Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Chương 125
Tây Phong Tiễn Tiễn
04/09/2017
Edit: voi còi
Tĩnh vương gia mang theo Tĩnh vương phi dẫn đầu ngồi ở vị trí trên đầu, sau khi thấy mọi người đều đến đông đủ, bàn tay to vung lên, nói với phủ y “Bắt đầu đi.”
Phủ y vội vàng gật đầu, cung kính đi lên phía trước trước vì Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi bắt mạch. Tĩnh vương gia nhiều năm tập võ, thân thể tất nhiên là không có ốm đau gì. Mà Tĩnh vương phi hướng đến sống an nhàn sung sướng, trừ bỏ khi sinh Bách Lí Dung Cẩn vì khó sinh mà hạ xuống bệnh căn, đồng dạng cũng không có bệnh khác.
Nhị lão gia cũng rất là khỏe mạnh, nhưng mà nhị phu nhân, mặc dù không bệnh không đau gì, nhưng thấy vẻ mặt bà không rõ, mơ hồ bên trong lại mang theo điểm chờ đợi nhìn phủ y nói “Như thế nào?”
Phủ y sau một lúc chần chờ, vẫn là khẽ lắc đầu thở dài, theo thành thật đáp lời “Nhị phu nhân vẫn là nhìn thoáng ra đi.” Làm sao ông không biết đối phương muốn lại hoài thêm đứa nhỏ, đều đã tâm tâm niệm niệm mười mấy năm. Nhưng bệnh này không thể trị chính là không thể trị, ông cũng không có biện pháp nha.edit: voi còi
Một chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Nhị phu nhân cũng theo lời nói của phủ y mà dập tắt, quả thật là không được sao, bà trông mong tháng tháng, hàng năm trông, lại trông đến luôn một lần lại một lần thất vọng. Kỳ thật kết quả như vậy không phải bà đã sớm liệu đến sao, đại tẩu phúc khí tốt như vậy lại không phải là mỗi người đều có thể có.
Chẳng qua, bà còn luôn tâm tồn ao ước, nghĩ chờ một chút có lẽ có thể như nguyện thôi.
Nhị lão gia mắt thấy vẻ mặt đau lòng của nhị phu nhân, trong lòng thở dài, vươn tay cầm lấy tay mềm của bà, không tiếng động an ủi bà. Cho dù kiếp này vô tử lại như thế nào, không phải ông còn có một nữ nhi là Phù nhi sao, chỉ cần bọn họ một nhà ba người có thể vui vui vẻ vẻ, chính là không có con kế thừa hương khói cũng không ngại.
Hạ Thính Ngưng xem phu thê hai người nhị lão gia, trong lòng xẹt qua một chút cảm động, tại cổ đại phong kiến như vậy, nhị thúc có thể vì nhị thẩm đứng vững áp lực, kiên quyết không chịu nạp thiếp, tình thâm ý trọng như vậy, chẳng sợ đặt ở hiện đại, cũng là hết sức đáng quý.
Có lẽ, nàng thật sự phải cẩn thận suy nghĩ biện pháp trị thân mình cho nhị thẩm, ít nhất phải phá lệ tốn tâm tư mới được.
Thân thể trưởng bối đều kiểm tra xong, kế tiếp đó là đến phiên Bách Lí Dung Cẩn. Phủ y hơi hơi vươn tay lau mồ hôi trên trán, thế tử đều có liên tục ba tháng chưa đi đến đi nguyệt chẩn, điều này khiến nhóm phủ y bọn họ thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Không nghĩ tới tháng này vừa đến phiên ông đến vì các chủ tử bắt mạch, thế tử liền đã ở trong đó. Lúc này ông chỉ hi vọng tình huống thân thể thế tử không cần tiếp tục chuyển biến xấu là đến nơi. Mỗi hồi thay thế tử kiểm tra thân thể xong, một khi tình huống có biến, làm phủ y như ông tổng không thể tránh được sẽ bị mắng, nhưng ông cũng không còn cách nào khác nha, thân thể của thế tử kém như vậy, ăn nhiều dược cũng không thấy chuyển biến tốt, ông có tâm nhưng lực không đủ nha.
Không chỉ là phủ y, chính là những người khác trong sảnh cũng đối với kết quả sau khi Bách Lí Dung Cẩn bắt mạch rất nhiều coi trọng, mỗi ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm.
Phủ y hơi có chút thận trọng vươn tay phủ lên mạch tượng của Bách Lí Dung Cẩn, cẩn thận mà cẩn thận chẩn đoán, sau một lúc lâu, phủ y đột nhiên đôi mắt trợn tròn, làm như có chút không thể tin. Lập tức lại tiếp tục thăm mạch.
Ngoại trừ đương sự cùng Hạ Thính Ngưng, còn lại tất cả mọi người bị vẻ mặt luân phiên của phủ y động tác biến thành hồ đồ lại mang theo khẩn trương, đây là ý tứ gì? Đến cùng là tốt vẫn là không tốt?edit: voi còi
Rốt cục, phủ y ở luôn mãi chẩn đoán chính xác, mang theo vẻ mặt ngạc nhiên nói “Đây thật đúng là thần kỳ, không nghĩ tới thân thể của thế tử thế nhưng lại có khởi sắc lớn, này....” Quả thực khiến người ta không thể tin được.
Rõ ràng mấy tháng trước còn ốm yếu đến không được, sao lúc này nhưng lại giống như có kì tích dần dần tốt lên.
