Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Chương 140
Tây Phong Tiễn Tiễn
24/10/2017
Edit:..Lam Thiên..
Hạ Thính Ngưng đi dạo ở trong hoa viên ‘Tê Phượng Cung’, ánh nắng tà tà hắt vào, một chút ánh nắng chiếu lên cung trang tuyết trắng của nàng, lại càng tăng thêm một tầng rực rỡ.
Vài cung nữ ở ‘Tê Phượng Cung’ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Hạ Thính Ngưng, xuyên qua con đường lát đá trong hoa viên, hai bên toàn là hoa chu đỉnh hồng vô cùng lớn màu sắc diễm lệ.
Những đóa chu đỉnh hồng này có màu trắng, lam tím, lục, đỏ chót, hồng phấn, hồng cam, hồng nhạt, loài hoa này cơ hồ sở hữu tất cả màu sắc cơ bản nhất.
Hạ Thính Ngưng ở trong hoa viên đi một chút, thỉnh thoảng nàng dừng chân lại tới gần thưởng thức các loại hoa cỏ rất hiếm khi được nhìn thấy này.
Theo thời gian trôi qua, Hạ Thính Ngưng đã ở trong hoa viên lưu lại ước chừng nửa canh giờ, nghĩ đến hai vị trong ‘Tê Phượng Cung’ đang nói chuyện, hẳn cũng nên kết thúc rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, liền có một tiểu cung nữ tiến đến mời Hạ Thính Ngưng trở về, nói là thọ yến sắp bắt đầu, Tĩnh vương phi muốn mang nàng đi qua ngồi vào vị trí.
Hạ Thính Ngưng nhẹ gật đầu một cái,để tiểu cung nữ đi trước dẫn đường, chính mình chậm rãi đi ở phía sau.
Vừa trở lại cửa Tê Phượng Cung liền thấy Tĩnh vương phi cùng hai cỗ kiệu liễn đã chờ ở đây, Hạ Thính Ngưng vội vàng đi nhanh vài bước tiến lên nghênh đón.
Tĩnh vương phi giả vờ giận nói “Nhưng là ngắm hoa đến say mê, luyến tiếc không nỡ trở về.” Tuy là nói như vậy, nhưng kì thực lại không có nửa điểm ý tứ trách cứ, trong giọng nói ngược lại ẩn ẩn mang theo chút sủng nịch.
Hạ Thính Ngưng cong môi, vui cười nói “Nương không biết, Chu đỉnh hồng trong hoa viên nở rất đẹp. Trắng thuần khiết không tỳ vết, hồng lại tiên diễm như máu, thật sự khiến con dâu đại khai nhãn giới một phen.” Nàng vừa nói vừa đem Tĩnh vương phi dìu lên kiệu liễn.
Chính mình tự ngồi lên một kiệu liễn khác, bọn thái giám dùng một chút lực đem hai cỗ kiệu liễn nâng lên, đi tới phương hướng tổ chứ thọ yến.
Đợi kiệu liễn đi tới cửa cung điện, nơi đó đã sớm có các đại thần quan viên trong triều mang theo tốp năm tốp ba gia quyến tiến vào trong điện.
Hạ Thính Ngưng vừa xuống kiệu, liền nhìn thấy Bách Lý Dung Cẩn mặc một thân bạch y gấm vóc đứng ở cửa đại điện, xem ra là đang đợi nàng.
Tĩnh vương phi thấy thế trong lòng hiểu rõ, liền tự tiến điện tìm Tĩnh vương gia ngồi xuống bên cạnh.
Hạ Thính Ngưng mỉm cười đi tới bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, vừa đứng lại liền thấy vẻ mặt hắn ôn nhu xoa nhẹ gò má nàng “Dì thấy nàng, có nói gì không?”
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu, thành thật đáp “Cũng chưa nói cái gì, chỉ thưởng ta mấy xuyến hồng phỉ hạt châu.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe xong nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Chúng ta đi vào thôi.”
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, hai người vừa định nhấc chân tiến điện, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng hét to từ phía sau truyền đến.
“Hiền tế.”
Nghe thấy tiếng hét to Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn quay đầu lại nhìn, liền thấy Hạ lão gia mang theo toàn gia lớn nhỏ đi tới bên này, mới vừa rồi câu ‘Hiền tế’ kia cũng là từ miệng hắn xuất ra.
Tuy rằng Hạ Thính Ngưng một chút cũng không muốn gặp Hạ lão gia, nhưng Bách Lí Dung Cẩn vẫn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, dừng lại chờ đối phương đi lại.
Hạ lão gia một thân quan phục chính tứ phẩm dẫn theo toàn gia lớn lớn nhỏ nhỏ, chỉ trong chốc lát liền tiến đến trước mặt Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn.
Đối mặt với hành động Hạ lão gia tự ý tiếp cận, Bách Lí Dung Cẩn ít nhiều cũng đáp lại vài câu ân cần thăm hỏi, Hạ Thính Ngưng liền ngay cả mắt cũng chưa thèm nhìn chỉ ôn hòa cười kéo Hạ Tử Vân đứng phía sau Hạ lão gia ra, theo thường lệ quan tâm đến tình hình gần đây một chút. Trừ việc đó ra, thì ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho người khác.
Điều này làm cho Hạ lão gia nhất thời lúng túng. Nữ nhi này như thế nào luôn chống đối chính mình đây, chính mình một người lớn sống sờ sờ đứng ở này, nàng lại làm như không nhìn thấy, này, nếu truyền đi ra ngoài,uy nghiêm của người phụ thân này là hắn cũng bị ném vứt đi.
Hạ Thính Ngưng tất nhiên là không rảnh rỗi để ý tới bất mãn đầy mình của Hạ lão gia. Nàng hiện tại càng ngày càng không quen nhìn tiện nghi phụ thân này, hôm nay là thọ yến của thái hậu, hắn thế nhưng lại mang Hạ Thanh Hà đi theo. Phải biết rằng trong cung yến hội trọng yếu bậc này, nhất là thọ yến của thái hậu chính là không có người nào sẽ đem thứ nữ nhà mình mang theo.
Dù sao thứ tử,thứ nữ đều là do thị thiếp sinh nên không thể lên trên bàn tiệc, tiến vào dự tiệc đều là quan gia tiểu thư cùng công tử quý tộc, đại bộ phận đều là con vợ cả trong nhà, những người như bọn họ vô cùng xem thường thứ tử thứ nữ do thị thiếp sinh. Mà đệ đệ của chính mình sở dĩ có thể đi vào cung dự tiệc, kia hơn phân nửa là vì quan hệ với chính mình.
Nhưng Hạ Thanh Hà không giống như vậy, nàng không có người sau lưng chống đỡ nhưng lại có thể khiến tiện nghi phụ thân này làm ngược mang nàng vào cung, nàng cũng không tin hắn lại không biết có một lệ thường như vậy. Đương nhiên, nàng cũng nhận được một tin tức khác, Lâm di nương ở trong Hạ phủ chỉ sợ rất được sủng ái, bằng không hôm nay cũng sẽ không có chuyện Hạ Thanh Hà được tiến cung dự tiệc. Hơn phân nửa là Lâm di nương kia thổi gió bên gối.
Hạ Thính Ngưng liếc mắt nhìn Hạ Thanh Hà đứng ở sau lưng Hạ lão gia, một thân y phục tán hoa màu xanh nhạt, trên đầu cài một cây trâm hồ điệp mạ vàng cùng châu hoa lưu ngân hỉ thước. Một bộ dáng đích nữ mới được trang điểm.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày, bên môi mơ hồ hiện ra tươi cười nhàn nhạt, xem ra Lâm di nương này quả thật là có thủ đoạn, một khi xoay người liền được nhận hết ân sủng, bằng không hiện tại Hạ Thanh Hà dựa vào cái gì mà hữu thanh hữu sắc như vậy.
