Chương 90: Lần đầu giao chiến 1
Tây Song Vũ
01/02/2018
“Tối nay lão gia ngủ lại đâu?” Chu thị dùng bữa tối xong, dù trong lòng
vẫn còn nhiều bực tức, nhưng có một số chuyện không thể không quan tâm,
cho nên quay sang hỏi Lan thị.
“Nô tỳ nghe nói, tối nay lão gia nghỉ lại Đông sương phòng của Xảo Nguyên di nương.” Lan thị đoán trước Chu thị sẽ hỏi điều này vì vậy đã sớm sai người đi nghe ngóng, lúc này bị hỏi cũng không sợ, vừa rót trà cho Chu thị vừa trả lời.
Nha đầu bên người lão thái quân có thể tin tưởng vốn đã không nhiều, giờ Xảo Nguyên lại trở thành di nương, chỉ còn một mình Vũ Diệp, cho nên công việc của Lan thị lại tăng thêm không ít, ngoài một số việc trước kia vẫn làm, giờ còn phải kiêm thêm việc chăm lo cuộc sống hàng ngày cho Chu thị.
Lão thái quân nghe vậy đương nhiên là rất hài lòng, chỉ cần Nguyên nhi không đến chỗ con hồ ly tinh kia là được, vì thế sắc mặt cũng tốt hơn, gật gật đầu, cầm lấy chén trà trong tay Lan thị, cẩn thận gạt đi lớp bọt phía trên.
“Lão thái quân ngài xem, hôm nay Vân di nương mới vào cửa nhưng đã gây chuyện khiến lão gia mất hết thể diện, đương nhiên là lão gia sẽ có ý kiến, chẳng mấy chốc cũng lạnh nhạt với nàng ta. Người mà lão gia quan tâm nhất vẫn chính là ngài, nếu ngài không thích, lão gia chắn chắn sẽ biết.” Lan thị cười xòa nói.
“Điều quan trọng nhất của nữ nhân là phải biết giữ thể diện cho trượng phu, loại nữ nhân không biết nặng nhẹ, lạnh nhạt với nàng là đúng, huống hồ hiện giờ nàng ta đang mang thai, Nguyên nhi ít dính lấy nàng ta là tốt nhất.” Chu thị vừa tỉ mỉ thưởng thức trà vừa nói.
Hành động lần này của Triệu Tĩnh Nguyên khiến Chu thị hết sức hài lòng, trong suy nghĩ của Chu thị, nhi tử của bà vẫn nên ở lại chỗ của Xảo Nguyên, tốt nhất là không qua chỗ của tiểu tiện nhận Vân Tụ kia, đến lúc đó không chừng có thể giống như Lan thị đã nói, bà có đuổi cái tiểu tiện nhân đó đi cũng không sao.
“Đúng vậy, hài tử là quan trọng nhất, dù sao cũng mới mang thai, không chung phòng thì tốt hơn.”
“Đúng vậy, nhớ để cho đại phu nhắc nhở Nguyên nhi một chút.” Chu thị nghĩ một chút, thấy cũng hợp lý, vì vậy nói.
Bên Chu thị hài lòng thoải mái, nhưng có người hài lòng đương nhiên sẽ có người bất mãn, người bất mãn này chính là vị tân di nương mới vào cửa Vân Tụ. Hôm nay Vân Tụ làm ầm ĩ ở ngay trước cổng Huyện nha, cuối cùng cũng được vào cửa như ý nguyện, nhưng vào rồi mới biết, cuộc sống thực tế và suy đoán của nàng hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia khi còn ở Thúy Hồng Lâu, vì là hoa khôi nên xung quanh biết bao người hầu hạ, má mì coi nàng như tâm can bảo bối, cái gì cũng nghe nàng. Sau này theo Triệu Tĩnh Nguyên, dù sao cũng ở trong một tiểu viện độc lập, bên trong có ba, bốn nha đầu, hai, ba gã sai vặt, chuyện gì cũng có thể làm chủ, chỗ ở cũng rộng rãi, thoải mái. Trước đó nàng vẫn nghĩ phòng ốc trong Huyện nha chắc chắn sẽ lớn hơn, rộng rãi hơn, tráng lệ hơn nhiều so với tiểu viện của nàng. Nhưng giờ vào rồi mới biết mọi thứ hoàn toàn không như nàng nghĩ. Nhìn phòng ốc nơi nàng đang ở xem, không những nhỏ lại còn cũ nát, so với sự tráng lệ trong tưởng tượng của nàng thì có bắn đại bác cũng không tới.
Hơn nữa, điều khiến nàng tức giận nhất là nàng đến đây rồi còn bị tiểu tiện nhân Xảo Nguyên kia chèn ép, cài gì mà nàng ta là quý thiếp còn nàng là tiện thiếp, nàng ta ở phía Đông còn nàng lại ở phía Tây, đây chẳng phải là khi dễ người sao? Trước đến giờ chuyện của nàng đều do chính nàng làm chủ, ở cũng là nhà chính, đã bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy.
Vân Tụ vốn còn định đợi đến thời điểm động phòng hoa chúc tối nay sẽ nói với Triệu Tĩnh Nguyên những uất ức trong lòng, bắt Triệu Tĩnh Nguyên phải có giải pháp, dù sao thì nàng cũng đã vào cửa, quay lại ở tiểu viện trước kia cũng không sao.
Nhưng nàng chờ mỏi chờ mòn, không ngờ cuối cùng lại nghe được tin cái tên trời đánh Triệu Tĩnh Nguyên lại chạy tới chỗ tiểu tiện nhân Xảo Nguyên kia. Đây chẳng phải là tức chết nàng sao? Nam nhân quả nhiên là cái giống bạc tình, có người mới là quên ngay người cũ, nàng phải chịu khổ cái gì thế này? Nhưng đã đi đến bước này, cũng không thể quay đầu lại được, dù có khổ có khó khăn hơn nữa, nàng vẫn phải bước tiếp thôi.Nhưng mà nàng cũng không phải ăn chay mà lớn, sẽ luôn có biện pháp giữ chặt Triệu Tĩnh Nguyên, không cho Triệu Tĩnh Nguyên rời bỏ nàng.
Thì ra là vì có tân di nương vào cửa, Chu thị đã cho người dọn dẹp tiểu viện hoang phế phía hậu viện, định để tân di nương ở lại đây. Tiểu viện này dù không lớn, nhưng dù sao cũng chỉ có một người thêm một nha đầu nên cũng không tính là chật, huống hồ đó cũng là một tiểu viện độc lập, phu thê mới cưới dù có động tĩnh gì cũng không sợ bị người khác nghe được. Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai mà ngờ được tự nhiên lại thò ra một Vân Tụ cứ khăng khăng đòi vào cửa. Nhất thời không biết bố trí nàng ta ở đâu, vì vậy đành để cho hai người bọn họ, một ở Đông sương phòng, một ở Tây sương phòng. Bởi vì trên danh phận Xảo Nguyên là quý thiếp nên đương nhiên là ở Đông sương phòng.
Lúc này ở Đông sương phòng, Triệu Tĩnh Nguyên đang vô cùng vừa ý tiểu mỹ nhân Xảo Nguyên, tinh thần tràn đầy sảng khoái, làm gì còn muốn đứng lên đi về phía đối diện, cũng đâu thèm quan tâm người khác đang nguyền rủa hắn thế nào.
Nhìn Triệu Tĩnh Nguyên đi tới, lúc này Xảo Nguyên lại có chút bất ngờ, sao lão gia lại tới nơi này của nàng? Xảo Nguyên nghĩ tới sự nuông chiều của lão gia đối với Vân Tụ nên vẫn cho rằng tối nay lão gia sẽ đến chỗ nàng ta. Nhưng giờ lão gia đã đến chỗ nàng, chuyện này đương nhiên là tốt, điều này cho thấy dù lão gia có nuông chiều Vân Tụ nhưng trong lòng biết đâu lại quan tâm đến nàng hơn.
“Lão gia!” Dáng người Xảo Nguyên vốn đã rất đẹp, lúc này lại e ấp thẹn thùng, càng khiến cho Triệu Tĩnh Nguyên mê muội.
“Tại sao đến giờ ta mới thu nàng vào phòng cơ chứ? Nếu sớm một, hai năm chẳng phải là tốt hơn bao nhiêu rồi không? Đáng lẽ ta nên nói với mẫu thân từ sớm, như vậy mới không cô phụ tiểu mỹ nhân nàng.” Triệu Tĩnh Nguyên vừa nói vừa lôi kéo y phục trên người Xảo Nguyên.
Lúc này mặc trên người Xảo Nguyên chính là bộ y phục màu đỏ tươi, bởi vì da nàng rất trắng, dưới ánh nến, màu đỏ của y phục càng khiến cho làn da nàng càng trở nên kiều diễm động lòng người, làm cho người ta say đắm. Ngay từ thời điểm bước vào phòng, bộ dạng đó của nàng đã khiến cho Triệu Tĩnh Nguyên mê hoặc không biết mình là ai, chỉ hận không thể lập tức lôi nàng lên giường, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc.
Mặc dù Xảo Nguyên còn là hoàng hoa khuê nữ, nhưng sớm đã được người khác chỉ bảo chuyện nam nữ. Lúc này dù rất xấu hổ, cũng rất thấp thỏm bất an, nhưng nàng biết mọi chuyện đều phải theo ý tứ lão gia, vì vậy tỏ vẻ ngại ngùng, ỡm ờ để mặc cho Triệu Tĩnh Nguyên lôi lên giường.
“Tiểu mỹ nhân, tối nay để lão gia thương yêu nàng.” Triệu Tĩnh Nguyên vừa nói vừa cởi nút áo trên cổ nàng.
“Lão gia, để thiếp thân hầu lão gia thay quần áo.” Xảo Nguyên xấu hổ thẹn thùng nhưng nàng vẫn biết bản thân phải giúp Triệu Tĩnh Nguyên thoát y.
“Không cần, tối nay để ta phục vụ mỹ nhân.” Triệu Tĩnh Nguyên vốn là kẻ đa tình, lúc này đối với Xảo Nguyên vẫn cảm thấy mới mẻ, đương nhiên là cái gì cũng nguyện ý, đâu nỡ bắt nàng làm gì.
Xảo Nguyên thấy Triệu Tĩnh Nguyên đối xử với nàng như vậy lập tức quên hết những hối hận lúc ban ngày, lão gia đã nguyện ý đối đãi với nàng như vậy, nàng còn gì không hài lòng đây? Lúc này Xảo Nguyên cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
“Không tốt, Vân di nương đau bụng, mau tìm đại phu a.” Trên hành lang bất ngờ vang lên tiếng kêu, kinh động đến đôi uyên ương trên giường.
“Nô tỳ nghe nói, tối nay lão gia nghỉ lại Đông sương phòng của Xảo Nguyên di nương.” Lan thị đoán trước Chu thị sẽ hỏi điều này vì vậy đã sớm sai người đi nghe ngóng, lúc này bị hỏi cũng không sợ, vừa rót trà cho Chu thị vừa trả lời.
Nha đầu bên người lão thái quân có thể tin tưởng vốn đã không nhiều, giờ Xảo Nguyên lại trở thành di nương, chỉ còn một mình Vũ Diệp, cho nên công việc của Lan thị lại tăng thêm không ít, ngoài một số việc trước kia vẫn làm, giờ còn phải kiêm thêm việc chăm lo cuộc sống hàng ngày cho Chu thị.
Lão thái quân nghe vậy đương nhiên là rất hài lòng, chỉ cần Nguyên nhi không đến chỗ con hồ ly tinh kia là được, vì thế sắc mặt cũng tốt hơn, gật gật đầu, cầm lấy chén trà trong tay Lan thị, cẩn thận gạt đi lớp bọt phía trên.
“Lão thái quân ngài xem, hôm nay Vân di nương mới vào cửa nhưng đã gây chuyện khiến lão gia mất hết thể diện, đương nhiên là lão gia sẽ có ý kiến, chẳng mấy chốc cũng lạnh nhạt với nàng ta. Người mà lão gia quan tâm nhất vẫn chính là ngài, nếu ngài không thích, lão gia chắn chắn sẽ biết.” Lan thị cười xòa nói.
“Điều quan trọng nhất của nữ nhân là phải biết giữ thể diện cho trượng phu, loại nữ nhân không biết nặng nhẹ, lạnh nhạt với nàng là đúng, huống hồ hiện giờ nàng ta đang mang thai, Nguyên nhi ít dính lấy nàng ta là tốt nhất.” Chu thị vừa tỉ mỉ thưởng thức trà vừa nói.
Hành động lần này của Triệu Tĩnh Nguyên khiến Chu thị hết sức hài lòng, trong suy nghĩ của Chu thị, nhi tử của bà vẫn nên ở lại chỗ của Xảo Nguyên, tốt nhất là không qua chỗ của tiểu tiện nhận Vân Tụ kia, đến lúc đó không chừng có thể giống như Lan thị đã nói, bà có đuổi cái tiểu tiện nhân đó đi cũng không sao.
“Đúng vậy, hài tử là quan trọng nhất, dù sao cũng mới mang thai, không chung phòng thì tốt hơn.”
“Đúng vậy, nhớ để cho đại phu nhắc nhở Nguyên nhi một chút.” Chu thị nghĩ một chút, thấy cũng hợp lý, vì vậy nói.
Bên Chu thị hài lòng thoải mái, nhưng có người hài lòng đương nhiên sẽ có người bất mãn, người bất mãn này chính là vị tân di nương mới vào cửa Vân Tụ. Hôm nay Vân Tụ làm ầm ĩ ở ngay trước cổng Huyện nha, cuối cùng cũng được vào cửa như ý nguyện, nhưng vào rồi mới biết, cuộc sống thực tế và suy đoán của nàng hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia khi còn ở Thúy Hồng Lâu, vì là hoa khôi nên xung quanh biết bao người hầu hạ, má mì coi nàng như tâm can bảo bối, cái gì cũng nghe nàng. Sau này theo Triệu Tĩnh Nguyên, dù sao cũng ở trong một tiểu viện độc lập, bên trong có ba, bốn nha đầu, hai, ba gã sai vặt, chuyện gì cũng có thể làm chủ, chỗ ở cũng rộng rãi, thoải mái. Trước đó nàng vẫn nghĩ phòng ốc trong Huyện nha chắc chắn sẽ lớn hơn, rộng rãi hơn, tráng lệ hơn nhiều so với tiểu viện của nàng. Nhưng giờ vào rồi mới biết mọi thứ hoàn toàn không như nàng nghĩ. Nhìn phòng ốc nơi nàng đang ở xem, không những nhỏ lại còn cũ nát, so với sự tráng lệ trong tưởng tượng của nàng thì có bắn đại bác cũng không tới.
Hơn nữa, điều khiến nàng tức giận nhất là nàng đến đây rồi còn bị tiểu tiện nhân Xảo Nguyên kia chèn ép, cài gì mà nàng ta là quý thiếp còn nàng là tiện thiếp, nàng ta ở phía Đông còn nàng lại ở phía Tây, đây chẳng phải là khi dễ người sao? Trước đến giờ chuyện của nàng đều do chính nàng làm chủ, ở cũng là nhà chính, đã bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy.
Vân Tụ vốn còn định đợi đến thời điểm động phòng hoa chúc tối nay sẽ nói với Triệu Tĩnh Nguyên những uất ức trong lòng, bắt Triệu Tĩnh Nguyên phải có giải pháp, dù sao thì nàng cũng đã vào cửa, quay lại ở tiểu viện trước kia cũng không sao.
Nhưng nàng chờ mỏi chờ mòn, không ngờ cuối cùng lại nghe được tin cái tên trời đánh Triệu Tĩnh Nguyên lại chạy tới chỗ tiểu tiện nhân Xảo Nguyên kia. Đây chẳng phải là tức chết nàng sao? Nam nhân quả nhiên là cái giống bạc tình, có người mới là quên ngay người cũ, nàng phải chịu khổ cái gì thế này? Nhưng đã đi đến bước này, cũng không thể quay đầu lại được, dù có khổ có khó khăn hơn nữa, nàng vẫn phải bước tiếp thôi.Nhưng mà nàng cũng không phải ăn chay mà lớn, sẽ luôn có biện pháp giữ chặt Triệu Tĩnh Nguyên, không cho Triệu Tĩnh Nguyên rời bỏ nàng.
