Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Chương 152: Tiểu Khất Cái
Tây Phong Tiễn Tiễn
27/01/2018
Giữa trưa, Hạ Thính Ngưng vốn tính toán ăn một bữa trưa ấp áp nhưng lại
bị người quấy rầy, trên bàn chẳng những nhiều ra một tiện nghi phụ thân
nàng không muốn gặp, mà ngay cả biểu thúc gia vừa mới gặp mặt lần đầu
tiên cũng đi tới.
Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng vì nàng gắp đồ ăn, thỉnh thoảng cũng bớt chút thời gian đáp lại vài câu hỏi của Hạ lão gia.
Cho dù bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm của tiện nghi phụ thân và người gọi là biểu thúc lấy lòng Dung Cẩn thì Hạ Thính Ngưng cũng không chen vào nói một câu, vẻ mặt lạnh nhạt cúi mắt dùng bữa. Loại sự tình này Dung Cẩn sợ là thấy nhiều hơn nàng, nàng biết hắn có thể xử lý tốt.
Biểu thẩm của Hạ Thính Ngưng là một mỹ phụ nhân đầy đặn, từ lúc bắt đầu lên bàn, tươi cười trên mặt cũng không có buông xuống. Nàng họ Tôn, là một dòng họ vô cùng thưởng gặp.
Ở trước mặt Hạ Thính Ngưng nàng cũng không dám khinh thường, chỉ là tươi cười đầy mặt lôi kéo Thủy thị làm quen “Thủy di nương, dung mạo của thế tử phi lớn lên thật là vô cùng giống ngươi.”
Có người nào làm nương lại không thích người khác nói đứa nhỏ lớn lên giống chính mình. Thủy thị tự nhiên cũng không ngoại lệ, nàng khó nén vui vẻ ngắm nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Đứa nhỏ này giống ta ở đôi mắt nhất.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền khẽ nhíu mày, biểu thẩm này thật biết bắt chuyện.
Tôn thị lại mím môi quay đầu nhìn đám nữ nhi của chính mình liếc mắt một cái, có chút bất đắc dĩ nói “Vài nữ nhi này của ta cũng đặc biệt giống ta, chỉ là tính tình lại không giống ta. Ôn nhu khéo léo cũng không biết là giống ai.”
Nghe Tôn thị nói như vậy, Thủy thị tựa như tìm được đồng minh, lập tức nói “Tính tình Ngưng Nhi cũng không giống ta. Nữ hài tử ôn nhu khéo léo là chuyện tốt.”
Hạ Thính Ngưng lại là âm thầm oán thầm, tính tình quá ôn nhu cũng không tốt, cẩn thận bị người ta ăn sạch vào bụng.
Bách Lí Dung Cẩn tự nhiên là nghe được lời này, hắn cũng không nói, chỉ là ôn nhu cười giúp Hạ Thính Ngưng gắp một chút thức ăn bỏ vào trong bát.
Tôn thị nghe vậy cười híp mắt, lại thấy Bách Lí Dung Cẩn đau sủng Hạ Thính Ngưng như vậy, đáy lòng ý mừng càng sâu, tự nhiên liền chuyển đề tài câu chuyện “Nói nhiều như vậy, thế nhưng đã quên để tỷ muội các nàng tiến lên ra mắt thế tử phi.”
“Vô phương, đều là người một nhà, làm sao cần tính toán nhiều như vậy.” Thủy thị cười khanh khách nói.
Tôn thị lại nhân cơ hội hướng Hạ Thính Ngưng nhất nhất giới thiệu ba cái nữ nhi nhà mình.
Người ta đã nói đến như vậy, Hạ Thính Ngưng cũng không tiện không tiếp, khẽ đặt đôi đũa trong tay xuống ân cần thăm hỏi “bình thường vài vị biểu muội đều đọc sách gì?”
Hạ Cầm Ôn nhiều tuổi nhất khéo léo đáp “Hồi biểu tỷ, ba tỷ muội chúng ta vẫn luôn đọc nữ giới.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy khóe môi khẽ giật giật, thản nhiên nói “Rất tốt.”
Sau một câu như vậy liền cũng không nói tiếp.
Điều này làm cho Tôn thị có chút xấu hổ, trong lòng cũng đoán không ra Hạ Thính Ngưng đối với nữ nhi của nàng có ấn tượng như thế nào. Phải biết rằng nàng muốn đánh chủ ý để nữ nhi tiến vào Hạ phủ. Từ khi biết biểu huynh của phu quân có một nữ nhi lên làm thế tử phi, trùng hợp một nhà bọn họ lại vừa khéo chuyển đến kinh đô liền nghĩ tới cửa liên lạc cảm tình một phen.
Nhiều ngày ở trong Hạ phủ như vậy nàng cũng nghe được không ít chuyện, nhìn thấy nhị thiếu gia Hạ phủ nàng liền càng tránh không được nổi lên tâm tư, tuổi còn nhỏ nhưng đã là tú tài, lại có một thân tỷ tỷ làm thế tử phi, ngày sau tiền đồ nhất định là lên như diều gặp gió, hai nhà lại có một chút quan hệ thân thích, nàng còn không nhanh chóng bắt lấy cơ hội làm thân được sao.
Tôn thị cẩn thận nghĩ tới, nữ nhi của mình tuy rằng là con vợ cả, nhưng thế nào cũng không đúng quy cách đưa cho người ta làm chính thê, nghĩ tới nghĩ lui, để nữ nhi của nàng làm thiếp thất cũng tốt, chính yếu là có thể đặt được cưả hôn sự này.
Ở Hạ phủ đã nhiều ngày, nàng cũng không ít lần chạy tới Lê viện, ánh mắt nhìn Hạ Tử Vân giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng. Hiện tại việc hôn sự cũng đã nói ra, còn lại liền chờ Thủy thị đưa một câu trả lời thuyết phục.
Dùng xong ngọ thiện, Tôn thị còn đang suy nghĩ chuyện để nữ nhi nhập Hạ phủ làm thiếp, tuy rằng đáy lòng nàng sốt ruột, nhưng cũng không muốn thúc giục Thủy thị, miễn cho không cẩn thận làm hỏng việc này.
Hạ Thính Ngưng cũng không biết ý nghĩ trong lòng Tôn thị, sau khi dùng qua ngọ thiện có chút vô vị nàng liền mang theo đệ đệ Hạ Tử Vân đi vào buồng trong.
Nhìn thấy gương mặt tỷ tỷ nhà mình có chút nghiêm túc, Hạ Tử Vân không khỏi ngồi thẳng thân mình hỏi “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Nhìn ra đệ đệ khẩn trương, Hạ Thính Ngưng vội vàng hòa hoãn thần sắc nói “Không có việc gì, chỉ là tỷ tỷ có chút sự tình muốn hỏi đệ.”
“Chuyện gì a?” Hạ Tử Vân nghiêng đầu, cười hì hì nói.
Nhìn vẻ mặt Hạ Tử Vân hồn nhiên, Hạ Thính Ngưng không khỏi vươn tay nhu nhu đầu hắn, nhẹ giọng hỏi “Trong nhà có vài tân muội muội đến, đệ đối với các nàng có ấn tượng như thế nào?”
Tuy rằng nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng chuyện cấp Vân Nhi nạp thiếp, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn nên hỏi đệ đệ đối với vài cái biểu muội kia cảm thấy như thế nào. Nếu thực sự là cái vạn nhất kia, vậy nàng liền có thể rất đau đầu.
Hạ Tử Vân chớp chớp đôi mắt sáng, suy nghĩ một hồi nói “Các nàng rất ngoan.”
“Còn gì nữa không?” Hạ Thính Ngưng tiếp tục hỏi.
Còn có? Hạ Tử Vân nhíu mày nỗ lực nghĩ, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nói “Không có.”