Lại trái lại hồi lâu không thấy Lí thị, gương mặt vốn hồng nhuận lúc này lại tiều tụy không thôi, khóe mắt càng hiện rõ nếp nhăn lúc trước không có, trên mặt phủ một tầng bạch phiến thật dày, tựa hồ muốn che giấu diện mạo tiều tụy đang từ từ già đi, gương mặt tự kiều cao ngạo trước kia hiện tại đã sớm biến mất không còn lại chút gì, mệt mỏi trên gương mặt cũng không che giấu hết.
Trong lòng Hạ Thính Ngưng trào phúng, lúc trước nàng đã nghe qua Bích Phục bẩm báo, từ lúc Lí thị bị giam lỏng, hai ba lần náo nhưng không có kết quả, tiện nghi phụ thân này liền chán ghét đến cực điểm, trong đoạn thời gian đó Lâm di nương ngược lại lại xuất hết tất cả chiêu thức, đem tiện nghi phụ thân này hầu hạ đến thỏa đáng, từ đây liền càng là đem Lí thị cấp ném lên trên trời.
Hiện tại xem ra, nếu không phải Lí thị này còn có một nhi tử bàng thân, thì thật không biết những ngày ở Hạ phủ sẽ có tình cảnh như thế nào đâu. Hiện tại tuy rằng nhận hết vắng vẻ, nhưng tiện nghi phụ thân này đến cùng vẫn sẽ không hưu thê. Dù sao có thế nào thì Lí thị này cũng là thay hắn sinh ra con trai trưởng.
Mà hai tỷ muội Hạ Liên và Hạ Dung đứng ở bên cạnh Lí thị, tuy rằng cũng đều trang điểm tựa như phù dung, nhưng tinh thần có vẻ có chút không tốt, nghĩ đến mấy ngày nay ở trong Hạ phủ qua ngày cũng không tốt.
Mắt thấy Hạ lão gia đứng tại chỗ không nói chuyện, chỉ dùng một đôi đôi mắt thình thoảng quét qua Hạ Thính Ngưng, tựa hồ muốn ở trên người nàng tìm lại một chút uy nghiêm của người làm phụ thân .
Hạ Thính Ngưng đối với hành động của đối phương một chút cũng không để ý tới, mang theo Hạ Tử Vân nói “Dung Cẩn, chúng ta vào đi thôi.” Tiện nghi phụ thân này muốn đứng bao lâu thì đứng, nàng cũng không có hứng thú cùng hắn đứng ở đây làm khỉ cho người ta xem.
Mắt thấy Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn mang theo Hạ Tử Vân xoay người muốn đi, lúc này Hạ lão gia mới vội vàng hô “Đợi chút, Ngưng Nhi.” Hắn còn có chuyện chưa nói đâu, làm sao có thể nói đi liền đi.
Hạ Thính Ngưng xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nói “Có việc nói mau?” dây dây dưa dưa thật không xứng là nam nhân.
Hạ lão gia ho khan một cái, điều chỉnh thanh âm nói “Ngưng Nhi, con xem, ba tỷ muội của con vẫn là lần đầu tiên tham dự loại yến hội này, cái gì cũng đều không hiểu, bằng không con liền mang theo các nàng, cũng tránh cho làm việc sai. Hơn nữa tỷ muội các con cũng có người làm bạn.”
Lí thị nghe nói như vậy, ánh mắt vốn có chút vô thần nhất thời sáng ngời, dần hiện ra một loại ánh sáng tên là ‘hi vọng’.
