Chương 64: Là ai?
Nhất Tiểu Bình Cái
15/10/2013
Lý Viên sau khi nghe xong lời của Phong Thành Vũ phản ứng đầu tiên chính là——-không thể nào.
Chỉ thấy nàng giơ lên khuôn mặt mèo hoa nhỏ nhắn, lắc lắc đầu lắp ba lắp bắp hỏi: “Hoàng thượng ý là nhị tỷ có gian, gian phu?”
Phong Thành Vũ nghe vậy sắc mặt thoáng cái biến thành âm trầm, bất kể nữ nhân này hắn có thích hay không, có thèm để ý hay không, nhưng trên đầu nàng cũng có năm chữ là “nữ nhân của hoàng đế”. Cứ như vậy mà bị đội nón xanh, hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng——nếu không phải là nàng còn có chỗ dùng——–.
Lý Viên nhìn sắc mặt hắn giống như gió bão lạnh băng của vùng địa cực, không khỏi trong bụng cả kinh, khó có thể tin hài tử trong bụng Lý Phương thật không phải là của hắn.
Nhưng cũng không thể nào a! Đối với hậu cung phi tần dưới tường đỏ ngói vàng này, trừ thái giám ra thì không thể nhìn thấy nam nhân nào, lại càng không nói đến vụng trộm và vân vân những thứ khác.
Cung nữ, thái giám, nội thị, mama. . . . . . . Bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng a! Ngươi nghĩ muốn vụng trộm? Chỉ sợ còn không thấy nam nhân trước mặt, trước hết đã bị ban cho một dải lụa trắng.
Nhìn bộ dáng bức bách này của hắn———- Lý Viên cắn cắn môi dưới, cẩn cẩn thận thận hỏi: “Hài tử nếu không phải là của hoàng thượng thì là của ai?”
Dù sao cũng phải có nam nhân làm chuyện này thì Lý Phương mới có thể mang thai a!
Lý Viên nhìn khuôn mặt âm trầm dáng vẻ không muốn nhiều lời kia, trong bụng mặc dù phiền não, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, nếu hài tử trong bụng Lý Phương thật là của hắn, nàng quả là không biết phải đối mặt với hắn như thế nào!
Phong Thành Vũ từ trong tay áo màu vàng sáng móc ra một khăn gấm lau nước mắt trên mặt Lý Viên, tức giận nói: “Lòng còn hẹp hơn cả lỗ kim”.
Lúc này Lý Viên trong lòng còn hoảng sợ! Nghe vậy liền hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, rẩm rì nói: “Lòng dạ hẹp, đó cũng là do hoàng thượng tạo thành thói quen”.
Nàng lại một lần nằm xuống trong ngực Phong Thành Vũ, cảm thụ được nhiệt độ cực nóng của hắn, bỗng nhiên lẳng lặng nói: “Hoàng thượng, người có thể vẫn đối tốt với thần thiếp như vậy không?”
Phong Thành Vũ khóe miệng nhảy lên: “Ngươi cũng biết trẫm đối tốt với ngươi a!”
Lý Viên bất mãn ở trong ngực hắn cọ xát lên xuống.
“Trẫm đã nói” Phong Thành Vũ vỗ nhẹ phía sau lưng nàng: “Chỉ cần ngươi không thay đổi, trẫm liền vĩnh viễn sẽ che chở cho ngươi”.
Sau một lúc lâu, Lý Viên nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Chuyện Lý Phương thân mang long duệ bất quá trong chốc lát truyền khắp cả hậu cung, nàng lại được Phong Thành Vũ phong một hơi từ Tu nghi tăng lên đến Tần vị, người người đều nói: “Lý Tu nghi, nga! Không! Là Phương tần sợ là muốn trở thành Thần quý phi thứ hai rồi!”
Trong Phương Phỉ các.
Lý Phương khuôn mặt đắc ý vuốt ve bụng mình, nơi này đang nuôi dưỡng hài tử của bệ hạ, cũng là toàn bộ hi vọng tương lai của nàng.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương” đại nha đầu Oanh Ca vẻ mặt tươi cười bưng lên cho Lý Phương chén trà nóng.
