào đầu giường đọc sách.
Phía ngoài phát ra một đợt tiếng vang.
“Sao vậy?” Nàng chống tay ngồi dậy.
“Nàng nghỉ ngơi” Từ Lệnh Nghi cau mày lại, để sách xuống, “Ta đi xem một chút!”
Thập Nhất Nương lại nằm xuống.
Từ Lệnh Nghi vừa mang giày, Hổ Phách đã vén mành mà vào.
Sắc mặt nàng rất khó coi, vội vàng cúi chào, thấp giọng nói: “Vừa rồi Cát Cân cô nương bên Thái phu nhân tới đây, nói Tứ thiếu gia bị kinh sợ, bảo Hầu gia mau tới xem một chút.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy biến sắc: “Tại sao có thể như vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương trong lòng hốt hoảng, ngồi dậy.
Từ Lệnh Nghi đã khom lưng kéo giày, túm lấy áo choàng một bên khoác lên người.
“Có nương ở đó, nàng trước nghỉ ngơi đi! Ta đi xem một chút.” Hắn giao đãi một câu, sải bước ra khỏi nội thất.
Thập Nhất Nương liền hô to: “Hổ Phách”.
Hổ Phách bước lên phía trước giúp Thập Nhất Nương đi giày: “Cát Cân cũng không nói gì, ta cũng không có thời gian hỏi.” Nàng vừa nói, đỡ Thập Nhất Nương đứng lên, hầu hạ nàng đi vải bồi đế giầy.
Chỉ phải đi mới biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách đi đến chỗ Thái phu nhân.
Đèn dầu trong ngoài nhà sáng rõ, các nàng vào cửa đã nhìn thấy bà tử phụ trách trực đêm trong phòng Thái phu nhân cúi thấp đầu, há miệng run rẩy quỳ gối trong viện, mấy bà tử, nha hoàn hầu hạ ngày thường đều nơm nớp lo sợ đứng ở dưới mái hiên.
Nghe được động tĩnh, tiểu nha hoàn lanh lợi đi qua đỡ nghênh đón Thập Nhất Nương, cũng có đánh mành: “Hầu gia, Thái phu nhân, Tứ phu nhân tới!”
Lời còn chưa dứt, Ngọc Bản đã ra đón.
“Tứ phu nhân, sao ngài tới rồi!” Vừa nói, vừa mời nàng đi vào.
“Truân ca đâu?”
Từ Lệnh Nghi sắc mặt xanh mét đứng ở trong thính đường, Trà Hương – thiếp thân nha hoàn của Từ Tự Truân – khuôn mặt đầy nước mắt quỳ gối bên chân Từ Lệnh Nghi.
Nghe được giọng nói của Thập Nhất Nương, thân thể Trà Hương động đậy, cuối cùng vẫn duy trì tư thế đe hèn không quay đầu lại.
Từ Lệnh Nghi cau mày: “Làm sao nàng lại tới!” Lại nói, “Đang nghỉ ngơi trong phòng nương.”
Thập Nhất Nương không chú ý cái gì, xoay người đi vào trong phòng Thái phu nhân.
Thái phu nhân cúi đầu ngồi bên đại kháng gần cửa sổ đang lau nước mắt, chỉ có Đỗ ma ma hầu hạ ở trong phòng.
“Nương!” Thập Nhất Nương bước nhanh tới, nhìn thấy Từ Tự Truân núp ở trên kháng.
Mặt hắn như giấy vàng, cắn chặt hàm răng, trên mặt còn sót lại biểu cảm sợ hãi sau khi bị kinh sợ.
“Mời đại phu!”
“Con đã đến rồi!” Thái phu nhân cầm tay Thập Nhất Nương, “Bạch tổng quản đã đi mời đại phu rồi.”
Đỗ ma ma đã bưng ghế con gấm tới đây.
Thập Nhất Nương cũng không khách khí, ngồi xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trà Hương nói, Truân ca đột nhiên muốn đi tế bái nương hắn, nàng nghĩ tới thời gian còn sớm, bên kia lại có đám người Uông ma ma trông nom . . . . . .” Nói lại chuyện đã xảy ra, “Đến lúc bà tử đang làm nhiệm vụ xông tới, đã nhìn thấy Truân ca và Trà Hương đều ngồi phịch ở trên mặt đất.”
