Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 125: Đúng là thổ lộ

Tần Giản

17/04/2014

Lí Vị Ương đang viết chữ, viết rất nghiêm túc, tuy rằng chữ của nàng không dễ nhìn cho lắm. Kiếp trước nàng không được dạy dỗ từ nhỏ, sau này nỗ lực luyện tập thật lâu nhưng mà không được, chữ viết đúng là phải luyện từ nhỏ. Cẩn thận viết chữ “Tư” (suy nghĩ, suy ngẫm) tiếp theo, Lí Vị Ương nhìn nửa ngày, cuối cùng lắc đầu.

“Hôm nay tiểu thư luyện chữ cả ngày đấy!”

“Đúng rồi, nghe nói hôm nay Tứ thiếu gia Tưởng gia bị xử trảm, rất nhiều người đi xem!”

“Tôi còn tưởng rằng tiểu thư cũng đi cơ!”

“Xùy, nhỏ tiếng chút! Tiểu thư căn bản không có ý muốn đi!” Mặc Trúc kề tai nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Chỉ.

Lí Vị Ương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hai nàng: “Muốn nói nhỏ còn nói ngay trước mặt ta?” Hai nha đầu này hoàn toàn coi nàng là người điếc sao? Câu nào nàng cũng nghe thấy hết!

Bạch Chỉ cười: “Tiểu thư không đến pháp trường xem ư?” Nhìn thấy kẻ thù chết là một việc rất hả lòng, sao tiểu thư lại không chút hứng thú thế này.

Lí Vị Ương viết thêm một chữ, thản nhiên nói: “Giết người có gì hay ho?” Huống chi người bị giết nhất định không phải Tưởng Nam.

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, Lí Vị Ương mỉm cười: “Triệu Nguyệt, ngươi nói cho bọn họ biết đi.”

Triệu Nguyệt tiếp lời: “Tiểu thư sớm an bày người ở Chiếu ngục, ban đêm ba ngày trước có người bí mật vào tráo đổi Tưởng Nam.”

Hai nha đầu lộ ra vẻ khiếp sợ, Bạch Chỉ vội vàng nói: “Tưởng gia quá lớn mật!”

Chiếu ngục khác với ngục giam bình thường, là nơi để giam giữ trọng phạm, hơn nữa Tưởng Nam bị bệ hạ tự mình hạ chỉ giam giữ, thường ngày không được viếng thăm, càng không để người khác tiếp cận. Lí Vị Ương mỉm cười: “Nếu không có sự cho phép của bệ hạ, ai có thể đi vào Chiếu ngục?”

Mặc Trúc kinh ngạc: “Ý tiểu thư là…”

“Ta không có ý gì hết.” Lí Vị Ương chớp mắt, Hoàng đế lấy đi hai mươi vạn quân quyền của Tưởng gia, lại hạ chỉ người Tưởng gia hồi kinh dự đại tang, nghĩ qua cũng biết, nếu thật sự giết chết Tưởng Nam thì chính là buộc Tưởng gia tạo phản, cho nên tráo đổi Tưởng Nam vừa có công lao của Thái tử vừa có Hoàng đế ngầm đồng ý. Thủ đoạn của Hoàng gia vốn xấu xa như vậy, nói một đằng làm một nẻo chỉ cần bọn họ muốn, tất cả để bảo trì hoàng quyền ổn định. Chuyện này không có gì đáng kinh ngạc, Lí Vị Ương đã sớm dự liệu đến, muốn chứng thực một chút mà thôi.

“Tiểu thư, chúng ta có thể nghĩ cách vạch trần bọn họ!” Bạch Chỉ nghiến răng nghiến lợi, thật chán ghét tính tình tự cho là đúng của Tưởng Nam.

Lí Vị Ương lẳng lặng cười: “Tuy Tưởng Nam còn sống nhưng cả đời chỉ có thể mai danh ẩn tích, càng không cần phải nói đến chuyện kiến công lập nghiệp nơi sa trường, cuộc sống của hắn so với chết đi còn khổ sở hơn trăm lần.” Tưởng Nam tính cách ngang ngược như vậy, để hắn từ nay về sau bỏ đi thân phận Tứ công tử Tưởng gia, bỏ đi uy danh hiển hách Võ Uy tướng quân, trở thành người phải trà trộn chốn phố phường, không thể nói với bất cứ ai thân phận của mình, không thể kế thừa vinh quang Tưởng gia, mọi thứ của hắn bị hủy hoại, Lí Vị Ương nghĩ qua đã cảm thấy thật đẹp đẽ.