Trong mắt Hạ Thanh Hà cũng hiện lên một tia vui mừng, chỉ cần có thể đi theo bên người nhị tỷ, như vậy thọ yến hôm nay nàng khẳng định có cơ hội hảo hảo lộ mặt. Hơn nữa, Hạ Thanh Hà nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua Bách Lí Dung Cẩn, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ. Nhưng lại có thể gần gũi tiếp cận Tĩnh vương thế tử, nàng mặc dù không có xinh đẹp như nhị tỷ tỷ, nhưng đến cùng cũng là nữ tử có vài phần nhan sắc, nàng hẳn là cũng có cơ hội không phải sao. Lại nói, nàng cũng không cầu danh phận gì cao xa, Tĩnh vương thế tử luôn muốn nạp thiếp, cùng với tiện nghi cho người khác, chẳng bằng thành toàn cho chính mình, nàng ít nhất vẫn là muội muội của nhị tỷ tỷ a.
Lời này nói thật đúng là dễ nghe, Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn Hạ lão gia, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói “Ta không có thời gian rảnh rỗi, các nàng đã cái gì cũng đều không hiểu, vậy ngươi càng nên ở lại bên cạnh coi chừng cho tốt. Ta hiện tại là người của Tĩnh vương phủ, mang theo người nhà mẹ đẻ người ta sẽ nói như thế nào. Nếu ngươi lo lắng các nàng xảy ra sai lầm, vậy liền để xa phu đem các nàng đưa trở về Hạ phủ là được.” Nói xong liền cũng không quay đầu lại mang theo Hạ Tử Vân xoay người rời đi.
Chỉ để lại Hạ Lão gia cùng người Hạ gia nghẹn họng nửa ngày không nói lên lời.
Hạ Thính Ngưng mang theo Hạ Tử Vân đi theo bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, sau khi tiến điện, liền có cung nữ tiến lên dẫn ba người bọn họ hướng vị trí chỉ định đi đến. Dưới ý bảo của Bách Lí Dung Cẩn, Hạ Tử Vân trực tiếp được an bày ở tại bên cạnh Hạ Thính Ngưng.
Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi mang theo Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần ngồi ở ghế đối diện, xuống chút là một nhà nhị lão gia. Về phần công tử tiểu thư con quan viên đại thần chưa thành thân, đều nam trái nữ phải tự mình ngồi chung một chỗ.
Hạ Thính Ngưng nhìn lướt qua toàn trường, đầu tiên liền nhìn đến người đối diện, Tiêu Cảnh Uyên ngồi ở kia hướng nàng cùng Dung Cẩn mỉm cười. Trải qua mấy ngày châm cứu trị liệu, chân của hắn đã sớm có khởi sắc, hiện tại đã có thể tự mình vịn tường chậm rãi đi. Điều này khiến cho Tiêu Cảnh Uyên vô cùng cao hứng, mỗi một ngày đều đúng giờ đi tới Thanh Lan Viên đưa tin, cố gắng sớm ngày thoát khỏi chiếc xe lăn dưới thân, một lần nữa đi lại giống như người bình thường.
Hạ Thính Ngưng cũng mỉm cười hướng đối phương gật đầu thăm hỏi, mâu quang vừa chuyển, liền nhìn thấy một người khác, chính là Nguyễn Thu Linh. Lúc này đang si mê nhìn Bách Lí Dung Cẩn, tựa hồ muốn in sâu hắn vào trong ánh mắt. Ánh mắt vô cùng nóng như vậy khiến Hạ Thính Ngưng nhíu mày. Được rồi, nàng không phải là không biết đối phương đang đánh chủ ý gì, nhưng là, muốn chính mình cùng người khác dùng chung chồng, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nàng thật không rõ, thế nào lại có nhiều người chịu ủy khuất làm thiếp như thế.
Trong lúc Hạ Thính Ngưng thở dài triều đại này nữ nhân địa vị thấp kém yếu đuối, liền nghe thấy cửa cung điện truyền đến một tiếng hét lanh lảnh “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến.”
Hạ Thính Ngưng đi dạo ở trong hoa viên ‘Tê Phượng Cung’, ánh nắng tà tà hắt vào, một chút ánh nắng chiếu lên cung trang tuyết trắng của nàng, lại càng tăng thêm một tầng rực rỡ.
Vài cung nữ ở ‘Tê Phượng Cung’ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Hạ Thính Ngưng, xuyên qua con đường lát đá trong hoa viên, hai bên toàn là hoa chu đỉnh hồng vô cùng lớn màu sắc diễm lệ.
Những đóa chu đỉnh hồng này có màu trắng, lam tím, lục, đỏ chót, hồng phấn, hồng cam, hồng nhạt, loài hoa này cơ hồ sở hữu tất cả màu sắc cơ bản nhất.
Hạ Thính Ngưng ở trong hoa viên đi một chút, thỉnh thoảng nàng dừng chân lại tới gần thưởng thức các loại hoa cỏ rất hiếm khi được nhìn thấy này.
Theo thời gian trôi qua, Hạ Thính Ngưng đã ở trong hoa viên lưu lại ước chừng nửa canh giờ, nghĩ đến hai vị trong ‘Tê Phượng Cung’ đang nói chuyện, hẳn cũng nên kết thúc rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, liền có một tiểu cung nữ tiến đến mời Hạ Thính Ngưng trở về, nói là thọ yến sắp bắt đầu, Tĩnh vương phi muốn mang nàng đi qua ngồi vào vị trí.
Hạ Thính Ngưng nhẹ gật đầu một cái,để tiểu cung nữ đi trước dẫn đường, chính mình chậm rãi đi ở phía sau.
Vừa trở lại cửa Tê Phượng Cung liền thấy Tĩnh vương phi cùng hai cỗ kiệu liễn đã chờ ở đây, Hạ Thính Ngưng vội vàng đi nhanh vài bước tiến lên nghênh đón.
Tĩnh vương phi giả vờ giận nói “Nhưng là ngắm hoa đến say mê, luyến tiếc không nỡ trở về.” Tuy là nói như vậy, nhưng kì thực lại không có nửa điểm ý tứ trách cứ, trong giọng nói ngược lại ẩn ẩn mang theo chút sủng nịch.
Hạ Thính Ngưng cong môi, vui cười nói “Nương không biết, Chu đỉnh hồng trong hoa viên nở rất đẹp. Trắng thuần khiết không tỳ vết, hồng lại tiên diễm như máu, thật sự khiến con dâu đại khai nhãn giới một phen.” Nàng vừa nói vừa đem Tĩnh vương phi dìu lên kiệu liễn.
Chính mình tự ngồi lên một kiệu liễn khác, bọn thái giám dùng một chút lực đem hai cỗ kiệu liễn nâng lên, đi tới phương hướng tổ chứ thọ yến.
Đợi kiệu liễn đi tới cửa cung điện, nơi đó đã sớm có các đại thần quan viên trong triều mang theo tốp năm tốp ba gia quyến tiến vào trong điện.
Hạ Thính Ngưng vừa xuống kiệu, liền nhìn thấy Bách Lý Dung Cẩn mặc một thân bạch y gấm vóc đứng ở cửa đại điện, xem ra là đang đợi nàng.
Tĩnh vương phi thấy thế trong lòng hiểu rõ, liền tự tiến điện tìm Tĩnh vương gia ngồi xuống bên cạnh.
Hạ Thính Ngưng mỉm cười đi tới bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, vừa đứng lại liền thấy vẻ mặt hắn ôn nhu xoa nhẹ gò má nàng “Dì thấy nàng, có nói gì không?”
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu, thành thật đáp “Cũng chưa nói cái gì, chỉ thưởng ta mấy xuyến hồng phỉ hạt châu.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe xong nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Chúng ta đi vào thôi.”
Hạ Thính Ngưng gật gật đầu, hai người vừa định nhấc chân tiến điện, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng hét to từ phía sau truyền đến.
