Chương 9: Nếu Ta Chết Rồi, Ai Sẽ Chữa Bệnh Cho Thái Tử?
Trâu Con
25/03/2023
Ngôn Thiệt Tình lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa kia chạy thẳng một đường hướng về phía kinh thành hoàng gia, đi vào từ cửa Thanh Long bên cạnh tam môn. Sau khi vào thành, Ngôn Thiệu Tình bị gọi xuống xe ngựa, nàng mang theo tay nải mà Tần Vô Song chuẩn bị cho nàng, yên lặng đi theo sau Phó ma ma.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tường thành cao ngút, bên trong bức tường và bên ngoài bức tường là hai hình dạng khác biệt. Bên ngoài bức tường có lẽ sẽ khó khổ hơn nhưng lại muôn màu muôn vẻ, tự do tự tại, bên trong bức tường có thể sẽ vô cùng phú quý song lại không thể làm chủ được mình, Ngôn Thiệu Tình khẽ thở dài.
Phó ma ma quan sát Ngôn Thiệu Tình, thần sắc trên mặt tỏ vẻ khó hiểu.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Một Thứ nữ nho nhỏ như ngươi có thể nhìn ngó xung quanh hoàng cung này sao?” Phó ma ma nổi giận mắng, Thiệu Tình lúc này mới khôi phục lại tinh thần.
“Ma ma nói phải!” Thiệu Tình khôi phục lại ánh mắt khát vọng tự do của mình, nhưng nàng không biết được hành động vừa rồi đã rơi vào trong mắt của Phó ma ma.
Thiệu Tình đi gần một canh giờ mới đến được Đông Cung, bên cạnh cửa Đông Cung là điện thờ phụ, ở trước điện thờ phụ có một căn phòng.
“Đây là nơi sau này Ngôn cô nương sẽ ở, nếu không có việc gì thỉnh xin cô nương đừng rời khỏi viện này, nếu điện hạ có triệu thì sẽ có cung nhân tới báo!”
“Vâng!” Đối với nơi này Thiệu Tình không có ý kiến gì, dù sao cũng chỉ ở đây ba tháng, nàng không có gì phải oán hận cả.
Mấy lần làm khó dễ đều không hiệu quả, Phó ma ma cảm thấy cơn giận không biết từ đâu ập tới, giống như bản thân đang gồng người đánh lên bịch bông, thật sự khiến người khác khó chịu.
Người ở trong cung, quanh năm bị nhốt trong bốn bức tường vuông vức, tâm hồn bên trong sớm đã bị đục khoét nghiêm trọng, ánh mắt của Phó ma ma đều dính trên người Thiệu Tình: “Vào cung, vật phẩm tùy thân đều phải kiểm tra, không được giữ tài sản riêng!”
Phó ma ma giật lấy tay nải của nàng, bên trong là một bộ quần áo sạch sẽ của một cô nương, chất liệu cực tốt, tiếp đến là một lượng lớn ngân phiếu, Phó ma ma nhét hết tất cả ngân phiếu vào trong ngực áo mình, sắc mặt Thiệu Tình không thay đổi, nàng chỉ nói: “Muốn cái gì thì ma ma lấy hết đi, bên trong có vòng tay là đồ trang sức của mẫu thân ta, mấy ngân phiếu kia gửi ma ma làm phí giữ miệng, xin ma ma để lại chiếc vòng tay đó cho ta.” Bàn tay tham lam của Phó ma ma đang muốn lấy chuỗi ngọc trai kia.
“Vật phẩm này vốn phải bị tịch thu, thân phận hiện tại của ngươi là Tam đẳng cung nữ của Đông Cung…” Phó ma ma đột nhiên dừng lại.
Thiệu Tình thu lại nét mặt khiêm tốn, trưng bên khuôn mặt lạnh lẽo khiến cho Phó ma ma từng trải phải thất kinh: “Ta không làm khó ma ma thì cũng xin ma ma chớ làm khó ta!”
Phó ma ma không nhìn rõ được động tác của Thiệu Tình, khi bà ý thức được thì đã thấy mình bị Thiệu Tình ấn lên tường, trên cổ đặt một cây trâm, mũi nhọn lăm lăm dừng trên mạch máu, chỉ cần thoáng dùng lực thì sẽ tiễn bà thăng thiên.
“Không lấy thì không lấy, ngươi!” Thiệu Tình đưa tay vào trong vạt áo của Phó ma ma lấy ra số ngân phiếu bà vừa lấy của mình, Phó ma ma thấy vậy trợn mắt trừng nàng.