Đối với Tưởng Nam, đây mới là hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới.

“Nhưng mà nếu hắn lại đến gây phiền toái cho tiểu thư thì sao?” Bạch Chỉ lo lắng.

Hai má Lí Vị Ương khẽ lúm thành ý cười: “Hắn rất muốn thế, nhưng người Tưởng gia sẽ toàn tâm toàn ý coi chừng hắn, phòng bị hắn, không để hắn lại xuất hiện trước mặt ta, ta nghĩ, hiện giờ hắn đã bị đưa ra khỏi thành.” Đương nhiên, nhất định không phải thành phố lớn, mà đưa đến vùng nông thôn chó ăn đá gà ăn sỏi, hơn nữa sẽ sai người coi chừng hắn, để hắn không thể gây chuyện.

Bạch Chỉ gật đầu, còn muốn nói gì nữa, mà bên ngoài có tiếng nói vọng vào: “Nha đầu này còn chưa rõ sao, để Tưởng Nam sống chính là giữ lại một nhược điểm của Tưởng gia, chung quy có một ngày sẽ lôi ra, có thể nhấn thêm một nét bút vào danh sách tội danh của bọn họ.”

Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn, đúng là Lí Mẫn Đức đứng ở cửa, đuôi mắt hắn khẽ nhướng, con ngươi đen như tỏa sáng bốn phía, cười như có như không, thần thái lóa mắt. Rõ ràng là khuôn mặt rất quen thuộc mà Lí Vị Ương lại cảm thấy trên người hắn không hiểu sao thêm một tia khí thế sắc bén mà quả quyết, làm nàng bất giác nhíu mày.

Lí Mẫn Đức đang nhìn nàng, bởi vì đã là mùa hè, trong phòng đặc biệt bày thêm chậu băng mà vẫn không giảm được cơn nóng nực vốn có. Lí Vị Ương mặc một thân váy dài trâm ngọc màu anh đào, tương xứng với khuôn mặt tuyết trắng, nhìn qua thêm phần kiều diễm, nàng vừa ngẩng đầu vòng cổ hồ điệp bằng bạch ngọc đung đưa, mê hoặc hắn.



Ánh mắt hắn ấm áp như dòng nước: “Sao thế, đang luyện chữ?” Nói xong đi đến bên cạnh nàng, cầm giấy lên cẩn thận xem, Lí Vị Ương hỏi: “Thấy sao?”

Lí Mẫn Đức cười, nụ cười kia chói mắt như hoa mùa xuân nở rộ, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhau, lui ra ngoài nửa bước, hào quang rực rỡ của Tam công tử các nàng không dám nhìn nhiều, chỉ sợ nhìn nhiều sẽ bị câu mất hồn phách. Triệu Nguyệt thì ngay lúc chủ tử bước vào đã ra ngoài nói chuyện với đại ca nhà mình.

“Chỗ này chữ không đủ lực.” Lí Mẫn Đức cầm tay nàng định chỉ nàng viết chữ, nhưng Lí Vị Ương ngẩn người, không dấu vết rút tay về: “Không phải đệ ra ngoài sao, trở lại sớm vậy?”

Lí Mẫn Đức mỉm cười lấy một cây trâm ngọc trong tay áo ra: “Vô tình thấy bên ngoài, nghĩ rằng rất thích hợp với nàng.”

Trâm ngọc chế thành từ một khối phỉ thúy, cẩn thận tỉ mỉ chạm khắc thành trâm, lấy trân châu điểm xuyết, màu lục phối cùng trắng làm nổi bật lẫn nhau, cực kỳ xinh đẹp, Lí Vị Ương bị màu ngọc bích kia mê hoặc, lập tức nói: “Tặng cho ta?”

Lí Mẫn Đức gật đầu, muốn đích thân cài cho nàng, nhưng Lí Vị Ương đột nhiên chặn tay hắn.

