Chương 77: Phong ba nạp thiếp
Tây Song Vũ
17/01/2018
Chu thị nhìn hai người họ rời đi, cảm thấy không biết phải làm gì, chỉ
có thể lắc lắc đầu. Nhiều năm như vậy, tình cảm của nhi tử đều đặt trên
người Lộ thị, đâu có để ý đến người khác, hôm nay lại tìm đến một nữ tử
thanh lâu, chẳng lẽ ngoài thanh lâu không có nơi nào có nữ tử tốt? Lần
này làm khó Trương thị và Liễu thị rồi, hai người này mặc dù cũng có tư
sắc nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, giờ muốn bọn họ lấy lòng Nguyên nhi
đâu có dễ, xem ra bà vẫn nên tìm một người thôi, có lẽ Nguyên nhi có
người mới sẽ quên cái tiểu tiện nhân bên ngoài đó. Nữ tử thanh lâu dù
tốt đến đâu nhưng làm gì có nam nhân nào không ham đồ mới lạ?
Trong lòng Chu thị cảm thấy không hài lòng với những nữ tử vùng thâm sơn cùng cốc này, địa phương như vậy có thể dưỡng ra được loại người gì. Nhưng đến lúc này rồi, cũng không nghĩ ra được biện pháp khác, trong một thời gian ngắn phải đi đâu mới có thể tìm được nữ tử hoàn mỹ như mong muốn đây? Huống chi, dù có thể đến nơi khác tìm, thời gian e cũng không kịp, đợi tìm được người thì cúc cũng lạnh mất rồi.
Thôi, bà đành miễn cưỡng tìm kiếm xung quanh một chút, xem có nữ nhân nào có thể khiến nhi tử hài lòng, bất kể nữ nhi nhà nào, chắc chắn đều hơn nữ tử thanh lâu.
---
“Thật vậy?” Triệu Tình Lam đang ngồi bên cạnh bàn, có chút giật mình nhìn Nguyệt Minh.
“Tiểu thư, lời này là do Trương di nương và Liễu di nương mới nói với Chu thị, có lẽ có đến chín phần là thật.” Nguyệt Minh trước sau như một lạnh nhạt trả lời.
“Chuyện này ngược lại có chút thú vị, ta cũng muốn coi một chút nhà này còn có thể ầm ĩ ra chuyện gì.” Triệu Tình Lam như có điều suy nghĩ, cười nói. Vừa rồi nhìn thấy hai vị di nương từ trong phòng Chu thị đi ra nàng còn cảm thấy hiếu kỳ, ngày thường hai người này đều tránh còn không kịp, không hiểu sao hôm nay lại rảnh rỗi đi tìm tổ mẫu.
Giờ Nguyệt Minh nói nàng mới biết nguyên nhân. Theo suy nghĩ của nàng thì chuyện này có lẽ chín phần là thật, dù sao nàng vẫn hiểu được hai vị di nương này, cho tới bây giờ nếu không cần thiết họ sẽ không nói, nhiều năm nay vẫn làm tròn bổn phận, an phận thủ thường, tuyệt đối không dám nói ra những lời bịa đặt. Nếu như không phải chuyện này đã nghiêm trọng đến mức uy hiếp đến cuộc sống của họ, đoán chừng đến chết bọn họ cũng không dám tìm đến Chu thị.
Chỉ có điều Triệu Tình Lam cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ phụ thân nàng lại có thể có người mới nhanh đến vậy, nàng vẫn cho rằng phụ thân sẽ tưởng niệm Lộ di nương hai hay ba năm gì đó, giờ mới chỉ ba tháng, ngay cả vợ cả còn chưa thú đã vội có người mới, xem ra tình cảm của nam nhân cũng chỉ có thế thôi.
Nhưng hành động lần này của phụ thân cũng ép chính bản thân người đến tuyệt cảnh, chặn mất đường lui cuối cùng, tương lai sĩ đồ khó mà tốt được, đây cũng chẳng phải điều nàng muốn thấy. Nhưng không muốn thấy thì sao? Nàng có thể làm gì? Cho dù nàng có đi khuyên giải, nhưng phụ thân sẽ nghe sao? Đương nhiên là không, chuyện phụ thân muốn làm, nàng ngăn không nổi, trước kia ngay cả mẫu thân cũng năng không nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Tình Lam nghĩ đến rất nhiều điều, có chút không nỡ để phụ thân hoàn toàn xuống dốc, từ nay về sau mất cơ hội thăng tiến. Nhưng nghĩ đến mấy năm nay mẫu thân ở bên cạnh phụ thân phải chịu nhiều ủy khuất, cuối cùng lại bị phụ thân phụ bạc lại cảm thấy: Phụ thân vô tội, vậy mẫu thân thì sao? Cuộc đời của mẫu thân coi như bị hủy đi một nữa, đến tuổi này rồi mà còn phải trở về nhà mẹ đẻ, mẫu thân một đời sĩ diện, giờ làm sao mà chịu nổi? Phụ thân bạc tình như vậy chẳng lẽ không nên trả một cái giá đắt?Thôi, nàng không suy nghĩ nhiều nữa, kệ cho phụ thân muốn làm gì thì làm, nếu đã làm thì cũng nên trả giá cho những việc mình làm, có như vậy mới biết bản thân đã sai ở đâu.
“Nguyệt Minh.” Triệu Tình Lam khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói.
“Tiểu thư có gì căn dặn ạ?” Nguyệt Minh đang đứng bên cạnh, nghe thấy Triệu Tình Lam gọi cho nên hỏi. Lee:Qu y?Dd oon
“Ngươi bảo Nguyệt Hoa đi một chuyến đến ngõ Lục Liễu, tìm hiểu xem vị di nương mới này là loại người gì, càng chi tiết càng tốt, tốt nhất là có thể vẽ lại chân dung.” Triệu Tình Lam suy nghĩ một chút rồi nói. Mặc dù Nguyệt Hoa không biết vẽ tranh, nhưng trên đời nhiều người có khả năng vẽ tốt, tin rằng Nguyệt Hoa sẽ tìm được một bức họa vị hoa khôi thanh lâu này. Nàng thực tò mò không hiểu nữ nhân có thể khiến cho phụ thân nàng động lòng lần nữa có bộ dạng gì.
“Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ sẽ nói lại với Nguyệt Hoa, nhất định sẽ làm xong việc này trong vòng ba ngày.” Mặc dù Nguyệt Minh hiếu kỳ vì sao tiểu thư lại muốn biết thông tin về một thiếp thất, nhưng nếu tiểu thư đã nói, tất nhiên là có lý do của nàng cho nên không chút chần chờ, lập tức trả lời.
“Tốt lắm, trước tiên ngươi cứ trở về đã, cẩn thận một chút, đừng để cho người khác biết được ngươi đang truyền tin tức cho ta.” Đều ở trong một viện, mặc dù nói cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, nhưng một nha hoàn bên người lão thái quân lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng thì không hay, mặc dù người này vốn là người bên cạnh nàng.
“Nô tỳ đã biết, xin tiểu thư cứ an tâm.” Nguyệt Minh nói xong thì đi ra ngoài. Tiểu thư lo lắng như vậy cũng bình thường, dù sao hiện tại nàng là nha hoàn bên cạnh lão thái quân, thường xuyên xuất hiện bên cạnh tiểu thư rất không tốt, nếu có người nói xấu, sẽ bất lợi cho tiểu thư, không biết chừng còn nói tiểu thư an bài nàng và Nguyệt Hoa giám thị bên người lão thái quân.
Triệu Tình Lam nhìn bóng lưng dời đi của Nguyệt Minh, khóe miệng treo đầy nụ cười, ban đầu Chu thị đối với việc bên người nàng có bốn nha đầu rất không hài lòng nên nàng mới đưa qua đó hai người. Diee^n~DDa`nLee^Quy¸DDoon Hai người này cũng rất biết làm việc, khiến cho Chu thị không lúc nào có thể yên ổn. Mấy ngày này nàng để ý thấy xung quanh mắt tổ mẫu có quầng thâm, xem ra nhiều người hầu hạ cũng không dễ chịu lắm. Là người thì vẫn nên tự biết vị trí của mình, trước khác nay khác, hiện giờ trong nhà đã như vậy, không nên có những phô trương không cần thiết, cả đời tổ mẫu cẩm y ngọc thực, hưởng thụ quen rồi, phô trương quen rồi, vậy nên mới để ý đến những thứ vô nghĩa này.
Nếu phô trương mà phải chịu giày vò như vậy, không biết là có lợi hay không nữa, chẳng qua theo ý nàng thì có lẽ Chu thị cũng sắp không thể chịu nổi nữa rồi, không biết chừng còn muốn gây khó dễ cho nàng. Nói gì thì nói, mọi người đều biết hai người đó là người bên nàng đưa sang, nàng khó mà chối tội được. Nhưng bọn họ có tìm đến nàng thì có thể làm được gì, người là do nương nương ở trong cung ban thưởng, so với người khác đâu có giống, nếu muốn chỉ có thể đi tìm nương nương mà nói.
Chỉ có điều cục diện trước mắt trong nhà đoán chừng sẽ rất loạn, tổ mẫu có lẽ sẽ không có thời gian trông nom nàng, nhưng tổ mẫu không có thời gian không có nghĩa là nàng cũng không có thời gian, nàng có cả một đống thời gian, không thể cứ vậy mà an an ổn ổn sống qua ngày được. Coi như là vì mẫu thân, nàng cũng nên làm chút chuyện mới xem như là không phụ lòng Triệu gia. Hiện giờ đoán chừng đám lửa này đã đốt rồi, nàng không ngại thêm chút củi, làm lửa này cháy to chút, khiến cho cái nhà này càng thêm náo nhiệt, để cho mấy người vốn quen an nhàn hưởng chút cảnh dầu sôi lửa bỏng, cho họ biết tư vị ở trong chảo dầu là như thế nào.
Trong lòng Chu thị cảm thấy không hài lòng với những nữ tử vùng thâm sơn cùng cốc này, địa phương như vậy có thể dưỡng ra được loại người gì. Nhưng đến lúc này rồi, cũng không nghĩ ra được biện pháp khác, trong một thời gian ngắn phải đi đâu mới có thể tìm được nữ tử hoàn mỹ như mong muốn đây? Huống chi, dù có thể đến nơi khác tìm, thời gian e cũng không kịp, đợi tìm được người thì cúc cũng lạnh mất rồi.
Thôi, bà đành miễn cưỡng tìm kiếm xung quanh một chút, xem có nữ nhân nào có thể khiến nhi tử hài lòng, bất kể nữ nhi nhà nào, chắc chắn đều hơn nữ tử thanh lâu.
---
“Thật vậy?” Triệu Tình Lam đang ngồi bên cạnh bàn, có chút giật mình nhìn Nguyệt Minh.
“Tiểu thư, lời này là do Trương di nương và Liễu di nương mới nói với Chu thị, có lẽ có đến chín phần là thật.” Nguyệt Minh trước sau như một lạnh nhạt trả lời.
“Chuyện này ngược lại có chút thú vị, ta cũng muốn coi một chút nhà này còn có thể ầm ĩ ra chuyện gì.” Triệu Tình Lam như có điều suy nghĩ, cười nói. Vừa rồi nhìn thấy hai vị di nương từ trong phòng Chu thị đi ra nàng còn cảm thấy hiếu kỳ, ngày thường hai người này đều tránh còn không kịp, không hiểu sao hôm nay lại rảnh rỗi đi tìm tổ mẫu.
Giờ Nguyệt Minh nói nàng mới biết nguyên nhân. Theo suy nghĩ của nàng thì chuyện này có lẽ chín phần là thật, dù sao nàng vẫn hiểu được hai vị di nương này, cho tới bây giờ nếu không cần thiết họ sẽ không nói, nhiều năm nay vẫn làm tròn bổn phận, an phận thủ thường, tuyệt đối không dám nói ra những lời bịa đặt. Nếu như không phải chuyện này đã nghiêm trọng đến mức uy hiếp đến cuộc sống của họ, đoán chừng đến chết bọn họ cũng không dám tìm đến Chu thị.
Chỉ có điều Triệu Tình Lam cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ phụ thân nàng lại có thể có người mới nhanh đến vậy, nàng vẫn cho rằng phụ thân sẽ tưởng niệm Lộ di nương hai hay ba năm gì đó, giờ mới chỉ ba tháng, ngay cả vợ cả còn chưa thú đã vội có người mới, xem ra tình cảm của nam nhân cũng chỉ có thế thôi.
Nhưng hành động lần này của phụ thân cũng ép chính bản thân người đến tuyệt cảnh, chặn mất đường lui cuối cùng, tương lai sĩ đồ khó mà tốt được, đây cũng chẳng phải điều nàng muốn thấy. Nhưng không muốn thấy thì sao? Nàng có thể làm gì? Cho dù nàng có đi khuyên giải, nhưng phụ thân sẽ nghe sao? Đương nhiên là không, chuyện phụ thân muốn làm, nàng ngăn không nổi, trước kia ngay cả mẫu thân cũng năng không nổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Tình Lam nghĩ đến rất nhiều điều, có chút không nỡ để phụ thân hoàn toàn xuống dốc, từ nay về sau mất cơ hội thăng tiến. Nhưng nghĩ đến mấy năm nay mẫu thân ở bên cạnh phụ thân phải chịu nhiều ủy khuất, cuối cùng lại bị phụ thân phụ bạc lại cảm thấy: Phụ thân vô tội, vậy mẫu thân thì sao? Cuộc đời của mẫu thân coi như bị hủy đi một nữa, đến tuổi này rồi mà còn phải trở về nhà mẹ đẻ, mẫu thân một đời sĩ diện, giờ làm sao mà chịu nổi? Phụ thân bạc tình như vậy chẳng lẽ không nên trả một cái giá đắt?Thôi, nàng không suy nghĩ nhiều nữa, kệ cho phụ thân muốn làm gì thì làm, nếu đã làm thì cũng nên trả giá cho những việc mình làm, có như vậy mới biết bản thân đã sai ở đâu.
“Nguyệt Minh.” Triệu Tình Lam khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi nói.
“Tiểu thư có gì căn dặn ạ?” Nguyệt Minh đang đứng bên cạnh, nghe thấy Triệu Tình Lam gọi cho nên hỏi. Lee:Qu y?Dd oon
“Ngươi bảo Nguyệt Hoa đi một chuyến đến ngõ Lục Liễu, tìm hiểu xem vị di nương mới này là loại người gì, càng chi tiết càng tốt, tốt nhất là có thể vẽ lại chân dung.” Triệu Tình Lam suy nghĩ một chút rồi nói. Mặc dù Nguyệt Hoa không biết vẽ tranh, nhưng trên đời nhiều người có khả năng vẽ tốt, tin rằng Nguyệt Hoa sẽ tìm được một bức họa vị hoa khôi thanh lâu này. Nàng thực tò mò không hiểu nữ nhân có thể khiến cho phụ thân nàng động lòng lần nữa có bộ dạng gì.
“Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ sẽ nói lại với Nguyệt Hoa, nhất định sẽ làm xong việc này trong vòng ba ngày.” Mặc dù Nguyệt Minh hiếu kỳ vì sao tiểu thư lại muốn biết thông tin về một thiếp thất, nhưng nếu tiểu thư đã nói, tất nhiên là có lý do của nàng cho nên không chút chần chờ, lập tức trả lời.
“Tốt lắm, trước tiên ngươi cứ trở về đã, cẩn thận một chút, đừng để cho người khác biết được ngươi đang truyền tin tức cho ta.” Đều ở trong một viện, mặc dù nói cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, nhưng một nha hoàn bên người lão thái quân lại thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng thì không hay, mặc dù người này vốn là người bên cạnh nàng.
“Nô tỳ đã biết, xin tiểu thư cứ an tâm.” Nguyệt Minh nói xong thì đi ra ngoài. Tiểu thư lo lắng như vậy cũng bình thường, dù sao hiện tại nàng là nha hoàn bên cạnh lão thái quân, thường xuyên xuất hiện bên cạnh tiểu thư rất không tốt, nếu có người nói xấu, sẽ bất lợi cho tiểu thư, không biết chừng còn nói tiểu thư an bài nàng và Nguyệt Hoa giám thị bên người lão thái quân.
Triệu Tình Lam nhìn bóng lưng dời đi của Nguyệt Minh, khóe miệng treo đầy nụ cười, ban đầu Chu thị đối với việc bên người nàng có bốn nha đầu rất không hài lòng nên nàng mới đưa qua đó hai người. Diee^n~DDa`nLee^Quy¸DDoon Hai người này cũng rất biết làm việc, khiến cho Chu thị không lúc nào có thể yên ổn. Mấy ngày này nàng để ý thấy xung quanh mắt tổ mẫu có quầng thâm, xem ra nhiều người hầu hạ cũng không dễ chịu lắm. Là người thì vẫn nên tự biết vị trí của mình, trước khác nay khác, hiện giờ trong nhà đã như vậy, không nên có những phô trương không cần thiết, cả đời tổ mẫu cẩm y ngọc thực, hưởng thụ quen rồi, phô trương quen rồi, vậy nên mới để ý đến những thứ vô nghĩa này.
Nếu phô trương mà phải chịu giày vò như vậy, không biết là có lợi hay không nữa, chẳng qua theo ý nàng thì có lẽ Chu thị cũng sắp không thể chịu nổi nữa rồi, không biết chừng còn muốn gây khó dễ cho nàng. Nói gì thì nói, mọi người đều biết hai người đó là người bên nàng đưa sang, nàng khó mà chối tội được. Nhưng bọn họ có tìm đến nàng thì có thể làm được gì, người là do nương nương ở trong cung ban thưởng, so với người khác đâu có giống, nếu muốn chỉ có thể đi tìm nương nương mà nói.
Chỉ có điều cục diện trước mắt trong nhà đoán chừng sẽ rất loạn, tổ mẫu có lẽ sẽ không có thời gian trông nom nàng, nhưng tổ mẫu không có thời gian không có nghĩa là nàng cũng không có thời gian, nàng có cả một đống thời gian, không thể cứ vậy mà an an ổn ổn sống qua ngày được. Coi như là vì mẫu thân, nàng cũng nên làm chút chuyện mới xem như là không phụ lòng Triệu gia. Hiện giờ đoán chừng đám lửa này đã đốt rồi, nàng không ngại thêm chút củi, làm lửa này cháy to chút, khiến cho cái nhà này càng thêm náo nhiệt, để cho mấy người vốn quen an nhàn hưởng chút cảnh dầu sôi lửa bỏng, cho họ biết tư vị ở trong chảo dầu là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.