Chương 26
Đông Ly Cúc Ẩn
22/05/2015
Đang suy nghĩ xem tìm cái cớ gì cách xa tiểu ôn thần này xa một chút, chỉ thấy có gì đó giống như bốn chân nhỏ bé hất ra chạy tới, đánh thẳng về phía trước sức lực giống như đánh máu gà vậy.
Lại là hàng nhái của gấu mèo... Doãn Thiên Lương nhìn giống như là gấu mèo vừa giống như chó ... Ách, đồ, ai mà lại có sáng ý buồn bực như vậy, đang lăn đều chạy đến trước mặt nàng, hướng về phía nàng ra sức vẫy đuôi trông mong.
“Đây là ... vật già vậy?” Giọng Thanh Uyển nghi ngờ. Lục Quân Tắc cũng nhìn Doãn Thiên Lương phía đối diện .... vật đang vẫy đuôi.
Chờ chạy đến phía trước mới nhìn đến mấy chủ tử lại bận rộn quỳ xuống thỉnh an, mới yên tĩnh thấy vật nhỏ kia đang đối diện Doãn Thiên Lương vẫy đuôi mong chờ cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi mới gọi vật này là gì?” Thanh Uyển hỏi. Hiển nhiên nàng ta cũng không biết là “Cổn cổn.”
“Hồi công chúa, nô tài mới vừa gọi nó... gọi nó “Cổn cổn.” Tiểu thái giám đáp.
“Cổn cổn?” Thạn âm của Thanh Uyển có chút đề cao. “Nhâm Quân Tử lấy cái tên hạ lưu này?”
“Hồi công chúa, là Cao phi nương nương lấy.” Tiểu thái giám nói.
“Lớn mật, cái gì Cao phi nương nương? Sách phong lúc nào? Dám phá hỏng quy củ, chờ ta nói cho hoàng nãi nãi trị tội ngươi.” Thanh Uyển bất mãn nói.
“Dạ dạ dạ, nô tài biết sai rồi, là Nhâm cô nương lấy.” Tiểu thái giám nói. Trong cung, phục vụ chủ tử cũng rất khó khăn, bất quá trước mắt hắn biết khó phục vụ nhất đúng là Thanh Uyển công chúa và vị kia tuy không phải chủ tử nhưng so với chủ tử còn khó phục vụ hơn... Nhâm cô nương.
“Đây rốt cuộc là đồ chơi gì?” Thanh Uyển hỏi.
“Đây là... đây là con chó nhỏ trong cung Thục phi nương nương, Nhâm cô nương thích, Hoàng thượng liền cho Nhâm cô nương.” Tiểu thái giám nói.
“Ách .... ngươi nói Nhâm Quân Tử đoạt ... chó của Thục phi?” Thanh Uyển hỏi, hình như không thể tin.
“Hồi công chúa, Nhâm cô nương không phải là giành, là Nhâm cô nương nói con chó này đáng yêu, Hoàng thượng sai người ôm đi.” Thái giám nói, đâu chỉ là chó? Nhâm cô nương này ngay cả Hoàng thượng cũng đoạt.
Doãn Thiên Lương nghe hai người đối thoại rất muốn cười ngay, xem ra Thanh Uyển cùng Nhâm quân tử này có cừu oán không nhỏ, bất quá bây giờ hứng thú của nàng đối với Nhâm Quân Tử càng ngày càng lớn, nàng ta sẽ đem chó biến thành giống gấu mèo, lại còn gọi nó là “Cổn cổn” ... cùng một dạng thân phận khả nghi như mình.
“Ôm đi ôm đi, rất tốt, chó biến thành hình dạng gì.” Thanh Uyển có chút ghét phất tay một cái. Bọn thái giám bận rộn tới ôm con chó, ai biết con chó này không biết làm sao lại cảm thấy Doãn Thiên Lương là xương cốt, cắn quần của nàng không chịu nhả. Bọn thái giám muốn dùng sức lại sợ hỏng quần Quận chúa, nếu không dùng sức lại sợ Thanh Uyển tức giận, đang vò đầu bứt tai buồn bực, chỉ thấy Doãn Thiên Lương khom lưng ôm lấy nó: “Ta đưa nó trở về cho Nhâm cô nương, vừa đúng cảm ơn ân cứu mạng của Nhâm cô nương mấy ngày trước đó, xin phiền công công dẫn đường.”
Tiểu thái giám giống như được đặc xá, bận rộn dẫn nàng đi.
Tiểu thái giám mang theo nàng bảy rẽ tám quẹo đi tới, cho đến một cung điện, con chó con vào đến điện này giống như là về nhà, từ trong ngực Doãn Thiên Lương nhảy xuống, phe phâtr cái đuôi chạy vào trong phòng. Doãn Thiên Lương nhìn cung điện này... ai, không giống những cung điện khác nàng đã gặp, trang nghiệm và thanh khiết, nhưng lại có một hương vị ở nhà.
“A...!! Cổn cổn thối, ngươi còn có mặt mũi trở lại, nhìn chuyện tốt ngươi làm một chút.” Tiếng một cô gái gầm thét.
Doãn Thiên Lương không tự chủ giật giật khóe miệng, tình cách này nàng thích.
Bên trong, không biết tiểu thái giám nói gì, lập tức một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng đi ra, trên y phục trắng từng khối từng khối đen, chéo quần bị Cổn cổn cắn, coi như nửa kéo nửa cắn đi về phía trước, dường như Cổn cổn rất hưởng thụ loại di chuyển này.
“Nhâm cô nương, cô mạnh khỏe.” Doãn Thiên Lương lập tức nói, so sánh với vài ngày trước, trên mặt Nhâm cô nương có nhiều hơn chút mong mỏi.
“Thì ra cô tên là Doãn Thiên Lương, cô tới cảm ơn tôi? Tạ ơn thế nào?” Nhậm Quân tử hỏi.
“Cái này, tôi không biết Nhâm cô nương cần gì, nếu như Nhâm cô nương có yêu cầu gì cứ việc nói, cho dù để cho tôi đi lấy một núi gấu trúc, tôi cũng sẽ cố gắng đi tìm.” Doãn Thiên Lương nói. Núi và gấu trúc, nếu là người giống nàng thì nghe sẽ hiểu được đi?
Quả nhiên, Nhâm Quân tử sửng sốt, sau đó phân phó thái giám ôm Cổn cổn đi tắm rửa. Bọn thái giám ôm con chó đem đi, trong điện lớn như thế chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Hai mặt nhìn nhau một phút.
Nhâm Quân tử lên tiếng: “Thiên Vương Cái Địa Hổ.”
Doãn Thiên Lương sửng sốt hai giây sau đó cười ha ha, chỉ vào Nhâm Quân tử nói: “Chị gái, cô cũng không có lấy một điểm mới mẻ, đó cũng quá cũ rồi.”
“Đại chấn cao cương, nhất phái Tây Sơn thiên cổ tú.” Nhâm Quân Tử nói.
“Cửa hướng biển rộng, ba hợp sông vạn năm lưu.” Doãn Thiên Lương nói, vẫn cười, không có biện pháp, từ trong miệng một cô gái cổ trang khuôn mẫu nghe được “Thiên Vương Cái Đại Hổ” bây giờ quá buồn cười.
“Có cần cười như vậy sao, em gái nhỏ.” Nhâm Quân Tử bĩu môi, thật vất vả gặp được người cùng một đường, đứa nhỏ này còn cược đến không có tim có phổi.
“Buồn cười, Nhâm cô nương.” Doãn Thiên Lương nói.
“Mạng cô thật tốt, lại là quận chúa, cô đã là quận chúa, lại thiếu tôi một cái nhân tình, vậy cô giúp tôi một chuyện đi, coi như là thanh toán xong.” Nhâm Quân Tử nói.
“Gấp cái gì? Bất quá, tôi nói trước tiên là nói về phía trước, tôi đây là cái quận chúa giả bộ ngây ngô, chuyện khó khăn sợ rằng không giúp được.” Doãn Thiên Lương nói.
“Mang ta ra cung đi, cái địa phương quỷ quái này, thật mẹ nó làm cho người ta buồn bực.” Nhâm Quân Tử nói.
... Thật con mẹ nó... Giọng quê hương nghe nhiều nên thuộc a....
“Cô ... Không phải là phi tử của Hoàng đế sao?” Doãn Thiên Lương hỏi, thái giám nói cô ta là Giai phi.
“Phi con cá.” Nhâm Quân tử nói. Năng lực của cái tên Doãn Liệt kia có vẫn đề.
Doãn Thiên Lương tiếp tục cười, cười đủ rồi thấy Nhâm Quân Tử nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Lại là hàng nhái của gấu mèo... Doãn Thiên Lương nhìn giống như là gấu mèo vừa giống như chó ... Ách, đồ, ai mà lại có sáng ý buồn bực như vậy, đang lăn đều chạy đến trước mặt nàng, hướng về phía nàng ra sức vẫy đuôi trông mong.
“Đây là ... vật già vậy?” Giọng Thanh Uyển nghi ngờ. Lục Quân Tắc cũng nhìn Doãn Thiên Lương phía đối diện .... vật đang vẫy đuôi.
Chờ chạy đến phía trước mới nhìn đến mấy chủ tử lại bận rộn quỳ xuống thỉnh an, mới yên tĩnh thấy vật nhỏ kia đang đối diện Doãn Thiên Lương vẫy đuôi mong chờ cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngươi mới gọi vật này là gì?” Thanh Uyển hỏi. Hiển nhiên nàng ta cũng không biết là “Cổn cổn.”
“Hồi công chúa, nô tài mới vừa gọi nó... gọi nó “Cổn cổn.” Tiểu thái giám đáp.
“Cổn cổn?” Thạn âm của Thanh Uyển có chút đề cao. “Nhâm Quân Tử lấy cái tên hạ lưu này?”
“Hồi công chúa, là Cao phi nương nương lấy.” Tiểu thái giám nói.
“Lớn mật, cái gì Cao phi nương nương? Sách phong lúc nào? Dám phá hỏng quy củ, chờ ta nói cho hoàng nãi nãi trị tội ngươi.” Thanh Uyển bất mãn nói.
“Dạ dạ dạ, nô tài biết sai rồi, là Nhâm cô nương lấy.” Tiểu thái giám nói. Trong cung, phục vụ chủ tử cũng rất khó khăn, bất quá trước mắt hắn biết khó phục vụ nhất đúng là Thanh Uyển công chúa và vị kia tuy không phải chủ tử nhưng so với chủ tử còn khó phục vụ hơn... Nhâm cô nương.
“Đây rốt cuộc là đồ chơi gì?” Thanh Uyển hỏi.
“Đây là... đây là con chó nhỏ trong cung Thục phi nương nương, Nhâm cô nương thích, Hoàng thượng liền cho Nhâm cô nương.” Tiểu thái giám nói.
“Ách .... ngươi nói Nhâm Quân Tử đoạt ... chó của Thục phi?” Thanh Uyển hỏi, hình như không thể tin.
“Hồi công chúa, Nhâm cô nương không phải là giành, là Nhâm cô nương nói con chó này đáng yêu, Hoàng thượng sai người ôm đi.” Thái giám nói, đâu chỉ là chó? Nhâm cô nương này ngay cả Hoàng thượng cũng đoạt.
Doãn Thiên Lương nghe hai người đối thoại rất muốn cười ngay, xem ra Thanh Uyển cùng Nhâm quân tử này có cừu oán không nhỏ, bất quá bây giờ hứng thú của nàng đối với Nhâm Quân Tử càng ngày càng lớn, nàng ta sẽ đem chó biến thành giống gấu mèo, lại còn gọi nó là “Cổn cổn” ... cùng một dạng thân phận khả nghi như mình.
“Ôm đi ôm đi, rất tốt, chó biến thành hình dạng gì.” Thanh Uyển có chút ghét phất tay một cái. Bọn thái giám bận rộn tới ôm con chó, ai biết con chó này không biết làm sao lại cảm thấy Doãn Thiên Lương là xương cốt, cắn quần của nàng không chịu nhả. Bọn thái giám muốn dùng sức lại sợ hỏng quần Quận chúa, nếu không dùng sức lại sợ Thanh Uyển tức giận, đang vò đầu bứt tai buồn bực, chỉ thấy Doãn Thiên Lương khom lưng ôm lấy nó: “Ta đưa nó trở về cho Nhâm cô nương, vừa đúng cảm ơn ân cứu mạng của Nhâm cô nương mấy ngày trước đó, xin phiền công công dẫn đường.”
Tiểu thái giám giống như được đặc xá, bận rộn dẫn nàng đi.