“Hiền tế.”
Nghe thấy tiếng hét to Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn quay đầu lại nhìn, liền thấy Hạ lão gia mang theo toàn gia lớn nhỏ đi tới bên này, mới vừa rồi câu ‘Hiền tế’ kia cũng là từ miệng hắn xuất ra.
Tuy rằng Hạ Thính Ngưng một chút cũng không muốn gặp Hạ lão gia, nhưng Bách Lí Dung Cẩn vẫn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, dừng lại chờ đối phương đi lại.
Hạ lão gia một thân quan phục chính tứ phẩm dẫn theo toàn gia lớn lớn nhỏ nhỏ, chỉ trong chốc lát liền tiến đến trước mặt Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn.
Đối mặt với hành động Hạ lão gia tự ý tiếp cận, Bách Lí Dung Cẩn ít nhiều cũng đáp lại vài câu ân cần thăm hỏi, Hạ Thính Ngưng liền ngay cả mắt cũng chưa thèm nhìn chỉ ôn hòa cười kéo Hạ Tử Vân đứng phía sau Hạ lão gia ra, theo thường lệ quan tâm đến tình hình gần đây một chút. Trừ việc đó ra, thì ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho người khác.
Điều này làm cho Hạ lão gia nhất thời lúng túng. Nữ nhi này như thế nào luôn chống đối chính mình đây, chính mình một người lớn sống sờ sờ đứng ở này, nàng lại làm như không nhìn thấy, này, nếu truyền đi ra ngoài,uy nghiêm của người phụ thân này là hắn cũng bị ném vứt đi.
Hạ Thính Ngưng tất nhiên là không rảnh rỗi để ý tới bất mãn đầy mình của Hạ lão gia. Nàng hiện tại càng ngày càng không quen nhìn tiện nghi phụ thân này, hôm nay là thọ yến của thái hậu, hắn thế nhưng lại mang Hạ Thanh Hà đi theo. Phải biết rằng trong cung yến hội trọng yếu bậc này, nhất là thọ yến của thái hậu chính là không có người nào sẽ đem thứ nữ nhà mình mang theo.
Dù sao thứ tử,thứ nữ đều là do thị thiếp sinh nên không thể lên trên bàn tiệc, tiến vào dự tiệc đều là quan gia tiểu thư cùng công tử quý tộc, đại bộ phận đều là con vợ cả trong nhà, những người như bọn họ vô cùng xem thường thứ tử thứ nữ do thị thiếp sinh. Mà đệ đệ của chính mình sở dĩ có thể đi vào cung dự tiệc, kia hơn phân nửa là vì quan hệ với chính mình.
Nhưng Hạ Thanh Hà không giống như vậy, nàng không có người sau lưng chống đỡ nhưng lại có thể khiến tiện nghi phụ thân này làm ngược mang nàng vào cung, nàng cũng không tin hắn lại không biết có một lệ thường như vậy. Đương nhiên, nàng cũng nhận được một tin tức khác, Lâm di nương ở trong Hạ phủ chỉ sợ rất được sủng ái, bằng không hôm nay cũng sẽ không có chuyện Hạ Thanh Hà được tiến cung dự tiệc. Hơn phân nửa là Lâm di nương kia thổi gió bên gối.
Hạ Thính Ngưng liếc mắt nhìn Hạ Thanh Hà đứng ở sau lưng Hạ lão gia, một thân y phục tán hoa màu xanh nhạt, trên đầu cài một cây trâm hồ điệp mạ vàng cùng châu hoa lưu ngân hỉ thước. Một bộ dáng đích nữ mới được trang điểm.
Hạ Thính Ngưng nhíu mày, bên môi mơ hồ hiện ra tươi cười nhàn nhạt, xem ra Lâm di nương này quả thật là có thủ đoạn, một khi xoay người liền được nhận hết ân sủng, bằng không hiện tại Hạ Thanh Hà dựa vào cái gì mà hữu thanh hữu sắc như vậy.
