Chương 2: Làm ầm ĩ
Uyển Tiểu Uyển
05/12/2014
Lại nói đến, trước mặt Lưu Nhị phu nhân thì Lưu Nhị lão gia có phần
không nói được bởi vì ông là con thứ còn Lưu Nhị phu nhân là dòng chính
nữ. Nhưng vì mình là con thứ của Hầu phủ nên mạnh hơn so với Lưu Nhị phu nhân một chút. Nhưng mà từ xưa đến nay trong lòng Lưu Nhị phu nhân có
phần không vui vì gả cho mình là con thứ. Còn về phần Lưu Nhị lão gia
vốn là một người cũng bình thường, hơn nữa từ nhỏ lớn lên với khái niệm
chính thứ nên trong lòng cũng có tự ti với con trai trưởng và nữ dòng
chính. Cũng may hồi đó di nương của mình là người được sủng ái nên hồi
còn sống xin cha cho mình được chức quan tứ phẩm, không đến nỗi giống
như các huynh đệ khác bị đày ra ngoài, thoát khỏi cái bóng đại thụ của
Hầu phủ. Lưu Nhị lão gia cũng biết những tính toán trong lòng di nương
mình không là cái gì trong mắt lão phu nhân nhưng vì sao lão phu nhân
vẫn để cho di nương làm, để mình ở Hầu phủ có lẽ bởi vì mình cũng bình
thường không hề có sự uy hiếp nào đến huynh trưởng, có thể ở lại Hầu phủ thì sao không ở. “Ngươi còn có thể nói cái gì?”. Lưu Nhị lão gia chỉ
vào Lưu Nhị phu nhân. Lưu Nhị phu nhân cũng không phải là cái đèn cạn
dầu, chỉ thẳng vào mặt Lưu Nhị lão gia nói: “Được, lão gia, người ái
thiếp diệt thê! Dung túng cho thứ nữ khi dễ dòng chính nữ! Bất cứ giá
nào ta cũng phải nói! Ta... ta... nếu như phải bẩm báo quan phủ ta
cũng....!”.
“Cũng muốn cái gì?”. Lưu lão phu nhân được ma ma đờ đi ra, giậm mạnh cây gậy xuống đất, dọa Lưu Nhị phu nhân ngậm miệng. Lưu lão phu nhân hừ mạnh một tiếng, được ma ma đỡ ngồi xuống ghế chủ vị: “Hừ, các ngươi bất hiếu làm sao, bà lão ta lớn tuổi rồi mà không để cho ta thanh tịnh một chút!”.
Lưu Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất, Lưu Nhị lão gia ôm quyền: “Mẫu thân, là nhi tử không tốt, nhưng chuyện ngày hôm nay như thế này, nhi tử, nhi tử phải hưu thê!”.
Câu hưu thê vừa nói ra hù dọa đến Lưu Nhị phu nhân nhưng Lưu Nhị phu nhân sẽ không ồn ào lên với Lưu Nhị lão gia như vừa rồi mà khóc lóc bò đến trước mặt Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, ngài phải làm chủ cho con dâu, con dâu mệnh khổ quá, không có bản lĩnh làm lão gia yêu thích, ngay cả con gái dòng chính nữ cũng bị thứ nữ khi dễ. Lão gia không để ý lời của ngài, không trừng phạt Thanh nhi thì thôi còn giúp nó trách phạt Nguyệt nhi, còn đánh con dâu trước mặt Thất di nương và thứ nữ, bây giờ cả lời nói hưu thê cũng nói ra... Mẫu thân, ngài phải làm chủ cho con dâu”.
Lưu lão phu nhân cau mày, giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm của mình: “Khóc cái gì mà khóc? Bà lão ta đây còn chưa chết đâu, ở đây khóc lóc phàn nàn cái gì?”. Một câu nói này khiến Lưu Nhị phu nhân ngậm miệng, cúi đầu bộ dạng uất ức, lau nước mắt cho Lưu Uyển Nguyệt. Lưu lão phu nhân liếc nhìn Lưu Nhị lão gia thản nhiên nói: “Thúc nhi, con có gì thì cứ nói với con dâu”.
Lưu Nhị lão gia trợn mắt với Lưu Nhị phu nhân rồi cung kính nói với Lưu lão phu nhân: “Là do nhi tử bất hiếu, lớn như vậy còn để cho mẫu thân vất vả nhưng mà... nhi tử không thể nào tha thứ được cho tiện phụ này! Mẫu thân, vừa rồi nhi tử đã điều tra rõ ràng, không phải là Thanh nhi mắng đích tỷ mà là Uyển Nguyệt bị tiện phụ này dạy bậy hãm hại muội muội ruột của mình. Vết sưng đỏ trên mặt là tự đánh mình rồi vu hãm cho muội muội”.
“Không! Mẫu thân, Nguyệt tỷ nhi không làm như vậy, lão gia không thích con dâu nên mới bị người ta che mắt... Mẫu thân...!”. Lưu Nhị phu nhân vội vàng kêu oan, cắt lời của Lưu Nhị lão gia. Lưu lão phu nhân hừ mạnh một tiếng. “Không được nói”. Rồi thở dài: “Thúc nhi, con nói tiếp đi”.
Lưu Nhị lão gia gật đầu nói rõ ràng mọi chuyện cho Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, năm nay Nguyệt nhi mới sáu tuổi, dù thông tuệ thế nào nhưng sao lòng dạ lại xấu xa như thế, nó mới là đứa bé sao đã có thể biết được nhưng mưu kế ở hậu viện, gần mực thì đen, mẫu thân, những điều này ai dạy cho nó không phải rất rõ ràng sao? Nhi tử làm sao có thể để ác phụ này làm vợ cả của nhi tử, để cho nàng ta tiếp tục quản hậu viện được? Nếu không thì sau này con cái của nhi tử không bị hãm hại thì cũng mất mạng hết! Mẫu thân, nhi tử cầu xin mẫu thân làm chủ! Chấp nhận để nhi tử hưu cái nữ nhân ác độc này!”.
Lưu Nhị phu nhân thấy Lưu Nhị lão gia lần này có vẻ quyết tâm hưu mình thì luống cuống, mặc dù từ trước đến nay mình ỷ là thân phân chính nữ nên thỉnh thoảng sẽ lên mặt với Lưu Nhị lão gia. Nhưng nếu Lưu Nhị lão gia thật sự muốn hưu mình thì dù chính nữ hay thứ nữ thì gia tộc của mình sẽ không vì một đứa con mà khiêu chiến với Hầu phủ. Tuy nói tước vị của Hầu phủ là của đại ca nhưng mà nơi này còn có thể ở mấy chục năm, mà cha của mình chỉ là một tri phủ nho nhỏ làm sao dám chọc vào Hầu phủ? “Mẫu thân, lão gia oan uổng cho con dâu rồi, con dâu làm sao có thể dạy Nguyệt Nhi làm những việc khó coi như thế. Mẫu thân... ngài phải làm chủ cho con dâu!”.
“Ngươi còn biết đó là chuyện khó coi sao, còn dám ở đây kêu oan à? Nếu bây giờ gia không bỏ ngươi thì gia không phải họ Lưu!”.
Lưu lão phu nhân nhíu mày lạnh lùng nói: “Không phải họ Lưu thì ngươi muốn mang họ gì?”.
Lưu Nhị lão gia biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Mẫu thân, nhi tử lỡ lời, mong người đừng phiền lòng. Nhi tử bị nữ nhân độc ác này chọc giận nên mới nói thế....”.
Lưu lão phu nhân khoát tay: “Được rồi, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi. Lúc nãy uất ức Thanh nhi là do bà nội không đúng, không tra rõ ràng đã kết luận bừa, Thanh nhi có trách bà nội không?”.
Lúc này Lưu Uyển Thanh cúi đầu, khóe miệng cười trào phúng, nàng đã sống một đời chẳng nhẽ còn chưa hiểu tính tình của bà nội nàng sao? Ý bà nội muốn nói là dàn xếp ổn thỏa, dù sao thì mình cũng không muốn đắc tội với mẹ con Lưu Uyển Nguyệt. Loại chuyện nhỏ nhặt này không thể hạ bệ nàng ta được, cuộc sống sau này còn phải nhìn mặt nàng ta mà sống, huống chi không thể để cho bà nội không thích mình được. Mặc dù người khác không biết nhưng mình biết, dù mình chết rồi nhưng bà vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh. Nghĩ vậy thì mím môi, nhìn xung quanh bốn phía rồi khiếp sợ nhìn lão phu nhân, lắc đầu một cái nhỏ giọng nói: “Là do Thanh Thanh không tốt, Thanh Thanh sai lầm rồi, bà nội đừng nổi giận”.
