Chương 45: Không Biết Từ Khi Nào, Hình Tượng Anh Hùng Của Hắn Sụp Đổ Trong Nàng, Bị Nàng Đem Ra So Sánh Với Con S U Bại Hoại Trong Lòng.
Trâu Con
25/03/2023
“Chuyện này…” Trúc Ngữ đã nghĩ ra rất nhiều lời để chỉ trích Thiệu Tình, nhưng vì thái độ này của Thiệu Tình nàng nói không nên lời.
“Trúc Ngữ, ta khuyên ngươi một câu, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bậy, nếu không, sớm hay muộn cũng mang họa sát thân, người phạt Tu ma ma là Thái tử, Thái tử hành sự minh bạch, phạt người ắt có lý do, nếu ta cảm thấy áy náy với Tu ma ma, thì chẳng phải đang gián tiếp nói Thái tử xử sự bất công sao?”
Trúc Ngữ sửng sốt, nàng nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Thiệu Tình sẽ phản ứng thế này, chỉ là qua thời gian oán khí tích tụ trong lòng nàng. Ở chung với Thiệu Tinh nàng cũng có chút hiểu tính Thiệu Tình, đều không phải là quả hồng mềm mặc người bóp nắn, Trúc Ngữ biết tính tình Thiệu Tình tốt nên mới không kiêng kị lời nói.
“Không phải? Lâm thị vệ vì ngài nên đến trước mặt Thái tử nghị luận, bị đánh hai mươi gậy, ngài nói xem chuyện này là thế nào? Mấy hôm nay ngài đã nhìn đến chưa? Có quan tâm gì không? Hay là ngài đã làm chủ tử rồi nên…”
Bốp!
Lời Trúc Ngữ chưa nói xong, Tử Ninh đã giáng xuống một cái tát.
“Nếu ngươi biết tiểu thư đã là chủ tử vậy thì ngươi nên ngậm miệng lại!” Kỹ thuật tát tay của cung nhân vô cùng lợi hại, mặc kệ là đánh thật hay giả đều có lực, và có tiếng, tốc độ chớp nhoáng, vô cùng chuẩn xác.
Cái tát này của Tử Ninh ý bảo Trúc Ngữ đừng nói nữa, vừa là trách phạt, vừa là bảo vệ. Nếu Trúc Ngữ nói thêm nữa, sợ là mười mạng cũng không đủ, chẳng trách năm đó thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, đều nói những lời không nên nói.
Thiệu Tình hiểu nên tỏ thái độ, liền nói: “Trúc Ngữ làm trái ý, phạt vả miệng mười cái!”
“Vâng!” Tử Ninh lĩnh mệnh, nàng biết Thiệu Tình không muốn đả thương nàng ta, nên chín cái còn lại đánh đều có kỹ xảo, âm thanh vang dội nhưng không đau nhiều!
Sau khi bị đánh Trúc Ngữ thút thít rời đi, Thiệu Tình thở dài một hơi nghĩ lát nữa sẽ cho người đưa thuốc với bạc đến, coi như hoàn thành đoạn nhân duyên ngắn ngủi.
Bất luận vẻ mặt nàng bình tĩnh thế nào, thì tâm tình của nàng cũng bị ảnh hưởng. Cuối cùng nàng cũng biết vì sao khi nàng bệnh dậy mọi người đều lén lút đàm tiếu, cũng biết vì sao Lận Chước đột nhiên đối xử tốt với nàng.
Vừa rồi nàng còn hùng hồn nói Lận Chước thưởng phạt phân minh, nhưng khi Trúc Ngữ phản bác liền giống như cái tát đánh lên mặt nàng, Thiệu Tình yên lặng, vừa đi vừa nghĩ…
May mà Thiệu Tình không phải là người suy nghĩ không đâu, trong chốc lát bực tức tích tụ trong lòng nàng đã tiêu tan đi hết.