Lí Mẫn Đức không động đậy, chỉ có điều bàn tay cầm trâm ngọc nắm chặt hơn, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, trong đó hiện lên chút khác thường, “Sao vậy…”

Lưng Lí Vị Ương thẳng tắp, khuôn mặt thanh lệ đang cố gắn ẩn nhẫn gì đó, một lúc lâu sau nàng mới cười nói: “Mẫn Đức, quà như trâm ngọc, không thể tùy tiện tặng người khác, tặng cho ta càng không thích hợp.”

“Tâm ý của ta, nhất định nàng luôn biết.” Lí Mẫn Đức nhìn vào mắt nàng, tối đen trong suốt, gần như có thể phản chiếu khuôn mặt hắn, lòng hắn nóng lên, khẩn thiết, chờ mong, không hề chớp mắt nhìn nàng.

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc thấy tình huống không đúng, lén lút lui ra ngoài.

“Ta…” Chạm phải hai tròng mắt nhiệt tình như vậy, Lí Vị Ương ngây người.

Nhưng Lí Mẫn Đức lại nghiêm túc nhìn nàng, lộ ra vài phần ý cười mỏng manh, giống như ánh mặt trời chiếu lên mặt băng, nhìn qua rất ấm áp nhưng thật ra tràn ngập bất an: “Nàng từng hỏi ta, người trong lòng ta là ai? Hiện tại ta nói đáp án , nàng muốn nghe không?”

Lí Vị Ương nói không nên lời, thời điểm này nàng nói điều gì phảng phất đều là sai.

“Nàng từng nói, dù thế nào cũng sẽ ở bên cạnh ta, vĩnh viễn không rời đi.” Đôi mắt Lí Mẫn Đức sáng ngời nhìn nàng.

“…” Lí Vị Ương kinh ngạc. Đó là chuyện vài năm trước, lời an ủi hắn sau khi Tam phu nhân qua đời, thật không ngờ, thanh niên trước mắt vẫn nhớ đến tận bây giờ.

“Lời hứa này, có thật không?” Hắn hơi sốt ruột hỏi.

Lí Vị Ương nhất thời không biết nói sao: “Lời ta đã nói ra… tất nhiên sẽ không thay đổi. Nhưng… nhưng ta không thể nhận tâm ý của đệ ——” tuy gian nan mà nàng cần phải nói cho rõ ràng, có đúng không?

Khuôn mặt tuấn mỹ của Lí Mẫn Đức bắt đầu tái xanh, rồi biến trắng, dường như hắn ý thức được điều gì đó, gian nan, chua chát hỏi, “… Lời nàng từng hứa… chỉ là nói đùa?” Bất tri bất giác hắn siết chặt nắm tay.

Lí Vị Ương xem vẻ mặt hắn, không nói nên lời phủ định, nhưng cũng không phải trả lời là phải, nàng cúi đầu, chậm rãi đẩy trâm ngọc trả lại cho hắn, “Trâm này… đệ nên tặng cho nữ hài tử đệ yêu quý.”

“Nàng!” Lí Mẫn Đức nhìn nàng, không dám tin.

“Trâm này… vốn nên tặng cho người trong lòng, đệ tặng ta có chỗ bất tiện, cho nên, dù thế nào ta cũng không thể nhận.”

“Đồ ta tặng cho nàng, tuyệt đối không nhận lại!” Giống như trái tim hắn vậy, Lí Mẫn Đức nói rõ ràng từng chữ một.



“Mẫn Đức…”

Lồng ngực Lí Mẫn Đức đập dồn dập phập phồng, “Khi đó, từ trong nước nàng cứu ta ra, nàng nói từ nay về sau sẽ là bằng hữu của ta, người thân của ta. Sau khi mẫu thân chết, nàng ở lại bên cạnh ta, nói rằng sẽ không bỏ lại ta một mình, cả đời sẽ làm bạn với ta? Hiện tại thì sao, tất cả thay đổi ư? Vì sao? Bởi vì ta không còn là Tam thiếu gia Lí gia không nơi nương tựa? Bởi vì nàng cảm thấy ta không còn là trách nhiệm của nàng nên sẽ bỏ rơi ta? Nàng căn bản không đặt ta ở trong lòng có phải không? Nàng bảo ta đi tìm nữ tử ta thích, ta nói cho nàng biết, người ta thích chỉ có một mình nàng thôi!”