Đây rõ ràng là có người giả quỷ hù dọa bọn họ.
Sắc mặt Thập Nhất Nương lạnh lùng.
Thời gian, địa điểm bấm đốt ngón tay chính xác như thế, cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Lòng nàng loạn như ma ngẩng đầu lên nhìn Thái phu nhân.
Chỉ thấy Thái phu nhân khuôn mặt bi thương, sâu trong đáy mắt lại lóe ra mấy tia lạnh thấu xương.
“Thế Truân ca. . . . . .” Thập Nhất Nương rất là lo lắng.
Cũng không biết thuốc bắc liệu có thể có tác dụng điều trị tình huống này không.
Thái phu nhân không trực tiếp trả lời, chỉ dặn dò nàng: “Con là phụ nữ có mang, không thể chịu được khổ cực này. Mau trở về nghỉ ngơi đi! Bên này có ta và Hầu gia, sẽ không có chuyện gì !”
Truân ca như vậy, làm sao nàng ngủ được.
Thập Nhất Nương khe khẽ thở dài: “Con cứ chờ đại phu tới, xem đại phu nói làm sao mới đi nghỉ ngơi.”
“Con đứa nhỏ này.” Thái phu nhân có thể hiểu được tâm trạng của nàng, vỗ vỗ tay nàng, “Nếu không, đi lên giường của ta nghỉ ngơi!”
Thập Nhất Nương đang muốn khéo léo từ chối, thì Từ Lệnh Nghi mặt trầm như nước đi vào.
Từ Tự Truân hỏi Đỗ ma ma đến xem hắn đã ngủ chưa: “Ngài còn nhớ rõ sinh nhật của nương của ta không?”
Đỗ ma ma suy nghĩ một chút, cười nói: “Là hai mươi chín tháng năm” lại có chút không chắc, “Hẳn là hai mươi bảy tháng năm.” Rồi giải thích, “Ma ma lớn tuổi, không nhớ rõ ràng nữa rồi. Hôm nay sao Tứ thiếu gia lại đột nhiên hỏi cái này ?”
“Không có gì!” Từ Tự Truân rũ mí mắt, lông mi rậm thật dài giống như cây quạt nhỏ, che thành cái bóng hình nguyệt nha, hết sức đáng yêu, “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới!”
Đỗ ma ma yêu thương ôm lấy Từ Tự Truân: “Đi ngủ sớm một chút đi! Sáng mai còn phải đi học đó!”
“Ừ!” Từ Tự Truân biết điều nhẹ nhàng đáp, sột soạt nằm xuống.
Đỗ ma ma giúp hắn dịch dịch góc chăn, dặn dò Trà Hương trực đêm mấy câu, lúc này mới đi chỗ Thái phu nhân.
Trà Hương đóng cửa, nghỉ ở trên tháp quý phi một bên.
Trong phòng an tĩnh lại.
Giọt nước mưa trên mái hiên nhỏ giọt có quy luật, từng tiếng, có thể nghe rõ, làm cho Từ Tự Truân không ngủ được. Trong đầu hắn thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt tươi cười hơi nịnh hót của đám ma ma quản sự.
Từ trước, những thứ này đều chỉ thuộc về mẹ ruột của hắn, nhưng bây giờ, lại thuộc về một người khác.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng hắn đã cảm thấy khó chịu.
“Trà Hương” Từ Tự Truân không ngủ được, “Mẹ ruột ngươi là một người như thế nào?”
Người trên giường vẫn lăn qua lộn lại, Trà Hương không dám chợp mắt.
“Mẫu thân của ta a!” Trà Hương cười nói, “Từ trước đã từng làm việc ở trong phủ, từng hầu hạ Thái phu nhân. Nhưng mà, nàng chỉ làm đến nha hoàn tam đẳng liền gả cho người khác.” Nàng nghĩ đến dáng vẻ mẫu thân phấn khởi khi nghe nói mình sắp tới chỗ Tứ thiếu gia làm việc, lộ ra nụ cười vui vẻ, “Gặp ai cũng nói ta có tương lai, còn tốt hơn nàng khi đó gấp trăm lần. Dặn dò chúng ta hầu hạ Tứ thiếu gia thật tốt, sau này đi ra ngoài, cũng là người có thể diện. . . . . .”
