Chương 6: Gặp lại cố nhân
Tần Giản
10/12/2013
Nhờ có sự kiện lần trước, Lí Vị Ương trở thành tiêu điểm chú ý ở thôn, Chu Thanh và Lưu thị không còn sai nàng làm việc nặng nữa, nhưng để ở nhà lại cảm thấy ngứa mắt, quyết định để nàng đến giúp quán trà cách cửa thôn không xa.
Trước giờ quán trà do Chu Giang và Mã thị quản lý, bán chút nước trà bình thường cùng bánh bột ngô thô ráp cho những người đi qua thôn, thuận tiện kiếm được chút tiền.
Mã thị thương Lí Vị Ương tuổi còn nhỏ mà phải chịu khổ nhiều, nên chỉ để nàng nấu nước trong nhà kho nhỏ phía sau quán, cũng không bảo nàng làm việc gì khác nữa. Ngay lúc Lí Vị Ương thêm lửa vào bếp lò, đột nhiên Mã thị vội vàng tiến vào, thấy Lí Vị Ương đang bận, vội nói: “Vị Ương, nhanh chút! Còn thiếu ít nước, bưng mười cái bánh bột ngô ra, có khách quý nghỉ chân ở quán trà ta.” Lí Vị Ương làm theo, đi tới cửa, trong lòng lại thấy khó hiểu, thương khách từ nam đến bắc có rất nhiều, mà chưa từng được gọi là khách quý. Khách quý trong lời Mã thị, là loại người nào nhỉ? Nàng bước chậm rãi đến cửa, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Dưới mái che đứng đầy hộ vệ mặc cẩm y màu xanh, không nhìn rõ người ngồi giữa bọn họ là người nào, chỉ có điều nhìn bên ngoài hai mươi con tuấn mã xen giữa là một con Bạch Long câu (giống ngựa hiếm) xứng đôi với yên bạc rua đỏ bên trên, khí thế áp đảo. Tiếng thúc giục của Mã thị lại vang lên: “Vị Ương! Nhanh đi! Đừng để khách nhân phải chờ lâu.”
Không biết sao, trong lòng Lí Vị Ương có dự cảm rất kỳ quái, như thể chỉ cần đi ra ngoài thì chuyện không hay sẽ lập tức phát sinh. Chân nàng không hoạt động, chỉ đứng yên tại chỗ. “Vị Ương?! Còn không nhanh ra?” Chu Giang nóng nảy, vội vàng cười cáo lỗi với khách nhân, “Nha đầu kia hơi ngốc, động tác chậm chạp, để các vị chê cười rồi, về sau tiểu nhân sẽ dạy dỗ lại cẩn thận.” Sau đó truyền đến giọng nói một người có vẻ là tuỳ tùng: “Không sao, nhanh mang nước trà lên, gia chủ ta còn phải đi gấp.” Tình hình này, không ra ngoài cũng không được, Lí Vị Ương nghĩ ngợi, thấy vẫn nên đi ra ngoài, vừa liếc mắt nhìn người ngồi chính giữa, chân mới bước được một nửa lập tức cứng đờ giữa không trung.
Trong chốc lát, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Lí Vị Ương, thiếu niên kia cũng ngẩng đầu lên, nhìn qua nàng.
Hắn ngồi chính giữa mọi người, một đôi mắt toả ra ánh sáng như vầng trăng vừa sáng tỏ lại mang theo vẻ u tĩnh, nhìn từ xa đã để lộ ra sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngăn cách hắn với trần thế bên ngoài, sáng ngời đến mức làm người ta gần như không thể mở mắt ra. Trên tà áo trắng thuần còn thêu hoa văn chảy xuôi, vô cùng khéo léo, tinh mỹ vô song. Ánh mắt hắn thản nhiên mà lạnh lẽo như băng, thanh nhã như dòng nước trên sông, ánh mắt đạm mạc, lạnh lẽo như vậy, lướt qua người Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương rùng mình, chỉ nhìn thoáng qua, đã nhanh chóng cúi đầu, nâng khay lên ngang mày, cố sức cúi đầu, không để cho đối phương nhìn thấy diện mạo, bước vài bước đem đồ ăn đưa cho Mã thị, sau đó che mặt giả bộ như sợ người lạ, nhanh chóng quay về nhà kho nhỏ phía sau, lúc này mới khẽ thở phào.
