Thứ Nữ Thành Thê

Chương 116: Chuyện này còn đơn giản hơn tưởng tượng

Tây Song Vũ

19/07/2018

“Như vậy là tốt rồi, ta cũng yên tâm, ta vẫn biết trước giờ lão phu nhân thương Lam nhi nhất, có lão phu nhân ở đây, ta nghĩ Lam nhi sẽ không phải chịu uất ức gì, bằng không, mấy tháng này ta cũng không an tâm được. Lão phu nhân cũng là người làm mẫu thân, hẳn có thể hiểu được tấm lòng của ta.” Lời này Sầm Mộ Vân nói rất chân thành, làm cho người ta một chút cảm giác cũng không rõ bà có thật lòng nghĩ vậy hay không.

Chu thị nghe vậy, mặc dù ngoài cười nhưng bên trong không khỏi có chút xấu hổ, bà thật sự thương nha đầu Lam nhi kia sao? Nếu cẩn thận mà nói, bà thực sự là có lỗi với hài tử này, ban đầu lúc phụ thân nó muốn đưa nó đi, bản thân bà cũng không ngăn cản, hơn nữa còn nói phụ thân nó làm vậy là đúng. Giờ Sầm Mộ Vân nói vậy, làm sao bà có thể an tâm được.

“Trước giờ đứa nhỏ Lam nhi này vẫn luôn là niềm tự hào của chúng ta, con bé làm chuyện gì cũng thỏa đáng, lại còn am hiểu cầm kỳ thi họa, khiến chúng ta có thêm bao thể diện, sao ta có thể không đối tốt với nó chứ.” Lúc nói mấy lời này, Chu thị không khỏi có chút nóng mặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói là bà đối xử không tốt với Triệu Tình Lam được.

“Đứa nhỏ này đúng là rất tốt, nhưng nếu không có ngài dạy bảo thì nó cũng không được như vậy. Cho nên nói gì thì nói vẫn là công của lão phu nhân ngài, ta thật cảm ơn lão phu nhân đã dụng tâm vì nó.” Sầm Mộ Vân tiếp tục tâng bốc Chu thị.

Lời này của Sầm Mộ Vân nói rất chân thành, khiến cho Chu thị hết sức hưởng thụ, như thể bản thân bà thực sự đối xử tốt với Triệu Tình Lam vậy. Chu thị ngẫm lại, cảm thấy hôm nay Sầm Mộ Vân đến ngược lại là một cơ hội tốt, cho nên nói: “Chỉ là hiện giờ đứa nhỏ này cũng có chút khác trước, có lẽ là do không có đủ phụ mẫu, nếu như phụ mẫu có thể ở bên dạy bảo, ta nghĩ đứa nhỏ này còn biểu hiện tốt hơn.”

Gặp lại Sầm Mộ Vân, thấy Sầm Mộ Vân nói chuyện thỏa đáng, hơn nữa còn khiến cho bà nghe đến thoải mái, Chu thị đột nhiên cảm thấy nhi tức này thật không tồi, nếu muốn trở lại như trước cũng chưa hẳn là không thể, như vậy cái nhà này về sau lại hoàn hảo. Quan trọng nhất, nếu nhi tử của bà vẫn là nữ tế của Khánh quốc công phủ, thì mọi chuyện đều có thể cho qua, bà cũng không cần phải tiếp tục ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sống qua ngày. Vậy nên muốn lấy chuyện tình thân, hy vọng Sầm Mộ Vân có thể nhìn ở mặt mũi Triệu Tình Lam, mà quay trở về cái nhà này.

Sầm Mộ Vân nghe vậy đương nhiên hiểu được ý của Chu thị, trong lòng cười khinh bỉ, giờ bọn họ lại muốn bà quay về? Ban đầu bà gặp tình cảnh như vậy, vẫn luôn hy vọng bà bà có thể thay bà nói một câu, nhưng đợi mãi đợi mãi cũng chỉ được một câu giáng bà làm thiếp thất, thanh đăng cổ phật sống nốt quãng đời còn lại. Bà ta sớm biết có ngày hôm nay, sao trước đó còn làm như vậy? Giờ phải chịu cuộc sống khổ cực này, mới nghĩ ra bà tốt sao. Chẳng qua hiện giờ cuộc sống của bà tốt, cũng là nhờ Khánh quốc công phủ, mà đến giờ bà cũng hiểu được, không có Khánh quốc công phủ làm hậu thuẫn thì Triệu Tĩnh Nguyên cũng chỉ là một nhân vật nghèo rớt mùng tơi, không có gì nổi bật mà thôi.

Có điều dù bây giờ trong lòng Sầm Mộ Vân có bao nhiêu không thoải mái, thì cũng chỉ biểu hiện ra ngoài một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói: “Đó cũng là mệnh của đứa nhỏ này, coi như là tôi luyện cho nó. Mà nói đi nói lại, ngoài Lam nhi, hiện giờ trong nhà không phải còn có Triệu Tình Yên và Triệu Tình Nhiên cũng không có mẫu thân ở bên cạnh sao, cũng không phải chỉ mình Lam nhi như vậy. Giờ Lam nhi đã không còn nhỏ, cũng đã trưởng thành rồi, ta muốn Lam nhi có thể thích ứng với cuộc sống hiện giờ, cho dù không có phụ mẫu bên cạnh, cũng có thể làm thật tốt.”

Lời này của Sầm Mộ Vân nghe như vô tình nói ra, nhưng vào tai Chu thị lại không phải vậy. Thật vậy, hiện giờ mấy tôn tử, tôn nữ của bà, trừ Triệu Tình Tuyết và Triệu Tình Mân, những đứa còn lại đều không có mẫu thân ruột, so ra mà nói, cảnh ngộ của Triệu Tình Lam cũng không tính là kém, mặc dù không thể ở bên mẫu thân, nhưng dù sao vẫn có mẫu thân làm hậu thuẫn, vì nàng che mưa chắn gió, chẳng phải chính bà cũng phải cho Sầm Mộ Vân mấy phần mặt mũi sao?

Bên này Sầm Mộ Vân câu có câu không nói chuyện với Chu thị, bên kia Lan thị vội vàng ra ngoài, rồi lại vội vàng sắp xếp người đi ngõ lục Liễu đón chủ tớ Triệu Tình Lam trở về.

Bởi vì chuyện quá khẩn cấp nên trái lại có chút hiệu quả, Lan thị rất nhanh đã chuẩn bị xong xe ngựa và xa phu đi ra khỏi cổng huyện nha. Ninh Mặc Hiên thấy có xe ngựa đi ra khỏi cổng chính Triệu gia cũng không nghĩ nhiều.

Triệu Tình Lam và Hồng Linh, Thúy Vũ đang ngồi trong phòng vẽ hoa văn thì nghe thấy Nguyệt Minh thở hổn hển đi vào.

“Nguyệt Minh, sao ngươi trở lại vậy? Mẫu thân đâu? Không phải để ngươi âm thầm bảo vệ mẫu thân sao? Ngươi chạy gấp vậy, không phải mẫu thân xảy ra chuyện gì chứ?” Triệu Tình Lam vội vàng rót cho Nguyệt Minh một chén trà, sau đó lo lắng hỏi.

Nguyệt Minh cũng không khách khí, nhận lấy chén trà trong tay Triệu Tình Lam, uống một hơi nhuận miệng rồi mới lên tiếng: “Lâu lắm rồi mới chạy đua với xe ngựa, thật không dễ dàng mà.”

Ngày thường Nguyệt Minh cũng coi là người tiếc chữ như vàng, hôm nay lại nói một hơi nhiều như vậy, huống hồ lại là chuyện có chút không thực tế, này quả thật là chuyện ngàn năm khó gặp, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Hồng Linh nhanh miệng, cười hỏi: “Chỉ là không biết tại sao Nguyệt Minh tỷ tỷ lại chạy đua với xe ngựa vậy? ZiendanChẳng lẽ phu nhân đã trở lại? Nhưng dù có vậy thì tỷ tỷ cũng không cần chạy đua với xe ngựa của phu nhân nha, dù trở lại có muộn chút cũng không sao cả.”

“Không phải là xe ngựa của phu nhân, là xe ngựa của Triệu gia đến đón tiểu thư. Ta đoán phu nhân cũng không muốn tiểu thư theo bọn họ trở về, nên vượt trước báo tin, tránh cho họ tới, tiểu thư phải đi theo.” Thì ra là sau khi Sầm Mộ Vân đi, Triệu Tình Lam vẫn luôn cảm thấy không an lòng, sợ mẫu thân đến Triệu gia phải chịu thua thiệt, vậy nên để cho Nguyệt Minh đi theo. Có điều Nguyệt Minh không có quang minh chính đại đi vào từ cửa chính mà là trèo tường hậu viện đi vào, vậy nên người Triệu gia không biết còn có một người như vậy đi theo Sầm Mộ Vân.

Nguyệt Minh rất quen thuộc Triệu gia nên chỉ mất một chút thời gian đã tìm được chỗ ẩn thân. Thời điểm Sầm Mộ Vân và Chu thị nói chuyện với nhau, Nguyệt Minh đang núp trong chỗ tối nghe được, thấy Sầm Mộ Vân nói muốn tìm Triệu Tình Lam, Nguyệt Minh cũng đoán ra ý định của Sầm Mộ Vân, sau đó lại thấy Lan thị ra ngoài an bài mọi chuyện, nàng lập tức tìm cơ hội chạy về báo tin.

“Ha ha, mẫu thân quản thật không giống người khác, ngược lại ta còn muốn nhìn một chút, hôm nay tổ mẫu làm sao để đưa đến một Triệu Tình Lam cho mẫu thân nha.” Triệu Tình Lam nghe xong cười rồi nói: “Chẳng qua ta sợ lát nữa nếu ép quá, tổ mẫu sẽ thẹn quá thành giận, để mẫu thân phải chịu thua thiệt cũng không hay. Nguyệt Minh, ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, để Nguyệt Hoa thay ngươi đi âm thầm bảo hộ mẫu thân.”

“Dạ, tiểu thư!” Nguyệt Hoa đứng bên cạnh, nghe vậy đáp lời, rời đi.

“Nguyệt Hoa, Ninh thế tử đang ở bên ngoài, có chuyện gì ngươi trực tiếp đi tìm Ninh thế tử là được, đừng cứng đối cứng với người Triệu gia.” Triệu Tình Lam lại nói với Nguyệt Hoa.

“Dạ, tiểu thư, nô tỳ đã biết.” Nguyệt Hoa nói xong, lắc mình một cái đã không thấy đâu.

“Nguyệt Minh, ngươi nói xem, người Triệu gia bao giờ sẽ tới, mặc dù tốc độ của ngươi nhanh, nhưng dù sao người cũng không so với xe ngựa được.” Triệu Tình Lam ngồi xuống, vừa tiếp tục việc vẽ hoa vừa hỏi Nguyệt Minh.

“Có lẽ cũng sắp tới rồi, xe ngựa của bọn họ chạy cũng bình thường, nếu không nô tỳ cũng không thể so với bọn họ như vậy.” Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, rồi nói.



“Tiểu thư, người nghe, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, bên ngoài hình như có tiếng gõ cửa, chắc là bọn họ đến đón tiểu thư đó.” Nguyệt Minh còn chưa nói xong, Thúy Vũ thính tai đã nghe được tiếng đập cửa truyền tới.

“Không cần quan tâm, chúng ta nên làm gì thì cứ tiếp tục làm nấy, chờ qua nửa nén nhang, Thúy Vũ qua đó xem sao, không mở cửa, chỉ đứng đó nói chuyện.” Triệu Tình Lam không ngẩng đầu lên, nói.

Tiếng gõ cửa bên ngoài hơi dừng lại, sau đó lại gõ mạnh hơn.

“Tiểu thư, cửa liệu có bị gõ hỏng không vậy?” Nghe tiếng gõ cửa lớn như vậy, Thúy Vũ có chút lo lắng nói.

“Ngươi sợ cái gì, dù sao thì đây cũng là sản nghiệp của Triệu gia, có phải của ta đâu, dù có hỏng ta cũng không quan tâm.” Triệu Tình Lam một bộ không liên quan đến mình, nói.

Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng mạnh, cảm giác hết sức sốt ruột.

“Đến lúc rồi, ngươi qua đó coi đi.” Triệu Tình Lam chậm rãi đứng lên, nói với Thúy Vũ, sau đó lại nói với Hồng Linh: “Hồng Linh, ngươi thấy hoa này ta vẽ thế nào?”

“Trước giờ tiểu thư vẫn rất khéo tay, hoa văn người vẽ sao có thể không tốt được. Người xem, đóa Hải đường này thật sống động, trông y như thật vậy.” Hồng Linh nhìn nhìn rồi cười nói.

“Tiểu thư, nô tỳ ra đó mở cửa, phải nói sao ạ?” Thúy Vũ có chút khó xử, hỏi.

“Ngươi nói sao cũng được, chỉ cần không mở cửa, mà cứ nói ta không ở đây là được rồi.” Triệu Tình Lam cẩn thận nhìn lại bức vẽ, coi bộ việc này còn quan trọng hơn những người ngoài kia.

“Để ta đi cho.” Thấy Thúy Vũ khó xử, Hồng Linh cười nói.

“Hồng Linh biết cách ăn nói, để nàng đi là thích hợp nhất. Nô tỳ miệng lưỡi vụng về, chỉ sợ không ứng phó được.” Thúy Vũ vội vàng cười, nói.

“Thúy Vũ, chúng ta cùng đi, ngươi chỉ cần đứng đó nghe thôi.” Hồng Linh vừa nói vừa lôi kéo Thúy Vũ đi theo mình.

“Bên ngoài ai đang đập cửa đó? Giữa trưa rồi cũng không để cho người ta ngủ yên.” Đến cách cửa chính mấy chục bước, Hồng Linh không kiên nhẫn lớn tiếng nói.

“Mau mau mở cửa, thật là ở bên ngoài càng ngày càng không có quy củ rồi, gõ bao lâu vậy mà lúc này các ngươi mới ra mở cửa, các ngươi hầu hạ tiểu thư cái kiểu gì vậy.” Người bên ngoài đợi thời gian lâu như vậy, lúc này đã có chút tức giận, vì vậy lời nói cũng không được tốt. Mãi mới thấy có người tới, đương nhiên là mang lửa giận phát tiết ra rồi.

“Ah, là ai ở bên ngoài vậy, hỏa khí thật lớn nha, không phải các ngươi nhầm nhà đó chứ? Nhà ta bình thường cũng không có người đến nha.” Hồng Linh không thèm để ý người đến tức giận thế nào, nàng cũng nghe ra, người này chính là cháu trai bên nhà mẹ đẻ Lan thị, ỷ vào việc cô mẫu là người bên cạnh lão thái quân, ở trong phủ cũng coi như là có chút địa vị, nhưng có thể diện địa vì gì đó thì ở chỗ này cũng không thể lớn giọng sai bảo như vậy được, nơi này không phải huyện nha huyện Sơn Nam, cũng không phải phủ Vạn An hầu ở Kinh thành.

“Ta là Lan Hữu Thành, lão thái quân sai ta đến đây đón tiểu thư hồi phủ.” người bên ngoài nghe Hồng Linh nói vậy, ngược lại cũng không tức giận nữa, đúng vậy, người ta nghe không ra giọng mình cũng là bình thường, người trong phủ ai mà không biết, mấy nha đầu bên cạnh Nhị tiểu thư đều rất có thể diện, không đắc tội nổi. Chẳng phải ngay cả lão phu nhân cũng không thể làm gì đó sao? Huống hồ là hắn.

“Đón tiểu thư về phủ? Sao không cho người báo trước một tiếng để chúng ta chuẩn vị cho tốt, giờ nói đến là đến, có một đống chuyện phải làm đấy.” Hồng Linh nói lớn một chút, cũng không đi về trước, lại càng không mở cửa.

“Ngươi mở cửa ra đã, không cần lằng nhằng như vậy, có chuyện gì thì gặp mặt nói chuyện. Ngươi như vậy chờ khi trở về, ta báo lão thái quân lột da ngươi đó. Gõ cửa lâu vậy mới ra, các ngươi như vậy làm sao hầu hạ tiểu thư được.” Người bên ngoài rõ ràng không nhịn được nữa, cho nên cao giọng nói.

“Ah, cái này không được, trước lúc đi tiểu thư có dặn, nơi này của chúng ta không có nam nhân, chỉ có một mình nha đầu ta, vạn lần không thể mở cửa, bằng không nếu có người gây rối thì phải làm sao. Hơn nữa người trong phủ ai mà không biết, mấy nha hoàn bên người Nhị tiểu thư cũng không phải người trong phủ, dù ngươi có trở về báo lão thái quân thì sao nào? Lão thái quân cũng không thể làm gì ta được. Huống chi ngươi chẳng phải cũng là hạ nhân đó thôi, thời điểm chủ tử không chú ý chẳng phải cũng trộm lười biếng? Còn nói ta cái gì chứ.” Hồng Linh thấy người bên ngoài sốt ruột, cảm thấy vui vẻ, nói.

Thời gian lâu vậy chẳng thấy các ngươi quan tâm tiểu thư, lúc này lại nuốn đón tiểu thư về? Ta cố tình không thỏa mãn tâm tư mấy người đấy, xem các người rốt cuộc làm thế nào. Các ngươi cho tiểu thư là cái gì, muốn đuổi thì đuổi, muốn đón thì đón, nghĩ cũng hay thật đó, tiểu thư cứ không về đấy, xem các ngươi giải thích với phu nhân kiểu gì.

“Lúc đi tiểu thư dặn? Tiểu thư không có ở nhà sao? Đi đâu vậy?” Người bên ngoài nghe được rõ ràng, cảm thấy kỳ quái, tiểu thư không phải là không ra cửa trước, không bước cửa sau sao? Sao lại không ở nhà chứ? Nếu tiểu thư không ở nhà, vậy hắn đón người kiểu gì đây? Trước lúc đến cô mẫu còn dặn, nhất định phải đón được tiểu thư trở về đấy.

“Lúc trước khi tiểu thư còn đang bệnh, có cầu nguyện trước Phật tổ, nếu bệnh có thể lành, sẽ đến Tường phù tự ở ngoại thành cách đây bốn mươi dặm làm lễ tạ. Giờ tiểu thư đã khỏi hoàn toàn nên sáng sớm đã mang theo người đi rồi, huyện Sơn Nam này cũng không so được với Kinh thành, tìm một cỗ xe ngựa tốt cũng không có, vậy nên hẳn là đi mất nhiều thời gian, một chốc một lát e là chưa về được.” Hồng Linh không nhanh không chậm nói: “Nếu các ngươi báo sớm một chút thì tiểu thư cũng không chọn ngày hôm nay để đi lễ tạ, giờ đành phiền các ngươi mai hãy quay lại, chúng ta cũng thuận tiện chuẩn bị một chút, lúc về khỏi luống cuống tay chân.”

Chẳng phải bọn họ nói với phu nhân là tiểu thư đi dâng hương sao? Vậy nàng cứ theo ý bọn họ, nói tiểu thư đi miếu thờ làm lễ tạ thần đấy, còn sau đó thế nào, thì là chuyện của bọn họ rồi.

Nói đi nói lại thì vẫn là người Triệu gia bọn họ không đúng, Hồng Linh đã nói vậy, người Triệu gia đến cũng không có biện pháp. Tiểu thư không có ở đây, bọn họ còn có thể làm thế nào? Có điều chuyện này cũng thật trùng hợp, tiểu thư đi ngày nào mà chả được, sao lại cứ phải đi ngày hôm nay chứ?



Người đến có hai người, bọn họ thương lượng một chút, sau đó quyết định về xin ý kiến Lan thị xem làm thế nào. Chuyện như vậy bọn họ không làm chủ được.

Nghe tiếng xe ngựa ngoài cửa rời đi, Hồng Linh cười nói: “Nhìn xem, bọn họ chẳng phải đành về đó sao? Quả nhiên là không cần khách khí với bọn họ làm gì, bằng không bọn họ còn tưởng chúng ta dễ bắt nạt đó.”

“Nha đầu nhà ngươi, còn trêu chọc người ta, bọn họ nói với phu nhân tiểu thư đi dâng hương nên ngươi cố tình nói tiểu thư đi miếu thờ tạ lễ đấy hả.” Thúy Vũ bật cười, nói.

“Hồng Linh đây là gậy ông đập lưng ông. Bọn họ có bản lĩnh thì đi miếu thờ đón bổn tiểu thư về đi.” Triệu Tình Lam đứng trong sân, cười với hai nha đầu rồi nói.

Lại nói bên này Lan Hữu Thành sau khi trở về lập tức đi tìm cô mẫu Lan thị, nói lại những lời của Hồng Linh cho bà nghe.

Lan thị cúi đầu nghĩ, nói: “Chuyện này cũng thật lạ, lão thái quân vừa mới nói Nhị tiểu thư đi dâng hương sao giờ lại thành đi thật rồi. Có điều miếu thờ đó ở ngoại thành, còn cách đây bốn mươi dặm, một lần đi cũng tốn không ít thời gian, không bằng ngươi nhanh đi ra ngoại thành, đón tiểu thư đi.”

Lan Hữu Thành dù không muốn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, đến nơi cách xa đến bốn mươi dặm ngoài ngoại thành, một lần đi cũng mất nửa ngày, Nhị tiểu thư cũng thật là, đi lễ tạ thì đi miếu trong thành không được sao? Chẳng lẽ phải đi xa như vậy mới thể hiện được thành tâm? Giờ còn khiến hắn phải chịu vất vả một chuyến.

Nhận được tin, Triệu Tĩnh Nguyên cũng nhanh chóng trở về.

“Xin chào Triệu đại nhân.” Thấy Triệu Tĩnh Nguyên, Sầm Mộ Vân vẫn bình tĩnh, không một chút gợn sóng, chỉ đơn giản bái kiến.

“Sao ngươi lại tới đây?” Gặp lại Sầm Mộ Vân, Triệu Tĩnh Nguyên nhìn người đã từng là thê tử của hắn, nhưng lại hại chết nữ nhân hắn yêu thương nhất, trong lòng không biết là cảm giác gì, có điều thấy Sầm Mộ Vân so với trước càng thêm mấy phần ý vị, nghĩ cuộc sống hẳn là tốt, một hồi lâu sau hắn cũng không biết phải nói cái gì, cuối cùng mới nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.

“Triệu đại nhân nói đùa, ta nghe người ta nói huyện Sơn Nam này xảy ra dịch bệnh, trong lòng lo lắng cho Lam nhi nên mới tới xem một chút, chứ tuyệt không có ý làm phiền Triệu đại nhân.” Sầm Mộ Vân ngồi xuống, nhìn nam nhân khiến bà lãng phí gần hai mươi năm thanh xuân này, cuối cùng phát hiện mong ngóng trước kia đã không còn nữa, quả nhiên thời gian có thể chữa khỏi mọi vết thương lòng.

“Mặc kệ ngươi có ý làm phiền ta hay không thì ngươi đều đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ta rồi.” Triệu Tĩnh Nguyên nghĩ đến tình cảnh nước sôi lửa bỏng của mình bây giờ, lại nhìn cuộc sống của Sầm Mộ Vân trôi qua có vẻ rất ổn, trong lòng không dễ chịu gì, căm hận nói.

“Triệu đại nhân lại nói đùa, ta vốn là muốn thấy nữ nhi rồi đi luôn, nhưng ai biết nó lại không có ở đây, ta cũng chỉ đành ngồi đợi chút vậy.” Sầm Mộ Vân chẳng buồn để ý tới việc Triệu Tĩnh Nguyên đang khó chịu, hắn càng khó chịu càng tốt.

“Giờ ngươi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Triệu gia, còn tới làm gì nữa? Tình Lam cũng không có người mẫu thân như ngươi. Huống hồ giờ nó cũng không có ở đây, ngươi muốn gặp nó cũng không cần đến đây.” Triệu Tĩnh Nguyên càng nhìn biểu tình lạnh nhạt của Sầm Mộ Vân, trong lòng càng không thoải mái, sao nàng ta có thể vân đạm kinh phong như vậy? Nói gì thì nói, hắn cũng từng làm trượng phu của nàng ta, thời điểm gặp lại trượng phu đã cùng cách, nàng ta không phải nên biểu hiện ra chút hối hận hay sao?

Sầm Mộ Vân nghe thấy Triệu Tĩnh Nguyên nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chu thị nghe nhi tử nói vậy, rồi lại thấy Sâm Mộ Vân như muốn phát tác, vội vàng nói: “Nguyên nhi ngươi nói sai rồi, mặc dù hiện giờ Sầm Mộ Vân không phải là người Triệu gia chúng ta, nhưng Tình Lam vẫn là nữ nhi nàng hoài thai mười tháng sinh ra, quan tâm nữ nhi của mình cũng là việc nên làm.”

“Cám ơn lão phu nhân thông cảm.” Sầm Mộ Vân đứng lên hành lễ với Chu thị, sau đó nói: “Chỉ là ta không biết lời vừa rồi của Triệu đại nhân nói hiện giờ Lam nhi không ở đây, ta muốn gặp nàng cũng không cần phải đến đây là có ý gì?”

“Ý của Nguyên nhi là hôm nay Lam nhi không ở nhà, không phải là hiện giờ Lam nhi không sống ở đây.” Chu thị vì che giấu, nên vội vàng giải thích.

Triệu Tĩnh Nguyên không biết mẫu thân đã nói gì với Sầm Mộ Vân, cho nên nhất thời không hiểu bản thân đã lỡ miệng điều gì. Lúc này nghe mẫu thân nói chuyện, mới ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân của mình, phát hiện mẫu thân đang nháy mắt với hắn, vì vậy mới biết bản thân đã nói sai, đúng vậy, chuyện Lam nhi không ở đây không thể để bọn họ biết được, nếu Khánh quốc công phủ biết chuyện này, hắn thật sự khó giải thích rồi, mặc dù hắn là phụ thân của Lam nhi, nhưng nếu chuyện này ầm ỹ lên thì chắc chắn sẽ bất lợi cho hắn.

“Là ý này sao? Sao ta lại nghe ra không giống vậy? Dù hôm nay Lam nhi không có ở đây, cũng không thể nói ta không nên đến nơi này tìm nó chứ, chẳng lẽ Lam nhi xảy ra chuyện gì rồi, các ngươi còn gạt ta, không cho ta biết sao?” Sầm Mộ Vân chậm rãi hỏi.

“Không có, Lam nhi vẫn rất tốt, ngươi cứ yên tâm đi, chờ con bé đi miếu dâng hương trở về, mẫu nữ các ngươi có thể trò chuyện rồi. Lâu ngày không gặp, tâm tư người làm mẫu thân như ngươi ta có thể hiểu được.” Chu thị vội vàng nói, đồng thời ra hiệu cho nhi tử của mình nên trả lời như thế nào.

“Nếu lão phu nhân đã bảo đảm, ta đành tin tưởng vậy, giờ ta chờ ở đây, hôm nay nhất định phải thấy được nữ nhi mới không uổng công ta vất vả một đường tới đây thăm nó.” Sầm Mộ Vân ngồi xuống lần nữa, có ý không thấy Triệu Tình Lam không về.

“Lão thái quân, đã đến giờ dùng ngọ thiện, tiểu thư cũng không thể về trong một chốc một lát được, nô tỳ đã an bài phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, mời Mộ Vân phu nhân dùng bữa.” Lan thị đi tới, vừa cười vừa nói.

“Ngươi nói phải, giờ cũng không còn sớm, chúng ta dùng cơm cái đã. Mộ Vân ngươi lần đầu đến huyện Sơn Nam này, hiện giờ đầu bếp của chúng ta là người bản địa, không biết ngươi có ăn quen không nữa.” Chu thị thấy Lan thị lắc đầu với mình, trong lòng biết có vấn đề, nhưng trên mặt không hề lộ ra cái gì, chỉ nói: “Ngươi cứ ngồi chơi, ta ra ngoài chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ Thành Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook