Chương 10: chương 13-16
Tần Giản
10/12/2013
Chương 13: Mượn lực đánh trả
Lí Vị Ương rất tự tin, lão phu nhân uống trà này, chắc chắn sẽ uống không nổi trà do những người khác pha, bởi vì năm đó Thác Bạt Chân đam mê thưởng thức trà, bản thân mình vì để hắn được vui vẻ, đặc biệt đi tìm các vị danh sư học tài nghệ pha trà, học trọn vẹn suốt tám năm, nàng dám nói, kỹ năng pha trà này, không ai có thể vượt trội hơn! Hơn nữa nàng cũng không sợ Đại phu nhân sẽ tra ra cái gì, bởi vì các tiểu thư ở Lí gia Bình thành mỗi người đều biết pha trà, mà nàng ở Bình thành ngây người lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, kỹ nghệ pha trà cao cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Hiển nhiên Mạnh thị rất vừa lòng với trà này, nhìn Lí Vị Ương, tươi cười cũng ấm áp hơn trước rất nhiều: “Con pha trà không giống người bình thường, là học từ danh sư ở đâu thế!”
Kiếp trước bởi vì Lí Vị Ương là thứ nữ sinh vào tháng hai, luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, gần như trong tất cả các trường hợp đều ngồi lặng yên không một tiếng động làm quần chúng, càng chưa từng nói chuyện thân cận như vậy với lão phu nhân, nhưng lúc này nàng không hoang mang chút nào, cười nói: “Hồi bẩm lão phu nhân, lúc còn ở Bình thành, nhà bọn họ đã mời Đổng Tam Nương đến dạy các tiểu thư pha trà, con cũng đi theo học được một ít, chỉ sợ tài nghệ nông cạn, khó phù hợp với nơi thanh nhã.”
Sắc mặt Đại phu nhân càng thêm khó coi, đến ngay cả Lí Trường Nhạc cũng nhíu mày. Đi theo học được một ít? Đã có thể pha được trà như vậy? Nếu ngay từ đầu học nghiêm túc, chẳng phải là ——
Tam Nương tử Đổng gia là đại sư pha trà nổi danh, chỉ tiếc đi đứng không tiện, nên chưa bao giờ bước ra khỏi Bình thành, Lí Trường Nhạc cũng từng nghĩ đến chuyện mời nàng ấy đến đây, nhưng chưa có duyên phận, nghe xong lời này, trong lòng một người tâm cao khí ngạo như Lí Trường Nhạc, tương đương là một dạng khiêu khích.
Lí Vị Ương nhìn thấy hết biểu cảm của hai mẹ con bọn họ, nhưng không thể hiện ra trên nét mặt, cười nói: “Lão phu nhân, có thể mượn chén trà một chút không?”
Mạnh thị khẽ gật đầu, Lí Vị Ương bước lên phía trước, nhẹ nhàng bưng lên chén trà bên cạnh Mạnh thị, nhẹ nhàng đung đưa, sau đó để lộ chén trà, lão phu nhân nhìn xuống, thấy trong chén trà vừa mới uống một ngụm, hiện ra một đoá hoa mẫu đơn, hơi nước bốc lên, mang theo một loại cảm giác mộng ảo.
Nhị phu nhân Ôn thị ngồi bên tò mò, cũng nhích lên xem, vừa nhìn vào trong chén, lập tức kinh ngạc nói: “Không ngờ còn có thể biến ra hoa cỏ, đúng là tài nghệ tuyệt vời!”
Sắc mặt Lí Trường Nhạc biến đổi, bỗng dưng nàng đứng dậy, đi tới chính mắt xác nhận đoá hoa mẫu đơn kia, nhất thời không nói được gì.
Lí Vị Ương cười nói: “Chỉ là chút tài mọn, nhưng lại đổi được nụ cười của lão phu nhân. Năm đó vị Đổng Tam Nương kia có thể biến ra cảnh sơn thuỷ, đúng là làm người khác ca ngợi không ngừng.”
Chút tài mọn? Chỉ sợ trước mắt toàn bộ Kinh đô cũng không có người biến được ra hình ảnh này. Mạnh thị nhìn chằm chằm chén trà, thấy đoá hoa mẫu đơn dần dần biến mất, cúi đầu than nhẹ.
Đúng lúc này, ánh mắt Ôn thị đột nhiên hơi nheo lại, nói: “Tam tiểu thư, tay áo sao lại thế kia?”
Lí Vị Ương lúc để tay buông thõng thì không nhìn ra, nàng vừa đung đưa chén trà một lát, áo ngoài xốc lên, vô tình để lộ ra tay áo chỉ còn ngắn một nửa, Lí Vị Ương chính là đang chờ câu nói này, lập tức buông tay áo xuống, ngượng ngùng nói: “Không có gì.”
“Cái gì mà không có gì! Rõ ràng là xiêm y bên trong quá ngắn mà!” Con gái của Ôn thị, cũng chính là Nhị tiểu thư Lí Thường Như sinh ra đã có bộ dáng má đào mắt hạnh, lúc nào cũng long lanh ngập nước, lúc này cố ý la hoảng lên, như thể phát hiện ra bí mật to lớn nào đó.
Vừa nghe được lời này, Đại phu nhân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt sắc bén như đao chém đến tận xương cốt, nở nụ cười, chậm rãi nói: “Vị Ương, rốt cuộc là sao vậy?” Tuy bà đã cố gắng che dấu đi, nhưng giọng điệu cứng ngắc ai nghe cũng có thể nhận ra.
Lí Thường Như hăng hái chớp chớp mắt, nói: “Đại bá mẫu, người không nhận ra sao? Vị Ương mặc xiêm y không vừa người! Ai da, đúng là đáng thương, ngay cả xiêm y vừa người cũng không có!”
Lí Vị Ương mắt nhìn xuống dưới đất, vẻ mặt bất an cùng áy náy. Trong lòng lại cười lạnh, Đại phu nhân xem trọng nhất là thể diện khi gặp lão phu nhân cùng các chị em trong gia đình, bà đã không chuẩn bị đồ đạc đầy đủ cho mình, thì mình cần gì phải giữ lại thể diện cho bà ta? Cho dù thêm chán ghét mình, nhưng thanh danh khắc nghiệt với thứ nữ truyền ra ngoài, đối với đường quan của phụ thân Lí Thừa tướng vô cùng bất lợi, lão phu nhân sao có thể không xen vào?!
Lúc này, nghe thấy Ôn thị “Ha” một tiếng cười lớn, cao giọng nói: “Đại tẩu, chẳng lẽ ngay cả một bộ xiêm y tỷ cũng chưa làm cho Vị Ương đấy chứ! Con bé đã trở lại hơn một tháng rồi mà!”
Lão phu nhân Mạnh thị nhàn nhạt nhìn Đại phu nhân, trong mắt lộ ra sự không kiên nhẫn.
Đại phu nhân dù có hàm dưỡng, nhưng lúc này mặt cũng biến thành màu gan heo, đỏ bừng lên. Lí Trường Nhạc ngồi bên vội vàng đứng lên nói: “Mẫu thân đã nói từ trước sẽ làm cho Vị Ương bốn bộ xiêm y, sao vẫn chưa đưa đến nơi! Nhất định là hạ nhân chậm trễ rồi!” Nói xong, Lí Trường Nhạc nhìn về phía Vị Ương, giọng điệu mang theo ba phần trách cứ, bảy phần thương tiếc, như đang nhìn tiểu muội mình thương yêu nhất, nhưng mà đáy mắt lại lạnh như băng: “Tam muội đúng thật là, xiêm y không đủ thì cứ nói với tỷ, mặc xiêm y như vậy ra ngoài, chẳng phải cũng làm mất mặt cả mẫu thân sao?”
Lí Vị Ương khoé môi khẽ nhếch, không hề có ý sợ hãi: “Đại tỷ nói rất phải, nhưng mà vóc người Vị Ương không giống đại tỷ, thật sự không mặc vừa y phục cũ của đại tỷ, nếu không đã sớm tới cửa làm phiền.”
Đường đường là thiên kim phủ Thừa tướng, tuy rằng là thứ nữ, nhưng vẫn là một tiểu thư, sao có thể mặc lại y phục cũ của tỷ tỷ được? Lí Vị Ương biết rõ Lí Trường Nhạc không có ý để nàng mặc lại y phục cũ, nhưng cố tình dùng những lời này để chặn miệng nàng ta, làm những lời Lí Trường Nhạc định nói bị đẩy ngược lại xuống ngực, trong ngực cũng thấy đau, cơn tức bùng lên, đám thứ muội trong nhà làm gì có ai không kinh sợ nể phục lời nói của mình, Lí Vị Ương này điên rồi sao!
Đại phu nhân đương nhiên không thể tức giận, thường ngày bà cho dù có tức giận, cũng sẽ không lớn tiếng nói chuyện, đây là thể diện của thế gia, bà có xuất thân cao quý, tất nhiên không giận mà uy mới thể hiện được sự tôn quý của bà. Hôm nay Lí Vị Ương mặc quần áo nhỏ như vậy lên người, chẳng khác nào đánh một cái tát lên mặt bà!
Trong phòng, bỗng chốc an tĩnh lại, tĩnh lặng đến mức mọi người có thể nghe thấy được tiếng tim đập của bản thân.
Lí Vị Ương biết, hiện giờ chống đối với Đại phu nhân là không sáng suốt, nhưng nói đi nói lại, kiếp trước mình an phận thủ thường, cũng không tránh được vận mệnh của một quân cờ, còn chẳng bằng xuống tay trước! Nàng đang đánh cược, đánh cược lão phu nhân có muốn bảo vệ thể diện Lí phủ hay không!
Tử Yên đi theo Lí Vị Ương đến đây, bàn tay trong tay áo nắm lại thật chặt, ngón tay dùng sức nên trắng bệch như tuyết, thân mình run run. Nhưng Lí Vị Ương vẫn mỉm cười, không hề có bộ dáng sợ sệt.
Mạnh thị nhìn Đại phu nhân, thản nhiên nói: “Lão đại, con cũng quá sơ sót rồi!”
Trước giờ lão phu nhân mặc kệ chuyện trong phủ, cũng chưa bao giờ giáo huấn mình, tuy chỉ nói có một câu, nhưng thể hiện sự đồng tình với tủi thân của Lí Vị Ương. Cơn tức của Đại phu nhân tán loạn khắp thân người, mặt càng lúc càng đỏ lên, hơi thở biến thành dồn dập, bà đứng bật dậy, đã tức giận thật sự, tức giận đến không thể chịu nổi, bà ở Lí gia tuy là chủ mẫu đương gia, nhưng mà lão gia làm Thừa tướng trong triều, coi trọng nhất thể thống quy củ, lão thái thái vạn lần không thể đắc tội! Nhị phòng lại lúc nào cũng như hổ rình mồi! Cho nên, có những chuyện bà chỉ có thể nhịn xuống.
Bà là, hơn nữa còn phải là Đại phu nhân công chính nghiêm minh của Lí gia, là một mẹ cả đoan trang khoan dung! Lí Vị Ương chỉ một thứ nữ, muốn sửa trị Lí Vị Ương, giáo huấn nó biết rõ thân phận của mình, thì trước mắt không nên nóng lòng, tương lai sẽ còn nhiều cơ hội. Cho nên, bà giận tái mặt, đột nhiên nghiêm khắc hét lên với Lâm ma ma thân tín đứng bên cạnh: “Quỳ xuống!”
Bỗng chốc Lâm ma ma ngây ngẩn cả người, mọi người trong phòng cũng ngây ra
Chương 14: Mẹ cả nhỏ máu
Sắc mặt Đại phu nhân đã khôi phục sự bình tĩnh, xem ra, vẫn là Đại phu nhân ung dung quý phái, bà lạnh lùng trách cứ Lâm ma ma: “Để người khác làm ta vẫn thấy lo lắng, nên đặc biệt để ngươi đi làm! Ta dặn đi dặn lại, nhanh chóng đem quần áo mới đến đó! Ngươi sao có thể chậm trễ như thế? Vị Ương là Tam tiểu thư Lí gia chúng ta, đường đường là thiên kim Thừa tướng, sao có thể khoan dung sự chậm trễ của các ngươi! Ngươi xem đi, bảo Tam tiểu thư mặc loại xiêm y này đi ra ngoài, còn đạo lý gì nữa! Rõ ràng muốn châm ngòi chia rẽ mẹ con chúng ta, để người khác phỉ nhổ ta là mẫu thân khắc nghiệt Tam tiểu thư hả?!”
Lí Vị Ương nghe xong, trên mặt cực kỳ cung kính, trong lòng lại cười lạnh, quả nhiên là Đại phu nhân, từng câu nói đến trọng điểm. Những lời này mình cũng có thể nói, nếu như vậy, Đại phu nhân sẽ mất hết thể diện trước mặt mọi người, nhưng nếu tự Đại phu nhân nói, tương đương định tội danh cho Lâm ma ma.
Lâm ma ma lập tức phản ứng kịp, quỳ xuống đất khóc lóc nức nở nhận sai, nói mình nhất thời sơ ý, xiêm y đã làm xong hết, nhưng vẫn chưa bảo người đem sang, do bà năng lực kém… Trong lòng thì đang âm thầm hối hận, tuy bên ngoài Đại phu nhân phân phó làm xiêm y cho Tam tiểu thư, nhưng bà biết, Đại phu nhân chỉ làm bộ làm tịch thế thôi, nguyên nhân là vì lần trước Đại tiểu thư bị liên luỵ nên mới không vui, sao có thể thật sự may xiêm y cho Lí Vị Ương! Nói chính xác ra hai ngày này còn đang chờ Lí Vị ương đến cửa xin tha thứ, ai ngờ lại lan đến tận chỗ lão phu nhân!
Tam tiểu thư này, nhìn có vẻ yếu đuối, thực tế lại cắm gai đầy người! Nàng ta rất thông minh! Nếu nàng ta ngốc một chút, đến chỗ Đại phu nhân đòi công đại, chắc chắn sẽ mất hết thể diện, mà nàng ta lại cố tình nhân lúc Nhị phòng đang ở đây trình ra trước mặt lão phu nhân, lúc này Đại phu nhân có nghiến nát răng cũng không thể không nhịn xuống!
“Còn không đi nhận sai với Tam tiểu thư!” Lí Trường Nhạc quát lớn.
Nàng ta dung mạo xinh đẹp, cho nên nói chuyện cũng thấy tao nhã, nhưng Lí Vị Ương nghe, lại thấy giả nhân giả nghĩa cùng đáng ghét không lời nào nói hết. Vị Ương không giống với đám người Lí Thường Hỉ, các nàng ấy trăm phương nghìn kế lấy lòng Đại phu nhân, tương lai cầu được nhân duyên tốt, nhưng mà Lí Vị Ương quá rõ ràng, Đại phu nhân chỉ muốn đem bán từng người các nàng đi, biến thành đá lót đường cho Lí Trường Nhạc!
Diễn trò một lượt, Lâm ma ma quỳ xuống nhận sai bồi tội với Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, đều do nô tỳ nhất thời sơ sẩy, để tiểu thư chịu oan ức, nô tỳ lập tức bảo người đem quần áo mới đến cho người, tuyệt đối cam đoan sẽ hợp ý người.”
Lí Vị Ương như phát hoảng, vội vàng lui về phía sau một bước, nhìn về phía Đại phu nhân: “Mẫu thân, việc này, thật ra…” Nàng nói rất chậm, như muốn cầu xin cho Lâm ma ma, nhưng nói rất chậm chạp mãi không hết câu.
Đại phu nhân rất dịu dàng đáp: “Vị Ương, con yên tâm, tất cả cứ giao cho mẫu thân, về sau ở trong phủ con thấy thiếu cái gì, mẫu thân tất nhiên sẽ thay con xử lý đám nô tài lười biếng đó!”
Lí Vị Ương cảm kích cúi người: “Đa tạ mẫu thân, mọi thứ đều do mẫu thân làm chủ.” Nhưng mà, trong lòng nàng rõ ràng, qua chuyện hôm nay, ít nhất người ngoài, sẽ không dám khinh thường nàng!
Mạnh thị đánh giá Lí Vị Ương, vẫy vẫy tay với nàng, nói: “Lại đây, đứa nhỏ.”
Lí Vị Ương đi qua, Mạnh thị phất tay với La ma ma, cười nói: “Con đã đến đây một tháng rồi, ta muốn tặng con thứ gì đó.”
La ma ma hiểu ý, không bao lâu sau cầm ra một cái tráp nhỏ khắc hoa, mở ra nhìn thấy, bên trong đầy đồ trang sức. Lí Thường Hỉ nhìn thoáng qua, thấy trong đó có trâm cài hoa hải đường phú quý bản thân luôn muốn xin Mạnh thị, trâm cài kia chạm trổ tinh tế, bên trên điêu khắc một đoá hoa hải đường toả sáng lấp lánh, giá trị xa xỉ, tốn không biết bao nhiêu thời gian công sức ở chỗ Mạnh thị mà lão phu nhân không hề để ý đến, hôm nay không ngờ lại đem cho Lí Vị Ương! Mắt nàng lập tức trần ngập ghen ghét, trừng mắt với Lí Vị Ương, đỏ cả mắt!
Lí Vị Ương cũng bất ngờ, nàng không ngờ lão phu nhân lại tặng tráp cho mình, trong lòng lập tức có dòng nước ấm chảy qua, tổ mẫu làm như vậy, hiển nhiên là nói cho mọi người biết, trong lòng bà có người cháu gái Lí Vị Ương này!
Trong lòng Lí Vị Ương, lúc này tràn ngập cảm kích với lão phu nhân. Hành vi của mình, chẳng những không trách tội, còn biến bản thân thành chỗ dựa cho nàng, nàng không nói thêm lời nào nữa, chỉ quỳ xuống, dập đầu thật sâu với lão phu nhân: “Đa tạ lão phu nhân, ân điển của người, cháu gái ghi nhớ trong lòng.”
Chỉ một câu nói, Mạnh thị đã biết, Lí Vị Ương hiểu ý của bà, thản nhiên lộ ra một nụ cười.
Sắc mặt Đại phu nhân trong nháy mắt cứng ngắc đến tột đỉnh, Ôn thị bên cạnh nhìn thấy, cười thầm trong lòng, vào những thời điểm này, làm những chuyện khiến Đại phu nhân ngột ngạt, bà đều vui vẻ làm, vì thế bà lập tức lấy xuống cây trâm phượng bằng vàng ròng trên đầu mình, đặt vào tay Vị Ương: “Đến đây, đây là quà Nhị thẩm cho con, hài tử ngoan, cầm lấy đi.”
Lí Vị Ương trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nhận lấy, liếc mắt nhìn về phía Đại phu nhân, nhìn thấy khuôn mặt bà đã giận đến xanh lét, lần này không nhìn Lí Vị Ương nữa, mà nhìn về phía Ôn thị, Ôn thị lại không hề để ý đến, cười càng thoải mái hơn.
Lí Trường Nhạc đã hồi phục vẻ thong dong thường ngày, nhẹ ho khan một tiếng, Đại phu nhân lập tức phản ứng lại, hai mắt nhìn thẳng Lí Vị Ương, làm bộ người lớn không thèm để ý đến, từ ái cười nói: “Nữ nhi ngoan mau đến đây! Lễ vật của mẫu thân đã chuẩn bị sẵn cho con, nhân dịp hôm nay tặng luôn cho con vậy.”
Lúc trước Đại phu nhân đã ban cho Lí Vị Ương một ít đồ trang trí nhìn qua có vẻ đáng giá, nhưng thực tế không có chút tác dụng nào. Hiện giờ thấy lão phu nhân đã đi trước, lại có Ôn thị chèn ép, không thể không làm ra vẻ.
Nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Đại phu nhân nín nhịn sự tức giận, từ trên cổ tay lấy xuống vòng tay dương chi bạch ngọc, bộ dáng đau lòng đeo vào cổ tay Lí Vị Ương: “Đây là đồ tốt từ trong cung triều trước lấy ra, con hãy nhận lấy đi.”
Lí Vị Ương đã từng làm Hoàng hậu, những thứ đồ vàng ngọc, nàng liếc mắt đã có thể nhìn ra, Tưởng thị không nói sai, lễ vật lần này đúng là giá trị xa xỉ, nàng mỉm cười: “Đa tạ mẫu thân.”
Miệng Đại phu nhân vì giận mà hơi lệch đi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Cảm tạ gì chứ, đúng là đứa nhỏ khờ!”
Lí Thường Hỉ oán giận như muốn phóng độc, khoé môi hàm chứa sự châm chọc: “Vị Ương, ngươi đúng là phát tài rồi! Vòng tay này của mẫu thân muốn giữ lại cho Đại tỷ, hôm nay cũng đem ra cho ngươi!”
Lí Vị Ương vừa nghe xong, lập tức đưa tay định tháo ra: “Vậy sao? Thế thì Vị Ương không thể nhận được!”
Đại phu nhân sao có thể để nàng tháo ra, hung dữ trừng mắt nhìn Lí Thường Hỉ, quay đầu thay bằng vẻ tươi cười ấm áp, vỗ vỗ tay Lí Vị Ương: “Hài tử ngốc, con cũng là bảo bối trong lòng ta, cho con thì có gì không đúng! Mau nhận lấy, bằng không mẫu thân sẽ thành người không hào phóng!”
Lí Vị Ương thấy bộ dáng Đại phu nhân miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, trong lòng rất vui vẻ, miệng đáp: “Vậy thì đa tạ mẫu thân!”
Lí Thường Hỉ hận đến hai mắt mở to, Lí Trường Nhạc lại thản nhiên dời ánh mắt đi, nhìn về phía lô hương làm bằng bạc pha đồng khắc hoa văn cánh hoa sen khảm bảo châu, nghĩ thầm Ngũ muội chung quy vẫn là thứ nữ, mẫu thân giáo dưỡng lâu như vậy, vẫn không thể tốt hơn được. Một cái vòng tay có là gì đâu? Hôm nay lão phu nhân rõ ràng đã cho Lí Vị Ương thể diện, chẳng lẽ mẫu thân lại đối nghịch với bà? Chẳng phải để cho Nhị phòng có cơ hội chế giễu!
Lúc Lí Vị Ương rời đi, La ma ma đuổi theo đến hành lang, cười nói: “Tam tiểu thư, lão phu nhân nói, sau này mỗi ngày mời tiểu thư đến đây pha trà cho người, vậy có được không?”
Lí Vị Ương vội vàng nói: “La ma ma sao lại nói vậy, tẫn hiếu với lão phu nhân là chuyện phải làm.”
Thấy nàng nhu thuận, La ma ma khẽ cười, không uổng công lão phu nhân cất nhắc nàng, đúng là người có hiểu biết.
Lí Vị Ương trở lại phòng, mở tráp lão phu nhân cho, mới phát hiện bên dưới còn một tầng nữa, kéo vải đỏ ra, thấy mười đĩnh bạc trắng bóng.
Tử Yên khẽ hô lên một tiếng, gần như nói không nên lời.
Tay Lí Vị Ương dừng lại, tất cả những thứ ban cho đều không thực tế, không thể bán cũng không thể thưởng cho hạ nhân, chỉ riêng bạc, mới là thứ quan trọng nhất, lão phu nhân biết hôm nay chỉ là tuồng kịch mình diễn, nhưng vẫn lặng lẽ cho mình bạc… Vì sao?
Chương 15: Thiết kế bẫy
Đại phu nhân trở lại Phúc An viện của mình, không nói một câu, ngồi xuống uống trà, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn xanh mét.
“Lí Vị Ương nha đầu đáng chết, bây giờ gan càng ngày càng lớn! Dám ra mặt chống đối mẫu thân!” Lí Thường Hỉ vừa nghĩ đã thấy hận, không nhịn nổi phải nói ra.
Đại phu nhân nâng mắt, nhìn nàng ta một cái, khoé miệng rủ xuống, không nói một lời.
“Ngũ muội muội, muội sao có thể nói Tam muội như vậy? Không có quy củ gì cả!” Lí Trường Nhạc nhíu mày, tuy nàng cũng cảm thấy Lí Vị Ương nhất định phải nhận giáo huấn, nhưng trước mặt người khác, nàng vẫn muốn bảo trì phong phạm hoàn mỹ của Đại tiểu thư.
Lí Thường Hỉ hừ lạnh, nói: “Đại tỷ, lúc trước mẫu thân không phải đã sai người đi điều tra nàng ta sao, nói nàng ta vừa vô dụng vừa nhát gan, giờ xem nàng ta, nói chuyện vô cùng cẩn trọng, hơn nữa không hề có bộ dáng nhát gan – không giống với điều tra chút nào.”
Đại phu nhân tức giận lườm, sau đó lại hỏi: “Thường Hỉ, ngươi có chủ ý gì?”
Thường Hỉ nhìn Đại phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẫu thân, theo nữ nhi thấy, nha đầu người đưa qua đó nên phát huy công dụng rồi đấy.”
Đại phu nhân dừng một lát, rồi mới cười rộ lên: “Con nói rất đúng.”
Ánh mắt Lí Thường Hỉ khẽ chuyển, mang theo một tia âm u lạnh lẽo: “Hiện giờ tuy lão phu nhân che chở nàng ta, nhưng nếu nàng ta chọc giận phụ thân thì sao? Mọi người nhất định sẽ nhớ đến nàng ta là tai hoạ sinh vào tháng hai, đến lúc đó…”
Nàng không nói rõ ràng ra, chỉ nhìn chằm chằm Đại phu nhân, tươi cười đầy mặt.
“Nha đầu con, đúng là tâm tư linh hoạt.” Vẻ tươi cười càng đậm hơn: “Dù sao, đây cũng là chủ ý không tồi.”
Lí Thường Hỉ vui vẻ ra mặt, chạy qua lấy lòng nói: “Mẫu thân, hôm nay mẫu thân cho nha đầu kia vòng tay!”
Đại phu nhân mỉm cười, phân phó Lâm ma ma đứng bên mang đến một đôi trâm phượng bằng phỉ thuý, đưa cho Lí Thường Hỉ: “Một cái cho con, một cái cho Tứ tỷ con.”
Tứ tỷ có bỏ ra chút sức lực nào đâu! Lí Thường Hỉ trước giờ đều thấy chướng mắt tỷ tỷ ruột chất phác này, trong lòng quyết định giữ lại cả hai cái trâm, sau đó nói tạ ơn Đại phu nhân.
Lí Thường Hỉ không quá ngu ngốc, nhưng cũng không quá thông minh, Đại phu nhân hài lòng gật đầu, bà cần Lí Thường Hỉ nghe lời, hơn nữa có chuyện đều muốn xông lên trước, thay bà làm tất cả những chuyện ti tiện, tránh cho tay mình và Trường Nhạc lây dính máu tươi.
Nói chuyện phiếm một lúc, Lí Thường Hỉ mới phấn khởi rời đi.
“Mẫu thân, mẫu thân đối xử với muội ấy quá mức độ lượng.” Lí Trường Nhạc nhìn bóng lưng Lí Thường Hỉ, thản nhiên nói, “Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ muội ta không biết nặng nhẹ, gan càng ngày càng lớn.”
“Nha đầu ngốc, chính là muốn nó như thế.” Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Có Nhị phòng lòng dạ hẹp hòi bên kia, lão Ngũ bên này xảo quyệt, cộng thêm một lão Tứ chất phác, mới phụ trợ được con.”
Lời này có ý gì, Lí Trường Nhạc nghe xong đã hiểu rõ ràng, nhẹ nhàng cười, ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân: “Mẫu thân, hiện giờ không phải có thêm một Tam muội thông minh lanh lợi sao?”
Đại phu nhân nhếch khoé miệng: “Nha đầu Vị Ương kia đúng là không ngu ngốc, nhưng mà rất nhanh thôi – nó sẽ phạm sai lầm!”
Từ lúc Lí Vị Ương diễn trò trước mặt lão phu nhân, chưa đến một ngày quần áo mới đã đưa đến, xuân hạ thu đông mỗi mùa bốn bộ. Lí Vị Ương chọn bộ áo váy nhuộm rõ ràng, màu đỏ nhũ bạc nhu hoà có gắn hoa, nhẹ sờ, sợi bông bên trong áo váy, một lớp rất dày, cho dù mặc giữa mùa đông, cũng thấy ấm áp.
Điều này chứng minh, trận kia đã đánh rất thành công!
Lí Vị Ương ngồi trong phòng, vừa uống trà nóng, vừa tính xem bạc lão phu nhân cho nên dùng thế nào, Hoạ Mi chạy từ ngoài vào, trên tay cầm một đôi giày thêu rất đẹp: “Tam tiểu thư, nô tỳ thấy giày tiểu thư đã cũ, lại nhìn thấy Đại tiểu thư có một đôi giày phượng hoa văn thanh tú rất xinh đẹp, cho nên vội vàng thêu cho tiểu thư một đôi! Tiểu thư xem, có vừa lòng không?”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, thấy đôi giày thêu bề mặt phủ gấm đỏ thẫm, hoa văn phượng màu vàng, từng sợi chỉ đều tinh xảo, chói loá, hiển nhiên đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
Hoạ Mi cẩn thận nhìn Lí Vị Ương, cười nói: “Tiểu thư có thích không?”
Lí Vị Ương đi thử giày ngay trước mặt nàng ta, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu, giống như một thiếu nữ hồn nhiên được tặng lễ vật yêu thích.
Hoạ Mi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu sửa sang lại chuỗi hạt trên giày Lí Vị Ương, rồi như vô tình nói: “Hiện giờ đám nha đầu đều nói, Tam tiểu thư thật sự thanh tú xinh đẹp, so với Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư còn xinh đẹp hơn nhiều!”
Biết tránh đi Đại tiểu thư dung mạo tựa thiên tiên, nha đầu này cũng không quá ngốc, Lí Vị Ương giả bộ không nghe thấy, cẩn thận nhìn giày của mình.
“Nô tỳ mới vào phủ, nghe thấy các ma ma nói, Tam tiểu thư do Thất di nương sinh ra, Thất di nương năm xưa, cũng xinh đẹp vô cùng!” Hoạ Mi thật sự không nhịn được nói ra, như thể không cẩn thận buột miệng.
Đột nhiên Lí Vị Ương nâng mắt, Hoạ Mi bị ánh mắt nàng nhìn đến trong lòng nhảy dựng, lập tức cúi đầu, tự tát mình nói: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ lắm miệng!”
Ai ngờ Lí Vị Ương lại cười hì hì nói: “Hoạ Mi, đôi giày này thêu rất đẹp!”
Hoạ Mi thấy nàng không lộ vẻ tức giận, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tam tiểu thư thích là tốt rồi, haiz, tiểu thư thật sự cô đơn, không có mẹ ruột bên cạnh, như Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư, có Tứ di nương chăm sóc, ít nhiều gì cũng được sống vui vẻ qua ngày!”
Lí Vị Ương chớp mắt mấy cái, cố tình nói: “Hoạ Mi, ngươi định nói gì!”
Hoạ Mi biết đoán ý qua lời nói sắc mặt, nói: “Nô tỳ nghe người ta nói, hai ngày nay Thất di nương bệnh tình càng lúc càng không tốt.”
Nghe thấy Hoạ Mi nhắc tới Thất di nương, theo bản năng Lí Vị Ương sờ đến ngọc bộ trong ngực, lúc bản thân rời khỏi Bình thành, Lí gia đã chủ động ra mặt, thay nàng đòi lại khối ngọc bội này, đây là thứ tưởng niệm duy nhất mẹ ruột để lại cho nàng.
Thất di nương Đàm thị, ban đầu là nha đầu hầu hạ rửa chân bên người Đại phu nhân, vì một lần Lí Tiêu Nhiên say rượu, mà Đàm thị mang thai Lí Vị Ương, kết quả lại sinh vào tháng hai, Lí Vị Ương bị bắt rời phủ, Đại phu nhân để thể hiện phong độ, Đàm thị mới được lên làm di nương. Trong Lí phủ, các di nương khác ít nhiều cũng là người có bối cảnh, có sắc đẹp, hoặc là có đứa nhỏ được coi trọng, có thể chống đỡ được thể diện, riêng chỉ có Thất di nương, chẳng những thân phận ti tiện, còn sinh ra con gái vào tháng hai, tất nhiên làm Lí Thừa tướng mất vui. Kiếp trước bà đã mất vì bệnh nửa năm trước khi Lí Vị Ương trở về, mà kiếp này, Lí Vị Ương đã trở lại Lí phủ trước một năm, Thất di nương đương nhiên còn sống.
Một tháng qua, Lí Vị Ương dùng trăm phương nghìn kế thăm dò tin tức Thất di nương, nhưng chỉ biết được, là bà không được sủng ái, cũng không có thể diện, thân thể không khoẻ, bị Đại phu nhân đưa đến Nam viện hẻo lánh nhất để tĩnh dưỡng, Nam viện, thật ra được tách ra từ Đại Tạp viện để hạ nhân ở, khoảng cách đến chính viện, đúng là một vạn tám nghìn dặm, mà sát tường Nam viện, chính là Đại Tạp viện bọn nha đầu ở ồn ào huyên náo.
Thất di nương là người nghèo túng nhất cũng bị chà đạp nhất trong phủ, suy nghĩ chỉ chợt loé trong đầu Lí Vị Ương, mà lòng đau như bị kim đâm, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ đến, Hoạ Mi là người của Đại phu nhân, trước mặt mình nàng ta đột nhiên nhắc tới mẹ ruột, tuyệt đối không đơn giản!
Nghĩ như vậy , trong lòng Lí Vị Ương chậm rãi dâng lên một tia cười lạnh, nàng vẫn bình thường nhìn Hoạ Mi, người ta đã giơ mông ra cho mình, tất nhiên phải đá thôi, chỉ có điều một ván cờ này ai là người xui xẻo nhất, thì vẫn chưa nói chính xác được!
Chương 16: Nhẫn tâm tuyệt tình
Lí Vị Ương quyết định xong chủ ý, trên mặt hiện lên sự do dự cùng lo lắng, cố ý lắp bắp: “Thất di nương… Thất di nương làm sao?”
Hoạ Mi thấy nàng có hứng thú, vội vàng nói: “Tam tiểu thư, bệnh của Thất di nương đến mùa đông lại càng nặng, chỉ sợ không qua được năm nay…” Nàng ta vừa nói, vừa quan sát cẩn thận Lí Vị Ương, tuyệt đối không bỏ qua biểu cảm gì trên mặt nàng.
Vẻ tươi cười của Lí Vị Ương chậm rãi biến mất, sau đó dường như cảm xúc sa sút đi: “Thất di nương là mẹ đẻ của ta, ta lại chỉ có thể nhìn bà chịu khổi, haizz.”
Hoạ Mi nhắc nhở nàng: “Tam tiểu thư, hiện giờ tiểu thư đã sống tốt hơn, có nên giúp đỡ Thất di nương không? Ít nhất chỉ đi thăm Thất di nương cũng tốt.”
Lí Vị Ương chớp chớp mắt: “Nhưng mà hiện giờ Thất di nương bệnh nặng, nghe nói phụ thân đã ra lệnh, để phòng ngừa lây bệnh, không cho bất cứ ai đến thăm.”
Hoạ Mi cười nói: “Tam tiểu thư, buổi tối vụng trốm đến thăm, không phải là được sao? Đến lúc đó nô tỳ xem chừng cho tiểu thư, nếu có người đến sẽ thông báo trước với tiểu thư, như vậy không phải là không có ai phát hiện sao?”
Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, ngoài mặt vẫn do dự: “Phụ thân biết ta vi phạm mệnh lệnh, nhất định sẽ giận dữ.”
Hoạ Mi nói: “Nô tỳ không dám khuyên tiểu thư, tự bản thân tiểu thư nghĩ xem, Thất di nương là mẹ đẹ của tiểu thư đấy! Lão gia biết cho dù có tức giận, cũng không làm gì tiểu thư đâu!”
Hoạ Mi muốn bảo mình đi thăm mẹ đẻ để chọc giận phụ thân? Không, việc này không đơn giản như thế. Lí Vị Ương cười, bộ dáng như bừng tỉnh: “Hoạ Mi, ngươi thật thông minh! Ta suy nghĩ đã, quyết định giờ đi rồi sẽ nói cho ngươi!”
Nhìn Hoạ Mi rời đi, ánh mắt Lí Vị ương biến thành lạnh lùng, phía sau rèm, Bạch Chỉ lặng lẽ đi ra: “Tam tiểu thư, trăm ngàn lần đừng nghe lời nha đầu kia!”
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, nhíu mày, nói: “Vì sao?”
Bạch Chỉ dừng lại một lúc, nhưng thật sự không muốn nhìn thấy chủ tử mắc mưu, nói: “Tiểu thư, tiểu thư đừng trách nô tỳ lắm miệng, ngày phòng đêm phòng, chỉ sợ trộm trong nhà khó phòng, những lời Hoạ Mi nói hôm nay làm người khác không thể không nghi ngờ.”
Tâm tư Bạch Chỉ không ngờ cũng nhanh nhẹn như thế! Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Lòng tham không đáy, rắn cũng muốn nuốt voi, có những người, không thể chịu nổi khi thấy ta sống an ổn qua ngày!” Nói xong, nàng quăng đôi giày thêu mới tinh kia sang một bên.
Bạch Chỉ sửng sốt, lập tức nói: “Tam tiểu thư, tiểu thư đã biết, vậy thì càng không thể đi.”
Ngón trỏ Lí Vị Ương nhẹ nhàng duối ra, gõ nhịp trên mặt bàn, vẻ tươi cười trên mặt càng sáng lạn: “Không, không đi không được!”
Buổi chiều hôm đó Lí Vị Ương nói với Hoạ Mi, giờ Tuất sẽ cùng nàng ta hai người đến vấn an Thất di nương. Ai ngờ mặt trời vừa mới xuống núi, chỉ mới giờ Dậu, Lí Vị Ương đã lặng lẽ dẫn theo Bạch Chỉ, hai người đi từ cửa sau ra khỏi viện.
“Tam tiểu thư, không phải tiểu thư đã hẹn với Hoạ Mi đi vào giờ Tuất sao, hiện giờ vẫn còn sớm —— “
Lí Vị Ương mỉm cười, ánh mắt sáng long lanh, mang theo sự gian xảo: “Nếu chờ đến lúc đó mới đi, thì vừa vặn giẫm phải bẫy!” Mẹ ruột nhất định phải đi thăm, chỉ có điều giờ đi thăm không thể quyết định tuỳ tiện, phải để Đại phu nhân trở tay không kịp, cũng để lại cho mình một khoảng thời gian hoãn lại nhất định, để người có âm mưu cho rằng kế sách đã đạt được!
Đi đường cẩn thận tránh đụng phải người khác, Lí Vị Ương cùng Bạch Chỉ đến Nam viện. Viện này rất hoang vắng, tường gạch hai bên cỏ dại đã mọc rất dài, nơi tận cùng viện chỉ có ba căn phòng, trong viện không người hầu hạ.
Vừa đi tới cửa, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Lí Vị Ương đã thay quần áo nha đầu từ trước khi đi, cố ý cúi đầu, đi phía sau Bạch Chỉ. Bạch Chỉ bước vào viện, thì thấy một tiểu nha đầu chào đón, tiểu nha đầu này trên người mặc áo váy bông đã phai màu, lộ ra vài chỗ bị bẩn. Nàng ấy nhìn thấy Bạch Chỉ, hai mắt mở to kinh ngạc: “Cô là —— “
Bạch Chỉ cười mở hộp đồ trong tay ra cho nàng ấy xem: “Nô tỳ phụng lệnh Tam tiểu thư, đưa canh gà cho di nương.”
Tiểu nha đầu lập tức phát hoảng, người không phải vừa mới đến, sao giờ lại mang đồ ăn tới, nàng vội nói: “Hai vị tỷ tỷ, Triệu ma ma cũng nói theo lệnh của Tam tiểu thư tới gặp di nương, đang nói chuyện ở bên trong mà!”
Triệu ma ma? Ma ma làm việc vặt trong viện của mình? Hô hấp của Lí Vị Ương như ngừng lại, trong lòng lập tức có dự cảm kỳ dị, nàng bỏ lại hai người kém rèm lên, bước nhanh vào trong. Trong phòng chỉ có hai ba rương tủ bằng gỗ, trên bàn đặt một bình hoa cũ, cửa sổ đóng chặt, không khí bức bí. Nhưng mà tập trung nhìn kỹ, tình hình bên trong làm lòng nàng chấn động, Triệu ma ma đang bưng một chén canh bón cho phu nhân nhu nhược nằm trên giường, Lí Vị Ương không nghĩ ngợi chút nào, bước hai bước lên phía trước, mạnh tay lật đổ bát canh kia!
Triệu ma ma bị canh đổ ra đầy người, giận tím mặt, ngay lập tức mắng: “Nha đầu chết tiệt từ đâu đến!”
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: “Triệu ma ma, mắt ngươi mờ rồi sao, ngay cả ta cũng không nhận ra!”
Triệu ma ma nhìn rõ người trước mắt là ai, lập tức phát hoảng, không phải Hoạ Mi nói Tam tiểu thư thật lâu sau mới đến sao?! Sao bây giờ đã ở đây rồi!
“Ai bảo ngươi đưa canh cho Thất di nương!” Giọng nói của Lí Vị Ương cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không giống một thiếu nữ yếu đuối mới mười ba tuổi, Triệu ma ma bị khí thế của nàng làm chấn động, nói chuyện lắp bắp: “Là… là…”
“Vị Ương? Con là Vị Ương sao?!” Phu nhân trên giường sửng sốt, sau đó mới phản ứng được, vội vàng nắm lấy tay Vị Ương!
Thất di nương thật sự rất thanh tú, tuổi còn trẻ, nhưng dung nhan đã tiều tuỵ, trên má một chút thịt cũng không có, vòng ngọc đáng thương trên cổ tay lắc tới lắc lui bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra.
Lần đầu tiên thấy mẫu thân ruột thịt, hốc mắt Lí Vị Ương không tự chủ được mà đỏ lên, nhưng mà nàng chớp chớp mắt, không trả lời Thất di nương, mà chỉ xuống đất nói: “Triệu ma ma, ai cho ngươi lá gan này, dám mưu hại Thất di nương?!”
Triệu ma ma vừa định nguỵ biện, lúc này lại nhìn thấy mấy con kiến đã chết trên đất, hiển nhiên là do ăn phải bát canh kia, bà biến sắc, không nói được lời nào, xoay người chạy ra bên ngoài.
Lí Vị Ương giọng lạnh lùng: “Hai người các ngươi, bắt lấy bà ta!”
Bạch Chỉ cùng tiểu nha đầu liếc nhau, lập tức một trái một phải bắt lấy Triệu ma ma! Triệu ma ma liều mạng giãy dụa, đột nhiên Lí Vị Ương đi nhanh đến chỗ bà ta, nâng tay mạnh mẽ cho bà ta một bạt tai, đánh rất vang.
“Cái tát này đánh ngươi dám mưu hại Thất di nương!”
Triệu ma ma tức giận đến há mồm kêu đau: “Tam tiểu thư, lão nô là phu nhân thưởng cho tiểu thư, tiểu thư không thể đánh ta…”
Không chỉ đánh ngươi, còn muốn trừ bỏ ngươi! Chỉ trong chớp mắt, tâm tư Lí Vị Ương suy nghĩ rất nhanh, nàng cầm lấy bình hoa trên bàn, từ trên cao giơ lên trên đầu Triệu ma ma, Triệu ma ma kinh hoàng nhìn nàng, tay Lí Vị Ương giơ trên cao, nhưng đối diện với ánh mắt kia, nàng dù sao cũng không thể đập xuống. Lý trí nói với nàng, hiện giờ nàng phải giải quyết dứt khoát, nhưng tận đáy lòng, tự tay chặt đứt tính mạng một con người, thật sự đáng sợ!
“Tam tiểu thư, nếu động đến ta, sẽ không gánh vác được –” Triệu ma ma thấy nàng do dự, lập tức hô lên.
Nhưng mà chính hai câu này, làm Lí Vị Ương hạ quyết tâm!
Nàng dùng hết sức lực toàn thân, bình hoa đập thật mạnh lên đầu Triệu ma ma, Triệu ma ma lập tức chảy máu khắp đầu, hai mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn!
Tiểu nha đầu phát hoảng, lập tức buông lỏng tay, Triệu ma ma như lợn chết ngã lăn xuống đất, máu chảy ròng ròng.
“Sợ cái gì! Bà ta tới mưu hại Thất di nương, kết quả này là gieo gió gặt bão!” Sắc mặt Lí Vị Ương trắng bệch đặt bình hoa xuống, tỉnh táo lại, nhưng nhìn ba người còn lại trong phòng đều đang ngây ra.
Bạch Chỉ còn trấn định cúi người xuống, thăm dò hơi thở, sau đó run run nói: “Hình như… hình như không còn thở nữa!”
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn Triệu ma ma, lão nô tài này nghe theo lệnh Đại phu nhân đến giết Thất di nương, nếu mình làm theo thời gian ước định, lúc đó chỉ sợ mẹ ruột đã chết mất rồi, nếu vừa rồi nàng mềm lòng buông tha cho lão nô này, vừa quay đầu Triệu ma ma sẽ nói lại mọi chuyện với Đại phu nhân, mẹ con mình chỉ có đường chết! Nàng tuyệt đối không làm sai!
“Tiểu thư, bây giờ nên làm gì?” Trên đầu Bạch Chỉ một giọt mồ hôi rơi xuống, vừa vặn dừng trên lông mi nàng, tính cách Tam tiểu thư không phải cứng cỏi bình thường, nàng đã xác định cùng chỗ với vị tiểu thư này, tuyệt đối không được phản bội chủ tử!
Lí Vị Ương định nói, Thất di nương trên giường vừa nhìn đã hiểu ra tất cả, vội vàng nói: “Thuý Nhi, ngươi đi tìm bao tải, sau đó bỏ bà ta vào đó, buộc đá nặng ném xuống hồ sen sau cửa sổ chúng ta, động tác nhất định phải nhanh lên, nghe thấy chưa!”
Lí Vị Ương rất tự tin, lão phu nhân uống trà này, chắc chắn sẽ uống không nổi trà do những người khác pha, bởi vì năm đó Thác Bạt Chân đam mê thưởng thức trà, bản thân mình vì để hắn được vui vẻ, đặc biệt đi tìm các vị danh sư học tài nghệ pha trà, học trọn vẹn suốt tám năm, nàng dám nói, kỹ năng pha trà này, không ai có thể vượt trội hơn! Hơn nữa nàng cũng không sợ Đại phu nhân sẽ tra ra cái gì, bởi vì các tiểu thư ở Lí gia Bình thành mỗi người đều biết pha trà, mà nàng ở Bình thành ngây người lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, kỹ nghệ pha trà cao cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Hiển nhiên Mạnh thị rất vừa lòng với trà này, nhìn Lí Vị Ương, tươi cười cũng ấm áp hơn trước rất nhiều: “Con pha trà không giống người bình thường, là học từ danh sư ở đâu thế!”
Kiếp trước bởi vì Lí Vị Ương là thứ nữ sinh vào tháng hai, luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, gần như trong tất cả các trường hợp đều ngồi lặng yên không một tiếng động làm quần chúng, càng chưa từng nói chuyện thân cận như vậy với lão phu nhân, nhưng lúc này nàng không hoang mang chút nào, cười nói: “Hồi bẩm lão phu nhân, lúc còn ở Bình thành, nhà bọn họ đã mời Đổng Tam Nương đến dạy các tiểu thư pha trà, con cũng đi theo học được một ít, chỉ sợ tài nghệ nông cạn, khó phù hợp với nơi thanh nhã.”
Sắc mặt Đại phu nhân càng thêm khó coi, đến ngay cả Lí Trường Nhạc cũng nhíu mày. Đi theo học được một ít? Đã có thể pha được trà như vậy? Nếu ngay từ đầu học nghiêm túc, chẳng phải là ——
Tam Nương tử Đổng gia là đại sư pha trà nổi danh, chỉ tiếc đi đứng không tiện, nên chưa bao giờ bước ra khỏi Bình thành, Lí Trường Nhạc cũng từng nghĩ đến chuyện mời nàng ấy đến đây, nhưng chưa có duyên phận, nghe xong lời này, trong lòng một người tâm cao khí ngạo như Lí Trường Nhạc, tương đương là một dạng khiêu khích.
Lí Vị Ương nhìn thấy hết biểu cảm của hai mẹ con bọn họ, nhưng không thể hiện ra trên nét mặt, cười nói: “Lão phu nhân, có thể mượn chén trà một chút không?”
Mạnh thị khẽ gật đầu, Lí Vị Ương bước lên phía trước, nhẹ nhàng bưng lên chén trà bên cạnh Mạnh thị, nhẹ nhàng đung đưa, sau đó để lộ chén trà, lão phu nhân nhìn xuống, thấy trong chén trà vừa mới uống một ngụm, hiện ra một đoá hoa mẫu đơn, hơi nước bốc lên, mang theo một loại cảm giác mộng ảo.
Nhị phu nhân Ôn thị ngồi bên tò mò, cũng nhích lên xem, vừa nhìn vào trong chén, lập tức kinh ngạc nói: “Không ngờ còn có thể biến ra hoa cỏ, đúng là tài nghệ tuyệt vời!”
Sắc mặt Lí Trường Nhạc biến đổi, bỗng dưng nàng đứng dậy, đi tới chính mắt xác nhận đoá hoa mẫu đơn kia, nhất thời không nói được gì.
Lí Vị Ương cười nói: “Chỉ là chút tài mọn, nhưng lại đổi được nụ cười của lão phu nhân. Năm đó vị Đổng Tam Nương kia có thể biến ra cảnh sơn thuỷ, đúng là làm người khác ca ngợi không ngừng.”
Chút tài mọn? Chỉ sợ trước mắt toàn bộ Kinh đô cũng không có người biến được ra hình ảnh này. Mạnh thị nhìn chằm chằm chén trà, thấy đoá hoa mẫu đơn dần dần biến mất, cúi đầu than nhẹ.
Đúng lúc này, ánh mắt Ôn thị đột nhiên hơi nheo lại, nói: “Tam tiểu thư, tay áo sao lại thế kia?”
Lí Vị Ương lúc để tay buông thõng thì không nhìn ra, nàng vừa đung đưa chén trà một lát, áo ngoài xốc lên, vô tình để lộ ra tay áo chỉ còn ngắn một nửa, Lí Vị Ương chính là đang chờ câu nói này, lập tức buông tay áo xuống, ngượng ngùng nói: “Không có gì.”
“Cái gì mà không có gì! Rõ ràng là xiêm y bên trong quá ngắn mà!” Con gái của Ôn thị, cũng chính là Nhị tiểu thư Lí Thường Như sinh ra đã có bộ dáng má đào mắt hạnh, lúc nào cũng long lanh ngập nước, lúc này cố ý la hoảng lên, như thể phát hiện ra bí mật to lớn nào đó.
Vừa nghe được lời này, Đại phu nhân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt sắc bén như đao chém đến tận xương cốt, nở nụ cười, chậm rãi nói: “Vị Ương, rốt cuộc là sao vậy?” Tuy bà đã cố gắng che dấu đi, nhưng giọng điệu cứng ngắc ai nghe cũng có thể nhận ra.
Lí Thường Như hăng hái chớp chớp mắt, nói: “Đại bá mẫu, người không nhận ra sao? Vị Ương mặc xiêm y không vừa người! Ai da, đúng là đáng thương, ngay cả xiêm y vừa người cũng không có!”
Lí Vị Ương mắt nhìn xuống dưới đất, vẻ mặt bất an cùng áy náy. Trong lòng lại cười lạnh, Đại phu nhân xem trọng nhất là thể diện khi gặp lão phu nhân cùng các chị em trong gia đình, bà đã không chuẩn bị đồ đạc đầy đủ cho mình, thì mình cần gì phải giữ lại thể diện cho bà ta? Cho dù thêm chán ghét mình, nhưng thanh danh khắc nghiệt với thứ nữ truyền ra ngoài, đối với đường quan của phụ thân Lí Thừa tướng vô cùng bất lợi, lão phu nhân sao có thể không xen vào?!
Lúc này, nghe thấy Ôn thị “Ha” một tiếng cười lớn, cao giọng nói: “Đại tẩu, chẳng lẽ ngay cả một bộ xiêm y tỷ cũng chưa làm cho Vị Ương đấy chứ! Con bé đã trở lại hơn một tháng rồi mà!”
Lão phu nhân Mạnh thị nhàn nhạt nhìn Đại phu nhân, trong mắt lộ ra sự không kiên nhẫn.
Đại phu nhân dù có hàm dưỡng, nhưng lúc này mặt cũng biến thành màu gan heo, đỏ bừng lên. Lí Trường Nhạc ngồi bên vội vàng đứng lên nói: “Mẫu thân đã nói từ trước sẽ làm cho Vị Ương bốn bộ xiêm y, sao vẫn chưa đưa đến nơi! Nhất định là hạ nhân chậm trễ rồi!” Nói xong, Lí Trường Nhạc nhìn về phía Vị Ương, giọng điệu mang theo ba phần trách cứ, bảy phần thương tiếc, như đang nhìn tiểu muội mình thương yêu nhất, nhưng mà đáy mắt lại lạnh như băng: “Tam muội đúng thật là, xiêm y không đủ thì cứ nói với tỷ, mặc xiêm y như vậy ra ngoài, chẳng phải cũng làm mất mặt cả mẫu thân sao?”
Lí Vị Ương khoé môi khẽ nhếch, không hề có ý sợ hãi: “Đại tỷ nói rất phải, nhưng mà vóc người Vị Ương không giống đại tỷ, thật sự không mặc vừa y phục cũ của đại tỷ, nếu không đã sớm tới cửa làm phiền.”
Đường đường là thiên kim phủ Thừa tướng, tuy rằng là thứ nữ, nhưng vẫn là một tiểu thư, sao có thể mặc lại y phục cũ của tỷ tỷ được? Lí Vị Ương biết rõ Lí Trường Nhạc không có ý để nàng mặc lại y phục cũ, nhưng cố tình dùng những lời này để chặn miệng nàng ta, làm những lời Lí Trường Nhạc định nói bị đẩy ngược lại xuống ngực, trong ngực cũng thấy đau, cơn tức bùng lên, đám thứ muội trong nhà làm gì có ai không kinh sợ nể phục lời nói của mình, Lí Vị Ương này điên rồi sao!
Đại phu nhân đương nhiên không thể tức giận, thường ngày bà cho dù có tức giận, cũng sẽ không lớn tiếng nói chuyện, đây là thể diện của thế gia, bà có xuất thân cao quý, tất nhiên không giận mà uy mới thể hiện được sự tôn quý của bà. Hôm nay Lí Vị Ương mặc quần áo nhỏ như vậy lên người, chẳng khác nào đánh một cái tát lên mặt bà!
Trong phòng, bỗng chốc an tĩnh lại, tĩnh lặng đến mức mọi người có thể nghe thấy được tiếng tim đập của bản thân.
Lí Vị Ương biết, hiện giờ chống đối với Đại phu nhân là không sáng suốt, nhưng nói đi nói lại, kiếp trước mình an phận thủ thường, cũng không tránh được vận mệnh của một quân cờ, còn chẳng bằng xuống tay trước! Nàng đang đánh cược, đánh cược lão phu nhân có muốn bảo vệ thể diện Lí phủ hay không!
Tử Yên đi theo Lí Vị Ương đến đây, bàn tay trong tay áo nắm lại thật chặt, ngón tay dùng sức nên trắng bệch như tuyết, thân mình run run. Nhưng Lí Vị Ương vẫn mỉm cười, không hề có bộ dáng sợ sệt.
Mạnh thị nhìn Đại phu nhân, thản nhiên nói: “Lão đại, con cũng quá sơ sót rồi!”
Trước giờ lão phu nhân mặc kệ chuyện trong phủ, cũng chưa bao giờ giáo huấn mình, tuy chỉ nói có một câu, nhưng thể hiện sự đồng tình với tủi thân của Lí Vị Ương. Cơn tức của Đại phu nhân tán loạn khắp thân người, mặt càng lúc càng đỏ lên, hơi thở biến thành dồn dập, bà đứng bật dậy, đã tức giận thật sự, tức giận đến không thể chịu nổi, bà ở Lí gia tuy là chủ mẫu đương gia, nhưng mà lão gia làm Thừa tướng trong triều, coi trọng nhất thể thống quy củ, lão thái thái vạn lần không thể đắc tội! Nhị phòng lại lúc nào cũng như hổ rình mồi! Cho nên, có những chuyện bà chỉ có thể nhịn xuống.
Bà là, hơn nữa còn phải là Đại phu nhân công chính nghiêm minh của Lí gia, là một mẹ cả đoan trang khoan dung! Lí Vị Ương chỉ một thứ nữ, muốn sửa trị Lí Vị Ương, giáo huấn nó biết rõ thân phận của mình, thì trước mắt không nên nóng lòng, tương lai sẽ còn nhiều cơ hội. Cho nên, bà giận tái mặt, đột nhiên nghiêm khắc hét lên với Lâm ma ma thân tín đứng bên cạnh: “Quỳ xuống!”
Bỗng chốc Lâm ma ma ngây ngẩn cả người, mọi người trong phòng cũng ngây ra
Chương 14: Mẹ cả nhỏ máu
Sắc mặt Đại phu nhân đã khôi phục sự bình tĩnh, xem ra, vẫn là Đại phu nhân ung dung quý phái, bà lạnh lùng trách cứ Lâm ma ma: “Để người khác làm ta vẫn thấy lo lắng, nên đặc biệt để ngươi đi làm! Ta dặn đi dặn lại, nhanh chóng đem quần áo mới đến đó! Ngươi sao có thể chậm trễ như thế? Vị Ương là Tam tiểu thư Lí gia chúng ta, đường đường là thiên kim Thừa tướng, sao có thể khoan dung sự chậm trễ của các ngươi! Ngươi xem đi, bảo Tam tiểu thư mặc loại xiêm y này đi ra ngoài, còn đạo lý gì nữa! Rõ ràng muốn châm ngòi chia rẽ mẹ con chúng ta, để người khác phỉ nhổ ta là mẫu thân khắc nghiệt Tam tiểu thư hả?!”
Lí Vị Ương nghe xong, trên mặt cực kỳ cung kính, trong lòng lại cười lạnh, quả nhiên là Đại phu nhân, từng câu nói đến trọng điểm. Những lời này mình cũng có thể nói, nếu như vậy, Đại phu nhân sẽ mất hết thể diện trước mặt mọi người, nhưng nếu tự Đại phu nhân nói, tương đương định tội danh cho Lâm ma ma.
Lâm ma ma lập tức phản ứng kịp, quỳ xuống đất khóc lóc nức nở nhận sai, nói mình nhất thời sơ ý, xiêm y đã làm xong hết, nhưng vẫn chưa bảo người đem sang, do bà năng lực kém… Trong lòng thì đang âm thầm hối hận, tuy bên ngoài Đại phu nhân phân phó làm xiêm y cho Tam tiểu thư, nhưng bà biết, Đại phu nhân chỉ làm bộ làm tịch thế thôi, nguyên nhân là vì lần trước Đại tiểu thư bị liên luỵ nên mới không vui, sao có thể thật sự may xiêm y cho Lí Vị Ương! Nói chính xác ra hai ngày này còn đang chờ Lí Vị ương đến cửa xin tha thứ, ai ngờ lại lan đến tận chỗ lão phu nhân!
Tam tiểu thư này, nhìn có vẻ yếu đuối, thực tế lại cắm gai đầy người! Nàng ta rất thông minh! Nếu nàng ta ngốc một chút, đến chỗ Đại phu nhân đòi công đại, chắc chắn sẽ mất hết thể diện, mà nàng ta lại cố tình nhân lúc Nhị phòng đang ở đây trình ra trước mặt lão phu nhân, lúc này Đại phu nhân có nghiến nát răng cũng không thể không nhịn xuống!
“Còn không đi nhận sai với Tam tiểu thư!” Lí Trường Nhạc quát lớn.
Nàng ta dung mạo xinh đẹp, cho nên nói chuyện cũng thấy tao nhã, nhưng Lí Vị Ương nghe, lại thấy giả nhân giả nghĩa cùng đáng ghét không lời nào nói hết. Vị Ương không giống với đám người Lí Thường Hỉ, các nàng ấy trăm phương nghìn kế lấy lòng Đại phu nhân, tương lai cầu được nhân duyên tốt, nhưng mà Lí Vị Ương quá rõ ràng, Đại phu nhân chỉ muốn đem bán từng người các nàng đi, biến thành đá lót đường cho Lí Trường Nhạc!
Diễn trò một lượt, Lâm ma ma quỳ xuống nhận sai bồi tội với Lí Vị Ương: “Tam tiểu thư, đều do nô tỳ nhất thời sơ sẩy, để tiểu thư chịu oan ức, nô tỳ lập tức bảo người đem quần áo mới đến cho người, tuyệt đối cam đoan sẽ hợp ý người.”
Lí Vị Ương như phát hoảng, vội vàng lui về phía sau một bước, nhìn về phía Đại phu nhân: “Mẫu thân, việc này, thật ra…” Nàng nói rất chậm, như muốn cầu xin cho Lâm ma ma, nhưng nói rất chậm chạp mãi không hết câu.
Đại phu nhân rất dịu dàng đáp: “Vị Ương, con yên tâm, tất cả cứ giao cho mẫu thân, về sau ở trong phủ con thấy thiếu cái gì, mẫu thân tất nhiên sẽ thay con xử lý đám nô tài lười biếng đó!”
Lí Vị Ương cảm kích cúi người: “Đa tạ mẫu thân, mọi thứ đều do mẫu thân làm chủ.” Nhưng mà, trong lòng nàng rõ ràng, qua chuyện hôm nay, ít nhất người ngoài, sẽ không dám khinh thường nàng!
Mạnh thị đánh giá Lí Vị Ương, vẫy vẫy tay với nàng, nói: “Lại đây, đứa nhỏ.”
Lí Vị Ương đi qua, Mạnh thị phất tay với La ma ma, cười nói: “Con đã đến đây một tháng rồi, ta muốn tặng con thứ gì đó.”
La ma ma hiểu ý, không bao lâu sau cầm ra một cái tráp nhỏ khắc hoa, mở ra nhìn thấy, bên trong đầy đồ trang sức. Lí Thường Hỉ nhìn thoáng qua, thấy trong đó có trâm cài hoa hải đường phú quý bản thân luôn muốn xin Mạnh thị, trâm cài kia chạm trổ tinh tế, bên trên điêu khắc một đoá hoa hải đường toả sáng lấp lánh, giá trị xa xỉ, tốn không biết bao nhiêu thời gian công sức ở chỗ Mạnh thị mà lão phu nhân không hề để ý đến, hôm nay không ngờ lại đem cho Lí Vị Ương! Mắt nàng lập tức trần ngập ghen ghét, trừng mắt với Lí Vị Ương, đỏ cả mắt!
Lí Vị Ương cũng bất ngờ, nàng không ngờ lão phu nhân lại tặng tráp cho mình, trong lòng lập tức có dòng nước ấm chảy qua, tổ mẫu làm như vậy, hiển nhiên là nói cho mọi người biết, trong lòng bà có người cháu gái Lí Vị Ương này!
Trong lòng Lí Vị Ương, lúc này tràn ngập cảm kích với lão phu nhân. Hành vi của mình, chẳng những không trách tội, còn biến bản thân thành chỗ dựa cho nàng, nàng không nói thêm lời nào nữa, chỉ quỳ xuống, dập đầu thật sâu với lão phu nhân: “Đa tạ lão phu nhân, ân điển của người, cháu gái ghi nhớ trong lòng.”
Chỉ một câu nói, Mạnh thị đã biết, Lí Vị Ương hiểu ý của bà, thản nhiên lộ ra một nụ cười.
Sắc mặt Đại phu nhân trong nháy mắt cứng ngắc đến tột đỉnh, Ôn thị bên cạnh nhìn thấy, cười thầm trong lòng, vào những thời điểm này, làm những chuyện khiến Đại phu nhân ngột ngạt, bà đều vui vẻ làm, vì thế bà lập tức lấy xuống cây trâm phượng bằng vàng ròng trên đầu mình, đặt vào tay Vị Ương: “Đến đây, đây là quà Nhị thẩm cho con, hài tử ngoan, cầm lấy đi.”
Lí Vị Ương trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nhận lấy, liếc mắt nhìn về phía Đại phu nhân, nhìn thấy khuôn mặt bà đã giận đến xanh lét, lần này không nhìn Lí Vị Ương nữa, mà nhìn về phía Ôn thị, Ôn thị lại không hề để ý đến, cười càng thoải mái hơn.
Lí Trường Nhạc đã hồi phục vẻ thong dong thường ngày, nhẹ ho khan một tiếng, Đại phu nhân lập tức phản ứng lại, hai mắt nhìn thẳng Lí Vị Ương, làm bộ người lớn không thèm để ý đến, từ ái cười nói: “Nữ nhi ngoan mau đến đây! Lễ vật của mẫu thân đã chuẩn bị sẵn cho con, nhân dịp hôm nay tặng luôn cho con vậy.”
Lúc trước Đại phu nhân đã ban cho Lí Vị Ương một ít đồ trang trí nhìn qua có vẻ đáng giá, nhưng thực tế không có chút tác dụng nào. Hiện giờ thấy lão phu nhân đã đi trước, lại có Ôn thị chèn ép, không thể không làm ra vẻ.
Nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Đại phu nhân nín nhịn sự tức giận, từ trên cổ tay lấy xuống vòng tay dương chi bạch ngọc, bộ dáng đau lòng đeo vào cổ tay Lí Vị Ương: “Đây là đồ tốt từ trong cung triều trước lấy ra, con hãy nhận lấy đi.”
Lí Vị Ương đã từng làm Hoàng hậu, những thứ đồ vàng ngọc, nàng liếc mắt đã có thể nhìn ra, Tưởng thị không nói sai, lễ vật lần này đúng là giá trị xa xỉ, nàng mỉm cười: “Đa tạ mẫu thân.”
Miệng Đại phu nhân vì giận mà hơi lệch đi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Cảm tạ gì chứ, đúng là đứa nhỏ khờ!”
Lí Thường Hỉ oán giận như muốn phóng độc, khoé môi hàm chứa sự châm chọc: “Vị Ương, ngươi đúng là phát tài rồi! Vòng tay này của mẫu thân muốn giữ lại cho Đại tỷ, hôm nay cũng đem ra cho ngươi!”
Lí Vị Ương vừa nghe xong, lập tức đưa tay định tháo ra: “Vậy sao? Thế thì Vị Ương không thể nhận được!”
Đại phu nhân sao có thể để nàng tháo ra, hung dữ trừng mắt nhìn Lí Thường Hỉ, quay đầu thay bằng vẻ tươi cười ấm áp, vỗ vỗ tay Lí Vị Ương: “Hài tử ngốc, con cũng là bảo bối trong lòng ta, cho con thì có gì không đúng! Mau nhận lấy, bằng không mẫu thân sẽ thành người không hào phóng!”
Lí Vị Ương thấy bộ dáng Đại phu nhân miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, trong lòng rất vui vẻ, miệng đáp: “Vậy thì đa tạ mẫu thân!”
Lí Thường Hỉ hận đến hai mắt mở to, Lí Trường Nhạc lại thản nhiên dời ánh mắt đi, nhìn về phía lô hương làm bằng bạc pha đồng khắc hoa văn cánh hoa sen khảm bảo châu, nghĩ thầm Ngũ muội chung quy vẫn là thứ nữ, mẫu thân giáo dưỡng lâu như vậy, vẫn không thể tốt hơn được. Một cái vòng tay có là gì đâu? Hôm nay lão phu nhân rõ ràng đã cho Lí Vị Ương thể diện, chẳng lẽ mẫu thân lại đối nghịch với bà? Chẳng phải để cho Nhị phòng có cơ hội chế giễu!
Lúc Lí Vị Ương rời đi, La ma ma đuổi theo đến hành lang, cười nói: “Tam tiểu thư, lão phu nhân nói, sau này mỗi ngày mời tiểu thư đến đây pha trà cho người, vậy có được không?”
Lí Vị Ương vội vàng nói: “La ma ma sao lại nói vậy, tẫn hiếu với lão phu nhân là chuyện phải làm.”
Thấy nàng nhu thuận, La ma ma khẽ cười, không uổng công lão phu nhân cất nhắc nàng, đúng là người có hiểu biết.
Lí Vị Ương trở lại phòng, mở tráp lão phu nhân cho, mới phát hiện bên dưới còn một tầng nữa, kéo vải đỏ ra, thấy mười đĩnh bạc trắng bóng.
Tử Yên khẽ hô lên một tiếng, gần như nói không nên lời.
Tay Lí Vị Ương dừng lại, tất cả những thứ ban cho đều không thực tế, không thể bán cũng không thể thưởng cho hạ nhân, chỉ riêng bạc, mới là thứ quan trọng nhất, lão phu nhân biết hôm nay chỉ là tuồng kịch mình diễn, nhưng vẫn lặng lẽ cho mình bạc… Vì sao?
Chương 15: Thiết kế bẫy
Đại phu nhân trở lại Phúc An viện của mình, không nói một câu, ngồi xuống uống trà, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn xanh mét.
“Lí Vị Ương nha đầu đáng chết, bây giờ gan càng ngày càng lớn! Dám ra mặt chống đối mẫu thân!” Lí Thường Hỉ vừa nghĩ đã thấy hận, không nhịn nổi phải nói ra.
Đại phu nhân nâng mắt, nhìn nàng ta một cái, khoé miệng rủ xuống, không nói một lời.
“Ngũ muội muội, muội sao có thể nói Tam muội như vậy? Không có quy củ gì cả!” Lí Trường Nhạc nhíu mày, tuy nàng cũng cảm thấy Lí Vị Ương nhất định phải nhận giáo huấn, nhưng trước mặt người khác, nàng vẫn muốn bảo trì phong phạm hoàn mỹ của Đại tiểu thư.
Lí Thường Hỉ hừ lạnh, nói: “Đại tỷ, lúc trước mẫu thân không phải đã sai người đi điều tra nàng ta sao, nói nàng ta vừa vô dụng vừa nhát gan, giờ xem nàng ta, nói chuyện vô cùng cẩn trọng, hơn nữa không hề có bộ dáng nhát gan – không giống với điều tra chút nào.”
Đại phu nhân tức giận lườm, sau đó lại hỏi: “Thường Hỉ, ngươi có chủ ý gì?”
Thường Hỉ nhìn Đại phu nhân, nhẹ nhàng mở miệng: “Mẫu thân, theo nữ nhi thấy, nha đầu người đưa qua đó nên phát huy công dụng rồi đấy.”
Đại phu nhân dừng một lát, rồi mới cười rộ lên: “Con nói rất đúng.”
Ánh mắt Lí Thường Hỉ khẽ chuyển, mang theo một tia âm u lạnh lẽo: “Hiện giờ tuy lão phu nhân che chở nàng ta, nhưng nếu nàng ta chọc giận phụ thân thì sao? Mọi người nhất định sẽ nhớ đến nàng ta là tai hoạ sinh vào tháng hai, đến lúc đó…”
Nàng không nói rõ ràng ra, chỉ nhìn chằm chằm Đại phu nhân, tươi cười đầy mặt.
“Nha đầu con, đúng là tâm tư linh hoạt.” Vẻ tươi cười càng đậm hơn: “Dù sao, đây cũng là chủ ý không tồi.”
Lí Thường Hỉ vui vẻ ra mặt, chạy qua lấy lòng nói: “Mẫu thân, hôm nay mẫu thân cho nha đầu kia vòng tay!”
Đại phu nhân mỉm cười, phân phó Lâm ma ma đứng bên mang đến một đôi trâm phượng bằng phỉ thuý, đưa cho Lí Thường Hỉ: “Một cái cho con, một cái cho Tứ tỷ con.”
Tứ tỷ có bỏ ra chút sức lực nào đâu! Lí Thường Hỉ trước giờ đều thấy chướng mắt tỷ tỷ ruột chất phác này, trong lòng quyết định giữ lại cả hai cái trâm, sau đó nói tạ ơn Đại phu nhân.
Lí Thường Hỉ không quá ngu ngốc, nhưng cũng không quá thông minh, Đại phu nhân hài lòng gật đầu, bà cần Lí Thường Hỉ nghe lời, hơn nữa có chuyện đều muốn xông lên trước, thay bà làm tất cả những chuyện ti tiện, tránh cho tay mình và Trường Nhạc lây dính máu tươi.
Nói chuyện phiếm một lúc, Lí Thường Hỉ mới phấn khởi rời đi.
“Mẫu thân, mẫu thân đối xử với muội ấy quá mức độ lượng.” Lí Trường Nhạc nhìn bóng lưng Lí Thường Hỉ, thản nhiên nói, “Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ muội ta không biết nặng nhẹ, gan càng ngày càng lớn.”
“Nha đầu ngốc, chính là muốn nó như thế.” Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Có Nhị phòng lòng dạ hẹp hòi bên kia, lão Ngũ bên này xảo quyệt, cộng thêm một lão Tứ chất phác, mới phụ trợ được con.”
Lời này có ý gì, Lí Trường Nhạc nghe xong đã hiểu rõ ràng, nhẹ nhàng cười, ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân: “Mẫu thân, hiện giờ không phải có thêm một Tam muội thông minh lanh lợi sao?”
Đại phu nhân nhếch khoé miệng: “Nha đầu Vị Ương kia đúng là không ngu ngốc, nhưng mà rất nhanh thôi – nó sẽ phạm sai lầm!”
Từ lúc Lí Vị Ương diễn trò trước mặt lão phu nhân, chưa đến một ngày quần áo mới đã đưa đến, xuân hạ thu đông mỗi mùa bốn bộ. Lí Vị Ương chọn bộ áo váy nhuộm rõ ràng, màu đỏ nhũ bạc nhu hoà có gắn hoa, nhẹ sờ, sợi bông bên trong áo váy, một lớp rất dày, cho dù mặc giữa mùa đông, cũng thấy ấm áp.
Điều này chứng minh, trận kia đã đánh rất thành công!
Lí Vị Ương ngồi trong phòng, vừa uống trà nóng, vừa tính xem bạc lão phu nhân cho nên dùng thế nào, Hoạ Mi chạy từ ngoài vào, trên tay cầm một đôi giày thêu rất đẹp: “Tam tiểu thư, nô tỳ thấy giày tiểu thư đã cũ, lại nhìn thấy Đại tiểu thư có một đôi giày phượng hoa văn thanh tú rất xinh đẹp, cho nên vội vàng thêu cho tiểu thư một đôi! Tiểu thư xem, có vừa lòng không?”
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, thấy đôi giày thêu bề mặt phủ gấm đỏ thẫm, hoa văn phượng màu vàng, từng sợi chỉ đều tinh xảo, chói loá, hiển nhiên đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
Hoạ Mi cẩn thận nhìn Lí Vị Ương, cười nói: “Tiểu thư có thích không?”
Lí Vị Ương đi thử giày ngay trước mặt nàng ta, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu, giống như một thiếu nữ hồn nhiên được tặng lễ vật yêu thích.
Hoạ Mi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu sửa sang lại chuỗi hạt trên giày Lí Vị Ương, rồi như vô tình nói: “Hiện giờ đám nha đầu đều nói, Tam tiểu thư thật sự thanh tú xinh đẹp, so với Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư còn xinh đẹp hơn nhiều!”
Biết tránh đi Đại tiểu thư dung mạo tựa thiên tiên, nha đầu này cũng không quá ngốc, Lí Vị Ương giả bộ không nghe thấy, cẩn thận nhìn giày của mình.
“Nô tỳ mới vào phủ, nghe thấy các ma ma nói, Tam tiểu thư do Thất di nương sinh ra, Thất di nương năm xưa, cũng xinh đẹp vô cùng!” Hoạ Mi thật sự không nhịn được nói ra, như thể không cẩn thận buột miệng.
Đột nhiên Lí Vị Ương nâng mắt, Hoạ Mi bị ánh mắt nàng nhìn đến trong lòng nhảy dựng, lập tức cúi đầu, tự tát mình nói: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ lắm miệng!”
Ai ngờ Lí Vị Ương lại cười hì hì nói: “Hoạ Mi, đôi giày này thêu rất đẹp!”
Hoạ Mi thấy nàng không lộ vẻ tức giận, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tam tiểu thư thích là tốt rồi, haiz, tiểu thư thật sự cô đơn, không có mẹ ruột bên cạnh, như Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư, có Tứ di nương chăm sóc, ít nhiều gì cũng được sống vui vẻ qua ngày!”
Lí Vị Ương chớp mắt mấy cái, cố tình nói: “Hoạ Mi, ngươi định nói gì!”
Hoạ Mi biết đoán ý qua lời nói sắc mặt, nói: “Nô tỳ nghe người ta nói, hai ngày nay Thất di nương bệnh tình càng lúc càng không tốt.”
Nghe thấy Hoạ Mi nhắc tới Thất di nương, theo bản năng Lí Vị Ương sờ đến ngọc bộ trong ngực, lúc bản thân rời khỏi Bình thành, Lí gia đã chủ động ra mặt, thay nàng đòi lại khối ngọc bội này, đây là thứ tưởng niệm duy nhất mẹ ruột để lại cho nàng.
Thất di nương Đàm thị, ban đầu là nha đầu hầu hạ rửa chân bên người Đại phu nhân, vì một lần Lí Tiêu Nhiên say rượu, mà Đàm thị mang thai Lí Vị Ương, kết quả lại sinh vào tháng hai, Lí Vị Ương bị bắt rời phủ, Đại phu nhân để thể hiện phong độ, Đàm thị mới được lên làm di nương. Trong Lí phủ, các di nương khác ít nhiều cũng là người có bối cảnh, có sắc đẹp, hoặc là có đứa nhỏ được coi trọng, có thể chống đỡ được thể diện, riêng chỉ có Thất di nương, chẳng những thân phận ti tiện, còn sinh ra con gái vào tháng hai, tất nhiên làm Lí Thừa tướng mất vui. Kiếp trước bà đã mất vì bệnh nửa năm trước khi Lí Vị Ương trở về, mà kiếp này, Lí Vị Ương đã trở lại Lí phủ trước một năm, Thất di nương đương nhiên còn sống.
Một tháng qua, Lí Vị Ương dùng trăm phương nghìn kế thăm dò tin tức Thất di nương, nhưng chỉ biết được, là bà không được sủng ái, cũng không có thể diện, thân thể không khoẻ, bị Đại phu nhân đưa đến Nam viện hẻo lánh nhất để tĩnh dưỡng, Nam viện, thật ra được tách ra từ Đại Tạp viện để hạ nhân ở, khoảng cách đến chính viện, đúng là một vạn tám nghìn dặm, mà sát tường Nam viện, chính là Đại Tạp viện bọn nha đầu ở ồn ào huyên náo.
Thất di nương là người nghèo túng nhất cũng bị chà đạp nhất trong phủ, suy nghĩ chỉ chợt loé trong đầu Lí Vị Ương, mà lòng đau như bị kim đâm, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ đến, Hoạ Mi là người của Đại phu nhân, trước mặt mình nàng ta đột nhiên nhắc tới mẹ ruột, tuyệt đối không đơn giản!
Nghĩ như vậy , trong lòng Lí Vị Ương chậm rãi dâng lên một tia cười lạnh, nàng vẫn bình thường nhìn Hoạ Mi, người ta đã giơ mông ra cho mình, tất nhiên phải đá thôi, chỉ có điều một ván cờ này ai là người xui xẻo nhất, thì vẫn chưa nói chính xác được!
Chương 16: Nhẫn tâm tuyệt tình
Lí Vị Ương quyết định xong chủ ý, trên mặt hiện lên sự do dự cùng lo lắng, cố ý lắp bắp: “Thất di nương… Thất di nương làm sao?”
Hoạ Mi thấy nàng có hứng thú, vội vàng nói: “Tam tiểu thư, bệnh của Thất di nương đến mùa đông lại càng nặng, chỉ sợ không qua được năm nay…” Nàng ta vừa nói, vừa quan sát cẩn thận Lí Vị Ương, tuyệt đối không bỏ qua biểu cảm gì trên mặt nàng.
Vẻ tươi cười của Lí Vị Ương chậm rãi biến mất, sau đó dường như cảm xúc sa sút đi: “Thất di nương là mẹ đẻ của ta, ta lại chỉ có thể nhìn bà chịu khổi, haizz.”
Hoạ Mi nhắc nhở nàng: “Tam tiểu thư, hiện giờ tiểu thư đã sống tốt hơn, có nên giúp đỡ Thất di nương không? Ít nhất chỉ đi thăm Thất di nương cũng tốt.”
Lí Vị Ương chớp chớp mắt: “Nhưng mà hiện giờ Thất di nương bệnh nặng, nghe nói phụ thân đã ra lệnh, để phòng ngừa lây bệnh, không cho bất cứ ai đến thăm.”
Hoạ Mi cười nói: “Tam tiểu thư, buổi tối vụng trốm đến thăm, không phải là được sao? Đến lúc đó nô tỳ xem chừng cho tiểu thư, nếu có người đến sẽ thông báo trước với tiểu thư, như vậy không phải là không có ai phát hiện sao?”
Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, ngoài mặt vẫn do dự: “Phụ thân biết ta vi phạm mệnh lệnh, nhất định sẽ giận dữ.”
Hoạ Mi nói: “Nô tỳ không dám khuyên tiểu thư, tự bản thân tiểu thư nghĩ xem, Thất di nương là mẹ đẹ của tiểu thư đấy! Lão gia biết cho dù có tức giận, cũng không làm gì tiểu thư đâu!”
Hoạ Mi muốn bảo mình đi thăm mẹ đẻ để chọc giận phụ thân? Không, việc này không đơn giản như thế. Lí Vị Ương cười, bộ dáng như bừng tỉnh: “Hoạ Mi, ngươi thật thông minh! Ta suy nghĩ đã, quyết định giờ đi rồi sẽ nói cho ngươi!”
Nhìn Hoạ Mi rời đi, ánh mắt Lí Vị ương biến thành lạnh lùng, phía sau rèm, Bạch Chỉ lặng lẽ đi ra: “Tam tiểu thư, trăm ngàn lần đừng nghe lời nha đầu kia!”
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Bạch Chỉ, nhíu mày, nói: “Vì sao?”
Bạch Chỉ dừng lại một lúc, nhưng thật sự không muốn nhìn thấy chủ tử mắc mưu, nói: “Tiểu thư, tiểu thư đừng trách nô tỳ lắm miệng, ngày phòng đêm phòng, chỉ sợ trộm trong nhà khó phòng, những lời Hoạ Mi nói hôm nay làm người khác không thể không nghi ngờ.”
Tâm tư Bạch Chỉ không ngờ cũng nhanh nhẹn như thế! Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Lòng tham không đáy, rắn cũng muốn nuốt voi, có những người, không thể chịu nổi khi thấy ta sống an ổn qua ngày!” Nói xong, nàng quăng đôi giày thêu mới tinh kia sang một bên.
Bạch Chỉ sửng sốt, lập tức nói: “Tam tiểu thư, tiểu thư đã biết, vậy thì càng không thể đi.”
Ngón trỏ Lí Vị Ương nhẹ nhàng duối ra, gõ nhịp trên mặt bàn, vẻ tươi cười trên mặt càng sáng lạn: “Không, không đi không được!”
Buổi chiều hôm đó Lí Vị Ương nói với Hoạ Mi, giờ Tuất sẽ cùng nàng ta hai người đến vấn an Thất di nương. Ai ngờ mặt trời vừa mới xuống núi, chỉ mới giờ Dậu, Lí Vị Ương đã lặng lẽ dẫn theo Bạch Chỉ, hai người đi từ cửa sau ra khỏi viện.
“Tam tiểu thư, không phải tiểu thư đã hẹn với Hoạ Mi đi vào giờ Tuất sao, hiện giờ vẫn còn sớm —— “
Lí Vị Ương mỉm cười, ánh mắt sáng long lanh, mang theo sự gian xảo: “Nếu chờ đến lúc đó mới đi, thì vừa vặn giẫm phải bẫy!” Mẹ ruột nhất định phải đi thăm, chỉ có điều giờ đi thăm không thể quyết định tuỳ tiện, phải để Đại phu nhân trở tay không kịp, cũng để lại cho mình một khoảng thời gian hoãn lại nhất định, để người có âm mưu cho rằng kế sách đã đạt được!
Đi đường cẩn thận tránh đụng phải người khác, Lí Vị Ương cùng Bạch Chỉ đến Nam viện. Viện này rất hoang vắng, tường gạch hai bên cỏ dại đã mọc rất dài, nơi tận cùng viện chỉ có ba căn phòng, trong viện không người hầu hạ.
Vừa đi tới cửa, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc. Lí Vị Ương đã thay quần áo nha đầu từ trước khi đi, cố ý cúi đầu, đi phía sau Bạch Chỉ. Bạch Chỉ bước vào viện, thì thấy một tiểu nha đầu chào đón, tiểu nha đầu này trên người mặc áo váy bông đã phai màu, lộ ra vài chỗ bị bẩn. Nàng ấy nhìn thấy Bạch Chỉ, hai mắt mở to kinh ngạc: “Cô là —— “
Bạch Chỉ cười mở hộp đồ trong tay ra cho nàng ấy xem: “Nô tỳ phụng lệnh Tam tiểu thư, đưa canh gà cho di nương.”
Tiểu nha đầu lập tức phát hoảng, người không phải vừa mới đến, sao giờ lại mang đồ ăn tới, nàng vội nói: “Hai vị tỷ tỷ, Triệu ma ma cũng nói theo lệnh của Tam tiểu thư tới gặp di nương, đang nói chuyện ở bên trong mà!”
Triệu ma ma? Ma ma làm việc vặt trong viện của mình? Hô hấp của Lí Vị Ương như ngừng lại, trong lòng lập tức có dự cảm kỳ dị, nàng bỏ lại hai người kém rèm lên, bước nhanh vào trong. Trong phòng chỉ có hai ba rương tủ bằng gỗ, trên bàn đặt một bình hoa cũ, cửa sổ đóng chặt, không khí bức bí. Nhưng mà tập trung nhìn kỹ, tình hình bên trong làm lòng nàng chấn động, Triệu ma ma đang bưng một chén canh bón cho phu nhân nhu nhược nằm trên giường, Lí Vị Ương không nghĩ ngợi chút nào, bước hai bước lên phía trước, mạnh tay lật đổ bát canh kia!
Triệu ma ma bị canh đổ ra đầy người, giận tím mặt, ngay lập tức mắng: “Nha đầu chết tiệt từ đâu đến!”
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: “Triệu ma ma, mắt ngươi mờ rồi sao, ngay cả ta cũng không nhận ra!”
Triệu ma ma nhìn rõ người trước mắt là ai, lập tức phát hoảng, không phải Hoạ Mi nói Tam tiểu thư thật lâu sau mới đến sao?! Sao bây giờ đã ở đây rồi!
“Ai bảo ngươi đưa canh cho Thất di nương!” Giọng nói của Lí Vị Ương cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không giống một thiếu nữ yếu đuối mới mười ba tuổi, Triệu ma ma bị khí thế của nàng làm chấn động, nói chuyện lắp bắp: “Là… là…”
“Vị Ương? Con là Vị Ương sao?!” Phu nhân trên giường sửng sốt, sau đó mới phản ứng được, vội vàng nắm lấy tay Vị Ương!
Thất di nương thật sự rất thanh tú, tuổi còn trẻ, nhưng dung nhan đã tiều tuỵ, trên má một chút thịt cũng không có, vòng ngọc đáng thương trên cổ tay lắc tới lắc lui bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra.
Lần đầu tiên thấy mẫu thân ruột thịt, hốc mắt Lí Vị Ương không tự chủ được mà đỏ lên, nhưng mà nàng chớp chớp mắt, không trả lời Thất di nương, mà chỉ xuống đất nói: “Triệu ma ma, ai cho ngươi lá gan này, dám mưu hại Thất di nương?!”
Triệu ma ma vừa định nguỵ biện, lúc này lại nhìn thấy mấy con kiến đã chết trên đất, hiển nhiên là do ăn phải bát canh kia, bà biến sắc, không nói được lời nào, xoay người chạy ra bên ngoài.
Lí Vị Ương giọng lạnh lùng: “Hai người các ngươi, bắt lấy bà ta!”
Bạch Chỉ cùng tiểu nha đầu liếc nhau, lập tức một trái một phải bắt lấy Triệu ma ma! Triệu ma ma liều mạng giãy dụa, đột nhiên Lí Vị Ương đi nhanh đến chỗ bà ta, nâng tay mạnh mẽ cho bà ta một bạt tai, đánh rất vang.
“Cái tát này đánh ngươi dám mưu hại Thất di nương!”
Triệu ma ma tức giận đến há mồm kêu đau: “Tam tiểu thư, lão nô là phu nhân thưởng cho tiểu thư, tiểu thư không thể đánh ta…”
Không chỉ đánh ngươi, còn muốn trừ bỏ ngươi! Chỉ trong chớp mắt, tâm tư Lí Vị Ương suy nghĩ rất nhanh, nàng cầm lấy bình hoa trên bàn, từ trên cao giơ lên trên đầu Triệu ma ma, Triệu ma ma kinh hoàng nhìn nàng, tay Lí Vị Ương giơ trên cao, nhưng đối diện với ánh mắt kia, nàng dù sao cũng không thể đập xuống. Lý trí nói với nàng, hiện giờ nàng phải giải quyết dứt khoát, nhưng tận đáy lòng, tự tay chặt đứt tính mạng một con người, thật sự đáng sợ!
“Tam tiểu thư, nếu động đến ta, sẽ không gánh vác được –” Triệu ma ma thấy nàng do dự, lập tức hô lên.
Nhưng mà chính hai câu này, làm Lí Vị Ương hạ quyết tâm!
Nàng dùng hết sức lực toàn thân, bình hoa đập thật mạnh lên đầu Triệu ma ma, Triệu ma ma lập tức chảy máu khắp đầu, hai mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn!
Tiểu nha đầu phát hoảng, lập tức buông lỏng tay, Triệu ma ma như lợn chết ngã lăn xuống đất, máu chảy ròng ròng.
“Sợ cái gì! Bà ta tới mưu hại Thất di nương, kết quả này là gieo gió gặt bão!” Sắc mặt Lí Vị Ương trắng bệch đặt bình hoa xuống, tỉnh táo lại, nhưng nhìn ba người còn lại trong phòng đều đang ngây ra.
Bạch Chỉ còn trấn định cúi người xuống, thăm dò hơi thở, sau đó run run nói: “Hình như… hình như không còn thở nữa!”
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn Triệu ma ma, lão nô tài này nghe theo lệnh Đại phu nhân đến giết Thất di nương, nếu mình làm theo thời gian ước định, lúc đó chỉ sợ mẹ ruột đã chết mất rồi, nếu vừa rồi nàng mềm lòng buông tha cho lão nô này, vừa quay đầu Triệu ma ma sẽ nói lại mọi chuyện với Đại phu nhân, mẹ con mình chỉ có đường chết! Nàng tuyệt đối không làm sai!
“Tiểu thư, bây giờ nên làm gì?” Trên đầu Bạch Chỉ một giọt mồ hôi rơi xuống, vừa vặn dừng trên lông mi nàng, tính cách Tam tiểu thư không phải cứng cỏi bình thường, nàng đã xác định cùng chỗ với vị tiểu thư này, tuyệt đối không được phản bội chủ tử!
Lí Vị Ương định nói, Thất di nương trên giường vừa nhìn đã hiểu ra tất cả, vội vàng nói: “Thuý Nhi, ngươi đi tìm bao tải, sau đó bỏ bà ta vào đó, buộc đá nặng ném xuống hồ sen sau cửa sổ chúng ta, động tác nhất định phải nhanh lên, nghe thấy chưa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.