Chương 152: Họa Thủy Đông Dẫn
Tần Giản
20/11/2016
Gương mặt Nguyên Dục mang theo sự tức giận tựa như giếng sâu hun hút sôi trào nham thạch. Cơ bắp trên mặt hắn khẽ rung, làn da cũng không tự chủ mà căng lại, Lí Vị Ương nghĩ, e rằng hắn đã nổi lên sát ý. Nguyên Dục
một dọa, hai dụ dỗ, ba cầu xin, hoàn toàn là kinh nghiệm mà hắn đã học
được khi còn lăn lộn trong đám son phấn nơi cung đình Việt Tây, không nữ nhân nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Cho dù là Bùi hoàng hậu
cao cao tại thượng cũng đều nhường hắn vài phần, càng chẳng nói đến các
cung nữ thiên kiều bá mị. Tại sao Lí Vị Ương lại như một tảng đá vừa xấu vừa cứng, không hề có dấu hiệu cảm động.
Chẳng lẽ nàng không có cảm tình nào sao? Nguyên Dục không khỏi nghĩ như vậy, sau đó hắn khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, nhất định là thế. Lí Vị Ương là một kẻ vô tình vô nghĩa, là tiểu tiện nhân không có lương tâm. Cho nên căn bản là nàng không thèm động tâm, vì vậy không phải do hắn mị lực không đủ mà là nàng không phải nữ nhân bình thường.
"Tính nhẫn nại của ta có hạn, vừa nãy ta đã đưa ra nhiều đề nghị cho ngươi, nhưng ngươi lại không thích. Vậy bây giờ tự ngươi hãy nói những thứ ngươi thích, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt được. Quyền thế, địa vị, nam nhân, ngươi muốn gì cũng được, nhưng đừng có bảo ta là bầu trời hay ánh trăng gì đó, ta không muốn nghe". Hắn đè nén lửa giận, nói rất nhẹ nhàng giống như mình là thiên đế vậy, thứ gì cũng có thể ban cho nàng.
Lí Vị Ương mỉm cười, Nguyên Dục cuồng vọng như thế, rất dễ dàng bị người khác coi thường. Nghĩ lại thì dường như hoàng thất Việt Tây đều ngông cuồng không ai bì nổi, thậm chí cả An Quốc công chúa cũng ngang ngược chẳng kém. Lí Vị Ương mơ hồ cảm thấy, có vẻ như hoàng đế Việt Tây là người rất thú vị, vì sao ông ta để Bùi hậu dạy nữ nhi thành loại người như này, quả thật là quá phóng túng bọn họ rồi.
"Quyền thế, địa vị, nam nhân." Lí Vị Ương thở dài một hơi: "Những thứ này đều tốt, đáng tiếc với ta thì không ích lợi gì. Cho nên ngươi không cần tốn công vô ích."
"Hừ, hừ, hừ!" Nguyên Dục cười lạnh, trong tiếng cười tràn ngập hàn ý khó lường, sau khi cười xong bỗng nhiên sầm mặt: "Ngươi xem thường ta phải không?"
Lí Vị Ương lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc không biết vì sao hắn nói thế.
Nguyên Dục bỗng nhiên đi tới, hơi đè nàng xuống, hai tay giống như kìm sắt nắm cổ tay nàng: "Ngươi xem thường ta phải không? Từ lúc bắt đầu ngươi luôn miệng nói không sao cả, ta cũng không tin ngươi thật sự không có vấn đề gì. Nếu bây giờ ta biến ngươi thành người của ta, ngươi còn có thể lạnh lùng hờ hững như vậy sao? Cứ nhìn gương mặt lạnh giá của ngươi lại làm ta nhớ đến hoa sen trên sông băng, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận."
Ánh mắt của hắn trở nên bén nhọn như dao găm, trong đó càng ẩn chứa sát khí như dã thú, Lí Vị Ương lại cười cười: "Chẳng qua là ta đang suy nghĩ cho ngươi." Nếu là người khác thì đã sớm bị ánh mắt đáng sợ của Nguyên Dục ép tới không thở nổi, thậm chí Lí Vị Ương còn cảm thấy sự sắc bén đó như đang cắt qua thân thể mình, nhưng vẻ mặt nàng lại không hề thay đổi chút nào:
"Bùi hậu hoàn toàn có thể sai con ruột của mình đi làm việc này, vì sao phải chọn ngươi? Ngươi có suy nghĩ đến việc này không?"
Nguyên Dục ngẩn ra, lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương, trong đáy mắt nổi lên sự nghi ngờ thật sâu.
"Tuy rằng ta không biết hoàng đệ của ngươi có lai lịch như thế nào, cũng không biết vì sao Bùi hậu phái ngươi tới, nhưng hoàng thất quốc gia nào chẳng giống nhau. Thân là hoàng hậu, bình thường sẽ không quá thích các đứa con do đám phi tử sinh ra, nếu đứa bé đó được hoàng đế sủng ái đặc biệt thì nàng ta sẽ càng thêm băn khoăn. Ngươi đã ngàn dặm xa xôi phụng lệnh tới tìm hắn, chỉ có thể chứng minh hai điều."
Nguyên Dục lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng, gương mặt xinh đẹp trước mắt gần như vặn vẹo: "Hai điều gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một tia ác ý: "Thứ nhất, nhất định là Bùi hậu sai ngươi đuổi giết hắn chứ không phải tìm hắn để nhận tổ quy tông. Nàng ta đường đường là hoàng hậu mà phải hao tổn tâm trí như vậy, chứng tỏ trong lòng hoàng đế quý quốc thì đứa con này vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là đứa con mà hắn yêu thương nhất. Ngươi nói có phải hay không?"
Sắc mặt Nguyên Dục trở lên vô cùng khó coi: "Vớ vẩn!"
Nụ cười của Lí Vị Ương vô cùng ôn hòa, không hề bị hắn ảnh hưởng chút nào, chỉ thản nhiên nói: "Là thật, không phải nói linh tinh, trong lòng Yến vương điện hạ phải hiểu mới đúng. Chỉ là ta rất muốn biết, vốn dĩ Bùi hậu có thể sai khiến người khác đi làm chuyện này, vì sao phải chọn ngươi tới? Phải biết rằng một khi thiếu niên đó thật sự ở Đại Lịch, hơn nữa còn bị Yến vương điện hạ giết, rồi sẽ có một ngày mọi chuyện bị lật tẩy, rơi vào tai hoàng đế..."
Nguyên Dục như bị chọc vào chỗ đau, ánh mắt bắt đầu đỏ lên, gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn vô cùng.
Lí Vị Ương thong thả, không chút nóng nảy nói: "Hoàng đế bệ hạ Việt Tây cũng không phải kẻ ngốc, ngươi có thể giấu tất cả người trong thiên hạ nhưng không thể giấu được ông ta. Ngươi tận tâm tận lực với Bùi hậu, dù trả giá tất cả cũng muốn giết tiểu hoàng tử kia. Ngươi nói xem hoàng đế Việt Tây sẽ làm gì ngươi? Bùi gia thế lực khổng lồ, có muôn vàn tay chân, còn ngươi thì sao?"
Nguyên Dục nhìn nàng chằm chằm, nói: "Nhưng ta là con ruột của ông ta."
Lí Vị Ương kinh ngạc nói: "Bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, Khang Thành Đế tiền triều của Đại Lịch vì tiểu nhi tử yêu mến nhất của mình mà báo thù, liên tiếp tru diệt mười ba đứa con khác, chẳng lẽ Yến vương không biết?"
Nguyên Dục giận dữ nói: "Câm miệng."
Lí Vị Ương cười nói: "Yến vương đi sứ Đại Lịch, tất cả hành động của ngươi đều bị mọi người dõi theo, nếu hoàng tử kia bị chút tổn thương gì, dù không phải do Yến vương động thủ thì nhất định Việt Tây hoàng đế cũng sẽ trách tội ngươi. Bùi hậu ủy thác cho Yến vương, hành động này chính là ngầm vu oan giá họa, là nàng ta chủ tâm đưa ngươi ra thế tội. Thật đáng thương cho ngươi, trung thành với Bùi hậu, không tiếc hai tay nhuốm máu mà còn phải trở thành sơn dương thế tội. Theo Vị Ương thấy, tuy Yến vương là hào kiệt nhưng bây giờ lại không đủ thông minh."
Nguyên Dục giận quá, nói: "Nếu ngươi còn dám nói bừa thì đừng trách ta trực tiếp giết ngươi."
Lí Vị Ương tươi cười tiếc hận, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc. Đáng tiếc ột khuôn mặt xinh đẹp, cái đầu sắp rớt đến nơi rồi mà không biết."
"Lí Vị Ương, đây là ngươi cố ý hù dọa làm ta sợ... Không thể nào, dù phụ hoàng biết ta giết hắn, mẫu hậu cũng sẽ bảo vệ ta, ta không tin bà ấy sẽ vứt bỏ ta, phụ hoàng càng không thể nhẫn tâm giết ta. Bởi vì hắn chỉ là một tên cẩu tạp chủng, một tên cẩu tạp chủng ghê tởm do tiểu tiện nhân sinh ra..."
Thanh âm Nguyên Dục rất thấp, dường như nghiền ngẫm từng từ trong miệng, nghe ra lại có vài phần hận ý.
Lí Vị Ương tươi cười như lúc ban đầu, cánh tay trắng nõn xoa lên gương mặt hắn giống như tình nhân vuốt ve, nhưng ngữ khí lại buốt giá như băng: "Yến vương điện hạ đáng mến, nếu ngươi không sợ thì cần gì phải run rẩy?"
Nguyên Dục lập tức buông nàng ra, giống như nàng là mãnh thú hồng thủy vậy, lui về sau, ngã nhào trên đất.
Lí Vị Ương trong lòng mỉm cười, quả nhiên là Nguyên Dục sợ hãi Bùi hậu, cũng sợ hãi hoàng đế Việt Tây vô cùng. Hơn nữa nỗi sợ kẻ sau càng sâu sắc hơn kẻ trước. Có lẽ Bùi hậu liên quan đến vinh hoa phú quý của hắn, mà Việt Tây đế vương lại có thể quyết định sống chết của hắn.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua hắn đang ngồi dưới đất: "Ngươi tức giận thì tức giận, vì sao phải đập vỡ cả bàn thức ăn ngon như vậy? Từ nãy đến giờ ta chưa được ăn cơm!"
Nguyên Dục càng tức giận, hắn cứ ngồi dưới đất nhìn Lí Vị Ương rất lâu, Lí Vị Ương cười nói: "Ta đã có thiện ý nói với ngươi như vậy, sao lại để ta đói bụng."
Không hiểu vì sao khi Nguyên Dục nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, sự nóng nảy lại không thể phát ra ngoài được, đành chém Lí Vị Ương ra thành từng mảnh trong suy nghĩ, sau đó hắn lớn tiếng: "Không nghe thấy sao, còn không mau đi chuẩn bị tiệc rượu."
Một lát sau, có tỳ nữ tiến vào ngoan ngoãn dọn dẹp tất cả, rồi lại sắp xếp một bàn đồ ăn mới. Bàn rượu và đồ ăn vừa rồi rõ ràng đã bị động tay chân, bây giờ thì rất sạch sẽ, an toàn không có vấn đề gì. Lí Vị Ương cúi đầu ăn một miếng, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nguyên Dục: "Ngươi không ăn à?"
Nguyên Dục thấy Lí Vị Ương như vậy, trong lòng hận nàng vô cùng nhưng ý định giết nàng lúc ban đầu cũng phai nhạt. Lí Vị Ương nói không sai, Bùi hậu phái hắn đi chẳng phải là chuyện tốt lành gì, chỉ muốn biến hắn thành con cừu non thế tội thôi. Hắn chỉ nhìn thấy vinh hoa phú quý trước mắt, mà lại xem nhẹ phụ hoàng như một con sư tử đứng ở bên kia, không cẩn thận một cái thì con cừu non như hắn mới là người xui xẻo nhất. Nhưng mệnh lệnh của Bùi hậu hắn không thể không tuân theo. Nghĩ đến đây, trong mắt hắn thu lại sự hung ác, lộ ra nụ cười ôn hòa. Dường như hắn lại trở về dáng vẻ dịu dàng lúc trước, nhưng sự ngoan độc vẫn còn hừng hực trong hắn, hắn đi đến bên mép bàn, cười làm lành: "Vừa rồi ta nhất thời xúc động nên mới dọa quận chúa, xin người tha thứ."
Lí Vị Ương lại ăn một miếng gà, gật đầu nói: "Đây là trù tử ở Vọng Giang Lâu mời đến làm đúng không? Hương vị không tệ, chỉ tiếc gà hơi già chút."
Nguyên Dục nhẫn nại nói: "Vừa rồi ngươi nói, nếu ta thật sự giết kẻ kia quả là rất bất lợi với ta, theo ý ngươi ta nên làm thế nào?"
