Chương 166: Sợ bóng sợ gió
Tần Giản
20/11/2016
Trong phút chốc vẻ mặt Hoàng đế biến đổi, dường như là kinh ngạc, nhưng cũng có vẻ như đã dự đoán từ trước.
Thác Bạt Ngọc lập tức đứng dậy, trong lời nói lộ ra hàn ý: "Tam ca, ngươi có ý gì? Ta đã sớm đề nghị phụ hoàng được dẫn binh ra trận, chỉ tiếc phụ hoàng cương quyết không đồng ý. Chắc ngươi cũng biết lý do. Trước đó mới xảy ra động đất, phụ hoàng đã mở quốc khố cứu trợ thiên tai, thi công phục hồi các nơi. Mầm họa Tây Nam dĩ nhiên quan trọng nhưng nếu hành động mà không suy nghĩ kĩ càng, chỉ biết cấp tốc tiến hành chiến tranh thì chỉ khiến quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than. Nếu như Nam Cương và Mạc Bắc lợi dụng tấn công thì còn nghiêm trọng hơn mối họa Tây Bắc nhiều. Tam ca, ngươi nghĩ rằng chỉ có mình ngươi sầu lo việc nước, có lòng thương dân thôi sao?"
Lời nói của Thác Bạt Ngọc ngay lập tức được mọi người hưởng ứng. Quả thực, Tây Nam phản bội chỉ ở một góc, chỉ gây ảnh hưởng vùng Tây Nam. Nhưng nếu tùy tiện xuất binh vừa tốn kém quốc khố lại tạo cơ hội cho Nam Cương và Mạc Bắc, dân chúng Đại Lịch sẽ sa vào tay giặc, tình trạng càng thêm khó khăn.
Thác Bạt Chân trầm tĩnh nhìn Thác Bạt Ngọc, nói: "Vậy theo ý kiến của Thất đệ, thì nên làm thế nào?"
Đôi mắt đen của Thác Bạt Ngọc nhìn chằm chằm tam ca, lạnh lùng nói: "Bây giờ phải có đối sách, chia mười vạn lính đến phía đông và nam, trong vòng một tháng phải xoay sở được đủ lương thực cho quân dội, sau đó chọn tướng lĩnh thích hợp tiến công Đông Nam."
Ngay lập tức Thác Bạt Chân cười lạnh chế giễu: "Biện pháp này cần ít nhất ba tháng thì đại quân mới đến được Tây Nam, mà nơi đó xảy ra tai họa lần trước đã sớm không rõ tình hình! Huống chi Quách Thành muốn ngóc đầu dậy, có ý đồ tấn công thành trấn, tất cả mọi chuyện —— chẳng lẽ các ngươi chỉ đứng nhìn thôi sao? A, ta quên mất, Thất đệ mới tân hôn, còn phải vội vàng vỗ về kiều thê, chờ phụ hoàng ban thưởng, đã hoàn toàn quên nỗi đau đớn hàng ngàn bá tánh đang phải chịu đựng! Đó không phải là tác phong của một hoàng tử nên có!"
"Điện hạ có ý gì?! Tam điện hạ, ngài khinh người quá đáng, sao có thể vô lễ trước mặt Hoàng thượng như vậy!" Không đợi Thác Bạt Ngọc lên tiếng, Triêu Dương vương liếc mắt nhìn là đã có một đại thần bên cạnh hắn mở miệng hỏi.
Một viên đá ném vào tầng sóng ngầm, những lời này như một tín hiệu, Lại bộ thượng thư dẫn đầu, rồi tới những đại thần có liên quan với Thác Bạt Ngọc hoặc những người được Thác Bạt Ngọc đề bạt, từng người từng người quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lên án mạnh mẽ Thác Bạt Chân rõ ràng đang bị giam lỏng lại dám chống lại thánh mệnh, hơn nữa còn vô lễ trước mặt bệ hạ, thậm chí còn nêu ra các bằng chứng về lời nói và việc làm, tội ác tày trời.
"Không chịu ăn năn hối cải, trước mặt bệ hạ lại thất lễ!" "Ngày trước xây bè kết cánh, lôi kéo Thái tử! Thái tử có những hành động như vậy, Tam hoàng tử cũng có ít nhiều liên quan!" "Thái tử thất thế, Tam hoàng lập tức phản chiến, thậm chí không để ý đến tình nghĩa huynh đệ nhiều năm với Thái tử mà chẳng hề quan tâm——" "Biết rõ quốc khố trống rỗng còn muốn vội vàng xuất binh, rõ ràng là không để ý hàng ngàn dân chúng!" "Dung túng cấp dưới kiêu căng không cố kỵ, nhiều lần xảy ra mâu thuẫn với dân thường, hại nước hại dân ——" ... Lời nói thật thật giả giả trong chốc lát kéo tới dồn dập, trong nháy mắt, một đám chó săn lấy lòng Thác Bạt Chân lúc trước, giờ toàn bộ đều biến thành những đại thần chính trực lên án hắn kịch liệt.
Thật sự lên án Thác Bạt Chân dồn dập như vậy cũng chẳng phải mục đích thật sự của những kẻ này, cái họ muốn chính là lấy lòng Hoàng thượng, đặc biệt là Thác Bạt Ngọc đang được sủng ái mà thôi! Lí Vị Ương nhíu mày, ánh mắt nàng nhìn về phía Lí Tiêu Nhiên ở cách đó không xa, thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu, rõ ràng là không hề đồng tình. Trong lòng Lí Vị Ương hiểu rõ, đám thần tử này quá mức sốt ruột rồi, ở trước mặt Hoàng đế lại biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, thật sự là rất không khôn ngoan!
Triêu Dương vương là người giỏi thăm dò thánh ý, lại là người đa mưu túc trí, giờ phút này nhìn cục diện có chút thái quá, Hoàng đế lại không chút biểu tình, liền nhẹ giọng ho khan: "Được rồi, các ngươi cũng không cần phải như vậy. Chẳng qua là Tam điện hạ muốn vì Hoàng thượng phân ưu, tuy biện pháp có hơi bất ổn". Những lời này nói ra, vẻ mặt Hoàng đế cười tựa như không.
Trong lòng Lí Vị Ương thở dài, Thác Bạt Chân a Thác Bạt Chân, thật sự là ngươi vô cùng thông minh. Chọn xuất hiện đúng thời điểm này, không chỉ là muốn gặp mặt Hoàng đế mà còn khiến Hoàng đế nhìn rõ tay chân của Thát Bạt Ngọc trong triều. Ông ta sẽ ý thức được điều bất ổn, sẽ biết được dã tâm của Thác Bạt Ngọc, đồng thời nhận ra hoàn cảnh của Thác Bạt Chân vô cùng khó khăn. Thác Bạt Chân hắn hiểu rõ Hoàng đế như vậy, biết ẩn giấu sau sự đa nghi, giảo hoạt là sự sợ hãi tận trong nội tâm.
Điều hoàng đế muốn là thế cục cân bằng. Lúc Thác Bát Ngọc yếu thế, ông ta sẽ thật lòng nâng đỡ hắn, còn khi Thác Bạt Chân yếu thế, ông ta cũng sẽ nâng đỡ Thác Bạt Chân, giảm sự yêu thích đối với Thác Bạt Ngọc xuống. Đây chính là Hoàng đế, thánh tâm luân phiên thay đổi. Thác Bạt Chân đi đến đường cùng mới có thể dẫn tới sự hoài nghi của Hoàng đế! Chỉ cần một chút hoài nghi cũng có thể khiến tất cả cố gắng trước kia của Thác Bạt Ngọc trở thành công dã tràng! Lí Vị Ương cười lạnh trong lòng, Thác Bạt Chân, tâm tư của ngươi quả thực rất hiểm độc! Thì ra là đã tính toán rất tốt, chỉ chờ đợi cơ hội này!
Triêu Dương vương vẻ mặt ôn hòa nhìn Thác Bạt Chân nói: "Tam hoàng tử, ta biết ngài một lòng suy nghĩ vì nước vì dân, nhưng ngài còn trẻ tuổi nên không nhìn ra chỗ lợi hại trong việc này. Đường đi Tây Nam phải qua hơn ba trăm thành trì, mấy ngàn thôn trấn to nhỏ, nếu tùy tiện xuất binh, lương thực quân đội không đủ, những binh sĩ kia có thể sẽ đi quấy rầy dân chúng những nơi đi qua. Động đất vừa qua, bệ hạ đã tổn hao không ít tâm tư mới tạm thời trấn an được lòng dân, các thành trấn đang được sửa chữa lại, ngài thử nghĩ xem, tới lúc đó không chỉ lo về giặc ngoại xâm còn phải lo lắng tới dân tâm trong nước nữa!"
Lí Vị Ương nheo mắt, đúng là gừng càng già càng cay, Triêu Dương vương đã nói ra ý nghĩ trong lòng Hoàng thượng rồi. Hoàng đế chưa lo tới giặc ngoại xâm mà lo tới nội loạn trước tiên. Dù bất cứ triều đại nào, sự thay đổi cũng là điều rất bình thường. Nhưng nếu quan bức dân tạo phản, Hoàng đế sẽ đổi người làm, sao thể vì sự rối loạn một nơi mà thay đổi chủ trương ban đầu?
Ánh mắt Thác Bạt Chân di chuyển đến người Triêu Dương vương, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vương gia, ta không ăn nói lung tung, ta thật lòng vì phụ hoàng phân ưu".
Lập tức có người cười khẩy, âm dương quái khí nói: "Vì bệ hạ lo lắng? Ta xem là mưu cầu danh lợi thì có! Chưa nói tới việc dẫn quân ra trận, không có quân lương thì xuất binh thế nào? Quả thực là nói nhảm mà thôi!"
Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu, chặn lại cả đống kẻ đang chuẩn bị lên tiếng, thản nhiên nhìn Thác bạt Chân: "Ngươi có biện pháp gì?"
Theo bản năng, Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Chân một cái, thấy hắn mỉm cười nhìn về phía mình. Đã sớm có chuẩn bị, hắn lớn tiếng nói: "Nhi thần đã nói, thỉnh phụ hoàng đồng ý cho nhi thần lãnh binh xuất chinh, chuyện quân lương nhi thần sẽ tự mình giải quyết!"
"Lãnh binh xuất chinh?" Ánh mắt sắc bén của Thác Bạt Ngọc nhìn tới: "Suy nghĩ của tam ca thật sự rất hay, không biết trận này huynh định đánh bao lâu?"
Thác Bạt Chân không vội vã, bình thản nói: "Chỉ cần ba tháng".
Thác Bạt Ngọc mỉm cười: "Ba tháng? Năm nay bạc trong quốc khố đều đã có chỗ dùng, sợ là không còn đủ để xuất binh? Huynh nói là tự có biện pháp, chẳng lẽ không dùng tới quốc khố sao?"
Tất cả mọi người cho rằng Thác Bạt Chân gặp khó rồi. Nói đi nói lại, vấn đề không giải quyết được chính là bạc. Nếu Thác Bạt Chân không có biện pháp giải quyết quân lương thì hành động của hắn hôm nay sẽ trở thành trò cười. Mà giờ, tất cả mọi người đều chờ đợi để chê cười Thác Bạt Chân. Chỉ có Lí Vị Ương trên mặt không cười, nàng vô cùng bình tĩnh. Ở đây, người hiểu Thác Bạt Chân nhất chính là nàng. Thác Bạt Chân sẽ không đánh nếu không có biện pháp, nếu hắn dám nói ra thì tất nhiên sẽ có biện pháp giải quyết. Nhưng, biện pháp của hắn là gì?
Thác Bạt Chân nhẹ nhàng cười, nói: "Phụ hoàng, nhi thần thân là Hoàng tử, nhi thần tình nguyện bỏ ra phủ trạch của mình ở kinh đô và toàn bộ các cửa hàng đồn điền ra. Không chỉ như thế, Tam hoàng tử phi An Quốc công chúa cũng nguyện ý đem toàn bộ đồ cưới ra sung quân".
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ. Lấy toàn bộ tài sản của mình sung quân, Tam hoàng tử điên rồi sao? Quốc gia là quốc gia, cá nhân là cá nhân, tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế giữ lấy tiểu kim khố của bản thân, thậm chí còn muốn nhận thêm tiền thưởng của Hoàng đế nữa. Lấy tài sản cá nhân thay quốc khố, ai sẽ cam tâm tình nguyện đây!
Triêu Dương vương cố ý khó xử: "Như thế cũng chưa đủ cho hai mươi vạn đại quân xuất binh! Tam hoàng tử thật là nói đùa rồi".
