Chương 21: Nàng Cố Gắng Bước Đi Mạnh Mẽ, Không Cho Phép Mình Trở Thành Kẻ Yếu Đuối!(H)
Trâu Con
25/03/2023
Dục Vọng lại một lần nữa nổi lên, Lận Chước gác hai chân nàng lên vai hắn, ở tư thế này có thể nhìn thấy rõ ràng nơi hai người giao hợp, hắn có thể thấy được bản thân mình đi sâu thế nào trong cơ thể nàng.
Sau một hồi sung sướng, chỗ kết nối của hai người còn dính lại chất nhờn, trên thân dương vật bao phủ một lớp màng dịch trắng, tỏa ra mùi xạ hương nhàn nhạt. Lận Chước nhìn thấy, hai hốc mắt hắn như có đốm lửa, cổ họng khàn đục phát ra tiếng thở dốc, phân thân nam tính của hắn đã cứng lên, nhẫn tâm đẩy vào nơi sâu nhất, thân thể Thiệu Tình run lên.
“Sâu quá….a…” Vừa mới giao hoan xong, thân mình có hơi tê tái, hiện giờ tiểu huyệt lại bị ép mở căng ra, ở tư thế này, nơi riêng tư bị ánh mắt như hổ đói của hắn nhìn chằm chằm, mỗi một động tác của hắn đều đưa dương vật đến nơi sâu nhất mà nàng không cách nào né tránh được, hắn còn muốn tiến vào tử cung nàng, Thiệu Tình lo sợ hắn thật sự sẽ đâm vào.
“Điện hạ…Điện hạ…” Tử cung bị đâm khiến nàng vừa đau vừa sướng, Thiệu Tình cuối cùng cũng xuất hiện một tia yếu đuối, đôi mắt hạnh đỏ lên nhìn Lận chước, không nói bất cứ lời nào nhưng vẫn toát lên hàm ý xin tha.
Lận Chước không phải là người ôn nhu, bản thân hắn lúc trên giường khó khăn lắm cũng chỉ có thể khống chế một phần, hắn không việc gì phải để ý tới nàng cứ vậy mà đâm sâu vào tử cung, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong mỏi của nàng, hắn lại lui một bước.
“Ngươi ngoan ngoãn một chút, hầu hạ Cô cho tốt, hôm nay sẽ không đâm vào!” Hắn không ngờ bản thân sẽ nói như vậy, có thể lý giải là nhìn thấy mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời ở dưới thân, để mặc cho hắn dày vò, lời nói kia chỉ là buộc miệng thốt ra.
Hắn hốt hoảng, nữ nhân bên dưới này làm hắn mất khống chế, dục vọng điều khiển lý trí. Ngoại trừ vẻ bề ngoài chính nhân quân tử, thì thể xác và tinh thần của hắn đều hóa thú, khi con thú phát tiết, nó sẽ khơi lên sự tàn nhẫn bên trong, sau khi con thú bộc phát xong nó sẽ loé lên chút thương tiếc rồi biến mất.
“A….Ưm….” Có lẽ tình trạng của thân thể ảnh hưởng đến tâm trí, vẻ ngoài kiên cường của Thiệu Tình bị phá vỡ, lộ ra vẻ yếu đuối bên trong, mũi nàng chua xót, dâng lên cảm giác tủi thân.
“Điện hạ….nhẹ một chút…điện hạ a….” Bên trong đôi mắt trong veo này là nữ tử vô cùng dịu dàng.
Thế gian này ai lại không yêu cái đẹp, Lận Chước cũng không ngoại lệ, trước kia hắn biết Ngôn Thiệu Tình xinh đẹp, nhưng không ngờ nàng lại xinh đến rung động lòng người, dụ hoặc trầm luân đến vậy.
Vẻ đẹp của Thiệu Tình rực rỡ giống như ngọn lửa, tỏa sáng như ánh mặt trời, vô cùng nóng bỏng, hoàn toàn ngược lại vẻ đẹp mà Lận Chước yêu thích. Từ nhỏ hắn nhìn thấy mẫu hậu mình đoan trang dịu dàng thì hắn nhận định nữ nhân tốt nhất định sẽ giống vậy.
Hắn không biết vì sao phụ hoàng lại yêu thích loại nữ nhân như Hi phi, nhưng hiện giờ hắn hình như đã hiểu, nhìn nữ tử đoan trang hiền thục nơi nào có hứng thú, nơi nào sẽ phát điên? Chẳng trách mẫu hậu xinh đẹp như vậy nhưng lại không được sủng ái.
Lận Chước nhìn đôi môi mê người, mỗi khi đôi môi anh đào kia phát ra tiếng rên rỉ đều tước đoạt lý trí của hắn, hắn chỉ muốn chết trên người nàng, hoặc là dùng côn thịt đâm chết nàng. Hắn hận cảm giác mất khống chế này, đồng thời cũng hưởng thụ nó, như thể bị một thứ gì đó trước đây chưa từng xuất hiện câu mất hồn.
“Điện hạ, chỗ đó….đừng….” Từng cơn khoái cảm thay phiên nhau ập đến, Lận Chước vô tình đâm trúng vào nơi mẫn cảm của nàng, nàng liền phát ra tiếng rên rỉ kèm thở dốc, cả người căng cứng run rẩy. Lận Chước nhận ra sự khác thường của nàng, bắt đầu tập trung hỏa lực công phá nơi đó.
Thiệu Tình hoảng loạn, lần trước giao hoan nàng có thể miễn cưỡng khống chế bản thân, nhưng khi nơi đó bị kích thích nhiều nàng không thể khống chế được thân thể này, chỉ có thể rên rỉ thở đứt quãng. Thiệu Tình cảm thấy bản thân mình sắp bị đâm chết rồi, bên trong như có ngọn lửa thiêu đốt nàng.
“Đừng…a….đừng….” Khoái cảm mãnh liệt xa lạ chất chồng lên nhau, trong nháy mắt tựa như pháo hoa đua nhau bắn lên bầu trời, thủy triều bị cảm xúc mãnh liệt kia thúc đẩy tưới lên quy đầu, tiểu huyệt bị bịt kín khiến dâm thủy không có chỗ thoát liền phun tung toé, chảy dọc theo chiếc mông hồng phấn của nàng, dính lên mặt bàn làm việc thường ngày của Lận Chước.
Bạch…bạch, dương vật ra vào với tốc độ kinh người, hoa huyệt điên cuồng xoắn chặt lại.
“Sướng quá nên bắn rồi sao?” Tuy Lận Chước chưa từng “ăn mặn”, nhưng hắn ở trong quân doanh đã lâu, bên tai lúc nào cũng là lời nói thô tục, các tướng lĩnh ở quân trại thường so hàng ai to hơn, liệu có thể làm cho nữ nhân phun dịch được hay không.
Lận Chước có chút tự đắc.
Cảm giác sung sướng khiến đầu óc Thiệu Tình trống rỗng, đôi mắt cô hồn không nghe rõ Lận Chước đang nói cái gì.
Ở thư phòng lăn lộn gần hai canh giờ, Lận Chước cuối cùng cũng bằng tinh dương vào trong cơ thể nàng, lúc này ý thức Thiệu Tình đã mơ hồ, hắn tiện tay đặt nàng ở trên chiếc giường La Hán. Sau đó cung nhân nối đuôi nhau vào hầu hạ hắn thay quần áo, mà nàng nằm ở đó như phế vật còn sót lại, trên người chỉ có một tấm chăn mỏng, không ai nhìn tới.
“Đến nhà kho đổi cái bàn khác!”
Những lời này lặng lẽ chui vào tai Thiệu tình, nàng vốn nên ngó lơ nhưng dù sao nàng cũng là con người bằng xương bằng thịt, trong chớp mắt ngực nàng co thắt lại.
Trải qua hai canh giờ “dùng thuốc”, màu da trên người Lận Chước đã được khôi phục, đôi mắt không còn tơ máu. Hắn ăn mặc chỉnh tề, từ trên cao nhìn xuống.
Thiệu Tình miễn cưỡng đứng dậy.
Lận Chước cầm một chén thuốc, gương mặt vô cảm nhìn Thiệu Tình.
“Uống đi!” m thanh hắn thật lạnh lùng.
Thiệu Tình ngơ ngác, hình như chưa đến giờ phải uống thuốc.
“Thuốc tránh thai!” Lận Chước giải đáp thắc mắc cho nàng.
Thiệu Tình không biết cay đắng trong lòng từ đâu mà đến, ban đầu nàng biết hai người sẽ không có bất cứ quan hệ nào, nhưng nàng cũng có chút hi vọng nực cười, lấy sự hy sinh mà hắn không biết tới để đổi lấy chút ôn nhu. Nhưng hiện thực tàn khốc tát lên mặt nàng, vô cùng đau đớn.
Thiệu Tình siết chặt bàn tay, muốn lấy móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng móng tay đều được cắt tỉa sạch sẽ, nàng chỉ thấy đầu móng truyền đến chút cảm giác đau đớn mà thôi.
Cũng không thể trách hắn, hắn không biết gì cả.
Sau khi Thiệu Tình điều chỉnh lại tâm trạng, nàng cầm lấy chén thuốc, uống cạn: “Tạ điện hạ ban thuốc!” Nàng đối mặt với hắn, trên mặt nàng không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Lận Chước cảm thấy không thoải mái, không biết là vì sao, hình như nàng thất vọng với hắn? Nhưng nàng dựa vào cái gì mà thất vọng với hắn? Đây không phải là điều nàng muốn sao?
“Mặc quần áo rồi về đi!” Hắn lạnh nhạt phân phó, đè nén cảm giác quái lạ trong lòng.
“Vâng!” Thiệu Tình cử động thân mình, lúc chăn mỏng trượt xuống, thân thể trắng nõn của nàng lỏa lồ trước mặt hắn tái hiện lại tình hình chiến đấu vừa rồi. Qua một lúc, những vệt đỏ trên người nàng bắt đầu ứ máu, giống như thể nàng phải chịu hình phạt ngược đãi tra tấn cực kỳ tàn ác.
Hắn nhớ tới, Thiệu Tình hiện tại chỉ là nữ tử mười sáu tuổi, mà những dấu vết trên người kia đều là vì tự nguyện, trong lòng hắn dấy lên chút lo lắng mơ hồ, nhưng hắn vẫn quay mặt đi không quan tâm tới nàng.
Thiệu Tình lặng lẽ mặc lại quần áo, búi tóc trên đầu nàng rối loạn: “Thần nữ cáo lui!” Nàng cố gắng bước đi thật mạnh mẽ, không cho phép mình trở thành kẻ yếu đuối.
Nàng chán ghét cảm giác làm kẻ yếu đuối, nhưng hôm nay, áo giáp của nàng bị người ta phá tan.
Nàng bỏ qua ánh mắt mỉa mai cười cợt của người chung quanh, về đến phòng mình, nàng ngã lăn trên giường, nước mắt không thể kìm nén rơi ra, ướt đẫm mặt nàng, sau đó lặng lẽ thấm vào chăn đệm.
Sau một hồi sung sướng, chỗ kết nối của hai người còn dính lại chất nhờn, trên thân dương vật bao phủ một lớp màng dịch trắng, tỏa ra mùi xạ hương nhàn nhạt. Lận Chước nhìn thấy, hai hốc mắt hắn như có đốm lửa, cổ họng khàn đục phát ra tiếng thở dốc, phân thân nam tính của hắn đã cứng lên, nhẫn tâm đẩy vào nơi sâu nhất, thân thể Thiệu Tình run lên.
“Sâu quá….a…” Vừa mới giao hoan xong, thân mình có hơi tê tái, hiện giờ tiểu huyệt lại bị ép mở căng ra, ở tư thế này, nơi riêng tư bị ánh mắt như hổ đói của hắn nhìn chằm chằm, mỗi một động tác của hắn đều đưa dương vật đến nơi sâu nhất mà nàng không cách nào né tránh được, hắn còn muốn tiến vào tử cung nàng, Thiệu Tình lo sợ hắn thật sự sẽ đâm vào.
“Điện hạ…Điện hạ…” Tử cung bị đâm khiến nàng vừa đau vừa sướng, Thiệu Tình cuối cùng cũng xuất hiện một tia yếu đuối, đôi mắt hạnh đỏ lên nhìn Lận chước, không nói bất cứ lời nào nhưng vẫn toát lên hàm ý xin tha.
Lận Chước không phải là người ôn nhu, bản thân hắn lúc trên giường khó khăn lắm cũng chỉ có thể khống chế một phần, hắn không việc gì phải để ý tới nàng cứ vậy mà đâm sâu vào tử cung, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mong mỏi của nàng, hắn lại lui một bước.
“Ngươi ngoan ngoãn một chút, hầu hạ Cô cho tốt, hôm nay sẽ không đâm vào!” Hắn không ngờ bản thân sẽ nói như vậy, có thể lý giải là nhìn thấy mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời ở dưới thân, để mặc cho hắn dày vò, lời nói kia chỉ là buộc miệng thốt ra.
Hắn hốt hoảng, nữ nhân bên dưới này làm hắn mất khống chế, dục vọng điều khiển lý trí. Ngoại trừ vẻ bề ngoài chính nhân quân tử, thì thể xác và tinh thần của hắn đều hóa thú, khi con thú phát tiết, nó sẽ khơi lên sự tàn nhẫn bên trong, sau khi con thú bộc phát xong nó sẽ loé lên chút thương tiếc rồi biến mất.
“A….Ưm….” Có lẽ tình trạng của thân thể ảnh hưởng đến tâm trí, vẻ ngoài kiên cường của Thiệu Tình bị phá vỡ, lộ ra vẻ yếu đuối bên trong, mũi nàng chua xót, dâng lên cảm giác tủi thân.
“Điện hạ….nhẹ một chút…điện hạ a….” Bên trong đôi mắt trong veo này là nữ tử vô cùng dịu dàng.
Thế gian này ai lại không yêu cái đẹp, Lận Chước cũng không ngoại lệ, trước kia hắn biết Ngôn Thiệu Tình xinh đẹp, nhưng không ngờ nàng lại xinh đến rung động lòng người, dụ hoặc trầm luân đến vậy.
Vẻ đẹp của Thiệu Tình rực rỡ giống như ngọn lửa, tỏa sáng như ánh mặt trời, vô cùng nóng bỏng, hoàn toàn ngược lại vẻ đẹp mà Lận Chước yêu thích. Từ nhỏ hắn nhìn thấy mẫu hậu mình đoan trang dịu dàng thì hắn nhận định nữ nhân tốt nhất định sẽ giống vậy.
Hắn không biết vì sao phụ hoàng lại yêu thích loại nữ nhân như Hi phi, nhưng hiện giờ hắn hình như đã hiểu, nhìn nữ tử đoan trang hiền thục nơi nào có hứng thú, nơi nào sẽ phát điên? Chẳng trách mẫu hậu xinh đẹp như vậy nhưng lại không được sủng ái.
Lận Chước nhìn đôi môi mê người, mỗi khi đôi môi anh đào kia phát ra tiếng rên rỉ đều tước đoạt lý trí của hắn, hắn chỉ muốn chết trên người nàng, hoặc là dùng côn thịt đâm chết nàng. Hắn hận cảm giác mất khống chế này, đồng thời cũng hưởng thụ nó, như thể bị một thứ gì đó trước đây chưa từng xuất hiện câu mất hồn.
“Điện hạ, chỗ đó….đừng….” Từng cơn khoái cảm thay phiên nhau ập đến, Lận Chước vô tình đâm trúng vào nơi mẫn cảm của nàng, nàng liền phát ra tiếng rên rỉ kèm thở dốc, cả người căng cứng run rẩy. Lận Chước nhận ra sự khác thường của nàng, bắt đầu tập trung hỏa lực công phá nơi đó.
Thiệu Tình hoảng loạn, lần trước giao hoan nàng có thể miễn cưỡng khống chế bản thân, nhưng khi nơi đó bị kích thích nhiều nàng không thể khống chế được thân thể này, chỉ có thể rên rỉ thở đứt quãng. Thiệu Tình cảm thấy bản thân mình sắp bị đâm chết rồi, bên trong như có ngọn lửa thiêu đốt nàng.
“Đừng…a….đừng….” Khoái cảm mãnh liệt xa lạ chất chồng lên nhau, trong nháy mắt tựa như pháo hoa đua nhau bắn lên bầu trời, thủy triều bị cảm xúc mãnh liệt kia thúc đẩy tưới lên quy đầu, tiểu huyệt bị bịt kín khiến dâm thủy không có chỗ thoát liền phun tung toé, chảy dọc theo chiếc mông hồng phấn của nàng, dính lên mặt bàn làm việc thường ngày của Lận Chước.
Bạch…bạch, dương vật ra vào với tốc độ kinh người, hoa huyệt điên cuồng xoắn chặt lại.
“Sướng quá nên bắn rồi sao?” Tuy Lận Chước chưa từng “ăn mặn”, nhưng hắn ở trong quân doanh đã lâu, bên tai lúc nào cũng là lời nói thô tục, các tướng lĩnh ở quân trại thường so hàng ai to hơn, liệu có thể làm cho nữ nhân phun dịch được hay không.
Lận Chước có chút tự đắc.
Cảm giác sung sướng khiến đầu óc Thiệu Tình trống rỗng, đôi mắt cô hồn không nghe rõ Lận Chước đang nói cái gì.
Ở thư phòng lăn lộn gần hai canh giờ, Lận Chước cuối cùng cũng bằng tinh dương vào trong cơ thể nàng, lúc này ý thức Thiệu Tình đã mơ hồ, hắn tiện tay đặt nàng ở trên chiếc giường La Hán. Sau đó cung nhân nối đuôi nhau vào hầu hạ hắn thay quần áo, mà nàng nằm ở đó như phế vật còn sót lại, trên người chỉ có một tấm chăn mỏng, không ai nhìn tới.
“Đến nhà kho đổi cái bàn khác!”
Những lời này lặng lẽ chui vào tai Thiệu tình, nàng vốn nên ngó lơ nhưng dù sao nàng cũng là con người bằng xương bằng thịt, trong chớp mắt ngực nàng co thắt lại.
Trải qua hai canh giờ “dùng thuốc”, màu da trên người Lận Chước đã được khôi phục, đôi mắt không còn tơ máu. Hắn ăn mặc chỉnh tề, từ trên cao nhìn xuống.
Thiệu Tình miễn cưỡng đứng dậy.
Lận Chước cầm một chén thuốc, gương mặt vô cảm nhìn Thiệu Tình.
“Uống đi!” m thanh hắn thật lạnh lùng.
Thiệu Tình ngơ ngác, hình như chưa đến giờ phải uống thuốc.
“Thuốc tránh thai!” Lận Chước giải đáp thắc mắc cho nàng.
Thiệu Tình không biết cay đắng trong lòng từ đâu mà đến, ban đầu nàng biết hai người sẽ không có bất cứ quan hệ nào, nhưng nàng cũng có chút hi vọng nực cười, lấy sự hy sinh mà hắn không biết tới để đổi lấy chút ôn nhu. Nhưng hiện thực tàn khốc tát lên mặt nàng, vô cùng đau đớn.
Thiệu Tình siết chặt bàn tay, muốn lấy móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng móng tay đều được cắt tỉa sạch sẽ, nàng chỉ thấy đầu móng truyền đến chút cảm giác đau đớn mà thôi.
Cũng không thể trách hắn, hắn không biết gì cả.
Sau khi Thiệu Tình điều chỉnh lại tâm trạng, nàng cầm lấy chén thuốc, uống cạn: “Tạ điện hạ ban thuốc!” Nàng đối mặt với hắn, trên mặt nàng không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Lận Chước cảm thấy không thoải mái, không biết là vì sao, hình như nàng thất vọng với hắn? Nhưng nàng dựa vào cái gì mà thất vọng với hắn? Đây không phải là điều nàng muốn sao?
“Mặc quần áo rồi về đi!” Hắn lạnh nhạt phân phó, đè nén cảm giác quái lạ trong lòng.
“Vâng!” Thiệu Tình cử động thân mình, lúc chăn mỏng trượt xuống, thân thể trắng nõn của nàng lỏa lồ trước mặt hắn tái hiện lại tình hình chiến đấu vừa rồi. Qua một lúc, những vệt đỏ trên người nàng bắt đầu ứ máu, giống như thể nàng phải chịu hình phạt ngược đãi tra tấn cực kỳ tàn ác.
Hắn nhớ tới, Thiệu Tình hiện tại chỉ là nữ tử mười sáu tuổi, mà những dấu vết trên người kia đều là vì tự nguyện, trong lòng hắn dấy lên chút lo lắng mơ hồ, nhưng hắn vẫn quay mặt đi không quan tâm tới nàng.
Thiệu Tình lặng lẽ mặc lại quần áo, búi tóc trên đầu nàng rối loạn: “Thần nữ cáo lui!” Nàng cố gắng bước đi thật mạnh mẽ, không cho phép mình trở thành kẻ yếu đuối.
Nàng chán ghét cảm giác làm kẻ yếu đuối, nhưng hôm nay, áo giáp của nàng bị người ta phá tan.
Nàng bỏ qua ánh mắt mỉa mai cười cợt của người chung quanh, về đến phòng mình, nàng ngã lăn trên giường, nước mắt không thể kìm nén rơi ra, ướt đẫm mặt nàng, sau đó lặng lẽ thấm vào chăn đệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.