Lúc này hắn đang suy nghĩ trong đầu, đợi khi cầu được ý kiến thì sẽ giết Lí Vị Ương diệt khẩu, hiện giờ hắn bất chấp tất cả. Nữ tử này mới nói vài ba câu đã nhìn thấu tâm tư nội tình của hắn, tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không hậu họa vô cùng.
Dường như Lí Vị Ương không để ý hắn đột nhiên dâng lên sát tâm, chỉ mỉm cười nói: "Ta không thích món canh vịt này, ngọt ngấy quá mức."
Nguyên Dục xanh cả mặt, trong đêm nay hắn đã thay đổi không biết bao nhiêu là biểu cảm rồi. Hắn mơ hồ cảm thấy không phải mình bắt cóc quận chúa nào cả, rõ ràng là gặp phải ác quỷ đòi nợ mà, từng chút từng chút rình trộm nhược điểm của hắn, khiến hắn như bị bóc trần toàn bộ.
"Người đâu, đi đổi canh vịt mau." Nguyên Dục lớn tiếng ra lệnh, tỳ nữ lập tức làm theo. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn nhằm chằm mặt Lí Vị Ương, không muốn bỏ qua bất kì thần sắc biến hóa nhỏ nhoi nào. Nhưng dưới ánh nến, biểu cảm của Lí Vị Ương vẫn như bình thường mang theo ý cười, quả là một mặt nạ quá mức hoàn mĩ khiến người khác không tìm ra sơ hở.
Hắn đột nhiên cảm thấy Lí Vị Ương như một con rắn phủ phục trong bụi cỏ, nhìn qua thì thấy nhu thuận vô hại, nhưng lại không giấu được bản tính của mình. Nếu có người dám động đến thì nàng sẽ lộ ra răng nanh, cắn kẻ đó bất ngờ không kịp phòng ngự. Là hắn sai rồi, không nên đem một con rắn độc như vậy vào trong bụi cỏ.
"Ngày hôm trước ngươi dịu ngoan lãnh đạm đối với muội muội của ta, tất cả đều là giả vờ!" Nguyên Dục chậm rãi nói.
"Giả bộ? Thế nào là giả bộ? An Quốc công chúa không phạm ta, dĩ nhiên ta không phạm nàng. Cả hai đều bình an vô sự chẳng phải tốt sao? Vì sao phải chém giết lẫn nhau ? Ngươi có biết ta luôn luôn không thích điều này!" Lí Vị Ương gằn từng tiếng một, chậm chạp mà bình tĩnh, lại như lưỡi dao sắc bén chuẩn bị bộc lộ khả năng. Xưa nay nàng thiện chí giúp người, mọi hành động đều dịu dàng bình thản, trong mắt hàm chứa ý cười, mà lúc này lại hơi trầm mặt khiến người ta có cảm giác không thể xâm phạm. Trong thoáng chốc như thay đổi thành một người khác.
Nguyên Dục lắc đầu nói: "An Quốc nhìn lầm ngươi, ta cũng nhìn lầm rồi. Hiện giờ, hi vọng ngươi nói thật cho ta biết rốt cuộc Lí Mẫn Đức có phải là Nguyên Liệt hay không? Đây là lần cuối cùng ta cho ngươi cơ hội."
Sao kẻ nào cũng thích cho nàng cơ hội thế? Hình như lời này Thác Bạt Chân cũng từng nói rồi. Có lẽ do bọn họ đứng ở địa vị cao quá lâu nên nghĩ người khác đều phải quỳ trên mặt đất cầu xin họ bố thí, sự tin này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Nhưng mà, hắn vừa mới nói Nguyên Liệt? Đây là...tên thật của Lí Mẫn Đức chăng? Lí Vị Ương tỉ mỉ nghĩ, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Nàng không nói lời nào, rốt cuộc Nguyên Dục nổi giận, "Lí Vị Ương, cho dù ngươi có nói hay không cũng đừng mong ra ngoài!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên thấy bên hông tê dần, cả người cứng nhắc, thấy trên cổ chợt lạnh, một thanh kiếm đang đặt ở đó. Chỉ nghe Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Mẫn Đức, ngươi giả trang giống thật, gạt được cả ta nữa."
Lí Mẫn Đức vừa đến, hắn mặc quần áo hộ vệ, trên mặt thì ra vẻ vô cùng buồn rầu: "Lúc hắn còn đang bận ba hoa bốc phét thì ta đã vào rồi. Nàng lại vẫn nói chuyện cùng hắn, ta đã cố nhẫn nại nửa khắc rồi."
Nguyên Dục không ngờ tình huống xảy ra đột biến như vậy, bản thân mình một đời thông minh, nhanh trí lại bị Lí Vị Ương dùng thủ đoạn nông cạn thế này để kéo dài thời gian, bị Lí Mẫn Đức xông vào, nhất thời tức giận đến mức muốn nổ tung lồng ngực, không nhịn được mà chửi ầm lên: "Đồ cẩu tạp chủng, tên cẩu tạp chủng này thật là đáng chết..."
Hắn xuất thân hoàng thất Việt Tây cao quý, lời mắng chửi người không biết nhiều lắm, nói đi nói lại chỉ có vài câu như vậy.
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Chà chà, sao lại vô dụng như thế, mắng chửi người cứ như vẹt bị cắt lưỡi vậy."
Nguyên Dục giận tím mặt, lạnh lùng gọi: "Các ngươi chết đâu rồi? Vì sao không vào đây?"
Không ngờ bên ngoài im lặng trống rỗng, một tiếng vang cũng không có, sắc mặt của hắn thay đổi, lần này xuất hành sáu gã ám vệ hắn để lại dịch quán, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất hắn còn dẫn theo hơn năm mươi người, chẳng lẽ tất cả đều...
Ánh mắt của hắn trở nên sợ hãi: "Ngươi đã làm gì hộ vệ của ta?"
Lí Vị Ương thở dài nói: "Ngươi nói xem? Vừa rồi ta đã bảo ngươi, làm việc cần động não nhiều, đừng có ngu ngốc lúc nào cũng xông thẳng về phía trước. Nếu ta là ngươi, sau khi bắt được ta sẽ lấy làm mồi nhử lừa Mẫn Đức mắc mưu, đợi đến khi bắt được hắn rồi sẽ xử trí sau. Ngươi thì hay rồi, bắt được ta còn nhiều lời vô nghĩa như vậy. Ngươi nghĩ hắn là phế vật chắc?"
Kỳ thật, Lí Vị Ương đã nói oan cho Nguyên Dục, vốn dĩ hắn cũng định làm như thế, đáng tiếc còn chưa thực hiện được. Hắn còn nghĩ, ít nhất phải hai ngày sau thì Lí Mẫn Đức mới tìm được nơi này, hắn càng không thể ngờ được mình sẽ nhiều lời với Lí Vị Ương, tự dưng bị nàng nắm mũi dắt đi, ngay cả kế hoạch ban đầu cũng quên.
Lí Vị Ương giỏi nhất là đoán được lòng người, mà bản thân Nguyên Dục cũng rơi vào cạm bẫy của nàng lúc nào không biết. Nguyên Dục hận đến nghiến răng, tức giận nói: "Ta nên sớm giết ngươi, tiểu tiện nhân này."
Lí Mẫn Đức cười lạnh một tiếng, đá mạnh vào mông hắn một cái, tiến tới bạt tai thật mạnh.
Nguyên Dục trợn mắt há mồm, rớt mất ba cái răng, miệng đầy máu tươi, vẫn còn rên rỉ: "Cẩu tạp chủng, cẩu tạp chủng..."
Lí Mẫn Đức cười lạnh nói: "Đúng, ta đánh cẩu tạp chủng, ta đang đánh cẩu tạp chủng nhà ngươi đấy."
Nguyên Dục ngẩn ngơ, Lí Mẫn Đức nâng tay, hắn lại trúng thêm một bạt tai, vừa sợ vừa giận, kêu lên như heo bị giết: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Lí Mẫn Đức lạnh lùng nói: "Trong lư hương kia, trừ Tiêu Dao Hương thúc giục tình còn có một loại độc dược mãn tính."
Nguyên Dục hoàn toàn ngây dại, hắn không rõ vì sao Lí Mẫn Đức biết được, rõ ràng hắn không hề để lộ...
Lần này, ngay cả Lí Vị Ương cũng kinh ngạc, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: "Thì ra là vậy."
Nguyên Dục không thể giết nàng ngay lập tức, vì nếu nàng chết bất đắc kì tử sẽ dẫn đến vô vàn phiền phức. Nhưng nếu nàng chậm rãi sinh bệnh, thân thể suy yếu mà chết cũng chỉ là do bị chết bệnh thôi, sẽ không xảy ra sóng gió gì. Xem ra thiếu niên xinh đẹp trước mắt này cũng là người ngoan độc.
Lí Mẫn Đức giơ tay định đánh tiếp, Nguyên Dục vội la lên: "Cần giải dược sao, ở đây, ở đây!"
Hắn lấy ra một túi gấm, ném lại, kêu lên: "Chính là nó! Ăn vào là có thể giải độc."
Lí Mẫn Đức lấy ra hai bình ngọc từ trong túi gấm, hỏi: "Bình nào?"
Ánh mắt Nguyên Dục xoay chuyển, nói: "Bình sứ thanh hoa."
Lí Mẫn Đức liền lấy bình sứ thanh hoa kia ra, giơ lên nói với hắn: "Ăn hai viên thử xem."
Nguyên Dục biến sắc, vội la lên: "Ngươi điên rồi, đây là phương thuốc lấy độc trị độc, ta không bị trúng độc từ trước giờ mà ăn giải dược sẽ khí tuyệt thân vong. Các ngươi cũng không muốn phá hoại đàm phán hai nước chứ?"
Lí Mẫn Đức cười lạnh nói: "Cái bình kia chính là độc dược."
Hắn cầm bình sứ màu đen, chốc lát vuốt ve trong lòng bàn tay.
Sắc mặt Nguyên Dục gần như khó coi đến tột đỉnh, căng thẳng không nói lời nào. Lí Mẫn Đức tâm ngoan thủ loạt, tay vừa nâng, kiếm rơi, nhất thời hắn thét lên thảm thiết. Đáng tiếc ngón út đã ngắn đi một đoạn, máu tươi chảy ròng ròng. Lí Mẫn Đức trên mặt tươi cười, đáy mắt lại lãnh khốc vô cùng nói: "Nhát chém tiếp theo chính là cổ ngươi, ta chẳng quan tâm đến việc hòa đàm. Các ngươi có chết sạch ta cũng không để ý."
Nguyên Dục thấy hắn tàn nhẫn như thế, sợ chết khiếp, vội nói: "Đúng đúng, bình sứ hoa văn đen đúng là đựng độc dược. Mang tất cả đi đi."
Lí Mẫn Đức cười lạnh một tiếng, trực tiếp đổ thuốc từ hai cái bình, tiện tay ném vào miệng Nguyên Dục. Tức thì mặt Nguyên Dục vặn vẹo, hận Lí Mẫn Đức, cong người nhưng không phun ra được cái gì, nôn khan hồi lâu.Lí Vị Ương chứng kiến như vậy, thật sự là muốn cười, một bên là độc dược, một bên là giải dược, đều ăn cả hai, không chết cũng bị lột một lớp da. Lí Mẫn Đức nói: "Đồ con lợn ngu ngốc nhà ngươi, nếu còn dám động thủ với Vị Ương thì lần sau sẽ không còn đơn giản như vậy."
"Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta chỉ mời nàng đến làm khách!" Nguyên Dục muốn châm biếm, lại bị thêm một vả vào miệng, nên đành phải câm miệng, trong lòng hận muốn chết.
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Triệu Nguyệt đâu?"
Lí Mẫn Đức chậm rãi nói: "Nàng không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi."
Nguyên Dục trừng mắt nhìn bọn họ, nhìn đến mức muốn nhỏ cả máu. Lí Mẫn Đức nắm chặt cổ áo hắn, kéo ra ngoài như kéo lợn chết, Nguyên Dục kêu to: "Các ngươi muốn làm gì?
Lí Mẫn Đức mỉm cười: "Đường đến đây không hề thiếu người của ngươi mai phục ở trong rừng cây. Nếu không lấy ngươi làm bia đỡ đạn thì sao ta có thể an toàn rời khỏi nơi này?"
"Không phải ngươi đã vào được đây rồi sao, đi ra ngoài thì có gì khó?"
Biết rõ đối phương cố ý lấy mình trút giận, Nguyên Dục hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám lên tiếng nữa. Ánh mắt hắn đảo vòng quanh mặt Lí Mẫn Đức, khuôn mặt tuấn mỹ đến vậy, quả thật là hao hao giống phụ hoàng. Nhưng rốt cuộc ai là người phụ trách liên lạc giữa Lí Mẫn Đức và Việt Tây? Là kẻ nào đã truyền lại tin tức sau lưng Bùi hậu? Nhất định phải bắt được những kẻ này.