Lí Vị Ương chú ý, bên trong đám quan viên có người liếc mắt nhìn nhau. Một lát sau có năm tên thần tử đi ra: "Tam hoàng tử nói đúng, quốc gia hưng vong, dân chúng Tây Nam đang chịu khổ, sao chúng ta có thể để bọn họ đợi ba tháng? Đến lúc đó binh tai tràn ngập, dân chúng sẽ chịu khổ nhiều hơn!" "Đúng vậy, thần cũng nguyện ý quyên góp gia sản!" "Vâng, thần cũng nguyện ý!". Trong khoảng thời gian ngắn, sau năm người trở thành mười người, mặc dù trong khoảng hơn trăm người thì những lời này chỉ như muối bỏ biển, nhưng Lí Vị Ương lại thấy, người ủng hộ Thác Bạt Chân vẫn giấu ở chỗ tối, tùy thời mà tìm cơ hội ra mặt. Một màn này, tất nhiên là Thác Bạt Chân đã an bài trước rồi.
Nghe những người lên tiếng ủng hộ, Thác Bạt Chân cười lạnh: "Tài sản của riêng ta tất nhiên là không đủ". Sau đó, hắn bước về phía Triêu Dương vương nói: "Vương gia, ngài là thần tử tin cậy của bệ hạ, là Triêu Dương vương giàu có một phương, đất phong và hoàng ân hằng năm là nhiều nhất, chắc ngài sẽ không ngại vì dân chúng quyên góp một ít tiền đâu nhỉ!"
Triêu Dương vương dù đa mưu túc trí, nhưng cũng không ngờ Thác Bạt Chân sẽ ra chiêu này, tức giận lui về sau hai bước, quay đầu nhìn Hoàng đế, vừa định kêu oan uổng vài câu, nhưng lại thấy sắc mặt xanh mét của hoàng thượng đã dịu đi, thậm chí còn mang theo suy nghĩ sâu xa, Triêu Dương vương liền kinh sợ, nhất thời hiểu tâm tư Hoàng đế, nói: "Bệ hạ, thần tử nên vì bệ hạ phân ưu, vi thần nguyện ý quyên ra năm ngàn lượng hoàng kim".
Thác Bạt Ngọc vừa muốn mở miệng, đã thấy Lí Vị Ương bên trong đám người nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hắn. Hắn nhất thời hiểu ra, lúc này Hoàng đế đã thay đổi tâm tư, không thể trực tiếp kháng cự. Nếu mình nói ngược lại, chỉ e kẻ khác nghĩ bản thân cố ý cản trở đại sự. Kiềm chế lửa giận trong lòng, hắn mỉm cười nói: "Nếu ngay cả Vương gia cũng khẳng khái quyên tiền, ta tất nhiên cũng đồng ý, ta nguyện ý quyên ra năm ngàn lượng hoàng kim làm quân khố".
Thác Bạt Chân cười lạnh, sau đó nhìn về phía những người khác, nói: "Triêu Dương vương cùng Thất hoàng tử đều đã mở miệng, vậy những thần tử vì quân phân ưu cũng không thể keo kiệt rồi —— đúng hay không, Lí Thừa tướng?"
Lí Tiêu Nhiên đã sớm nhận ra nơi này nổi sóng ngầm mãnh liệt, cũng nhìn thấu ý tứ Hoàng đế, lúc này cười nói: "Thần dĩ nhiên cũng góp chút sức lực, nhưng lương bổng của thần có hạn, không thể xuất ra nhiều bạc như hai vị điện hạ, nên thần góp ra năm trăm lượng hoàng kim".
Lí Vị Ương thiếu chút nữa cười thành tiếng, phụ thân a phụ thân, ngươi thật là keo kiệt, hậu viện của người toàn tranh chữ sách cổ, nếu bán tất cả đi thì cũng chẳng thua kém kẻ khác, lại còn cố tình giả bộ quan thanh liêm.
Những người khác xanh mặt, nghĩ đến lần này họ phải xuất hầu bao nhiều rồi. Nhưng những kẻ này đa số đều theo Thác Bạt Ngọc, nếu Thác Bạt Ngọc đồng ý, dĩ nhiên bọn họ cũng không phản đối trước mặt Hoàng đế. Lúc này, Hoàng đế mở miệng: "Nếu các vị đại thần đã đồng ý, trẫm sẽ giao chuyện quân lương cho Thất hoàng tử. Trong vòng ba ngày, nhất định phải tích góp đủ quân lương".
Thác Bạt Ngọc trong lòng nén giận, trên mặt còn phải mỉm cười tạ ơn, tỏ vẻ nhất định sẽ không cô phụ long ân.
"Về phần chọn người lãnh binh, Chân nhi, ngươi có tự tin không? Hai mươi vạn đại quân không phải là chuyện tùy tiện có thể nói giỡn, trẫm giao binh mã cho ngươi, ngươi sẽ sử dụng thế nào?"
Hai mươi vạn đại quân? Thác Bạt Ngọc biến sắc, bỗng nhiên hiểu ra. Lí Vị Ương lại cười rộ lên, giờ nàng đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Thác Bạt Chân muốn đoạt lấy hai mươi vạn đại quân mà Thác Bạt Ngọc phải khổ sở lắm mới có được... Quả thật, nếu ba ngày sau đủ quân lương mới đi chiêu mộ binh mã thì quá muộn, chỉ có thể sử dụng quân đội hiện có. La quốc công trong tay có hai mươi vạn, Thác Bạt Ngọc lại có hai mươi vạn, nếu thêm nữa sẽ vượt qua Thái tử lúc đầu. Huống chi Thác Bạt Ngọc và Tưởng quốc công không giống nhau, thần tử mãi mãi là thần tử, trừ phi mưu triều đoạt vị, nếu không không thể danh chính ngôn thuận khởi binh, tội danh mưu phản không ai dám chịu trách nhiệm, nhưng hoàng tử lại khác. Thác Bạt Chân hiểu rõ điều này, hôm nay nói bóng gió đã trúng tâm tư của Hoàng đế.
Đến giờ phút này sắc mặt Thác Bạt Ngọc vô cùng khó coi, thậm chí đã không thể duy trì phong độ và dáng vẻ trước đó. Hắn liều mạng đánh Mạt Bắc mới có thể nắm giữ hai mươi vạn binh mã, giờ bởi vì vài ba câu nói của Thác Bạt Chân mà mất đi, hắn phải kiềm chế lắm mới không ói ra máu. Hắn cắn răng, mỉm cười nói: "Phụ hoàng, vẫn nên để nhi thần đi."
Hoàng đế lắc đầu, nói: "Ngươi đang tân hôn, giờ để ngươi ra chiến trường, thật sự là làm khó ngươi. Phính Đình quận chúa cũng sẽ trách trẫm không hiểu phong tình! Để Chân nhi lãnh binh xuất chinh đi! Ha ha, tốt lắm, quốc sự nói tới đây thôi, mọi người thoải mái uống đi, không say không về!"
Hoàng đế đã nói như vậy, Thác Bạt Ngọc đành phải đè nén tất cả tức giận, nâng chén kính rượu mọi người, nhưng gương mặt như ngọc kia lại như bao phủ một tầng lệ khí. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa.
"Ai nha..! đây không phải là An Bình quận chúa sao? Sao lại rời yến tiệc sớm vậy?". Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Lí Vị Ương xoay người, nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp cao gầy đứng ở hành lang phía trước, mặt mang tươi cười nhìn mình.
Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp. Lí Vị Ương mím môi cười nói: "Thì ra là An Quốc công chúa."
An Quốc công chúa mỉm cười nói: "Quận chúa đi đâu vậy? Có phải là có chuyện không vui?" Bộ dáng quan tâm, nhưng ánh mắt xinh đẹp lại toát ra ác ý, nói, "A.. Ta nhớ rồi, hôm nay Thác Bạt Ngọc thành thân, nên trong lòng ngài không thoải mái? Aiz...cũng thật là, hai người xứng đôi như vậy, hắn lại cố tình rước người khác vào cửa, nếu là ai cũng cảm thấy khó chịu a".
Lí Vị Ương nhìn An Quốc công chúa không biết nên khóc hay cười, nữ nhân này nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài nên thật sự cho rằng nàng thích Thác Bạt Ngọc, định lấy vấn đề này để đả kích nàng sao? Thật không phải ngu ngốc bình thường mà! Nàng mỉm cười nói: "An Quốc công chúa định vào trong sao? Nhưng bệ hạ cùng Liên phi nương nương đang ở bên trong, nếu thấy ngươi chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, chuyện lần trước vô cùng xấu hổ, nếu ta là ngươi, ta tình nguyện mỗi ngày đều ở trong phòng, dùng khăn sa che mặt, cả đời cũng không ra ngoài gặp người. À....Hình như ta đã quên, da mặt ngươi dày như vậy, chắc là sẽ không để ý đâu. Lại nói tiếp, các ngươi quả là vợ chồng tình thâm, ngay cả đồ cưới của mình cũng đều lấy ra, chậc chậc..."
Muốn nói miệng độc ác? Lí Vị Ương tuyệt đối sẽ không thua kẻ nào, lúc này gương mặt An Quốc công chúa đã lộ ra tức giận, nắm chặt tay, âm thanh lạnh lùng: "Lí Vị Ương, ngươi sẽ không đắc ý được lâu nữa đâu!".
Trong ánh sáng ngọn nến, nụ cười của Lí Vị Ương mang theo vài phần biến hoá: "Ồ...Cái này không nhọc ngươi lo". Nói xong, nàng thản nhiên bước xuống bậc thang, nhẹ nhàng đi tới đình viện. Đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng xoay người nói, "Ta đã quên ân cần hỏi thăm công chúa thì phải, gần đây ngài có khoẻ không?"
An Quốc công chúa sửng sốt, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương như nhìn thấy quái vật, vẻ mặt nàng trong ánh nến thoáng dao động, thoạt nhìn mang theo vài phần dữ tợn: "Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì. . . . . ?"
Lí Vị Ương tươi cười như thường, vô cùng bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh kia lại thoáng mang theo vài phần châm chọc: "Vậy ngươi nên về hỏi thử phu quân yêu dấu của mình, xem hắn đã phân phó đại phu làm gì!". Sau đó, nàng không trả lời câu hỏi của An Quốc nữa, xoay người rời đi.
"Lí Vị Ương! Lí Vị Ương! Ngươi đứng lại đó cho ta! Khôi Nô, ngươi đi ngăn nàng lại!". An Quốc công chúa sốt ruột ra lệnh trong bóng tối.
Từ lúc Khôi Nô nhìn thấy Lí Vị Ương đã không ngừng nhớ kí ức khủng khiếp kia, hắn cúi đầu đáp: "Công chúa, bên cạnh An Bình quận chúa có một tỳ nữ võ công cao cường, bên ngoài xe ngựa lại có người canh giữ, nô tài sợ không thể bắt được!"
An Quốc quay đầu cho hắn một bạt tai, hung tợn nói: "Đồ vô dụng!"
Khôi Nô cúi đầu: "Nô tài có tội, thỉnh công chúa trách phạt!"
An Quốc công chúa cười lạnh: "Quên đi, để cho nàng ta đắc ý hai ngày, chờ tin từ Việt Tây tới, để xem ta sẽ xử lý nàng như thế nào!"
An Quốc công chúa đã truyền tin về cho Bùi hoàng hậu, mong nàng ủng hộ và giúp đỡ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì phong thư kia sẽ đến Việt Tây vào nửa tháng sau. Nhưng An Quốc công chúa lại không ngờ thư nàng đã gửi đi lại giờ đang trong tay Lí Vị Ương... Khôi Nô cúi đầu, che dấu sự bất an trong đáy mắt.
An Quốc công chúa suy nghĩ một lát, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Tại sao Lí Vị Ương lại hỏi như vậy? Sao nàng ta biết được? An Quốc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sự sợ hãi không tự chủ được bắt đầu xông lên.
Từ lần trước ra khỏi cung, nàng đã sợ hãi không dám tùy tiện mời đại phu xem bệnh, mặc dù đang bị giam cầm trong phủ, nhưng Hoàng đế cũng chưa nói không cho phép phủ Tam hoàng tử mời Thái y. Sau đó nàng biết được Trầm Thái y am hiểu các bệnh phụ khoa đã lui về ở ẩn, liền lặng lẽ mời hắn đến phủ xem bệnh.
Nàng bị giam cầm, lại không thể cùng nam tử chung phòng, vì thế nàng luôn tìm các đại phu đến chữa bệnh, nhưng đã mời rất nhiều danh y, ai cũng nói không có cách chữa trị. Nhưng lúc trước Khương đại phu từng nói thạch nữ có thể chữa được, nhưng phải mổ, rất nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng. Điều này đã khiến nàng có nhiều hi vọng, tiếc là sau khi bị Tôn Duyên Quân phát hiện, nàng sợ bí mật bị phơi bày, trong lúc tức giận đã giết chết Khương đại phu...
Lúc hối hận thì đã muộn. Sau này nàng lại nghĩ, lúc ở Việt Tây ai cũng nói không thể chữa được, nhưng sự thật là có cách chữa. Có lẽ không ai dám thử, vì nàng là ái nữ của Bùi hậu, lỡ xảy ra chuyện không may thì biết trả lời Bùi hoàng hậu ra sao? Vì thế, lời nói của Khương đại phu đã dấy lên hy vọng cho nàng, sau một hồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Trầm thái y đã mổ cho nàng. Giờ nàng có thể cùng Thác Bạt Chân viên phòng, nhưng sự đau đớn này làm nàng gần như phát điên.
"Thân thể công chúa gần đây tốt không?" Câu hỏi vừa rồi của Lí Vị Ương, làm An Quốc công chúa nhận ra có chỗ không đúng. Nàng cũng không phải là kẻ ngốc. Vì nóng lòng chữa bệnh, giờ nghĩ lại mọi chuyện có điều không bình thường.
"Công chúa, Tam điện hạ mời ngài đi vào". Cung nữ bên cạnh cung kính nói, vô thức nhăn mũi lại.
An Quốc công chúa mải trầm tư, không nhìn thấy vẻ mặt của tỳ nữ kia, cất bước vào đại sảnh. Mọi người nhìn thấy nàng, trên mặt đều lộ ra vài phần kinh ngạc. Chuyện ở trong cung lần trước, chuyện An Quốc công chúa là thạch nữ đã truyền khắp Đại Lịch, giờ nàng lại còn dám xuất hiện ở đây ——
"An Quốc công chúa thật là rộng lượng, lại có thể dâng tặng đồ cưới của bản thân, là tấm gương cho chúng nữ tử ở đây". Liên phi mỉm cười, tỏ vẻ khen ngợi.
Hoàng đế gật đầu, coi như chuyện hôm trước chưa từng xảy ra, cười nói: "Đúng vậy, An Quốc công chúa vì dân chúng Đại Lịch mà cống hiến."
Cả Hoàng đế và Liên phi đều nói như vậy, tức là không ngại chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, trên mặt tươi cười, mở miệng tán thưởng: "Đúng vậy, An Quốc công chúa thật sự là người cao thượng đại nghĩa". "Đúng, công chúa thật sự rất tốt". "Có thể lấy được thê tử vì đại nghĩa như vậy, Tam hoàng tử thật có phúc!". Trong chốc lát, những lời ca ngợi nườm nượp kéo tới. Trước đó ở Đại Lịch, thạch nữ bị người ta cho là không may mắn, nhưng An Quốc công chúa là người hoàng tộc, dĩ nhiên tất cả mọi người coi như mất trí nhớ tập thể, không nhớ nổi chuyện này, chỉ lo thêu hoa trên gấm.
Lúc này, bỗng nhi tử của Triêu Dương vương, là một nam hài khoảng năm – sáu tuổi tuổi bịt mũi nói: "Phụ vương, trên người nàng thật hôi! Có mùi rất lạ!". Lời vừa nói ra mọi người biến sắc.
Triêu Dương vương không chút suy nghĩ, lập tức trách cứ: "Con nít, nói hươu nói vượn thôi!"
Thác Bạt Chân nhíu mày, nhìn An Quốc công chúa, không cẩn thận hít vào, quả thật ngửi thấy một mùi vị. . . . . . Một hương vị không thể nói thành lời.
Sắc mặt khó coi nhất chính là An Quốc. Vừa rồi tiểu tử kia chạy tới chạy lui trong đám nữ quyến, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì rồi! Trước khi Trầm thái y mổ cho nàng, đã dặn nàng trong vòng mười ngày không thể sinh hoạt phòng the, nhưng nàng lại nôn nóng muốn viên phòng cùng Thác Bạt Chân. Từ đó trở đi, váy nàng mỗi ngày đếu ướt át, làn da thậm chí đã bắt đầu thối rữa, lúc trước không hề như vậy... Nàng nghĩ đây là di chứng sau mổ, lẽ nào Trầm thái y kia có vấn đề?!
An Quốc công chúa xoắn chặt khăn gấm trong tay, do dự một lát liền cắn răng nói: "Con dâu có việc xin phép về phủ trước!". Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà vội vã rời đi, vẫn nghe thấy tiếng cười nhạo mơ hồ truyền đến từ đằng sau, nàng che tai lại, làm như không nghe thấy.
"Lớn như vậy, chẳng lẽ còn tiểu ra quần sao?""Gì nha? Ngươi không ngửi thấy người nàng có mùi rất kỳ lạ sao? Rất hôi nha, đã phủ nhiều son phấn mà còn hôi như vậy, thật không biết làm sao Tam hoàng tử có thể chịu được nàng!".
"Đúng vậy, chuyện này là sao? Sao nàng ta lại mất bình tĩnh như vậy?!"
"Hừ, Tam hoàng tử nhìn thấy bây giờ, đừng để hắn nghe thấy được!"
Trong lúc mọi người thì thầm to nhỏ, ban đầu vẻ mặt của Thác Bạt Chân có phần đắc ý liền chậm rãi bình tĩnh lại. Những người này dĩ nhiên sẽ không biết, họ sẽ nghĩ là An Quốc công chúa không không chế được tiểu ra quần, sao biết rằng bởi vì nàng nôn nóng viên phòng với hắn mà xảy ra di chứng... Thác Bạt Chân biết rõ điều này nhưng không ngăn cản nàng. Thậm chí hắn còn âm thầm cổ động nàng làm vậy. Lúc trước nhìn trúng thân phận công chúa Việt Tây của nàng, nhưng giờ xem ra sự tồn tại của nàng chỉ ảnh hưởng đến đại nghiệp của hắn, tốt nhất là nên mau chóng biến mất.
Trên xe ngựa, Triệu Nguyệt tò mò hỏi: "Tiểu thư, vừa nãy người hỏi An Quốc công chúa như vậy là có ý gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Ta nghe nói, mỗi ngày Trầm thái y đều được An Quốc công chúa mời vào phủ khám bệnh".
Triệu Nguyệt suy nghĩ cẩn thận rồi đột nhiên "A" lên một tiếng, nói: "Chẳng lẽ hắn có mưu đồ gì?"
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: "Trầm đại phu không phải người của ta".
Vẻ mặt Triệu Nguyệt lộ ra vẻ kì quái, càng nghĩ càng không hiểu. Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Câu kia chẳng qua là thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì đặc biệt".
"Tiểu thư thuận miệng hỏi?!" Triệu Nguyệt mở to mắt.
Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thở dài: "Chắc do Thác Bạt Chân đã chán ghét thê tử như vậy, nên muốn nàng ta biến mất, sai Trầm thái y giúp nàng khám chữa bệnh. Còn nhắc nhở nàng trong vòng mười ngày không được viên phòng. Nhưng con người là thế, luôn rất nóng vội, Thác Bạt Chân cố ý muốn nạp thiếp, nàng ta sẽ không đợi được... Giờ xảy ra chuyện, Thác Bạt Chân hoàn toàn trong sạch, chỉ trách An Quốc công chúa xui xẻo thôi. Còn ta, chẳng qua là có lòng tốt nhắc nhở nàng, đừng hồ đồ làm bia đỡ đạn chết thay cho kẻ khác".
Ngoại trừ Khôi Nô, trong phủ Tam hoàng tử vẫn có mật thám của nàng. Tuy không lấy được bí mật quan trọng gì, nhưng việc Thác Bạt Chân và An Quốc viên phòng , nàng ta còn hận không thể báo cho cả thiên hạ biết ý chứ! Cho nên Lí Vị Ương biết chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng Triệu Nguyệt lại không thể tưởng tượng được Thác Bạt Chân ác độc như vậy, biết rõ An Quốc công chúa một lòng yêu hắn, lại không chút do dự cho nàng đi Tây Thiên.
"Tiểu thư, để cho An Quốc chết không tốt sao? Chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta!"
"Chết nhanh như vậy? Chẳng phải là tiện nghi cho nàng rồi sao?". Dưới ánh trăng, nụ cười của Lị Vị Ương mang theo vẻ lãnh liệt: "Kịch còn chưa diễn xong, thiếu nàng sao có thể hạ màn được! Nàng cũng chẳng phải kẻ ngu, ngươi nói nếu nàng biết Thác Bạt Chân động thủ, có thể sẽ hóa điên hay không? Như vậy so với việc nàng âm thầm chết đi thì tốt hơn! Ngươi nói có đúng không?"
Triệu Nguyệt nghe Lí Vị Ương nói, càng không hiểu gì.
Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Không cần nôn nóng, chờ ba ngày sau đại quân ra khỏi thành, tất cả bí mật tự nhiên sẽ được phơi bày".
Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa Lí phủ, Triệu Nam lẳng lặng đứng ở cửa đợi Lí Vị Ương về. Nhìn thấy các nàng trở về liền quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Quận chúa, chủ tử nói, từ nay về sau thuộc hạ sẽ đi theo ngài!"
Lí Mẫn Đức? Hắn phải đi? Một sự hoảng hốt thoáng qua trong lòng Lí Vị Ương. Nàng xuống xe, chậm rãi lên tiếng: "Hắn ở đâu?"
Triệu Nam cúi thấp đầu, nói: "Thuộc hạ không biết".
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn một cái, quay đầu lại nói: "Triệu Nguyệt, chuẩn bị ngựa."
Triệu Nam lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nói: "Tiểu thư —— chủ tử nói, không cần ngài tiễn".
"Khi nào thì đến lượt hắn quyết định!". Lí Vị Ương thanh âm lạnh lùng, dưới ánh trăng khuôn mặt thanh tú thêm vài phần sắc bén, trong lòng Triệu Nam chấn động, nói: "Chủ tử —— bây giờ chắc đã ra Nam Hoa môn".
Lí Vị Ương không hề nhìn hắn, xoay người lên ngựa, Triệu Nguyệt cũng nhanh chóng tìm một con ngựa, theo hướng Nam Hoa môn đuổi theo Lí Vị Ương. Triệu Nam giật mình nhìn ngựa chạy đi, không nói ra lời.
Ngoài Nam Hoa môn, Lí Mẫn Đức, không, bây giờ phải gọi hắn là Nguyên Liệt, giờ phút này hắn đứng sừng sững, nhìn về phía trong thành, trên mặt lộ ra nụ cười, không biết đang suy nghĩ điều gì. Người hầu bên cạnh thấp giọng nói: "Chủ tử, chúng ta nên đi thôi".
Nguyên Liệt mỉm cười, xoay người nắm chặt dây cương, chuẩn bị hạ lệnh xuất phát, ai ngờ người hầu bỗng kinh hô một tiếng, Nguyên Liệt nhìn lại, đột nhiên thấy một nhân ảnh cách đó không xa, một nữ tử đang lưu loát xuống ngựa, bước nhanh về phía hắn. Trong nháy mắt, Nguyên Liệt như hóa đá.
Nhất thời, hắn có suy nghĩ muốn cướp nữ tử này cùng đi, trên đời này chỉ cần một người mà thôi.
"Vị Ương!"... Nguyên Liệt không kìm lòng được hô nhỏ một tiếng, rất nhanh giục ngựa chạy về phía nàng.
Lí Vị Ương bỗng nhiên đứng lại, không đi nữa, mở to mắt nhìn hắn nhanh như chớp giục ngựa chạy đến, mái tóc đen tung bay, giống như xé toạc bóng đêm mở ra một mảnh thiên địa, khiến nàng không nhúc nhích được.
Nàng cứ đứng tại chỗ, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Nàng..." Nguyên Liệt xuống ngựa, đầu tiên trong lòng cực kì vui sướng, nhìn vẻ mặt Lí Vị Ương không đúng, trong lòng lo sợ, lập tức nói: "Sao nàng lại ở đây? Không phải nàng đang tham dự yến tiệc sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây? Sao nàng lại ở ngoài thành? Có người theo đuôi nàng à?"
Lí Vị Ương nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ngươi phải về Việt Tây?"
Nguyên Liệt lập tức mỉm cười, ánh mắt như ngọc lưu ly lóe lên khiến người ta rung động, gương mặt tuấn tú khiến người khác không dám nhìn thẳng: "Ta chỉ không muốn chào tạm biệt, nàng cũng không thích như vậy, đúng không?"
"Nói dối!". Lí Vị Ương nhíu mày nói.
Nguyên Liệt ngẩn ra, không hiểu tại sao Lí Vị Ương lại nói thế.
Lí Vị Ương hít một hơi thật sâu, nhìn hắn nói: "Đồ ngốc, đừng vì ta mà như thế nữa, ta vốn dĩ không xứng để ngươi làm như vậy —— ngươi nói muốn về Việt Tây, tại sao lại để lại tất cả thuộc hạ cho ta? Vì sợ ta gặp nguy hiểm đúng không? Không, ngươi sợ bọn họ biết hành tung của ngươi sẽ cản trở kế hoạch của ngươi. Không phải ngươi muốn về Việt Tây, ngươi muốn tới biên cảnh Đại Lịch và Nam Cương".
Nguyên Liệt ngẩn ra, sau đó như một đứa nhỏ làm sai chuyện, lúng túng nói: "Vị Ương —— ta là ——"
"Ngươi điên rồi sao?! Tại sao lại làm như vậy! Trở về Việt Tây làm hoàng tử không tốt hơn sao? Lại đi làm chuyện nguy hiểm như vậy! Nếu thất bại thì sao? Ngươi biết rõ hậu quả, không phải sao?" Giọng nói Lí Vị Ương vô cùng nghiêm túc, mơ hồ không thể khống chế sự lo lắng ở trong lòng.
Từ biểu cảm của Triệu Nam, nàng đoán được, dù nàng luôn nói với bản thân là hắn trở về Việt Tây, nhưng lại không nghĩ tới, hắn muốn đi giết chết Tưởng quốc công! "Ngươi biết rõ bên người lão thất phu kia có rất nhiều cao thủ, cũng biết có khả năng hắn giả bệnh, lại thêm Tưởng Hoa giả ngây giả dại để che dấu ánh mắt người đời, vậy mà ngươi còn muốn nhảy vào cái bẫy đó?"
Ánh mắt Nguyên Liệt sáng long lanh, mỉm cười: "Nàng đang quan tâm ta?"
"Rốt cục ngươi có nghe ta nói hay không? Ngươi điếc à?" Lí Vị Ương còn chưa nói hết, sắc mặt lại mơ hồ trắng bệch, không biết rằng trong vô tình mình đã để lộ ra nhiều bí mật. Một đường cưỡi ngựa như điên, chạy quá nhanh nên thở hổn hển không ngừng: "Chuyện như vậy sao có thể tùy tiện quyết định! Ngươi cố ý chọc giận ta sao? Tốt, ta không để ý đến ngươi nữa, ngươi muốn làm gì thì tùy!"
Lời vừa nói xong, nàng vung tay hắn ra, Nguyên Liệt vội vàng ngăn trước mặt nàng, mềm giọng nói: "Đừng, là ta sai rồi, đều là lỗi của ta! Nhưng chuyện này có liên quan đến kế hoạch của nàng, sao ta có thể giả bộ không biết? Nàng sắp đặt lâu như vậy, nếu chỉ vì lão thất phu đó mà thất bại trong phút chốc, nàng sẽ thất vọng rất nhiều! Ta không có việc gì, nàng yên tâm ——"
"Sao ta có thể yên tâm!" Lí Vị Ương vừa nói ra khỏi miệng, ý thức được mình thất thố, lập tức ngậm miệng, trừng mắt nhìn Nguyên Liệt đang đến gần.
Khuôn mặt tuấn mỹ kia, mi dài như kiếm, đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly rung động lòng người, càng lúc càng gần. Bỗng cả người Lí Vị Ương cứng ngắc, không đợi nàng phản ứng lại Nguyên Liệt đã hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó, cười hì hì lui về sau, chậm rãi nói: "Có câu lo lắng này của nàng, nhất định ta sẽ thắng".
Trong bóng đêm khuôn mặt Lí Vị Ương thoáng đỏ, tuy hắn chỉ lướt nhẹ qua môi nhưng tim nàng suýt chút là nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Hắn, hắn, hắn lại lớn mật như vậy! Đây là đâu, đang đứng trước Nam Hoa môn đó!
"Nếu lần sau còn vô lễ như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!". Lí Vị Ương cố gắng trở nên đạm mạc, lại không biết rằng giờ phút này hai má của nàng đã đỏ lên khiến câu nói không hề có tính thuyết phục. Lời còn chưa nói xong, nàng đã rơi vào một lồng ngực nóng cháy: "Ta nhất định sẽ trở về! Nhất định!"
Nói xong, hắn dùng sức ôm nàng, sau đó bỗng nhiên buông lỏng ra, nhìn nàng một cái thật sâu rồi xoay người bước nhanh lên ngựa, cũng không quay đầu lại mà phi ngựa đi. Đi theo sau hắn còn có hơn mười hắc y cưỡi ngựa, tất nhiên là những người hắn lựa chọn, những người này rõ ràng nhìn thấy hết, nhưng sắc mặt không chút thay đổi, cưỡi ngựa theo chủ nhân rời đi. Trong giây lát một đám người biến mất trong đêm tối.
Lí Vị Ương im lặng nhìn đoàn người rời đi, không biết vì sao, thở dài một hơi.
Từ đầu đến cuối Triệu Nguyệt vẫn không hiểu, chủ tử và tiểu thư có ý gì? Vì sao tiểu thư nói không phải chủ tử quay về Việt Tây, vì sao nhắc tới Tưởng Hoa đã thành phế nhân kia... Rốt cuộc là sao? Nàng thật sự không nghĩ ra. Thấy sắc mặt Lí Vị Ương, nàng lại không dám hỏi nhiều.
Thác Bạt Ngọc nhận được thánh chỉ, trong vòng ba ngày phải gom đủ tám mươi vạn lượng bạc làm quân lương, trực tiếp giao cho Thác Bạt Chân. Sau đó cũng phải giao bình phù và hai mươi vạn quân lính, mà lúc này phản loạn ở Tây Nam càng lúc càng ác liệt, lúc đầu chỉ có quân đội của Quách Thành và người Miêu, nhưng nay đã mở rộng ra nhiều nơi, liên lụy đến các vùng phụ cận Tây Nam và hơn mười tòa thành trì, tình hình trở nên vô cùng cấp bách. Vì thế, chỉ mới mười ngày ngắn ngủi, Thác Bạt Chân đã lãnh binh xuất chinh.
Sau một ngày Thác Bạt Chân xuất quân, Thái hậu bắt đầu rơi vào hôn mê, Lí Vị Ương là nghĩa nữ của Thái hậu, theo lý phải vào cung thăm bệnh. Kể từ đầu mùa đông tới nay, thời tiết càng ngày càng lạnh, chứng phong hàn của Thái hậu lại thêm nghiêm trọng. Dù thái y thêm dược kê thuốc thì bệnh tình cũng đến lúc nguy kịch, đã không nhận ra mọi người nữa. Thái hậu có tỉnh lại cũng chỉ gọi Hoàng Đế hoặc Thác Bạt Ngọc, người khác đều không nhắc tới. Bởi vậy, Lí Vị Ương tuy vào cung chăm bệnh, thực tế cũng là ở trong cung lẳng lặng quan sát tình hình.
Vào một buổi chiều, Thái hậu uống xong thuốc, buồn ngủ. Liên phi nháy mắt với Lí Vị Ương, hai người lặng lẽ đi qua một bên.
"Thái y nói, bệnh tình của Thái hậu không phải ngày một ngày hai." Sắc mặt Liên phi sầu lo, nói.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua lớp rèm che trùng trùng điệp điệp, thở dài: "Sinh tử có số, phú quý nhờ trời, dù ai cũng không thể trốn khỏi ngày này".
Liên phi nói: "Không biết vì sao ta lại cảm thấy bất an, cũng không hiểu vì sao nữa. Trong tay Thất điện hạ vẫn còn hai mươi vạn binh mã của La quốc công, hơn nữa cấm quân lại bị khống chế ở trong tay Tôn tướng quân, Thác Bạt Chân lãnh binh xuất chinh là vì đoạt lại sự sủng ái của Hoàng đế, không chừng không đợi tới được Tây Nam thì những người đó đã chết bất đắc kì tử. Ngôi vị Hoàng đế của Thất điện hạ không phải đã nắm chắc rồi sao? Ta thật sự không nên lo lắng như vậy, phải không?"
Chuyện không liên quan ích lợi của bản thân, nàng đương nhiên không quan tâm, nhưng giờ nàng hợp tác với Thác Bạt Ngọc, tất nhiên sẽ vô cùng quan tâm đến sự biến đổi của kẻ thù. Thái hậu sống lâu thêm một ngày, ngôi vị Thái tử của Thác Bạt Ngọc sẽ đảm bảo thêm, nên Liên phi mới thỉnh cầu Hoàng đế cho nàng tới chăm sóc Thái hậu, để quan sát biến hóa, muốn nhìn rõ cục diện.
Lí Vị Ương mỉm cười nhìn nàng một cái, nói: "Liên phi nương nương, không cần khẩn trương như vậy. Có một số việc, không phải ngươi sợ hãi thì sẽ không xảy ra, chuyện gì đến rồi sẽ đến".
Liên phi nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của nàng, trong lòng càng thêm không yên, muốn hỏi nàng vài chuyện, nhưng Lí Vị Ương quay đầu nói: "Đã đến giờ Thái Hậu dùng thuốc".
Đổng cô cô tự mình nâng khay thuốc đến trước giường Thái hậu, Lí Vị Ương không để ý hai bên, nhìn chén thuốc trong khay, một chiếc chén hoa sen tinh xảo khéo léo chứa nước thuốc đen tuyền.
Liên phi thở dài một tiếng, nói: "Thất điện hạ tìm phương thuốc cổ, sợ là cũng không cứu được tánh mạng của Thái hậu".
Từ sau khi Thái hậu sinh bệnh, Thác Bạt Ngọc trăm phương nghìn kế tra sách cổ, tìm các phương thuốc cổ truyền trị liệu chứng phong hàn, còn dùng thử trên người khác, thấy có hiệu quả mới cho Thái hậu dùng. Đáng tiếc Thái hậu tuổi cao, bệnh tận xương tủy, mới đầu còn có hiệu quả, càng về sau lại thêm trầm trọng.
Đổng cô cô cúi mắt, che đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng, động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng cho Thái hậu dùng thuốc. Nhìn một màn này, Lí Vị Ương liền thở dài một hơi, Thái hậu một lòng lo lắng triều chính, không thể an tâm tĩnh dưỡng, bệnh đương nhiên ngày càng thêm nặng.
Uống thuốc xong, Thái hậu bình yên đi vào giấc ngủ, những người khác đều lui ra ngoài, chỉ để lại Đổng cô cô là nữ quan thân cận hầu hạ. Liên phi nhận uỷ thác chăm sóc Thái hậu, dĩ nhiên không thể rời khỏi vị trí. Sau khi Lí Vị Ương vào chăm sóc Thái hậu đã bị Cửu công chúa bám lấy, vẫn không rời đi, ba người tìm chỗ ở sảnh nhỏ, vừa nói chuyện vừa uống trà.
Tới lúc hoàng hôn, Đổng nữ quan hoang mang rối loạn chạy lại báo: "Liên phi nương nương, xảy ra chuyện rồi ! Thái hậu, Thái hậu——"
Lí Vị Ương và Liên phi liếc nhìn nhau, Liên phi lập tức đứng dậy. Nàng ta còn chưa lên tiếng hỏi thì Cửu công chúa đã chạy vào trong điện Thái hậu đầu tiên. Trong điện yên tĩnh, cung nữ bên trong không biết đi đâu hết, trên mặt Cửu công chúa hoảng loạn, tiến lên hô một tiếng: "Thái hậu!" Không ai trả lời, trong điện tĩnh mịch. Cửu công chúa cảm thấy không thích hợp, không tự chủ rùng mình một cái, sởn cả da gà, bất chấp hô to: "Thái hậu! Thái hậu!"
Xốc chăn đệm lên, Cửu công chúa tập trung nhìn, ngay lập tức bị dọa một thân đổ mồ hôi lạnh.
Thái hậu nằm ở trên giường, khuôn mặt một mảnh thê lương, thất khiếu chảy máu, đã không còn hơi thở.
Sắc mặt Cửu công chúa trở nên trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất: "Thái hậu băng hà . . . . . ."
Hai tròng mắt Liên Phi tràn đầy khiếp sợ, nàng theo Cửu công chúa tiến vào, nghe Cửu công chúa nói câu này, thân thể không ngừng run rẩy, quay đầu bắt lấy người tới nói: "Vị Ương, Thái hậu băng hà . . . . . ."
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua tay Liên phi, thấy nàng gắt gao bắt lấy tay mình, lực đạo mạnh đến nỗi khiến các khớp tay đều trắng bệch, trong nháy mắt vẻ mặt Lí Vị Ương liền biến sắc...
Đúng lúc này, Đổng cô cô lại hô lớn tiếng: "Người đâu, mau tới! Thái hậu... Thái hậu bị người ta hạ độc..."
Thác Bạt Ngọc lập tức đứng dậy, trong lời nói lộ ra hàn ý: "Tam ca, ngươi có ý gì? Ta đã sớm đề nghị phụ hoàng được dẫn binh ra trận, chỉ tiếc phụ hoàng cương quyết không đồng ý. Chắc ngươi cũng biết lý do. Trước đó mới xảy ra động đất, phụ hoàng đã mở quốc khố cứu trợ thiên tai, thi công phục hồi các nơi. Mầm họa Tây Nam dĩ nhiên quan trọng nhưng nếu hành động mà không suy nghĩ kĩ càng, chỉ biết cấp tốc tiến hành chiến tranh thì chỉ khiến quốc khố trống rỗng, dân chúng lầm than. Nếu như Nam Cương và Mạc Bắc lợi dụng tấn công thì còn nghiêm trọng hơn mối họa Tây Bắc nhiều. Tam ca, ngươi nghĩ rằng chỉ có mình ngươi sầu lo việc nước, có lòng thương dân thôi sao?"
Lời nói của Thác Bạt Ngọc ngay lập tức được mọi người hưởng ứng. Quả thực, Tây Nam phản bội chỉ ở một góc, chỉ gây ảnh hưởng vùng Tây Nam. Nhưng nếu tùy tiện xuất binh vừa tốn kém quốc khố lại tạo cơ hội cho Nam Cương và Mạc Bắc, dân chúng Đại Lịch sẽ sa vào tay giặc, tình trạng càng thêm khó khăn.
Thác Bạt Chân trầm tĩnh nhìn Thác Bạt Ngọc, nói: "Vậy theo ý kiến của Thất đệ, thì nên làm thế nào?"
Đôi mắt đen của Thác Bạt Ngọc nhìn chằm chằm tam ca, lạnh lùng nói: "Bây giờ phải có đối sách, chia mười vạn lính đến phía đông và nam, trong vòng một tháng phải xoay sở được đủ lương thực cho quân dội, sau đó chọn tướng lĩnh thích hợp tiến công Đông Nam."
Ngay lập tức Thác Bạt Chân cười lạnh chế giễu: "Biện pháp này cần ít nhất ba tháng thì đại quân mới đến được Tây Nam, mà nơi đó xảy ra tai họa lần trước đã sớm không rõ tình hình! Huống chi Quách Thành muốn ngóc đầu dậy, có ý đồ tấn công thành trấn, tất cả mọi chuyện —— chẳng lẽ các ngươi chỉ đứng nhìn thôi sao? A, ta quên mất, Thất đệ mới tân hôn, còn phải vội vàng vỗ về kiều thê, chờ phụ hoàng ban thưởng, đã hoàn toàn quên nỗi đau đớn hàng ngàn bá tánh đang phải chịu đựng! Đó không phải là tác phong của một hoàng tử nên có!"
"Điện hạ có ý gì?! Tam điện hạ, ngài khinh người quá đáng, sao có thể vô lễ trước mặt Hoàng thượng như vậy!" Không đợi Thác Bạt Ngọc lên tiếng, Triêu Dương vương liếc mắt nhìn là đã có một đại thần bên cạnh hắn mở miệng hỏi.
Một viên đá ném vào tầng sóng ngầm, những lời này như một tín hiệu, Lại bộ thượng thư dẫn đầu, rồi tới những đại thần có liên quan với Thác Bạt Ngọc hoặc những người được Thác Bạt Ngọc đề bạt, từng người từng người quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lên án mạnh mẽ Thác Bạt Chân rõ ràng đang bị giam lỏng lại dám chống lại thánh mệnh, hơn nữa còn vô lễ trước mặt bệ hạ, thậm chí còn nêu ra các bằng chứng về lời nói và việc làm, tội ác tày trời.
"Không chịu ăn năn hối cải, trước mặt bệ hạ lại thất lễ!" "Ngày trước xây bè kết cánh, lôi kéo Thái tử! Thái tử có những hành động như vậy, Tam hoàng tử cũng có ít nhiều liên quan!" "Thái tử thất thế, Tam hoàng lập tức phản chiến, thậm chí không để ý đến tình nghĩa huynh đệ nhiều năm với Thái tử mà chẳng hề quan tâm——" "Biết rõ quốc khố trống rỗng còn muốn vội vàng xuất binh, rõ ràng là không để ý hàng ngàn dân chúng!" "Dung túng cấp dưới kiêu căng không cố kỵ, nhiều lần xảy ra mâu thuẫn với dân thường, hại nước hại dân ——" ... Lời nói thật thật giả giả trong chốc lát kéo tới dồn dập, trong nháy mắt, một đám chó săn lấy lòng Thác Bạt Chân lúc trước, giờ toàn bộ đều biến thành những đại thần chính trực lên án hắn kịch liệt.
Thật sự lên án Thác Bạt Chân dồn dập như vậy cũng chẳng phải mục đích thật sự của những kẻ này, cái họ muốn chính là lấy lòng Hoàng thượng, đặc biệt là Thác Bạt Ngọc đang được sủng ái mà thôi! Lí Vị Ương nhíu mày, ánh mắt nàng nhìn về phía Lí Tiêu Nhiên ở cách đó không xa, thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu, rõ ràng là không hề đồng tình. Trong lòng Lí Vị Ương hiểu rõ, đám thần tử này quá mức sốt ruột rồi, ở trước mặt Hoàng đế lại biểu lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, thật sự là rất không khôn ngoan!
Triêu Dương vương là người giỏi thăm dò thánh ý, lại là người đa mưu túc trí, giờ phút này nhìn cục diện có chút thái quá, Hoàng đế lại không chút biểu tình, liền nhẹ giọng ho khan: "Được rồi, các ngươi cũng không cần phải như vậy. Chẳng qua là Tam điện hạ muốn vì Hoàng thượng phân ưu, tuy biện pháp có hơi bất ổn". Những lời này nói ra, vẻ mặt Hoàng đế cười tựa như không.
Trong lòng Lí Vị Ương thở dài, Thác Bạt Chân a Thác Bạt Chân, thật sự là ngươi vô cùng thông minh. Chọn xuất hiện đúng thời điểm này, không chỉ là muốn gặp mặt Hoàng đế mà còn khiến Hoàng đế nhìn rõ tay chân của Thát Bạt Ngọc trong triều. Ông ta sẽ ý thức được điều bất ổn, sẽ biết được dã tâm của Thác Bạt Ngọc, đồng thời nhận ra hoàn cảnh của Thác Bạt Chân vô cùng khó khăn. Thác Bạt Chân hắn hiểu rõ Hoàng đế như vậy, biết ẩn giấu sau sự đa nghi, giảo hoạt là sự sợ hãi tận trong nội tâm.
Điều hoàng đế muốn là thế cục cân bằng. Lúc Thác Bát Ngọc yếu thế, ông ta sẽ thật lòng nâng đỡ hắn, còn khi Thác Bạt Chân yếu thế, ông ta cũng sẽ nâng đỡ Thác Bạt Chân, giảm sự yêu thích đối với Thác Bạt Ngọc xuống. Đây chính là Hoàng đế, thánh tâm luân phiên thay đổi. Thác Bạt Chân đi đến đường cùng mới có thể dẫn tới sự hoài nghi của Hoàng đế! Chỉ cần một chút hoài nghi cũng có thể khiến tất cả cố gắng trước kia của Thác Bạt Ngọc trở thành công dã tràng! Lí Vị Ương cười lạnh trong lòng, Thác Bạt Chân, tâm tư của ngươi quả thực rất hiểm độc! Thì ra là đã tính toán rất tốt, chỉ chờ đợi cơ hội này!
Triêu Dương vương vẻ mặt ôn hòa nhìn Thác Bạt Chân nói: "Tam hoàng tử, ta biết ngài một lòng suy nghĩ vì nước vì dân, nhưng ngài còn trẻ tuổi nên không nhìn ra chỗ lợi hại trong việc này. Đường đi Tây Nam phải qua hơn ba trăm thành trì, mấy ngàn thôn trấn to nhỏ, nếu tùy tiện xuất binh, lương thực quân đội không đủ, những binh sĩ kia có thể sẽ đi quấy rầy dân chúng những nơi đi qua. Động đất vừa qua, bệ hạ đã tổn hao không ít tâm tư mới tạm thời trấn an được lòng dân, các thành trấn đang được sửa chữa lại, ngài thử nghĩ xem, tới lúc đó không chỉ lo về giặc ngoại xâm còn phải lo lắng tới dân tâm trong nước nữa!"
Lí Vị Ương nheo mắt, đúng là gừng càng già càng cay, Triêu Dương vương đã nói ra ý nghĩ trong lòng Hoàng thượng rồi. Hoàng đế chưa lo tới giặc ngoại xâm mà lo tới nội loạn trước tiên. Dù bất cứ triều đại nào, sự thay đổi cũng là điều rất bình thường. Nhưng nếu quan bức dân tạo phản, Hoàng đế sẽ đổi người làm, sao thể vì sự rối loạn một nơi mà thay đổi chủ trương ban đầu?
Ánh mắt Thác Bạt Chân di chuyển đến người Triêu Dương vương, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vương gia, ta không ăn nói lung tung, ta thật lòng vì phụ hoàng phân ưu".
Lập tức có người cười khẩy, âm dương quái khí nói: "Vì bệ hạ lo lắng? Ta xem là mưu cầu danh lợi thì có! Chưa nói tới việc dẫn quân ra trận, không có quân lương thì xuất binh thế nào? Quả thực là nói nhảm mà thôi!"
Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu, chặn lại cả đống kẻ đang chuẩn bị lên tiếng, thản nhiên nhìn Thác bạt Chân: "Ngươi có biện pháp gì?"
Theo bản năng, Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Chân một cái, thấy hắn mỉm cười nhìn về phía mình. Đã sớm có chuẩn bị, hắn lớn tiếng nói: "Nhi thần đã nói, thỉnh phụ hoàng đồng ý cho nhi thần lãnh binh xuất chinh, chuyện quân lương nhi thần sẽ tự mình giải quyết!"
"Lãnh binh xuất chinh?" Ánh mắt sắc bén của Thác Bạt Ngọc nhìn tới: "Suy nghĩ của tam ca thật sự rất hay, không biết trận này huynh định đánh bao lâu?"
Thác Bạt Chân không vội vã, bình thản nói: "Chỉ cần ba tháng".
Thác Bạt Ngọc mỉm cười: "Ba tháng? Năm nay bạc trong quốc khố đều đã có chỗ dùng, sợ là không còn đủ để xuất binh? Huynh nói là tự có biện pháp, chẳng lẽ không dùng tới quốc khố sao?"
Tất cả mọi người cho rằng Thác Bạt Chân gặp khó rồi. Nói đi nói lại, vấn đề không giải quyết được chính là bạc. Nếu Thác Bạt Chân không có biện pháp giải quyết quân lương thì hành động của hắn hôm nay sẽ trở thành trò cười. Mà giờ, tất cả mọi người đều chờ đợi để chê cười Thác Bạt Chân. Chỉ có Lí Vị Ương trên mặt không cười, nàng vô cùng bình tĩnh. Ở đây, người hiểu Thác Bạt Chân nhất chính là nàng. Thác Bạt Chân sẽ không đánh nếu không có biện pháp, nếu hắn dám nói ra thì tất nhiên sẽ có biện pháp giải quyết. Nhưng, biện pháp của hắn là gì?
Thác Bạt Chân nhẹ nhàng cười, nói: "Phụ hoàng, nhi thần thân là Hoàng tử, nhi thần tình nguyện bỏ ra phủ trạch của mình ở kinh đô và toàn bộ các cửa hàng đồn điền ra. Không chỉ như thế, Tam hoàng tử phi An Quốc công chúa cũng nguyện ý đem toàn bộ đồ cưới ra sung quân".
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ. Lấy toàn bộ tài sản của mình sung quân, Tam hoàng tử điên rồi sao? Quốc gia là quốc gia, cá nhân là cá nhân, tất cả mọi người đều trăm phương ngàn kế giữ lấy tiểu kim khố của bản thân, thậm chí còn muốn nhận thêm tiền thưởng của Hoàng đế nữa. Lấy tài sản cá nhân thay quốc khố, ai sẽ cam tâm tình nguyện đây!
Triêu Dương vương cố ý khó xử: "Như thế cũng chưa đủ cho hai mươi vạn đại quân xuất binh! Tam hoàng tử thật là nói đùa rồi".
Lí Vị Ương chú ý, bên trong đám quan viên có người liếc mắt nhìn nhau. Một lát sau có năm tên thần tử đi ra: "Tam hoàng tử nói đúng, quốc gia hưng vong, dân chúng Tây Nam đang chịu khổ, sao chúng ta có thể để bọn họ đợi ba tháng? Đến lúc đó binh tai tràn ngập, dân chúng sẽ chịu khổ nhiều hơn!" "Đúng vậy, thần cũng nguyện ý quyên góp gia sản!" "Vâng, thần cũng nguyện ý!". Trong khoảng thời gian ngắn, sau năm người trở thành mười người, mặc dù trong khoảng hơn trăm người thì những lời này chỉ như muối bỏ biển, nhưng Lí Vị Ương lại thấy, người ủng hộ Thác Bạt Chân vẫn giấu ở chỗ tối, tùy thời mà tìm cơ hội ra mặt. Một màn này, tất nhiên là Thác Bạt Chân đã an bài trước rồi.
Nghe những người lên tiếng ủng hộ, Thác Bạt Chân cười lạnh: "Tài sản của riêng ta tất nhiên là không đủ". Sau đó, hắn bước về phía Triêu Dương vương nói: "Vương gia, ngài là thần tử tin cậy của bệ hạ, là Triêu Dương vương giàu có một phương, đất phong và hoàng ân hằng năm là nhiều nhất, chắc ngài sẽ không ngại vì dân chúng quyên góp một ít tiền đâu nhỉ!"
Triêu Dương vương dù đa mưu túc trí, nhưng cũng không ngờ Thác Bạt Chân sẽ ra chiêu này, tức giận lui về sau hai bước, quay đầu nhìn Hoàng đế, vừa định kêu oan uổng vài câu, nhưng lại thấy sắc mặt xanh mét của hoàng thượng đã dịu đi, thậm chí còn mang theo suy nghĩ sâu xa, Triêu Dương vương liền kinh sợ, nhất thời hiểu tâm tư Hoàng đế, nói: "Bệ hạ, thần tử nên vì bệ hạ phân ưu, vi thần nguyện ý quyên ra năm ngàn lượng hoàng kim".
Thác Bạt Ngọc vừa muốn mở miệng, đã thấy Lí Vị Ương bên trong đám người nhẹ nhàng lắc lắc đầu với hắn. Hắn nhất thời hiểu ra, lúc này Hoàng đế đã thay đổi tâm tư, không thể trực tiếp kháng cự. Nếu mình nói ngược lại, chỉ e kẻ khác nghĩ bản thân cố ý cản trở đại sự. Kiềm chế lửa giận trong lòng, hắn mỉm cười nói: "Nếu ngay cả Vương gia cũng khẳng khái quyên tiền, ta tất nhiên cũng đồng ý, ta nguyện ý quyên ra năm ngàn lượng hoàng kim làm quân khố".
Thác Bạt Chân cười lạnh, sau đó nhìn về phía những người khác, nói: "Triêu Dương vương cùng Thất hoàng tử đều đã mở miệng, vậy những thần tử vì quân phân ưu cũng không thể keo kiệt rồi —— đúng hay không, Lí Thừa tướng?"
Lí Tiêu Nhiên đã sớm nhận ra nơi này nổi sóng ngầm mãnh liệt, cũng nhìn thấu ý tứ Hoàng đế, lúc này cười nói: "Thần dĩ nhiên cũng góp chút sức lực, nhưng lương bổng của thần có hạn, không thể xuất ra nhiều bạc như hai vị điện hạ, nên thần góp ra năm trăm lượng hoàng kim".
Lí Vị Ương thiếu chút nữa cười thành tiếng, phụ thân a phụ thân, ngươi thật là keo kiệt, hậu viện của người toàn tranh chữ sách cổ, nếu bán tất cả đi thì cũng chẳng thua kém kẻ khác, lại còn cố tình giả bộ quan thanh liêm.
Những người khác xanh mặt, nghĩ đến lần này họ phải xuất hầu bao nhiều rồi. Nhưng những kẻ này đa số đều theo Thác Bạt Ngọc, nếu Thác Bạt Ngọc đồng ý, dĩ nhiên bọn họ cũng không phản đối trước mặt Hoàng đế. Lúc này, Hoàng đế mở miệng: "Nếu các vị đại thần đã đồng ý, trẫm sẽ giao chuyện quân lương cho Thất hoàng tử. Trong vòng ba ngày, nhất định phải tích góp đủ quân lương".
Thác Bạt Ngọc trong lòng nén giận, trên mặt còn phải mỉm cười tạ ơn, tỏ vẻ nhất định sẽ không cô phụ long ân.
"Về phần chọn người lãnh binh, Chân nhi, ngươi có tự tin không? Hai mươi vạn đại quân không phải là chuyện tùy tiện có thể nói giỡn, trẫm giao binh mã cho ngươi, ngươi sẽ sử dụng thế nào?"
Hai mươi vạn đại quân? Thác Bạt Ngọc biến sắc, bỗng nhiên hiểu ra. Lí Vị Ương lại cười rộ lên, giờ nàng đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Thác Bạt Chân muốn đoạt lấy hai mươi vạn đại quân mà Thác Bạt Ngọc phải khổ sở lắm mới có được... Quả thật, nếu ba ngày sau đủ quân lương mới đi chiêu mộ binh mã thì quá muộn, chỉ có thể sử dụng quân đội hiện có. La quốc công trong tay có hai mươi vạn, Thác Bạt Ngọc lại có hai mươi vạn, nếu thêm nữa sẽ vượt qua Thái tử lúc đầu. Huống chi Thác Bạt Ngọc và Tưởng quốc công không giống nhau, thần tử mãi mãi là thần tử, trừ phi mưu triều đoạt vị, nếu không không thể danh chính ngôn thuận khởi binh, tội danh mưu phản không ai dám chịu trách nhiệm, nhưng hoàng tử lại khác. Thác Bạt Chân hiểu rõ điều này, hôm nay nói bóng gió đã trúng tâm tư của Hoàng đế.
Đến giờ phút này sắc mặt Thác Bạt Ngọc vô cùng khó coi, thậm chí đã không thể duy trì phong độ và dáng vẻ trước đó. Hắn liều mạng đánh Mạt Bắc mới có thể nắm giữ hai mươi vạn binh mã, giờ bởi vì vài ba câu nói của Thác Bạt Chân mà mất đi, hắn phải kiềm chế lắm mới không ói ra máu. Hắn cắn răng, mỉm cười nói: "Phụ hoàng, vẫn nên để nhi thần đi."
Hoàng đế lắc đầu, nói: "Ngươi đang tân hôn, giờ để ngươi ra chiến trường, thật sự là làm khó ngươi. Phính Đình quận chúa cũng sẽ trách trẫm không hiểu phong tình! Để Chân nhi lãnh binh xuất chinh đi! Ha ha, tốt lắm, quốc sự nói tới đây thôi, mọi người thoải mái uống đi, không say không về!"
Hoàng đế đã nói như vậy, Thác Bạt Ngọc đành phải đè nén tất cả tức giận, nâng chén kính rượu mọi người, nhưng gương mặt như ngọc kia lại như bao phủ một tầng lệ khí. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài cửa.
"Ai nha..! đây không phải là An Bình quận chúa sao? Sao lại rời yến tiệc sớm vậy?". Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Lí Vị Ương xoay người, nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp cao gầy đứng ở hành lang phía trước, mặt mang tươi cười nhìn mình.
Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp. Lí Vị Ương mím môi cười nói: "Thì ra là An Quốc công chúa."
An Quốc công chúa mỉm cười nói: "Quận chúa đi đâu vậy? Có phải là có chuyện không vui?" Bộ dáng quan tâm, nhưng ánh mắt xinh đẹp lại toát ra ác ý, nói, "A.. Ta nhớ rồi, hôm nay Thác Bạt Ngọc thành thân, nên trong lòng ngài không thoải mái? Aiz...cũng thật là, hai người xứng đôi như vậy, hắn lại cố tình rước người khác vào cửa, nếu là ai cũng cảm thấy khó chịu a".
Lí Vị Ương nhìn An Quốc công chúa không biết nên khóc hay cười, nữ nhân này nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài nên thật sự cho rằng nàng thích Thác Bạt Ngọc, định lấy vấn đề này để đả kích nàng sao? Thật không phải ngu ngốc bình thường mà! Nàng mỉm cười nói: "An Quốc công chúa định vào trong sao? Nhưng bệ hạ cùng Liên phi nương nương đang ở bên trong, nếu thấy ngươi chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, chuyện lần trước vô cùng xấu hổ, nếu ta là ngươi, ta tình nguyện mỗi ngày đều ở trong phòng, dùng khăn sa che mặt, cả đời cũng không ra ngoài gặp người. À....Hình như ta đã quên, da mặt ngươi dày như vậy, chắc là sẽ không để ý đâu. Lại nói tiếp, các ngươi quả là vợ chồng tình thâm, ngay cả đồ cưới của mình cũng đều lấy ra, chậc chậc..."
Muốn nói miệng độc ác? Lí Vị Ương tuyệt đối sẽ không thua kẻ nào, lúc này gương mặt An Quốc công chúa đã lộ ra tức giận, nắm chặt tay, âm thanh lạnh lùng: "Lí Vị Ương, ngươi sẽ không đắc ý được lâu nữa đâu!".
Trong ánh sáng ngọn nến, nụ cười của Lí Vị Ương mang theo vài phần biến hoá: "Ồ...Cái này không nhọc ngươi lo". Nói xong, nàng thản nhiên bước xuống bậc thang, nhẹ nhàng đi tới đình viện. Đột nhiên nhớ tới điều gì, nàng xoay người nói, "Ta đã quên ân cần hỏi thăm công chúa thì phải, gần đây ngài có khoẻ không?"
An Quốc công chúa sửng sốt, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương như nhìn thấy quái vật, vẻ mặt nàng trong ánh nến thoáng dao động, thoạt nhìn mang theo vài phần dữ tợn: "Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì. . . . . ?"
Lí Vị Ương tươi cười như thường, vô cùng bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh kia lại thoáng mang theo vài phần châm chọc: "Vậy ngươi nên về hỏi thử phu quân yêu dấu của mình, xem hắn đã phân phó đại phu làm gì!". Sau đó, nàng không trả lời câu hỏi của An Quốc nữa, xoay người rời đi.
"Lí Vị Ương! Lí Vị Ương! Ngươi đứng lại đó cho ta! Khôi Nô, ngươi đi ngăn nàng lại!". An Quốc công chúa sốt ruột ra lệnh trong bóng tối.
Từ lúc Khôi Nô nhìn thấy Lí Vị Ương đã không ngừng nhớ kí ức khủng khiếp kia, hắn cúi đầu đáp: "Công chúa, bên cạnh An Bình quận chúa có một tỳ nữ võ công cao cường, bên ngoài xe ngựa lại có người canh giữ, nô tài sợ không thể bắt được!"
An Quốc quay đầu cho hắn một bạt tai, hung tợn nói: "Đồ vô dụng!"
Khôi Nô cúi đầu: "Nô tài có tội, thỉnh công chúa trách phạt!"
An Quốc công chúa cười lạnh: "Quên đi, để cho nàng ta đắc ý hai ngày, chờ tin từ Việt Tây tới, để xem ta sẽ xử lý nàng như thế nào!"
An Quốc công chúa đã truyền tin về cho Bùi hoàng hậu, mong nàng ủng hộ và giúp đỡ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì phong thư kia sẽ đến Việt Tây vào nửa tháng sau. Nhưng An Quốc công chúa lại không ngờ thư nàng đã gửi đi lại giờ đang trong tay Lí Vị Ương... Khôi Nô cúi đầu, che dấu sự bất an trong đáy mắt.
An Quốc công chúa suy nghĩ một lát, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Tại sao Lí Vị Ương lại hỏi như vậy? Sao nàng ta biết được? An Quốc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sự sợ hãi không tự chủ được bắt đầu xông lên.
Từ lần trước ra khỏi cung, nàng đã sợ hãi không dám tùy tiện mời đại phu xem bệnh, mặc dù đang bị giam cầm trong phủ, nhưng Hoàng đế cũng chưa nói không cho phép phủ Tam hoàng tử mời Thái y. Sau đó nàng biết được Trầm Thái y am hiểu các bệnh phụ khoa đã lui về ở ẩn, liền lặng lẽ mời hắn đến phủ xem bệnh.
Nàng bị giam cầm, lại không thể cùng nam tử chung phòng, vì thế nàng luôn tìm các đại phu đến chữa bệnh, nhưng đã mời rất nhiều danh y, ai cũng nói không có cách chữa trị. Nhưng lúc trước Khương đại phu từng nói thạch nữ có thể chữa được, nhưng phải mổ, rất nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng. Điều này đã khiến nàng có nhiều hi vọng, tiếc là sau khi bị Tôn Duyên Quân phát hiện, nàng sợ bí mật bị phơi bày, trong lúc tức giận đã giết chết Khương đại phu...
Lúc hối hận thì đã muộn. Sau này nàng lại nghĩ, lúc ở Việt Tây ai cũng nói không thể chữa được, nhưng sự thật là có cách chữa. Có lẽ không ai dám thử, vì nàng là ái nữ của Bùi hậu, lỡ xảy ra chuyện không may thì biết trả lời Bùi hoàng hậu ra sao? Vì thế, lời nói của Khương đại phu đã dấy lên hy vọng cho nàng, sau một hồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Trầm thái y đã mổ cho nàng. Giờ nàng có thể cùng Thác Bạt Chân viên phòng, nhưng sự đau đớn này làm nàng gần như phát điên.
"Thân thể công chúa gần đây tốt không?" Câu hỏi vừa rồi của Lí Vị Ương, làm An Quốc công chúa nhận ra có chỗ không đúng. Nàng cũng không phải là kẻ ngốc. Vì nóng lòng chữa bệnh, giờ nghĩ lại mọi chuyện có điều không bình thường.
"Công chúa, Tam điện hạ mời ngài đi vào". Cung nữ bên cạnh cung kính nói, vô thức nhăn mũi lại.
An Quốc công chúa mải trầm tư, không nhìn thấy vẻ mặt của tỳ nữ kia, cất bước vào đại sảnh. Mọi người nhìn thấy nàng, trên mặt đều lộ ra vài phần kinh ngạc. Chuyện ở trong cung lần trước, chuyện An Quốc công chúa là thạch nữ đã truyền khắp Đại Lịch, giờ nàng lại còn dám xuất hiện ở đây ——
"An Quốc công chúa thật là rộng lượng, lại có thể dâng tặng đồ cưới của bản thân, là tấm gương cho chúng nữ tử ở đây". Liên phi mỉm cười, tỏ vẻ khen ngợi.
Hoàng đế gật đầu, coi như chuyện hôm trước chưa từng xảy ra, cười nói: "Đúng vậy, An Quốc công chúa vì dân chúng Đại Lịch mà cống hiến."
Cả Hoàng đế và Liên phi đều nói như vậy, tức là không ngại chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, trên mặt tươi cười, mở miệng tán thưởng: "Đúng vậy, An Quốc công chúa thật sự là người cao thượng đại nghĩa". "Đúng, công chúa thật sự rất tốt". "Có thể lấy được thê tử vì đại nghĩa như vậy, Tam hoàng tử thật có phúc!". Trong chốc lát, những lời ca ngợi nườm nượp kéo tới. Trước đó ở Đại Lịch, thạch nữ bị người ta cho là không may mắn, nhưng An Quốc công chúa là người hoàng tộc, dĩ nhiên tất cả mọi người coi như mất trí nhớ tập thể, không nhớ nổi chuyện này, chỉ lo thêu hoa trên gấm.
Lúc này, bỗng nhi tử của Triêu Dương vương, là một nam hài khoảng năm – sáu tuổi tuổi bịt mũi nói: "Phụ vương, trên người nàng thật hôi! Có mùi rất lạ!". Lời vừa nói ra mọi người biến sắc.
Triêu Dương vương không chút suy nghĩ, lập tức trách cứ: "Con nít, nói hươu nói vượn thôi!"
Thác Bạt Chân nhíu mày, nhìn An Quốc công chúa, không cẩn thận hít vào, quả thật ngửi thấy một mùi vị. . . . . . Một hương vị không thể nói thành lời.
Sắc mặt khó coi nhất chính là An Quốc. Vừa rồi tiểu tử kia chạy tới chạy lui trong đám nữ quyến, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì rồi! Trước khi Trầm thái y mổ cho nàng, đã dặn nàng trong vòng mười ngày không thể sinh hoạt phòng the, nhưng nàng lại nôn nóng muốn viên phòng cùng Thác Bạt Chân. Từ đó trở đi, váy nàng mỗi ngày đếu ướt át, làn da thậm chí đã bắt đầu thối rữa, lúc trước không hề như vậy... Nàng nghĩ đây là di chứng sau mổ, lẽ nào Trầm thái y kia có vấn đề?!
An Quốc công chúa xoắn chặt khăn gấm trong tay, do dự một lát liền cắn răng nói: "Con dâu có việc xin phép về phủ trước!". Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà vội vã rời đi, vẫn nghe thấy tiếng cười nhạo mơ hồ truyền đến từ đằng sau, nàng che tai lại, làm như không nghe thấy.
"Lớn như vậy, chẳng lẽ còn tiểu ra quần sao?""Gì nha? Ngươi không ngửi thấy người nàng có mùi rất kỳ lạ sao? Rất hôi nha, đã phủ nhiều son phấn mà còn hôi như vậy, thật không biết làm sao Tam hoàng tử có thể chịu được nàng!".
"Đúng vậy, chuyện này là sao? Sao nàng ta lại mất bình tĩnh như vậy?!"
"Hừ, Tam hoàng tử nhìn thấy bây giờ, đừng để hắn nghe thấy được!"
Trong lúc mọi người thì thầm to nhỏ, ban đầu vẻ mặt của Thác Bạt Chân có phần đắc ý liền chậm rãi bình tĩnh lại. Những người này dĩ nhiên sẽ không biết, họ sẽ nghĩ là An Quốc công chúa không không chế được tiểu ra quần, sao biết rằng bởi vì nàng nôn nóng viên phòng với hắn mà xảy ra di chứng... Thác Bạt Chân biết rõ điều này nhưng không ngăn cản nàng. Thậm chí hắn còn âm thầm cổ động nàng làm vậy. Lúc trước nhìn trúng thân phận công chúa Việt Tây của nàng, nhưng giờ xem ra sự tồn tại của nàng chỉ ảnh hưởng đến đại nghiệp của hắn, tốt nhất là nên mau chóng biến mất.
Trên xe ngựa, Triệu Nguyệt tò mò hỏi: "Tiểu thư, vừa nãy người hỏi An Quốc công chúa như vậy là có ý gì?"
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Ta nghe nói, mỗi ngày Trầm thái y đều được An Quốc công chúa mời vào phủ khám bệnh".
Triệu Nguyệt suy nghĩ cẩn thận rồi đột nhiên "A" lên một tiếng, nói: "Chẳng lẽ hắn có mưu đồ gì?"
Lí Vị Ương lắc đầu, nói: "Trầm đại phu không phải người của ta".
Vẻ mặt Triệu Nguyệt lộ ra vẻ kì quái, càng nghĩ càng không hiểu. Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Câu kia chẳng qua là thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì đặc biệt".
"Tiểu thư thuận miệng hỏi?!" Triệu Nguyệt mở to mắt.
Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thở dài: "Chắc do Thác Bạt Chân đã chán ghét thê tử như vậy, nên muốn nàng ta biến mất, sai Trầm thái y giúp nàng khám chữa bệnh. Còn nhắc nhở nàng trong vòng mười ngày không được viên phòng. Nhưng con người là thế, luôn rất nóng vội, Thác Bạt Chân cố ý muốn nạp thiếp, nàng ta sẽ không đợi được... Giờ xảy ra chuyện, Thác Bạt Chân hoàn toàn trong sạch, chỉ trách An Quốc công chúa xui xẻo thôi. Còn ta, chẳng qua là có lòng tốt nhắc nhở nàng, đừng hồ đồ làm bia đỡ đạn chết thay cho kẻ khác".
Ngoại trừ Khôi Nô, trong phủ Tam hoàng tử vẫn có mật thám của nàng. Tuy không lấy được bí mật quan trọng gì, nhưng việc Thác Bạt Chân và An Quốc viên phòng , nàng ta còn hận không thể báo cho cả thiên hạ biết ý chứ! Cho nên Lí Vị Ương biết chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng Triệu Nguyệt lại không thể tưởng tượng được Thác Bạt Chân ác độc như vậy, biết rõ An Quốc công chúa một lòng yêu hắn, lại không chút do dự cho nàng đi Tây Thiên.
"Tiểu thư, để cho An Quốc chết không tốt sao? Chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta!"
"Chết nhanh như vậy? Chẳng phải là tiện nghi cho nàng rồi sao?". Dưới ánh trăng, nụ cười của Lị Vị Ương mang theo vẻ lãnh liệt: "Kịch còn chưa diễn xong, thiếu nàng sao có thể hạ màn được! Nàng cũng chẳng phải kẻ ngu, ngươi nói nếu nàng biết Thác Bạt Chân động thủ, có thể sẽ hóa điên hay không? Như vậy so với việc nàng âm thầm chết đi thì tốt hơn! Ngươi nói có đúng không?"
Triệu Nguyệt nghe Lí Vị Ương nói, càng không hiểu gì.
Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Không cần nôn nóng, chờ ba ngày sau đại quân ra khỏi thành, tất cả bí mật tự nhiên sẽ được phơi bày".
Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa Lí phủ, Triệu Nam lẳng lặng đứng ở cửa đợi Lí Vị Ương về. Nhìn thấy các nàng trở về liền quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Quận chúa, chủ tử nói, từ nay về sau thuộc hạ sẽ đi theo ngài!"
Lí Mẫn Đức? Hắn phải đi? Một sự hoảng hốt thoáng qua trong lòng Lí Vị Ương. Nàng xuống xe, chậm rãi lên tiếng: "Hắn ở đâu?"
Triệu Nam cúi thấp đầu, nói: "Thuộc hạ không biết".
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn một cái, quay đầu lại nói: "Triệu Nguyệt, chuẩn bị ngựa."
Triệu Nam lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nói: "Tiểu thư —— chủ tử nói, không cần ngài tiễn".
"Khi nào thì đến lượt hắn quyết định!". Lí Vị Ương thanh âm lạnh lùng, dưới ánh trăng khuôn mặt thanh tú thêm vài phần sắc bén, trong lòng Triệu Nam chấn động, nói: "Chủ tử —— bây giờ chắc đã ra Nam Hoa môn".
Lí Vị Ương không hề nhìn hắn, xoay người lên ngựa, Triệu Nguyệt cũng nhanh chóng tìm một con ngựa, theo hướng Nam Hoa môn đuổi theo Lí Vị Ương. Triệu Nam giật mình nhìn ngựa chạy đi, không nói ra lời.
Ngoài Nam Hoa môn, Lí Mẫn Đức, không, bây giờ phải gọi hắn là Nguyên Liệt, giờ phút này hắn đứng sừng sững, nhìn về phía trong thành, trên mặt lộ ra nụ cười, không biết đang suy nghĩ điều gì. Người hầu bên cạnh thấp giọng nói: "Chủ tử, chúng ta nên đi thôi".
Nguyên Liệt mỉm cười, xoay người nắm chặt dây cương, chuẩn bị hạ lệnh xuất phát, ai ngờ người hầu bỗng kinh hô một tiếng, Nguyên Liệt nhìn lại, đột nhiên thấy một nhân ảnh cách đó không xa, một nữ tử đang lưu loát xuống ngựa, bước nhanh về phía hắn. Trong nháy mắt, Nguyên Liệt như hóa đá.
Nhất thời, hắn có suy nghĩ muốn cướp nữ tử này cùng đi, trên đời này chỉ cần một người mà thôi.
"Vị Ương!"... Nguyên Liệt không kìm lòng được hô nhỏ một tiếng, rất nhanh giục ngựa chạy về phía nàng.
Lí Vị Ương bỗng nhiên đứng lại, không đi nữa, mở to mắt nhìn hắn nhanh như chớp giục ngựa chạy đến, mái tóc đen tung bay, giống như xé toạc bóng đêm mở ra một mảnh thiên địa, khiến nàng không nhúc nhích được.
Nàng cứ đứng tại chỗ, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Nàng..." Nguyên Liệt xuống ngựa, đầu tiên trong lòng cực kì vui sướng, nhìn vẻ mặt Lí Vị Ương không đúng, trong lòng lo sợ, lập tức nói: "Sao nàng lại ở đây? Không phải nàng đang tham dự yến tiệc sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây? Sao nàng lại ở ngoài thành? Có người theo đuôi nàng à?"
Lí Vị Ương nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ngươi phải về Việt Tây?"
Nguyên Liệt lập tức mỉm cười, ánh mắt như ngọc lưu ly lóe lên khiến người ta rung động, gương mặt tuấn tú khiến người khác không dám nhìn thẳng: "Ta chỉ không muốn chào tạm biệt, nàng cũng không thích như vậy, đúng không?"
"Nói dối!". Lí Vị Ương nhíu mày nói.
Nguyên Liệt ngẩn ra, không hiểu tại sao Lí Vị Ương lại nói thế.
Lí Vị Ương hít một hơi thật sâu, nhìn hắn nói: "Đồ ngốc, đừng vì ta mà như thế nữa, ta vốn dĩ không xứng để ngươi làm như vậy —— ngươi nói muốn về Việt Tây, tại sao lại để lại tất cả thuộc hạ cho ta? Vì sợ ta gặp nguy hiểm đúng không? Không, ngươi sợ bọn họ biết hành tung của ngươi sẽ cản trở kế hoạch của ngươi. Không phải ngươi muốn về Việt Tây, ngươi muốn tới biên cảnh Đại Lịch và Nam Cương".
Nguyên Liệt ngẩn ra, sau đó như một đứa nhỏ làm sai chuyện, lúng túng nói: "Vị Ương —— ta là ——"
"Ngươi điên rồi sao?! Tại sao lại làm như vậy! Trở về Việt Tây làm hoàng tử không tốt hơn sao? Lại đi làm chuyện nguy hiểm như vậy! Nếu thất bại thì sao? Ngươi biết rõ hậu quả, không phải sao?" Giọng nói Lí Vị Ương vô cùng nghiêm túc, mơ hồ không thể khống chế sự lo lắng ở trong lòng.
Từ biểu cảm của Triệu Nam, nàng đoán được, dù nàng luôn nói với bản thân là hắn trở về Việt Tây, nhưng lại không nghĩ tới, hắn muốn đi giết chết Tưởng quốc công! "Ngươi biết rõ bên người lão thất phu kia có rất nhiều cao thủ, cũng biết có khả năng hắn giả bệnh, lại thêm Tưởng Hoa giả ngây giả dại để che dấu ánh mắt người đời, vậy mà ngươi còn muốn nhảy vào cái bẫy đó?"
Ánh mắt Nguyên Liệt sáng long lanh, mỉm cười: "Nàng đang quan tâm ta?"
"Rốt cục ngươi có nghe ta nói hay không? Ngươi điếc à?" Lí Vị Ương còn chưa nói hết, sắc mặt lại mơ hồ trắng bệch, không biết rằng trong vô tình mình đã để lộ ra nhiều bí mật. Một đường cưỡi ngựa như điên, chạy quá nhanh nên thở hổn hển không ngừng: "Chuyện như vậy sao có thể tùy tiện quyết định! Ngươi cố ý chọc giận ta sao? Tốt, ta không để ý đến ngươi nữa, ngươi muốn làm gì thì tùy!"
Lời vừa nói xong, nàng vung tay hắn ra, Nguyên Liệt vội vàng ngăn trước mặt nàng, mềm giọng nói: "Đừng, là ta sai rồi, đều là lỗi của ta! Nhưng chuyện này có liên quan đến kế hoạch của nàng, sao ta có thể giả bộ không biết? Nàng sắp đặt lâu như vậy, nếu chỉ vì lão thất phu đó mà thất bại trong phút chốc, nàng sẽ thất vọng rất nhiều! Ta không có việc gì, nàng yên tâm ——"
"Sao ta có thể yên tâm!" Lí Vị Ương vừa nói ra khỏi miệng, ý thức được mình thất thố, lập tức ngậm miệng, trừng mắt nhìn Nguyên Liệt đang đến gần.
Khuôn mặt tuấn mỹ kia, mi dài như kiếm, đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly rung động lòng người, càng lúc càng gần. Bỗng cả người Lí Vị Ương cứng ngắc, không đợi nàng phản ứng lại Nguyên Liệt đã hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó, cười hì hì lui về sau, chậm rãi nói: "Có câu lo lắng này của nàng, nhất định ta sẽ thắng".
Trong bóng đêm khuôn mặt Lí Vị Ương thoáng đỏ, tuy hắn chỉ lướt nhẹ qua môi nhưng tim nàng suýt chút là nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Hắn, hắn, hắn lại lớn mật như vậy! Đây là đâu, đang đứng trước Nam Hoa môn đó!
"Nếu lần sau còn vô lễ như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!". Lí Vị Ương cố gắng trở nên đạm mạc, lại không biết rằng giờ phút này hai má của nàng đã đỏ lên khiến câu nói không hề có tính thuyết phục. Lời còn chưa nói xong, nàng đã rơi vào một lồng ngực nóng cháy: "Ta nhất định sẽ trở về! Nhất định!"
Nói xong, hắn dùng sức ôm nàng, sau đó bỗng nhiên buông lỏng ra, nhìn nàng một cái thật sâu rồi xoay người bước nhanh lên ngựa, cũng không quay đầu lại mà phi ngựa đi. Đi theo sau hắn còn có hơn mười hắc y cưỡi ngựa, tất nhiên là những người hắn lựa chọn, những người này rõ ràng nhìn thấy hết, nhưng sắc mặt không chút thay đổi, cưỡi ngựa theo chủ nhân rời đi. Trong giây lát một đám người biến mất trong đêm tối.
Lí Vị Ương im lặng nhìn đoàn người rời đi, không biết vì sao, thở dài một hơi.
Từ đầu đến cuối Triệu Nguyệt vẫn không hiểu, chủ tử và tiểu thư có ý gì? Vì sao tiểu thư nói không phải chủ tử quay về Việt Tây, vì sao nhắc tới Tưởng Hoa đã thành phế nhân kia... Rốt cuộc là sao? Nàng thật sự không nghĩ ra. Thấy sắc mặt Lí Vị Ương, nàng lại không dám hỏi nhiều.
Thác Bạt Ngọc nhận được thánh chỉ, trong vòng ba ngày phải gom đủ tám mươi vạn lượng bạc làm quân lương, trực tiếp giao cho Thác Bạt Chân. Sau đó cũng phải giao bình phù và hai mươi vạn quân lính, mà lúc này phản loạn ở Tây Nam càng lúc càng ác liệt, lúc đầu chỉ có quân đội của Quách Thành và người Miêu, nhưng nay đã mở rộng ra nhiều nơi, liên lụy đến các vùng phụ cận Tây Nam và hơn mười tòa thành trì, tình hình trở nên vô cùng cấp bách. Vì thế, chỉ mới mười ngày ngắn ngủi, Thác Bạt Chân đã lãnh binh xuất chinh.
Sau một ngày Thác Bạt Chân xuất quân, Thái hậu bắt đầu rơi vào hôn mê, Lí Vị Ương là nghĩa nữ của Thái hậu, theo lý phải vào cung thăm bệnh. Kể từ đầu mùa đông tới nay, thời tiết càng ngày càng lạnh, chứng phong hàn của Thái hậu lại thêm nghiêm trọng. Dù thái y thêm dược kê thuốc thì bệnh tình cũng đến lúc nguy kịch, đã không nhận ra mọi người nữa. Thái hậu có tỉnh lại cũng chỉ gọi Hoàng Đế hoặc Thác Bạt Ngọc, người khác đều không nhắc tới. Bởi vậy, Lí Vị Ương tuy vào cung chăm bệnh, thực tế cũng là ở trong cung lẳng lặng quan sát tình hình.
Vào một buổi chiều, Thái hậu uống xong thuốc, buồn ngủ. Liên phi nháy mắt với Lí Vị Ương, hai người lặng lẽ đi qua một bên.
"Thái y nói, bệnh tình của Thái hậu không phải ngày một ngày hai." Sắc mặt Liên phi sầu lo, nói.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua lớp rèm che trùng trùng điệp điệp, thở dài: "Sinh tử có số, phú quý nhờ trời, dù ai cũng không thể trốn khỏi ngày này".
Liên phi nói: "Không biết vì sao ta lại cảm thấy bất an, cũng không hiểu vì sao nữa. Trong tay Thất điện hạ vẫn còn hai mươi vạn binh mã của La quốc công, hơn nữa cấm quân lại bị khống chế ở trong tay Tôn tướng quân, Thác Bạt Chân lãnh binh xuất chinh là vì đoạt lại sự sủng ái của Hoàng đế, không chừng không đợi tới được Tây Nam thì những người đó đã chết bất đắc kì tử. Ngôi vị Hoàng đế của Thất điện hạ không phải đã nắm chắc rồi sao? Ta thật sự không nên lo lắng như vậy, phải không?"
Chuyện không liên quan ích lợi của bản thân, nàng đương nhiên không quan tâm, nhưng giờ nàng hợp tác với Thác Bạt Ngọc, tất nhiên sẽ vô cùng quan tâm đến sự biến đổi của kẻ thù. Thái hậu sống lâu thêm một ngày, ngôi vị Thái tử của Thác Bạt Ngọc sẽ đảm bảo thêm, nên Liên phi mới thỉnh cầu Hoàng đế cho nàng tới chăm sóc Thái hậu, để quan sát biến hóa, muốn nhìn rõ cục diện.
Lí Vị Ương mỉm cười nhìn nàng một cái, nói: "Liên phi nương nương, không cần khẩn trương như vậy. Có một số việc, không phải ngươi sợ hãi thì sẽ không xảy ra, chuyện gì đến rồi sẽ đến".
Liên phi nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của nàng, trong lòng càng thêm không yên, muốn hỏi nàng vài chuyện, nhưng Lí Vị Ương quay đầu nói: "Đã đến giờ Thái Hậu dùng thuốc".
Đổng cô cô tự mình nâng khay thuốc đến trước giường Thái hậu, Lí Vị Ương không để ý hai bên, nhìn chén thuốc trong khay, một chiếc chén hoa sen tinh xảo khéo léo chứa nước thuốc đen tuyền.
Liên phi thở dài một tiếng, nói: "Thất điện hạ tìm phương thuốc cổ, sợ là cũng không cứu được tánh mạng của Thái hậu".
Từ sau khi Thái hậu sinh bệnh, Thác Bạt Ngọc trăm phương nghìn kế tra sách cổ, tìm các phương thuốc cổ truyền trị liệu chứng phong hàn, còn dùng thử trên người khác, thấy có hiệu quả mới cho Thái hậu dùng. Đáng tiếc Thái hậu tuổi cao, bệnh tận xương tủy, mới đầu còn có hiệu quả, càng về sau lại thêm trầm trọng.
Đổng cô cô cúi mắt, che đi cảm giác lạnh lẽo trong lòng, động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng cho Thái hậu dùng thuốc. Nhìn một màn này, Lí Vị Ương liền thở dài một hơi, Thái hậu một lòng lo lắng triều chính, không thể an tâm tĩnh dưỡng, bệnh đương nhiên ngày càng thêm nặng.
Uống thuốc xong, Thái hậu bình yên đi vào giấc ngủ, những người khác đều lui ra ngoài, chỉ để lại Đổng cô cô là nữ quan thân cận hầu hạ. Liên phi nhận uỷ thác chăm sóc Thái hậu, dĩ nhiên không thể rời khỏi vị trí. Sau khi Lí Vị Ương vào chăm sóc Thái hậu đã bị Cửu công chúa bám lấy, vẫn không rời đi, ba người tìm chỗ ở sảnh nhỏ, vừa nói chuyện vừa uống trà.
Tới lúc hoàng hôn, Đổng nữ quan hoang mang rối loạn chạy lại báo: "Liên phi nương nương, xảy ra chuyện rồi ! Thái hậu, Thái hậu——"
Lí Vị Ương và Liên phi liếc nhìn nhau, Liên phi lập tức đứng dậy. Nàng ta còn chưa lên tiếng hỏi thì Cửu công chúa đã chạy vào trong điện Thái hậu đầu tiên. Trong điện yên tĩnh, cung nữ bên trong không biết đi đâu hết, trên mặt Cửu công chúa hoảng loạn, tiến lên hô một tiếng: "Thái hậu!" Không ai trả lời, trong điện tĩnh mịch. Cửu công chúa cảm thấy không thích hợp, không tự chủ rùng mình một cái, sởn cả da gà, bất chấp hô to: "Thái hậu! Thái hậu!"
Xốc chăn đệm lên, Cửu công chúa tập trung nhìn, ngay lập tức bị dọa một thân đổ mồ hôi lạnh.
Thái hậu nằm ở trên giường, khuôn mặt một mảnh thê lương, thất khiếu chảy máu, đã không còn hơi thở.
Sắc mặt Cửu công chúa trở nên trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất: "Thái hậu băng hà . . . . . ."
Hai tròng mắt Liên Phi tràn đầy khiếp sợ, nàng theo Cửu công chúa tiến vào, nghe Cửu công chúa nói câu này, thân thể không ngừng run rẩy, quay đầu bắt lấy người tới nói: "Vị Ương, Thái hậu băng hà . . . . . ."
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua tay Liên phi, thấy nàng gắt gao bắt lấy tay mình, lực đạo mạnh đến nỗi khiến các khớp tay đều trắng bệch, trong nháy mắt vẻ mặt Lí Vị Ương liền biến sắc...
Đúng lúc này, Đổng cô cô lại hô lớn tiếng: "Người đâu, mau tới! Thái hậu... Thái hậu bị người ta hạ độc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.