Từ Tự Truân nghe mấy câu cũng có chút không yên lòng. Mẹ ruột của hắn không phải như thế. Mẹ ruột của hắn chính là mỉm cười ngồi ở chỗ đó, cũng làm cho những ma ma quản sự kia đứng cung kính, chứ nói chi là những nha hoàn tam đẳng kia rồi. Mẹ ruột của hắn cũng sẽ không gặp người thì nói, mà là người khác nói, nàng vui vẻ nghe, nàng vừa mở miệng, tất cả đều an tĩnh lại, nghe nàng nói chuyện. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đột nhiên có ý nghĩ muốn gặp nương, hơn nữa ý nghĩ này theo thời gian càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng chấp nhất.
Từ Tự Truân đột nhiên đứng dậy, đi giầy rồi bò lên trên đại kháng gần cửa sổ.
Trà Hương chưa kịp khoác áo, vén chăn lên kẹp áo khoác rồi đi theo.
Từ Tự Truân vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài.
Hình như mưa đã ngừng, đèn lồng đỏ thẫm chiếu vào bàn đá xanh sạch bóng sau cơn mưa, hiện lên tia sáng ngũ sắc mê người.
“Trà Hương, ta muốn đi xem mẫu thân một chút!” Giờ phút này, ý nghĩ trong đầu này mãnh liệt như thế, đến mức khiến hắn đứng ngồi không yên.
Trà Hương lại giật mình: “Tứ thiếu gia, hiện tại đã muộn. Ngày mai chúng ta hẵng đi. . . . . .”
Không đợi nàng nói, Từ Tự Truân đã từ trên kháng trượt xuống tới, chạy đến trước giá áo một bên, kéo một chiếc áo bào màu xanh ngọc khoác lên người.
Trà Hương vội vàng đi theo đi qua: “Tứ thiếu gia, nếu để cho Thái phu nhân biết rồi, sẽ tức giận. . . . . .”
Từ Tự Truân đột nhiên xoay người, ánh mắt yên lặng nhìn Trà Hương, con ngươi trong suốt như lưu ly.
Không biết tại sao, Trà Hương rất là lúng túng.
Từ Tự Truân đã cúi thấp đầu: “Sinh nhật của nương ta là ngày hai bảy tháng năm, nhưng tất cả mọi người không nhớ rõ. . . . . .”
Có nước mắt như trân châu rớt xuống, rơi xuống bên chân nàng.
Trong lòng Trà Hương không khỏi vừa chua xót vừa khổ sở.
Bên tai truyền đến đồng hồ báo giờ kêu ting tong.
Nàng không khỏi cắn cắn môi.
Hiện tại mới giữa giờ tuất, sân của Tứ phu nhân đã mất ở phía sau sân của Thái phu nhân, sân bên kia có đám người Uông ma ma, sân bên này cũng có người gác đêm . . . . . . Nên không sao cả đi!
“Tứ thiếu gia, vậy chúng ta cần nói với đám Bích Loa một tiếng mới được. . . . . .”
Từ Tự Truân ngẩng đầu lên, con ngươi bị nước mắt cọ rửa vô cùng sáng bóng đen nhánh. Khóe miệng hắn từ từ cong lên, cong thành một độ cong vui vẻ.
Mưa đúng là đã ngừng, nhưng lại nổi gió.
Trà Hương nắm tay Từ Tự Truân, rón ra rón rén ra cửa.
Trong viện im ắng, đèn trong phòng Thái phu nhân đã tắt.
Trà Hương hơi ngẩn ra.
Thái phu nhân nghỉ ngơi sớm như vậy …..
“Tứ thiếu gia, ngài cẩn thận dưới chân.” Nàng thấp giọng dặn dò, cùng Từ Tự Truân ngang qua phòng bên cạnh nhà giữa đi hậu viện.
Có thể là đã muộn cộng thêm mưa xuống, mặc dù phần lớn nha hoàn ở dãy nhà sau đều đốt đèn, nhưng trong viện lại không có một bóng người.
Trà Hương đứng ở dưới cửa nhẹ giọng gọi bà tử trực đêm: “Ma ma, ta là Trà Hương trong phòng Tứ thiếu gia, có đồ vật rơi chỗ Tứ phu nhân, muốn đi vào nhặt.”
Bà tử lập tức mở cửa.
Tiếng trục cửa chuyển động kẹt kẹt truyền rất xa, khiến cho trái tim Trà Hương đập loạn thịch thịch mấy cái: “Ma ma nhỏ giọng một chút. Đỗ ma ma biết rồi thì ta không chịu nổi rồi!”
Bà tử kia ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tự Truân đi theo sau Trà Hương, tiếng nói đang cao cũng thấp xuống tám phần.
“Ta biết, ta biết!” Nhẹ nhàng tháo chìa khóa bên hông, giúp bọn họ mở ra cửa sau.
Trà Hương đút hai thỏi bạc vụn cho bà tử kia: “Ma ma chờ chúng ta một hồi, chúng ta lập tức sẽ trở lại.”
Bà tử không dám muốn bạc: “Trà Hương cô nương đi nhanh về nhanh, ta ở chỗ này coi chừng dùm là được.” Trên mặt chất đầy cười.
“Đây là tấm lòng của Tứ thiếu gia chúng ta.”
Trà Hương lại đẩy hai thỏi bạc vụn qua.
Lúc này bà tử kia mới vui rạo rực nhận lấy, ân cần nói: “Tứ thiếu gia cứ yên lòng đi, sẽ không có người phát hiện.” Trà Hương cười thấp giọng nói tạ ơn, cùng Từ Tự Truân ra khỏi cửa sau.
Hai bên là đại thụ cành lá tươi tốt, gió thổi qua, nhánh cây đung đưa nhảy múa, phát ra tiếng xào xạc, có điểm giống tiếng tằm cắn nuốt lá dâu, làm cho người ta nghĩ tới thì hơi sợ.
Từ Tự Truân nhích lại gần bên cạnh Trà Hương.
Trà Hương vội vàng nắm bả vai Từ Tự Truân: “Không có chuyện gì, là gió!” Giọng nói có chút run rẩy.
“Ta, ta không sợ!” Từ Tự Truân giấu đầu lòi đuôi nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đèn lồng đỏ thẫm chập chờn trong gió cách đó không xa —— nơi đó chính là chỗ của nương rồi. Đến nơi đó, mẫu thân sẽ phù hộ ta.
Trà Hương gật đầu, không khỏi bước nhanh hơn.
Đột nhiên, có một bóng đen từ cánh rừng bên cạnh chui ra.
“A!” Hai người ôm nhau, phát ra một tiếng thét chói tai thảm thiết.
Bóng đen kia thật giống như bị bọn họ dọa sợ hết hồn, chợt xoay người.
Khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt tối đen như mực, trong miệng rủ xuống đầu lưỡi đỏ chót thật dài.
Từ Tự Truân chớp mắt, người mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất.
Thập Nhất Nương đã nằm ngủ, Từ Lệnh Nghi còn tựa vào đầu giường đọc sách.
Phía ngoài phát ra một đợt tiếng vang.
“Sao vậy?” Nàng chống tay ngồi dậy.
“Nàng nghỉ ngơi” Từ Lệnh Nghi cau mày lại, để sách xuống, “Ta đi xem một chút!”
Thập Nhất Nương lại nằm xuống.
Từ Lệnh Nghi vừa mang giày, Hổ Phách đã vén mành mà vào.
Sắc mặt nàng rất khó coi, vội vàng cúi chào, thấp giọng nói: “Vừa rồi Cát Cân cô nương bên Thái phu nhân tới đây, nói Tứ thiếu gia bị kinh sợ, bảo Hầu gia mau tới xem một chút.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy biến sắc: “Tại sao có thể như vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương trong lòng hốt hoảng, ngồi dậy.
Từ Lệnh Nghi đã khom lưng kéo giày, túm lấy áo choàng một bên khoác lên người.
“Có nương ở đó, nàng trước nghỉ ngơi đi! Ta đi xem một chút.” Hắn giao đãi một câu, sải bước ra khỏi nội thất.
Thập Nhất Nương liền hô to: “Hổ Phách”.
Hổ Phách bước lên phía trước giúp Thập Nhất Nương đi giày: “Cát Cân cũng không nói gì, ta cũng không có thời gian hỏi.” Nàng vừa nói, đỡ Thập Nhất Nương đứng lên, hầu hạ nàng đi vải bồi đế giầy.
Chỉ phải đi mới biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách đi đến chỗ Thái phu nhân.
Đèn dầu trong ngoài nhà sáng rõ, các nàng vào cửa đã nhìn thấy bà tử phụ trách trực đêm trong phòng Thái phu nhân cúi thấp đầu, há miệng run rẩy quỳ gối trong viện, mấy bà tử, nha hoàn hầu hạ ngày thường đều nơm nớp lo sợ đứng ở dưới mái hiên.
Nghe được động tĩnh, tiểu nha hoàn lanh lợi đi qua đỡ nghênh đón Thập Nhất Nương, cũng có đánh mành: “Hầu gia, Thái phu nhân, Tứ phu nhân tới!”
Lời còn chưa dứt, Ngọc Bản đã ra đón.
“Tứ phu nhân, sao ngài tới rồi!” Vừa nói, vừa mời nàng đi vào.
“Truân ca đâu?”
Từ Lệnh Nghi sắc mặt xanh mét đứng ở trong thính đường, Trà Hương – thiếp thân nha hoàn của Từ Tự Truân – khuôn mặt đầy nước mắt quỳ gối bên chân Từ Lệnh Nghi.
Nghe được giọng nói của Thập Nhất Nương, thân thể Trà Hương động đậy, cuối cùng vẫn duy trì tư thế đe hèn không quay đầu lại.
Từ Lệnh Nghi cau mày: “Làm sao nàng lại tới!” Lại nói, “Đang nghỉ ngơi trong phòng nương.”
Thập Nhất Nương không chú ý cái gì, xoay người đi vào trong phòng Thái phu nhân.
Thái phu nhân cúi đầu ngồi bên đại kháng gần cửa sổ đang lau nước mắt, chỉ có Đỗ ma ma hầu hạ ở trong phòng.
“Nương!” Thập Nhất Nương bước nhanh tới, nhìn thấy Từ Tự Truân núp ở trên kháng.
Mặt hắn như giấy vàng, cắn chặt hàm răng, trên mặt còn sót lại biểu cảm sợ hãi sau khi bị kinh sợ.
“Mời đại phu!”
“Con đã đến rồi!” Thái phu nhân cầm tay Thập Nhất Nương, “Bạch tổng quản đã đi mời đại phu rồi.”
Đỗ ma ma đã bưng ghế con gấm tới đây.
Thập Nhất Nương cũng không khách khí, ngồi xuống.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trà Hương nói, Truân ca đột nhiên muốn đi tế bái nương hắn, nàng nghĩ tới thời gian còn sớm, bên kia lại có đám người Uông ma ma trông nom . . . . . .” Nói lại chuyện đã xảy ra, “Đến lúc bà tử đang làm nhiệm vụ xông tới, đã nhìn thấy Truân ca và Trà Hương đều ngồi phịch ở trên mặt đất.”
Đây rõ ràng là có người giả quỷ hù dọa bọn họ.
Sắc mặt Thập Nhất Nương lạnh lùng.
Thời gian, địa điểm bấm đốt ngón tay chính xác như thế, cũng không phải là người bình thường có thể làm được.
Lòng nàng loạn như ma ngẩng đầu lên nhìn Thái phu nhân.
Chỉ thấy Thái phu nhân khuôn mặt bi thương, sâu trong đáy mắt lại lóe ra mấy tia lạnh thấu xương.
“Thế Truân ca. . . . . .” Thập Nhất Nương rất là lo lắng.
Cũng không biết thuốc bắc liệu có thể có tác dụng điều trị tình huống này không.
Thái phu nhân không trực tiếp trả lời, chỉ dặn dò nàng: “Con là phụ nữ có mang, không thể chịu được khổ cực này. Mau trở về nghỉ ngơi đi! Bên này có ta và Hầu gia, sẽ không có chuyện gì !”
Truân ca như vậy, làm sao nàng ngủ được.
Thập Nhất Nương khe khẽ thở dài: “Con cứ chờ đại phu tới, xem đại phu nói làm sao mới đi nghỉ ngơi.”
“Con đứa nhỏ này.” Thái phu nhân có thể hiểu được tâm trạng của nàng, vỗ vỗ tay nàng, “Nếu không, đi lên giường của ta nghỉ ngơi!”
Thập Nhất Nương đang muốn khéo léo từ chối, thì Từ Lệnh Nghi mặt trầm như nước đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.