Thiệu Tình ung dung nói: “Đây là ngân phiếu ta hối lộ ma ma để giữ lại vòng tay, nếu ma ma không chịu, thì số ngân phiếu này ta sẽ giữ lại.”
“Ngươi dám đắc tội với ta sao, ngươi có biết ta là ai không? Ở Đông Cung này, ta tiện tay cũng có thể bóp chết được ngươi!”
“Ta cũng muốn nhìn xem ma ma bóp chết ta như thế nào!” Thiệu Tình cười cười “Nếu mà ta chết, ai sẽ chữa bệnh cho Thái tử?”
“Hừ! Càn rỡ, đợi đến lúc ngươi nhìn thấy Thái tử điện hạ, ta xem ngươi còn có thể càn rỡ được nữa hay không!” Sau khi nghe Thiệu Tình nhắc tới bệnh tình của Thái tử, Phó ma ma cười lạnh.
Với bộ dạng hiện giờ của Thái tử, tiểu lẳng lơ này còn tưởng mình nhặt được món hời sao! Không nói đến chuyện có thể chữa trị hay không, cho dù là chữa trị hết đi, với bản tính cương trực của Thái Tử ắt hẳn sẽ ghê tởm nữ nhân như nàng vì dám dùng thủ đoạn dơ bẩn để đạt được mục đích, sau đó để xem nàng có thể gả được cho ai?
Đợi Đông Cung có nữ chủ nhân, còn xem nàng kiêu ngạo thế nào? Nhũ Nhân là cái thá gì? Tương lai Thái tử còn có Trắc phi, còn có Lương Đệ! Có thể bước vào Đông Cung, có người nào là lương thiện?
Phó ma ma nghĩ, một thứ nữ của phủ Quốc Công, tương lai còn chịu khổ dài dài, để bà chờ xem nàng còn cười đến khi nào!
Phó ma ma không vớt được gì trong nước mỡ, nên mắng chửi cho đã. Thiệu Tình chẳng thèm để trong lòng, loại người xem thức ăn mà hạ đĩa, đầy tớ ức hiếp chủ nhân nàng thấy nhiều rồi.
Xem thức ăn mà hạ đĩa: nghĩa tương tự nhìn mặt mà bắt hình dong.
Đối phó với loại người này, phương châm trước giờ của nàng là địch không động, ta không động, nhưng nếu cứ đến trước mặt nàng mà khinh khi thì nàng cũng không chịu yếu thế đâu.
Phó ma ma: Đợi đến khi Đông cung có chủ mẫu, ta sẽ tra tấn chết ngươi.
Thiệu Tình: Ai nói ta sẽ ở lại đến khi Đông Cung có chủ mẫu? hả?
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tường thành cao ngút, bên trong bức tường và bên ngoài bức tường là hai hình dạng khác biệt. Bên ngoài bức tường có lẽ sẽ khó khổ hơn nhưng lại muôn màu muôn vẻ, tự do tự tại, bên trong bức tường có thể sẽ vô cùng phú quý song lại không thể làm chủ được mình, Ngôn Thiệu Tình khẽ thở dài.
Phó ma ma quan sát Ngôn Thiệu Tình, thần sắc trên mặt tỏ vẻ khó hiểu.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Một Thứ nữ nho nhỏ như ngươi có thể nhìn ngó xung quanh hoàng cung này sao?” Phó ma ma nổi giận mắng, Thiệu Tình lúc này mới khôi phục lại tinh thần.
“Ma ma nói phải!” Thiệu Tình khôi phục lại ánh mắt khát vọng tự do của mình, nhưng nàng không biết được hành động vừa rồi đã rơi vào trong mắt của Phó ma ma.
Thiệu Tình đi gần một canh giờ mới đến được Đông Cung, bên cạnh cửa Đông Cung là điện thờ phụ, ở trước điện thờ phụ có một căn phòng.
“Đây là nơi sau này Ngôn cô nương sẽ ở, nếu không có việc gì thỉnh xin cô nương đừng rời khỏi viện này, nếu điện hạ có triệu thì sẽ có cung nhân tới báo!”
“Vâng!” Đối với nơi này Thiệu Tình không có ý kiến gì, dù sao cũng chỉ ở đây ba tháng, nàng không có gì phải oán hận cả.
Mấy lần làm khó dễ đều không hiệu quả, Phó ma ma cảm thấy cơn giận không biết từ đâu ập tới, giống như bản thân đang gồng người đánh lên bịch bông, thật sự khiến người khác khó chịu.
Người ở trong cung, quanh năm bị nhốt trong bốn bức tường vuông vức, tâm hồn bên trong sớm đã bị đục khoét nghiêm trọng, ánh mắt của Phó ma ma đều dính trên người Thiệu Tình: “Vào cung, vật phẩm tùy thân đều phải kiểm tra, không được giữ tài sản riêng!”