Lưu lão phu nhân “ôi chao” một tiếng, vẫy vẫy tay với Lưu Uyển Thanh: “Cháu ngoan, lại đây với bà nội nào”.
Lưu Uyển Thanh thấy Lưu lão phu nhân muốn diễn tiết mục “bà cháu hòa thuận” thì cũng không cự tuyệt, hơn nữa còn phải phối hợp diễn thật tốt. Nếu như mình có thể lưu lại ấn tượng tốt cho Lưu lão phu nhân thì sau này cuộc sống của mình sẽ tốt hơn thôi. Nhớ kiếp trước mình bị Lưu Uyển Nguyệt hãm hại, bị bỏ đói hai ngày, suýt nữa thì thấy Diêm Vương nhưng từ đó về sau thân thể không được như trước, phải điều dưỡng vài năm mới khá lên một chút, trong trí nhớ của nàng, những năm còn nhỏ chỉ có thuốc và thuốc. Cũng từ vụ này mà tính tình mình chuyển biến, tin những lời di nương nói nghĩ rằng phải tranh đoạt thì mới không bị đói bị đánh, chỉ có mưu kế thì mới có thể có đường sống. Sau đó hao tâm tổn trí leo được lên giường nam nhân kia, tính tính toán toán cuối cùng cũng sinh hạ được Tuấn nhi,... cuối cùng lại rơi vào cảnh bị nam nhân kia đánh chết... Bồ tát hiển linh, từ bi cho mình sống lại... Cả đời này, không cầu phú quý chỉ cầu bình an!. Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài trong lòng, mím môi, trong mắt hiện ra một tia khát vọng nhìn Lưu lão phu nhân, sau đó quay sang nhìn Lưu Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân, thấy Lưu Nhị lão gia gật đầu mới dám bước từng bước nhỏ, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng đến trước mặt Lưu lão phu nhân. Vừa định nhào tới nhưng lại dừng lại, nhìn y phục trên người mình bẩn thỉu, lại nhìn quần áo đẹp đẽ của Lưu lão phu nhân thì không dám tiến lên.
Lưu lão phu nhân thấy vậy thì thở dài, đưa tay ôm chầm lấy Lưu Uyển Thanh: “Đứa nhỏ đáng thương”. Rồi thở dài nói với Lưu Nhị lão gia, Lưu Nhị phu nhân: “Được rồi, được rồi, các ngươi còn không hiểu chuyện bằng đứa nhỏ ba tuổi”. Thấy Lưu Nhị lão gia muốn nói chuyện thì lạnh giọng nói: “Ngươi còn muốn cái mũ cánh chuồn trên đầu không mà còn gây ra cái chuyện ái thiếp diệt thê? Ngươi hưu thê rồi không sợ bị Ngự sử vạch tội à?”.
Lưu Nhị lão gia thấy Lưu lão phu nhân nói thế thì đổ mồ hôi, vừa rồi tức giận lại không nghĩ đến cái này, vội vàng vâng dạ: “Là do nhi tử không đúng, không suy nghĩ chu đáo, nhưng mà nữ nhân này.....”. Lưu Nhị lão gia thấy mặt Lưu lão phu nhân tỏ vẻ không vui thì không nói gì nữa. Lưu lão phu nhân lại liếc nhìn Lưu Nhị phu nhân, hừ một tiếng: “Ngươi cũng thế, là nữ nhân thì phải giúp chồng dạy con, ngươi là mẹ cả, phải có tấm lòng bao la. Thanh nhi được ngươi nuôi dạy là chuyện tốt nhưng ngươi lại ầm ĩ vì chuyện vụn vặt này không sợ bị người ta chê cười, ở sau lưng ngươi nói ngươi là đố phụ? Mặc dù Thanh nhi không phải từ trong bụng ngươi ra nhưng vẫn là con gái của ngươi, chẳng lẽ đạo lý này ngươi không hiểu sao? Thanh nhi gọi ngươi là mẫu thân thì ngươi phải làm sao cho ra dáng mẫu thân, huống chi vè sau đâu chỉ có mỗi mình Thanh nhi mà còn những đứa khác, ngươi làm sao hả?”.
“Con dâu không dám...mẫu thân.... con dâu......”.
Lưu lão phu nhân khoát tay: “Ta biết là ngươi uất ức nhưng đã là mẹ cả thì phải ra dáng mẹ cả, đừng để các quan lời ra tiếng vào rồi Thúc nhi mất mũ cánh chuồn thì ngươi có tốt hơn được không? Đừng làm ra chuyện cười khiến Hầu phủ chúng ta mất mặt!”.
“Dạ! Dạ! Con dâu sai lầm rồi, xin mẫu thân tha thứ!”
Lưu lão phu nhân thở dài: “Thôi thôi, vì ngươi vi phạm lần đầu nên bỏ qua nhưng Nguyệt nhi thì phải được dạy dỗ cẩn thận, để Nguyệt nhi cách xa những đứa nha hoàn chỉ biết dệt chuyện thôi, nghe chưa?”.
Lưu Nhị phu nhân vội vàng vâng dạ, không dám dị nghị gì. Còn Thất di nương tất nhiên là không dám lên tiếng, huống chi chuyện này đã phát triển theo hướng mình muốn, Lưu Nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt bị Lưu lão phu nhân mắng thì mình đã vui mừng rồi, với lại Lưu Uyển Thanh được lòng lão phu nhân sau này sợ không có ngày tốt sao?
Tất nhiên Lưu lão phu nhân làm gì để ý đến Thất di nương, một nô tỳ thì làm gì có quyền phát biểu. Mà bên hậu viện của con trai thứ càng loạn thì càng chứng tỏ con trai mình có cách trị gia. Chỉ cần không ảnh hưởng đến danh dự của Hầu phủ thì chính bà cũng chỉ cần ngồi xem náo nhiệt thôi. Liếc mắt nhìn Lưu Uyển Thanh trong lòng, muốn thân cận nhưng lại không dám thì trong lòng lại cảm thấy không đành. Xem ra là mình đã già rồi, niệm Phật nhiều cũng dính phật tính, tâm cũng mềm hơn. Con bé cũng chỉ là một thứ nữ, dù mình có nâng lên cao nhưng cũng không nhảy cao nhiều được, vả lại bên cạnh toàn tiểu tử cũng không có cháu gái, nữ nhi lại lấy chồng xa, đời này có thể gặp lại hay không còn không biết được. Thôi, nếu con bé là một đứa khéo léo hiểu chuyện thì giữ lại bên cạnh mình cũng không sao, giúp con bé đỡ bị mẹ cả hại mà không biết, coi như là làm việc thiện vậy.
“Cũng muốn cái gì?”. Lưu lão phu nhân được ma ma đờ đi ra, giậm mạnh cây gậy xuống đất, dọa Lưu Nhị phu nhân ngậm miệng. Lưu lão phu nhân hừ mạnh một tiếng, được ma ma đỡ ngồi xuống ghế chủ vị: “Hừ, các ngươi bất hiếu làm sao, bà lão ta lớn tuổi rồi mà không để cho ta thanh tịnh một chút!”.
Lưu Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân vội vàng quỳ rạp xuống đất, Lưu Nhị lão gia ôm quyền: “Mẫu thân, là nhi tử không tốt, nhưng chuyện ngày hôm nay như thế này, nhi tử, nhi tử phải hưu thê!”.
Câu hưu thê vừa nói ra hù dọa đến Lưu Nhị phu nhân nhưng Lưu Nhị phu nhân sẽ không ồn ào lên với Lưu Nhị lão gia như vừa rồi mà khóc lóc bò đến trước mặt Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, ngài phải làm chủ cho con dâu, con dâu mệnh khổ quá, không có bản lĩnh làm lão gia yêu thích, ngay cả con gái dòng chính nữ cũng bị thứ nữ khi dễ. Lão gia không để ý lời của ngài, không trừng phạt Thanh nhi thì thôi còn giúp nó trách phạt Nguyệt nhi, còn đánh con dâu trước mặt Thất di nương và thứ nữ, bây giờ cả lời nói hưu thê cũng nói ra... Mẫu thân, ngài phải làm chủ cho con dâu”.
Lưu lão phu nhân cau mày, giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm của mình: “Khóc cái gì mà khóc? Bà lão ta đây còn chưa chết đâu, ở đây khóc lóc phàn nàn cái gì?”. Một câu nói này khiến Lưu Nhị phu nhân ngậm miệng, cúi đầu bộ dạng uất ức, lau nước mắt cho Lưu Uyển Nguyệt. Lưu lão phu nhân liếc nhìn Lưu Nhị lão gia thản nhiên nói: “Thúc nhi, con có gì thì cứ nói với con dâu”.
Lưu Nhị lão gia trợn mắt với Lưu Nhị phu nhân rồi cung kính nói với Lưu lão phu nhân: “Là do nhi tử bất hiếu, lớn như vậy còn để cho mẫu thân vất vả nhưng mà... nhi tử không thể nào tha thứ được cho tiện phụ này! Mẫu thân, vừa rồi nhi tử đã điều tra rõ ràng, không phải là Thanh nhi mắng đích tỷ mà là Uyển Nguyệt bị tiện phụ này dạy bậy hãm hại muội muội ruột của mình. Vết sưng đỏ trên mặt là tự đánh mình rồi vu hãm cho muội muội”.
“Không! Mẫu thân, Nguyệt tỷ nhi không làm như vậy, lão gia không thích con dâu nên mới bị người ta che mắt... Mẫu thân...!”. Lưu Nhị phu nhân vội vàng kêu oan, cắt lời của Lưu Nhị lão gia. Lưu lão phu nhân hừ mạnh một tiếng. “Không được nói”. Rồi thở dài: “Thúc nhi, con nói tiếp đi”.
Lưu Nhị lão gia gật đầu nói rõ ràng mọi chuyện cho Lưu lão phu nhân: “Mẫu thân, năm nay Nguyệt nhi mới sáu tuổi, dù thông tuệ thế nào nhưng sao lòng dạ lại xấu xa như thế, nó mới là đứa bé sao đã có thể biết được nhưng mưu kế ở hậu viện, gần mực thì đen, mẫu thân, những điều này ai dạy cho nó không phải rất rõ ràng sao? Nhi tử làm sao có thể để ác phụ này làm vợ cả của nhi tử, để cho nàng ta tiếp tục quản hậu viện được? Nếu không thì sau này con cái của nhi tử không bị hãm hại thì cũng mất mạng hết! Mẫu thân, nhi tử cầu xin mẫu thân làm chủ! Chấp nhận để nhi tử hưu cái nữ nhân ác độc này!”.
Lưu Nhị phu nhân thấy Lưu Nhị lão gia lần này có vẻ quyết tâm hưu mình thì luống cuống, mặc dù từ trước đến nay mình ỷ là thân phân chính nữ nên thỉnh thoảng sẽ lên mặt với Lưu Nhị lão gia. Nhưng nếu Lưu Nhị lão gia thật sự muốn hưu mình thì dù chính nữ hay thứ nữ thì gia tộc của mình sẽ không vì một đứa con mà khiêu chiến với Hầu phủ. Tuy nói tước vị của Hầu phủ là của đại ca nhưng mà nơi này còn có thể ở mấy chục năm, mà cha của mình chỉ là một tri phủ nho nhỏ làm sao dám chọc vào Hầu phủ? “Mẫu thân, lão gia oan uổng cho con dâu rồi, con dâu làm sao có thể dạy Nguyệt Nhi làm những việc khó coi như thế. Mẫu thân... ngài phải làm chủ cho con dâu!”.
“Ngươi còn biết đó là chuyện khó coi sao, còn dám ở đây kêu oan à? Nếu bây giờ gia không bỏ ngươi thì gia không phải họ Lưu!”.
Lưu lão phu nhân nhíu mày lạnh lùng nói: “Không phải họ Lưu thì ngươi muốn mang họ gì?”.
Lưu Nhị lão gia biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Mẫu thân, nhi tử lỡ lời, mong người đừng phiền lòng. Nhi tử bị nữ nhân độc ác này chọc giận nên mới nói thế....”.
Lưu lão phu nhân khoát tay: “Được rồi, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi. Lúc nãy uất ức Thanh nhi là do bà nội không đúng, không tra rõ ràng đã kết luận bừa, Thanh nhi có trách bà nội không?”.
Lúc này Lưu Uyển Thanh cúi đầu, khóe miệng cười trào phúng, nàng đã sống một đời chẳng nhẽ còn chưa hiểu tính tình của bà nội nàng sao? Ý bà nội muốn nói là dàn xếp ổn thỏa, dù sao thì mình cũng không muốn đắc tội với mẹ con Lưu Uyển Nguyệt. Loại chuyện nhỏ nhặt này không thể hạ bệ nàng ta được, cuộc sống sau này còn phải nhìn mặt nàng ta mà sống, huống chi không thể để cho bà nội không thích mình được. Mặc dù người khác không biết nhưng mình biết, dù mình chết rồi nhưng bà vẫn còn đang sống rất khỏe mạnh. Nghĩ vậy thì mím môi, nhìn xung quanh bốn phía rồi khiếp sợ nhìn lão phu nhân, lắc đầu một cái nhỏ giọng nói: “Là do Thanh Thanh không tốt, Thanh Thanh sai lầm rồi, bà nội đừng nổi giận”.
Lưu lão phu nhân “ôi chao” một tiếng, vẫy vẫy tay với Lưu Uyển Thanh: “Cháu ngoan, lại đây với bà nội nào”.
Lưu Uyển Thanh thấy Lưu lão phu nhân muốn diễn tiết mục “bà cháu hòa thuận” thì cũng không cự tuyệt, hơn nữa còn phải phối hợp diễn thật tốt. Nếu như mình có thể lưu lại ấn tượng tốt cho Lưu lão phu nhân thì sau này cuộc sống của mình sẽ tốt hơn thôi. Nhớ kiếp trước mình bị Lưu Uyển Nguyệt hãm hại, bị bỏ đói hai ngày, suýt nữa thì thấy Diêm Vương nhưng từ đó về sau thân thể không được như trước, phải điều dưỡng vài năm mới khá lên một chút, trong trí nhớ của nàng, những năm còn nhỏ chỉ có thuốc và thuốc. Cũng từ vụ này mà tính tình mình chuyển biến, tin những lời di nương nói nghĩ rằng phải tranh đoạt thì mới không bị đói bị đánh, chỉ có mưu kế thì mới có thể có đường sống. Sau đó hao tâm tổn trí leo được lên giường nam nhân kia, tính tính toán toán cuối cùng cũng sinh hạ được Tuấn nhi,... cuối cùng lại rơi vào cảnh bị nam nhân kia đánh chết... Bồ tát hiển linh, từ bi cho mình sống lại... Cả đời này, không cầu phú quý chỉ cầu bình an!. Lưu Uyển Thanh khẽ thở dài trong lòng, mím môi, trong mắt hiện ra một tia khát vọng nhìn Lưu lão phu nhân, sau đó quay sang nhìn Lưu Nhị lão gia và Lưu Nhị phu nhân, thấy Lưu Nhị lão gia gật đầu mới dám bước từng bước nhỏ, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng đến trước mặt Lưu lão phu nhân. Vừa định nhào tới nhưng lại dừng lại, nhìn y phục trên người mình bẩn thỉu, lại nhìn quần áo đẹp đẽ của Lưu lão phu nhân thì không dám tiến lên.
Lưu lão phu nhân thấy vậy thì thở dài, đưa tay ôm chầm lấy Lưu Uyển Thanh: “Đứa nhỏ đáng thương”. Rồi thở dài nói với Lưu Nhị lão gia, Lưu Nhị phu nhân: “Được rồi, được rồi, các ngươi còn không hiểu chuyện bằng đứa nhỏ ba tuổi”. Thấy Lưu Nhị lão gia muốn nói chuyện thì lạnh giọng nói: “Ngươi còn muốn cái mũ cánh chuồn trên đầu không mà còn gây ra cái chuyện ái thiếp diệt thê? Ngươi hưu thê rồi không sợ bị Ngự sử vạch tội à?”.
Lưu Nhị lão gia thấy Lưu lão phu nhân nói thế thì đổ mồ hôi, vừa rồi tức giận lại không nghĩ đến cái này, vội vàng vâng dạ: “Là do nhi tử không đúng, không suy nghĩ chu đáo, nhưng mà nữ nhân này.....”. Lưu Nhị lão gia thấy mặt Lưu lão phu nhân tỏ vẻ không vui thì không nói gì nữa. Lưu lão phu nhân lại liếc nhìn Lưu Nhị phu nhân, hừ một tiếng: “Ngươi cũng thế, là nữ nhân thì phải giúp chồng dạy con, ngươi là mẹ cả, phải có tấm lòng bao la. Thanh nhi được ngươi nuôi dạy là chuyện tốt nhưng ngươi lại ầm ĩ vì chuyện vụn vặt này không sợ bị người ta chê cười, ở sau lưng ngươi nói ngươi là đố phụ? Mặc dù Thanh nhi không phải từ trong bụng ngươi ra nhưng vẫn là con gái của ngươi, chẳng lẽ đạo lý này ngươi không hiểu sao? Thanh nhi gọi ngươi là mẫu thân thì ngươi phải làm sao cho ra dáng mẫu thân, huống chi vè sau đâu chỉ có mỗi mình Thanh nhi mà còn những đứa khác, ngươi làm sao hả?”.
“Con dâu không dám...mẫu thân.... con dâu......”.
Lưu lão phu nhân khoát tay: “Ta biết là ngươi uất ức nhưng đã là mẹ cả thì phải ra dáng mẹ cả, đừng để các quan lời ra tiếng vào rồi Thúc nhi mất mũ cánh chuồn thì ngươi có tốt hơn được không? Đừng làm ra chuyện cười khiến Hầu phủ chúng ta mất mặt!”.
“Dạ! Dạ! Con dâu sai lầm rồi, xin mẫu thân tha thứ!”
Lưu lão phu nhân thở dài: “Thôi thôi, vì ngươi vi phạm lần đầu nên bỏ qua nhưng Nguyệt nhi thì phải được dạy dỗ cẩn thận, để Nguyệt nhi cách xa những đứa nha hoàn chỉ biết dệt chuyện thôi, nghe chưa?”.
Lưu Nhị phu nhân vội vàng vâng dạ, không dám dị nghị gì. Còn Thất di nương tất nhiên là không dám lên tiếng, huống chi chuyện này đã phát triển theo hướng mình muốn, Lưu Nhị phu nhân và Lưu Uyển Nguyệt bị Lưu lão phu nhân mắng thì mình đã vui mừng rồi, với lại Lưu Uyển Thanh được lòng lão phu nhân sau này sợ không có ngày tốt sao?
Tất nhiên Lưu lão phu nhân làm gì để ý đến Thất di nương, một nô tỳ thì làm gì có quyền phát biểu. Mà bên hậu viện của con trai thứ càng loạn thì càng chứng tỏ con trai mình có cách trị gia. Chỉ cần không ảnh hưởng đến danh dự của Hầu phủ thì chính bà cũng chỉ cần ngồi xem náo nhiệt thôi. Liếc mắt nhìn Lưu Uyển Thanh trong lòng, muốn thân cận nhưng lại không dám thì trong lòng lại cảm thấy không đành. Xem ra là mình đã già rồi, niệm Phật nhiều cũng dính phật tính, tâm cũng mềm hơn. Con bé cũng chỉ là một thứ nữ, dù mình có nâng lên cao nhưng cũng không nhảy cao nhiều được, vả lại bên cạnh toàn tiểu tử cũng không có cháu gái, nữ nhi lại lấy chồng xa, đời này có thể gặp lại hay không còn không biết được. Thôi, nếu con bé là một đứa khéo léo hiểu chuyện thì giữ lại bên cạnh mình cũng không sao, giúp con bé đỡ bị mẹ cả hại mà không biết, coi như là làm việc thiện vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.