"Đi thôi!" Lí Mẫn Đức lập tức ném Nguyên Dục lên xe ngựa. Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ đã ở trên xe ngựa chờ từ trước. Các nàng thấy ánh mắt Nguyên Dục tràn đầy căm tức, hắn hơi hơi rụt cổ, theo bản năng liếc mắt nhìn Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cũng cười tủm tỉm đáp lại, hắn lập tức nghiêng đầu đi, quyết định thà rằng nhìn vách tường cũng không muốn nhìn nữ nhân xảo quyệt này.
Lí Mẫn Đức nhìn thoáng qua Nguyên Dục, hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu ngươi không thành thật nằm yên đó thì thanh trường kiếm này sẽ không chỉ cắt một ngón tay đâu." Nói xong hắn bước lên xe ngựa, phân phó hộ vệ ngồi phía trước đánh xe, chỉ trong chốc lát xe ngựa đã ra khỏi tòa biệt viện.
Mắt thấy xe càng chạy càng xa, Nguyên Dục không nhịn được kêu lên: "Ta đã đi cùng các ngươi ra ngoài, còn không thả người sao?"
Lí Mẫn Đức tính toán thời gian chuẩn xác, đoán rằng đối phương không đuổi kịp đến đây, mắt không thèm chớp đá Nguyên Dục một cước rơi xuống xe ngựa. Lí Vị Ương nghe thấy Nguyên Dục sợ hãi kêu to một tiếng, hóa ra vừa rồi lúc Lí Mẫn Đức dùng sợi dây thừng trói hắn, đầu còn lại của sợi dây thì cột vào thành xe ngựa nên giờ xe ngựa đang chạy vô tình kéo cả Nguyên Dục ra xa hơn ba mươi thước. Nguyên Dục liên tiếp gào thét nhưng xung quanh toàn là cây cối, tiếng của hắn không truyền đi được. Khi kéo hắn được chừng hơn năm mươi thước, Lí Vị Ương mới ra lệnh: "Dừng xe đi."
Lí Mẫn Đức nhìn nàng nói: "Ta định lột sạch quần áo của hắn sau đó trói lên ngựa để ngựa mang hắn về Việt Tây luôn."
Lí Vị Ương nở nụ cười nói: "Vậy thì không được, nếu thật sự muốn trừng phạt hắn còn có nhiều phương pháp, không cần làm bẩn tay mình. Huống chi Yến vương điện hạ Việt Tây mà chết ở Đại Lịch sẽ càng phiền toái, chưa nói đến việc có thể xảy ra chiến tranh. Lúc đó Nam Cương sẽ thừa dịp này mà ra tay, còn cho Thác Bạt Chân cơ hội đánh ta một kích."
Giữa Nguyên Dục và Thác Bạt Chân, đương nhiên nàng lựa chọn tạm thời buông tha cho kẻ trước, huống chi không phải cứ chết mới là thủ đoạn trừng phạt người tốt nhất. Nàng còn nhiều cách để thu thập Nguyên Dục, dĩ nhiên chúng đều sẽ rất thú vị.
Lí Mẫn Đức nhìn chằm chằm Việt Tây tứ hoàng tử mặt mũi bầm dập, cười lạnh một tiếng. Hắn vốn muốn dùng một kiếm chém chết thằng nhãi này, nhưng nghĩ tới lời nói của Lí Vị Ương nên đành từ bỏ. Lí Mẫn Đức hung hăng đạp Nguyên Dục một cước rồi tháo dây thừng ném hắn đi, về sau sẽ không bao giờ quan tâm đến sống chết của hắn nữa. Tiếp đó ra lệnh cho hộ vệ nhanh chóng điều khiển xe ngựa rời đi.
Khi trở lại Lý phủ thì vừa kịp thời gian chuẩn bị đóng cửa, người hầu Lí gia thấy quận chúa trở về liền nhanh chóng chạy lên nghênh đón. Lí Vị Ương đi thẳng về viện của mình, phân phó Triệu Nguyệt sớm đi nghỉ ngơi, lúc này mới vào trong phòng: "Vừa rồi ta chưa ăn no, ngươi mau đi chuẩn bị cơm tối." Nàng phân phó Mặc Trúc đang căng thẳng lo âu cả một buổi tối với vẻ mặt rất thản nhiên, bộ dáng không bị kinh động chút nào.
Mặc Trúc nhìn về phía Lí Mẫn Đức rồi mới lên tiếng vâng lời. Lí Vị Ương theo ánh mắt nàng nhìn thoáng qua Lí Mẫn Đức nói: "Ngươi cũng mau trở về đi, hôm nay ngươi đã vất vả rồi." Nói xong, nàng tự mình đi đến trước cửa sổ, muốn mở cửa ra hóng mát một chút. Tay vừa mới chạm tới cửa sổ thì đột nhiên bị hắn chặn lại.
"Đều tại ta không tốt!" Hắn đột nhiên nói, giọng điệu lành lạnh.
Nàng cúi mắt nhìn hắn nắm bàn tay mình, cánh tay hơi hơi run run, khi ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt nói không nên lời của hắn. Hắn nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt màu hổ phách có một tia tức giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng thương tiếc.
Lí Vị Ương bật cười, chỉ là một Yến vương Nguyên Dục, sao nàng có thể đặt trong mắt đây, cần gì khẩn trương như vậy.
Tầm nhìn của hắn dừng trên mu bàn tay nàng, không biết vì sao ở đó lại có một vết cắt nhỏ, có thể lúc nãy do xuống xe không cẩn thận nên va chạm phải. Tuy rằng không sâu nhưng vẫn có tơ máu chảy ra.
Lí Vị Ương dường như chẳng biết đau, hai mắt nhìn hắn vẫn trong trẻo như thường, giờ phút này thấy hắn để ý, nàng hơi hơi mím môi nói với hắn: "Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ, ngươi không cần để ở trong lòng. Ngay cả không phải vì ngươi, bọn hắn cũng sẽ tìm tới cửa, dù sao ta chính là người dễ gặp phải phiền toái."
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị hắn mạnh mẽ ôm lấy.
Nàng lắp bắp kinh hãi, trong lòng đột nhiên xuất hiện gợn sóng khiến nàng vô thức đẩy hắn ra. Nhưng tay vừa mới chạm lên lồng ngực hắn, thân mình lại bị hắn giữ chặt, rốt cuộc không động đậy được nữa.
Đôi môi nóng bỏng của hắn dán lên tai nàng: "Thật xin lỗi."
Nàng cảm thấy bối rối vì chỗ bàn tay chạm đến đúng là vị trí trái tim hắn, nó đang đập vững vàng mạnh mẽ, từng nhịp như đập lên lòng bàn tay nàng, mang theo cảm giác ấm áp khó có thể kháng cự. Đôi đồng tử màu hổ phách kia không hiểu vì sao khiến lòng nàng rung động. Nàng vô thức lui lại, nhưng hắn vẫn ôm nàng không buông tay.
Biết được nàng đột nhiên mất tích, hắn lo lắng gần như phát điên, nóng ruột nóng gan, tức giận đau đớn muốn đốt cháy cả lồng ngực. Trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng như bị ngọn lửa lướt qua, huyết nhục mơ hồ. Nhiều năm qua hắn vẫn nghĩ bản thân thiếu hụt tình cảm của người bình thường, dù dưỡng mẫu qua đời cũng chỉ đau buồn một lát. Nhưng hôm nay hắn mới biết trái tim mình lại có thể đau đớn thế này.
Hắn chưa từng dám chạm qua nàng mà chưa được sự cho phép, nhưng lần này hắn không thèm để ý, bởi vì lòng đã không thể kiềm chế được nữa.
Lí Vị Ương không ngờ thiếu niên từng dựa dẫm vào nàng lại ôm nàng như vậy, ấm áp vững vàng, rắn chắc hiên ngang, đủ để nàng yên tâm dựa vào. Hàng mi thật dài hơi hơi rủ xuống, hơi thở cũng nhẹ hơn, tựa như sức lực đã hết. Nhất định hắn đã nghĩ nàng bị sợ hãi, thật ra mà nói đối với nàng loại kinh hãi này chỉ là một trò chơi. Tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng rất thú vị, nhìn thấy đối thủ dần dần phát cuồng, nàng sẽ thấy vô cùng hứng thú.
Nhưng thấy hắn khẩn trương như vậy, nàng vốn nghĩ đây là điều thừa nhưng không hiểu sao lại thấy an tâm. Muốn cự tuyệt nhưng cuối cùng lại lưu luyến cảm giác ấm áp này.
Lí Vị Ương không hề nhúc nhích, tùy ý hắn ôm cho đến khi Mặc Trúc gõ cửa thì Lí Mẫn Đức mới buông nàng ra. Lí Vị Ương thở dài một hơi như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Hắn để ý nàng như vậy, nếu nàng chết thì sao? Nàng không biết có thể đấu thắng Thác Bạt Chân hay không, có lẽ cuối cùng Thác Bạt Chân không chịu buông tha nàng, cứ muốn cùng nàng đồng quy vu tận. Với lại tới lúc cần thiết, nàng nghĩ mình cũng sẽ làm như vậy. Nếu thế lúc đó Mẫn Đức phải làm sao bây giờ? Hắn có thể sống tốt sao?
Lúc ăn cơm, Lí Vị Ương cứ nghĩ đến chuyện này, nghĩ đau cả đầu cũng không ra đáp án. Cơm nước xong, rửa mặt chải đầu qua loa, nàng muốn nghỉ ngơi nhưng Lí Mẫn Đức lại không chịu rời đi. Lí Vị Ương cũng không đuổi hắn, đi thẳng tới phòng ngủ. Hắn chậm rãi đắp chăn giúp nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Nàng sửng sốt, ngay lập tức muốn cười thành tiếng. Không ngờ hắn lại coi nàng như hài tử mà dỗ dành. Có thể do nàng rất mệt, vội vàng cả ngày hôm nay đều chưa được nghỉ ngơi, vì thế an tâm nhắm mắt lại.
Thế nhưng hắn vẫn yên lặng ngồi bên giường, cúi mắt chăm chú nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới tên Nguyên Dục ngu ngốc kia dám cướp nàng đi thì trong lòng hắn lại nổi lên lửa giận. Nhìn bộ dáng ngang ngược càn rỡ của Nguyên Dục, dường như hắn có thể tưởng tượng ra lúc trước nàng đã phải kinh sợ đến mức nào, tay không tự chủ được nắm lại thật chặt.
May quá, nàng không sao! Nếu không, hắn sẽ lấy đầu Nguyên Dục, chặt rời tứ chi ra khỏi cơ thể...
Lúc này Bạch Chỉ mới mang kim sang dược đến, thấy Lí Vị Ương đang ngủ không khỏi sửng sốt. Lí Mẫn Đức dùng tay làm dấu hiệu im lặng, Bạch Chỉ hiểu ý vội vàng đưa bình thuốc, hắn đặt dưới mũi cẩn thận ngửi thử, đôi mày nhíu chặt mới thoáng dãn ra. Lấy một chút thuốc mỡ xoa lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng mát xa.
Cảnh tượng này vốn dĩ cực kì bình thường, Bạch Chỉ ở một bên nhìn lại thấy vô cùng kinh ngạc. Bình thường Tam thiếu gia đối xử với mọi người rất lạnh lùng, cực kì khó bắt gặp hắn tươi cười. Nhưng khi hắn nhìn tiểu thư, ánh mắt cũng mang theo sự dịu dàng, ẩn chứa tình cảm sâu sắc. Tiểu thư còn chưa nhận ra nhưng người ngoài như nàng khi thấy lại cảm thấy tim đập thình thịch, vô cùng ám muội, càng nhìn càng thấy mặt mày đỏ bừng.
Trông bộ dáng hắn lúc này, Bạch Chỉ đột nhiên cảm thấy, nếu tiểu thư đón nhận tâm ý của Tam thiếu gia thì tốt rồi. Tuy rằng bề ngoài bọn họ là đường tỷ đệ nhưng nếu có một ngày rời xa nơi này thì mối quan hệ đó còn ai biết đâu? Đến khi đó còn không phải là trời cao biển rộng mặc chim bay sao, dù thế nào cũng chỉ cần vui vẻ là được. Nhưng trong lòng tiểu thư trước sau vẫn còn khúc mắc, khi nào có thể cởi bỏ thì sẽ tốt thôi. Nhưng nếu khúc mắc của tiểu thư vĩnh viễn không được cởi bỏ thì sao? Tam thiếu gia phải làm thế nào? Bạch Chỉ vừa nghĩ đến đó, bất chợt lại chứng kiến ánh mắt quấn quýt không rời của Lí Mẫn Đức. Trong lòng nàng không khỏi xẹt qua một tia ớn lạnh. Trao ra nhiều tình cảm như vậy, nếu tam thiếu gia không nhận được tình cảm của tiểu thư, hoặc là cuối cùng tiểu thư lại yêu thích người khác, hắn sẽ nổi điên mất.
