Chương 34: Vậy Ngươi Có Biết Đ Y Là Giấc Mộng Xu N?
Trâu Con
25/03/2023
Thiệu Tình ho sặc sụa đến đỏ mặt, lông mi dài dính bọt nước trong suốt, không biết là vì rơi xuống nước hay vì sặc ra nước mắt.
Khuôn mặt trước giờ luôn trầm tĩnh của Lận Chước xuất hiện hoảng hốt, hắn đưa bàn tay lớn vỗ lưng Thiệu Tình, nàng ho một lúc cuối cùng ho ra một ngụm nước, sau đó từ từ bình tĩnh lại.
Lận Chước để Thiệu Tình dựa vào vai của mình, một tay đặt ở mông nàng, tay kia lấy gầu múc nước, cọ rửa từ vai xuống, thân thể nàng vừa mềm mịn vừa ấm áp dựa vào lòng ngực hắn, thật sự khiến người khác phải động tâm.
Lận Chước rũ mắt nhìn dung nhan của nàng, bên dưới đôi mày lá liễu là lông mi dày cong giống như phiến quạt, tiếp đó là chiếc mũi cao tinh tế, bên trên còn dính bọt nước, óng ánh giống như khảm đá quý, Thiệu Tình còn có đôi môi đầy đặn hồng hào đa tình, mùi vị nơi đó thế nào Lận Chước rất rõ.
Lận Chước nhìn môi nàng, trong lòng nảy sinh ra dục vọng muốn hôn nó. Thiệu Tình vốn đã là nữ nhân của hắn nên hắn không do dự, cúi đầu mút lấy đôi môi anh đào xinh đẹp, cẩn thận nhấm nháp nó, xác nhận hương vị của đôi môi kia, quả thật giống hệt mỹ vị mà hắn tưởng tượng.
Ôm thân hình nhỏ xinh của nàng, một Lận Chước luôn lạnh lùng nay lại tràn đầy ôn nhu mà chính hắn cũng không biết.
Sau khi Lận Chước tẩy rửa cho nàng, ý thức Thiệu Tình từ từ phục hồi lại, nàng đang ở cảnh đêm trong mơ, bỗng nhiên cảm nhận được ấm áp cùng ánh sáng, mí mắt nàng run rẩy, chậm rãi mở ra, vừa lúc đối mắt với hắn.
Ý thức còn đang mơ màng, Thiệu Tình cảm thấy trước mắt mình hình như là ảo giác. Ánh mắt của Lận chước nhìn mình quá đỗi dịu dàng, đây không phải là hiện thực mà là mộng cảnh.
Thiệu Tình cảm thấy mình không phải đang ở hiện thực, liền nói chuyện thoải mái hơn: “Khó chịu quá đi mất, mũi, cổ họng đều đau…” Âm thanh nàng mềm mại lên án.
Lận Chước thấy dáng vẻ ngây thơ của nàng, nhìn thế nào cũng không ra tư thái cao lãnh ngày thường, nhưng dù vậy hắn cũng không thể nào thừa nhận bản thân mình lóng ngóng để nàng sặc nước, hắn véo mặt nàng: “Ngươi bị ảo giác đó, Cô tắm rửa cho ngươi, mắc gì mũi ngươi lại đau?”
Lận Chước không nói thì còn đỡ, nói rồi khiến Thiệu Tình nghi ngờ, cảm giác khó chịu này rõ ràng là phản ứng sau khi sặc nước.
“Điện hạ sẽ không tắm cùng ta!” Thiệu Tình khoanh tay trước ngực, động tác này khiến người tập trung hiệu quả, đôi tuyết bồng của Thiệu Tình vô cùng đẹp, Lận Chước muốn nói tư thế này là dáng đứng oai vệ nhất của nữ nhân mà hắn đã từng thấy.
Cũng không phải hắn thích nhìn ngực nữ nhân mà hắn chỉ đáng giá khách quan thôi.
Thiệu Tình cảm thấy Lận Chước sẽ không bao giờ tắm cùng mình, cũng không cảm thấy hắn sẽ tiếc thương mình, nàng cảm thấy đây hoàn toàn là cảnh tượng trong mơ, mà nếu đã là giấc mơ thì không cần giả dạng cung kính làm gì.
Không hiểu sao biểu cảm trên mặt Lận Chước không được tự nhiên, hắn không thích phải nói dối nhưng bắt hắn thừa nhận thì càng khó khăn hơn, hắn liền đổi chủ đề: “Cô cọ rửa người cho ngươi, ngươi còn có ý kiến?”
“Chỉ là, Điện hạ tôn quý mà tắm rửa cho ta, nhất định là ta đang nằm mơ!” Thiệu Tình nhìn chằm chằm Lận Chước, đột nhiên nàng vươn tay bóp lấy mặt hắn cười lưu manh.
“Đây là trong mơ, ta còn chưa dạy cho ngươi một bài học! Thường ngày ngươi cao cao tại thượng, vào trong mộng liền hầu hạ ta tắm gội, kết quả thì sao, không hầu hạ được ta tắm gội còn trấn nước ta?” Thiệu Tình khẳng định mình rõ ràng bị sặc nước, tay nhỏ bóp mặt Lận Chước lắc qua lắc lại.
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám bất kính với hắn, hắn liền trưng bộ mặt khó ở đến cả Hoàng đế cũng e dè, nhưng khi hắn xụ mặt, Thiệu Tình xáp lại gần vẻ mặt hung dữ: “Ngươi hung dữ với ai? Đây là mộng của ta, không cho ngươi hung dữ trong mộng của ta!” Ngón tay thon dài trắng trẻo đặt lên ngực hắn như sợi lông ngỗng lướt qua đầu tim.
Lận Chước nhìn bộ dạng ngây ngốc đáng yêu của nàng, hắn không muốn so đo cùng nàng, chỉ để sát mặt vào nói: “Vậy ngươi có biết đây là giấc mộng xuân?” Không những không so đo với nàng, hắn còn nổi hứng trêu chọc, điều này đối với Lận Chước là vô cùng khó gặp, từ trên xuống dưới của hắn trước giờ luôn nghiêm khắc, chưa từng có ai thấy hắn đùa giỡn.
Khuôn mặt trước giờ luôn trầm tĩnh của Lận Chước xuất hiện hoảng hốt, hắn đưa bàn tay lớn vỗ lưng Thiệu Tình, nàng ho một lúc cuối cùng ho ra một ngụm nước, sau đó từ từ bình tĩnh lại.
Lận Chước để Thiệu Tình dựa vào vai của mình, một tay đặt ở mông nàng, tay kia lấy gầu múc nước, cọ rửa từ vai xuống, thân thể nàng vừa mềm mịn vừa ấm áp dựa vào lòng ngực hắn, thật sự khiến người khác phải động tâm.
Lận Chước rũ mắt nhìn dung nhan của nàng, bên dưới đôi mày lá liễu là lông mi dày cong giống như phiến quạt, tiếp đó là chiếc mũi cao tinh tế, bên trên còn dính bọt nước, óng ánh giống như khảm đá quý, Thiệu Tình còn có đôi môi đầy đặn hồng hào đa tình, mùi vị nơi đó thế nào Lận Chước rất rõ.
Lận Chước nhìn môi nàng, trong lòng nảy sinh ra dục vọng muốn hôn nó. Thiệu Tình vốn đã là nữ nhân của hắn nên hắn không do dự, cúi đầu mút lấy đôi môi anh đào xinh đẹp, cẩn thận nhấm nháp nó, xác nhận hương vị của đôi môi kia, quả thật giống hệt mỹ vị mà hắn tưởng tượng.
Ôm thân hình nhỏ xinh của nàng, một Lận Chước luôn lạnh lùng nay lại tràn đầy ôn nhu mà chính hắn cũng không biết.
Sau khi Lận Chước tẩy rửa cho nàng, ý thức Thiệu Tình từ từ phục hồi lại, nàng đang ở cảnh đêm trong mơ, bỗng nhiên cảm nhận được ấm áp cùng ánh sáng, mí mắt nàng run rẩy, chậm rãi mở ra, vừa lúc đối mắt với hắn.
Ý thức còn đang mơ màng, Thiệu Tình cảm thấy trước mắt mình hình như là ảo giác. Ánh mắt của Lận chước nhìn mình quá đỗi dịu dàng, đây không phải là hiện thực mà là mộng cảnh.
Thiệu Tình cảm thấy mình không phải đang ở hiện thực, liền nói chuyện thoải mái hơn: “Khó chịu quá đi mất, mũi, cổ họng đều đau…” Âm thanh nàng mềm mại lên án.
Lận Chước thấy dáng vẻ ngây thơ của nàng, nhìn thế nào cũng không ra tư thái cao lãnh ngày thường, nhưng dù vậy hắn cũng không thể nào thừa nhận bản thân mình lóng ngóng để nàng sặc nước, hắn véo mặt nàng: “Ngươi bị ảo giác đó, Cô tắm rửa cho ngươi, mắc gì mũi ngươi lại đau?”
Lận Chước không nói thì còn đỡ, nói rồi khiến Thiệu Tình nghi ngờ, cảm giác khó chịu này rõ ràng là phản ứng sau khi sặc nước.
“Điện hạ sẽ không tắm cùng ta!” Thiệu Tình khoanh tay trước ngực, động tác này khiến người tập trung hiệu quả, đôi tuyết bồng của Thiệu Tình vô cùng đẹp, Lận Chước muốn nói tư thế này là dáng đứng oai vệ nhất của nữ nhân mà hắn đã từng thấy.
Cũng không phải hắn thích nhìn ngực nữ nhân mà hắn chỉ đáng giá khách quan thôi.
Thiệu Tình cảm thấy Lận Chước sẽ không bao giờ tắm cùng mình, cũng không cảm thấy hắn sẽ tiếc thương mình, nàng cảm thấy đây hoàn toàn là cảnh tượng trong mơ, mà nếu đã là giấc mơ thì không cần giả dạng cung kính làm gì.
Không hiểu sao biểu cảm trên mặt Lận Chước không được tự nhiên, hắn không thích phải nói dối nhưng bắt hắn thừa nhận thì càng khó khăn hơn, hắn liền đổi chủ đề: “Cô cọ rửa người cho ngươi, ngươi còn có ý kiến?”
“Chỉ là, Điện hạ tôn quý mà tắm rửa cho ta, nhất định là ta đang nằm mơ!” Thiệu Tình nhìn chằm chằm Lận Chước, đột nhiên nàng vươn tay bóp lấy mặt hắn cười lưu manh.
“Đây là trong mơ, ta còn chưa dạy cho ngươi một bài học! Thường ngày ngươi cao cao tại thượng, vào trong mộng liền hầu hạ ta tắm gội, kết quả thì sao, không hầu hạ được ta tắm gội còn trấn nước ta?” Thiệu Tình khẳng định mình rõ ràng bị sặc nước, tay nhỏ bóp mặt Lận Chước lắc qua lắc lại.
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám bất kính với hắn, hắn liền trưng bộ mặt khó ở đến cả Hoàng đế cũng e dè, nhưng khi hắn xụ mặt, Thiệu Tình xáp lại gần vẻ mặt hung dữ: “Ngươi hung dữ với ai? Đây là mộng của ta, không cho ngươi hung dữ trong mộng của ta!” Ngón tay thon dài trắng trẻo đặt lên ngực hắn như sợi lông ngỗng lướt qua đầu tim.
Lận Chước nhìn bộ dạng ngây ngốc đáng yêu của nàng, hắn không muốn so đo cùng nàng, chỉ để sát mặt vào nói: “Vậy ngươi có biết đây là giấc mộng xuân?” Không những không so đo với nàng, hắn còn nổi hứng trêu chọc, điều này đối với Lận Chước là vô cùng khó gặp, từ trên xuống dưới của hắn trước giờ luôn nghiêm khắc, chưa từng có ai thấy hắn đùa giỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.