Tĩnh vương gia nghe vậy lại càng mừng rỡ, nói thẳng nói “Phủ y, ngươi nói nhưng là thật sự? Thân mình của Cẩn Nhi thật sự có khởi sắc?”
Tin tức này cũng thật xem như tách ra liền mấy ngày này âm u, dù sao đều đã ít năm như vậy, thân thể nhi tử ngày càng sa sút, dần dần đều đã làm cho ông cam chịu chuyện thật là Cẩn Nhi chỉ sợ thời gian không nhiều. Lú này lại có một tin tức kinh thiên rơi xuống dưới, sao ông có thể không kinh hỉ đâu.
Tĩnh vương phi nghe vậy càng là muốn nước mắt rơi trước, lấy khăn ta lau nước mắt nghẹn ngào, nhiều năm như vậy, cũng coi như kêu bà đợi đến, thân thể của con rốt cục có chuyển biến tốt. Lúc này có bảo bà đi tìm chết, bà cũng cam tâm tình nguyện.
Phủ y liên tiếp gật đầu nói “Đây tất nhiên là thật sự, vương gia, thần đã luôn mãi chẩn đoán chính xác qua, thân thể của thế tử đúng là chuyển tốt, nếu là loại tình huống này tiếp tục đi xuống, vậy nghỉ ngơi trước một hai năm, đã có thể thật sự là cực tốt.”
Nói đến đây chính ông cũng không cấm cảm thấy buồn bực, thế tử chẳng lẽ là ăn cái gì linh đan diệu dược hay sao, nói như thế nào chuyển biến tốt đẹp thì chuyển tốt đây? Phải biết rằng bọn họ vài cái phủ y đem hết cả chiêu thức của bản thân, cũng không có thể làm thân thể thế tử có dấu hiệu khởi sắc gì. Thế nào đột nhiên lúc này, sẽ không dược mà tốt đâu? Thật sự là quái tai.
Phủ y càng nghĩ càng không thích hợp, không khỏi ưỡn nét mặt già nua nói “Thế tử, không biết ngài gần mấy tháng nay nhưng là dùng phương thuốc khác nào không?” Bằng không làm sao có khởi sắc lớn như vậy.
Vài người phủ y bọn họ ban đầu khai ra phương thuốc trong lòng ông tất nhiên là đều biết, phương thuốc kia chỉ có thể khởi đến tác dụng ôn bổ (làm ấm và bổ sung), xa xa không có hiệu quả trị liệu lớn như vậy, bằng không, thế tử bệnh này đã sớm tốt lên. Thế nào còn có thể một tha chính là nhiều năm như vậy.
Chẳng lẽ, thực sự có người y thuật so với bọn hắn này vài cái danh y nổi tiếng cả nước còn muốn cao minh hơn?
Tĩnh vương gia nghe xong mừng khôn tả xiết, cũng gật đầu nói “Cẩn Nhi, bệnh này của con là vị thần y nào khai phương thuốc cho con? Không bằng đem đối phương mời đến trong phủ, vi phụ cũng tốt tự mình giáp mặt nói lời cảm tạ.” Ông nên đáp tạ người ta thật tốt một phen, cứu nhi tử của mình.
Tĩnh vương phi cũng lau nước mắt liên tục gật đầu nói “Đúng vậy, đem người ta mời đến đây, nương muốn tạ ơn người ta thật nặng.” Thân mình con có chuyển biến tốt, phủ y cũng nói chỉ cần tiếp tục như vậy nghỉ ngơi một hai năm, đến lúc đó có thể cực tốt. Vậy chẳng phải là bà không cần lại lo lắng hãi hùng, ưu sầu ngày nào đó nhi tử sẽ trước cách bà mà đi sao?
Nghĩ đến điều này, Tĩnh vương phi liền tự mình khó mình, trông lâu như vậy, thế nhưng bà xem như trông đến một ngày này.
Bách Lí Dung Cẩn đối với tình huống thân thể của chính mình sớm có hiểu biết, cho nên cũng không giống Tĩnh vương gia kích động như vậy. Đối mặt với câu hỏi ‘Thần y là ai’, hắn cũng chỉ là cười nhẹ nói “Nào có thần y nào, muốn nói có, vậy đó cũng là Ngưng Nhi. Từ khi thú nàng, thân mình này của con liền một ngày ngày càng tốt lên. Nàng cũng không phải chính là linh dược của con sao.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn hàm chứa ý cười ôn nhu, nhìn Hạ Thính Ngưng, cầm tay nàng thật chặt.
Hạ Thính Ngưng cũng mỉm cười, nàng sớm cùng Dung Cẩn thương lượng tốt, chuyện chính mình biết y thuật vẫn là không cần bại lộ mới tốt. Ít nhất đừng làm cho ngoại nhân biết, về phần công bà hai người, sau đều có Dung Cẩn tự mình đi nói rõ ràng cùng bọn họ.
Tĩnh vương gia nhìn Hạ Thính Ngưng âm thầm gật đầu, lúc trước Nhã Tố là muốn để Cẩn Nhi đón dâu xung hỉ, nguyên bản ông cũng không để ở trong lòng, sở dĩ không có ngăn cản, chẳng qua là muốn nhi cưới vợ sinh con, lưu lại huyết mạch thôi. Không nghĩ tới Nhã Tố đúng là chó ngáp phải ruồi, đón dâu xung hỉ còn tưởng thật hữu dụng.