Tiểu thái giám mang theo nàng bảy rẽ tám quẹo đi tới, cho đến một cung điện, con chó con vào đến điện này giống như là về nhà, từ trong ngực Doãn Thiên Lương nhảy xuống, phe phâtr cái đuôi chạy vào trong phòng. Doãn Thiên Lương nhìn cung điện này... ai, không giống những cung điện khác nàng đã gặp, trang nghiệm và thanh khiết, nhưng lại có một hương vị ở nhà.
“A...!! Cổn cổn thối, ngươi còn có mặt mũi trở lại, nhìn chuyện tốt ngươi làm một chút.” Tiếng một cô gái gầm thét.
Doãn Thiên Lương không tự chủ giật giật khóe miệng, tình cách này nàng thích.
Bên trong, không biết tiểu thái giám nói gì, lập tức một cô gái trẻ tuổi từ trong phòng đi ra, trên y phục trắng từng khối từng khối đen, chéo quần bị Cổn cổn cắn, coi như nửa kéo nửa cắn đi về phía trước, dường như Cổn cổn rất hưởng thụ loại di chuyển này.
“Nhâm cô nương, cô mạnh khỏe.” Doãn Thiên Lương lập tức nói, so sánh với vài ngày trước, trên mặt Nhâm cô nương có nhiều hơn chút mong mỏi.
“Thì ra cô tên là Doãn Thiên Lương, cô tới cảm ơn tôi? Tạ ơn thế nào?” Nhậm Quân tử hỏi.
“Cái này, tôi không biết Nhâm cô nương cần gì, nếu như Nhâm cô nương có yêu cầu gì cứ việc nói, cho dù để cho tôi đi lấy một núi gấu trúc, tôi cũng sẽ cố gắng đi tìm.” Doãn Thiên Lương nói. Núi và gấu trúc, nếu là người giống nàng thì nghe sẽ hiểu được đi?
Quả nhiên, Nhâm Quân tử sửng sốt, sau đó phân phó thái giám ôm Cổn cổn đi tắm rửa. Bọn thái giám ôm con chó đem đi, trong điện lớn như thế chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Hai mặt nhìn nhau một phút.
Nhâm Quân tử lên tiếng: “Thiên Vương Cái Địa Hổ.”
Doãn Thiên Lương sửng sốt hai giây sau đó cười ha ha, chỉ vào Nhâm Quân tử nói: “Chị gái, cô cũng không có lấy một điểm mới mẻ, đó cũng quá cũ rồi.”
“Đại chấn cao cương, nhất phái Tây Sơn thiên cổ tú.” Nhâm Quân Tử nói.
“Cửa hướng biển rộng, ba hợp sông vạn năm lưu.” Doãn Thiên Lương nói, vẫn cười, không có biện pháp, từ trong miệng một cô gái cổ trang khuôn mẫu nghe được “Thiên Vương Cái Đại Hổ” bây giờ quá buồn cười.
“Có cần cười như vậy sao, em gái nhỏ.” Nhâm Quân Tử bĩu môi, thật vất vả gặp được người cùng một đường, đứa nhỏ này còn cược đến không có tim có phổi.
“Buồn cười, Nhâm cô nương.” Doãn Thiên Lương nói.
“Mạng cô thật tốt, lại là quận chúa, cô đã là quận chúa, lại thiếu tôi một cái nhân tình, vậy cô giúp tôi một chuyện đi, coi như là thanh toán xong.” Nhâm Quân Tử nói.
“Gấp cái gì? Bất quá, tôi nói trước tiên là nói về phía trước, tôi đây là cái quận chúa giả bộ ngây ngô, chuyện khó khăn sợ rằng không giúp được.” Doãn Thiên Lương nói.
“Mang ta ra cung đi, cái địa phương quỷ quái này, thật mẹ nó làm cho người ta buồn bực.” Nhâm Quân Tử nói.
... Thật con mẹ nó... Giọng quê hương nghe nhiều nên thuộc a....
“Cô ... Không phải là phi tử của Hoàng đế sao?” Doãn Thiên Lương hỏi, thái giám nói cô ta là Giai phi.
“Phi con cá.” Nhâm Quân tử nói. Năng lực của cái tên Doãn Liệt kia có vẫn đề.
Doãn Thiên Lương tiếp tục cười, cười đủ rồi thấy Nhâm Quân Tử nhìn mình giống như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.