Lại trái lại hồi lâu không thấy Lí thị, gương mặt vốn hồng nhuận lúc này lại tiều tụy không thôi, khóe mắt càng hiện rõ nếp nhăn lúc trước không có, trên mặt phủ một tầng bạch phiến thật dày, tựa hồ muốn che giấu diện mạo tiều tụy đang từ từ già đi, gương mặt tự kiều cao ngạo trước kia hiện tại đã sớm biến mất không còn lại chút gì, mệt mỏi trên gương mặt cũng không che giấu hết.
Trong lòng Hạ Thính Ngưng trào phúng, lúc trước nàng đã nghe qua Bích Phục bẩm báo, từ lúc Lí thị bị giam lỏng, hai ba lần náo nhưng không có kết quả, tiện nghi phụ thân này liền chán ghét đến cực điểm, trong đoạn thời gian đó Lâm di nương ngược lại lại xuất hết tất cả chiêu thức, đem tiện nghi phụ thân này hầu hạ đến thỏa đáng, từ đây liền càng là đem Lí thị cấp ném lên trên trời.
Hiện tại xem ra, nếu không phải Lí thị này còn có một nhi tử bàng thân, thì thật không biết những ngày ở Hạ phủ sẽ có tình cảnh như thế nào đâu. Hiện tại tuy rằng nhận hết vắng vẻ, nhưng tiện nghi phụ thân này đến cùng vẫn sẽ không hưu thê. Dù sao có thế nào thì Lí thị này cũng là thay hắn sinh ra con trai trưởng.
Mà hai tỷ muội Hạ Liên và Hạ Dung đứng ở bên cạnh Lí thị, tuy rằng cũng đều trang điểm tựa như phù dung, nhưng tinh thần có vẻ có chút không tốt, nghĩ đến mấy ngày nay ở trong Hạ phủ qua ngày cũng không tốt.
Mắt thấy Hạ lão gia đứng tại chỗ không nói chuyện, chỉ dùng một đôi đôi mắt thình thoảng quét qua Hạ Thính Ngưng, tựa hồ muốn ở trên người nàng tìm lại một chút uy nghiêm của người làm phụ thân .
Hạ Thính Ngưng đối với hành động của đối phương một chút cũng không để ý tới, mang theo Hạ Tử Vân nói “Dung Cẩn, chúng ta vào đi thôi.” Tiện nghi phụ thân này muốn đứng bao lâu thì đứng, nàng cũng không có hứng thú cùng hắn đứng ở đây làm khỉ cho người ta xem.
Mắt thấy Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn mang theo Hạ Tử Vân xoay người muốn đi, lúc này Hạ lão gia mới vội vàng hô “Đợi chút, Ngưng Nhi.” Hắn còn có chuyện chưa nói đâu, làm sao có thể nói đi liền đi.
Hạ Thính Ngưng xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng nói “Có việc nói mau?” dây dây dưa dưa thật không xứng là nam nhân.
Hạ lão gia ho khan một cái, điều chỉnh thanh âm nói “Ngưng Nhi, con xem, ba tỷ muội của con vẫn là lần đầu tiên tham dự loại yến hội này, cái gì cũng đều không hiểu, bằng không con liền mang theo các nàng, cũng tránh cho làm việc sai. Hơn nữa tỷ muội các con cũng có người làm bạn.”
Lí thị nghe nói như vậy, ánh mắt vốn có chút vô thần nhất thời sáng ngời, dần hiện ra một loại ánh sáng tên là ‘hi vọng’.