Lý Phương nhận lấy chén trà nhỏ, lông mày phấn chấn trợn mắt nhìn nàng một cái, nhưng cười nói: “Hôm nay coi như ngươi cơ trí!”
Oanh Ca cười nói: “Là kế sách của nương nương tốt, tại trước mặt hoàng thượng và chúng tần phi, đem chuyện mang thai hoàng tử nói thẳng ra, cái này a. . . . . Ai cũng không thể nói nương nương. . . . .” Nàng thoáng cái dường như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên ngừng miệng.
Lý Phương nhìn thần sắc nàng run run, cũng không cho là ý nhẹ nhàng nói: “Được rồi! Ngươi là nha đầu tâm phúc của bổn cung, sự kiện kia cũng là tự mình tham dự rồi, có cái gì không thể nói”.
Oanh Ca nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ buông lỏng, nàng hướng Lý Phương đi tới mấy bước, ca ngợi nói: “Đúng là chủ tử có biện pháp, cái này thần không biết quỷ không hay là có thể được hoàng thượng sủng ái”.
Nghe lời của Oanh Ca xong, Lý Phương tuyệt sắc xinh đẹp trên mặt xuất hiện vẻ mặt đắc ý không gì so sánh được, tinh thần nàng bất tri bất giác liền trở về đêm mười hai tháng ba tươi đẹp mộng ảo kia.
Trong bữa tiệc chọn đồ vật đoán tương lai kia, nàng trong lòng tràn đầy ghen ghét nhìn thứ muội ngồi trên ghế cao cao đó.
Người mặc triều phục quý phi đỏ rực, nàng tôn quý như thế, vinh sủng như thế, được vạn chúng chú ý như thế, mà mình vốn là con vợ cả lại chỉ có thể đứng ở một góc đại điện, ở dưới hơn mười vị tần phi cấp thấp nhìn lên sự tồn tại cao cao kia của nàng.
Mà khi thiên hạ chí tôn mà nàng ngưỡng mộ, nói ra muốn lập hài tử của con tiện nhân kia làm thái tử, một khắc đó Lý Phương hận đau thấu nội tâm.
Trong tâm vốn đang nơm nớp lo sợ, cũng trong nháy mắt không còn nửa điểm do dự.
Thay vì cứ như vậy sống mà bị chà đạp còn không bằng oanh oanh liệt liệt đụng một cái. Ôm tâm tư như vậy, khi thấy Lý Viên rời đi, hoàng thượng vào phía sau Thiên Cơ điện thay quần áo, nàng liền biết cơ hội ngàn năm một lần đã đến!
“Dạng tiên thảo” là một loai tương tự với lá trà mạt, nó tinh tế nho nhỏ, bình thường vô sắc vô vị, nhưng chỉ cần gặp mùi rượu, cho dù là một chút xíu cũng sẽ sinh ra một loại hiệu quả ân ái kịch liệt, có thể làm cho nam nữ ngửi thấy nó trong nháy mắt vùi đầu vào ân ái thần tiên, là một loại xuân dược cực kỳ lợi hại.
Loại dược thảo này là trước khi Lý Phương tiến cung, mẫu thân của nàng lặng lẽ thu mua từ vùng đất hoang dã lĩnh ở phía Tây Nam Đại Chu, mà người bên cạnh cũng không biết.
Song, đối với hoàng thượng mà dùng thuốc, nếu bị phát hiện thì đó chính là tử lộ, cho nên Lý Phương vẫn không dám dùng nó.
Nhưng là———–nàng nắm thật chặt túi đeo bên hông chứa “Dạng tiên thảo”, nhớ tới phong quang vô hạn của con tiện nhân Lý Viên kia, tuyệt đối không thể đợi thêm nữa.
Lý Phương nhẹ vỗ về bụng mình vẫn còn chưa có nhô lên, môi đỏ mọng nhếch cao lên, rốt cuộc đãlàm cho nàng đánh cuộc thắng!
Một chiều kia, khi nàng mang tất cả lá gan bước vào sau Hương Vu điện, ánh mắt chưa tìm thấy được thân ảnh màu vàng sáng kia, một đôi tay cường tráng liền đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, “Dạng tiên thảo” ở ngang hông gặp mùi rượu của hắn, lập tức tản mát ra dược tính, Lý Phương trong nháy mắt liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể không còn tia khí lực, chỉ có thể thần hồn bay khỏi cho dù nam nhân phía sau ép nàng vào trong trướng.
Một đêm phiên vân phúc vũ, trong bụng của nàng liền mang long chủng, Lý Phương thần sắc hưng phấn không nói lên lời: lão thiên gia cuối cùng đã giúp nàng nếu không sao lại làm cho nàng mang thai hài tử của bệ hạ đây!
“Ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . .” Lý Phương khó có thể kiềm nụ cười của mình.
Con của ta a! Nàng ở trong lòng lặng yên nói, một ngày nào đó chúng ta có thể đoạt lại hết thảy thuộc về mình.
Vô luận là quý phi vị của nương, hay thái tử vị của ngươi, một ngày nào đó sẽ là của chúng ta, của chúng ta!!!
Lúc này Lý Phương đối với thái độ lãnh đạm của Phong Thành Vũ sau khi nàng mang thai hoàn toàn không để ý, chỉ toàn tâm toàn ý đắm chìm ở trong tương lai tốt đẹp đang chờ đợi, căn bản không biết là tất cả hy vọng, tất cả mong đợi của nàng, chính là một sự chê cười thật lớn.
“Nương nương. . . . . .” trong Cam tuyền cung Cẩm Tú vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Viên như mất hồn, sợ nàng sẽ nghĩ không thông.
Lý Viên nghe thấy tiếng kêu của nàng, từ trong suy nghĩ của mình hồi phục lại tinh thần, nhìn bộ dạng chau mày của Cẩm Tú, không khỏi nói: “Ngươi yên tâm ta không sao!”
Cẩm Tú không tiếng động thở dài, ấm giọng nói: “Chủ tử, bất kể như thế nào, người cũng còn có thái tử điện hạ cùng công chúa điện ha đây! Ai cũng không thể vượt quá người!”
Lý Viên biết nàng là có ý gì, nhưng đích thực chuyện Lý Phương mang thai lại không thể nói rõ với nàng.
“Ta biết rồi, yên tâm đi!” Lý Viên mỉm cười nói.
Cẩm Tú nhìn nàng tựa hồ không hề giống bộ dạng bị đả kích, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo chiếc màn lụa xuống, cười nói: “Sắc trời đã tối, chủ tử hay là nghỉ sớm đi!”
Nằm trong chăn thêu mềm nhũn, Lý Viên làm sao cũng không ngủ được, trong đầu nàng luôn nghĩ đến chuyện Lý Phương mang thai.
Đối với chuyện Phong Thành Vũ nói hài tử không phải là của hắn, Lý Viên tin tưởng.
Nhưng không phải là của hắn thì có thể là của ai?
Lý Viên nghĩ đến lời của Oanh Ca là ngày mười hai tháng ba đó.
Mười hai tháng ba, chính là ngày yến tiệc Hi nhi chọn đồ vật đoán tương lai, Lý Viên còn nhớ rất rõ ràng, ngày đó sau khi kết thúc nghi thức Hi nhi chọn đồ vật đoán tương lai, nàng không nhịn được các đoàn người không ngừng đón ý hùa nói chúc mừng, liền ở lúc bữa tiệc tiến hành một nửa mang theo Hi nhi đã buồn ngủ rời khỏi Càn Nguyên điện.
Nếu là dựa theo lời Lý Phương nói, Phong Thành Vũ chính là sau khi nàng rời đi đến Thiên Cơ điện đã sủng ái nàng ta.
Nhưng là, một chiều kia———Lý Viên đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt phiếm hồng nghĩ tới, Phong Thành Vũ chính là cùng nàng trên giường trải qua a!
Vốn là đã nằm trên giường sắp ngủ, đột nhiên bị Phong Thành Vũ không nói hai lời bắt đầu mạnh mẽ cởi y phục của nàng rồi giằng co suốt một đêm.
Nhớ tới hành động không kiểm soát lúc trời tối kia, ngay lúc đó Lý Viên còn nghĩ: “Cầm thú này không phải là bị người ta cho uống xuân dược đi!”
Dùng sức lắc đầu, Lý Viên cố gắng làm cho ý nghĩ của mình trở về quỹ đạo.
Nếu hài tử không phải là của Phong Thành Vũ, chín mươi chín phần trăm là của một nam nhân trong bữa tiệc, bởi vì cũng chỉ có thể dưới loại tình huống đặc thù này mới có thể phát sinh chuyện hoang đường như thế.
Nhưng Lý Viên hiện tại quả thật không nghĩ ra rốt cuộc là người nào không muốn sống dám ngủ với nữ nhân của hoàng thượng.
Còn có một chuyện này, Lý Viên thở dài, trong lòng càng thấy hỏng bét.
Nàng ở bên Phong Thành Vũ nhiều năm biết rõ hắn “Có thù tất báo” cùng tính cách “trong mắt không chịu được một hạt cát”, hắn có thể nhịn xuống khẩu khí này lại để cho Lý Phương thăng phân vị, nhất định là muốn được hồi báo lớn hơn nữa.
Nhưng là Lý Phương———là nhị tỷ của nàng.
Mang thai hài tử của người khác, vô luận như thế nào sợ là Phong Thành Vũ sẽ không bỏ qua.
Lý Viên trong đầu không ngừng dần hiện ra khuôn mặt của Lý Phương, từ khuôn mặt tươi cười tùy ý kiêu ngạo như khổng tước, cho tới khuôn mặt ức chế không được lóe lên ác ý kia.
Nàng không tiếng động thở dài, nhắm hai mắt thật chặt lại.
Chỉ thấy nàng giơ lên khuôn mặt mèo hoa nhỏ nhắn, lắc lắc đầu lắp ba lắp bắp hỏi: “Hoàng thượng ý là nhị tỷ có gian, gian phu?”
Phong Thành Vũ nghe vậy sắc mặt thoáng cái biến thành âm trầm, bất kể nữ nhân này hắn có thích hay không, có thèm để ý hay không, nhưng trên đầu nàng cũng có năm chữ là “nữ nhân của hoàng đế”. Cứ như vậy mà bị đội nón xanh, hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng——nếu không phải là nàng còn có chỗ dùng——–.
Lý Viên nhìn sắc mặt hắn giống như gió bão lạnh băng của vùng địa cực, không khỏi trong bụng cả kinh, khó có thể tin hài tử trong bụng Lý Phương thật không phải là của hắn.
Nhưng cũng không thể nào a! Đối với hậu cung phi tần dưới tường đỏ ngói vàng này, trừ thái giám ra thì không thể nhìn thấy nam nhân nào, lại càng không nói đến vụng trộm và vân vân những thứ khác.
Cung nữ, thái giám, nội thị, mama. . . . . . . Bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng a! Ngươi nghĩ muốn vụng trộm? Chỉ sợ còn không thấy nam nhân trước mặt, trước hết đã bị ban cho một dải lụa trắng.
Nhìn bộ dáng bức bách này của hắn———- Lý Viên cắn cắn môi dưới, cẩn cẩn thận thận hỏi: “Hài tử nếu không phải là của hoàng thượng thì là của ai?”
Dù sao cũng phải có nam nhân làm chuyện này thì Lý Phương mới có thể mang thai a!
Lý Viên nhìn khuôn mặt âm trầm dáng vẻ không muốn nhiều lời kia, trong bụng mặc dù phiền não, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Nói thật, nếu hài tử trong bụng Lý Phương thật là của hắn, nàng quả là không biết phải đối mặt với hắn như thế nào!
Phong Thành Vũ từ trong tay áo màu vàng sáng móc ra một khăn gấm lau nước mắt trên mặt Lý Viên, tức giận nói: “Lòng còn hẹp hơn cả lỗ kim”.
Lúc này Lý Viên trong lòng còn hoảng sợ! Nghe vậy liền hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái, rẩm rì nói: “Lòng dạ hẹp, đó cũng là do hoàng thượng tạo thành thói quen”.
Nàng lại một lần nằm xuống trong ngực Phong Thành Vũ, cảm thụ được nhiệt độ cực nóng của hắn, bỗng nhiên lẳng lặng nói: “Hoàng thượng, người có thể vẫn đối tốt với thần thiếp như vậy không?”
Phong Thành Vũ khóe miệng nhảy lên: “Ngươi cũng biết trẫm đối tốt với ngươi a!”
Lý Viên bất mãn ở trong ngực hắn cọ xát lên xuống.
“Trẫm đã nói” Phong Thành Vũ vỗ nhẹ phía sau lưng nàng: “Chỉ cần ngươi không thay đổi, trẫm liền vĩnh viễn sẽ che chở cho ngươi”.
Sau một lúc lâu, Lý Viên nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Chuyện Lý Phương thân mang long duệ bất quá trong chốc lát truyền khắp cả hậu cung, nàng lại được Phong Thành Vũ phong một hơi từ Tu nghi tăng lên đến Tần vị, người người đều nói: “Lý Tu nghi, nga! Không! Là Phương tần sợ là muốn trở thành Thần quý phi thứ hai rồi!”
Trong Phương Phỉ các.
Lý Phương khuôn mặt đắc ý vuốt ve bụng mình, nơi này đang nuôi dưỡng hài tử của bệ hạ, cũng là toàn bộ hi vọng tương lai của nàng.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương” đại nha đầu Oanh Ca vẻ mặt tươi cười bưng lên cho Lý Phương chén trà nóng.
Lý Phương nhận lấy chén trà nhỏ, lông mày phấn chấn trợn mắt nhìn nàng một cái, nhưng cười nói: “Hôm nay coi như ngươi cơ trí!”
Oanh Ca cười nói: “Là kế sách của nương nương tốt, tại trước mặt hoàng thượng và chúng tần phi, đem chuyện mang thai hoàng tử nói thẳng ra, cái này a. . . . . Ai cũng không thể nói nương nương. . . . .” Nàng thoáng cái dường như nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên ngừng miệng.
Lý Phương nhìn thần sắc nàng run run, cũng không cho là ý nhẹ nhàng nói: “Được rồi! Ngươi là nha đầu tâm phúc của bổn cung, sự kiện kia cũng là tự mình tham dự rồi, có cái gì không thể nói”.
Oanh Ca nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ buông lỏng, nàng hướng Lý Phương đi tới mấy bước, ca ngợi nói: “Đúng là chủ tử có biện pháp, cái này thần không biết quỷ không hay là có thể được hoàng thượng sủng ái”.
Nghe lời của Oanh Ca xong, Lý Phương tuyệt sắc xinh đẹp trên mặt xuất hiện vẻ mặt đắc ý không gì so sánh được, tinh thần nàng bất tri bất giác liền trở về đêm mười hai tháng ba tươi đẹp mộng ảo kia.
Trong bữa tiệc chọn đồ vật đoán tương lai kia, nàng trong lòng tràn đầy ghen ghét nhìn thứ muội ngồi trên ghế cao cao đó.
Người mặc triều phục quý phi đỏ rực, nàng tôn quý như thế, vinh sủng như thế, được vạn chúng chú ý như thế, mà mình vốn là con vợ cả lại chỉ có thể đứng ở một góc đại điện, ở dưới hơn mười vị tần phi cấp thấp nhìn lên sự tồn tại cao cao kia của nàng.
Mà khi thiên hạ chí tôn mà nàng ngưỡng mộ, nói ra muốn lập hài tử của con tiện nhân kia làm thái tử, một khắc đó Lý Phương hận đau thấu nội tâm.
Trong tâm vốn đang nơm nớp lo sợ, cũng trong nháy mắt không còn nửa điểm do dự.
Thay vì cứ như vậy sống mà bị chà đạp còn không bằng oanh oanh liệt liệt đụng một cái. Ôm tâm tư như vậy, khi thấy Lý Viên rời đi, hoàng thượng vào phía sau Thiên Cơ điện thay quần áo, nàng liền biết cơ hội ngàn năm một lần đã đến!
“Dạng tiên thảo” là một loai tương tự với lá trà mạt, nó tinh tế nho nhỏ, bình thường vô sắc vô vị, nhưng chỉ cần gặp mùi rượu, cho dù là một chút xíu cũng sẽ sinh ra một loại hiệu quả ân ái kịch liệt, có thể làm cho nam nữ ngửi thấy nó trong nháy mắt vùi đầu vào ân ái thần tiên, là một loại xuân dược cực kỳ lợi hại.
Loại dược thảo này là trước khi Lý Phương tiến cung, mẫu thân của nàng lặng lẽ thu mua từ vùng đất hoang dã lĩnh ở phía Tây Nam Đại Chu, mà người bên cạnh cũng không biết.
Song, đối với hoàng thượng mà dùng thuốc, nếu bị phát hiện thì đó chính là tử lộ, cho nên Lý Phương vẫn không dám dùng nó.
Nhưng là———–nàng nắm thật chặt túi đeo bên hông chứa “Dạng tiên thảo”, nhớ tới phong quang vô hạn của con tiện nhân Lý Viên kia, tuyệt đối không thể đợi thêm nữa.
Lý Phương nhẹ vỗ về bụng mình vẫn còn chưa có nhô lên, môi đỏ mọng nhếch cao lên, rốt cuộc đãlàm cho nàng đánh cuộc thắng!
Một chiều kia, khi nàng mang tất cả lá gan bước vào sau Hương Vu điện, ánh mắt chưa tìm thấy được thân ảnh màu vàng sáng kia, một đôi tay cường tráng liền đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, “Dạng tiên thảo” ở ngang hông gặp mùi rượu của hắn, lập tức tản mát ra dược tính, Lý Phương trong nháy mắt liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể không còn tia khí lực, chỉ có thể thần hồn bay khỏi cho dù nam nhân phía sau ép nàng vào trong trướng.
Một đêm phiên vân phúc vũ, trong bụng của nàng liền mang long chủng, Lý Phương thần sắc hưng phấn không nói lên lời: lão thiên gia cuối cùng đã giúp nàng nếu không sao lại làm cho nàng mang thai hài tử của bệ hạ đây!
“Ha ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . . .” Lý Phương khó có thể kiềm nụ cười của mình.
Con của ta a! Nàng ở trong lòng lặng yên nói, một ngày nào đó chúng ta có thể đoạt lại hết thảy thuộc về mình.
Vô luận là quý phi vị của nương, hay thái tử vị của ngươi, một ngày nào đó sẽ là của chúng ta, của chúng ta!!!
Lúc này Lý Phương đối với thái độ lãnh đạm của Phong Thành Vũ sau khi nàng mang thai hoàn toàn không để ý, chỉ toàn tâm toàn ý đắm chìm ở trong tương lai tốt đẹp đang chờ đợi, căn bản không biết là tất cả hy vọng, tất cả mong đợi của nàng, chính là một sự chê cười thật lớn.
“Nương nương. . . . . .” trong Cam tuyền cung Cẩm Tú vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Viên như mất hồn, sợ nàng sẽ nghĩ không thông.
Lý Viên nghe thấy tiếng kêu của nàng, từ trong suy nghĩ của mình hồi phục lại tinh thần, nhìn bộ dạng chau mày của Cẩm Tú, không khỏi nói: “Ngươi yên tâm ta không sao!”
