Chương 25
Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
23/10/2013
Trong nhà lão thái thái chủ tớ hai người đang cười nói, thì ngoài
phòng bỗng truyền đến một trận tiếng bước chân gấp rút, rồi lão gia đang xanh mặt, bước nhanh đến.
“Nhi tử thỉnh an mẫu thân.” Lão gia quỳ một gối xuống đất, hành lễ với lão thái thái.
“Ha hả, An nhi a, ngươi đã ăn cơm chưa? Mau mau đứng lên.” Lão thái thái cười nói.
Lão gia liền đứng lên, nhìn đồ ăn thịnh soạn trên bàn của lão thái thái một cái, trong lòng cũng an tâm một chút, tốt quá, đại phu đối với lão thái thái vẫn không dám quá phận.
Lão gia vén vạt áo lên, khom người đối với lão thái thái nói: “Mẫu thân, nhi tử còn không có dùng cơm.”
Lão thái thái nghe được rất ngạc nhiên, khẽ nâng đầu nhìn, “Thế Trân không có chuẩn bị cơm cho ngươi sao?”
Lão gia vừa nghe thấy lời này liền đen mặt, vén áo choàng lên ngồi xuống ở đối diện lão thái thái rồi nói: “Nhi tử đi xem Hiên ca nhi, đúng lúc Cẩm Nương nha đầu kia cũng ở đó, nên Tố Tâm giữ nhi tử ở lại cùng nhau dùng cơm, nói là đúng lúc có thể ôm Hiên ca nhi tới cho người nhìn một cái, sợ ngài nhớ tới Tôn Tử đó.”
Lời này lão thái thái thích nghe, nên nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy nửa điểm động tĩnh, không khỏi khẽ thất vọng, “Hiên ca nhi hôm nay mới đầy tháng, sáng mai mới sang tháng thôi, ôm tới đây hẳn là có thể, chỉ cần phủ thêm áo ấm là được.”
Đại lão gia thấy lão thái thái nói như thế, khóe miệng không khỏi câu ra nụ cười , “Nương, ta để cho Tố Tâm đem Hiên ca nhi ôm tới rồi, bọn họ ba mẹ con bọn họ còn đang đứng ở phòng ngoài chờ đó, nếu ngài sợ đông lạnh tôn tử của ngài, nên để cho các nàng mau vào đi!”
Lão thái thái vừa nghe thấy, đâu còn ngồi được nữa, bận rộn đối với Hồng Tụ nói, “Mau, mau, mau bảo Tố Tâm ôm Hiên ca nhi đi vào, chần chừ một hồi bị nhiễm gió lạnh sẽ không tốt, sáng mai mới ra tháng thôi.” Đôi mắt trông mong địa nhìn qua màn cửa, vì sợ lão gia cười nàng.
“Ha ha, lão thái thái, người nhìn xem, là ai tới nè.” Tôn mụ mụ đúng lúc này ôm Hiên ca nhi tiến vào, đi theo phía sau là Tứ di nương cùng Cẩm Nương, Đông Nhi còn có Tú cô nữa.
Lão thái thái vừa nhìn thấy đã mừng đến đứng lên, chẳng qua là đi đứng còn có chút bất lợi, nên thân thể có chút nghiên ngã, Hồng Tụ bận rộn đở nàng: “Người chậm chút đã, Tôn mụ mụ đang ôm tới đây đó.”
Tôn mụ mụ tăng nhanh mấy bước, đem Hiên ca nhi ôm cho lão thái thái nhìn, lão thái thái ngồi ở trên ghế, nhận lấy Hiên ca nhi, mà Hiên ca nhi thì đang dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chung quanh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không quên ói mấy bọt khí chơi, lão thái thái nhìn lập tức cười đến mắt híp lại, bám vào thân thể, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cháu mình, trên mặt mày đều là nụ cười.
Lão gia nhìn liền đối với Tố Tâm cùng Cẩm Nương đứng ở một bên liếc mắt một cái, Tứ di nương có chút sợ hãi không dám bước lên trước, Cẩm Nương liền ở phía sau nàng khẽ đẩy, coi như là khích lệ nàng.
Tứ di nương liền nhìn lão gia một cái, thấy lão gia cũng nhìn nàng khích lệ, nên Tứ di nương liền vững vàng tinh thần, dời bước tiến lên, hành đại lễ cho lão thái thái: “Nô tỳ Tố Tâm thỉnh an lão thái thái, lão thái thái vạn phúc.”
Lão thái thái tựa hồ như lúc này mới gặp nàng vậy, giương mắt khẽ hừ một tiếng, coi như là trả lời, sau đó lại cúi đầu nhìn Hiên ca nhi.
Tứ di nương cũng không để ý, chỉ đứng lên rồi lẳng lặng lui sang bên cạnh, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, lão thái thái rõ ràng là không muốn thấy Tứ di nương a, chẳng lẽ chỉ có Tôn Tử là bảo bối, người sinh Tôn Tử thì không xứng để nhìn sao?
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hiện tại quan trọng nhất là để trong mắt lão thái thái có thể coi trọng Tứ di nương .
Cho nên Cẩm Nương hai mắt xám ngắt nhìn món ăn còn dư lại trên bàn ăn của lão thái thái, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, đúng lúc này, bụng của nàng cũng rất phối hợp mà ọt ọt vang lên mấy tiếng.
Lão thái thái rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Cẩm Nương lập tức đỏ mặt, ngại ngùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu không được tự nhiên.
Lão thái thái thấy vậy thì nhíu lông mày, như nhớ tới cái gì đó rồi hỏi lão gia: “An nhi ngươi mới vừa nói gì đó? Ngươi chưa dùng cơm?”
Lão gia đưa mắt thương xót nhìn Cẩm Nương, giọng nói buồn bã: “Nương, mới vừa rồi Tố Tâm có chuẩn bị cơm cho nhi tử, chẳng qua là nhi tử tức giận, đem cái bàn đá rớt rồi, ngài không biết đâu, đồ ăn bên kia của Tố Tâm quả thật là có chút xíu. . . . . .” Vừa nói, vừa dừng một chút, làm như đang cố bình phục cơn giận trong lòng, lại nói tiếp: “Tố Tâm dù thế nào cũng là di nương, một tháng cả ăn và mặc đều có năm lượng bạc, nàng còn là mẹ đẻ của Hiên ca nhi nữa, mà bà vú nuôi Hiên ca nhi chi phí sinh hoạt so với nàng còn nhiều hơn, nàng ta một tháng hai mươi lượng, ngài nói xem, đây là chuyện gì a, chẳng lẽ để cho Hiên ca nhi khi lớn lên, biết cuộc sống của mẹ đẻ mình so sánh với nô tài còn tệ hơn sao?”
Lão thái thái ngạc nhiên nhìn lão gia, há hốc mồm hồi lâu cũng không nói ra lời, trong lòng nhi tử đang oán giận a, không trách được hắn không để ý quy củ mà mang theo tiểu thiếp đến nhà mình, nàng biết con dâu là người hà khắc, nhưng lại không nghĩ đến khắc bạc đến thế này. . . . . .
Tiền tiêu hàng tháng của Tứ di nương là bốn mươi hai lượng bạc, hiện tại do sinh Hiên ca nhi, nên lão thái thái lúc ấy đã cho nàng thêm mười hai lượng, bởi vì đang ở cữ, nên chi phí trong viện nàng đều là chi phí chung, làm gì mà tệ đến vậy a?
Quay đầu lại đưa mắt đánh giá Tứ di nương đang biết vâng lời đứng yên, trong lòng kinh ngạc thêm mấy phần.
Lúc Tứ di nương bị lão gia từ quan ngoại đưa về, mặc dù có đen một chút, nhưng sắc mặt hồng nhuận, thân thể đầy đặn, nhìn một cái là biết sinh dưỡng tốt, khi đó, lão thái thái cũng cảm thấy nàng sẽ khỏe mạnh mà sinh ra nhi tử, nhưng hôm nay nhìn lại, bất quá chỉ một tháng không gặp thôi, người đã gầy chỉ còn da bọc xương, đứng yên mà cũng lung lay, nếu có một trận gió lớn thổi đến thì sẽ bị thổi bay luôn, còn có sắc mặt ửng hồng kia nữa, vừa nhìn đã biết là có bệnh, ánh mắt cũng lõm sâu một vòng, nhìn thấy cũng có chút dọa người.
Nhìn lại Tứ cô nương, trước đó vài ngày không phải bảo người ta tặng cho thuốc bổ ăn vào sao? Làm sao hiện giờ đói bụng đến hai mắt xám ngắt, còn mặt của nàng, thì một nửa đã sưng phù lên, chắc lại bị Nhị cô nương đánh rồi. . . . . .
Trong lòng Lão thái thái rốt cũng bốc lên một cổ lửa giận, mình còn chưa có chết đâu, con dâu lại dám công khai khinh thường mình, trực tiếp xem như mình là người chết?
“Hồng Tụ, đem cái bàn thức ăn này dẹp đi, rồi bảo phòng bếp mau chóng làm một bàn thức ăn ngon, để lão gia, Tứ di nương, Tứ cô nương cùng nhau ăn cơm no, có nữa đi đến chỗ Đại phu nhân mời nàng tới cho ta.” Lão thái thái sắc mặt âm trầm phân phó.
Hồng Tụ đang muốn đi xuống làm việc, thì đã nghe phía ngoài có người nói vào: “Nương gọi con dâu có chuyện gì không, cái này thật vừa đúng lúc, con dâu đến thăm ngài đây.”
Đại phu nhân mang theo Hồng Mai cùng Đỗ mụ mụ, đúng lúc từ bên ngoài vén rèm đi vào, nghe thấy nửa câu phía sau của lão thái thái, liền tiếp lời.
Vừa ngước mắt, đã nhìn thấy lão gia đang ngồi ở trong nhà của lão thái thái, trong lòng an tâm một chút, di chuyển tầm mắt một lần nữa thì nhìn thấy Tứ di nương cùng Tứ cô nương đang đứng thẳng ở bên cạnh, trong mắt liền có chút tức giận, Đại lão gia một năm nửa năm hiếm khi mới về nhà một chuyến, trở lại cũng không đi vào viện của mình gặp mặt, vợ chồng nhiều năm, một chút tình nghĩa cũng không có, thế nhưng lại hấp tấp đi thăm tiện nhân này, không phải là sinh nam tử sao?
Mới vừa rồi Linh Nhi trở về bẩm báo với nàng, nói là Đại lão gia tức giận lớn, nhưng la dài dòng lắm điều lại không nói ra nửa điểm nguyên nhân, chỉ nói là lão gia bảo nàng đi qua viện của lão thái thái, nàng không thể làm gì khác hơn là để xuống đầy bụng nghi ngờ mà tới đây.
Hắn. . . . . . Thế nhưng mang theo con tiện nhân kia cùng đi đến viện của lão thái thái, bất quá chỉ là tiện tỳ thôi, làm gì có tư cách đi theo lão gia để thỉnh an bà bà? Ở trong phủ này, chỉ có mình mới có tư cách, lão gia hắn. . . . . . vừa trở lại liền hướng trên mặt mình quăng một cái tát a.
“Nhi tử thỉnh an mẫu thân.” Lão gia quỳ một gối xuống đất, hành lễ với lão thái thái.
“Ha hả, An nhi a, ngươi đã ăn cơm chưa? Mau mau đứng lên.” Lão thái thái cười nói.
Lão gia liền đứng lên, nhìn đồ ăn thịnh soạn trên bàn của lão thái thái một cái, trong lòng cũng an tâm một chút, tốt quá, đại phu đối với lão thái thái vẫn không dám quá phận.
Lão gia vén vạt áo lên, khom người đối với lão thái thái nói: “Mẫu thân, nhi tử còn không có dùng cơm.”
Lão thái thái nghe được rất ngạc nhiên, khẽ nâng đầu nhìn, “Thế Trân không có chuẩn bị cơm cho ngươi sao?”
Lão gia vừa nghe thấy lời này liền đen mặt, vén áo choàng lên ngồi xuống ở đối diện lão thái thái rồi nói: “Nhi tử đi xem Hiên ca nhi, đúng lúc Cẩm Nương nha đầu kia cũng ở đó, nên Tố Tâm giữ nhi tử ở lại cùng nhau dùng cơm, nói là đúng lúc có thể ôm Hiên ca nhi tới cho người nhìn một cái, sợ ngài nhớ tới Tôn Tử đó.”
Lời này lão thái thái thích nghe, nên nhanh chóng quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy nửa điểm động tĩnh, không khỏi khẽ thất vọng, “Hiên ca nhi hôm nay mới đầy tháng, sáng mai mới sang tháng thôi, ôm tới đây hẳn là có thể, chỉ cần phủ thêm áo ấm là được.”
Đại lão gia thấy lão thái thái nói như thế, khóe miệng không khỏi câu ra nụ cười , “Nương, ta để cho Tố Tâm đem Hiên ca nhi ôm tới rồi, bọn họ ba mẹ con bọn họ còn đang đứng ở phòng ngoài chờ đó, nếu ngài sợ đông lạnh tôn tử của ngài, nên để cho các nàng mau vào đi!”
Lão thái thái vừa nghe thấy, đâu còn ngồi được nữa, bận rộn đối với Hồng Tụ nói, “Mau, mau, mau bảo Tố Tâm ôm Hiên ca nhi đi vào, chần chừ một hồi bị nhiễm gió lạnh sẽ không tốt, sáng mai mới ra tháng thôi.” Đôi mắt trông mong địa nhìn qua màn cửa, vì sợ lão gia cười nàng.
“Ha ha, lão thái thái, người nhìn xem, là ai tới nè.” Tôn mụ mụ đúng lúc này ôm Hiên ca nhi tiến vào, đi theo phía sau là Tứ di nương cùng Cẩm Nương, Đông Nhi còn có Tú cô nữa.
Lão thái thái vừa nhìn thấy đã mừng đến đứng lên, chẳng qua là đi đứng còn có chút bất lợi, nên thân thể có chút nghiên ngã, Hồng Tụ bận rộn đở nàng: “Người chậm chút đã, Tôn mụ mụ đang ôm tới đây đó.”
Tôn mụ mụ tăng nhanh mấy bước, đem Hiên ca nhi ôm cho lão thái thái nhìn, lão thái thái ngồi ở trên ghế, nhận lấy Hiên ca nhi, mà Hiên ca nhi thì đang dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn chung quanh, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không quên ói mấy bọt khí chơi, lão thái thái nhìn lập tức cười đến mắt híp lại, bám vào thân thể, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cháu mình, trên mặt mày đều là nụ cười.
Lão gia nhìn liền đối với Tố Tâm cùng Cẩm Nương đứng ở một bên liếc mắt một cái, Tứ di nương có chút sợ hãi không dám bước lên trước, Cẩm Nương liền ở phía sau nàng khẽ đẩy, coi như là khích lệ nàng.
Tứ di nương liền nhìn lão gia một cái, thấy lão gia cũng nhìn nàng khích lệ, nên Tứ di nương liền vững vàng tinh thần, dời bước tiến lên, hành đại lễ cho lão thái thái: “Nô tỳ Tố Tâm thỉnh an lão thái thái, lão thái thái vạn phúc.”
Lão thái thái tựa hồ như lúc này mới gặp nàng vậy, giương mắt khẽ hừ một tiếng, coi như là trả lời, sau đó lại cúi đầu nhìn Hiên ca nhi.
Tứ di nương cũng không để ý, chỉ đứng lên rồi lẳng lặng lui sang bên cạnh, Cẩm Nương thấy vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, lão thái thái rõ ràng là không muốn thấy Tứ di nương a, chẳng lẽ chỉ có Tôn Tử là bảo bối, người sinh Tôn Tử thì không xứng để nhìn sao?
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hiện tại quan trọng nhất là để trong mắt lão thái thái có thể coi trọng Tứ di nương .
Cho nên Cẩm Nương hai mắt xám ngắt nhìn món ăn còn dư lại trên bàn ăn của lão thái thái, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, đúng lúc này, bụng của nàng cũng rất phối hợp mà ọt ọt vang lên mấy tiếng.
Lão thái thái rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Cẩm Nương lập tức đỏ mặt, ngại ngùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu không được tự nhiên.
Lão thái thái thấy vậy thì nhíu lông mày, như nhớ tới cái gì đó rồi hỏi lão gia: “An nhi ngươi mới vừa nói gì đó? Ngươi chưa dùng cơm?”
Lão gia đưa mắt thương xót nhìn Cẩm Nương, giọng nói buồn bã: “Nương, mới vừa rồi Tố Tâm có chuẩn bị cơm cho nhi tử, chẳng qua là nhi tử tức giận, đem cái bàn đá rớt rồi, ngài không biết đâu, đồ ăn bên kia của Tố Tâm quả thật là có chút xíu. . . . . .” Vừa nói, vừa dừng một chút, làm như đang cố bình phục cơn giận trong lòng, lại nói tiếp: “Tố Tâm dù thế nào cũng là di nương, một tháng cả ăn và mặc đều có năm lượng bạc, nàng còn là mẹ đẻ của Hiên ca nhi nữa, mà bà vú nuôi Hiên ca nhi chi phí sinh hoạt so với nàng còn nhiều hơn, nàng ta một tháng hai mươi lượng, ngài nói xem, đây là chuyện gì a, chẳng lẽ để cho Hiên ca nhi khi lớn lên, biết cuộc sống của mẹ đẻ mình so sánh với nô tài còn tệ hơn sao?”
Lão thái thái ngạc nhiên nhìn lão gia, há hốc mồm hồi lâu cũng không nói ra lời, trong lòng nhi tử đang oán giận a, không trách được hắn không để ý quy củ mà mang theo tiểu thiếp đến nhà mình, nàng biết con dâu là người hà khắc, nhưng lại không nghĩ đến khắc bạc đến thế này. . . . . .
Tiền tiêu hàng tháng của Tứ di nương là bốn mươi hai lượng bạc, hiện tại do sinh Hiên ca nhi, nên lão thái thái lúc ấy đã cho nàng thêm mười hai lượng, bởi vì đang ở cữ, nên chi phí trong viện nàng đều là chi phí chung, làm gì mà tệ đến vậy a?
Quay đầu lại đưa mắt đánh giá Tứ di nương đang biết vâng lời đứng yên, trong lòng kinh ngạc thêm mấy phần.
Lúc Tứ di nương bị lão gia từ quan ngoại đưa về, mặc dù có đen một chút, nhưng sắc mặt hồng nhuận, thân thể đầy đặn, nhìn một cái là biết sinh dưỡng tốt, khi đó, lão thái thái cũng cảm thấy nàng sẽ khỏe mạnh mà sinh ra nhi tử, nhưng hôm nay nhìn lại, bất quá chỉ một tháng không gặp thôi, người đã gầy chỉ còn da bọc xương, đứng yên mà cũng lung lay, nếu có một trận gió lớn thổi đến thì sẽ bị thổi bay luôn, còn có sắc mặt ửng hồng kia nữa, vừa nhìn đã biết là có bệnh, ánh mắt cũng lõm sâu một vòng, nhìn thấy cũng có chút dọa người.
Nhìn lại Tứ cô nương, trước đó vài ngày không phải bảo người ta tặng cho thuốc bổ ăn vào sao? Làm sao hiện giờ đói bụng đến hai mắt xám ngắt, còn mặt của nàng, thì một nửa đã sưng phù lên, chắc lại bị Nhị cô nương đánh rồi. . . . . .
Trong lòng Lão thái thái rốt cũng bốc lên một cổ lửa giận, mình còn chưa có chết đâu, con dâu lại dám công khai khinh thường mình, trực tiếp xem như mình là người chết?
“Hồng Tụ, đem cái bàn thức ăn này dẹp đi, rồi bảo phòng bếp mau chóng làm một bàn thức ăn ngon, để lão gia, Tứ di nương, Tứ cô nương cùng nhau ăn cơm no, có nữa đi đến chỗ Đại phu nhân mời nàng tới cho ta.” Lão thái thái sắc mặt âm trầm phân phó.
Hồng Tụ đang muốn đi xuống làm việc, thì đã nghe phía ngoài có người nói vào: “Nương gọi con dâu có chuyện gì không, cái này thật vừa đúng lúc, con dâu đến thăm ngài đây.”
Đại phu nhân mang theo Hồng Mai cùng Đỗ mụ mụ, đúng lúc từ bên ngoài vén rèm đi vào, nghe thấy nửa câu phía sau của lão thái thái, liền tiếp lời.
Vừa ngước mắt, đã nhìn thấy lão gia đang ngồi ở trong nhà của lão thái thái, trong lòng an tâm một chút, di chuyển tầm mắt một lần nữa thì nhìn thấy Tứ di nương cùng Tứ cô nương đang đứng thẳng ở bên cạnh, trong mắt liền có chút tức giận, Đại lão gia một năm nửa năm hiếm khi mới về nhà một chuyến, trở lại cũng không đi vào viện của mình gặp mặt, vợ chồng nhiều năm, một chút tình nghĩa cũng không có, thế nhưng lại hấp tấp đi thăm tiện nhân này, không phải là sinh nam tử sao?
Mới vừa rồi Linh Nhi trở về bẩm báo với nàng, nói là Đại lão gia tức giận lớn, nhưng la dài dòng lắm điều lại không nói ra nửa điểm nguyên nhân, chỉ nói là lão gia bảo nàng đi qua viện của lão thái thái, nàng không thể làm gì khác hơn là để xuống đầy bụng nghi ngờ mà tới đây.
Hắn. . . . . . Thế nhưng mang theo con tiện nhân kia cùng đi đến viện của lão thái thái, bất quá chỉ là tiện tỳ thôi, làm gì có tư cách đi theo lão gia để thỉnh an bà bà? Ở trong phủ này, chỉ có mình mới có tư cách, lão gia hắn. . . . . . vừa trở lại liền hướng trên mặt mình quăng một cái tát a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.