Chương 30
Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
23/10/2013
Lời này vừa nói xong cả phòng toàn bộ tĩnh lại, lão gia lại càng giận đến muốn nhảy lên: “Nương, lời này của Tứ nha đầu đã nói đến điểm quan
trọng rồi, nhi tử thấy chuyện này cũng không thể qua loa, nếu không phải nhi tử lập đại công trở lại, e là Tố Tâm cùng Hiên ca nhi. . . . . .”
Vừa nói thì trong lòng một trận hoảng sợ, vội vả đi đến ôm Hiên ca nhi
còn đang khóc rống, nhưng không biết làm sao để dụ dỗ, chẳng qua là ôm
thật chặc ở trước, cả thân thể vĩ ngạn cao lớn cũng khẽ run lên.
Hiên ca nhi bị hắn ôm chặc, khóc càng dữ tợn, lão thái thái nhìn thấy mắt cũng chua xót theo, đối với lão gia nói: “An nhi, ngươi tự mình đi, bảo Bạch tổng quản dẫn người, đem toàn bộ Hà Hương viện bao vây lại, một con kiến cũng đừng để cho chạy, ta cũng không tin tìm không ra chứng cớ.”
Rồi cúi đầu nhìn Tứ di nương quỳ trên mặt đất, khóc đến sắp ngất xỉu “Tố Tâm, ngươi cũng đứng lên đi, từ hôm nay trở đi, cho đến khi ngươi khỏe lại, cứ ở chỗ này của ta, ta cũng muốn xem người náo dám ở mắt của ta mà gia hại ngươi nữa.”
Cẩm Nương nghe thấy trong lòng một trận mừng thầm, chuyện Tứ di nương thăng vị xem ra có hi vọng rồi, đâu có di nương nào có thể cùng bà bà ở chung một viện rồi? Đây là chuyện vinh quang ân sủng đến cỡ nào, bề ngoài lão thái thái nhìn như yếu đuối, kì thực là người rất khôn khéo, nên lão thái thái hạ lệnh này ra giống như ở trong phủ tung ra một lệnh bài bảo vệ, cho dù ai cũng không dám khi dễ nàng nữa.
Hơn nữa chỉ cần Tứ di nương biết cách lấy lòng, có được lòng của lão thái thái, thì mọi chuyện sẽ có lão thái thái làm chủ, ít nhất trong lúc lão thái thái chưa qua đời, có thể vô tư mà sống.
Tứ di nương được Cẩm Nương đở vịn hạ, ở trên bàn, thức ăn cũng đã dọn xong, bên kia Lưu thái y cũng đã viết xong phương thuốc giải độc, vừa dặn dò Tứ di nương, không cho Đại thiếu gia uống sữa của nàng nữa, bởi vì giải dược nàng uống cũng có độc tính, nghe nói thế Tứ di nương ánh mắt cụp xuống, đau lòng khó nhịn, lại khóc lên.
Lão gia liền vỗ vỗ bả vai của nàng, khuyên nhủ: “Không sao, Hiên ca nhi có có bà vú, bà vú nhìn thấy cũng là người khoẻ mạnh, để cho bà vú uy là tốt rồi.”
Lão gia nơi nào hiểu được lòng của Tứ di nương, làm mẫu thân, vốn là hi vọng nhi tử có thể uống sữa của mình, nhìn nhi tử của mình cắn đầu vú, trong lòng sẽ đầy tràn hạnh phúc cùng tự hào, đó là điều mà nam nhân không thể cảm nhận được .
Cẩm Nương đem Tứ di nương đỡ đến trước bàn cơm, lão gia cũng đã sớm đói chịu không được, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Tứ di nương thấy vậy, trong bụng liền lo sợ, lại muốn tới hầu hạ lão gia ăn cơm, lão thái thái nhìn thấy liền nói: “Được rồi, có bọn nha đầu hầu hạ rồi, ngươi tự mình ăn đi, những món ăn trên bàn đều cố ý vì ngươi mà chuẩn làm bị , thật đáng thương , cũng không biết đã bao lâu rồi không được ăn như thế.”
Nghe thấy lời này, cánh tay lão gia đang gắp thức ăn dừng lại một chút, đem một khối thịt kho tàu đang muốn gắp vào trong chén mình bỏ vào trong chén của Tứ di nương.
Tứ di nương ngây ngốc, ngẩng đầu chạm được ánh mắt ân cần ấm áp của lão gia, thì mặt lập tức đỏ lên, thấp đầu, nước mắt lưng tròng bắt đầu ăn.
Cẩm Nương nhìn thấy khóe miệng không khỏi nhếch lên cười, lúc này mới có cảm giác người một nhà a, có phụ có mẫu, một bàn ăn cơm, rất hạnh phúc, thật ấm áp.
Ở Giản thân vương phủ, Lãnh Hoa Đình đang ngồi ở trong thư phòng nhìn phụ thân lấy ra bài thi, xem xong, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ra nụ cười kiều diễm, mở bài thơ ra lẩm bẩm mấy chữ, sau đó nhìn một chút nữa, mới hài lòng từ từ cuộn lại cất vào.
Lúc này, Lãnh Khiêm cái bóng bước vào, vừa nhấc mắt, liền thấy Nhị thiếu gia đang cười, trên khuôn mặt trắng ngọc, như ẩn như hiện một đóa hoa, xinh đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông, may là Lãnh Khiêm mỗi ngày cùng hắn làm bạn, nhưng vẫn bị nụ cười của hắn thu hút, nhanh chóng thả mắt xuống, trong lòng nói thầm, thiếu gia vẫn nên lạnh và nghiêm mặt giống như thường ngày mới tốt, nụ cười này, đừng nói gì nghiêng nước nghiêng thành, chính mình là một nam tử bình thường, cũng bị hắn làm cho suy nghĩ miên man.
“Trở lại?” nụ cười của Lãnh Hoa Đình không thay đổi, tâm tình rất tốt nên mở miệng hỏi.
Lãnh Khiêm ngẩn ra, gấp rút thu lại tâm tình, cúi đầu trả lời: “Dạ, thiếu gia.”
“Nàng vẫn tốt chứ?” Lãnh Hoa Đình đẩy xe lăn của mình hướng qua bàn đọc sách đi ra ngoài, Lãnh Khiêm nhanh chóng giúp hắn đi qua.
“Bị Tôn Ngọc Nương đánh một cái tát.” Lãnh Khiêm nhàn nhạt trả lời.
“Nàng hiền như vậy, không có đánh trở lại sao?” trên mặt Lãnh Hoa Đình nụ cười càng sâu hơn, như mang theo mùi vị vui đùa.
“Không có, bất quá, nàng đi đến viện của mẹ ruột, gặp phải Tôn đại nhân.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười ha ha lên, “Thú vị, thú vị, bản lãnh tố cáo của nàng so sánh với lúc trước lại càng cao minh hơn rồi, ta xem nàng cũng không phải là người chịu lỗ lả .”
“Thiếu gia! Tứ cô nương toan tính không nhỏ.” Lãnh Khiêm hiếm khi chịu nói nhiều lời như thế, Lãnh Hoa Đình tựa tiếu phi tiếu quay đầu lại nhìn: “Ngươi cũng cảm thấy nàng rất thú vị?”
Lãnh Khiêm sắc mặt run rẩy, trả lời: “Thiếu gia cảm thấy nàng thú vị, nô tài cũng cảm thấy nàng thú vị.” giọng nói bằng phẳng không mang theo một tia tâm tình.
Lãnh Hoa Đình vừa cười, vừa hỏi: “Nàng toan tính chuyện gì?”
“Muốn cho mẹ đẻ nàng thăng vị!”
“Quả nhiên có ý tứ, a Khiêm, ngươi nói xem, ngày mai ta có nên đi Trữ vương phủ để trông thấy nàng hay không đây?” mắt phượng xinh đẹp của Lãnh Hoa Đình lóe ra ánh sáng sáng quắc, dần dần thì trở nên sâu xa , một hồi lâu mới nói: “Mấy ngày nay ngươi liền phái thêm mấy người coi chừng dùm, đừng để nàng bị Tôn Ngọc Nương kia khi dễ nữa.”
Lãnh Khiêm quy củ đáp lời, vừa đẩy hắn đi, vừa giống như vô ý nói: “Hôm nay Đại thiếu gia cũng đi Tôn phủ, còn đối với Tứ cô nương so sánh thi từ.”
Nụ cười trên mặt của Lãnh Hoa Đình lập tức thu lại, gương mặt tuấn mỹ vô trù khoác lên một tầng băng hàn âm lãnh, thanh âm trầm thấp đầy tức giận: “Chẳng lẻ phàm là đồ đạc của ta hắn đều mơ ước đến!”
Lãnh Khiêm không trả lời, chẳng qua là lặng yên ở phía sau đẩy xe lăn, Lãnh Hoa Đình rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, lạnh lùng đối với Lãnh Khiêm nói: “Đến chỗ của Vương Phi, sáng mai ta muốn đi Trữ vương phủ tham gia yến hội.”
Lãnh Khiêm nghe thấy liền ngẩn ra, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia vui mừng, đã bao nhiêu năm rồi, từ khi còn nhỏ, Gia trải qua một cơn bệnh nặng, thì hắn không chịu xuất hiện ở trước mặt công chúng nữa, thậm chí lần hồi tính tình trở nên quái dị, ngay cả hiện tại, ở trước mặt Vương gia cùng Vương Phi còn có Đại thiếu gia nữa, hắn cũng vẫn biểu hiện quái dị, cứ thế Vương gia cùng Vương Phi cho là tâm trí hắn dừng lại ở năm mười hai tuổi đó, cũng chỉ có mình mới biết, thiếu gia là cố ý giả dạng như vậy, chỉ vì muốn dùng biện pháp đơn giản này bảo vệ chính hắn. Hôm nay, hắn rốt cục cũng chịu bước ra rồi, nói xem Lãnh Khiêm làm sao có thể mất hứng a, chẳng qua là. . . . . . chỗ Đại thiếu gia . . . . . .
“A Khiêm, ngươi nói xem, nàng sẽ thành công không?” Lãnh Hoa Đình không để ý đến tâm tư của Lãnh Khiêm, lại khoan thai nói, tựa như đang hỏi, lại như nói với chính mình.
“Nghe nói Đại phu nhân Tôn phủ là con của Trương Thái sư, Đại cữu huynh cũng là Trương Thượng Thư, lão gia của Tôn gia có thể ở trong quân đội một bước lên mây, Trương gia cũng giúp đỡ không ít, nha đầu kia muốn đem mẫu thân của mình thăng vị chỉ sợ là rất khó.” Lãnh Hoa Đình khẽ nhíu mày, hai lông mày thanh tú chau lại, giống như hoa TuLip nở rộ mang theo vẻ đẹp khó cưỡng lại, vậy mà hắn cứ không tự biết, còn quay đầu lại liếc Lãnh Khiêm một cái, cũng may Lãnh Khiêm cũng đã nhìn quen bộ dạng thiếu gia, cho nên chỉ cảm thấy có chút kỳ quái đối với việc thiếu gia quá quan tâm một nữ tử không mấy xuất sắc kia mà thôi.
Hắn vẫn không có trả lời, bởi vì hắn biết, bình thường lúc này, thiếu gia cũng không phải thật sự cần ý hiến của hắn, hắn chỉ cần làm một người nghe tốt là được.
“Nhưng mà, coi như là Thái sư thì như thế nào, có thể so sánh qua được Giản phủ thân vương sao? Ngươi nói xem, nếu ngày hôm nay ta gặp nàng, nàng có thể cầu cạnh ta hay không đây?” trong mắt Lãnh Hoa Đình lại lộ ra áng sáng rực rỡ, Lãnh Khiêm thấy vậy không khỏi đánh rùng mình, thiếu gia lại có chủ ý muốn sửa chữa người rồi. Hắn không khỏi vì tương lai của Thiếu phu nhân mà lo lắng.
“Yên tâm đi, ta chỉ là muốn nhìn bộ dáng nàng cầu xin ta mà thôi, người thú vị như vậy cũng không phải là dễ tìm, ta sẽ không đem nàng như thế nào .” Lãnh Hoa Đình làm như có thêm con mắt ở phía sau, hắn không quay đầu lại cũng biết vẻ mặt của Lãnh Khiêm nên, khẽ cười nói.
Hiên ca nhi bị hắn ôm chặc, khóc càng dữ tợn, lão thái thái nhìn thấy mắt cũng chua xót theo, đối với lão gia nói: “An nhi, ngươi tự mình đi, bảo Bạch tổng quản dẫn người, đem toàn bộ Hà Hương viện bao vây lại, một con kiến cũng đừng để cho chạy, ta cũng không tin tìm không ra chứng cớ.”
Rồi cúi đầu nhìn Tứ di nương quỳ trên mặt đất, khóc đến sắp ngất xỉu “Tố Tâm, ngươi cũng đứng lên đi, từ hôm nay trở đi, cho đến khi ngươi khỏe lại, cứ ở chỗ này của ta, ta cũng muốn xem người náo dám ở mắt của ta mà gia hại ngươi nữa.”
Cẩm Nương nghe thấy trong lòng một trận mừng thầm, chuyện Tứ di nương thăng vị xem ra có hi vọng rồi, đâu có di nương nào có thể cùng bà bà ở chung một viện rồi? Đây là chuyện vinh quang ân sủng đến cỡ nào, bề ngoài lão thái thái nhìn như yếu đuối, kì thực là người rất khôn khéo, nên lão thái thái hạ lệnh này ra giống như ở trong phủ tung ra một lệnh bài bảo vệ, cho dù ai cũng không dám khi dễ nàng nữa.
Hơn nữa chỉ cần Tứ di nương biết cách lấy lòng, có được lòng của lão thái thái, thì mọi chuyện sẽ có lão thái thái làm chủ, ít nhất trong lúc lão thái thái chưa qua đời, có thể vô tư mà sống.
Tứ di nương được Cẩm Nương đở vịn hạ, ở trên bàn, thức ăn cũng đã dọn xong, bên kia Lưu thái y cũng đã viết xong phương thuốc giải độc, vừa dặn dò Tứ di nương, không cho Đại thiếu gia uống sữa của nàng nữa, bởi vì giải dược nàng uống cũng có độc tính, nghe nói thế Tứ di nương ánh mắt cụp xuống, đau lòng khó nhịn, lại khóc lên.
Lão gia liền vỗ vỗ bả vai của nàng, khuyên nhủ: “Không sao, Hiên ca nhi có có bà vú, bà vú nhìn thấy cũng là người khoẻ mạnh, để cho bà vú uy là tốt rồi.”
Lão gia nơi nào hiểu được lòng của Tứ di nương, làm mẫu thân, vốn là hi vọng nhi tử có thể uống sữa của mình, nhìn nhi tử của mình cắn đầu vú, trong lòng sẽ đầy tràn hạnh phúc cùng tự hào, đó là điều mà nam nhân không thể cảm nhận được .
Cẩm Nương đem Tứ di nương đỡ đến trước bàn cơm, lão gia cũng đã sớm đói chịu không được, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Tứ di nương thấy vậy, trong bụng liền lo sợ, lại muốn tới hầu hạ lão gia ăn cơm, lão thái thái nhìn thấy liền nói: “Được rồi, có bọn nha đầu hầu hạ rồi, ngươi tự mình ăn đi, những món ăn trên bàn đều cố ý vì ngươi mà chuẩn làm bị , thật đáng thương , cũng không biết đã bao lâu rồi không được ăn như thế.”
Nghe thấy lời này, cánh tay lão gia đang gắp thức ăn dừng lại một chút, đem một khối thịt kho tàu đang muốn gắp vào trong chén mình bỏ vào trong chén của Tứ di nương.
Tứ di nương ngây ngốc, ngẩng đầu chạm được ánh mắt ân cần ấm áp của lão gia, thì mặt lập tức đỏ lên, thấp đầu, nước mắt lưng tròng bắt đầu ăn.
Cẩm Nương nhìn thấy khóe miệng không khỏi nhếch lên cười, lúc này mới có cảm giác người một nhà a, có phụ có mẫu, một bàn ăn cơm, rất hạnh phúc, thật ấm áp.
Ở Giản thân vương phủ, Lãnh Hoa Đình đang ngồi ở trong thư phòng nhìn phụ thân lấy ra bài thi, xem xong, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ra nụ cười kiều diễm, mở bài thơ ra lẩm bẩm mấy chữ, sau đó nhìn một chút nữa, mới hài lòng từ từ cuộn lại cất vào.
Lúc này, Lãnh Khiêm cái bóng bước vào, vừa nhấc mắt, liền thấy Nhị thiếu gia đang cười, trên khuôn mặt trắng ngọc, như ẩn như hiện một đóa hoa, xinh đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông, may là Lãnh Khiêm mỗi ngày cùng hắn làm bạn, nhưng vẫn bị nụ cười của hắn thu hút, nhanh chóng thả mắt xuống, trong lòng nói thầm, thiếu gia vẫn nên lạnh và nghiêm mặt giống như thường ngày mới tốt, nụ cười này, đừng nói gì nghiêng nước nghiêng thành, chính mình là một nam tử bình thường, cũng bị hắn làm cho suy nghĩ miên man.
“Trở lại?” nụ cười của Lãnh Hoa Đình không thay đổi, tâm tình rất tốt nên mở miệng hỏi.
Lãnh Khiêm ngẩn ra, gấp rút thu lại tâm tình, cúi đầu trả lời: “Dạ, thiếu gia.”
“Nàng vẫn tốt chứ?” Lãnh Hoa Đình đẩy xe lăn của mình hướng qua bàn đọc sách đi ra ngoài, Lãnh Khiêm nhanh chóng giúp hắn đi qua.
“Bị Tôn Ngọc Nương đánh một cái tát.” Lãnh Khiêm nhàn nhạt trả lời.
“Nàng hiền như vậy, không có đánh trở lại sao?” trên mặt Lãnh Hoa Đình nụ cười càng sâu hơn, như mang theo mùi vị vui đùa.
“Không có, bất quá, nàng đi đến viện của mẹ ruột, gặp phải Tôn đại nhân.”
Lãnh Hoa Đình nghe xong liền ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười ha ha lên, “Thú vị, thú vị, bản lãnh tố cáo của nàng so sánh với lúc trước lại càng cao minh hơn rồi, ta xem nàng cũng không phải là người chịu lỗ lả .”
“Thiếu gia! Tứ cô nương toan tính không nhỏ.” Lãnh Khiêm hiếm khi chịu nói nhiều lời như thế, Lãnh Hoa Đình tựa tiếu phi tiếu quay đầu lại nhìn: “Ngươi cũng cảm thấy nàng rất thú vị?”
Lãnh Khiêm sắc mặt run rẩy, trả lời: “Thiếu gia cảm thấy nàng thú vị, nô tài cũng cảm thấy nàng thú vị.” giọng nói bằng phẳng không mang theo một tia tâm tình.
Lãnh Hoa Đình vừa cười, vừa hỏi: “Nàng toan tính chuyện gì?”
“Muốn cho mẹ đẻ nàng thăng vị!”
“Quả nhiên có ý tứ, a Khiêm, ngươi nói xem, ngày mai ta có nên đi Trữ vương phủ để trông thấy nàng hay không đây?” mắt phượng xinh đẹp của Lãnh Hoa Đình lóe ra ánh sáng sáng quắc, dần dần thì trở nên sâu xa , một hồi lâu mới nói: “Mấy ngày nay ngươi liền phái thêm mấy người coi chừng dùm, đừng để nàng bị Tôn Ngọc Nương kia khi dễ nữa.”
Lãnh Khiêm quy củ đáp lời, vừa đẩy hắn đi, vừa giống như vô ý nói: “Hôm nay Đại thiếu gia cũng đi Tôn phủ, còn đối với Tứ cô nương so sánh thi từ.”
Nụ cười trên mặt của Lãnh Hoa Đình lập tức thu lại, gương mặt tuấn mỹ vô trù khoác lên một tầng băng hàn âm lãnh, thanh âm trầm thấp đầy tức giận: “Chẳng lẻ phàm là đồ đạc của ta hắn đều mơ ước đến!”
Lãnh Khiêm không trả lời, chẳng qua là lặng yên ở phía sau đẩy xe lăn, Lãnh Hoa Đình rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, lạnh lùng đối với Lãnh Khiêm nói: “Đến chỗ của Vương Phi, sáng mai ta muốn đi Trữ vương phủ tham gia yến hội.”
Lãnh Khiêm nghe thấy liền ngẩn ra, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia vui mừng, đã bao nhiêu năm rồi, từ khi còn nhỏ, Gia trải qua một cơn bệnh nặng, thì hắn không chịu xuất hiện ở trước mặt công chúng nữa, thậm chí lần hồi tính tình trở nên quái dị, ngay cả hiện tại, ở trước mặt Vương gia cùng Vương Phi còn có Đại thiếu gia nữa, hắn cũng vẫn biểu hiện quái dị, cứ thế Vương gia cùng Vương Phi cho là tâm trí hắn dừng lại ở năm mười hai tuổi đó, cũng chỉ có mình mới biết, thiếu gia là cố ý giả dạng như vậy, chỉ vì muốn dùng biện pháp đơn giản này bảo vệ chính hắn. Hôm nay, hắn rốt cục cũng chịu bước ra rồi, nói xem Lãnh Khiêm làm sao có thể mất hứng a, chẳng qua là. . . . . . chỗ Đại thiếu gia . . . . . .
“A Khiêm, ngươi nói xem, nàng sẽ thành công không?” Lãnh Hoa Đình không để ý đến tâm tư của Lãnh Khiêm, lại khoan thai nói, tựa như đang hỏi, lại như nói với chính mình.
“Nghe nói Đại phu nhân Tôn phủ là con của Trương Thái sư, Đại cữu huynh cũng là Trương Thượng Thư, lão gia của Tôn gia có thể ở trong quân đội một bước lên mây, Trương gia cũng giúp đỡ không ít, nha đầu kia muốn đem mẫu thân của mình thăng vị chỉ sợ là rất khó.” Lãnh Hoa Đình khẽ nhíu mày, hai lông mày thanh tú chau lại, giống như hoa TuLip nở rộ mang theo vẻ đẹp khó cưỡng lại, vậy mà hắn cứ không tự biết, còn quay đầu lại liếc Lãnh Khiêm một cái, cũng may Lãnh Khiêm cũng đã nhìn quen bộ dạng thiếu gia, cho nên chỉ cảm thấy có chút kỳ quái đối với việc thiếu gia quá quan tâm một nữ tử không mấy xuất sắc kia mà thôi.
Hắn vẫn không có trả lời, bởi vì hắn biết, bình thường lúc này, thiếu gia cũng không phải thật sự cần ý hiến của hắn, hắn chỉ cần làm một người nghe tốt là được.
“Nhưng mà, coi như là Thái sư thì như thế nào, có thể so sánh qua được Giản phủ thân vương sao? Ngươi nói xem, nếu ngày hôm nay ta gặp nàng, nàng có thể cầu cạnh ta hay không đây?” trong mắt Lãnh Hoa Đình lại lộ ra áng sáng rực rỡ, Lãnh Khiêm thấy vậy không khỏi đánh rùng mình, thiếu gia lại có chủ ý muốn sửa chữa người rồi. Hắn không khỏi vì tương lai của Thiếu phu nhân mà lo lắng.
“Yên tâm đi, ta chỉ là muốn nhìn bộ dáng nàng cầu xin ta mà thôi, người thú vị như vậy cũng không phải là dễ tìm, ta sẽ không đem nàng như thế nào .” Lãnh Hoa Đình làm như có thêm con mắt ở phía sau, hắn không quay đầu lại cũng biết vẻ mặt của Lãnh Khiêm nên, khẽ cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.