Người trung niên ngồi bên cạnh Thác Bạt Ngọc nói với hắn: “Thất điện hạ, trời sắp tối, chúng ta có nên tìm một hộ nông gia ở đây nghỉ tạm?”
Thác Bạt Ngọc không nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nơi Lí Vị Ương biến mất, trong đáy mắt có ý cười, thiếu nữ này, chính là người hôm đó hắn nhìn thấy ——
Tiểu cô nương này tầm mười hai mười ba tuổi, mặc quần áo vải thô màu trắng cũ nát còn có chỗ chắp vá, có lẽ là thổi bếp lò, trên mặt có chỗ bị bụi đen dính vào, Thác Bạt Ngọc để ý, hai tay Lí Vị Ương rất trắng, nhưng rất gầy gò không có mấy phần thịt, tóc đen nhánh vừa dài vừa rối loạn, tuỳ tiện búi lại trên đỉnh đầu, tuy nàng cố ý cúi đầu, nhưng đôi mắt to đen láy sâu lắng, vẫn toả sáng, tràn ngập cảm giác kỳ dị không thể nói rõ. Thân hình mảnh mai kia, lại khiến người khác không tự chủ được sinh ra ý muốn chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Lắc đầu, Thác Bạt Ngọc cũng cảm thấy mình thật lạ lùng, không ngờ lại có ý tưởng không có khả năng trở thành sự thật này. Nhớ lần trước tận mắt nhìn thấy nàng chọc ghẹo người khác như thế nào, đáy mắt Thác Bạt Ngọc lại dâng lên ý cười.
Đứa nhỏ này, rất thú vị!
Hắn vừa hồi tưởng, vừa thuận miệng nói: “Không, chúng ta đẩy nhanh tốc độ, đi đến thị trấn phía trước rồi nghỉ lại! Ngày mai đi sớm, phải trở lại Kinh đô đúng thời hạn.”
Triển Thạc vội vàng đáp lời, nào dám có ý kiến trái ngược, ông rất hiểu tính khí Thất điện hạ, lúc hắn nói cho ngươi biết hắn muốn làm thế nào, thì có nghĩa là hắn đã quyết định như thế, tuy rằng hắn thường dùng giọng điệu như trưng cầu ý kiến để thương lượng với ngươi.
Rất nhanh, đoàn người đã uống xong nước trà, lên ngựa, đi qua thôn mà không bước vào, tiếp tục phóng như bay về phương Bắc!
Lí Vị Ương nhìn tro bụi bay lên vì vó ngựa, khoé miệng hiện lên ý cười, không ngờ người quen đầu tiên mình nhìn thấy sau khi trọng sinh lại là hắn – Thác Bạt Ngọc! Thất Hoàng tử!
Thác Bạt Ngọc, hắn là tử địch của Thác Bạt Chân, hai người không biết đã giao tranh bao nhiêu lần, những vẫn không phân thắng bại… Lí Vị Ương nhớ lại lúc còn sống, người đó cũng có đôi mắt lạnh như băng không có chút tình cảm, khoé miệng khẽ giương lên, bây giờ, Thất Hoàng tử hẳn vẫn đang đi học tập bên ngoài mới đúng, đột nhiên trở về, Kinh đô chắc chắn sẽ có một trận phong ba. Nàng cúi đầu, nhìn vết chai đã xuất hiện trên ngón tay, gặp lại người quen, bọn họ ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, cảm giác này, thật sự rất thú vị.
Mặt trời rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn, một vầng trăng cong cong dẫn theo vô vàn ngôi sao soi sáng cả bầu trời, kiêu ngạo chiếu xuống loại ánh sáng chỉ thuộc về chúng. Cơn gió nóng đến khó chịu, được ánh trăng dịu dàng vuốt ve, cũng trở nên mát hơn, thổi lên người, cũng rất sảng khoái dịu lòng người. Lí Vị Ương đi sau Chu Giang và Mã thị trở về Chu gia, đã nhìn thấy Lưu trị vô cùng phấn khởi lao tới, giữ chặt Lí Vị Ương, lông mày nhướng lên tràn đầy sự vui mừng nói: “Tiểu thư có đại hỉ đấy!”
Chu Giang cùng Mã thị đều sững người tại chỗ, không hiểu gì cả nhìn Lưu hị, không biết có phải bà uống nhầm phải thuốc gì không, mà bỗng dưng đối xử với Vị Ương nhiệt tình như vậy, Lí Vị Ương nhìn khuôn mặt gần như nở hoa của Lưu thị, mày nhíu lại rồi giãn ra, sau đó cố ý lộ ra vẻ mặt giật mình: “Chu thẩm làm sao vậy?”
Lưu thị không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của nàng, vội vàng nói: “Lí gia! Lí gia cho người tới!” Bộ dáng bà kích động, làm Lí Vị Ương bỗng chốc nghĩ đến một khả năng: “Lí gia ở Bình thành?”
“Đúng vậy đúng vậy, Lí đại lão gia sai Lâm ma ma đến thăm tiểu thư!” Lưu thị cười đến mức trên mặt cũng nở hoa, không chỉ có Lâm ma ma, mà còn có cả trăm lương bạc nói là lễ cảm tạ.
Trong lòng Lí Vị Ương càng thêm kỳ quái, dựa theo quỹ tích cuộc sống kiếp trước, còn phải chờ một năm nữa, Lí Thừa tướng mới nhớ tới một đứa con gái khác của mình, mới sai người đến đón nàng, sau đó Lí gia ở Bình thành mới vội vội vàng vàng đưa nàng từ thôn quê đến toà nhà lớn ở Bình thành, tuyên bố với bên ngoài rằng nàng dưỡng bệnh khỏi rồi, tiếp theo đưa nàng trở về Kinh đô… Thời gian, sao có thể đến trước một năm thế này?
Đúng lúc này, một phu nhân hơn ba mươi tuổi, mặc áo váy tơ lụa màu xanh lam, trên đầu cài trâm vàng, bên tai đeo khuyên tai bằng vàng, trắng trẻo nõn nà từ trong phòng đi ra, cười nói: “Nô tì bái kiến Tam tiểu thư.”
Lí Vị Ương nhìn bà ta, quả nhiên là Lâm ma ma quản sự có địa vị cao nhất ở Lí gia tại Bình thành, nàng khẽ nở nụ cười, xem ra tất cả là sự thật. Lí gia Bình thành nhất định nghe lén được tin tức ở Kinh đô, mới tranh trước một bước nhanh đón nàng về Bình thành.
Được, tốt lắm, tất cả, diễn ra rất tốt!
Trước giờ quán trà do Chu Giang và Mã thị quản lý, bán chút nước trà bình thường cùng bánh bột ngô thô ráp cho những người đi qua thôn, thuận tiện kiếm được chút tiền.
Mã thị thương Lí Vị Ương tuổi còn nhỏ mà phải chịu khổ nhiều, nên chỉ để nàng nấu nước trong nhà kho nhỏ phía sau quán, cũng không bảo nàng làm việc gì khác nữa. Ngay lúc Lí Vị Ương thêm lửa vào bếp lò, đột nhiên Mã thị vội vàng tiến vào, thấy Lí Vị Ương đang bận, vội nói: “Vị Ương, nhanh chút! Còn thiếu ít nước, bưng mười cái bánh bột ngô ra, có khách quý nghỉ chân ở quán trà ta.” Lí Vị Ương làm theo, đi tới cửa, trong lòng lại thấy khó hiểu, thương khách từ nam đến bắc có rất nhiều, mà chưa từng được gọi là khách quý. Khách quý trong lời Mã thị, là loại người nào nhỉ? Nàng bước chậm rãi đến cửa, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Dưới mái che đứng đầy hộ vệ mặc cẩm y màu xanh, không nhìn rõ người ngồi giữa bọn họ là người nào, chỉ có điều nhìn bên ngoài hai mươi con tuấn mã xen giữa là một con Bạch Long câu (giống ngựa hiếm) xứng đôi với yên bạc rua đỏ bên trên, khí thế áp đảo. Tiếng thúc giục của Mã thị lại vang lên: “Vị Ương! Nhanh đi! Đừng để khách nhân phải chờ lâu.”
Không biết sao, trong lòng Lí Vị Ương có dự cảm rất kỳ quái, như thể chỉ cần đi ra ngoài thì chuyện không hay sẽ lập tức phát sinh. Chân nàng không hoạt động, chỉ đứng yên tại chỗ. “Vị Ương?! Còn không nhanh ra?” Chu Giang nóng nảy, vội vàng cười cáo lỗi với khách nhân, “Nha đầu kia hơi ngốc, động tác chậm chạp, để các vị chê cười rồi, về sau tiểu nhân sẽ dạy dỗ lại cẩn thận.” Sau đó truyền đến giọng nói một người có vẻ là tuỳ tùng: “Không sao, nhanh mang nước trà lên, gia chủ ta còn phải đi gấp.” Tình hình này, không ra ngoài cũng không được, Lí Vị Ương nghĩ ngợi, thấy vẫn nên đi ra ngoài, vừa liếc mắt nhìn người ngồi chính giữa, chân mới bước được một nửa lập tức cứng đờ giữa không trung.
Trong chốc lát, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Lí Vị Ương, thiếu niên kia cũng ngẩng đầu lên, nhìn qua nàng.
Hắn ngồi chính giữa mọi người, một đôi mắt toả ra ánh sáng như vầng trăng vừa sáng tỏ lại mang theo vẻ u tĩnh, nhìn từ xa đã để lộ ra sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngăn cách hắn với trần thế bên ngoài, sáng ngời đến mức làm người ta gần như không thể mở mắt ra. Trên tà áo trắng thuần còn thêu hoa văn chảy xuôi, vô cùng khéo léo, tinh mỹ vô song. Ánh mắt hắn thản nhiên mà lạnh lẽo như băng, thanh nhã như dòng nước trên sông, ánh mắt đạm mạc, lạnh lẽo như vậy, lướt qua người Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương rùng mình, chỉ nhìn thoáng qua, đã nhanh chóng cúi đầu, nâng khay lên ngang mày, cố sức cúi đầu, không để cho đối phương nhìn thấy diện mạo, bước vài bước đem đồ ăn đưa cho Mã thị, sau đó che mặt giả bộ như sợ người lạ, nhanh chóng quay về nhà kho nhỏ phía sau, lúc này mới khẽ thở phào.
Người trung niên ngồi bên cạnh Thác Bạt Ngọc nói với hắn: “Thất điện hạ, trời sắp tối, chúng ta có nên tìm một hộ nông gia ở đây nghỉ tạm?”
Thác Bạt Ngọc không nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nơi Lí Vị Ương biến mất, trong đáy mắt có ý cười, thiếu nữ này, chính là người hôm đó hắn nhìn thấy ——
Tiểu cô nương này tầm mười hai mười ba tuổi, mặc quần áo vải thô màu trắng cũ nát còn có chỗ chắp vá, có lẽ là thổi bếp lò, trên mặt có chỗ bị bụi đen dính vào, Thác Bạt Ngọc để ý, hai tay Lí Vị Ương rất trắng, nhưng rất gầy gò không có mấy phần thịt, tóc đen nhánh vừa dài vừa rối loạn, tuỳ tiện búi lại trên đỉnh đầu, tuy nàng cố ý cúi đầu, nhưng đôi mắt to đen láy sâu lắng, vẫn toả sáng, tràn ngập cảm giác kỳ dị không thể nói rõ. Thân hình mảnh mai kia, lại khiến người khác không tự chủ được sinh ra ý muốn chăm sóc nàng, bảo vệ nàng. Lắc đầu, Thác Bạt Ngọc cũng cảm thấy mình thật lạ lùng, không ngờ lại có ý tưởng không có khả năng trở thành sự thật này. Nhớ lần trước tận mắt nhìn thấy nàng chọc ghẹo người khác như thế nào, đáy mắt Thác Bạt Ngọc lại dâng lên ý cười.
Đứa nhỏ này, rất thú vị!
Hắn vừa hồi tưởng, vừa thuận miệng nói: “Không, chúng ta đẩy nhanh tốc độ, đi đến thị trấn phía trước rồi nghỉ lại! Ngày mai đi sớm, phải trở lại Kinh đô đúng thời hạn.”
Triển Thạc vội vàng đáp lời, nào dám có ý kiến trái ngược, ông rất hiểu tính khí Thất điện hạ, lúc hắn nói cho ngươi biết hắn muốn làm thế nào, thì có nghĩa là hắn đã quyết định như thế, tuy rằng hắn thường dùng giọng điệu như trưng cầu ý kiến để thương lượng với ngươi.
Rất nhanh, đoàn người đã uống xong nước trà, lên ngựa, đi qua thôn mà không bước vào, tiếp tục phóng như bay về phương Bắc!
Lí Vị Ương nhìn tro bụi bay lên vì vó ngựa, khoé miệng hiện lên ý cười, không ngờ người quen đầu tiên mình nhìn thấy sau khi trọng sinh lại là hắn – Thác Bạt Ngọc! Thất Hoàng tử!
Thác Bạt Ngọc, hắn là tử địch của Thác Bạt Chân, hai người không biết đã giao tranh bao nhiêu lần, những vẫn không phân thắng bại… Lí Vị Ương nhớ lại lúc còn sống, người đó cũng có đôi mắt lạnh như băng không có chút tình cảm, khoé miệng khẽ giương lên, bây giờ, Thất Hoàng tử hẳn vẫn đang đi học tập bên ngoài mới đúng, đột nhiên trở về, Kinh đô chắc chắn sẽ có một trận phong ba. Nàng cúi đầu, nhìn vết chai đã xuất hiện trên ngón tay, gặp lại người quen, bọn họ ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, cảm giác này, thật sự rất thú vị.
Mặt trời rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn, một vầng trăng cong cong dẫn theo vô vàn ngôi sao soi sáng cả bầu trời, kiêu ngạo chiếu xuống loại ánh sáng chỉ thuộc về chúng. Cơn gió nóng đến khó chịu, được ánh trăng dịu dàng vuốt ve, cũng trở nên mát hơn, thổi lên người, cũng rất sảng khoái dịu lòng người. Lí Vị Ương đi sau Chu Giang và Mã thị trở về Chu gia, đã nhìn thấy Lưu trị vô cùng phấn khởi lao tới, giữ chặt Lí Vị Ương, lông mày nhướng lên tràn đầy sự vui mừng nói: “Tiểu thư có đại hỉ đấy!”
Chu Giang cùng Mã thị đều sững người tại chỗ, không hiểu gì cả nhìn Lưu hị, không biết có phải bà uống nhầm phải thuốc gì không, mà bỗng dưng đối xử với Vị Ương nhiệt tình như vậy, Lí Vị Ương nhìn khuôn mặt gần như nở hoa của Lưu thị, mày nhíu lại rồi giãn ra, sau đó cố ý lộ ra vẻ mặt giật mình: “Chu thẩm làm sao vậy?”
Lưu thị không để ý đến vẻ mặt kỳ quái của nàng, vội vàng nói: “Lí gia! Lí gia cho người tới!” Bộ dáng bà kích động, làm Lí Vị Ương bỗng chốc nghĩ đến một khả năng: “Lí gia ở Bình thành?”
“Đúng vậy đúng vậy, Lí đại lão gia sai Lâm ma ma đến thăm tiểu thư!” Lưu thị cười đến mức trên mặt cũng nở hoa, không chỉ có Lâm ma ma, mà còn có cả trăm lương bạc nói là lễ cảm tạ.
Trong lòng Lí Vị Ương càng thêm kỳ quái, dựa theo quỹ tích cuộc sống kiếp trước, còn phải chờ một năm nữa, Lí Thừa tướng mới nhớ tới một đứa con gái khác của mình, mới sai người đến đón nàng, sau đó Lí gia ở Bình thành mới vội vội vàng vàng đưa nàng từ thôn quê đến toà nhà lớn ở Bình thành, tuyên bố với bên ngoài rằng nàng dưỡng bệnh khỏi rồi, tiếp theo đưa nàng trở về Kinh đô… Thời gian, sao có thể đến trước một năm thế này?
Đúng lúc này, một phu nhân hơn ba mươi tuổi, mặc áo váy tơ lụa màu xanh lam, trên đầu cài trâm vàng, bên tai đeo khuyên tai bằng vàng, trắng trẻo nõn nà từ trong phòng đi ra, cười nói: “Nô tì bái kiến Tam tiểu thư.”
Lí Vị Ương nhìn bà ta, quả nhiên là Lâm ma ma quản sự có địa vị cao nhất ở Lí gia tại Bình thành, nàng khẽ nở nụ cười, xem ra tất cả là sự thật. Lí gia Bình thành nhất định nghe lén được tin tức ở Kinh đô, mới tranh trước một bước nhanh đón nàng về Bình thành.
Được, tốt lắm, tất cả, diễn ra rất tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.