Nghĩ đến, cho dù Lâm Nguyên Cẩn thật sự sẽ đi nói chuyện với Lận Chước vì giúp nàng nhưng việc Lận Chước phạt hắn tuyệt đối không phải vì nàng, nàng không quan trọng đến vậy. Lâm Nguyên Cẩn bị phạt, chỉ e là hắn đã phạm phải kiêng kị nào đó của Lận Chước.
Đối với suy nghĩ của những chủ tử tôn quý, Thiệu Tình đoán không sai, Ngôn Quốc Công và Liên Dung đều là loại người này.
Suy nghĩ này khiến Thiệu Tình có chút hụt hẫng. Không biết từ khi nào, hình tượng anh hùng của hắn sụp đổ trong nàng, bị nàng đem ra so sánh với con sâu bại hoại trong lòng.
Dù sao Lận Chước cũng từng có ơn với nàng, nàng cũng từng có hi vọng với hắn.
Ngực Thiệu Tình nhói đau, nàng cảm thấy tự ngược bản thân thế này thật điên rồ.
Mấy ngày nay Lận Chước đối xử tốt với nàng, tốt đến mức nàng suýt lừa dối lý trí mà đắm chìm trong nó. Nàng cảm thấy thật xấu hổ khi cố tình quên đi thân phận của hai người, nàng làm bộ như bọn họ là đôi tân phu thê, hắn ôn nhu mỉm cười như vậy là vì hắn thích nàng.
Nhưng hiện thực là, những người đối tốt với nàng đều chướng mắt hắn.
Suy nghĩ tiêu cực bủa vây, Thiệu Tình không có tâm tình dạo hoa viên, bước chân trở về: “Tử Ninh, ngươi biết hiện giờ Lâm đại nhân đang ở đâu không?”
“Nô tỳ cũng không rõ phiên trực của thị vệ, hay để nô tỳ sai người đi hỏi?”
“Không cần đâu!” Thiệu Tình ngăn cản, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, nàng đi loanh quanh tìm kiếm xem sao. Dù thế nào nàng cũng mang danh là nữ nhân của Thái tử, giờ đi hỏi thăm Lâm Nguyên Cẩn thì có người nào gây khó dễ được nàng?
“Trúc Ngữ, ta khuyên ngươi một câu, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bậy, nếu không, sớm hay muộn cũng mang họa sát thân, người phạt Tu ma ma là Thái tử, Thái tử hành sự minh bạch, phạt người ắt có lý do, nếu ta cảm thấy áy náy với Tu ma ma, thì chẳng phải đang gián tiếp nói Thái tử xử sự bất công sao?”
Trúc Ngữ sửng sốt, nàng nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Thiệu Tình sẽ phản ứng thế này, chỉ là qua thời gian oán khí tích tụ trong lòng nàng. Ở chung với Thiệu Tinh nàng cũng có chút hiểu tính Thiệu Tình, đều không phải là quả hồng mềm mặc người bóp nắn, Trúc Ngữ biết tính tình Thiệu Tình tốt nên mới không kiêng kị lời nói.
“Không phải? Lâm thị vệ vì ngài nên đến trước mặt Thái tử nghị luận, bị đánh hai mươi gậy, ngài nói xem chuyện này là thế nào? Mấy hôm nay ngài đã nhìn đến chưa? Có quan tâm gì không? Hay là ngài đã làm chủ tử rồi nên…”
Bốp!
Lời Trúc Ngữ chưa nói xong, Tử Ninh đã giáng xuống một cái tát.
“Nếu ngươi biết tiểu thư đã là chủ tử vậy thì ngươi nên ngậm miệng lại!” Kỹ thuật tát tay của cung nhân vô cùng lợi hại, mặc kệ là đánh thật hay giả đều có lực, và có tiếng, tốc độ chớp nhoáng, vô cùng chuẩn xác.
Cái tát này của Tử Ninh ý bảo Trúc Ngữ đừng nói nữa, vừa là trách phạt, vừa là bảo vệ. Nếu Trúc Ngữ nói thêm nữa, sợ là mười mạng cũng không đủ, chẳng trách năm đó thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, đều nói những lời không nên nói.
Thiệu Tình hiểu nên tỏ thái độ, liền nói: “Trúc Ngữ làm trái ý, phạt vả miệng mười cái!”
“Vâng!” Tử Ninh lĩnh mệnh, nàng biết Thiệu Tình không muốn đả thương nàng ta, nên chín cái còn lại đánh đều có kỹ xảo, âm thanh vang dội nhưng không đau nhiều!
Sau khi bị đánh Trúc Ngữ thút thít rời đi, Thiệu Tình thở dài một hơi nghĩ lát nữa sẽ cho người đưa thuốc với bạc đến, coi như hoàn thành đoạn nhân duyên ngắn ngủi.
Bất luận vẻ mặt nàng bình tĩnh thế nào, thì tâm tình của nàng cũng bị ảnh hưởng. Cuối cùng nàng cũng biết vì sao khi nàng bệnh dậy mọi người đều lén lút đàm tiếu, cũng biết vì sao Lận Chước đột nhiên đối xử tốt với nàng.
Vừa rồi nàng còn hùng hồn nói Lận Chước thưởng phạt phân minh, nhưng khi Trúc Ngữ phản bác liền giống như cái tát đánh lên mặt nàng, Thiệu Tình yên lặng, vừa đi vừa nghĩ…
May mà Thiệu Tình không phải là người suy nghĩ không đâu, trong chốc lát bực tức tích tụ trong lòng nàng đã tiêu tan đi hết.
Nghĩ đến, cho dù Lâm Nguyên Cẩn thật sự sẽ đi nói chuyện với Lận Chước vì giúp nàng nhưng việc Lận Chước phạt hắn tuyệt đối không phải vì nàng, nàng không quan trọng đến vậy. Lâm Nguyên Cẩn bị phạt, chỉ e là hắn đã phạm phải kiêng kị nào đó của Lận Chước.
Đối với suy nghĩ của những chủ tử tôn quý, Thiệu Tình đoán không sai, Ngôn Quốc Công và Liên Dung đều là loại người này.
Suy nghĩ này khiến Thiệu Tình có chút hụt hẫng. Không biết từ khi nào, hình tượng anh hùng của hắn sụp đổ trong nàng, bị nàng đem ra so sánh với con sâu bại hoại trong lòng.
Dù sao Lận Chước cũng từng có ơn với nàng, nàng cũng từng có hi vọng với hắn.
Ngực Thiệu Tình nhói đau, nàng cảm thấy tự ngược bản thân thế này thật điên rồ.
Mấy ngày nay Lận Chước đối xử tốt với nàng, tốt đến mức nàng suýt lừa dối lý trí mà đắm chìm trong nó. Nàng cảm thấy thật xấu hổ khi cố tình quên đi thân phận của hai người, nàng làm bộ như bọn họ là đôi tân phu thê, hắn ôn nhu mỉm cười như vậy là vì hắn thích nàng.
Nhưng hiện thực là, những người đối tốt với nàng đều chướng mắt hắn.
Suy nghĩ tiêu cực bủa vây, Thiệu Tình không có tâm tình dạo hoa viên, bước chân trở về: “Tử Ninh, ngươi biết hiện giờ Lâm đại nhân đang ở đâu không?”
“Nô tỳ cũng không rõ phiên trực của thị vệ, hay để nô tỳ sai người đi hỏi?”
“Không cần đâu!” Thiệu Tình ngăn cản, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, nàng đi loanh quanh tìm kiếm xem sao. Dù thế nào nàng cũng mang danh là nữ nhân của Thái tử, giờ đi hỏi thăm Lâm Nguyên Cẩn thì có người nào gây khó dễ được nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.