Thứ Nữ

Chương 170: chương 170

Bất Du Vịnh Tiểu Ngư

29/10/2013

Quả nhiên không lâu sau khi vương gia hồi phủ, không đợi Lãnh Hoa Đình xuất phát, ông liền dẫn vương phi đi du sơn ngoạn thủy, cái này làm cho Cẩm Nương cực kỳ hâm mộ, lôi kéo Lãnh Hoa Đình liền nói đâu đâu một hồi: “Tướng công, sau khi chàng đánh giặc trở về, chúng ta cũng phải đi ra ngoài du lịch, ta cũng phải giống như mẫu phi, đi ra ngoài chơi, ta không muốn mỗi ngày bị nhốt ở sâu trong đại viện, như chim trong lồng, ta muốn đi đến thảo nguyên lớn xem ngựa, cưỡi lạc đà trong sa mạc, muốn đi đến biển cả xem thủy triều, đi lên núi tuyết xem tuyết liên nở rộ…”

Lãnh Hoa Đình bất đắc dĩ lại sủng nịnh ôm nàng vào trong ngực, từng câu từng câu đáp lời, nắm cái mũi nhỏ của nàng, trong lòng có chút chua xót, từ sau khi Cẩm Nương gả cho hắn, quả thực chưa từng thảnh thơi, mà nay chính mình lại phải xa nàng xuất chinh, nàng ở nhà mấy tháng tất nhiên lại là lo lắng nhớ nhung cùng dày vò…

Dù không muốn như thế nào, Lãnh Hoa Đình vẫn phải xuất phát, ngày đó, Cẩm Nương tự mình tiễn đến ngoài cửa thành, nhìn thấy tư thế rất oai hung hiên ngang của trượng phu, một thân bạch ngân chiến bào ngồi thẳng trên ngựa, ánh mặt trời như ngọc chiếu vào trên người hắn, chiếu lên khiến hắn càng phong thần tuấn lãng, nhìn vẻ mặt hào hùng của hắn làm cho Cẩm Nương lập tức minh bạch, tướng công như vậy, mới là chân thật nhất, xinh đẹp nhất, nam nhân, luôn phải lộ vẻ kiên cường cùng bá đạo, lại lúc làm việc cho quốc gia, mới có thể khiến cho người chú mục nhất, thực khiến cho người khác đi vào trong khung luôn.

Lúc trên đường về, tân hoàng đuổi theo mời Cẩm Nương đến bên cạnh, mỉm cười hỏi: “Thật là không nỡ?”

“Có bỏ mới có được, đây là chí hướng của tướng công, thần phụ đương nhiên là muốn ủng hộ.” Cẩm Nương mỉm cười trả lời.

Tân hoàng vui mừng gật đầu nói: “Ngươi luôn luôn chưa bao giờ làm cho trẫm thất vọng, ngươi vẫn đặc biệt như vậy, cứ giữ như vậy là tốt rồi, đừng thay đổi.”

Cẩm Nương nghe vậy khẽ giật mình, lập tức đã minh bạch ý tứ của hoàng thượng, nàng có chút khẽ khom người, cười nói: “Đương nhiên là sẽ không thay đổi, hi vọng hoàng thượng cũng vĩnh viễn bảo trì hào tình tráng chí (lý tưởng hào hùng) như hôm nay, đừng thay đổi, tương lai, việc mở mang bờ cõi cũng không phải việc khó, thần phụ tin tưởng, ngài nhất định sẽ trở thành thánh quân một đời.”

Tân hoàng nghe thế cười ha ha, đôi mắt ngưng đọng sâu sắc, tối đen như mực, sau khi cười, cũng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dùng thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe được nói: “Chỉ mong có kiếp sau, ta sẽ sớm một chút gặp được nàng.”

Cẩm Nương nghe không rõ ràng, vô ý thức mà hỏi: “Hoàng thượng ngài nói cái gì?”

Hoàng thượng hoàn hồn, vừa cười nhạt vừa nói: “Trẫm nói, ngươi chừng nào thì sinh nữ nhi ah, thái tử thế nhưng phải đính ước với cô dâu nhỏ đó, ngày đó Kiền nhi đúng là chính miệng thỉnh cầu với ngươi, ngươi cũng không thể đổi ý, tổn thương tâm của tiểu hài tử cũng không hay đâu.”