Nhi tức vào cửa mới bao lâu, thân mình Cẩn Nhi liền bắt đầu có khởi sắc, cũng thật xem như xung hỉ.edit: voi còi
Tĩnh vương phi càng là vẻ mặt tươi cười, dừng không được vui vẻ nói “Nương chỉ biết, Ngưng Nhi đứa nhỏ này nhất định là phúc tinh của con.” Nhi tức này thậy sự là không cưới sai, Cẩn Nhi có thể tốt lên, cũng không phải là lấy phúc từ nàng sao.
Đối mặt Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi khẳng định cùng tán dương, Hạ Thính Ngưng chỉ là ôn cười nói “Nương nói quá lời, đây đều là phúc khí của phu quân tốt, không phải nguyên nhân là nhi tức.”
Đối với Hạ Thính Ngưng khiêm tốn, Tĩnh vương phi càng cao hứng, trong lòng đối với nàng coi trọng tự nhiên lại nhiều vài phần.
Nhị lão gia cũng cao hứng nói “Đại ca, đây chính là chuyện vui, Cẩn Nhi hiện thời thân mình chuyển tốt, buổi tối phải phân phó phòng bếp, thêm đồ ăn mới được.” Chất nhi thể nhược vẫn luôn luôn là một khối tâm bệnh của đại ca, hiện tại cuối cùng nhìn đến hi vọng, cũng không phải nên chúc mừng một chút sao.
Tĩnh vương gia cao hứng thẳng gật đầu nói “Đúng, đúng, là nên thêm đồ ăn, đêm nay còn phải uống thêm mấy chén mới được.”
Nhị phu nhân cũng thu hồi uể oải trong lòng mình, lộ ra tươi cười nói “Đại tẩu, chúng ta nên tìm cái ngày đi chùa làm lễ tạ thần mới được.”
Tĩnh vương phi cũng là đồng ý nói “Đệ muội nói rất đúng, là được tìm cái ngày đến tự lí đi lễ tạ thần, liền mấy ngày sau đi đi, mấy ngày sau vừa vặn không có chuyện gì, chúng ta tại kia trai giới ba ngày rồi trở về.” Bà nên thành tâm cám ơn Phật Tổ, lại nhiều thêm chút tiền dầu vừng mới được.
Nhị phu nhân nghe vậy tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Không giống người khác vui mừng, Bách Lí Trần Hiên theo vừa rồi nghe được lời của phủ y nói xong, chỉ cảm thấy máu cả người đều ngưng lại, lạnh được giống như rơi vào hầm băng bậy. Bệnh cuat Bách Lí Dung Cẩn sắp tốt lắm? Nói cách khác đối phương sẽ không chết? Vậu hắn làm sao bây giờ? Hắn còn tưởng muốn đi lên thế tử vị đâu, hiện tại lại đột nhiên nói cho hắn, đối phương sẽ không chết, người ta đang chậm rãi tốt lên, vậy hắn chẳng phải là không có cơ hội sao?
Bách Lí Trần Hiên nhất thời bay nhanh nắm chặt tay, trong mắt buông xuống chớp qua một mảnh âm ngoan.
Nguyễn thị ngồi ở bên cạnh Bách Lí Trần Hiên cũng không duyệt nhíu mày, này tính cái gì, ma ốm đại ca kia lại còn nói tốt lên thì tốt rồi. Hắn không phải đã bệnh được sắp chết sao? Tại sao đột nhiên còn chuyển biến tốt đâu, hắn luôn luôn không chết, vậy phu quân của nàng muốn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật muốn chờ đối phương kế thừa vương phủ, đưa bọn họ đuổi ra khỏi nhà hay sao?
Nguyễn thị càng nghĩ càng không phục, nàng thật đúng là ngã tám đời huyết mốc , vốn một lòng ngóng trông ma ốm này chạy nhanh chết đi, làm cho phu quân của mình thượng vị. Thế nào nghĩ đến cư nhiên sẽ xuất hiện loại biến cố này, mẫu thân ruột của phu quân lại làm cái việc không biết xấu hổ kia, bây giờ phụ vương đã sớm không đem bọn họ để ở trong lòng, bây giờ ma ốm kia lại bắt đầu tốt lên, vậy chi thứ hai bọn họ làm gì còn có ngày xuất đầu nha.
Giận nhất chính là Hạ Thính Ngưng kia, cái gì phúc tinh, theo nàng thấy, căn bản chính là cái tai tinh, từ lúc người này gả vào, nàng liền không qua qua một ngày thư thái. Nhìn một cái, hiện tại đều đem chi thứ hai bọn họ chèn ép thành cái dạng gì?
Tất cả mọi người vui mừng không chú ý tới phu thê hai người Bách Lí Trần Hiên, Tĩnh vương phi cao hứng rất nhiều, càng là vội nói với phủ y “Phủ y, ngươi chạy nhanh thay Ngưng Nhi bắt mạch một phen, không chuẩn hôm nay muốn song hỷ lâm môn đâu.” Nói xong liền càng thêm cười đến cười toe tóe.
Lời này vừa ra, Tĩnh vương gia cũng cảm thấy đồng ý gật đầu. Không sai, không chắc tức nhi đã hoài thượng cũng không nhất định đâu.edit: voi còi
Song hỷ lâm môn? Hạ Thính Ngưng nhất thời đại 囧, đây không phải là ở chờ đợi nàng có thai sao?
Ánh mắt mọi người ào ào nhìn lại, liền ngay cả Bách Lí Trần Hiên cũng bị lời này làm kinh động, đại tẩu nếu là có thai, vậy hắn chẳng phải là càng thêm không có cơ hội sao?
Phủ y thấy thế tất nhiên là không dám chậm trễ, vội lấy khăn nói “Thế tử phi, mời.”
Hạ Thính Ngưng cảm thụ được ánh mắt chờ đợi của mọi người, biết vậy nên áp lực tăng nhiều, chậm rãi vươn tay đến. Phủ y vội vàng đưa khăn phủ lên trên cổ tay của Hạ Thính Ngưng, lúc này đáp đi lên cẩn thận xem mạch.
Khi bắt mạch dùng khăn che cổ tay, là tập tục ở triều đại này, chỉ vì đại phu đa số là nam tử, mỗi khi gặp được nên vì nữ bệnh nhân bắt mạch, ngại cho nam nữ đại phòng, mới nghĩ ra loại thực hiện này.
Sau một lúc lâu bắt mạch, phủ y rốt cục buông lỏng tay ra, ở ánh mắt chờ đợi của mọi người, chậm rãi lắc đầu, ý tứ này không cần nói cũng biết.
Hạ Thính Ngưng không có hoài thượng, Tĩnh vương gia cũng không có cảm thụ quá lớn, chính là Tĩnh vương phi biết vậy nên thất vọng, vội la lên “Phủ y, thân mình của Ngưng Nhi....” Liệu có vấn đề gì không?
Phủ y làm sao không biết ý tứ của Tĩnh vương phi, thập phần thượng đạo nói “Thân mình của Thế tử phi vô cùng tốt, chính là liền một ít ốm đau nhỏ đều không có, hoài đứa nhỏ tuyệt đối không là vấn đề, có thể là vừa thành thân, không có hoài thượng cũng là bình thường, thực tại không vội.”
Tĩnh vương phi nghe vậy có thế này yên tâm, điều này cũng đúng, nhi tức vào cửa cũng chỉ hơn một tháng, chính mình lúc trước khi gả cho vương gia, lúc đó chẳng phải hơn hai tháng sau mới hoài thượng sao.
Nghĩ vậy, Tĩnh vương phi liền cười nói “Nhưng là bản cung nóng vội, Ngưng Nhi, mấy ngày này con nên dưỡng dưỡng thân mình cho tốt, sớm một chút cấp bản cung sinh cái đại béo tôn tử.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong cũng chỉ có thể hư ứng vài tiếng, khối thân thể này mới mười lăm tuổi được rồi, nào có sớm muốn đứa nhỏ như vậy.
Quên đi, trước tha thượng mấy tháng lại nói tốt lắm.
Bách Lí Dung Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Thính Ngưng, bên môi cầm một chút mỉm cười, hắn cũng rất muốn một đứa trẻ, con của hắn cùng Ngưng Nhi.
Bên này nhạc đệm qua đi, phủ y liền tiếp tục vì Bách Lí Trần Hiên bắt mạch, kết quả tất nhiên là không có trở ngại gì.
Nhưng mà Nguyễn thị, thập phần phối hợp vươn tay đến, vẻ mặt chờ đợi nhìn phủ y. Nàng muốn hoài một đứa trẻ đã thật lâu, vào cửa đều hơn một năm, nhưng bụng nàng chính là nửa điểm tin tức cũng không có. Muốn nói phu quân mỗi tháng cũng phải có hơn phân nửa tháng nghỉ ở chỗ nàng nha. Thế nào nàng liền hoài không lên đâu.
Này quả thực đều thành một khối tâm bệnh của nàng.
Phủ y bắt mạch xong, nói thẳng “Nhị thiếu phu nhân thân mình an khang, cũng không cái gì trở ngại.”
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời liền nóng nảy “Tháng này không có hoài thượng sao?”
Phủ y lắc đầu nói “Không có, nhị thiếu phu nhân cũng đừng quá mức sốt ruột.”
Sao nàng có thể không vội, Quý di nương kia nhưng là sinh hạ thứ trưởng nữ, nếu nàng lại hoài không lên, bảo không cho đối phương sẽ sinh cái thứ trưởng tử. Cái này bảo nàng sao có thể không vội.
Phủ y hiển nhiên cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể trấn an nói “Nhị thiếu phu nhân vẫn là chờ một chút đi.”
Chuyện có thai này, nói có khó không, nói đơn giản cũng không đơn giản. Thân mình Nhị thiếu phu nhân rõ ràng liền không có gì trở ngại, thế nào liền chậm chạp không thể có thai đâu?
Đợi tất cả mọi người chẩn mạch xong, phủ y mới lui xuống.
Mặt của Nguyễn thị hiển nhiên đen như mực nước, hôm nay liên tiếp tin tức xấu làm tâm tình của nàng bị phá hư hầu như không còn, chẳng những ma ốm đại ca thân mình có khởi sắc, nghiêm trọng uy hiếp đến tính toán của phu quân, còn có thân mình chính nàng, lăng là không có thể truyền ra tin tức tốt. Thật thật là muốn tức chết nàng.
Nguyễn thị căm giận bất bình, liền công phu mặt ngoài cũng không chịu lại làm, đợi sau khi Bách Lí Trần Hiên hướng Tĩnh vương gia hành lễ cáo lui xong, nàng trực tiếp liền vung khăn chạy lấy người.
Mọi người cũng chỉ làm không thấy được, đi rồi rất tốt, đỡ phải xem bực bội.
Không bao lâu, Bách Lí Dung Cẩn cũng mang theo Hạ Thính Ngưng về tới Thanh Lan viên.
Tĩnh vương gia mang theo Tĩnh vương phi dẫn đầu ngồi ở vị trí trên đầu, sau khi thấy mọi người đều đến đông đủ, bàn tay to vung lên, nói với phủ y “Bắt đầu đi.”
Phủ y vội vàng gật đầu, cung kính đi lên phía trước trước vì Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi bắt mạch. Tĩnh vương gia nhiều năm tập võ, thân thể tất nhiên là không có ốm đau gì. Mà Tĩnh vương phi hướng đến sống an nhàn sung sướng, trừ bỏ khi sinh Bách Lí Dung Cẩn vì khó sinh mà hạ xuống bệnh căn, đồng dạng cũng không có bệnh khác.
Nhị lão gia cũng rất là khỏe mạnh, nhưng mà nhị phu nhân, mặc dù không bệnh không đau gì, nhưng thấy vẻ mặt bà không rõ, mơ hồ bên trong lại mang theo điểm chờ đợi nhìn phủ y nói “Như thế nào?”
Phủ y sau một lúc chần chờ, vẫn là khẽ lắc đầu thở dài, theo thành thật đáp lời “Nhị phu nhân vẫn là nhìn thoáng ra đi.” Làm sao ông không biết đối phương muốn lại hoài thêm đứa nhỏ, đều đã tâm tâm niệm niệm mười mấy năm. Nhưng bệnh này không thể trị chính là không thể trị, ông cũng không có biện pháp nha.edit: voi còi
Một chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Nhị phu nhân cũng theo lời nói của phủ y mà dập tắt, quả thật là không được sao, bà trông mong tháng tháng, hàng năm trông, lại trông đến luôn một lần lại một lần thất vọng. Kỳ thật kết quả như vậy không phải bà đã sớm liệu đến sao, đại tẩu phúc khí tốt như vậy lại không phải là mỗi người đều có thể có.
Chẳng qua, bà còn luôn tâm tồn ao ước, nghĩ chờ một chút có lẽ có thể như nguyện thôi.
Nhị lão gia mắt thấy vẻ mặt đau lòng của nhị phu nhân, trong lòng thở dài, vươn tay cầm lấy tay mềm của bà, không tiếng động an ủi bà. Cho dù kiếp này vô tử lại như thế nào, không phải ông còn có một nữ nhi là Phù nhi sao, chỉ cần bọn họ một nhà ba người có thể vui vui vẻ vẻ, chính là không có con kế thừa hương khói cũng không ngại.
Hạ Thính Ngưng xem phu thê hai người nhị lão gia, trong lòng xẹt qua một chút cảm động, tại cổ đại phong kiến như vậy, nhị thúc có thể vì nhị thẩm đứng vững áp lực, kiên quyết không chịu nạp thiếp, tình thâm ý trọng như vậy, chẳng sợ đặt ở hiện đại, cũng là hết sức đáng quý.
Có lẽ, nàng thật sự phải cẩn thận suy nghĩ biện pháp trị thân mình cho nhị thẩm, ít nhất phải phá lệ tốn tâm tư mới được.
Thân thể trưởng bối đều kiểm tra xong, kế tiếp đó là đến phiên Bách Lí Dung Cẩn. Phủ y hơi hơi vươn tay lau mồ hôi trên trán, thế tử đều có liên tục ba tháng chưa đi đến đi nguyệt chẩn, điều này khiến nhóm phủ y bọn họ thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Không nghĩ tới tháng này vừa đến phiên ông đến vì các chủ tử bắt mạch, thế tử liền đã ở trong đó. Lúc này ông chỉ hi vọng tình huống thân thể thế tử không cần tiếp tục chuyển biến xấu là đến nơi. Mỗi hồi thay thế tử kiểm tra thân thể xong, một khi tình huống có biến, làm phủ y như ông tổng không thể tránh được sẽ bị mắng, nhưng ông cũng không còn cách nào khác nha, thân thể của thế tử kém như vậy, ăn nhiều dược cũng không thấy chuyển biến tốt, ông có tâm nhưng lực không đủ nha.
Không chỉ là phủ y, chính là những người khác trong sảnh cũng đối với kết quả sau khi Bách Lí Dung Cẩn bắt mạch rất nhiều coi trọng, mỗi ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm.
Phủ y hơi có chút thận trọng vươn tay phủ lên mạch tượng của Bách Lí Dung Cẩn, cẩn thận mà cẩn thận chẩn đoán, sau một lúc lâu, phủ y đột nhiên đôi mắt trợn tròn, làm như có chút không thể tin. Lập tức lại tiếp tục thăm mạch.
Ngoại trừ đương sự cùng Hạ Thính Ngưng, còn lại tất cả mọi người bị vẻ mặt luân phiên của phủ y động tác biến thành hồ đồ lại mang theo khẩn trương, đây là ý tứ gì? Đến cùng là tốt vẫn là không tốt?edit: voi còi
Rốt cục, phủ y ở luôn mãi chẩn đoán chính xác, mang theo vẻ mặt ngạc nhiên nói “Đây thật đúng là thần kỳ, không nghĩ tới thân thể của thế tử thế nhưng lại có khởi sắc lớn, này....” Quả thực khiến người ta không thể tin được.
Rõ ràng mấy tháng trước còn ốm yếu đến không được, sao lúc này nhưng lại giống như có kì tích dần dần tốt lên.
Tĩnh vương gia nghe vậy lại càng mừng rỡ, nói thẳng nói “Phủ y, ngươi nói nhưng là thật sự? Thân mình của Cẩn Nhi thật sự có khởi sắc?”
Tin tức này cũng thật xem như tách ra liền mấy ngày này âm u, dù sao đều đã ít năm như vậy, thân thể nhi tử ngày càng sa sút, dần dần đều đã làm cho ông cam chịu chuyện thật là Cẩn Nhi chỉ sợ thời gian không nhiều. Lú này lại có một tin tức kinh thiên rơi xuống dưới, sao ông có thể không kinh hỉ đâu.
Tĩnh vương phi nghe vậy càng là muốn nước mắt rơi trước, lấy khăn ta lau nước mắt nghẹn ngào, nhiều năm như vậy, cũng coi như kêu bà đợi đến, thân thể của con rốt cục có chuyển biến tốt. Lúc này có bảo bà đi tìm chết, bà cũng cam tâm tình nguyện.
Phủ y liên tiếp gật đầu nói “Đây tất nhiên là thật sự, vương gia, thần đã luôn mãi chẩn đoán chính xác qua, thân thể của thế tử đúng là chuyển tốt, nếu là loại tình huống này tiếp tục đi xuống, vậy nghỉ ngơi trước một hai năm, đã có thể thật sự là cực tốt.”
Nói đến đây chính ông cũng không cấm cảm thấy buồn bực, thế tử chẳng lẽ là ăn cái gì linh đan diệu dược hay sao, nói như thế nào chuyển biến tốt đẹp thì chuyển tốt đây? Phải biết rằng bọn họ vài cái phủ y đem hết cả chiêu thức của bản thân, cũng không có thể làm thân thể thế tử có dấu hiệu khởi sắc gì. Thế nào đột nhiên lúc này, sẽ không dược mà tốt đâu? Thật sự là quái tai.
Phủ y càng nghĩ càng không thích hợp, không khỏi ưỡn nét mặt già nua nói “Thế tử, không biết ngài gần mấy tháng nay nhưng là dùng phương thuốc khác nào không?” Bằng không làm sao có khởi sắc lớn như vậy.
Vài người phủ y bọn họ ban đầu khai ra phương thuốc trong lòng ông tất nhiên là đều biết, phương thuốc kia chỉ có thể khởi đến tác dụng ôn bổ (làm ấm và bổ sung), xa xa không có hiệu quả trị liệu lớn như vậy, bằng không, thế tử bệnh này đã sớm tốt lên. Thế nào còn có thể một tha chính là nhiều năm như vậy.
Chẳng lẽ, thực sự có người y thuật so với bọn hắn này vài cái danh y nổi tiếng cả nước còn muốn cao minh hơn?
Tĩnh vương gia nghe xong mừng khôn tả xiết, cũng gật đầu nói “Cẩn Nhi, bệnh này của con là vị thần y nào khai phương thuốc cho con? Không bằng đem đối phương mời đến trong phủ, vi phụ cũng tốt tự mình giáp mặt nói lời cảm tạ.” Ông nên đáp tạ người ta thật tốt một phen, cứu nhi tử của mình.
Tĩnh vương phi cũng lau nước mắt liên tục gật đầu nói “Đúng vậy, đem người ta mời đến đây, nương muốn tạ ơn người ta thật nặng.” Thân mình con có chuyển biến tốt, phủ y cũng nói chỉ cần tiếp tục như vậy nghỉ ngơi một hai năm, đến lúc đó có thể cực tốt. Vậy chẳng phải là bà không cần lại lo lắng hãi hùng, ưu sầu ngày nào đó nhi tử sẽ trước cách bà mà đi sao?
Nghĩ đến điều này, Tĩnh vương phi liền tự mình khó mình, trông lâu như vậy, thế nhưng bà xem như trông đến một ngày này.
Bách Lí Dung Cẩn đối với tình huống thân thể của chính mình sớm có hiểu biết, cho nên cũng không giống Tĩnh vương gia kích động như vậy. Đối mặt với câu hỏi ‘Thần y là ai’, hắn cũng chỉ là cười nhẹ nói “Nào có thần y nào, muốn nói có, vậy đó cũng là Ngưng Nhi. Từ khi thú nàng, thân mình này của con liền một ngày ngày càng tốt lên. Nàng cũng không phải chính là linh dược của con sao.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Bách Lí Dung Cẩn hàm chứa ý cười ôn nhu, nhìn Hạ Thính Ngưng, cầm tay nàng thật chặt.
Hạ Thính Ngưng cũng mỉm cười, nàng sớm cùng Dung Cẩn thương lượng tốt, chuyện chính mình biết y thuật vẫn là không cần bại lộ mới tốt. Ít nhất đừng làm cho ngoại nhân biết, về phần công bà hai người, sau đều có Dung Cẩn tự mình đi nói rõ ràng cùng bọn họ.
Tĩnh vương gia nhìn Hạ Thính Ngưng âm thầm gật đầu, lúc trước Nhã Tố là muốn để Cẩn Nhi đón dâu xung hỉ, nguyên bản ông cũng không để ở trong lòng, sở dĩ không có ngăn cản, chẳng qua là muốn nhi cưới vợ sinh con, lưu lại huyết mạch thôi. Không nghĩ tới Nhã Tố đúng là chó ngáp phải ruồi, đón dâu xung hỉ còn tưởng thật hữu dụng.
Nhi tức vào cửa mới bao lâu, thân mình Cẩn Nhi liền bắt đầu có khởi sắc, cũng thật xem như xung hỉ.edit: voi còi
Tĩnh vương phi càng là vẻ mặt tươi cười, dừng không được vui vẻ nói “Nương chỉ biết, Ngưng Nhi đứa nhỏ này nhất định là phúc tinh của con.” Nhi tức này thậy sự là không cưới sai, Cẩn Nhi có thể tốt lên, cũng không phải là lấy phúc từ nàng sao.
Đối mặt Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi khẳng định cùng tán dương, Hạ Thính Ngưng chỉ là ôn cười nói “Nương nói quá lời, đây đều là phúc khí của phu quân tốt, không phải nguyên nhân là nhi tức.”
Đối với Hạ Thính Ngưng khiêm tốn, Tĩnh vương phi càng cao hứng, trong lòng đối với nàng coi trọng tự nhiên lại nhiều vài phần.
Nhị lão gia cũng cao hứng nói “Đại ca, đây chính là chuyện vui, Cẩn Nhi hiện thời thân mình chuyển tốt, buổi tối phải phân phó phòng bếp, thêm đồ ăn mới được.” Chất nhi thể nhược vẫn luôn luôn là một khối tâm bệnh của đại ca, hiện tại cuối cùng nhìn đến hi vọng, cũng không phải nên chúc mừng một chút sao.
Tĩnh vương gia cao hứng thẳng gật đầu nói “Đúng, đúng, là nên thêm đồ ăn, đêm nay còn phải uống thêm mấy chén mới được.”
Nhị phu nhân cũng thu hồi uể oải trong lòng mình, lộ ra tươi cười nói “Đại tẩu, chúng ta nên tìm cái ngày đi chùa làm lễ tạ thần mới được.”
Tĩnh vương phi cũng là đồng ý nói “Đệ muội nói rất đúng, là được tìm cái ngày đến tự lí đi lễ tạ thần, liền mấy ngày sau đi đi, mấy ngày sau vừa vặn không có chuyện gì, chúng ta tại kia trai giới ba ngày rồi trở về.” Bà nên thành tâm cám ơn Phật Tổ, lại nhiều thêm chút tiền dầu vừng mới được.
Nhị phu nhân nghe vậy tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Không giống người khác vui mừng, Bách Lí Trần Hiên theo vừa rồi nghe được lời của phủ y nói xong, chỉ cảm thấy máu cả người đều ngưng lại, lạnh được giống như rơi vào hầm băng bậy. Bệnh cuat Bách Lí Dung Cẩn sắp tốt lắm? Nói cách khác đối phương sẽ không chết? Vậu hắn làm sao bây giờ? Hắn còn tưởng muốn đi lên thế tử vị đâu, hiện tại lại đột nhiên nói cho hắn, đối phương sẽ không chết, người ta đang chậm rãi tốt lên, vậy hắn chẳng phải là không có cơ hội sao?
Bách Lí Trần Hiên nhất thời bay nhanh nắm chặt tay, trong mắt buông xuống chớp qua một mảnh âm ngoan.
Nguyễn thị ngồi ở bên cạnh Bách Lí Trần Hiên cũng không duyệt nhíu mày, này tính cái gì, ma ốm đại ca kia lại còn nói tốt lên thì tốt rồi. Hắn không phải đã bệnh được sắp chết sao? Tại sao đột nhiên còn chuyển biến tốt đâu, hắn luôn luôn không chết, vậy phu quân của nàng muốn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật muốn chờ đối phương kế thừa vương phủ, đưa bọn họ đuổi ra khỏi nhà hay sao?
Nguyễn thị càng nghĩ càng không phục, nàng thật đúng là ngã tám đời huyết mốc , vốn một lòng ngóng trông ma ốm này chạy nhanh chết đi, làm cho phu quân của mình thượng vị. Thế nào nghĩ đến cư nhiên sẽ xuất hiện loại biến cố này, mẫu thân ruột của phu quân lại làm cái việc không biết xấu hổ kia, bây giờ phụ vương đã sớm không đem bọn họ để ở trong lòng, bây giờ ma ốm kia lại bắt đầu tốt lên, vậy chi thứ hai bọn họ làm gì còn có ngày xuất đầu nha.
Giận nhất chính là Hạ Thính Ngưng kia, cái gì phúc tinh, theo nàng thấy, căn bản chính là cái tai tinh, từ lúc người này gả vào, nàng liền không qua qua một ngày thư thái. Nhìn một cái, hiện tại đều đem chi thứ hai bọn họ chèn ép thành cái dạng gì?
Tất cả mọi người vui mừng không chú ý tới phu thê hai người Bách Lí Trần Hiên, Tĩnh vương phi cao hứng rất nhiều, càng là vội nói với phủ y “Phủ y, ngươi chạy nhanh thay Ngưng Nhi bắt mạch một phen, không chuẩn hôm nay muốn song hỷ lâm môn đâu.” Nói xong liền càng thêm cười đến cười toe tóe.
Lời này vừa ra, Tĩnh vương gia cũng cảm thấy đồng ý gật đầu. Không sai, không chắc tức nhi đã hoài thượng cũng không nhất định đâu.edit: voi còi
Song hỷ lâm môn? Hạ Thính Ngưng nhất thời đại 囧, đây không phải là ở chờ đợi nàng có thai sao?
Ánh mắt mọi người ào ào nhìn lại, liền ngay cả Bách Lí Trần Hiên cũng bị lời này làm kinh động, đại tẩu nếu là có thai, vậy hắn chẳng phải là càng thêm không có cơ hội sao?
Phủ y thấy thế tất nhiên là không dám chậm trễ, vội lấy khăn nói “Thế tử phi, mời.”
Hạ Thính Ngưng cảm thụ được ánh mắt chờ đợi của mọi người, biết vậy nên áp lực tăng nhiều, chậm rãi vươn tay đến. Phủ y vội vàng đưa khăn phủ lên trên cổ tay của Hạ Thính Ngưng, lúc này đáp đi lên cẩn thận xem mạch.
Khi bắt mạch dùng khăn che cổ tay, là tập tục ở triều đại này, chỉ vì đại phu đa số là nam tử, mỗi khi gặp được nên vì nữ bệnh nhân bắt mạch, ngại cho nam nữ đại phòng, mới nghĩ ra loại thực hiện này.
Sau một lúc lâu bắt mạch, phủ y rốt cục buông lỏng tay ra, ở ánh mắt chờ đợi của mọi người, chậm rãi lắc đầu, ý tứ này không cần nói cũng biết.
Hạ Thính Ngưng không có hoài thượng, Tĩnh vương gia cũng không có cảm thụ quá lớn, chính là Tĩnh vương phi biết vậy nên thất vọng, vội la lên “Phủ y, thân mình của Ngưng Nhi....” Liệu có vấn đề gì không?
Phủ y làm sao không biết ý tứ của Tĩnh vương phi, thập phần thượng đạo nói “Thân mình của Thế tử phi vô cùng tốt, chính là liền một ít ốm đau nhỏ đều không có, hoài đứa nhỏ tuyệt đối không là vấn đề, có thể là vừa thành thân, không có hoài thượng cũng là bình thường, thực tại không vội.”
Tĩnh vương phi nghe vậy có thế này yên tâm, điều này cũng đúng, nhi tức vào cửa cũng chỉ hơn một tháng, chính mình lúc trước khi gả cho vương gia, lúc đó chẳng phải hơn hai tháng sau mới hoài thượng sao.
Nghĩ vậy, Tĩnh vương phi liền cười nói “Nhưng là bản cung nóng vội, Ngưng Nhi, mấy ngày này con nên dưỡng dưỡng thân mình cho tốt, sớm một chút cấp bản cung sinh cái đại béo tôn tử.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong cũng chỉ có thể hư ứng vài tiếng, khối thân thể này mới mười lăm tuổi được rồi, nào có sớm muốn đứa nhỏ như vậy.
Quên đi, trước tha thượng mấy tháng lại nói tốt lắm.
Bách Lí Dung Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Thính Ngưng, bên môi cầm một chút mỉm cười, hắn cũng rất muốn một đứa trẻ, con của hắn cùng Ngưng Nhi.
Bên này nhạc đệm qua đi, phủ y liền tiếp tục vì Bách Lí Trần Hiên bắt mạch, kết quả tất nhiên là không có trở ngại gì.
Nhưng mà Nguyễn thị, thập phần phối hợp vươn tay đến, vẻ mặt chờ đợi nhìn phủ y. Nàng muốn hoài một đứa trẻ đã thật lâu, vào cửa đều hơn một năm, nhưng bụng nàng chính là nửa điểm tin tức cũng không có. Muốn nói phu quân mỗi tháng cũng phải có hơn phân nửa tháng nghỉ ở chỗ nàng nha. Thế nào nàng liền hoài không lên đâu.
Này quả thực đều thành một khối tâm bệnh của nàng.
Phủ y bắt mạch xong, nói thẳng “Nhị thiếu phu nhân thân mình an khang, cũng không cái gì trở ngại.”
Nguyễn thị nghe vậy nhất thời liền nóng nảy “Tháng này không có hoài thượng sao?”
Phủ y lắc đầu nói “Không có, nhị thiếu phu nhân cũng đừng quá mức sốt ruột.”
Sao nàng có thể không vội, Quý di nương kia nhưng là sinh hạ thứ trưởng nữ, nếu nàng lại hoài không lên, bảo không cho đối phương sẽ sinh cái thứ trưởng tử. Cái này bảo nàng sao có thể không vội.
Phủ y hiển nhiên cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể trấn an nói “Nhị thiếu phu nhân vẫn là chờ một chút đi.”
Chuyện có thai này, nói có khó không, nói đơn giản cũng không đơn giản. Thân mình Nhị thiếu phu nhân rõ ràng liền không có gì trở ngại, thế nào liền chậm chạp không thể có thai đâu?
Đợi tất cả mọi người chẩn mạch xong, phủ y mới lui xuống.
Mặt của Nguyễn thị hiển nhiên đen như mực nước, hôm nay liên tiếp tin tức xấu làm tâm tình của nàng bị phá hư hầu như không còn, chẳng những ma ốm đại ca thân mình có khởi sắc, nghiêm trọng uy hiếp đến tính toán của phu quân, còn có thân mình chính nàng, lăng là không có thể truyền ra tin tức tốt. Thật thật là muốn tức chết nàng.
Nguyễn thị căm giận bất bình, liền công phu mặt ngoài cũng không chịu lại làm, đợi sau khi Bách Lí Trần Hiên hướng Tĩnh vương gia hành lễ cáo lui xong, nàng trực tiếp liền vung khăn chạy lấy người.
Mọi người cũng chỉ làm không thấy được, đi rồi rất tốt, đỡ phải xem bực bội.
Không bao lâu, Bách Lí Dung Cẩn cũng mang theo Hạ Thính Ngưng về tới Thanh Lan viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.