Vài cái biểu muội kía hắn cũng không quen, ngay cả tên hắn cũng chỉ nhớ mơ hồ, thật sự là nghĩ không ra còn có gì khác.
Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dạng đáng yêu của Hạ Tử Vân nhẹ nhàng cười, xem ra nàng đã có thể yên tâm, đệ đệ đối với vài cái biểu muội kia không sinh ra cảm giác gì đặc biệt.
“Vậy Vân Nhi có thích các nàng không?” Hạ Thính Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của đệ đệ, cười khẽ hỏi.
“Không thích.” Hạ Tử Vân nhanh chóng đáp nhưng sau khi nói ra khỏi miệng lại cảm thấy nói như vậy tựa hồ không tốt lắm liền lại bồi thêm một câu “Cũng không chán ghét.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong liền yên lòng, lại nửa đùa nửa nghiêm túc nói “Vậy tương lai Vân Nhi muốn tìm một thê tử như thế nào?”
Hạ Tử Vân ôm cánh tay Hạ Thính Ngưng, đôi mắt phát sáng nói “Vân Nhi muốn tìm một người giống như tỷ tỷ, biết thật nhiều thật nhiều chuyện. Không cần cái loại ngốc ngếch không biết gì.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy bật cười, nhẹ điểm cái trán của đệ đệ nói “Tốt, vậy đệ phải tự mình đi tìm. Tỷ tỷ đã từng nói với đệ, loại chuyện lấy thê tử này thà thiếu không ẩu, bây giờ đệ còn nhỏ nhưng về sau hơn hai mươi tuổi thành thân cũng không tính là muộn. Tỷ tỷ sẽ không thúc dục đệ lại càng sẽ không cứng rắn đưa nữ tử cho đệ. Bất quá đệ phải nhớ lời tỷ từng nói, ngoại trừ lấy thê tử ra thì nạp thiếp thu thông phòng tỷ sẽ không cho phép đệ làm. Nếu sau khi đệ thành thân lại di tình biệt luyến, tỷ cho phép đệ cùng cách (ly hôn) nhưng tuyệt đối không cho phép đệ hưởng tề nhân chi phúc. Biết chưa?”
Hạ Tử Vân dính ở bên người Hạ Thính Ngưng gật đầu nói “Đệ đã biết, tỷ tỷ. đệ tuyệt đối sẽ không nạp thiếp thu thông phòng.”
Hạ Thính Ngưng khẽ cười nói “Hiện tại đệ cũng không cần suy nghĩ chuyện này, dù sao thì cũng là chuyện rất nhiều năm về sau. Còn có, tuy rằng ý nghĩ của mẫu thân không giống với chúng ta nhưng đệ cũng không cần quá lo lắng, mọi chuyện đều đã có tỷ tỷ ở đây.”
Hạ Tử Vân vừa nghe vưà cười hì hì gật đầu.
Sau khi buông xuống chuyện này, Hạ Thính Ngưng lại nhẫn nại nghe đệ đệ nói một chút việc nhỏ gần đây, hàn huyên non nửa canh giờ, nhận thấy bên ngoài trời đã sắp tối nàng mới đứng lên chuẩn bị hồi phủ.
Trước khi đi, Hạ Thính Ngưng đem Bích Phục gọi đến, chỉ vào đống vật phẩm trên bàn được Vãn Ngọc tìm trở về nói “Đợi sau khi người ta đem mấy thứ này kiểm kê thu xong, sau này đồ vật trong Lê Viện ngươi phải cẩn thận chú ý, đừng để cho phụ thân ta nghĩ muốn lấy đi cái gì thì lấy. Tất cả đồ vật trong viện này đều là để cho mẫu thân và đệ đệ của ta dùng, nửa điểm cũng đừng cho hắn nhúng chàm.”
Bích Phục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Tiểu thư yên tâm, nô tì chắc chắn trông kỹ đồ vật trong viện.”
Hạ Thính Ngưng lại nghiêng đầu nhìn về phía mẫu thân của chính mình nói “Ngài cũng đừng dung túng hắn, miễn cho hắn càng thêm không biết điều. Nếu hắn còn dám dính vào, con nhất định sẽ dạy cho hắn biết, vì sao phù dung phải hồng như vậy.”
Thủy thị có chút bất dắc dĩ nói “Con cũng đừng tức giận, lần sau khẳng định phụ thân con sẽ không làm như vậy.”
Lần sau? Hạ Thính Ngưng nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lại có lần sau xem nàng có đánh gãy tay hắn không.
Hạ Thính Ngưng suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói “Về phần hai cái tiểu thiếp kia, con phỏng chừng về sau hắn cũng không dám sủng quá mức. Dù sao người đều đã vào cửa, con muốn đuổi cũng không được, nếu ngay từ lúc đầu mẫu thân phái nói với con một tiếng thì tốt rồi.”
Như vậy nàng còn có thể thừa dịp chuyện chưa phát sinh đem người đưa trở về. Hiện tại đều đã nạp vào mấy ngày, nàng làm sao còn có thể để tiện nghi phụ thân kia đưa trở về.
Thủy thị nghe vậy an ủi nói “Không có việc gì Ngưng Nhi, có nhà quan đại nhân nào mà trong nhà không có vài cái thiếp thất, coi như phụ thân của con nạp thêm thiếp thất đi.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời không biết nói gì, cái này gọi là logic gì. Nàng thật đúng là không nên quan tâm.
Sau khi cáo biệt Thủy thị và Hạ Tử Vân, Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn dắt nhau đi ra đại môn Hạ phủ ngồi lên xe ngựa chạy về Tĩnh vương phủ.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thính Ngưng “Mọi chuyện đều giải quyết xong sao?, ta thấy lúc đi ra nàng còn trừng mắt nhìn nhạc phụ vài lần.”
Hạ Thính Ngưng dựa vào trong lòng hắn, mím môi nói “Ai bảo hắn già mà không kính, một bó tuổi như vậy cư nhiên còn không biết xấu hổ thu nạp hai cái tiểu cô nương làm thiếp, cũng không ngẫm lại tuổi của hắn đã có thể cha người ta.”
Hừ nhẹ hai tiếng, Hạ Thính Ngưng lại lầu bầu nói “Nếu nửa đêm bị lão bà làm đau thắt lưng, ta nhìn xem hắn có mặt mũi đi mời đại phu tới trị liệu hay không?.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy nhất thời buồn cười, tay lại không khỏi siết chặt eo nhoe của nàng, trên đời này cũng chỉ có Ngưng Nhi của hắn dám nói ra loại lời nói như vậy.
Hạ Thính Ngưng gối lên đầu vai Bách Lí Dung Cẩn đầu vai tiếp tục lải nhải nói “Còn có vị Trương đại nhân kia cũng không biết như thế nào, muốn nịnh bợ không phải nên đưa vàng bạc châu báu đi sao?, thật sự là dạng người nào thì sẽ làm ra dạng chuyện đó.” Một đám đều bị tinh trùng thượng não.
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi cúi đầu ôn nhu cười nói “Hai cái tiểu thiếp kia nàng tính toán làm thế nài?”
Hạ Thính Ngưng từ từ nhắm mắt nói thầm “Rốt cuộc các nàng vẫn còn có chút ánh mắt không đi quấy rầy mẫu thân của ta. Hiện tại cũng chỉ có thể để các nàng tiếp tục ở lại Hạ phủ, dù sao mẫu thân của ta cũng sẽ không bị thất sủng.”
Chỉ cần một ngày nàng vẫn là Tĩnh vương thế tử phi thì tiện nghi phụ thân kia của nàng nhất định sẽ không vắng vẻ mẫu thân nàng. Hơn nữa, đuổi hai cái tiểu thiếp này đi, chẳng phải là không công tiện nghi cho Lâm di nương sao, nàng cũng không có hứng thú để cho người khác lợi dụng. Cứ để cho các nàng chó cắn chó mới tốt.
Bách Lí Dung Cẩn ngồi ở bên cạnh Hạ Thính Ngưng vì nàng gắp đồ ăn, thỉnh thoảng cũng bớt chút thời gian đáp lại vài câu hỏi của Hạ lão gia.
Cho dù bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm của tiện nghi phụ thân và người gọi là biểu thúc lấy lòng Dung Cẩn thì Hạ Thính Ngưng cũng không chen vào nói một câu, vẻ mặt lạnh nhạt cúi mắt dùng bữa. Loại sự tình này Dung Cẩn sợ là thấy nhiều hơn nàng, nàng biết hắn có thể xử lý tốt.
Biểu thẩm của Hạ Thính Ngưng là một mỹ phụ nhân đầy đặn, từ lúc bắt đầu lên bàn, tươi cười trên mặt cũng không có buông xuống. Nàng họ Tôn, là một dòng họ vô cùng thưởng gặp.
Ở trước mặt Hạ Thính Ngưng nàng cũng không dám khinh thường, chỉ là tươi cười đầy mặt lôi kéo Thủy thị làm quen “Thủy di nương, dung mạo của thế tử phi lớn lên thật là vô cùng giống ngươi.”
Có người nào làm nương lại không thích người khác nói đứa nhỏ lớn lên giống chính mình. Thủy thị tự nhiên cũng không ngoại lệ, nàng khó nén vui vẻ ngắm nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Đứa nhỏ này giống ta ở đôi mắt nhất.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy liền khẽ nhíu mày, biểu thẩm này thật biết bắt chuyện.
Tôn thị lại mím môi quay đầu nhìn đám nữ nhi của chính mình liếc mắt một cái, có chút bất đắc dĩ nói “Vài nữ nhi này của ta cũng đặc biệt giống ta, chỉ là tính tình lại không giống ta. Ôn nhu khéo léo cũng không biết là giống ai.”
Nghe Tôn thị nói như vậy, Thủy thị tựa như tìm được đồng minh, lập tức nói “Tính tình Ngưng Nhi cũng không giống ta. Nữ hài tử ôn nhu khéo léo là chuyện tốt.”
Hạ Thính Ngưng lại là âm thầm oán thầm, tính tình quá ôn nhu cũng không tốt, cẩn thận bị người ta ăn sạch vào bụng.
Bách Lí Dung Cẩn tự nhiên là nghe được lời này, hắn cũng không nói, chỉ là ôn nhu cười giúp Hạ Thính Ngưng gắp một chút thức ăn bỏ vào trong bát.
Tôn thị nghe vậy cười híp mắt, lại thấy Bách Lí Dung Cẩn đau sủng Hạ Thính Ngưng như vậy, đáy lòng ý mừng càng sâu, tự nhiên liền chuyển đề tài câu chuyện “Nói nhiều như vậy, thế nhưng đã quên để tỷ muội các nàng tiến lên ra mắt thế tử phi.”
“Vô phương, đều là người một nhà, làm sao cần tính toán nhiều như vậy.” Thủy thị cười khanh khách nói.
Tôn thị lại nhân cơ hội hướng Hạ Thính Ngưng nhất nhất giới thiệu ba cái nữ nhi nhà mình.
Người ta đã nói đến như vậy, Hạ Thính Ngưng cũng không tiện không tiếp, khẽ đặt đôi đũa trong tay xuống ân cần thăm hỏi “bình thường vài vị biểu muội đều đọc sách gì?”
Hạ Cầm Ôn nhiều tuổi nhất khéo léo đáp “Hồi biểu tỷ, ba tỷ muội chúng ta vẫn luôn đọc nữ giới.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy khóe môi khẽ giật giật, thản nhiên nói “Rất tốt.”
Sau một câu như vậy liền cũng không nói tiếp.
Điều này làm cho Tôn thị có chút xấu hổ, trong lòng cũng đoán không ra Hạ Thính Ngưng đối với nữ nhi của nàng có ấn tượng như thế nào. Phải biết rằng nàng muốn đánh chủ ý để nữ nhi tiến vào Hạ phủ. Từ khi biết biểu huynh của phu quân có một nữ nhi lên làm thế tử phi, trùng hợp một nhà bọn họ lại vừa khéo chuyển đến kinh đô liền nghĩ tới cửa liên lạc cảm tình một phen.
Nhiều ngày ở trong Hạ phủ như vậy nàng cũng nghe được không ít chuyện, nhìn thấy nhị thiếu gia Hạ phủ nàng liền càng tránh không được nổi lên tâm tư, tuổi còn nhỏ nhưng đã là tú tài, lại có một thân tỷ tỷ làm thế tử phi, ngày sau tiền đồ nhất định là lên như diều gặp gió, hai nhà lại có một chút quan hệ thân thích, nàng còn không nhanh chóng bắt lấy cơ hội làm thân được sao.
Tôn thị cẩn thận nghĩ tới, nữ nhi của mình tuy rằng là con vợ cả, nhưng thế nào cũng không đúng quy cách đưa cho người ta làm chính thê, nghĩ tới nghĩ lui, để nữ nhi của nàng làm thiếp thất cũng tốt, chính yếu là có thể đặt được cưả hôn sự này.
Ở Hạ phủ đã nhiều ngày, nàng cũng không ít lần chạy tới Lê viện, ánh mắt nhìn Hạ Tử Vân giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng. Hiện tại việc hôn sự cũng đã nói ra, còn lại liền chờ Thủy thị đưa một câu trả lời thuyết phục.
Dùng xong ngọ thiện, Tôn thị còn đang suy nghĩ chuyện để nữ nhi nhập Hạ phủ làm thiếp, tuy rằng đáy lòng nàng sốt ruột, nhưng cũng không muốn thúc giục Thủy thị, miễn cho không cẩn thận làm hỏng việc này.
Hạ Thính Ngưng cũng không biết ý nghĩ trong lòng Tôn thị, sau khi dùng qua ngọ thiện có chút vô vị nàng liền mang theo đệ đệ Hạ Tử Vân đi vào buồng trong.
Nhìn thấy gương mặt tỷ tỷ nhà mình có chút nghiêm túc, Hạ Tử Vân không khỏi ngồi thẳng thân mình hỏi “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Nhìn ra đệ đệ khẩn trương, Hạ Thính Ngưng vội vàng hòa hoãn thần sắc nói “Không có việc gì, chỉ là tỷ tỷ có chút sự tình muốn hỏi đệ.”
“Chuyện gì a?” Hạ Tử Vân nghiêng đầu, cười hì hì nói.
Nhìn vẻ mặt Hạ Tử Vân hồn nhiên, Hạ Thính Ngưng không khỏi vươn tay nhu nhu đầu hắn, nhẹ giọng hỏi “Trong nhà có vài tân muội muội đến, đệ đối với các nàng có ấn tượng như thế nào?”
Tuy rằng nàng chắc chắn sẽ không đáp ứng chuyện cấp Vân Nhi nạp thiếp, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn nên hỏi đệ đệ đối với vài cái biểu muội kia cảm thấy như thế nào. Nếu thực sự là cái vạn nhất kia, vậy nàng liền có thể rất đau đầu.
Hạ Tử Vân chớp chớp đôi mắt sáng, suy nghĩ một hồi nói “Các nàng rất ngoan.”
“Còn gì nữa không?” Hạ Thính Ngưng tiếp tục hỏi.
Còn có? Hạ Tử Vân nhíu mày nỗ lực nghĩ, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nói “Không có.”
Vài cái biểu muội kía hắn cũng không quen, ngay cả tên hắn cũng chỉ nhớ mơ hồ, thật sự là nghĩ không ra còn có gì khác.
Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dạng đáng yêu của Hạ Tử Vân nhẹ nhàng cười, xem ra nàng đã có thể yên tâm, đệ đệ đối với vài cái biểu muội kia không sinh ra cảm giác gì đặc biệt.
“Vậy Vân Nhi có thích các nàng không?” Hạ Thính Ngưng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của đệ đệ, cười khẽ hỏi.
“Không thích.” Hạ Tử Vân nhanh chóng đáp nhưng sau khi nói ra khỏi miệng lại cảm thấy nói như vậy tựa hồ không tốt lắm liền lại bồi thêm một câu “Cũng không chán ghét.”
Hạ Thính Ngưng nghe xong liền yên lòng, lại nửa đùa nửa nghiêm túc nói “Vậy tương lai Vân Nhi muốn tìm một thê tử như thế nào?”
Hạ Tử Vân ôm cánh tay Hạ Thính Ngưng, đôi mắt phát sáng nói “Vân Nhi muốn tìm một người giống như tỷ tỷ, biết thật nhiều thật nhiều chuyện. Không cần cái loại ngốc ngếch không biết gì.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy bật cười, nhẹ điểm cái trán của đệ đệ nói “Tốt, vậy đệ phải tự mình đi tìm. Tỷ tỷ đã từng nói với đệ, loại chuyện lấy thê tử này thà thiếu không ẩu, bây giờ đệ còn nhỏ nhưng về sau hơn hai mươi tuổi thành thân cũng không tính là muộn. Tỷ tỷ sẽ không thúc dục đệ lại càng sẽ không cứng rắn đưa nữ tử cho đệ. Bất quá đệ phải nhớ lời tỷ từng nói, ngoại trừ lấy thê tử ra thì nạp thiếp thu thông phòng tỷ sẽ không cho phép đệ làm. Nếu sau khi đệ thành thân lại di tình biệt luyến, tỷ cho phép đệ cùng cách (ly hôn) nhưng tuyệt đối không cho phép đệ hưởng tề nhân chi phúc. Biết chưa?”
Hạ Tử Vân dính ở bên người Hạ Thính Ngưng gật đầu nói “Đệ đã biết, tỷ tỷ. đệ tuyệt đối sẽ không nạp thiếp thu thông phòng.”
Hạ Thính Ngưng khẽ cười nói “Hiện tại đệ cũng không cần suy nghĩ chuyện này, dù sao thì cũng là chuyện rất nhiều năm về sau. Còn có, tuy rằng ý nghĩ của mẫu thân không giống với chúng ta nhưng đệ cũng không cần quá lo lắng, mọi chuyện đều đã có tỷ tỷ ở đây.”
Hạ Tử Vân vừa nghe vưà cười hì hì gật đầu.
Sau khi buông xuống chuyện này, Hạ Thính Ngưng lại nhẫn nại nghe đệ đệ nói một chút việc nhỏ gần đây, hàn huyên non nửa canh giờ, nhận thấy bên ngoài trời đã sắp tối nàng mới đứng lên chuẩn bị hồi phủ.
Trước khi đi, Hạ Thính Ngưng đem Bích Phục gọi đến, chỉ vào đống vật phẩm trên bàn được Vãn Ngọc tìm trở về nói “Đợi sau khi người ta đem mấy thứ này kiểm kê thu xong, sau này đồ vật trong Lê Viện ngươi phải cẩn thận chú ý, đừng để cho phụ thân ta nghĩ muốn lấy đi cái gì thì lấy. Tất cả đồ vật trong viện này đều là để cho mẫu thân và đệ đệ của ta dùng, nửa điểm cũng đừng cho hắn nhúng chàm.”
Bích Phục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Tiểu thư yên tâm, nô tì chắc chắn trông kỹ đồ vật trong viện.”
Hạ Thính Ngưng lại nghiêng đầu nhìn về phía mẫu thân của chính mình nói “Ngài cũng đừng dung túng hắn, miễn cho hắn càng thêm không biết điều. Nếu hắn còn dám dính vào, con nhất định sẽ dạy cho hắn biết, vì sao phù dung phải hồng như vậy.”
Thủy thị có chút bất dắc dĩ nói “Con cũng đừng tức giận, lần sau khẳng định phụ thân con sẽ không làm như vậy.”
Lần sau? Hạ Thính Ngưng nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lại có lần sau xem nàng có đánh gãy tay hắn không.
Hạ Thính Ngưng suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói “Về phần hai cái tiểu thiếp kia, con phỏng chừng về sau hắn cũng không dám sủng quá mức. Dù sao người đều đã vào cửa, con muốn đuổi cũng không được, nếu ngay từ lúc đầu mẫu thân phái nói với con một tiếng thì tốt rồi.”
Như vậy nàng còn có thể thừa dịp chuyện chưa phát sinh đem người đưa trở về. Hiện tại đều đã nạp vào mấy ngày, nàng làm sao còn có thể để tiện nghi phụ thân kia đưa trở về.
Thủy thị nghe vậy an ủi nói “Không có việc gì Ngưng Nhi, có nhà quan đại nhân nào mà trong nhà không có vài cái thiếp thất, coi như phụ thân của con nạp thêm thiếp thất đi.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời không biết nói gì, cái này gọi là logic gì. Nàng thật đúng là không nên quan tâm.
Sau khi cáo biệt Thủy thị và Hạ Tử Vân, Hạ Thính Ngưng cùng Bách Lí Dung Cẩn dắt nhau đi ra đại môn Hạ phủ ngồi lên xe ngựa chạy về Tĩnh vương phủ.
Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thính Ngưng “Mọi chuyện đều giải quyết xong sao?, ta thấy lúc đi ra nàng còn trừng mắt nhìn nhạc phụ vài lần.”
Hạ Thính Ngưng dựa vào trong lòng hắn, mím môi nói “Ai bảo hắn già mà không kính, một bó tuổi như vậy cư nhiên còn không biết xấu hổ thu nạp hai cái tiểu cô nương làm thiếp, cũng không ngẫm lại tuổi của hắn đã có thể cha người ta.”
Hừ nhẹ hai tiếng, Hạ Thính Ngưng lại lầu bầu nói “Nếu nửa đêm bị lão bà làm đau thắt lưng, ta nhìn xem hắn có mặt mũi đi mời đại phu tới trị liệu hay không?.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy nhất thời buồn cười, tay lại không khỏi siết chặt eo nhoe của nàng, trên đời này cũng chỉ có Ngưng Nhi của hắn dám nói ra loại lời nói như vậy.
Hạ Thính Ngưng gối lên đầu vai Bách Lí Dung Cẩn đầu vai tiếp tục lải nhải nói “Còn có vị Trương đại nhân kia cũng không biết như thế nào, muốn nịnh bợ không phải nên đưa vàng bạc châu báu đi sao?, thật sự là dạng người nào thì sẽ làm ra dạng chuyện đó.” Một đám đều bị tinh trùng thượng não.
Bách Lí Dung Cẩn hơi hơi cúi đầu ôn nhu cười nói “Hai cái tiểu thiếp kia nàng tính toán làm thế nài?”
Hạ Thính Ngưng từ từ nhắm mắt nói thầm “Rốt cuộc các nàng vẫn còn có chút ánh mắt không đi quấy rầy mẫu thân của ta. Hiện tại cũng chỉ có thể để các nàng tiếp tục ở lại Hạ phủ, dù sao mẫu thân của ta cũng sẽ không bị thất sủng.”
Chỉ cần một ngày nàng vẫn là Tĩnh vương thế tử phi thì tiện nghi phụ thân kia của nàng nhất định sẽ không vắng vẻ mẫu thân nàng. Hơn nữa, đuổi hai cái tiểu thiếp này đi, chẳng phải là không công tiện nghi cho Lâm di nương sao, nàng cũng không có hứng thú để cho người khác lợi dụng. Cứ để cho các nàng chó cắn chó mới tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.