Phó ma ma giật lấy tay nải của nàng, bên trong là một bộ quần áo sạch sẽ của một cô nương, chất liệu cực tốt, tiếp đến là một lượng lớn ngân phiếu, Phó ma ma nhét hết tất cả ngân phiếu vào trong ngực áo mình, sắc mặt Thiệu Tình không thay đổi, nàng chỉ nói: “Muốn cái gì thì ma ma lấy hết đi, bên trong có vòng tay là đồ trang sức của mẫu thân ta, mấy ngân phiếu kia gửi ma ma làm phí giữ miệng, xin ma ma để lại chiếc vòng tay đó cho ta.” Bàn tay tham lam của Phó ma ma đang muốn lấy chuỗi ngọc trai kia.
“Vật phẩm này vốn phải bị tịch thu, thân phận hiện tại của ngươi là Tam đẳng cung nữ của Đông Cung…” Phó ma ma đột nhiên dừng lại.
Thiệu Tình thu lại nét mặt khiêm tốn, trưng bên khuôn mặt lạnh lẽo khiến cho Phó ma ma từng trải phải thất kinh: “Ta không làm khó ma ma thì cũng xin ma ma chớ làm khó ta!”
Phó ma ma không nhìn rõ được động tác của Thiệu Tình, khi bà ý thức được thì đã thấy mình bị Thiệu Tình ấn lên tường, trên cổ đặt một cây trâm, mũi nhọn lăm lăm dừng trên mạch máu, chỉ cần thoáng dùng lực thì sẽ tiễn bà thăng thiên.
“Không lấy thì không lấy, ngươi!” Thiệu Tình đưa tay vào trong vạt áo của Phó ma ma lấy ra số ngân phiếu bà vừa lấy của mình, Phó ma ma thấy vậy trợn mắt trừng nàng.
Thiệu Tình ung dung nói: “Đây là ngân phiếu ta hối lộ ma ma để giữ lại vòng tay, nếu ma ma không chịu, thì số ngân phiếu này ta sẽ giữ lại.”
“Ngươi dám đắc tội với ta sao, ngươi có biết ta là ai không? Ở Đông Cung này, ta tiện tay cũng có thể bóp chết được ngươi!”
“Ta cũng muốn nhìn xem ma ma bóp chết ta như thế nào!” Thiệu Tình cười cười “Nếu mà ta chết, ai sẽ chữa bệnh cho Thái tử?”
“Hừ! Càn rỡ, đợi đến lúc ngươi nhìn thấy Thái tử điện hạ, ta xem ngươi còn có thể càn rỡ được nữa hay không!” Sau khi nghe Thiệu Tình nhắc tới bệnh tình của Thái tử, Phó ma ma cười lạnh.
Với bộ dạng hiện giờ của Thái tử, tiểu lẳng lơ này còn tưởng mình nhặt được món hời sao! Không nói đến chuyện có thể chữa trị hay không, cho dù là chữa trị hết đi, với bản tính cương trực của Thái Tử ắt hẳn sẽ ghê tởm nữ nhân như nàng vì dám dùng thủ đoạn dơ bẩn để đạt được mục đích, sau đó để xem nàng có thể gả được cho ai?
Đợi Đông Cung có nữ chủ nhân, còn xem nàng kiêu ngạo thế nào? Nhũ Nhân là cái thá gì? Tương lai Thái tử còn có Trắc phi, còn có Lương Đệ! Có thể bước vào Đông Cung, có người nào là lương thiện?
Phó ma ma nghĩ, một thứ nữ của phủ Quốc Công, tương lai còn chịu khổ dài dài, để bà chờ xem nàng còn cười đến khi nào!
Phó ma ma không vớt được gì trong nước mỡ, nên mắng chửi cho đã. Thiệu Tình chẳng thèm để trong lòng, loại người xem thức ăn mà hạ đĩa, đầy tớ ức hiếp chủ nhân nàng thấy nhiều rồi.
Xem thức ăn mà hạ đĩa: nghĩa tương tự nhìn mặt mà bắt hình dong.
Đối phó với loại người này, phương châm trước giờ của nàng là địch không động, ta không động, nhưng nếu cứ đến trước mặt nàng mà khinh khi thì nàng cũng không chịu yếu thế đâu.
Phó ma ma: Đợi đến khi Đông cung có chủ mẫu, ta sẽ tra tấn chết ngươi.
Thiệu Tình: Ai nói ta sẽ ở lại đến khi Đông Cung có chủ mẫu? hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.