Cẩm Nương nghe vậy sửng sốt, tại sao lại là lời này nha, chính mình ở đâu mà đáp ứng hoàng thái tử, hơn nữa, một người ở nhà, như thế nào sinh con, nghĩ đến đây, nhớ nhung liền bắt đầu nhiều hơn, gió xuân còn chưa có thổi qua, đã bắt đầu sinh trưởng tốt rồi, ánh mắt liền có chút ảm đạm.

Tân hoàng khinh thường nhìn nàng một cái nói: “Người còn chưa đi xa đâu, mà đã muốn khóc, ngươi có xấu hổ hay không vậy?”

“Không xấu hổ, nhớ tướng công nhà mình, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, xấu hổ cái gì?” Cẩm Nương trề môi, lẽ thẳng khí hùng (có lý thì không sợ) nói.

Tân hoàng nghe vậy ánh mắt có phần hoảng hốt, sâu sắc đưa mắt liếc nhìn nàng nói: “Đúng thế, là tướng công của nhà ngươi, cũng không quăng đi được, ai cũng biết rõ, ngươi không cần lớn tiếng tuyên cáo như vậy.”

Mặt Cẩm Nương lúc này mới có chút hơi xấu hổ, nhưng lại cười hì hì đụng đụng về phía trước, nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, ngài nói, Lạc Hà quận chúa lúc nào có thể đem tiểu tử Thanh Dục kia thu phục ah, ta nhìn cũng gấp đây này.”

Hoàng thượng nghe xong không khỏi gõ đầu của nàng nói: “Trong lòng ngươi nghĩ cái vớ vản gì vậy, nếu gấp, vậy ngươi đi làm bà mai đi, ngươi không phải cùng Lạc Hà quan hệ rất tốt sao?”

Cẩm Nương nghe xong miệng lập tức méo xệch, đứng thẳng người nói: “Được rồi, ta sẽ đi theo nói chuyện với tiểu tử lười biếng kia, hắn đảm bảo cũng nôn nóng giống như ta, không có việc gì liền rống hai tiếng với ta, ta mới không làm cho người ngại đâu rồi, hơn nữa, tướng công nhà ta không thích ta cùng hắn nhiều lời, vẫn là cẩn thận một chút mới tốt, tránh cho hắn trở về trị tội ta.”

Hoàng thượng nhìn Cẩm Nương ở trước mặt mình lộ ra tư thái tiểu nữ nhi, cảm thấy có chút không thật, thực sự rất vui mừng, dù sao nàng không có bất hòa với mình, hai người dùng hình thức như vậy ở chung một chỗ, vừa tự nhiên vừa thích ý vô cùng.

Mọi thứ cưỡng cầu không được, coi như mình hiện tại quý vì đế vương thì như thế nào, đồ vật không thuộc về mình, chính là không thuộc về, dù muốn như thế nào, cũng là phí công, vẫn là cứ như vậy đi, chỉ cần có thể thường xuyên gặp nàng, cũng là chuyện tốt.

Lãnh Thanh Dục lúc này đây vốn là cũng mãnh liệt yêu cầu muốn ra tiền tuyến, lại bị Dụ Thân vương ngăn cản, Dụ Thân vương nói với hoàng thượng, nhi tử của mình như vậy, lại chưa có kết hôn, ngay cả cháu trai cũng không có, cũng không thể để cho hắn đi đến nơi nguy hiểm, tân hoàng kỳ thật cũng minh bạch ý tứ của Dụ Thân vương.

Hắn không muốn để cho Lãnh Thanh Dục cùng Lãnh Hoa Đình quá thân cận, càng không được đi lại quá gần với Giản Thân vương phủ, khúc mắc của Lãnh Thanh Dục kia liền càng ngày càng không giải quyết được, hôm nay Lãnh Hoa Đình tuy là đi ra tiền tuyến, Tôn Cẩm Nương ở nhà một mình, nhưng trượng phu không ở nhà, người khác ngược lại đi Giản Thân vương phủ bái phỏng không tốt lắm, như vậy, ngược lại có thể sớm chặt đứt tưởng niệm trong lòng Lãnh Thanh Dục.

Lãnh Thanh Dục ngồi trên lưng ngựa, nhìn đại quân đi xa, trong mắt lộ ra ánh mắt hâm mộ, hắn cũng là nam nhi ngời ngời, đương nhiên cũng có chí hướng cùng khát vọng, ra sức vì nước, trên chiến trường, dốc nhiệt huyết, đó là chuyện cỡ nào tùy tiện cùng dũng cảm, chỉ tiếc, phụ thân không chịu, hắn liền không thể đầu hàng, chỉ có thể hâm mộ thôi.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Cẩm Nương cùng tân hoàng nói cười vui vẻ, ánh mắt hắn hơi ảm đảm, trong nội tâm hơi có chút cấp bách, Lãnh Hoa Đình có lẽ không phát hiện, nhưng hắn là có cảm giác, cảm tình của hoàng thượng đối với Cẩm Nương không giống bình thường, có lẽ là đồng bệnh tương liên, cho nên mới càng mẫn cảm, hôm nay thấy hoàng thượng cùng Cẩm Nương nói chuyện vui vẻ, trong lòng của hắn liền có chút ít sợ hãi, tính tình của Cẩm Nương như thế nào hắn rất rõ ràng, về mặt tình cảm rất là trì độn, nhưng lại vô cùng kiên trinh can trường, nếu như hoàng thượng trong lúc Lãnh Hoa Đình rời đi muốn đánh mấy chủ ý gì đó…

Hắn không khỏi đánh ngựa đuổi đến trước, thi lễ với hoàng thượng một cái nói: “Hoàng thượng, bên ngoài gió rất lớn, sớm hồi thành đi.”

Hoàng thượng nghe vậy liền giật mình, hơi nhướng lông mày liếc nhìn Lãnh Thanh Dục, Lãnh Thanh Dục lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười sáng rỡ với hắn, nịnh nọt nói: “Thần đói bụng rồi, muốn đến chỗ bệ hạ ăn chực một bữa, thưởng thức bữa cơm, đồ ăn của ngài là ngự thiện phòng ah, thiên hạ không có chỗ có thể so sánh được.”

Hoàng thượng liền giận liếc hắn, lắc đầu nói: “Bên ngoài xác thực gió lớn, ngươi cũng sớm hồi phủ đi thôi, nếu không, để cho Thanh Dục tiễn ngươi một đoạn đường?” Nói xong, liền mở trừng hai mắt, trong mắt chứa một tia ranh mãnh.

Cẩm Nương hiểu được, gật đầu nói: “Vậy làm phiền thế tử rồi.”

Lãnh Thanh Dục nghe vậy ngơ ngẩn, mặt đều nghẹn đỏ lên, từ trong lòng nói, hắn đương nhiên là rất muốn đưa Cẩm Nương về nhà, thế nhưng mà, gần đây Cẩm Nương cũng không biết phát điên cái gì, vừa thấy hắn là muốn tác đôi cho hắn cùng Lạc Hà, thất thất bát bát, nói một đống lớn, tổng kết ra được một ý tứ, là muốn hắn sớm kết hôn cùng Lạc Hà, cái này khiến cho hắn trong lòng cực kỳ bực bội.



Hôm nay Cẩm Nương đều đã mở miệng, không đi ngược lại lộ ra dấu vết, đành phải thả người xuống ngựa, ở bên cạnh Cẩm Nương, cúi người hành lễ nói: “Thế tẩu, mời lên xe ngựa.” Nói xong, chính mình ở bên cạnh xe dắt ngựa đi về phía Giản Thân vương phủ.

Cẩm Nương ha ha cười, từ biệt hoàng thượng, đi đến bên cạnh xe ngựa, nhưng lại ngẩng đầu nói với Lãnh Thanh Dục: “Ngày nào đó ta lại dạy ngươi một bài hát được không?”

Lãnh Thanh Dục nghe vậy ngơ ngẩn, khó hiểu mà nhìn Cẩm Nương, trong đôi mắt tĩnh mịch xẹt qua tia sáng, “Bài hát gì?” Thanh âm hơi có chút phiêu, ngay cả chính hắn cũng không có chú ý tới bức thiết cùng kích động trong nội tâm.

“Đoàn tụ sum vầy, rất êm tai đó, ngươi nếu thổi (thổi tiêu) cho Lạc Hà nghe, nàng nhất định sẽ cao hứng chết đi.” Cẩm Nương cong mắt cười, nói xong nhấc váy lên, vừa đi vừa nói chuyện.

Mặt Lãnh Thanh Dục liền lập tức suy sụp, quả nhiên nàng vẫn muốn nói đến chuyện này, nhưng mà cho nàng xem khuôn không tốt, liền chỉ “A” một tiếng, dắt ngựa, hứng thú thiếu thiếu tiếp tục đi, bước chân cũng lớn hơn rất nhiều.

Cẩm Nương nhưng lại đứng bất động, biến ảo thuật xuất ra một ống sáo nhỏ, đặt ở bên miệng thổi, kiếp trước Cẩm Nương ưa thích tự mình làm ống sáo nhỏ, kỹ thuật thổi tuy không tốt, nhưng thổi một tiểu khúc vẫn có thể thổi được.

Tiếng sáo trong trẻo thong dong, vang lên ở vùng ngoại ô trống trải, khúc nhạc du dương vui sướng, uyển chuyển kiều diễm, kể câu chuyện về một đôi yêu nhau sau khi trải qua gian khổ, khổ tẫn cam lai, hạnh phúc sống chung một chỗ.

Thân thể Lãnh Thanh Dục cứng đờ, giật mình ở nguyên tại chỗ không nâng nổi bước chân, trong nội tâm liền như một cái lọ mùi vị hỗn tạp, ngũ vị tạp trần, ngọt bùi cay đắng mặn toàn bộ có được, hắn đa nghĩ, hắn cùng với nàng chính là nam nữ nhân vật chính trong khúc nhạc, cuối cùng có thể đi đến điểm cuối, nhưng mà… Gặp nhau chính là sai lầm, gặp lại càng là sai, sai đến bây giờ chính là kết, cả đời này đều không thể giải kết.

Hắn biết rõ tâm ý của nàng là tốt, hắn biết rõ nàng là muốn hắn có thể hạnh phúc, nhưng mà, chuyện tình cảm, không phải nói sáng tỏ được, nói được rõ ràng được, có khi, chỉ cần một cái nhìn, một cái nhìn chính là cả đời, nhìn lại, liền mặc dù người là hắn, cả vườn hoa, trong mắt cũng chỉ có một người kia, rất khó thay đổi.

Nàng dĩ nhiên là muốn chính mình học khúc nhạc như vậy, ha ha, nha đầu ngốc, đây là đang lấy đao đâm vào lòng của hắn, tại phương diện âm luật hắn rất có thiên phú, rất nhiều khúc nghe một lần liền nhớ, nhưng mà, hắn thề, cả đời này, hắn cũng sẽ không thổi khúc nhạc này.

Cẩm Nương kết thúc một khúc nhạc, lại thấy thân thể người phía trước cứng đờ như tấm ván gỗ, không có bất kỳ hồi âm, nàng thở dài một tiếng, đem cây sáo cất vào ống tay áo, yên lặng mà tiếp tục đi lên phía trước, nàng không cách nào nói với hắn cái gì nữa, có chút cảm tình, không thể hồi báo, vậy cũng chỉ có thể giả vờ không biết, nàng đã tận lực rồi, nhưng không hữu dụng, liền chỉ có thể rời xa, chỉ mong thời gian sẽ gột sạch hết thảy đau đớn, nhất là trong lúc nàng vô tình gây tổn thương.

Lãnh Thanh Dục yên lặng đem Cẩm Nương đưa về Giản Thân vương phủ, nhìn nàng xuống xe ngựa, tiến vào phủ, liền quay đầu ngựa đi.

Cẩm Nương ở phía sau cửa nhô đầu ra, thở dài, tự nhủ: “Lạc Hà a Lạc Hà, phải xem chính ngươi rồi, làm mai như vậy, ta không làm được.”

“Thế tẩu, ngươi cứ như vậy yêu thích ta sao? Mỗi bước đi đều nhớ đến tên của ta?” Lạc Hà đột nhiên từ trong sân đi tới, dọa Cẩm Nương nhảy dựng.

Cẩm Nương thấy nàng một thân áo hồng nhạt bó eo, khoác trên vai kiện bộ bối tử màu trắng, bên dưới là chiếc váy hồng nhạt, nổi bật lên dáng người xinh đẹp, người cũng lộ vẻ thanh thanh sảng sảng, rất xinh đẹp, không khỏi vô ý thức quay đầu lại nhìn ngoài cửa, người kia đã sớm cưỡi ngựa đi không thấy tung tích, ai, thật không biết hắn là nghĩ như thế nào đây, cô gái xinh đẹp như vậy không thích, không nên muốn chiếm cái không được, thật là tên ngốc.

“Ngươi đến khi nào vậy?” Gần đây Cẩm Nương cùng Lạc Hà quan hệ rất tốt, Lạc Hà cũng bởi vì lấy cớ Thượng Quan Mai nên thường đến Giản Thân vương phủ, hôm nay là thời gian Lãnh Hoa Đình xuất chinh, Cẩm Nương tất nhiên là muốn đi tiễn, vốn nghĩ Lạc Hà sẽ không tới, không ngờ, nàng đã chờ ở trong phòng rồi.

“Đến xem biểu tỷ a, nàng tâm tình rất sa sút.” Lạc Hà theo ánh mắt Cẩm Nương hướng ra phía ngoài nhìn lại, kết quả cái gì cũng không thấy, liền buông mắt xuống, thần sắc có chút ảm đạm nói.

Từ sau khi Lãnh Hoa Đường gặp chuyện không may, cảm xúc của Thượng Quan Mai có ngày nào không phải sa sút hay sao? Cẩm Nương từ ngày cùng Thượng Quan Mai đi đến đại lao về sau, vẫn vội vàng chuẩn bị vật dụng cho Lãnh Hoa Đình xuất môn, cho nên, không có quá chú ý đến Thượng Quan Mai, nhưng mà, Thượng Quan Mai ngày đó cũng đã nói, sau khi gặp mặt sẽ gặp hết hy vọng, vậy hẳn là sẽ thông suốt, người bên ngoài khuyên nhiều cũng vô dụng.

Thấy Cẩm Nương bát dĩ vi nhiên (không đồng tình, không cho là đúng), Lạc Hà thần bí giữ chặt tay Cẩm Nương nói: “Thế tẩu, vương phi hôm nay không ở trong phủ, ngươi lại là tân vương phi, ngươi nói xem có tính toán gì cho Giản Thân vương phủ này hay không?”

Cẩm Nương thấy nàng thần thần bí bí, bộ dáng rất kỳ quái, có chút không hiểu nghiêng đầu, suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ xem như vậy đi, nhưng nếu mẫu thân trở về, mẫu thân vẫn là làm chủ, ta hiểu được sự tình cũng không nhiều, đương nhiên muốn hỏi qua lão nhân mới tính toán.”

“Ah, nhưng mà, hiện tại vương phi không có ở trong phủ, ở đây ngươi lớn nhất rồi, đương nhiên là ngươi tính toán, thế tẩu nha.” Lạc Hà dắt Cẩm Nương liền đi đến viện Thượng Quan Mai ở, Cẩm Nương có chút bất đắc dĩ, không biết nàng đến tột cùng muốn nói điều gì.

“A Tốn ah, nàng có biết hay không, A Tốn hắn rất yêu thích biểu tỷ của ta nha.” Lạc Hà cũng không vòng vo, dựa vào bên tai Cẩm Nương nói.

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, ngừng bước chân nhìn Lạc Hà: “Nàng nói là… Lãnh Tốn hắn… Thích…”

Lạc Hà thấy sau lưng Cẩm Nương còn có Phong nhi cùng Song nhi hai người đi theo, gấp rút đưa tay che miệng Cẩm Nương, nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ không chịu, nàng nói một tràng cái gì liệt nữ không gả hai chồng, ta tức giận đến mức muốn cầm đồ đập vô đầu khai mở cho nàng, vì cái loại người này gìn giữ đáng giá sao?”

Cẩm Nương nghe xong đôi mắt trừng càng lớn, tư tưởng Lạc Hà thật đúng là khác biệt, rất cấp tiến a, tốt, là một cô gái tốt, lớn mật lại đanh đá, dám yêu dám hận a, nàng không khỏi lại nghĩ tới Lãnh Thanh Dục, trong đầu linh quang lóe lên, bám vào bên tai Lạc Hà nói: “Ngươi bản lãnh như vậy, như thế nào còn không có nuốt sống người kia, xuất ra bộ dáng dũng mãnh của ngươi, trực tiếp động phòng trước rồi sau đó tính đến hôn sự.”

Lạc Hà bị lời của Cẩm Nương làm cho khiếp sợ vô cùng, hai đám đỏ ửng lập tức hiện lên hai má, kinh ngạc nhìn Cẩm Nương cả buổi cũng nói không ra lời, nàng dù sao cũng chỉ là cô nương chưa xuất giá, chuyện như vậy nghĩ cũng không có nghĩ đến… Ý nghĩ của Cẩm Nương… Thật đúng là dọa người, thế nhưng mà, đối với tên dầu muối đều không vô kia giống như thật cũng chỉ có một chiêu như vậy thôi… Có lẽ ngẫm lại, chuyện này rất khả thi.

Lạc Hà nhất thời gục đầu, bị Cẩm Nương nói ngượng ngùng khó ngăn cản, lại giống như đang trầm tư, Cẩm Nương không khỏi nở nụ cười, nói như vậy nếu là nói cho nữ tử bên cạnh nghe, sợ là không chửi mình cũng sẽ hận mình, đây chính là chuyện tổn hại đến danh tiết người ta a, tuy rằng làm, Lãnh Thanh Dục nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng dưa hái non sẽ ngọt sao? Bất quá, thấy Lạc Hà thế nhưng lại tràn đầy tự tin, Lãnh Thanh Dục người cố chấp đến chết như vậy, chỉ có biện pháp như vậy mới tốt thôi.

Cẩm Nương cũng không làm ầm ĩ nàng, mặc kệ để chính nàng cân nhắc, nàng bất quá cũng chỉ là nói đùa, đừng nói tại thời đại lễ giáo sâm nghiêm, nếu như ở hiện đại, muốn nữ tử đến cường đối với nam tử… Cũng rất khó làm được, dù sao vẫn còn vấn đề lòng tự trọng.



“Chúng ta trước tiên giải quyết chuyện biểu tỷ đi, thế tẩu ngươi thật là xấu, thoáng cái lại chuyển đến trên người của ta.” Lạc Hà hơn nửa ngày mới ngượng ngùng hoàn hồn lại, hờn dỗi mà chuyển chủ đề.

“Vấn đề này không thể nóng vội, dù sao đại ca còn tại thế, ngươi lại muốn nàng liền tiếp nhận người khác, nhất định là rất khó đó, một hồi nữa rồi nói sau. Ừ, hôm nay A Tốn cũng đi biên quan, người không có ở đây… Đến mai ta viết cho A Tốn phong thư, hắn nếu là thật tâm thích đại tẩu, vậy hãy để cho hắn cách một khoảng thời gian thì viết cho đại tẩu phong thư, cũng không thể cắt đứt liên hệ, lâu ngày, đại tẩu cuối cùng sẽ thay đổi tâm ý, chao ôi, đúng là thời thanh xuân, vì cái loại người này tiêu hao, thật sự không đáng ah.”

Cẩm Nương thở dài, tiếp tục đi lên phía trước, cũng là khích lệ Lạc Hà nói.

Lạc Hà cũng cùng thở dài một hơi, tinh thần có chút không tập trung, đến trong viện của Thượng Quan Mai, chỉ thấy Thị Thư đúng lúc bê chậu nước đi ra, thấy Cẩm Nương đến, nhanh chóng đặt chậu xuống hành lễ với Cẩm Nương: “Nô tài thỉnh an vương phi.”

Cẩm Nương vội khoát khoát tay nói: “Vẫn cứ gọi ta là phu nhân, mẫu phi mới là vương phi trong phủ này, mẫu phi còn ở một ngày, ta cũng chỉ là phu nhân.”

Thị Thư nghe vậy sửng sốt, ngược lại liền minh bạch dụng ý của Cẩm Nương, nơi này là tiểu viện của đại phu nhân, đại phu nhân trước kia là thế tử phi, vốn vương phi vị hẳn là thuộc về đại phu nhân, nhưng mà thế sự biến hóa quá lớn, hôm nay đại gia đã ở tù, có còn mệnh đi ra hay không cũng không biết được, đại phu nhân ở đâu còn có thể có cái danh vương phi, nhị phu nhân đây là đang chú ý đến thể diện của đại phu nhân, không muốn làm tổn thương đại phu nhân.

“Vâng, nhị phu nhân.” Thị Thư lại cung kính hành lễ với Cẩm Nương.

Bà vú đang cho Linh nhi uống sữa, Thượng Quan Mai ngồi ở một bên làm quần áo mùa xuân cho Linh nhi, thấy Cẩm Nương đến, nhanh chóng đứng lên, cười nói: “Đệ muội hôm nay không phải là đi tiễn nhị đệ sao? Như thế nào rảnh rỗi đến nơi này của ta vậy.”

Cẩm Nương đi qua, tiếp nhận quần áo nhỏ trong tay nàng giũ ra xem: “Mọi người đi rồi, ta cũng không thể đứng lâu ở bên ngoài trúng gió a, nghĩ đến đã lâu không đến thăm đại tẩu, châm pháp của đại tẩu, càng ngày càng tinh xảo nha.”

Thượng Quan Mai cười mời Cẩm Nương ngồi, lại nói với Lạc Hà: “Ngươi nha, đừng có suốt ngày chạy loạn ở bên ngoài, dì hôm kia còn nói với ta, muốn tìm người tốt cho ngươi nha, đừng muốn lấy cái người không thuộc về ngươi, không đáng để như vậy.”

“Vậy ngươi cũng đồng dạng ah, không nên nghĩ đến người không đáng, thử nghĩ xem người đó thuộc về ngươi sao.” Lạc Hà lập tức lấy lời của nàng đáp trở lại nàng.

Thượng Quan Mai nghe xong liền trừng mắt nàng, không được tự nhiên nói với Cẩm Nương: “Nàng là tính tình trẻ con, đệ muội đừng nghe nàng nói lung tung.”

Cẩm Nương cười ngồi xuống, lại nói: “Ta ngược lại cảm thấy Lạc Hà nói không sai, đại tẩu còn trẻ, những cái kia không đáng giá làm người, là nên sớm quên đi mới tốt.”

Thượng Quan Mai nghe xong sắc mặt liền ảm đạm, lại nói với Cẩm Nương: “Các nàng đều nói kỹ thuật thêu của đệ muội rất tốt, không bằng giúp chị dâu ta thêu cành hoa mai trên quần áo của Linh nhi đi, y phục này ta muốn đợi lúc Linh nhi tròn nửa tuổi mặc, cũng không biết lớn nhỏ có phù hợp không.”

“Tốt, chỉ cần đại tẩu không chê là được, lại nói tiếp, Linh nhi từ lúc sinh ra đến hiện tại, còn chưa khỏe để xử lý qua tiệc rượu đâu, nếu không, đợi đến lúc Linh nhi nửa tuổi, chúng ta mời mấy bàn, trong phủ thêm náo nhiệt ah.” Cẩm Nương vừa cười vừa nói.

Thượng Quan Mai nghe xong thương tiếc liếc nhìn Linh nhi, thở dài nói: “Đứa nhỏ này rất nghe lời, sau khi thân thể tốt rồi, cũng không có ồn ào, tâm ý này của đệ muội, ta đương nhiên là đồng ý, chỉ là… Không biết cha nó khi đó có còn tại thế không…” Nói xong, thanh âm liền nghẹn ngào, cầm khăn lau nước mắt.

Cẩm Nương liền liếc nhìn Lạc Hà, Lạc Hà cũng rất bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, thật sự chính là như lời Cẩm Nương nói, bây giờ nói chuyện Lãnh Tốn, thật sự hơi sớm ah.

Lời nói phân hai đầu, lại nói đến bên kia, lại nói Lãnh Hoa Đình trải qua đường dài vội vàng đến biên quan, Tôn đại lão gia đã sớm ở bên ngoài U thành nghênh đón hắn rồi, mấy tháng qua đi, Tôn đại lão gia người già đi rất nhiều, trên mặt râu ria rất dài, thần sắc rất là tiều tụy, xem ra, ông trấn giữ rất cực khổ, nhưng mà, U thành vẫn một mực không thất thế, bảo vệ cánh cửa của Đại Cẩm, cũng bảo trụ hơn mười vạn dân chúng gia viên U thành.

Lãnh Hoa Đình từ rất xa thấy Tôn Tướng quân liền xuống ngựa, nhấc chân sải bước đi nhanh tới, vừa đến trước mặt Tôn Tướng quân liền quỳ xuống, “Nhạc phụ, ngài đã khổ cực rồi.”

Tôn Tướng quân liền vội vàng nâng hắn dậy, nhìn kỹ hai mắt hắn, không dừng được gật đầu, trên mặt mang ý cười nói: “Ân, không tệ, đứng lên đi, tiểu Đình quả nhiên là ngọc thụ lâm phong nha, Tứ cô nương của ta sợ là lại muốn đắc ý thêm một chút.”

Lãnh Hoa Đình lại không nghĩ tới đại lão gia sau khi nhìn thấy hắn câu đầu tiên lại nói như vậy, lòng tràn đầy lo lắng tại một câu nói này của đại lão gia đều tan biến, trong nội tâm cũng dâng lên một cỗ quý trọng từ trong đáy lòng, ở đây dưới điều kiện gian khổ, đại lão gia vẫn giữ được cá tính lạc quan cởi mở, cho nên, mới có thể giữ được U thành này, trải qua chiến tranh cùng giá lạnh.

“Nhưng mà, Tứ cô nương kia của ta cũng là nhân trung chi phượng đó, nàng cũng là nhân vật ngàn dặm mới tìm được một nha, ai nha, cháu ngoại của ta đâu rồi, lớn lên như thế nào rồi? Giống ngươi hay là giống Cẩm Nương, tốt nhất là giống ngươi nha, tương lai lại là một tiểu công tử mê chết người không đền mạng ah.” Đại lão gia kéo tay Lãnh Hoa Đình liền bắt đầu nói đâu đâu.

Lãnh Hoa Đình lúc này mới nhớ tới sau khi Cẩm Nương sinh Dương ca nhi, trở lại kinh thành thì đại lão gia đã tới biên quan rồi, hai ông cháu chưa từng gặp qua, trách không được sẽ hỏi như vậy.

Vốn cho là cha vợ và con rể sẽ là nước mắt rải đầy mặt gặp nhau trong bầu không khí hài hòa, đến trong trướng của đại lão gia, hai người lúc này mới vòng vo vào chính đề, Lãnh Hoa Đình lúc này đây dẫn mười vạn binh đến, Dụ Thân vương giữ chức quân sư ở phía sau đôn đốc lương thảo, sẽ đến muộn vài ngày.

Mà đại lão gia vốn còn không đến bốn vạn binh lực, có thể thấy được, mấy tháng trước chiến tranh thảm thiết đến cỡ nào, binh lực người Tây Lương kỳ thật cũng chưa đủ tám vạn, chỉ là binh lực của bọn họ cường hãn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tác chiến dũng mãnh, so với binh của Đại Cẩm có thể dùng một địch năm, cho nên, hiện tại mười vạn đại quân Đại Cẩm do Lãnh Hoa Đình lãnh binh tiếp viện, nhân số binh lực tuy mạnh hơn Tây Lương, nhưng sức chiến đấu lại rất khó mạnh bằng địch quân.

Lúc Đại lão gia nói tới chiến cuộc, mày rậm nhíu chặt, rất không thoải mái, nhưng Lãnh Hoa Đình lại tràn đầy tin tưởng, hắn rất cẩn thận hỏi đến thế cục hai bên, địch quân lĩnh quân cùng địa hình trú đóng của quân đội vân vân…

Đại lão gia từng cái từng cái giảng giải hơn nữa, thực sự đoán ra một ít ý đồ của Lãnh Hoa Đình: “Tiểu Đình, ngươi không phải là muốn muốn đánh lén chứ?”

“Xác thực như thế, nhạc phụ, chắc hẳn ngài cũng biết con đã từng huấn luyện qua một số tư binh, số quân đội kia rất giỏi tấn công cự ly ngắn, tất cả bọn hắn mỗi người đều có một tuyệt chiêu võ công riêng, thân thủ rất nhanh nhẹn, hơn nữa, Cẩm Nương còn cải tiến một loại bom cầm tay, lực công phá rất mạnh, lúc chúng con ở Giang Nam, đã từng chịu qua nỗi khổ của loại bom này, nhưng mà, Cẩm Nương cải tiến cái này so người Tây Lương dùng còn tốt hơn, uy lực càng lớn hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook