Chương 57: Tiểu Bạch mất tích
Tiểu Yêu Trọng Sinh
16/05/2014
Ngự hoa viên không hổ danh là lâm viên
của hoàng gia, hành lang gấp khúc khúc khuỷu, quanh co uốn lượn, đá cẩm
thạch sáng loáng đến mức có thể soi được bóng người. Mấy ngày nay trời
quang mây tạnh, người đến người đi trong ngự hoa viên, đá cuội trải
thành đường mòn giống như mới được nước mưa gột rửa qua vậy, sạch sẽ
không một vết tích.
Tiến vào vườn, dọc đường đi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy nữ tử xiêm y đẹp đẽ, tuổi tác xấp xỉ với Tịch Nhan, mặc dù không thể sánh được với diện mạo của nàng, gương mặt cũng coi như đoan trang. Có mấy người vây quanh hoa mẫu đơn đang nở rộ, cùng nhau bình phẩm các loại mẫu đơn, thỉnh thoảng lại có người múa bút vẽ tranh, hoặc có người đánh đàn và hát, cố sức phô bày tư thái cao quý tao nhã.
Tịch Nhan bước đi lững thững, đi theo tiểu thái giám, từ từ bước về phía trước, mà bất luận mấy người ban nãy đang tụ tập chuyện trò, hay mấy tiểu thư khuê các đang múa bút vẽ tranh, gảy đàn ca hát, đều chỉ trỏ về phía thân ảnh nàng. Không biết họ đang thì thầm những gì, ngự hoa viên lớn đến thế, tiếng cười vẫn như cũ, náo nhiệt như trước, nhưng lại có thêm một chút trào phúng cùng khinh miệt, Tịch Nhan không muốn so đo với bọn họ, cười cười mà bước qua.
Đây là hoàng cung, tất nhiên không thể so với bên ngoài, càng phải cẩn thận hơn. Nếu nhịn được thì nhẫn, chỉ cần không chạm đến giới hạn của nàng, nàng tuyệt không muốn gây rắc rối ở đây.
“Nương nương, Thất Vương phi tới.”
Dừng lại bên ngoài đình nghỉ mát, thái giám vừa dẫn đường cho nàng cao giọng bẩm báo nói.
“Ừm.”
Bốn phía Mẫu Đơn đình, lụa mỏng tung bay, tiếng trả lời không rõ ràng lắm. Người có thể nghe thấy lại giống như bị điện giật, không phải là giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển, không có sự trống rỗng tang thương của nữ nhân hậu cung. Đó là giọng nói kiều mỵ đến tận xương tủy, lại không khiến bạn có cảm giác giả tạo chút nào. Mặc dù cách một tầng màn che, không nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng Tịch Nhan khẳng định, chắc chắn Hoàng quý phi này cũng là một mỹ nữ, nếu không sao có thể sinh ra tên yêu nghiệt Hạ Thiên Thần kia được.
“Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hồng Đậu quỳ gối cúi đầu, thái độ cung kính.
“Nô tì thỉnh an quý phi nương nương, chúc quý phi nương nương dung nhan bất lão, vĩnh trú thanh xuân (trẻ mãi không già, nét thanh xuân mãi không đổi), thánh sủng không suy.”
Tịch Nhan tất nhiên không cần hành đại lễ như Hồng Đậu, phúc thân, nói mấy câu hễ là nữ nhân, nhất là nữ nhân trong hậu cung được sủng ái thích nghe nhất. Người này, nàng không muốn đắc tội, bây giờ nàng cũng không đắc tội nổi.
“Dung nhan bất lão, vĩnh trú thanh xuân? Đúng là ước muốn của tất cả nữ nhân, tiếc là cảnh xuân tươi đẹp đến mấy rồi cũng lụi tàn, đến cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán thời gian vô tình mà thôi.”
Mơ hồ nghe được tiếng ngọc bội chạm vào nhau, ngay sau đó có hai cung nữ khẽ vén lụa mỏng lên, Lệ phi một thân váy yên sa bích lạc (sa mỏng như khói, xanh màu ngọc bích) thêu hình đại đóa mẫu đơn màu xanh biếc đứng chính giữa. Tóc mai buông lơi ánh chút sắc vàng, nghiêng nghiêng lay động, làn da mịn màng như em bé mới sinh, hồng nhạt óng ánh. Nàng có bộ dạng như thiếu nữ tuổi đôi mươi, nét quyến rũ yêu kiều của nữ tử ba mươi tuổi, còn có dư vị phong lưu của một nữ nhân độ tuổi bốn mươi như nàng nên có, trên khuôn mặt đầy vẻ phong tình vạn chủng.Dung mạo nghiên lệ (xinh đẹp), Lệ phi, đúng là danh phù kỳ thực (tên xứng với người, người đẹp như tên)
Tịch Nhan không khỏi liếc nhìn thêm mấy lần, hít sâu một hơi, trong ngực hơi có cảm giác khó chịu nghèn nghẹn. Tứ hoàng tử lớn lên giống Lệ phi, Tiểu Bạch cũng giống, nếu nói Tiểu Bạch là nhi tử của Hoàng quý phi, nhất định nàng không có nửa phần hoài nghi. Điểm này thực sự chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
“Nương nương nhận được thánh ân, lại được trời xanh ưu ái, phúc trạch thâm hậu, hai mươi năm chỉ như một ngày, năm tháng chưa từng lưu lại chút dấu vết gì. Dù cảnh xuân tươi đẹp vội vã trôi đi, nhưng nương nương không phải là ngoại lệ sao?”
Lệ phi che miệng, khẽ cười thành tiếng, tùy ý để hai nha hoàn đỡ tay, tiền hô hậu ủng, thong thả bước ra ngoài.
“Vừa rồi cùng mấy người đó hàn huyên một hồi, đã có chút mệt mỏi, giờ nghe ngươi miệng lưỡi khéo léo, lời nói như rót mật vào tai, thật khiến người ta toàn thân thư sướng (nhẹ nhõm, dễ chịu).”
Lệ phi từ trong Mẫu Đơn đình nhẹ nhàng bước ra, lúc đi tới bên cạnh Tịch Nhan, một đôi mắt xếch quyến rũ mang theo ý cười thản nhiên, liếc nàng một cái, đưa tay khẽ đặt lên mu bàn tay nàng: “Ngươi bồi bản cung đi dạo một chút.”
“Dạ”
Tịch Nhan cười yếu ớt đáp.
Đúng là thời điểm mẫu đơn nở rộ nhất. Trong ngự hoa viên,mẫu đơn đủ sắc màu đỏ, trắng, vàng, tím đua nhau nở nộ, người bước đi giữa vườn hoa, như lạc vào một vương quốc hoa, hương hoa thấm vào người, thấm vào tận ruột gan.
“Trong hoa viên này, hoa mẫu đơn nở thiên kiều bá mị (xinh đẹp, quyến rũ), nhưng Bổn cung chỉ thích loài Mặc Tuyết này —”
Một gốc mẫu đơn kia không giống với những cây khác trong vườn. Cành lá thẳng tắp, ước chừng ba thước, trên ngọn nở hoa, hoa to như cái bát, đen như được vẩy mực lên, nhuỵ trắng như tuyết, trên màu trắng bạc lại có mấy chấm đen như mực. Giữa một rừng hoa khoe sắc màu, đoá hoa này hoàn toàn khác hẳn, lá biếc hé mở, rất thưa thớt, lá nhọn dần hơi vàng, có chút không được hoàn mỹ, tưởng rằng đáng tiếc, lại khiến cho Mặc Tuyết trong biển hoa mẫu đơn nở rộ này càng thêm nổi bật.
“Mặc Tuyết —— như mực như tuyết, quả thật danh bất hư truyền.”
Cả vườn mẫu đơn nở rộ, muôn hồng nghìn tía, lấy sắc làm chủ, một cành Mặc Tuyết lẻ loi này, đứng trong biển hoa, quả thật hiếm lạ.
“Mặc Tuyết là quốc hoa của Đông Ngô, lần này Đông Ngô Vương đến đây bái kiến. Ngoài mười quả nhân sâm kia ra, còn có năm gốc Mặc Tuyết, Mặc Tuyết ở Đông Ngô có thể sinh tồn, nhưng vừa chuyển đến hoa viên này chưa lâu đã chết héo, chỉ còn lại đúng một gốc này.”
Trong lúc nói chuyện, Lệ phi đã buông cánh tay Tịch Nhan ra, yêu thương vuốt nhẹ lên cây Mặc Tuyết, khẽ cúi đầu, ngửi một mùi hương thơm ngát.
Trong hồ lô của Lệ phi này rốt cuộc bán thuốc gì đây. Hôm nay nàng triệu kiến mình đến đây, chắc chắn không chỉ để thưởng hoa. Trong hậu cung, nếu nàng chỉ đơn thuần như vậy, tất nhiên có thể làm hoàng thượng vui lòng, nhưng tuyệt đối không thể sống sót ở đây, chứ chưa nói gì đến việc có địa vị ngang hàng với đương kim hoàng hậu. Đang yên lành lại nói với mình những lời này, nhàn rỗi nói chuyện phiếm, sợ là muốn thử dò xét cái gì đó. Sao không trực tiếp mở miệng, cứ quanh co lòng vòng như vậy?
“Mặc Tuyết này so với rừng đào trên núi phía sau tướng phủ thì như thế nào?”
Quả thật là thử dò xét, muốn dò xét bản thân nàng ư? Hay là do Hạ Thiên Thần đối với chuyện tình hôm đó sinh ra hoài nghi, báo cho Lệ phi biết, để nàng tiến cung, thử dò xét ý tứ nàng?
“Rừng đào trên núi phía sau tướng phủ tuy đẹp, nhưng để vào nơi thanh nhã, làm sao sánh được với Mặc Tuyết trân quý này? Chuyện hôm ấy, mặc dù Tịch Nhan có ở đó, nhưng không biết tại sao lại hôn mê, cũng không rõ ràng mọi chuyện, bị hơi ẩm của sương sớm trong vườn đào làm tỉnh lại, chỉ cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng trở về, trên đường gặp được Vương gia, chờ lúc đến nơi, tất cả đã không còn kịp nữa.”
Tịch Nhan đi tới bên cạnh Lệ phi, đôi mắt nhìn Mặc Tuyết đang nở rộ kia, nụ cười trên mặt giống như đượm mùi hương hoa trong không khí, từng chút một tiêu tan: “Tứ hoàng tử chảy trong mình dòng máu long phượng, có thể so với Mẫu Đan Mặc Hương, ở Đông Ngô cao cao tại thượng, ở Lưu Ly này cũng là độc nhất vô nhị. Nhưng Tịch Nhan chỉ là một phiến lá tầm thường, cho dù may mắn có thể làm nền cho mẫu đơn, chẳng qua cũng chỉ là vật phàm. Tứ hoàng tử là nhân vật anh tuấn kiệt xuất, tao nhã thanh lịch, một phiến lá tầm thường như nô tỳ, có thể cùng sánh bước với hoàng tử ở rừng đào sau núi, Tịch Nhan đã khắc sâu trong tâm khảm, cả đời cũng không quên. Tịch Nhan phúc mỏng, không xứng với mẫu đơn Mặc Tuyết, có thể xa xa ngắm nhìn, đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.”
Ánh mắt Tịch Nhan mơ màng, nhìn Mặc Tuyết đang nở rộ kia, nụ cười còn đọng lại trên khóe môi cũng bị tiêm nhiễm sự chua sót.
Lệ phi khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo ý khen ngợi đối với nàng. Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, xem ra, nàng cũng không biết rõ chuyện hôm đó, hôm nay hẳn là chỉ muốn dò xét tình cảm của mình đối với Hạ Thiên Thần.
Mạc Ngôn An tuy là người Hoàng thượng một tay nâng đỡ, nhưng lại không phải người trong hoàng thất. Cục diện trong triều đình, thay đổi trong nháy mắt. Đối với loại người chỉ thấy lợi trước mắt, gió chiều nào xoay chiều nấy, Lệ phi vì củng cố thế lực, gia tăng ưu thế trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế với nhóm người bên phe thái tử, tất nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp lôi kéo Mạc Ngôn An.Quan hệ thông gia không thể nghi ngờ chính là biện pháp tốt nhất, hữu dụng nhất, chuyện lần này, có lẽ Hạ Thiên Thần không muốn, nhưng Lệ phi lại vô cùng vui cùng.
Hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất thành thân với nhị tiểu thư đích nữ của Tể tướng gia quyền khuynh thiên hạ, hoàn toàn môn đăng hộ đối. Nhưng Hạ Thiên Thần lại chỉ cho phép có một vị trắc phi, đương nhiên trong lòng Lệ phi, nói hết lời cũng không có kết quả. Bên hoàng thượng không hiểu có chuyện gì xảy ra, cũng chấp thuận yêu cầu của Hạ Thiên Thần. Nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Thần rất được hoàng thượng sủng ái, hơn nữa thái tử yếu ớt, khó trách Mạc Ngôn An muốn tìm lối thoát khác.
Không biết Hạ Thiên Thần rốt cuộc đã nói những gì với Lệ phi, lại khiến cho Lệ phi nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Trong lòng Tịch Nhan cười lạnh, bất luận hôm nay nàng dò hỏi là vì ý của bản thân, hay là vì Hạ Thiên Thần giải trừ nghi ngờ, Tịch Nhan nàng sẽ không để lộ bất kì sơ hở nào. Có nữ tử thâm tình nào có thể thiết kế cho nam nhân mình yêu ở cùng một chỗ với nữ nhân khác? Chuyện này, cho dù là nàng gây ra, nàng tuyệt không để lộ nửa điểm dấu vết.
“Tài hoa hơn người, Mĩ mà không Diễm, đẹp mà không cuồng (kiêu ngạo). Bổn cung gặp qua vô số người, có mấy ai có thể làm được như thế, sớm biết ngươi là người biết thời biết thế như thế, ban đầu nên làm mối ngươi cho Thần Nhi của chúng ta, đáng tiếc, các ngươi đúng là hữu duyên vô phận.”
Lệ phi xoay người, toát ra sự tiếc hận vô hạn, nhưng dáng vẻ đó khiến Tịch Nhan cảm thấy vô cùng giả dối.
“Tịch Nhan dong chi tục phấn, lại là thứ xuất. Tỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, cầm kỳ thư họa, vô luận là tài mạo, cũng không hề thua kém Tịch Nhan, đối với Tứ hoàng tử vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, có thể gả cho người trong lòng mình, chắc chắn toàn tâm toàn ý phù trợ.”
Hạ Thiên Thần kia cho dù là thiên thượng tiên nhân hạ phàm, trong mắt nàng cũng không bằng Tiểu Bạch đơn thuần đáng yêu. Cho dù nàng là đích nữ của tướng phủ, có cơ hội như vậy, chưa chắc nàng đã nguyện ý cùng một người hoa đào bay đầy trời như vậy nắm tay cả đời.
Hai người cười yếu ớt, tuy là phẩm hoa, nhưng từng câu nói lại cất giữ huyền cơ, ý tại ngôn ngoại. Tuy Tịch Nhan ứng phó thành thạo, chẳng muốn giả tạo vòng vo với nữ nhân này mãi như thế, nhưng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Tịch Nhan đang có chút không yên lòng, xoay người, lại nhìn thấy Hồng Đậu không để ý tới mệnh lệnh của Lệ phi, vội vội vàng vàng chạy qua bên này, đôi mắt sáng hiện lên vẻ sốt sắng, vô cùng lo lắng.
Tịch Nhan cau mày, đáy lòng không vui, nha đầu Hồng Đậu này, quả thực muốn chết.
“Quý phi nương nương chê cười, nô tì thân thể không tốt, hàng năm ngẩn ngơ nơi khuê phòng, hạ nhân của thiếp thân chưa từng trải qua việc đời, không biết cấp bậc lễ nghĩa, nô tì trở về nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ.”
Lệ phi thế mà lại cúi người đỡ Tịch Nhan: “Ta nhìn nha hoàn của ngươi, chắc chắn đã phát sinh đại sự gì rồi, Bổn cung và ngươi cùng qua nhìn một cái.”
“Nương nương khoan hồng độ lượng, khó trách rất được lòng người.”
Tịch Nhan cau mày, tim đập rất nhanh, nhìn Hồng Đậu, mơ hồ có dự cảm xấu, cũng không dám để lộ vẻ nôn nóng quá mức.
“Có chuyện gì, sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, quấy rầy nhã hứng của quý phi nương nương, khi nào về ta sẽ hảo hảo trừng phạt ngươi.”
Hồng Đậu nhìn Tịch Nhan một cái, môi mấp máy, lại không nói tiếng nào.
“Bổn cung mệt mỏi rồi, Tiểu Lý Tử, để mấy tiểu thư kia hàn huyên thêm một hồi, lát nữa Bổn cung sẽ tiếp tục trò chuyện với bọn họ, Thất vương phi nếu thật sự có việc gì, cũng không cần phụng bồi Bổn cung nữa.”
Lệ phi vỗ vỗ trán, để công công vừa mới dẫn đường kia dìu vào trong Mẫu Đơn đình.
Tịch Nhan nhìn Lệ phi một thân mảnh mai như cành dương liễu kia, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Lệ phi này vừa nhìn đã biết là người không dễ nói chuyện, nhưng lại thân cận hòa ái đối với nàng như vậy, chẳng lẽ là có âm mưu gì, nhưng hiện tại trong lòng nàng rất loạn, suy nghĩ cũng thế, chỉ cảm thấy kỳ quái, không muốn nghĩ thêm nữa.
“Hồng Đậu, có chuyện gì mà nôn nóng như vậy?”
“Không thấy Vương gia đâu nữa.”
Tiến vào vườn, dọc đường đi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy nữ tử xiêm y đẹp đẽ, tuổi tác xấp xỉ với Tịch Nhan, mặc dù không thể sánh được với diện mạo của nàng, gương mặt cũng coi như đoan trang. Có mấy người vây quanh hoa mẫu đơn đang nở rộ, cùng nhau bình phẩm các loại mẫu đơn, thỉnh thoảng lại có người múa bút vẽ tranh, hoặc có người đánh đàn và hát, cố sức phô bày tư thái cao quý tao nhã.
Tịch Nhan bước đi lững thững, đi theo tiểu thái giám, từ từ bước về phía trước, mà bất luận mấy người ban nãy đang tụ tập chuyện trò, hay mấy tiểu thư khuê các đang múa bút vẽ tranh, gảy đàn ca hát, đều chỉ trỏ về phía thân ảnh nàng. Không biết họ đang thì thầm những gì, ngự hoa viên lớn đến thế, tiếng cười vẫn như cũ, náo nhiệt như trước, nhưng lại có thêm một chút trào phúng cùng khinh miệt, Tịch Nhan không muốn so đo với bọn họ, cười cười mà bước qua.
Đây là hoàng cung, tất nhiên không thể so với bên ngoài, càng phải cẩn thận hơn. Nếu nhịn được thì nhẫn, chỉ cần không chạm đến giới hạn của nàng, nàng tuyệt không muốn gây rắc rối ở đây.
“Nương nương, Thất Vương phi tới.”
Dừng lại bên ngoài đình nghỉ mát, thái giám vừa dẫn đường cho nàng cao giọng bẩm báo nói.
“Ừm.”
Bốn phía Mẫu Đơn đình, lụa mỏng tung bay, tiếng trả lời không rõ ràng lắm. Người có thể nghe thấy lại giống như bị điện giật, không phải là giọng nói thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển, không có sự trống rỗng tang thương của nữ nhân hậu cung. Đó là giọng nói kiều mỵ đến tận xương tủy, lại không khiến bạn có cảm giác giả tạo chút nào. Mặc dù cách một tầng màn che, không nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng Tịch Nhan khẳng định, chắc chắn Hoàng quý phi này cũng là một mỹ nữ, nếu không sao có thể sinh ra tên yêu nghiệt Hạ Thiên Thần kia được.
“Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hồng Đậu quỳ gối cúi đầu, thái độ cung kính.
“Nô tì thỉnh an quý phi nương nương, chúc quý phi nương nương dung nhan bất lão, vĩnh trú thanh xuân (trẻ mãi không già, nét thanh xuân mãi không đổi), thánh sủng không suy.”
Tịch Nhan tất nhiên không cần hành đại lễ như Hồng Đậu, phúc thân, nói mấy câu hễ là nữ nhân, nhất là nữ nhân trong hậu cung được sủng ái thích nghe nhất. Người này, nàng không muốn đắc tội, bây giờ nàng cũng không đắc tội nổi.
“Dung nhan bất lão, vĩnh trú thanh xuân? Đúng là ước muốn của tất cả nữ nhân, tiếc là cảnh xuân tươi đẹp đến mấy rồi cũng lụi tàn, đến cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán thời gian vô tình mà thôi.”
Mơ hồ nghe được tiếng ngọc bội chạm vào nhau, ngay sau đó có hai cung nữ khẽ vén lụa mỏng lên, Lệ phi một thân váy yên sa bích lạc (sa mỏng như khói, xanh màu ngọc bích) thêu hình đại đóa mẫu đơn màu xanh biếc đứng chính giữa. Tóc mai buông lơi ánh chút sắc vàng, nghiêng nghiêng lay động, làn da mịn màng như em bé mới sinh, hồng nhạt óng ánh. Nàng có bộ dạng như thiếu nữ tuổi đôi mươi, nét quyến rũ yêu kiều của nữ tử ba mươi tuổi, còn có dư vị phong lưu của một nữ nhân độ tuổi bốn mươi như nàng nên có, trên khuôn mặt đầy vẻ phong tình vạn chủng.Dung mạo nghiên lệ (xinh đẹp), Lệ phi, đúng là danh phù kỳ thực (tên xứng với người, người đẹp như tên)
Tịch Nhan không khỏi liếc nhìn thêm mấy lần, hít sâu một hơi, trong ngực hơi có cảm giác khó chịu nghèn nghẹn. Tứ hoàng tử lớn lên giống Lệ phi, Tiểu Bạch cũng giống, nếu nói Tiểu Bạch là nhi tử của Hoàng quý phi, nhất định nàng không có nửa phần hoài nghi. Điểm này thực sự chỉ là sự trùng hợp thôi sao?
“Nương nương nhận được thánh ân, lại được trời xanh ưu ái, phúc trạch thâm hậu, hai mươi năm chỉ như một ngày, năm tháng chưa từng lưu lại chút dấu vết gì. Dù cảnh xuân tươi đẹp vội vã trôi đi, nhưng nương nương không phải là ngoại lệ sao?”
Lệ phi che miệng, khẽ cười thành tiếng, tùy ý để hai nha hoàn đỡ tay, tiền hô hậu ủng, thong thả bước ra ngoài.
“Vừa rồi cùng mấy người đó hàn huyên một hồi, đã có chút mệt mỏi, giờ nghe ngươi miệng lưỡi khéo léo, lời nói như rót mật vào tai, thật khiến người ta toàn thân thư sướng (nhẹ nhõm, dễ chịu).”
Lệ phi từ trong Mẫu Đơn đình nhẹ nhàng bước ra, lúc đi tới bên cạnh Tịch Nhan, một đôi mắt xếch quyến rũ mang theo ý cười thản nhiên, liếc nàng một cái, đưa tay khẽ đặt lên mu bàn tay nàng: “Ngươi bồi bản cung đi dạo một chút.”
“Dạ”
Tịch Nhan cười yếu ớt đáp.
Đúng là thời điểm mẫu đơn nở rộ nhất. Trong ngự hoa viên,mẫu đơn đủ sắc màu đỏ, trắng, vàng, tím đua nhau nở nộ, người bước đi giữa vườn hoa, như lạc vào một vương quốc hoa, hương hoa thấm vào người, thấm vào tận ruột gan.
“Trong hoa viên này, hoa mẫu đơn nở thiên kiều bá mị (xinh đẹp, quyến rũ), nhưng Bổn cung chỉ thích loài Mặc Tuyết này —”
Một gốc mẫu đơn kia không giống với những cây khác trong vườn. Cành lá thẳng tắp, ước chừng ba thước, trên ngọn nở hoa, hoa to như cái bát, đen như được vẩy mực lên, nhuỵ trắng như tuyết, trên màu trắng bạc lại có mấy chấm đen như mực. Giữa một rừng hoa khoe sắc màu, đoá hoa này hoàn toàn khác hẳn, lá biếc hé mở, rất thưa thớt, lá nhọn dần hơi vàng, có chút không được hoàn mỹ, tưởng rằng đáng tiếc, lại khiến cho Mặc Tuyết trong biển hoa mẫu đơn nở rộ này càng thêm nổi bật.
“Mặc Tuyết —— như mực như tuyết, quả thật danh bất hư truyền.”
Cả vườn mẫu đơn nở rộ, muôn hồng nghìn tía, lấy sắc làm chủ, một cành Mặc Tuyết lẻ loi này, đứng trong biển hoa, quả thật hiếm lạ.
“Mặc Tuyết là quốc hoa của Đông Ngô, lần này Đông Ngô Vương đến đây bái kiến. Ngoài mười quả nhân sâm kia ra, còn có năm gốc Mặc Tuyết, Mặc Tuyết ở Đông Ngô có thể sinh tồn, nhưng vừa chuyển đến hoa viên này chưa lâu đã chết héo, chỉ còn lại đúng một gốc này.”
Trong lúc nói chuyện, Lệ phi đã buông cánh tay Tịch Nhan ra, yêu thương vuốt nhẹ lên cây Mặc Tuyết, khẽ cúi đầu, ngửi một mùi hương thơm ngát.
Trong hồ lô của Lệ phi này rốt cuộc bán thuốc gì đây. Hôm nay nàng triệu kiến mình đến đây, chắc chắn không chỉ để thưởng hoa. Trong hậu cung, nếu nàng chỉ đơn thuần như vậy, tất nhiên có thể làm hoàng thượng vui lòng, nhưng tuyệt đối không thể sống sót ở đây, chứ chưa nói gì đến việc có địa vị ngang hàng với đương kim hoàng hậu. Đang yên lành lại nói với mình những lời này, nhàn rỗi nói chuyện phiếm, sợ là muốn thử dò xét cái gì đó. Sao không trực tiếp mở miệng, cứ quanh co lòng vòng như vậy?
“Mặc Tuyết này so với rừng đào trên núi phía sau tướng phủ thì như thế nào?”
Quả thật là thử dò xét, muốn dò xét bản thân nàng ư? Hay là do Hạ Thiên Thần đối với chuyện tình hôm đó sinh ra hoài nghi, báo cho Lệ phi biết, để nàng tiến cung, thử dò xét ý tứ nàng?
“Rừng đào trên núi phía sau tướng phủ tuy đẹp, nhưng để vào nơi thanh nhã, làm sao sánh được với Mặc Tuyết trân quý này? Chuyện hôm ấy, mặc dù Tịch Nhan có ở đó, nhưng không biết tại sao lại hôn mê, cũng không rõ ràng mọi chuyện, bị hơi ẩm của sương sớm trong vườn đào làm tỉnh lại, chỉ cảm thấy tình huống không ổn, vội vàng trở về, trên đường gặp được Vương gia, chờ lúc đến nơi, tất cả đã không còn kịp nữa.”
Tịch Nhan đi tới bên cạnh Lệ phi, đôi mắt nhìn Mặc Tuyết đang nở rộ kia, nụ cười trên mặt giống như đượm mùi hương hoa trong không khí, từng chút một tiêu tan: “Tứ hoàng tử chảy trong mình dòng máu long phượng, có thể so với Mẫu Đan Mặc Hương, ở Đông Ngô cao cao tại thượng, ở Lưu Ly này cũng là độc nhất vô nhị. Nhưng Tịch Nhan chỉ là một phiến lá tầm thường, cho dù may mắn có thể làm nền cho mẫu đơn, chẳng qua cũng chỉ là vật phàm. Tứ hoàng tử là nhân vật anh tuấn kiệt xuất, tao nhã thanh lịch, một phiến lá tầm thường như nô tỳ, có thể cùng sánh bước với hoàng tử ở rừng đào sau núi, Tịch Nhan đã khắc sâu trong tâm khảm, cả đời cũng không quên. Tịch Nhan phúc mỏng, không xứng với mẫu đơn Mặc Tuyết, có thể xa xa ngắm nhìn, đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.”
Ánh mắt Tịch Nhan mơ màng, nhìn Mặc Tuyết đang nở rộ kia, nụ cười còn đọng lại trên khóe môi cũng bị tiêm nhiễm sự chua sót.
Lệ phi khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo ý khen ngợi đối với nàng. Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, xem ra, nàng cũng không biết rõ chuyện hôm đó, hôm nay hẳn là chỉ muốn dò xét tình cảm của mình đối với Hạ Thiên Thần.
Mạc Ngôn An tuy là người Hoàng thượng một tay nâng đỡ, nhưng lại không phải người trong hoàng thất. Cục diện trong triều đình, thay đổi trong nháy mắt. Đối với loại người chỉ thấy lợi trước mắt, gió chiều nào xoay chiều nấy, Lệ phi vì củng cố thế lực, gia tăng ưu thế trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế với nhóm người bên phe thái tử, tất nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp lôi kéo Mạc Ngôn An.Quan hệ thông gia không thể nghi ngờ chính là biện pháp tốt nhất, hữu dụng nhất, chuyện lần này, có lẽ Hạ Thiên Thần không muốn, nhưng Lệ phi lại vô cùng vui cùng.
Hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất thành thân với nhị tiểu thư đích nữ của Tể tướng gia quyền khuynh thiên hạ, hoàn toàn môn đăng hộ đối. Nhưng Hạ Thiên Thần lại chỉ cho phép có một vị trắc phi, đương nhiên trong lòng Lệ phi, nói hết lời cũng không có kết quả. Bên hoàng thượng không hiểu có chuyện gì xảy ra, cũng chấp thuận yêu cầu của Hạ Thiên Thần. Nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Thần rất được hoàng thượng sủng ái, hơn nữa thái tử yếu ớt, khó trách Mạc Ngôn An muốn tìm lối thoát khác.
Không biết Hạ Thiên Thần rốt cuộc đã nói những gì với Lệ phi, lại khiến cho Lệ phi nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Trong lòng Tịch Nhan cười lạnh, bất luận hôm nay nàng dò hỏi là vì ý của bản thân, hay là vì Hạ Thiên Thần giải trừ nghi ngờ, Tịch Nhan nàng sẽ không để lộ bất kì sơ hở nào. Có nữ tử thâm tình nào có thể thiết kế cho nam nhân mình yêu ở cùng một chỗ với nữ nhân khác? Chuyện này, cho dù là nàng gây ra, nàng tuyệt không để lộ nửa điểm dấu vết.
“Tài hoa hơn người, Mĩ mà không Diễm, đẹp mà không cuồng (kiêu ngạo). Bổn cung gặp qua vô số người, có mấy ai có thể làm được như thế, sớm biết ngươi là người biết thời biết thế như thế, ban đầu nên làm mối ngươi cho Thần Nhi của chúng ta, đáng tiếc, các ngươi đúng là hữu duyên vô phận.”
Lệ phi xoay người, toát ra sự tiếc hận vô hạn, nhưng dáng vẻ đó khiến Tịch Nhan cảm thấy vô cùng giả dối.
“Tịch Nhan dong chi tục phấn, lại là thứ xuất. Tỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, cầm kỳ thư họa, vô luận là tài mạo, cũng không hề thua kém Tịch Nhan, đối với Tứ hoàng tử vẫn luôn thầm thương trộm nhớ, có thể gả cho người trong lòng mình, chắc chắn toàn tâm toàn ý phù trợ.”
Hạ Thiên Thần kia cho dù là thiên thượng tiên nhân hạ phàm, trong mắt nàng cũng không bằng Tiểu Bạch đơn thuần đáng yêu. Cho dù nàng là đích nữ của tướng phủ, có cơ hội như vậy, chưa chắc nàng đã nguyện ý cùng một người hoa đào bay đầy trời như vậy nắm tay cả đời.
Hai người cười yếu ớt, tuy là phẩm hoa, nhưng từng câu nói lại cất giữ huyền cơ, ý tại ngôn ngoại. Tuy Tịch Nhan ứng phó thành thạo, chẳng muốn giả tạo vòng vo với nữ nhân này mãi như thế, nhưng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Tịch Nhan đang có chút không yên lòng, xoay người, lại nhìn thấy Hồng Đậu không để ý tới mệnh lệnh của Lệ phi, vội vội vàng vàng chạy qua bên này, đôi mắt sáng hiện lên vẻ sốt sắng, vô cùng lo lắng.
Tịch Nhan cau mày, đáy lòng không vui, nha đầu Hồng Đậu này, quả thực muốn chết.
“Quý phi nương nương chê cười, nô tì thân thể không tốt, hàng năm ngẩn ngơ nơi khuê phòng, hạ nhân của thiếp thân chưa từng trải qua việc đời, không biết cấp bậc lễ nghĩa, nô tì trở về nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ.”
Lệ phi thế mà lại cúi người đỡ Tịch Nhan: “Ta nhìn nha hoàn của ngươi, chắc chắn đã phát sinh đại sự gì rồi, Bổn cung và ngươi cùng qua nhìn một cái.”
“Nương nương khoan hồng độ lượng, khó trách rất được lòng người.”
Tịch Nhan cau mày, tim đập rất nhanh, nhìn Hồng Đậu, mơ hồ có dự cảm xấu, cũng không dám để lộ vẻ nôn nóng quá mức.
“Có chuyện gì, sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, quấy rầy nhã hứng của quý phi nương nương, khi nào về ta sẽ hảo hảo trừng phạt ngươi.”
Hồng Đậu nhìn Tịch Nhan một cái, môi mấp máy, lại không nói tiếng nào.
“Bổn cung mệt mỏi rồi, Tiểu Lý Tử, để mấy tiểu thư kia hàn huyên thêm một hồi, lát nữa Bổn cung sẽ tiếp tục trò chuyện với bọn họ, Thất vương phi nếu thật sự có việc gì, cũng không cần phụng bồi Bổn cung nữa.”
Lệ phi vỗ vỗ trán, để công công vừa mới dẫn đường kia dìu vào trong Mẫu Đơn đình.
Tịch Nhan nhìn Lệ phi một thân mảnh mai như cành dương liễu kia, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Lệ phi này vừa nhìn đã biết là người không dễ nói chuyện, nhưng lại thân cận hòa ái đối với nàng như vậy, chẳng lẽ là có âm mưu gì, nhưng hiện tại trong lòng nàng rất loạn, suy nghĩ cũng thế, chỉ cảm thấy kỳ quái, không muốn nghĩ thêm nữa.
“Hồng Đậu, có chuyện gì mà nôn nóng như vậy?”
“Không thấy Vương gia đâu nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.