Trong mắt Hạ Thanh Hà cũng hiện lên một tia vui mừng, chỉ cần có thể đi theo bên người nhị tỷ, như vậy thọ yến hôm nay nàng khẳng định có cơ hội hảo hảo lộ mặt. Hơn nữa, Hạ Thanh Hà nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua Bách Lí Dung Cẩn, khuôn mặt nhất thời ửng đỏ. Nhưng lại có thể gần gũi tiếp cận Tĩnh vương thế tử, nàng mặc dù không có xinh đẹp như nhị tỷ tỷ, nhưng đến cùng cũng là nữ tử có vài phần nhan sắc, nàng hẳn là cũng có cơ hội không phải sao. Lại nói, nàng cũng không cầu danh phận gì cao xa, Tĩnh vương thế tử luôn muốn nạp thiếp, cùng với tiện nghi cho người khác, chẳng bằng thành toàn cho chính mình, nàng ít nhất vẫn là muội muội của nhị tỷ tỷ a.
Lời này nói thật đúng là dễ nghe, Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn Hạ lão gia, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói “Ta không có thời gian rảnh rỗi, các nàng đã cái gì cũng đều không hiểu, vậy ngươi càng nên ở lại bên cạnh coi chừng cho tốt. Ta hiện tại là người của Tĩnh vương phủ, mang theo người nhà mẹ đẻ người ta sẽ nói như thế nào. Nếu ngươi lo lắng các nàng xảy ra sai lầm, vậy liền để xa phu đem các nàng đưa trở về Hạ phủ là được.” Nói xong liền cũng không quay đầu lại mang theo Hạ Tử Vân xoay người rời đi.
Chỉ để lại Hạ Lão gia cùng người Hạ gia nghẹn họng nửa ngày không nói lên lời.
Hạ Thính Ngưng mang theo Hạ Tử Vân đi theo bên cạnh Bách Lí Dung Cẩn, sau khi tiến điện, liền có cung nữ tiến lên dẫn ba người bọn họ hướng vị trí chỉ định đi đến. Dưới ý bảo của Bách Lí Dung Cẩn, Hạ Tử Vân trực tiếp được an bày ở tại bên cạnh Hạ Thính Ngưng.
Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi mang theo Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần ngồi ở ghế đối diện, xuống chút là một nhà nhị lão gia. Về phần công tử tiểu thư con quan viên đại thần chưa thành thân, đều nam trái nữ phải tự mình ngồi chung một chỗ.
Hạ Thính Ngưng nhìn lướt qua toàn trường, đầu tiên liền nhìn đến người đối diện, Tiêu Cảnh Uyên ngồi ở kia hướng nàng cùng Dung Cẩn mỉm cười. Trải qua mấy ngày châm cứu trị liệu, chân của hắn đã sớm có khởi sắc, hiện tại đã có thể tự mình vịn tường chậm rãi đi. Điều này khiến cho Tiêu Cảnh Uyên vô cùng cao hứng, mỗi một ngày đều đúng giờ đi tới Thanh Lan Viên đưa tin, cố gắng sớm ngày thoát khỏi chiếc xe lăn dưới thân, một lần nữa đi lại giống như người bình thường.
Hạ Thính Ngưng cũng mỉm cười hướng đối phương gật đầu thăm hỏi, mâu quang vừa chuyển, liền nhìn thấy một người khác, chính là Nguyễn Thu Linh. Lúc này đang si mê nhìn Bách Lí Dung Cẩn, tựa hồ muốn in sâu hắn vào trong ánh mắt. Ánh mắt vô cùng nóng như vậy khiến Hạ Thính Ngưng nhíu mày. Được rồi, nàng không phải là không biết đối phương đang đánh chủ ý gì, nhưng là, muốn chính mình cùng người khác dùng chung chồng, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Nàng thật không rõ, thế nào lại có nhiều người chịu ủy khuất làm thiếp như thế.
Trong lúc Hạ Thính Ngưng thở dài triều đại này nữ nhân địa vị thấp kém yếu đuối, liền nghe thấy cửa cung điện truyền đến một tiếng hét lanh lảnh “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.