Cẩm Tú không tiếng động thở dài, ấm giọng nói: “Chủ tử, bất kể như thế nào, người cũng còn có thái tử điện hạ cùng công chúa điện ha đây! Ai cũng không thể vượt quá người!”
Lý Viên biết nàng là có ý gì, nhưng đích thực chuyện Lý Phương mang thai lại không thể nói rõ với nàng.
“Ta biết rồi, yên tâm đi!” Lý Viên mỉm cười nói.
Cẩm Tú nhìn nàng tựa hồ không hề giống bộ dạng bị đả kích, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng kéo chiếc màn lụa xuống, cười nói: “Sắc trời đã tối, chủ tử hay là nghỉ sớm đi!”
Nằm trong chăn thêu mềm nhũn, Lý Viên làm sao cũng không ngủ được, trong đầu nàng luôn nghĩ đến chuyện Lý Phương mang thai.
Đối với chuyện Phong Thành Vũ nói hài tử không phải là của hắn, Lý Viên tin tưởng.
Nhưng không phải là của hắn thì có thể là của ai?
Lý Viên nghĩ đến lời của Oanh Ca là ngày mười hai tháng ba đó.
Mười hai tháng ba, chính là ngày yến tiệc Hi nhi chọn đồ vật đoán tương lai, Lý Viên còn nhớ rất rõ ràng, ngày đó sau khi kết thúc nghi thức Hi nhi chọn đồ vật đoán tương lai, nàng không nhịn được các đoàn người không ngừng đón ý hùa nói chúc mừng, liền ở lúc bữa tiệc tiến hành một nửa mang theo Hi nhi đã buồn ngủ rời khỏi Càn Nguyên điện.
Nếu là dựa theo lời Lý Phương nói, Phong Thành Vũ chính là sau khi nàng rời đi đến Thiên Cơ điện đã sủng ái nàng ta.
Nhưng là, một chiều kia———Lý Viên đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt phiếm hồng nghĩ tới, Phong Thành Vũ chính là cùng nàng trên giường trải qua a!
Vốn là đã nằm trên giường sắp ngủ, đột nhiên bị Phong Thành Vũ không nói hai lời bắt đầu mạnh mẽ cởi y phục của nàng rồi giằng co suốt một đêm.
Nhớ tới hành động không kiểm soát lúc trời tối kia, ngay lúc đó Lý Viên còn nghĩ: “Cầm thú này không phải là bị người ta cho uống xuân dược đi!”
Dùng sức lắc đầu, Lý Viên cố gắng làm cho ý nghĩ của mình trở về quỹ đạo.
Nếu hài tử không phải là của Phong Thành Vũ, chín mươi chín phần trăm là của một nam nhân trong bữa tiệc, bởi vì cũng chỉ có thể dưới loại tình huống đặc thù này mới có thể phát sinh chuyện hoang đường như thế.
Nhưng Lý Viên hiện tại quả thật không nghĩ ra rốt cuộc là người nào không muốn sống dám ngủ với nữ nhân của hoàng thượng.
Còn có một chuyện này, Lý Viên thở dài, trong lòng càng thấy hỏng bét.
Nàng ở bên Phong Thành Vũ nhiều năm biết rõ hắn “Có thù tất báo” cùng tính cách “trong mắt không chịu được một hạt cát”, hắn có thể nhịn xuống khẩu khí này lại để cho Lý Phương thăng phân vị, nhất định là muốn được hồi báo lớn hơn nữa.
Nhưng là Lý Phương———là nhị tỷ của nàng.
Mang thai hài tử của người khác, vô luận như thế nào sợ là Phong Thành Vũ sẽ không bỏ qua.
Lý Viên trong đầu không ngừng dần hiện ra khuôn mặt của Lý Phương, từ khuôn mặt tươi cười tùy ý kiêu ngạo như khổng tước, cho tới khuôn mặt ức chế không được lóe lên ác ý kia.
Nàng không tiếng động thở dài, nhắm hai mắt thật chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.