Chương 99
Đông Ly Cúc Ẩn
09/03/2016
“Oh a, có chuyện muốn nói phải hay không?” Trở về phòng Lục Quân Tắc hỏi.
“Có.” Doãn Thiên Lương nói.
“A? Chuyện gì thế? Có phải mẹ nói gì hay không?” Nha hoàn dâng trà, Lục Quân Tắc đang cầm nắp chọc chọc ly trà.
“Mẹ không nói gì, là tôi muốn nói, chúng ta viên phòng sinh đứa bé.” Doãn Thiên Lương nói.
Động tác của Lục Quân Tắc đình chỉ, ngẩng đầu nhìn nàng: “Oh a, nàng ...” vẻ mặt này giống như muốn nói Doãn Thiên Lương là người ngu ngốc.
“Thế nào?” Doãn Thiên Lương nhíu long mày, ý gì thế ? Đây là nàng bị cự tuyệt rồi hả?
“Oh a, làm sao nàng lại nhớ tới chuyện này? Thật sự cảm thấy vi phu không về được?” Lục Quân Tắc nói.
“Anh cũng nói, lấy phòng ngừa vạn nhất a. Tôi tin anh sẽ trở lại, nhưng vạn nhất sau đó không trở về thì trong nhà chỉ còn mẹ và tôi hai người, ngày sau cũng không có cái trông cậy vào.” Doãn Thiên Lương nói.
Lục Quân Tắc tiếp tục động tác vừa rồi, chậm rãi uống trà, cứ như vậy yên lặng không nói chuyện.
Doãn Thiên Lương ở dưới gầm bàn nắm chặt quả đấm, tảng đá chết vào lúc này còn giả bộ làm người đứng đắn gì? Mấy ngày trước đùa giớn nàng đi đâu rồi?
“Rốt cuộc như thế nào, nói câu a.” Doãn Thiên Lương nói.
“Vi phu suy nghĩ một chút.” Lục Quân Tắc nói.
Suy tính con ... a. Khi không cho ăn thì liếc mắt nhìn mơ ước, chủ động cho hắn ăn còn bày đặt cái tính tình này, lôi thỏa thuận ngầm ra cho hết dung.
Doãn Thiên Lương âm thầm mắng tốn hơi thừa lời, không sợ chút nữa anh lại lôi kéo, dù sao tôi cũng không sợ.
“Vậy anh suy nghĩ nhanh lên một chút. Tôi ngủ trước.” Doãn Thiên Lương nói.
Bò lại lên giường, thật ra thì cũng không ngủ được, cảm giác trong lòng tựa như cũng đè ép cái gì.
Một đêm này Lục Quân Tắc không còn ôm nàng cũng không cầm tay nàng, hơn nữa lần đầu tiên cho nàng một bóng lưng, Doãn Thiên Lương hận đến nghiến răng.
Hôm sau Doãn Thiên Lương mở mắt trời vẫn còn chưa sáng, Lục Quân Tắc kia vẫn cho nàng một bóng lưng. Đợi đến ngoài cửa sổ có chút sang Lục Quân Tắc đứng dậy, ngồi dậy thấy nàng trừng tròng mắt nhìn mình.
“Hôm nay sao dậy sớm vậy, Oh a?” Lục Quân Tắc thong thả ung dung mặc vào áo khoác.
“Anh suy tính như thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Chưa có suy nghĩ kỹ càng.” Lục Quân Tắc xuống giường cầm kiếm đi ra cửa luyện công buổi sáng.
Còn dư lại Doãn Thiên Lương ôm chăn cắn.
Ở trên giường lăn qua lăn lại bên ngoài trời sáng thêm chút, Doãn Thiên Lương rời giường, rửa mặt xong thì Hương Châu trang điểm cho nàng, Tiểu Đào đang cầm hộp trang sức đeo tay xin nàng chọn, gạt bỏ, loại trừ ... Hộp nhỏ thông dụng, cầm trong chốc lát Doãn Thiên Lương từ dưới đáy hộp lấy ra túi hương mẹ chồng cho ... hai cái.
Thật là phong thủy luân chuyển, trước một đoạn thời gian nàng còn cười đá cẩm thạch, đoán chừng lúc này lại bị hòn đá kia cười chết.
Cười chết thì cười chết đi, đây cũng là phòng ngừa vạn nhất. Vạn nhất thành quả phụ thật, hai người quả phụ già các nàng còn có đứa bé để dựa vào.
Hai cái thúi hương tản ra mùi thơm nhàn nhạt, đoán chừng đá cẩm thạch bây giờ sẽ nhảy cảm với túi hương, cho nên lần này không thể trực tiếp để vào trong tay anh ta rồi. Vậy làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một chút ...
Biện pháp trực tiếp nhất là cho vào cơm anh ta ăn, không biết vật này có mùi vị gì, trong tiểu thuyết võ hiệp bảo bối thần kỳ như vậy rốt cụ nàng có thể thấy chân thật. Bất quá, phải đợi buổi tối, một lát nữa tảng đá còn muốn trở về đây.
Tâm tình Doãn Thiên Lương phức tạp vẫn chờ đến buổi tối, đem hai túi hương mở ra vẩy vào dưới giường sau đó kéo màn lên, lại vẩy chút hương liệu khác tới che giấu mùi.
Doãn Thiên Lương làm chuyện xấu ôm tâm tình hưng phấn đi ăn cơm tối, thỉnh thoảng còn liếc trộm Lục Quân Tắc một cái, trước mắt hiện ra người kia lần trước khuôn mặt đỏ bừng bừng, môi nhỏ đỏ thắm mê ly và đôi mắt nhỏ thong minh, thật là sống động a.
“Lương nhi à, tại sao con cứ nhìn Quân Tắc? Làm sao vậy?” Quận vương phi hỏi.
“A? A, con cảm thấy sắc mặt Quận vương hôm nay không tốt lắm, muốn hỏi một chút có phải có chuyện gì hay không?” Doãn Thiên Lương nói.
“Ừ, có thể là hai ngày nay mệt nhọc.” Quận vương phi nói.
Khóe miệng Doãn Thiên Lương ở sau chén cơm khẽ nhếch lên, mẹ chồng, ngài có thể không đùa giỡn con được không?
Ăn cơm xong Doãn Thiên Lương nói đi ngâm suối nước nóng, mày ngày nay da dẻ có chút không thoải mái.
Ngâm ở trong nước, Doãn Thiên Lương áp dụng “phương pháp khảo nghiệm trực tiếp” để do nhịp tim mình, siêu tốc. Quả nhiên làm chuyện xấu hormone sẽ bài tiết ra nhiều hơn so với bình thường.
Không biết một lát nữa trở về tảng đá có phải hay không lại biến thành tảng đá nóng chảy?
“Có.” Doãn Thiên Lương nói.
“A? Chuyện gì thế? Có phải mẹ nói gì hay không?” Nha hoàn dâng trà, Lục Quân Tắc đang cầm nắp chọc chọc ly trà.
“Mẹ không nói gì, là tôi muốn nói, chúng ta viên phòng sinh đứa bé.” Doãn Thiên Lương nói.
Động tác của Lục Quân Tắc đình chỉ, ngẩng đầu nhìn nàng: “Oh a, nàng ...” vẻ mặt này giống như muốn nói Doãn Thiên Lương là người ngu ngốc.
“Thế nào?” Doãn Thiên Lương nhíu long mày, ý gì thế ? Đây là nàng bị cự tuyệt rồi hả?
“Oh a, làm sao nàng lại nhớ tới chuyện này? Thật sự cảm thấy vi phu không về được?” Lục Quân Tắc nói.
“Anh cũng nói, lấy phòng ngừa vạn nhất a. Tôi tin anh sẽ trở lại, nhưng vạn nhất sau đó không trở về thì trong nhà chỉ còn mẹ và tôi hai người, ngày sau cũng không có cái trông cậy vào.” Doãn Thiên Lương nói.
Lục Quân Tắc tiếp tục động tác vừa rồi, chậm rãi uống trà, cứ như vậy yên lặng không nói chuyện.
Doãn Thiên Lương ở dưới gầm bàn nắm chặt quả đấm, tảng đá chết vào lúc này còn giả bộ làm người đứng đắn gì? Mấy ngày trước đùa giớn nàng đi đâu rồi?
“Rốt cuộc như thế nào, nói câu a.” Doãn Thiên Lương nói.
“Vi phu suy nghĩ một chút.” Lục Quân Tắc nói.
Suy tính con ... a. Khi không cho ăn thì liếc mắt nhìn mơ ước, chủ động cho hắn ăn còn bày đặt cái tính tình này, lôi thỏa thuận ngầm ra cho hết dung.
Doãn Thiên Lương âm thầm mắng tốn hơi thừa lời, không sợ chút nữa anh lại lôi kéo, dù sao tôi cũng không sợ.
“Vậy anh suy nghĩ nhanh lên một chút. Tôi ngủ trước.” Doãn Thiên Lương nói.
Bò lại lên giường, thật ra thì cũng không ngủ được, cảm giác trong lòng tựa như cũng đè ép cái gì.
Một đêm này Lục Quân Tắc không còn ôm nàng cũng không cầm tay nàng, hơn nữa lần đầu tiên cho nàng một bóng lưng, Doãn Thiên Lương hận đến nghiến răng.
Hôm sau Doãn Thiên Lương mở mắt trời vẫn còn chưa sáng, Lục Quân Tắc kia vẫn cho nàng một bóng lưng. Đợi đến ngoài cửa sổ có chút sang Lục Quân Tắc đứng dậy, ngồi dậy thấy nàng trừng tròng mắt nhìn mình.
“Hôm nay sao dậy sớm vậy, Oh a?” Lục Quân Tắc thong thả ung dung mặc vào áo khoác.
“Anh suy tính như thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Chưa có suy nghĩ kỹ càng.” Lục Quân Tắc xuống giường cầm kiếm đi ra cửa luyện công buổi sáng.
Còn dư lại Doãn Thiên Lương ôm chăn cắn.
Ở trên giường lăn qua lăn lại bên ngoài trời sáng thêm chút, Doãn Thiên Lương rời giường, rửa mặt xong thì Hương Châu trang điểm cho nàng, Tiểu Đào đang cầm hộp trang sức đeo tay xin nàng chọn, gạt bỏ, loại trừ ... Hộp nhỏ thông dụng, cầm trong chốc lát Doãn Thiên Lương từ dưới đáy hộp lấy ra túi hương mẹ chồng cho ... hai cái.
Thật là phong thủy luân chuyển, trước một đoạn thời gian nàng còn cười đá cẩm thạch, đoán chừng lúc này lại bị hòn đá kia cười chết.
Cười chết thì cười chết đi, đây cũng là phòng ngừa vạn nhất. Vạn nhất thành quả phụ thật, hai người quả phụ già các nàng còn có đứa bé để dựa vào.
Hai cái thúi hương tản ra mùi thơm nhàn nhạt, đoán chừng đá cẩm thạch bây giờ sẽ nhảy cảm với túi hương, cho nên lần này không thể trực tiếp để vào trong tay anh ta rồi. Vậy làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một chút ...
Biện pháp trực tiếp nhất là cho vào cơm anh ta ăn, không biết vật này có mùi vị gì, trong tiểu thuyết võ hiệp bảo bối thần kỳ như vậy rốt cụ nàng có thể thấy chân thật. Bất quá, phải đợi buổi tối, một lát nữa tảng đá còn muốn trở về đây.
Tâm tình Doãn Thiên Lương phức tạp vẫn chờ đến buổi tối, đem hai túi hương mở ra vẩy vào dưới giường sau đó kéo màn lên, lại vẩy chút hương liệu khác tới che giấu mùi.
Doãn Thiên Lương làm chuyện xấu ôm tâm tình hưng phấn đi ăn cơm tối, thỉnh thoảng còn liếc trộm Lục Quân Tắc một cái, trước mắt hiện ra người kia lần trước khuôn mặt đỏ bừng bừng, môi nhỏ đỏ thắm mê ly và đôi mắt nhỏ thong minh, thật là sống động a.
“Lương nhi à, tại sao con cứ nhìn Quân Tắc? Làm sao vậy?” Quận vương phi hỏi.
“A? A, con cảm thấy sắc mặt Quận vương hôm nay không tốt lắm, muốn hỏi một chút có phải có chuyện gì hay không?” Doãn Thiên Lương nói.
“Ừ, có thể là hai ngày nay mệt nhọc.” Quận vương phi nói.
Khóe miệng Doãn Thiên Lương ở sau chén cơm khẽ nhếch lên, mẹ chồng, ngài có thể không đùa giỡn con được không?
Ăn cơm xong Doãn Thiên Lương nói đi ngâm suối nước nóng, mày ngày nay da dẻ có chút không thoải mái.
Ngâm ở trong nước, Doãn Thiên Lương áp dụng “phương pháp khảo nghiệm trực tiếp” để do nhịp tim mình, siêu tốc. Quả nhiên làm chuyện xấu hormone sẽ bài tiết ra nhiều hơn so với bình thường.
Không biết một lát nữa trở về tảng đá có phải hay không lại biến thành tảng đá nóng chảy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.