Bóng đêm dày đặc bên ngoài, trong phòng lại rất ấm áp. Lí Mẫn Đức không khỏi đưa tay vuốt ve Lí Vị Ương rồi đứng dậy nói: "Ta có việc ra ngoài, ngươi giúp ta chăm sóc tiểu thư."
Vốn dĩ Lí Vị Ương đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt, thấy hắn phải đi, lên tiếng gọi hắn lại: "Mẫn Đức!"
Hắn quay đầu lại, nhíu mày.
Nàng nghiêng đầu ngồi dậy, mái tóc đen dài rũ xuống: "Bọn chúng đều tới tìm ngươi nên phải cẩn thận."
Hắn thấy trong mắt nàng sự lo lắng, hiểu rằng nàng đang quan tâm lo lắng thay mình nên không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ trong suy nghĩ của nàng, hắn vô dụng như vậy sao? Hay là nàng cảm thấy, hắn không thể tự bảo vệ mình? Muốn nói gì đó, cuối cùng không đành lòng phản bác nàng, chỉ nói: "Ta biết."
Thanh âm của nàng lại vô cùng trịnh trọng, gằn từng chữ: "Ngươi phải đáp ứng ta, không được hành động mạo hiểm." Nàng nhìn sắc mặt hắn thay đổi là biết hắn muốn đi phản kích lại, cá tính này của hắn thật...kiêu ngạo phóng khoáng từ trong xương, sao hắn có thể tha thứ cho kẻ khác xúc phạm tới người mà hắn quý trọng?
Nếu để hắn đi, Nguyên Dục và An Quốc mà bị tổn thương sẽ khiến Bùi hậu trả thù, không đến lúc tất yếu thì nàng không có ý định mạo hiểm. Bởi vì lúc này nàng cần tập trung tinh thần đối phó với Thác Bạt Chân và đám người thái tử, nếu thêm cả người Việt Tây sẽ càng làm mọi chuyện trở nên vô cùng phức tạp. Cho nên dù hắn không vui thì nàng cũng hi vọng hắn chịu chờ đợi. Nàng lẳng lặng đắp lại chăn mỏng, vẻ mặt lãnh đạm cảnh cáo: "Ta đã nói rồi, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Tuy nàng ngốc, nhưng cũng biết việc này liên quan đến chuyện hòa thân. Lúc trước thái hậu sắc phong nàng làm An Bình quận chúa, nàng đã hoài nghi rồi, hiện giờ Việt Tây đến cầu hôn càng thêm chứng thực ý nghĩ của nàng. Thái hậu nâng vai vế của nàng còn thấy chưa đủ, giờ còn định đuổi nàng ra khỏi Đại Lịch. Dưới tình huống này, nếu giờ lại gây chuyện gì, thái hậu sẽ hành động nhanh hơn. Trong quá trình Lí Vị Ương đối phó với Đại phu nhân và Tưởng gia, mặc dù không để lại nhược điểm gì nhưng cũng không khỏi quá mức vội vàng. Những tấu chương vạch tội nàng của các quan ngự sử đã bị Thác Bạt Ngọc đè xuống. Nhưng một số quan viên lắm lời vẫn lén nghị luận nói hoàng thất ân sủng nàng quá mức, mà nàng thì ngỗ nghịch với mẹ cả, không tuân theo bề trên. Bây giờ Nguyên Dục lại vì nàng mà gặp rủi ro, việc này trong mắt người ngoài nhất định sẽ cho rằng lại là nàng gây họa. Từ đó Thác Bạt Chân sẽ lợi dụng chuyện này để phát huy, nói nàng là nữ tử mà đi âm mưu phá hoại hòa đàm, tổn hại vận mệnh của Đại Lịch. Đây chính là tội chết. Huống chi đối phó với Nguyên Dục còn có nhiều cơ hội khác.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, thái dương bắt đầu thấy đau. Vốn dĩ nàng định nhẫn nhịn hành vi của đám người An Quốc, nhưng mà đôi khi nàng không có ý định hại người, người ta lại không vì vậy mà buông tha cho nàng. Nói cho cùng, chuyện bắt cóc này cũng chỉ để đe dọa nàng thôi, đối phương muốn thám thính tin tức và bí mật của Mẫn Đức từ nàng, thậm chí còn muốn dùng nàng để uy hiếp hắn.
Là bọn họ ép nàng trước, vậy thì không thể trách nàng tâm ngoan thủ lạt, dù sao những chuyện xấu mà nàng đã làm, thêm một chuyện cũng không coi là nhiều, ít một chuyện cũng chẳng tính là ít. Chẳng qua là không thể thực hiện ngay bây giờ. Nàng nhướng mày nhìn về phía hắn, nói: "Chuyện ngày hôm nay ta biết trong lòng ngươi phẫn nộ, về sau sẽ tìm cơ hội đáp trả, không cần hành động ngay bây giờ." Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí không tốt: "Ta chỉ muốn thu lại một chút lợi tức."
Nàng nhìn vẻ mặt hắn, hiểu rằng hắn sẽ không làm càn, liền mỉm cười ôn hòa nói: "Ngươi biết là tốt rồi, không phải ta lo lắng cái khác, chỉ là không muốn ngươi bị thương." Nói xong đôi mày giương lên, thanh âm nhỏ đi: "Huống hồ dù là Nguyên Dục hay An Quốc công chúa cũng chỉ là những hài tử được nuông chiều đến mức sinh hư, không biết trời cao đất dày. Ở Đại Lịch mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, rồi sẽ có người ra mặt thu thập họ."
Hắn đang yên lặng bỗng nhiên có chút buồn cười, loại người độc ác bá đạo như Nguyên Dục, đứng trước mặt Lí Vị Ương thì mọi thủ đoạn đều thất bại, thật sự là hơi đáng thương. Nếu Nguyên Dục biết được hắn hao tổn tâm tư trước mặt nàng chỉ là mấy trò nhãi nhép, còn không biết sẽ tức đến độ nào nữa.
Dù nàng nói vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy kẻ dám tổn thương nàng là tội không thể tha.
Hắn mỉm cười, đôi mắt trầm ổn đột nhiên lóe sáng, chứa đựng ý cười mơ hồ, thấp giọng nói: "Ta sẽ không bị thương."
Nàng mím môi nhìn hắn đẩy cửa ra ngoài, thở dài một hơi. Cũng may hắn không thường cười, nếu không ngay cả nàng cũng bị nụ cười này mê hoặc...Có lẽ trên đời này, kẻ có thể đào thoát khỏi mĩ sắc cần phải có nghị lực rất lớn.
An Quốc công chúa ở dịch quán, khi thời gian gần sáng thì đột nhiên bị một nha đầu làm bừng tỉnh. Nàng nổi giận muốn giết nha đầu kia, nha đầu lại nơm nớp lo sợ nói: "Công chúa...không tốt rồi! Yến vương điện hạ...Yến vương điện hạ đã trở lại!"
An Quốc công chúa cực kì tức giận, mắng: "Hắn về thì làm sao! Cút!"
Hiển nhiên là nha đầu kia rất sợ hãi, nhưng lại không thể không ngập ngừng nói: "Công chúa, Yến vương là bị tam hoàng tử Đại Lịch đưa về đây. Bây giờ đang ngồi ở bên ngoài chờ."
An Quốc công chúa vừa nghe, nhất thời biến sắc. Thác Bạt Chân tự mình đưa người về, hơn nữa lại là về đúng giờ này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nàng lập tức sai người rửa mặt chải đầu, chuẩn bị trang phục lộng lẫy, soi trước gương rất lâu, mãi đến khi đảm bảo gương mặt trang điểm không chút tì vết thì mới mang theo tì nữ bên người đi ra ngoài. Khi tới đại sảnh thì thấy Nguyên Dục mặt mũi bầm dập, hôn mê bất tỉnh, mặc dù không có ý thức nhưng biểu cảm vẫn tràn ngập đau đớn. Hắn được hộ vệ giúp đỡ mới miễn cưỡng đứng yên. Sắc mặt Thác Bạt Chân lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày ngầm có sát ý.
"Đi, đi đỡ Yến vương ngồi xuống."An Quốc công chúa phân phó, lập tức có người đỡ lấy Nguyên Dục đặt hắn ngồi xuống ghế. An Quốc nhìn Tứ hoàng tử có bộ dáng này thì càng cảm thấy kì quái. Nhưng dù sao nàng cũng quen nhìn thấy nhiều trường hợp, tỏ ra thản nhiên cười nói: "Đa tạ Tam hoàng tử đã đưa hoàng huynh của ta trở về."
Tì nữ bưng nước ấm rồi dùng khăn mềm lau trán cho Nguyên Dục, nhẹ giọng nói: "Công chúa, hay là đỡ Yến vương đi vào?"
Dĩ nhiên An Quốc cũng nghĩ thế, nhưng khi nhìn sắc mặt Thác Bạt Chân cực kì cổ quái không khỏi giơ tay ngừng lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Các ngươi đều lui xuống, chưa gọi thì không được lại gần đây." Thác Bạt Chân nhìn thoáng qua tì nữ bên cạnh, An Quốc công chúa lập tức hiểu ý, khoát tay ra hiệu bảo bọn họ lui xuống.
Chờ tì nữ lui ra, trong đại sảnh chỉ còn lại tâm phúc của Thác Bạt Chân, An Quốc công chúa mới hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Yến vương bị người phát hiện... nửa đêm nằm trên giường của hoàng tỷ ta." Thác Bạt Chân nói rõ từng chữ một.
"Hoàng tỷ ngươi? Ai?" An Quốc kinh ngạc, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Vĩnh Ninh công chúa." Thác Bạt Chân nghiến răng nghiến lợi nói, suýt nữa không nhịn được mà bạo phát. An Quốc công chúa nhìn Nguyên Dục tỏ ra giật mình vô cùng. Nàng hiểu rất rõ tứ ca, từ trước đến nay, nữ nhân xinh đẹp nào đến hắn đều không cự tuyệt. Nhưng mà Vĩnh Ninh công chúa, mặt như quan tài lại còn là quả phụ, là một nữ nhân mà nhìn thấy đã phát chán? Rất không thể tưởng tượng nổi! Nàng quay đầu lại nhìn Nguyên Dục mê man, lần đầu tiên nàng gặp chuyện tình kì lạ đến vậy. Với tư sắc của Vĩnh Ninh công chúa bây giờ thật sự là quá kém, cho dù Nguyên Dục đói bụng ăn quàng cũng không đến tình trạng này đi! Huống chi hoàng đế Đại Lịch đã chuẩn bị tốt thánh chỉ, người hòa thân đã xác định rõ ràng, không thể nghi ngờ.
Nàng nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân, lần đầu tiên cảm thấy nói không nên lời: "Sao lại như thế?"
Thác Bạt Chân nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết...ta sợ để lộ ra nên cũng chưa hỏi hắn mà trực tiếp mang người về đây."
An Quốc công chúa tức giận không phát ra được: "Quả là khốn nạn..."
Lúc này Nguyên Dục kêu gào khát nước, giãy dụa lại thở hồng hộc một tiếng rồi rơi trên mặt đất. Ánh mắt mê man khẽ mở, khi thấy hai người đối diện nhìn hắn như muốn giết người, nhất thời hoảng sợ, tỉnh lại năm sáu phần: "Ai?" Hắn gian nan giữ vững nửa thân người, xoa xoa cái đầu phát đau. Không phải hắn bị ném ở rừng cây à? Sao lại về dịch quán rồi? Trên người còn có mùi rượu?
Hắn đứng thẳng lên, Thác Bạt Chân mang ánh mắt sắc bén, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.
"Các ngươi làm gì, sao đều ở đây?" Nguyên Dục nheo mắt lại, trong phút chốc không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Thác Bạt Chân chỉ hận không thể qua tát cho tên ngu xuẩn này một bạt tai, hắn có biết mình đã phá hoại cái gì rồi không? Hắn có biết mối hôn sự do mình tỉ mỉ bày ra, tất cả đều bị hắn phá hỏng. Vốn dĩ chuyện Lí Vị Ương đi hòa thân là không thể tránh được, nếu đổi thành bất cứ người nào phụ hoàng sẽ không đồng ý. Nhưng lại là Vĩnh Ninh công chúa, là Vĩnh Ninh công chúa đó.
Là hoàng nữ mà phụ hoàng mắc nợ nhiều nhất, là hoàng nữ vì thủ tiết mà chịu cô độc một thân một mình. So với tình cảnh cô quả lẻ loi cả đời, gả cho Nguyên Dục chẳng khác nào có một trượng phu mới, đi đến nước khác tha hương, coi như có một bắt đầu hoàn toàn mới. Sao phụ hoàng có thể không động tâm tư! Lúc trước hoàng đế không nghĩ tới vì căn bản không hề cho rằng Việt Tây sẽ cần một công chúa quả phụ làm Vương phi. Nhưng hiện tại tự Nguyên Dục lại chạy đến giường người ta. Thế này trách được ai! Trách được ai! Bây giờ Nguyên Dục muốn cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới rồi
Chẳng lẽ nàng không có cảm tình nào sao? Nguyên Dục không khỏi nghĩ như vậy, sau đó hắn khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, nhất định là thế. Lí Vị Ương là một kẻ vô tình vô nghĩa, là tiểu tiện nhân không có lương tâm. Cho nên căn bản là nàng không thèm động tâm, vì vậy không phải do hắn mị lực không đủ mà là nàng không phải nữ nhân bình thường.
"Tính nhẫn nại của ta có hạn, vừa nãy ta đã đưa ra nhiều đề nghị cho ngươi, nhưng ngươi lại không thích. Vậy bây giờ tự ngươi hãy nói những thứ ngươi thích, ta nhất định sẽ giúp ngươi đạt được. Quyền thế, địa vị, nam nhân, ngươi muốn gì cũng được, nhưng đừng có bảo ta là bầu trời hay ánh trăng gì đó, ta không muốn nghe". Hắn đè nén lửa giận, nói rất nhẹ nhàng giống như mình là thiên đế vậy, thứ gì cũng có thể ban cho nàng.
Lí Vị Ương mỉm cười, Nguyên Dục cuồng vọng như thế, rất dễ dàng bị người khác coi thường. Nghĩ lại thì dường như hoàng thất Việt Tây đều ngông cuồng không ai bì nổi, thậm chí cả An Quốc công chúa cũng ngang ngược chẳng kém. Lí Vị Ương mơ hồ cảm thấy, có vẻ như hoàng đế Việt Tây là người rất thú vị, vì sao ông ta để Bùi hậu dạy nữ nhi thành loại người như này, quả thật là quá phóng túng bọn họ rồi.
"Quyền thế, địa vị, nam nhân." Lí Vị Ương thở dài một hơi: "Những thứ này đều tốt, đáng tiếc với ta thì không ích lợi gì. Cho nên ngươi không cần tốn công vô ích."
"Hừ, hừ, hừ!" Nguyên Dục cười lạnh, trong tiếng cười tràn ngập hàn ý khó lường, sau khi cười xong bỗng nhiên sầm mặt: "Ngươi xem thường ta phải không?"
Lí Vị Ương lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc không biết vì sao hắn nói thế.
Nguyên Dục bỗng nhiên đi tới, hơi đè nàng xuống, hai tay giống như kìm sắt nắm cổ tay nàng: "Ngươi xem thường ta phải không? Từ lúc bắt đầu ngươi luôn miệng nói không sao cả, ta cũng không tin ngươi thật sự không có vấn đề gì. Nếu bây giờ ta biến ngươi thành người của ta, ngươi còn có thể lạnh lùng hờ hững như vậy sao? Cứ nhìn gương mặt lạnh giá của ngươi lại làm ta nhớ đến hoa sen trên sông băng, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận."
Ánh mắt của hắn trở nên bén nhọn như dao găm, trong đó càng ẩn chứa sát khí như dã thú, Lí Vị Ương lại cười cười: "Chẳng qua là ta đang suy nghĩ cho ngươi." Nếu là người khác thì đã sớm bị ánh mắt đáng sợ của Nguyên Dục ép tới không thở nổi, thậm chí Lí Vị Ương còn cảm thấy sự sắc bén đó như đang cắt qua thân thể mình, nhưng vẻ mặt nàng lại không hề thay đổi chút nào:
"Bùi hậu hoàn toàn có thể sai con ruột của mình đi làm việc này, vì sao phải chọn ngươi? Ngươi có suy nghĩ đến việc này không?"
Nguyên Dục ngẩn ra, lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương, trong đáy mắt nổi lên sự nghi ngờ thật sâu.
"Tuy rằng ta không biết hoàng đệ của ngươi có lai lịch như thế nào, cũng không biết vì sao Bùi hậu phái ngươi tới, nhưng hoàng thất quốc gia nào chẳng giống nhau. Thân là hoàng hậu, bình thường sẽ không quá thích các đứa con do đám phi tử sinh ra, nếu đứa bé đó được hoàng đế sủng ái đặc biệt thì nàng ta sẽ càng thêm băn khoăn. Ngươi đã ngàn dặm xa xôi phụng lệnh tới tìm hắn, chỉ có thể chứng minh hai điều."
Nguyên Dục lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng, gương mặt xinh đẹp trước mắt gần như vặn vẹo: "Hai điều gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười, trong ánh mắt mang theo một tia ác ý: "Thứ nhất, nhất định là Bùi hậu sai ngươi đuổi giết hắn chứ không phải tìm hắn để nhận tổ quy tông. Nàng ta đường đường là hoàng hậu mà phải hao tổn tâm trí như vậy, chứng tỏ trong lòng hoàng đế quý quốc thì đứa con này vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là đứa con mà hắn yêu thương nhất. Ngươi nói có phải hay không?"
Sắc mặt Nguyên Dục trở lên vô cùng khó coi: "Vớ vẩn!"
Nụ cười của Lí Vị Ương vô cùng ôn hòa, không hề bị hắn ảnh hưởng chút nào, chỉ thản nhiên nói: "Là thật, không phải nói linh tinh, trong lòng Yến vương điện hạ phải hiểu mới đúng. Chỉ là ta rất muốn biết, vốn dĩ Bùi hậu có thể sai khiến người khác đi làm chuyện này, vì sao phải chọn ngươi tới? Phải biết rằng một khi thiếu niên đó thật sự ở Đại Lịch, hơn nữa còn bị Yến vương điện hạ giết, rồi sẽ có một ngày mọi chuyện bị lật tẩy, rơi vào tai hoàng đế..."
Nguyên Dục như bị chọc vào chỗ đau, ánh mắt bắt đầu đỏ lên, gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn vô cùng.
Lí Vị Ương thong thả, không chút nóng nảy nói: "Hoàng đế bệ hạ Việt Tây cũng không phải kẻ ngốc, ngươi có thể giấu tất cả người trong thiên hạ nhưng không thể giấu được ông ta. Ngươi tận tâm tận lực với Bùi hậu, dù trả giá tất cả cũng muốn giết tiểu hoàng tử kia. Ngươi nói xem hoàng đế Việt Tây sẽ làm gì ngươi? Bùi gia thế lực khổng lồ, có muôn vàn tay chân, còn ngươi thì sao?"
Nguyên Dục nhìn nàng chằm chằm, nói: "Nhưng ta là con ruột của ông ta."
Lí Vị Ương kinh ngạc nói: "Bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, Khang Thành Đế tiền triều của Đại Lịch vì tiểu nhi tử yêu mến nhất của mình mà báo thù, liên tiếp tru diệt mười ba đứa con khác, chẳng lẽ Yến vương không biết?"
Nguyên Dục giận dữ nói: "Câm miệng."
Lí Vị Ương cười nói: "Yến vương đi sứ Đại Lịch, tất cả hành động của ngươi đều bị mọi người dõi theo, nếu hoàng tử kia bị chút tổn thương gì, dù không phải do Yến vương động thủ thì nhất định Việt Tây hoàng đế cũng sẽ trách tội ngươi. Bùi hậu ủy thác cho Yến vương, hành động này chính là ngầm vu oan giá họa, là nàng ta chủ tâm đưa ngươi ra thế tội. Thật đáng thương cho ngươi, trung thành với Bùi hậu, không tiếc hai tay nhuốm máu mà còn phải trở thành sơn dương thế tội. Theo Vị Ương thấy, tuy Yến vương là hào kiệt nhưng bây giờ lại không đủ thông minh."
Nguyên Dục giận quá, nói: "Nếu ngươi còn dám nói bừa thì đừng trách ta trực tiếp giết ngươi."
Lí Vị Ương tươi cười tiếc hận, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc. Đáng tiếc ột khuôn mặt xinh đẹp, cái đầu sắp rớt đến nơi rồi mà không biết."
"Lí Vị Ương, đây là ngươi cố ý hù dọa làm ta sợ... Không thể nào, dù phụ hoàng biết ta giết hắn, mẫu hậu cũng sẽ bảo vệ ta, ta không tin bà ấy sẽ vứt bỏ ta, phụ hoàng càng không thể nhẫn tâm giết ta. Bởi vì hắn chỉ là một tên cẩu tạp chủng, một tên cẩu tạp chủng ghê tởm do tiểu tiện nhân sinh ra..."
Thanh âm Nguyên Dục rất thấp, dường như nghiền ngẫm từng từ trong miệng, nghe ra lại có vài phần hận ý.
Lí Vị Ương tươi cười như lúc ban đầu, cánh tay trắng nõn xoa lên gương mặt hắn giống như tình nhân vuốt ve, nhưng ngữ khí lại buốt giá như băng: "Yến vương điện hạ đáng mến, nếu ngươi không sợ thì cần gì phải run rẩy?"
Nguyên Dục lập tức buông nàng ra, giống như nàng là mãnh thú hồng thủy vậy, lui về sau, ngã nhào trên đất.
Lí Vị Ương trong lòng mỉm cười, quả nhiên là Nguyên Dục sợ hãi Bùi hậu, cũng sợ hãi hoàng đế Việt Tây vô cùng. Hơn nữa nỗi sợ kẻ sau càng sâu sắc hơn kẻ trước. Có lẽ Bùi hậu liên quan đến vinh hoa phú quý của hắn, mà Việt Tây đế vương lại có thể quyết định sống chết của hắn.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua hắn đang ngồi dưới đất: "Ngươi tức giận thì tức giận, vì sao phải đập vỡ cả bàn thức ăn ngon như vậy? Từ nãy đến giờ ta chưa được ăn cơm!"
Nguyên Dục càng tức giận, hắn cứ ngồi dưới đất nhìn Lí Vị Ương rất lâu, Lí Vị Ương cười nói: "Ta đã có thiện ý nói với ngươi như vậy, sao lại để ta đói bụng."
Không hiểu vì sao khi Nguyên Dục nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, sự nóng nảy lại không thể phát ra ngoài được, đành chém Lí Vị Ương ra thành từng mảnh trong suy nghĩ, sau đó hắn lớn tiếng: "Không nghe thấy sao, còn không mau đi chuẩn bị tiệc rượu."
Một lát sau, có tỳ nữ tiến vào ngoan ngoãn dọn dẹp tất cả, rồi lại sắp xếp một bàn đồ ăn mới. Bàn rượu và đồ ăn vừa rồi rõ ràng đã bị động tay chân, bây giờ thì rất sạch sẽ, an toàn không có vấn đề gì. Lí Vị Ương cúi đầu ăn một miếng, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nguyên Dục: "Ngươi không ăn à?"
Nguyên Dục thấy Lí Vị Ương như vậy, trong lòng hận nàng vô cùng nhưng ý định giết nàng lúc ban đầu cũng phai nhạt. Lí Vị Ương nói không sai, Bùi hậu phái hắn đi chẳng phải là chuyện tốt lành gì, chỉ muốn biến hắn thành con cừu non thế tội thôi. Hắn chỉ nhìn thấy vinh hoa phú quý trước mắt, mà lại xem nhẹ phụ hoàng như một con sư tử đứng ở bên kia, không cẩn thận một cái thì con cừu non như hắn mới là người xui xẻo nhất. Nhưng mệnh lệnh của Bùi hậu hắn không thể không tuân theo. Nghĩ đến đây, trong mắt hắn thu lại sự hung ác, lộ ra nụ cười ôn hòa. Dường như hắn lại trở về dáng vẻ dịu dàng lúc trước, nhưng sự ngoan độc vẫn còn hừng hực trong hắn, hắn đi đến bên mép bàn, cười làm lành: "Vừa rồi ta nhất thời xúc động nên mới dọa quận chúa, xin người tha thứ."
Lí Vị Ương lại ăn một miếng gà, gật đầu nói: "Đây là trù tử ở Vọng Giang Lâu mời đến làm đúng không? Hương vị không tệ, chỉ tiếc gà hơi già chút."
Nguyên Dục nhẫn nại nói: "Vừa rồi ngươi nói, nếu ta thật sự giết kẻ kia quả là rất bất lợi với ta, theo ý ngươi ta nên làm thế nào?"
Lúc này hắn đang suy nghĩ trong đầu, đợi khi cầu được ý kiến thì sẽ giết Lí Vị Ương diệt khẩu, hiện giờ hắn bất chấp tất cả. Nữ tử này mới nói vài ba câu đã nhìn thấu tâm tư nội tình của hắn, tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không hậu họa vô cùng.
Dường như Lí Vị Ương không để ý hắn đột nhiên dâng lên sát tâm, chỉ mỉm cười nói: "Ta không thích món canh vịt này, ngọt ngấy quá mức."
Nguyên Dục xanh cả mặt, trong đêm nay hắn đã thay đổi không biết bao nhiêu là biểu cảm rồi. Hắn mơ hồ cảm thấy không phải mình bắt cóc quận chúa nào cả, rõ ràng là gặp phải ác quỷ đòi nợ mà, từng chút từng chút rình trộm nhược điểm của hắn, khiến hắn như bị bóc trần toàn bộ.
"Người đâu, đi đổi canh vịt mau." Nguyên Dục lớn tiếng ra lệnh, tỳ nữ lập tức làm theo. Ánh mắt của hắn vẫn nhìn nhằm chằm mặt Lí Vị Ương, không muốn bỏ qua bất kì thần sắc biến hóa nhỏ nhoi nào. Nhưng dưới ánh nến, biểu cảm của Lí Vị Ương vẫn như bình thường mang theo ý cười, quả là một mặt nạ quá mức hoàn mĩ khiến người khác không tìm ra sơ hở.
Hắn đột nhiên cảm thấy Lí Vị Ương như một con rắn phủ phục trong bụi cỏ, nhìn qua thì thấy nhu thuận vô hại, nhưng lại không giấu được bản tính của mình. Nếu có người dám động đến thì nàng sẽ lộ ra răng nanh, cắn kẻ đó bất ngờ không kịp phòng ngự. Là hắn sai rồi, không nên đem một con rắn độc như vậy vào trong bụi cỏ.
"Ngày hôm trước ngươi dịu ngoan lãnh đạm đối với muội muội của ta, tất cả đều là giả vờ!" Nguyên Dục chậm rãi nói.
"Giả bộ? Thế nào là giả bộ? An Quốc công chúa không phạm ta, dĩ nhiên ta không phạm nàng. Cả hai đều bình an vô sự chẳng phải tốt sao? Vì sao phải chém giết lẫn nhau ? Ngươi có biết ta luôn luôn không thích điều này!" Lí Vị Ương gằn từng tiếng một, chậm chạp mà bình tĩnh, lại như lưỡi dao sắc bén chuẩn bị bộc lộ khả năng. Xưa nay nàng thiện chí giúp người, mọi hành động đều dịu dàng bình thản, trong mắt hàm chứa ý cười, mà lúc này lại hơi trầm mặt khiến người ta có cảm giác không thể xâm phạm. Trong thoáng chốc như thay đổi thành một người khác.
Nguyên Dục lắc đầu nói: "An Quốc nhìn lầm ngươi, ta cũng nhìn lầm rồi. Hiện giờ, hi vọng ngươi nói thật cho ta biết rốt cuộc Lí Mẫn Đức có phải là Nguyên Liệt hay không? Đây là lần cuối cùng ta cho ngươi cơ hội."
Sao kẻ nào cũng thích cho nàng cơ hội thế? Hình như lời này Thác Bạt Chân cũng từng nói rồi. Có lẽ do bọn họ đứng ở địa vị cao quá lâu nên nghĩ người khác đều phải quỳ trên mặt đất cầu xin họ bố thí, sự tin này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Nhưng mà, hắn vừa mới nói Nguyên Liệt? Đây là...tên thật của Lí Mẫn Đức chăng? Lí Vị Ương tỉ mỉ nghĩ, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Nàng không nói lời nào, rốt cuộc Nguyên Dục nổi giận, "Lí Vị Ương, cho dù ngươi có nói hay không cũng đừng mong ra ngoài!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên thấy bên hông tê dần, cả người cứng nhắc, thấy trên cổ chợt lạnh, một thanh kiếm đang đặt ở đó. Chỉ nghe Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Mẫn Đức, ngươi giả trang giống thật, gạt được cả ta nữa."
Lí Mẫn Đức vừa đến, hắn mặc quần áo hộ vệ, trên mặt thì ra vẻ vô cùng buồn rầu: "Lúc hắn còn đang bận ba hoa bốc phét thì ta đã vào rồi. Nàng lại vẫn nói chuyện cùng hắn, ta đã cố nhẫn nại nửa khắc rồi."
Nguyên Dục không ngờ tình huống xảy ra đột biến như vậy, bản thân mình một đời thông minh, nhanh trí lại bị Lí Vị Ương dùng thủ đoạn nông cạn thế này để kéo dài thời gian, bị Lí Mẫn Đức xông vào, nhất thời tức giận đến mức muốn nổ tung lồng ngực, không nhịn được mà chửi ầm lên: "Đồ cẩu tạp chủng, tên cẩu tạp chủng này thật là đáng chết..."
Hắn xuất thân hoàng thất Việt Tây cao quý, lời mắng chửi người không biết nhiều lắm, nói đi nói lại chỉ có vài câu như vậy.
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Chà chà, sao lại vô dụng như thế, mắng chửi người cứ như vẹt bị cắt lưỡi vậy."
Nguyên Dục giận tím mặt, lạnh lùng gọi: "Các ngươi chết đâu rồi? Vì sao không vào đây?"
Không ngờ bên ngoài im lặng trống rỗng, một tiếng vang cũng không có, sắc mặt của hắn thay đổi, lần này xuất hành sáu gã ám vệ hắn để lại dịch quán, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất hắn còn dẫn theo hơn năm mươi người, chẳng lẽ tất cả đều...
Ánh mắt của hắn trở nên sợ hãi: "Ngươi đã làm gì hộ vệ của ta?"
Lí Vị Ương thở dài nói: "Ngươi nói xem? Vừa rồi ta đã bảo ngươi, làm việc cần động não nhiều, đừng có ngu ngốc lúc nào cũng xông thẳng về phía trước. Nếu ta là ngươi, sau khi bắt được ta sẽ lấy làm mồi nhử lừa Mẫn Đức mắc mưu, đợi đến khi bắt được hắn rồi sẽ xử trí sau. Ngươi thì hay rồi, bắt được ta còn nhiều lời vô nghĩa như vậy. Ngươi nghĩ hắn là phế vật chắc?"
Kỳ thật, Lí Vị Ương đã nói oan cho Nguyên Dục, vốn dĩ hắn cũng định làm như thế, đáng tiếc còn chưa thực hiện được. Hắn còn nghĩ, ít nhất phải hai ngày sau thì Lí Mẫn Đức mới tìm được nơi này, hắn càng không thể ngờ được mình sẽ nhiều lời với Lí Vị Ương, tự dưng bị nàng nắm mũi dắt đi, ngay cả kế hoạch ban đầu cũng quên.
Lí Vị Ương giỏi nhất là đoán được lòng người, mà bản thân Nguyên Dục cũng rơi vào cạm bẫy của nàng lúc nào không biết. Nguyên Dục hận đến nghiến răng, tức giận nói: "Ta nên sớm giết ngươi, tiểu tiện nhân này."
Lí Mẫn Đức cười lạnh một tiếng, đá mạnh vào mông hắn một cái, tiến tới bạt tai thật mạnh.
Nguyên Dục trợn mắt há mồm, rớt mất ba cái răng, miệng đầy máu tươi, vẫn còn rên rỉ: "Cẩu tạp chủng, cẩu tạp chủng..."
Lí Mẫn Đức cười lạnh nói: "Đúng, ta đánh cẩu tạp chủng, ta đang đánh cẩu tạp chủng nhà ngươi đấy."
Nguyên Dục ngẩn ngơ, Lí Mẫn Đức nâng tay, hắn lại trúng thêm một bạt tai, vừa sợ vừa giận, kêu lên như heo bị giết: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Lí Mẫn Đức lạnh lùng nói: "Trong lư hương kia, trừ Tiêu Dao Hương thúc giục tình còn có một loại độc dược mãn tính."
Nguyên Dục hoàn toàn ngây dại, hắn không rõ vì sao Lí Mẫn Đức biết được, rõ ràng hắn không hề để lộ...
Lần này, ngay cả Lí Vị Ương cũng kinh ngạc, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: "Thì ra là vậy."
Nguyên Dục không thể giết nàng ngay lập tức, vì nếu nàng chết bất đắc kì tử sẽ dẫn đến vô vàn phiền phức. Nhưng nếu nàng chậm rãi sinh bệnh, thân thể suy yếu mà chết cũng chỉ là do bị chết bệnh thôi, sẽ không xảy ra sóng gió gì. Xem ra thiếu niên xinh đẹp trước mắt này cũng là người ngoan độc.
Lí Mẫn Đức giơ tay định đánh tiếp, Nguyên Dục vội la lên: "Cần giải dược sao, ở đây, ở đây!"
Hắn lấy ra một túi gấm, ném lại, kêu lên: "Chính là nó! Ăn vào là có thể giải độc."
Lí Mẫn Đức lấy ra hai bình ngọc từ trong túi gấm, hỏi: "Bình nào?"
Ánh mắt Nguyên Dục xoay chuyển, nói: "Bình sứ thanh hoa."
Lí Mẫn Đức liền lấy bình sứ thanh hoa kia ra, giơ lên nói với hắn: "Ăn hai viên thử xem."
Nguyên Dục biến sắc, vội la lên: "Ngươi điên rồi, đây là phương thuốc lấy độc trị độc, ta không bị trúng độc từ trước giờ mà ăn giải dược sẽ khí tuyệt thân vong. Các ngươi cũng không muốn phá hoại đàm phán hai nước chứ?"
Lí Mẫn Đức cười lạnh nói: "Cái bình kia chính là độc dược."
Hắn cầm bình sứ màu đen, chốc lát vuốt ve trong lòng bàn tay.
Sắc mặt Nguyên Dục gần như khó coi đến tột đỉnh, căng thẳng không nói lời nào. Lí Mẫn Đức tâm ngoan thủ loạt, tay vừa nâng, kiếm rơi, nhất thời hắn thét lên thảm thiết. Đáng tiếc ngón út đã ngắn đi một đoạn, máu tươi chảy ròng ròng. Lí Mẫn Đức trên mặt tươi cười, đáy mắt lại lãnh khốc vô cùng nói: "Nhát chém tiếp theo chính là cổ ngươi, ta chẳng quan tâm đến việc hòa đàm. Các ngươi có chết sạch ta cũng không để ý."
Nguyên Dục thấy hắn tàn nhẫn như thế, sợ chết khiếp, vội nói: "Đúng đúng, bình sứ hoa văn đen đúng là đựng độc dược. Mang tất cả đi đi."
Lí Mẫn Đức cười lạnh một tiếng, trực tiếp đổ thuốc từ hai cái bình, tiện tay ném vào miệng Nguyên Dục. Tức thì mặt Nguyên Dục vặn vẹo, hận Lí Mẫn Đức, cong người nhưng không phun ra được cái gì, nôn khan hồi lâu.Lí Vị Ương chứng kiến như vậy, thật sự là muốn cười, một bên là độc dược, một bên là giải dược, đều ăn cả hai, không chết cũng bị lột một lớp da. Lí Mẫn Đức nói: "Đồ con lợn ngu ngốc nhà ngươi, nếu còn dám động thủ với Vị Ương thì lần sau sẽ không còn đơn giản như vậy."
"Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta chỉ mời nàng đến làm khách!" Nguyên Dục muốn châm biếm, lại bị thêm một vả vào miệng, nên đành phải câm miệng, trong lòng hận muốn chết.
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Triệu Nguyệt đâu?"
Lí Mẫn Đức chậm rãi nói: "Nàng không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi."
Nguyên Dục trừng mắt nhìn bọn họ, nhìn đến mức muốn nhỏ cả máu. Lí Mẫn Đức nắm chặt cổ áo hắn, kéo ra ngoài như kéo lợn chết, Nguyên Dục kêu to: "Các ngươi muốn làm gì?
Lí Mẫn Đức mỉm cười: "Đường đến đây không hề thiếu người của ngươi mai phục ở trong rừng cây. Nếu không lấy ngươi làm bia đỡ đạn thì sao ta có thể an toàn rời khỏi nơi này?"
"Không phải ngươi đã vào được đây rồi sao, đi ra ngoài thì có gì khó?"
Biết rõ đối phương cố ý lấy mình trút giận, Nguyên Dục hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám lên tiếng nữa. Ánh mắt hắn đảo vòng quanh mặt Lí Mẫn Đức, khuôn mặt tuấn mỹ đến vậy, quả thật là hao hao giống phụ hoàng. Nhưng rốt cuộc ai là người phụ trách liên lạc giữa Lí Mẫn Đức và Việt Tây? Là kẻ nào đã truyền lại tin tức sau lưng Bùi hậu? Nhất định phải bắt được những kẻ này.
"Đi thôi!" Lí Mẫn Đức lập tức ném Nguyên Dục lên xe ngựa. Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ đã ở trên xe ngựa chờ từ trước. Các nàng thấy ánh mắt Nguyên Dục tràn đầy căm tức, hắn hơi hơi rụt cổ, theo bản năng liếc mắt nhìn Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cũng cười tủm tỉm đáp lại, hắn lập tức nghiêng đầu đi, quyết định thà rằng nhìn vách tường cũng không muốn nhìn nữ nhân xảo quyệt này.
Lí Mẫn Đức nhìn thoáng qua Nguyên Dục, hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu ngươi không thành thật nằm yên đó thì thanh trường kiếm này sẽ không chỉ cắt một ngón tay đâu." Nói xong hắn bước lên xe ngựa, phân phó hộ vệ ngồi phía trước đánh xe, chỉ trong chốc lát xe ngựa đã ra khỏi tòa biệt viện.
Mắt thấy xe càng chạy càng xa, Nguyên Dục không nhịn được kêu lên: "Ta đã đi cùng các ngươi ra ngoài, còn không thả người sao?"
Lí Mẫn Đức tính toán thời gian chuẩn xác, đoán rằng đối phương không đuổi kịp đến đây, mắt không thèm chớp đá Nguyên Dục một cước rơi xuống xe ngựa. Lí Vị Ương nghe thấy Nguyên Dục sợ hãi kêu to một tiếng, hóa ra vừa rồi lúc Lí Mẫn Đức dùng sợi dây thừng trói hắn, đầu còn lại của sợi dây thì cột vào thành xe ngựa nên giờ xe ngựa đang chạy vô tình kéo cả Nguyên Dục ra xa hơn ba mươi thước. Nguyên Dục liên tiếp gào thét nhưng xung quanh toàn là cây cối, tiếng của hắn không truyền đi được. Khi kéo hắn được chừng hơn năm mươi thước, Lí Vị Ương mới ra lệnh: "Dừng xe đi."
Lí Mẫn Đức nhìn nàng nói: "Ta định lột sạch quần áo của hắn sau đó trói lên ngựa để ngựa mang hắn về Việt Tây luôn."
Lí Vị Ương nở nụ cười nói: "Vậy thì không được, nếu thật sự muốn trừng phạt hắn còn có nhiều phương pháp, không cần làm bẩn tay mình. Huống chi Yến vương điện hạ Việt Tây mà chết ở Đại Lịch sẽ càng phiền toái, chưa nói đến việc có thể xảy ra chiến tranh. Lúc đó Nam Cương sẽ thừa dịp này mà ra tay, còn cho Thác Bạt Chân cơ hội đánh ta một kích."
Giữa Nguyên Dục và Thác Bạt Chân, đương nhiên nàng lựa chọn tạm thời buông tha cho kẻ trước, huống chi không phải cứ chết mới là thủ đoạn trừng phạt người tốt nhất. Nàng còn nhiều cách để thu thập Nguyên Dục, dĩ nhiên chúng đều sẽ rất thú vị.
Lí Mẫn Đức nhìn chằm chằm Việt Tây tứ hoàng tử mặt mũi bầm dập, cười lạnh một tiếng. Hắn vốn muốn dùng một kiếm chém chết thằng nhãi này, nhưng nghĩ tới lời nói của Lí Vị Ương nên đành từ bỏ. Lí Mẫn Đức hung hăng đạp Nguyên Dục một cước rồi tháo dây thừng ném hắn đi, về sau sẽ không bao giờ quan tâm đến sống chết của hắn nữa. Tiếp đó ra lệnh cho hộ vệ nhanh chóng điều khiển xe ngựa rời đi.
Khi trở lại Lý phủ thì vừa kịp thời gian chuẩn bị đóng cửa, người hầu Lí gia thấy quận chúa trở về liền nhanh chóng chạy lên nghênh đón. Lí Vị Ương đi thẳng về viện của mình, phân phó Triệu Nguyệt sớm đi nghỉ ngơi, lúc này mới vào trong phòng: "Vừa rồi ta chưa ăn no, ngươi mau đi chuẩn bị cơm tối." Nàng phân phó Mặc Trúc đang căng thẳng lo âu cả một buổi tối với vẻ mặt rất thản nhiên, bộ dáng không bị kinh động chút nào.
Mặc Trúc nhìn về phía Lí Mẫn Đức rồi mới lên tiếng vâng lời. Lí Vị Ương theo ánh mắt nàng nhìn thoáng qua Lí Mẫn Đức nói: "Ngươi cũng mau trở về đi, hôm nay ngươi đã vất vả rồi." Nói xong, nàng tự mình đi đến trước cửa sổ, muốn mở cửa ra hóng mát một chút. Tay vừa mới chạm tới cửa sổ thì đột nhiên bị hắn chặn lại.
"Đều tại ta không tốt!" Hắn đột nhiên nói, giọng điệu lành lạnh.
Nàng cúi mắt nhìn hắn nắm bàn tay mình, cánh tay hơi hơi run run, khi ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt nói không nên lời của hắn. Hắn nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt màu hổ phách có một tia tức giận, nhưng nhiều hơn là đau lòng thương tiếc.
Lí Vị Ương bật cười, chỉ là một Yến vương Nguyên Dục, sao nàng có thể đặt trong mắt đây, cần gì khẩn trương như vậy.
Tầm nhìn của hắn dừng trên mu bàn tay nàng, không biết vì sao ở đó lại có một vết cắt nhỏ, có thể lúc nãy do xuống xe không cẩn thận nên va chạm phải. Tuy rằng không sâu nhưng vẫn có tơ máu chảy ra.
Lí Vị Ương dường như chẳng biết đau, hai mắt nhìn hắn vẫn trong trẻo như thường, giờ phút này thấy hắn để ý, nàng hơi hơi mím môi nói với hắn: "Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ, ngươi không cần để ở trong lòng. Ngay cả không phải vì ngươi, bọn hắn cũng sẽ tìm tới cửa, dù sao ta chính là người dễ gặp phải phiền toái."
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị hắn mạnh mẽ ôm lấy.
Nàng lắp bắp kinh hãi, trong lòng đột nhiên xuất hiện gợn sóng khiến nàng vô thức đẩy hắn ra. Nhưng tay vừa mới chạm lên lồng ngực hắn, thân mình lại bị hắn giữ chặt, rốt cuộc không động đậy được nữa.
Đôi môi nóng bỏng của hắn dán lên tai nàng: "Thật xin lỗi."
Nàng cảm thấy bối rối vì chỗ bàn tay chạm đến đúng là vị trí trái tim hắn, nó đang đập vững vàng mạnh mẽ, từng nhịp như đập lên lòng bàn tay nàng, mang theo cảm giác ấm áp khó có thể kháng cự. Đôi đồng tử màu hổ phách kia không hiểu vì sao khiến lòng nàng rung động. Nàng vô thức lui lại, nhưng hắn vẫn ôm nàng không buông tay.
Biết được nàng đột nhiên mất tích, hắn lo lắng gần như phát điên, nóng ruột nóng gan, tức giận đau đớn muốn đốt cháy cả lồng ngực. Trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng như bị ngọn lửa lướt qua, huyết nhục mơ hồ. Nhiều năm qua hắn vẫn nghĩ bản thân thiếu hụt tình cảm của người bình thường, dù dưỡng mẫu qua đời cũng chỉ đau buồn một lát. Nhưng hôm nay hắn mới biết trái tim mình lại có thể đau đớn thế này.
Hắn chưa từng dám chạm qua nàng mà chưa được sự cho phép, nhưng lần này hắn không thèm để ý, bởi vì lòng đã không thể kiềm chế được nữa.
Lí Vị Ương không ngờ thiếu niên từng dựa dẫm vào nàng lại ôm nàng như vậy, ấm áp vững vàng, rắn chắc hiên ngang, đủ để nàng yên tâm dựa vào. Hàng mi thật dài hơi hơi rủ xuống, hơi thở cũng nhẹ hơn, tựa như sức lực đã hết. Nhất định hắn đã nghĩ nàng bị sợ hãi, thật ra mà nói đối với nàng loại kinh hãi này chỉ là một trò chơi. Tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng rất thú vị, nhìn thấy đối thủ dần dần phát cuồng, nàng sẽ thấy vô cùng hứng thú.
Nhưng thấy hắn khẩn trương như vậy, nàng vốn nghĩ đây là điều thừa nhưng không hiểu sao lại thấy an tâm. Muốn cự tuyệt nhưng cuối cùng lại lưu luyến cảm giác ấm áp này.
Lí Vị Ương không hề nhúc nhích, tùy ý hắn ôm cho đến khi Mặc Trúc gõ cửa thì Lí Mẫn Đức mới buông nàng ra. Lí Vị Ương thở dài một hơi như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Hắn để ý nàng như vậy, nếu nàng chết thì sao? Nàng không biết có thể đấu thắng Thác Bạt Chân hay không, có lẽ cuối cùng Thác Bạt Chân không chịu buông tha nàng, cứ muốn cùng nàng đồng quy vu tận. Với lại tới lúc cần thiết, nàng nghĩ mình cũng sẽ làm như vậy. Nếu thế lúc đó Mẫn Đức phải làm sao bây giờ? Hắn có thể sống tốt sao?
Lúc ăn cơm, Lí Vị Ương cứ nghĩ đến chuyện này, nghĩ đau cả đầu cũng không ra đáp án. Cơm nước xong, rửa mặt chải đầu qua loa, nàng muốn nghỉ ngơi nhưng Lí Mẫn Đức lại không chịu rời đi. Lí Vị Ương cũng không đuổi hắn, đi thẳng tới phòng ngủ. Hắn chậm rãi đắp chăn giúp nàng, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi." Nàng sửng sốt, ngay lập tức muốn cười thành tiếng. Không ngờ hắn lại coi nàng như hài tử mà dỗ dành. Có thể do nàng rất mệt, vội vàng cả ngày hôm nay đều chưa được nghỉ ngơi, vì thế an tâm nhắm mắt lại.
Thế nhưng hắn vẫn yên lặng ngồi bên giường, cúi mắt chăm chú nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới tên Nguyên Dục ngu ngốc kia dám cướp nàng đi thì trong lòng hắn lại nổi lên lửa giận. Nhìn bộ dáng ngang ngược càn rỡ của Nguyên Dục, dường như hắn có thể tưởng tượng ra lúc trước nàng đã phải kinh sợ đến mức nào, tay không tự chủ được nắm lại thật chặt.
May quá, nàng không sao! Nếu không, hắn sẽ lấy đầu Nguyên Dục, chặt rời tứ chi ra khỏi cơ thể...
Lúc này Bạch Chỉ mới mang kim sang dược đến, thấy Lí Vị Ương đang ngủ không khỏi sửng sốt. Lí Mẫn Đức dùng tay làm dấu hiệu im lặng, Bạch Chỉ hiểu ý vội vàng đưa bình thuốc, hắn đặt dưới mũi cẩn thận ngửi thử, đôi mày nhíu chặt mới thoáng dãn ra. Lấy một chút thuốc mỡ xoa lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng mát xa.
Cảnh tượng này vốn dĩ cực kì bình thường, Bạch Chỉ ở một bên nhìn lại thấy vô cùng kinh ngạc. Bình thường Tam thiếu gia đối xử với mọi người rất lạnh lùng, cực kì khó bắt gặp hắn tươi cười. Nhưng khi hắn nhìn tiểu thư, ánh mắt cũng mang theo sự dịu dàng, ẩn chứa tình cảm sâu sắc. Tiểu thư còn chưa nhận ra nhưng người ngoài như nàng khi thấy lại cảm thấy tim đập thình thịch, vô cùng ám muội, càng nhìn càng thấy mặt mày đỏ bừng.
Trông bộ dáng hắn lúc này, Bạch Chỉ đột nhiên cảm thấy, nếu tiểu thư đón nhận tâm ý của Tam thiếu gia thì tốt rồi. Tuy rằng bề ngoài bọn họ là đường tỷ đệ nhưng nếu có một ngày rời xa nơi này thì mối quan hệ đó còn ai biết đâu? Đến khi đó còn không phải là trời cao biển rộng mặc chim bay sao, dù thế nào cũng chỉ cần vui vẻ là được. Nhưng trong lòng tiểu thư trước sau vẫn còn khúc mắc, khi nào có thể cởi bỏ thì sẽ tốt thôi. Nhưng nếu khúc mắc của tiểu thư vĩnh viễn không được cởi bỏ thì sao? Tam thiếu gia phải làm thế nào? Bạch Chỉ vừa nghĩ đến đó, bất chợt lại chứng kiến ánh mắt quấn quýt không rời của Lí Mẫn Đức. Trong lòng nàng không khỏi xẹt qua một tia ớn lạnh. Trao ra nhiều tình cảm như vậy, nếu tam thiếu gia không nhận được tình cảm của tiểu thư, hoặc là cuối cùng tiểu thư lại yêu thích người khác, hắn sẽ nổi điên mất.
Bóng đêm dày đặc bên ngoài, trong phòng lại rất ấm áp. Lí Mẫn Đức không khỏi đưa tay vuốt ve Lí Vị Ương rồi đứng dậy nói: "Ta có việc ra ngoài, ngươi giúp ta chăm sóc tiểu thư."
Vốn dĩ Lí Vị Ương đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt, thấy hắn phải đi, lên tiếng gọi hắn lại: "Mẫn Đức!"
Hắn quay đầu lại, nhíu mày.
Nàng nghiêng đầu ngồi dậy, mái tóc đen dài rũ xuống: "Bọn chúng đều tới tìm ngươi nên phải cẩn thận."
Hắn thấy trong mắt nàng sự lo lắng, hiểu rằng nàng đang quan tâm lo lắng thay mình nên không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ trong suy nghĩ của nàng, hắn vô dụng như vậy sao? Hay là nàng cảm thấy, hắn không thể tự bảo vệ mình? Muốn nói gì đó, cuối cùng không đành lòng phản bác nàng, chỉ nói: "Ta biết."
Thanh âm của nàng lại vô cùng trịnh trọng, gằn từng chữ: "Ngươi phải đáp ứng ta, không được hành động mạo hiểm." Nàng nhìn sắc mặt hắn thay đổi là biết hắn muốn đi phản kích lại, cá tính này của hắn thật...kiêu ngạo phóng khoáng từ trong xương, sao hắn có thể tha thứ cho kẻ khác xúc phạm tới người mà hắn quý trọng?
Nếu để hắn đi, Nguyên Dục và An Quốc mà bị tổn thương sẽ khiến Bùi hậu trả thù, không đến lúc tất yếu thì nàng không có ý định mạo hiểm. Bởi vì lúc này nàng cần tập trung tinh thần đối phó với Thác Bạt Chân và đám người thái tử, nếu thêm cả người Việt Tây sẽ càng làm mọi chuyện trở nên vô cùng phức tạp. Cho nên dù hắn không vui thì nàng cũng hi vọng hắn chịu chờ đợi. Nàng lẳng lặng đắp lại chăn mỏng, vẻ mặt lãnh đạm cảnh cáo: "Ta đã nói rồi, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Tuy nàng ngốc, nhưng cũng biết việc này liên quan đến chuyện hòa thân. Lúc trước thái hậu sắc phong nàng làm An Bình quận chúa, nàng đã hoài nghi rồi, hiện giờ Việt Tây đến cầu hôn càng thêm chứng thực ý nghĩ của nàng. Thái hậu nâng vai vế của nàng còn thấy chưa đủ, giờ còn định đuổi nàng ra khỏi Đại Lịch. Dưới tình huống này, nếu giờ lại gây chuyện gì, thái hậu sẽ hành động nhanh hơn. Trong quá trình Lí Vị Ương đối phó với Đại phu nhân và Tưởng gia, mặc dù không để lại nhược điểm gì nhưng cũng không khỏi quá mức vội vàng. Những tấu chương vạch tội nàng của các quan ngự sử đã bị Thác Bạt Ngọc đè xuống. Nhưng một số quan viên lắm lời vẫn lén nghị luận nói hoàng thất ân sủng nàng quá mức, mà nàng thì ngỗ nghịch với mẹ cả, không tuân theo bề trên. Bây giờ Nguyên Dục lại vì nàng mà gặp rủi ro, việc này trong mắt người ngoài nhất định sẽ cho rằng lại là nàng gây họa. Từ đó Thác Bạt Chân sẽ lợi dụng chuyện này để phát huy, nói nàng là nữ tử mà đi âm mưu phá hoại hòa đàm, tổn hại vận mệnh của Đại Lịch. Đây chính là tội chết. Huống chi đối phó với Nguyên Dục còn có nhiều cơ hội khác.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, thái dương bắt đầu thấy đau. Vốn dĩ nàng định nhẫn nhịn hành vi của đám người An Quốc, nhưng mà đôi khi nàng không có ý định hại người, người ta lại không vì vậy mà buông tha cho nàng. Nói cho cùng, chuyện bắt cóc này cũng chỉ để đe dọa nàng thôi, đối phương muốn thám thính tin tức và bí mật của Mẫn Đức từ nàng, thậm chí còn muốn dùng nàng để uy hiếp hắn.
Là bọn họ ép nàng trước, vậy thì không thể trách nàng tâm ngoan thủ lạt, dù sao những chuyện xấu mà nàng đã làm, thêm một chuyện cũng không coi là nhiều, ít một chuyện cũng chẳng tính là ít. Chẳng qua là không thể thực hiện ngay bây giờ. Nàng nhướng mày nhìn về phía hắn, nói: "Chuyện ngày hôm nay ta biết trong lòng ngươi phẫn nộ, về sau sẽ tìm cơ hội đáp trả, không cần hành động ngay bây giờ." Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí không tốt: "Ta chỉ muốn thu lại một chút lợi tức."
Nàng nhìn vẻ mặt hắn, hiểu rằng hắn sẽ không làm càn, liền mỉm cười ôn hòa nói: "Ngươi biết là tốt rồi, không phải ta lo lắng cái khác, chỉ là không muốn ngươi bị thương." Nói xong đôi mày giương lên, thanh âm nhỏ đi: "Huống hồ dù là Nguyên Dục hay An Quốc công chúa cũng chỉ là những hài tử được nuông chiều đến mức sinh hư, không biết trời cao đất dày. Ở Đại Lịch mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, rồi sẽ có người ra mặt thu thập họ."
Hắn đang yên lặng bỗng nhiên có chút buồn cười, loại người độc ác bá đạo như Nguyên Dục, đứng trước mặt Lí Vị Ương thì mọi thủ đoạn đều thất bại, thật sự là hơi đáng thương. Nếu Nguyên Dục biết được hắn hao tổn tâm tư trước mặt nàng chỉ là mấy trò nhãi nhép, còn không biết sẽ tức đến độ nào nữa.
Dù nàng nói vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy kẻ dám tổn thương nàng là tội không thể tha.
Hắn mỉm cười, đôi mắt trầm ổn đột nhiên lóe sáng, chứa đựng ý cười mơ hồ, thấp giọng nói: "Ta sẽ không bị thương."
Nàng mím môi nhìn hắn đẩy cửa ra ngoài, thở dài một hơi. Cũng may hắn không thường cười, nếu không ngay cả nàng cũng bị nụ cười này mê hoặc...Có lẽ trên đời này, kẻ có thể đào thoát khỏi mĩ sắc cần phải có nghị lực rất lớn.
An Quốc công chúa ở dịch quán, khi thời gian gần sáng thì đột nhiên bị một nha đầu làm bừng tỉnh. Nàng nổi giận muốn giết nha đầu kia, nha đầu lại nơm nớp lo sợ nói: "Công chúa...không tốt rồi! Yến vương điện hạ...Yến vương điện hạ đã trở lại!"
An Quốc công chúa cực kì tức giận, mắng: "Hắn về thì làm sao! Cút!"
Hiển nhiên là nha đầu kia rất sợ hãi, nhưng lại không thể không ngập ngừng nói: "Công chúa, Yến vương là bị tam hoàng tử Đại Lịch đưa về đây. Bây giờ đang ngồi ở bên ngoài chờ."
An Quốc công chúa vừa nghe, nhất thời biến sắc. Thác Bạt Chân tự mình đưa người về, hơn nữa lại là về đúng giờ này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nàng lập tức sai người rửa mặt chải đầu, chuẩn bị trang phục lộng lẫy, soi trước gương rất lâu, mãi đến khi đảm bảo gương mặt trang điểm không chút tì vết thì mới mang theo tì nữ bên người đi ra ngoài. Khi tới đại sảnh thì thấy Nguyên Dục mặt mũi bầm dập, hôn mê bất tỉnh, mặc dù không có ý thức nhưng biểu cảm vẫn tràn ngập đau đớn. Hắn được hộ vệ giúp đỡ mới miễn cưỡng đứng yên. Sắc mặt Thác Bạt Chân lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày ngầm có sát ý.
"Đi, đi đỡ Yến vương ngồi xuống."An Quốc công chúa phân phó, lập tức có người đỡ lấy Nguyên Dục đặt hắn ngồi xuống ghế. An Quốc nhìn Tứ hoàng tử có bộ dáng này thì càng cảm thấy kì quái. Nhưng dù sao nàng cũng quen nhìn thấy nhiều trường hợp, tỏ ra thản nhiên cười nói: "Đa tạ Tam hoàng tử đã đưa hoàng huynh của ta trở về."
Tì nữ bưng nước ấm rồi dùng khăn mềm lau trán cho Nguyên Dục, nhẹ giọng nói: "Công chúa, hay là đỡ Yến vương đi vào?"
Dĩ nhiên An Quốc cũng nghĩ thế, nhưng khi nhìn sắc mặt Thác Bạt Chân cực kì cổ quái không khỏi giơ tay ngừng lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Các ngươi đều lui xuống, chưa gọi thì không được lại gần đây." Thác Bạt Chân nhìn thoáng qua tì nữ bên cạnh, An Quốc công chúa lập tức hiểu ý, khoát tay ra hiệu bảo bọn họ lui xuống.
Chờ tì nữ lui ra, trong đại sảnh chỉ còn lại tâm phúc của Thác Bạt Chân, An Quốc công chúa mới hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Yến vương bị người phát hiện... nửa đêm nằm trên giường của hoàng tỷ ta." Thác Bạt Chân nói rõ từng chữ một.
"Hoàng tỷ ngươi? Ai?" An Quốc kinh ngạc, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Vĩnh Ninh công chúa." Thác Bạt Chân nghiến răng nghiến lợi nói, suýt nữa không nhịn được mà bạo phát. An Quốc công chúa nhìn Nguyên Dục tỏ ra giật mình vô cùng. Nàng hiểu rất rõ tứ ca, từ trước đến nay, nữ nhân xinh đẹp nào đến hắn đều không cự tuyệt. Nhưng mà Vĩnh Ninh công chúa, mặt như quan tài lại còn là quả phụ, là một nữ nhân mà nhìn thấy đã phát chán? Rất không thể tưởng tượng nổi! Nàng quay đầu lại nhìn Nguyên Dục mê man, lần đầu tiên nàng gặp chuyện tình kì lạ đến vậy. Với tư sắc của Vĩnh Ninh công chúa bây giờ thật sự là quá kém, cho dù Nguyên Dục đói bụng ăn quàng cũng không đến tình trạng này đi! Huống chi hoàng đế Đại Lịch đã chuẩn bị tốt thánh chỉ, người hòa thân đã xác định rõ ràng, không thể nghi ngờ.
Nàng nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân, lần đầu tiên cảm thấy nói không nên lời: "Sao lại như thế?"
Thác Bạt Chân nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết...ta sợ để lộ ra nên cũng chưa hỏi hắn mà trực tiếp mang người về đây."
An Quốc công chúa tức giận không phát ra được: "Quả là khốn nạn..."
Lúc này Nguyên Dục kêu gào khát nước, giãy dụa lại thở hồng hộc một tiếng rồi rơi trên mặt đất. Ánh mắt mê man khẽ mở, khi thấy hai người đối diện nhìn hắn như muốn giết người, nhất thời hoảng sợ, tỉnh lại năm sáu phần: "Ai?" Hắn gian nan giữ vững nửa thân người, xoa xoa cái đầu phát đau. Không phải hắn bị ném ở rừng cây à? Sao lại về dịch quán rồi? Trên người còn có mùi rượu?
Hắn đứng thẳng lên, Thác Bạt Chân mang ánh mắt sắc bén, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.
"Các ngươi làm gì, sao đều ở đây?" Nguyên Dục nheo mắt lại, trong phút chốc không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Thác Bạt Chân chỉ hận không thể qua tát cho tên ngu xuẩn này một bạt tai, hắn có biết mình đã phá hoại cái gì rồi không? Hắn có biết mối hôn sự do mình tỉ mỉ bày ra, tất cả đều bị hắn phá hỏng. Vốn dĩ chuyện Lí Vị Ương đi hòa thân là không thể tránh được, nếu đổi thành bất cứ người nào phụ hoàng sẽ không đồng ý. Nhưng lại là Vĩnh Ninh công chúa, là Vĩnh Ninh công chúa đó.
Là hoàng nữ mà phụ hoàng mắc nợ nhiều nhất, là hoàng nữ vì thủ tiết mà chịu cô độc một thân một mình. So với tình cảnh cô quả lẻ loi cả đời, gả cho Nguyên Dục chẳng khác nào có một trượng phu mới, đi đến nước khác tha hương, coi như có một bắt đầu hoàn toàn mới. Sao phụ hoàng có thể không động tâm tư! Lúc trước hoàng đế không nghĩ tới vì căn bản không hề cho rằng Việt Tây sẽ cần một công chúa quả phụ làm Vương phi. Nhưng hiện tại tự Nguyên Dục lại chạy đến giường người ta. Thế này trách được ai! Trách được ai! Bây giờ Nguyên Dục muốn cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.