Thì ra là vì có tân di nương vào cửa, Chu thị đã cho người dọn dẹp tiểu viện hoang phế phía hậu viện, định để tân di nương ở lại đây. Tiểu viện này dù không lớn, nhưng dù sao cũng chỉ có một người thêm một nha đầu nên cũng không tính là chật, huống hồ đó cũng là một tiểu viện độc lập, phu thê mới cưới dù có động tĩnh gì cũng không sợ bị người khác nghe được. Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, ai mà ngờ được tự nhiên lại thò ra một Vân Tụ cứ khăng khăng đòi vào cửa. Nhất thời không biết bố trí nàng ta ở đâu, vì vậy đành để cho hai người bọn họ, một ở Đông sương phòng, một ở Tây sương phòng. Bởi vì trên danh phận Xảo Nguyên là quý thiếp nên đương nhiên là ở Đông sương phòng.
Lúc này ở Đông sương phòng, Triệu Tĩnh Nguyên đang vô cùng vừa ý tiểu mỹ nhân Xảo Nguyên, tinh thần tràn đầy sảng khoái, làm gì còn muốn đứng lên đi về phía đối diện, cũng đâu thèm quan tâm người khác đang nguyền rủa hắn thế nào.
Nhìn Triệu Tĩnh Nguyên đi tới, lúc này Xảo Nguyên lại có chút bất ngờ, sao lão gia lại tới nơi này của nàng? Xảo Nguyên nghĩ tới sự nuông chiều của lão gia đối với Vân Tụ nên vẫn cho rằng tối nay lão gia sẽ đến chỗ nàng ta. Nhưng giờ lão gia đã đến chỗ nàng, chuyện này đương nhiên là tốt, điều này cho thấy dù lão gia có nuông chiều Vân Tụ nhưng trong lòng biết đâu lại quan tâm đến nàng hơn.
“Lão gia!” Dáng người Xảo Nguyên vốn đã rất đẹp, lúc này lại e ấp thẹn thùng, càng khiến cho Triệu Tĩnh Nguyên mê muội.
“Tại sao đến giờ ta mới thu nàng vào phòng cơ chứ? Nếu sớm một, hai năm chẳng phải là tốt hơn bao nhiêu rồi không? Đáng lẽ ta nên nói với mẫu thân từ sớm, như vậy mới không cô phụ tiểu mỹ nhân nàng.” Triệu Tĩnh Nguyên vừa nói vừa lôi kéo y phục trên người Xảo Nguyên.
Lúc này mặc trên người Xảo Nguyên chính là bộ y phục màu đỏ tươi, bởi vì da nàng rất trắng, dưới ánh nến, màu đỏ của y phục càng khiến cho làn da nàng càng trở nên kiều diễm động lòng người, làm cho người ta say đắm. Ngay từ thời điểm bước vào phòng, bộ dạng đó của nàng đã khiến cho Triệu Tĩnh Nguyên mê hoặc không biết mình là ai, chỉ hận không thể lập tức lôi nàng lên giường, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc.
Mặc dù Xảo Nguyên còn là hoàng hoa khuê nữ, nhưng sớm đã được người khác chỉ bảo chuyện nam nữ. Lúc này dù rất xấu hổ, cũng rất thấp thỏm bất an, nhưng nàng biết mọi chuyện đều phải theo ý tứ lão gia, vì vậy tỏ vẻ ngại ngùng, ỡm ờ để mặc cho Triệu Tĩnh Nguyên lôi lên giường.
“Tiểu mỹ nhân, tối nay để lão gia thương yêu nàng.” Triệu Tĩnh Nguyên vừa nói vừa cởi nút áo trên cổ nàng.
“Lão gia, để thiếp thân hầu lão gia thay quần áo.” Xảo Nguyên xấu hổ thẹn thùng nhưng nàng vẫn biết bản thân phải giúp Triệu Tĩnh Nguyên thoát y.
“Không cần, tối nay để ta phục vụ mỹ nhân.” Triệu Tĩnh Nguyên vốn là kẻ đa tình, lúc này đối với Xảo Nguyên vẫn cảm thấy mới mẻ, đương nhiên là cái gì cũng nguyện ý, đâu nỡ bắt nàng làm gì.
Xảo Nguyên thấy Triệu Tĩnh Nguyên đối xử với nàng như vậy lập tức quên hết những hối hận lúc ban ngày, lão gia đã nguyện ý đối đãi với nàng như vậy, nàng còn gì không hài lòng đây? Lúc này Xảo Nguyên cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.
“Không tốt, Vân di nương đau bụng, mau tìm đại phu a.” Trên hành lang bất ngờ vang lên tiếng kêu, kinh động đến đôi uyên ương trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.