Lí Vị Ương nhìn hắn, há hốc miệng, chung quy không nói nên lời. Không phải nàng không muốn yêu, nhưng nàng căn bản không có năng lực để yêu người ta, nàng không thể chấp nhận bất luận kẻ nào, Mẫn Đức rất tốt, thật sự rất tốt, thời khắc gian nan nhất hắn luôn đứng bên cạnh nàng, nhưng nàng không có cách nào yêu hắn, cả đời này cũng không định lại tiếp nhận người nào nữa, trái tim nàng đã sớm mục nát, hắn thì khác, hắn còn rất trẻ, thông minh như vậy, tuấn mỹ như vậy, ưu tú như vậy, bao nhiêu cô nương thích hắn, nàng một kẻ không có khả năng đáp lại sao có thể để hắn tiếp tục hy vọng…

“Ta biết nàng sẽ không yêu ai, mà chẳng lẽ cũng không cho phép ta —— yêu nàng?” Lí Mẫn Đức lộ ra nụ cười khổ, không biết có phải ảo giác của mình không mà hắn cảm thấy con người kia đang rời xa chính mình, trong lòng dâng lên hoảng loạn cùng sợ hãi mãnh liệt chưa từng có, hắn đột nhiên tiến lên một bước, gần như dùng sức lực toàn thân, cầm chặt tay nàng.

Lí Vị Ương sửng sốt, thế nhưng không nghĩ đến chuyện tránh đi.

“Ta biết, Thác Bạt Ngọc thích nàng, Thác Bạt Chân cũng muốn có được nàng, nhưng nàng chưa từng thích ai, như vậy ta thì sao, nàng chưa từng cự tuyệt bọn họ rõ ràng, vì sao muốn đẩy ta đi…” Hai mắt hắn vằn đỏ, thần thái đang chậm rãi trôi đi, dần chuyển thành ảm đảm, “Trong lòng nàng, ta là người dễ bị vứt bỏ nhất sao…”

Lí Vị Ương sửng sốt nửa ngày, cuối cùng rút tay ra khỏi tay hắn, khe khẽ thở dài, trong mắt tràn ngập áy náy cùng bất an, “Đệ đúng là đồ ngốc! Không biết có bao nhiêu nữ tử thích đệ, vì sao lại đi thích ta?! Biết rõ ta không có khả năng tiếp nhận!”

Lí Mẫn Đức nhìn nàng, đưa tay muốn chạm vào mặt nàng, lại khó khăn dừng lại thả lỏng rơi vào khoảng không, vẻ mặt vô cùng lo lắng, cuối cùng cúi đầu cười ra tiếng, con ngươi tối đen hàm chứa dịu dàng giờ cũng đã ảm đạm như chiếc gương cổ, chỉ có thể chậm rãi phản chiếu khuôn mặt nàng: “Để ta yên lặng thích nàng cũng không được sao?”

“Đối với ta, đệ chính là người thân.” Trong lòng Lí Vị Ương đau xót, lúc cảm thấy lành lạnh, lúc ấm áp, nàng nhẹ nhàng mở miệng thở dốc, chua chát cùng ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng, nàng bất giác hạ quyết tâm, cắn răng trả lời, thông minh như nàng sao có thể không biết, thiếu niên mình luôn coi như đệ đệ ôm cảm tình với mình chỉ sợ đã sớm có biến hóa.

Ban đầu nàng cho rằng hắn chỉ yêu thích đơn giản… Nhưng, sao có thể biến thành như vậy?

Có rất nhiều điều luôn không thể nói nên lời, cũng không thể giải thích, muốn đuổi hắn đi nhưng trong thâm tâm là vì không nỡ buông tay thiếu niên còn trẻ tuổi này, có lẽ trong lòng nàng cũng quyến luyến sự ấm áp, nhưng mà, nàng vẫn không thể nhận.

“Có phải ta đang si tâm vọng tưởng, có phải không!” Nghe nàng nói ra hai chữ người thân, hắn bỗng nhiên cười, cười đến mức khóe mắt tràn lệ.

Nàng chỉ trầm mặc nhìn hắn, trong phòng tràn ngập sự lặng im khó xử.

Qua thật lâu, thật lâu, giọng nói của hắn bỗng trở nên bình tĩnh dị thường: “Nàng thích yên tĩnh, ta cố sức trở nên bình ổn; nàng thích người dịu dàng, ta bắt buộc bản thân trở nên dịu dàng; nàng không thích người khác bức nàng, ta chỉ yên lặng thích nàng, bảo vệ nàng, cho dù nàng vĩnh viễn không tiếp nhận tình cảm của ta, ta cũng có thể ở bên nàng cả đời. Chỉ cần nàng không nói lời cự tuyệt, ta vẫn luôn giữ giấc mộng của mình. Mà trái tim của ta cũng là máu thịt, ta sẽ bị thương, sẽ thấy đau, nàng biết rõ tất cả lại cố ý giả bộ không biết, hiện tại lại dùng hai chữ tình thân để khái quát, ta đây là gì, tính là cái gì, rốt cuộc tính là cái gì? Trong lòng nàng ẩn chứa thật nhiều, trả thù, oán hận… đến khi nào mới đến phiên nàng, đến phiên ta…”

Sự đau khổ trong mắt hắn làm Lí Vị Ương khiếp sợ, nàng cho rằng… Qua một thời gian nữa hắn sẽ buông tay chấp niệm vô vị này, lại không ngờ rằng ý niệm đó hắn muốn làm cả đời, cả đời là rất lâu dài, sao hắn có thể nói ra hai chữ này dễ dàng như vậy?

Không, nhất định phải để hắn tỉnh táo lại! Lí Vị Ương lắc đầu: “Mẫn Đức, cả đời ta sẽ coi đệ là người quan trọng nhất, nhưng không phải người yêu, tỉnh lại đi, nhìn khắp xung quanh, thiếu nữ thích đệ nhiều lắm, chỉ trừ một mình ta, chúng ta từ đầu đến cuối là người thân, quan hệ này sẽ không thay đổi, đệ sẽ không rời bỏ ta, ta cũng không rời khỏi đệ, nhưng ta không muốn đệ yêu ta, như vậy không tốt sao?”

Lí Mẫn Đức nhìn nàng, trong mắt dần dần nhiễm màu sắc tuyệt vọng: “Đúng vậy, vĩnh viễn không rời xa nhau, nhưng nàng lại nói không muốn ta yêu nàng.”

Lí Vị Ương hạ quyết tâm: “Đúng, ta không muốn đệ yêu ta, vĩnh viễn không muốn đệ yêu ta! Đệ chỉ cần coi ta như người thân là được!” Quan hệ như vậy mới ổn thỏa nhất, vĩnh viễn không thay đổi, giống như Mẫn Chi vĩnh viễn không phản bội nàng, chỉ có tình cảm đó mới chân thành nhất, không dễ thay đổi! “Hiện tại đệ chỉ cần nghĩ cho rõ ràng, chờ đệ nghĩ rõ tất cả chúng ta sẽ bàn lại!” Lí Vị Ương nói thế, trả trâm ngọc cho hắn, xoay người rời đi.

Con ngươi đen của Lí Mẫn Đức nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng rời đi, khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, một bình hoa mạ vàng đột nhiên bị hắn gạt xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Hắn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt chậm rãi biến thành băng hàn. Nắm thật chặt cây trâm trong lòng bàn tay, đau đớn cùng không cam lòng ở đáy mắt trong phút chốc cuồn cuộn dâng trào, đồ tặng đi có thể trả lại, như vậy, trái tim của ta, cũng có thể trả về đơn giản như vậy sao?

Về sau, trong lòng Lí Vị Ương có một ít khúc mắc, mấy ngày liên tục tránh không gặp Lí Mẫn Đức. Nhưng rất nhanh nàng phát hiện chuyện đã vượt quá sự tưởng tượng của nàng. Chỉ qua vài ngày, thái độ của Lí Mẫn Đức đã trở lại lúc ban đầu, khi gặp nàng đùa giỡn như thường, phảng phất chuyện hôm đó chưa từng phát sinh.

Nàng thấy kỳ quái, từ khi nào thiếu niên này trở nên thâm trầm như vậy, nàng cũng không nhìn thấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ Hữu Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook