Thứ Nữ

Chương 46

Bất Du Vịnh Tiểu Ngư

23/10/2013

“Tốt, ta thả.” người phía sau rất sảng khoái nói, sau đó không có chút nào báo động trước đã buông lỏng tay.

Cẩm Nương liền giống như con bướm mất đi đôi cánh từ trên người hắn hướng mặt đất mà rơi tự do, hơn mười thước trên cây cao, trong nháy mắt không còn trọng tâm, không giúp chút điều khiển, Cẩm Nương còn không kịp hô hấp nữa, mắt thấy thân thể liền muốn cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, thì bên hông đột nhiên bị một cái dây lưng quấn lên, dây lưng thật dài vừa thu lại một cái, Cẩm Nương giống như một con tằm bị treo ngược chưa kịp ở không trung mà nhã tơ, thì đã bị kéo trở về trên đầu gối của người khác.

Trong lúc cả kinh giật mình, Cẩm Nương chỉ cảm thấy hồn vía lên mây, hoàn hồn xong, trong đầu chỉ hiện lên một ý nghĩ, người nam nhân này là ma quỷ , hơn nữa còn là ma quỷ hẹp hòi nhất, nên tuyệt đối không thể đắc tội a.

“Không thể trách ta, là ngươi tự mình muốn ta buông ra .” Cẩm Nương không có chút hình tượng nào mà gục ở trên đùi người nào đó thở hào hển, đột nhiên đến chơi trò thể thao nhảy cầu khiến cho máu nàng chạy loạn, bộ ngực khó chịu, cố nén cảm giác muốn ói kia, đã nghe người nào đó vô cùng vô tội nói.

“Ừ, ngươi. . . . . . Ngươi rất tốt, ta không. . . . . . Không trách ngươi.” Cẩm Nương nghiến răng nghiến lợi, giọng nói tế thanh tế khí mềm mại. Người ta nói quân tử báo thù, mười năm không muộn, bọn họ còn có một thời gian dài ở cạnh, một ngày nào đó, nàng sẽ đòi lại món nợ hôm nay

“Ừ, như vậy mới ngoan, được rồi, nể tình ngươi biểu hiện không tệ, ta liền cố gắng làm người tốt, đưa ngươi đi xuống.” Vừa nói, hai tay đem Cẩm Nương đẩy, Cẩm Nương lại một lần nữa trở thành người bay trên không trung, bất quá, lần này bên hông có quấn dây lưng khống chế tốc độ hạ xuống của nàng, thân thể Cẩm Nương từ từ rơi xuống đất, rất là vững vàng, không có nửa điểm choáng váng.

Bất quá, cuối cùng vẫn bị hắn thô lỗ bỏ lại, trong lòng vẫn khó chịu, vừa vững vàng tinh thần lại, nàng thở một hơi thật dài, ngẩng đầu muốn mắng người nào đó mấy câu, lại chỉ thấy nhánh cây lay động, đâu còn thấy bóng dáng của hắn, ngay cả chiếc xe lăn cực lớn, cũng trong nháy mắt đã biến mất.

Cẩm Nương mở to cái miệng nhỏ nhắn, khiếp sợ hồi lâu cũng không nói ra lời, mất thêm ít thời gian nữa, nàng mới sửa sang lại tốt cảm xúc của chính mình, cẩn thận nhấc lên làn váy đi ra ngoài.

Trong lòng còn đang lo lắng, cho nha đầu bị mình đánh ngất xỉu kia, không biết nàng đã tỉnh lại chưa, nếu nàng chạy đi tố cáo cùng chủ tử Trữ vương phủ, vậy mình sẽ thật có miệng mà nói không rõ rồi, còn cả chuyện đang ngổn ngang trong viện kia.

Cẩm Nương cũng không đi đến phòng của Lãnh Uyển nữa, dù sao Ngọc Nương cũng không có ở đó, dọc theo đường lúc đến mà trở về, không bao xa, liền nhìn thấy một tiểu nha đầu dẫn Tú cô bối rối chạy đến.

Cẩm Nương cả kinh, nha đầu kia thì ra là người lúc trước bị mình đánh ngất xỉu, trong lòng lập tức liền hoảng hốt, có loại cảm giác của con nợ gặp phải chủ nợ, chạm mặt mà đến, hẳn là muốn tránh cũng không có chỗ núp.

“Cô nương, cô nương, tìm được ngươi là tốt rồi, tìm được là tốt rồi.” Tú cô thấy Cẩm Nương liền mừng rỡ, một đôi mắt Hồng Hồng , giống như đã khóc.

Cái tiểu nha đầu kia cũng mang vẻ mặt mừng rỡ: “Nơi này sợ là có quỷ a, Tôn gia cô nương, nô tỳ rõ ràng là dẫn đường cho ngươi, đến nơi này đột nhiên bị đánh ngất xỉu rồi, tỉnh lại lần nữa, thì thấy nằm ở dưới cây đại thụ phía trước viện, may mắn, cô nương ngươi không có chuyện gì, nếu không, Quận chúa nhà ta giận đến chết nô tỳ đi.”

Cẩm Nương nghe xong một trận ác hàn, mình đã đánh nàng thì mình có tính là quỷ không? Bất quá nàng nghĩ như vậy cũng tốt, giảm đi rất nhiều phiền toái cho mình, vốn cảm thấy có nhiều thẹn ý, hiện tại đã lập tức biến mất, nên rất thản nhiên nói: “Ngươi nói đi đâu rồi, ta cũng đột nhiên bị người ta làm mê đi, mới vừa tỉnh lại, phát hiện mình cũng là ở dưới cây đại thụ bên kia.” Vừa nói, làm ra một bộ dạng rất hoảng sợ , “Trong phủ các ngươi. . . . . . Có đồ bẩn sao?”

Thật tốt, biện pháp giải thích hợp với lý do mới vừa rồi mình đã đi nơi nào.



“Cái kia. . . . . . Quận chúa ở phía trước chờ lâu rồi, cô nương, chúng ta mau đi đi, đừng làm cho nàng chờ lâu.” Nha đầu kia càng nghe càng sợ, nhưng nàng cũng không dám làm trò trước mặt người ngoài mà nói lung tung chuyện trong phủ, nên nhanh chóng vòng vo đề tài.

Cẩm Nương biết nghe lời nói: “Đúng vậy, đúng vậy, vậy chúng ta đi nhanh đi.”

Dưới đáy lòng, lại đối với việc ác nam nhân kia làm có chút cảm kích, chả trách lúc trước Lãnh Uyển cùng Thái Tử Phi đến, cũng không người nào phát hiện tiểu nha đầu bị đánh ngất xỉu, nguyên lai là người nọ xử lý mọi việc phía sau cho mình, bất quá, nàng đi đứng còn có chút bủn rủn, di chứng vì kinh sợ quá độ vừa rồi còn không có biến mất, rất nhanh tia cảm kích đang ở trong lòng lập tức biến mất, nghĩ đến người nọ , thì liền nghiến răng nghiến lợi.

Ở trên đường, Tú cô cố ý thả chậm cước bộ, để cho nha đầu kia đi được xa một chút, nàng mới giật tay áo của Cẩm Nương, trầm giọng nói: “Một hồi cũng đừng ở lại dùng cơm, trực tiếp trở về phủ, Nhị cô nương kia đã xảy ra chuyện, chúng ta cũng đừng ở chỗ này mà mất mặt xấu hổ.”

Cẩm Nương dĩ nhiên biết ý tứ trong lời nói của nàng, liền nhanh chóng gật đầu, vịn Tú cô, cước bộ cũng tăng nhanh chút ít.

Đến Tiền viện, Lãnh Uyển thấy Cẩm Nương, trên mặt mơ hồ có chút thần sắc lo lắng, thấy Cẩm Nương hết thảy hoàn hảo, mới thở phào nhẹ nhõm, bên kia Lưu Tử Linh thấy Cẩm Nương đi tới, cũng qua đây chào hỏi, chẳng qua ánh mắt nhìn Cẩm Nương có chút mỉa mai.

Cẩm Nương biết nguyên nhân bởi vì Ngọc Nương, còn không biết những người này đã đồn đãi Tôn Ngọc Nương đến cỡ nào rồi, chẳng qua là Tôn tướng gia, từ trước đến giờ trị gia nghiêm cẩn, hiện tại cháu gái ruột con dòng chính lại náo loạn thành như vậy, chỉ sợ ngày mai lên triều, nét mặt già nua cũng không chịu được người ta dòm ngó, dù sao tụ tập ở chỗ này, tất cả đều là con gái của quan lớn quý tộc, tin tức kia, rất nhanh sẽ ở trong danh môn giàu có mà truyền ra .

“Quận chúa, Cẩm Nương cảm thấy có chút khó chịu, muốn trở về phủ, quấy rầy đã lâu, đa tạ đa tạ.” Không đợi Lãnh Uyển mở miệng, Cẩm Nương đã đoạt trước nói.

Lãnh Uyển chính là ý này, Tôn Ngọc Nương hôm nay đang còn trong sương phòng khóc đến chết đi sống lại, khuyên đã khuyên nói cũng đã nói, chỉ đành phải tìm người trông coi, sợ nàng nhất thời nghĩ không ra, mà tìm chết, Trữ vương phủ cùng Tôn gia là thân gia mới kết, Tôn gia cô nương ở tại trong Trữ vương phủ xảy ra lớn chuyện như vậy, nếu còn gây ra nhân mạng nữa, vậy quan hệ hai nhà coi như xong, Cẩm Nương nói muốn rời đi đó là chuyện không còn gì tốt hơn rồi, có muội muội Ngọc Nương đi theo, trong phủ chỉ cần phái ra mấy bà Tử có sức lực đi hộ tống, sẽ không có chuyện gì nữa.

Cũng nên nhanh chóng tống pho tượng thần kia đi mới tốt a.

“Thật là đã chậm trễ Tôn gia tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ thân thể khó chịu, vậy Uyển Nhi cũng không giữ lại, Uyển Nhi hiện tại đưa tỷ tỷ xuất phủ đi.” Vừa nói, vừa đối với Cẩm Nương nháy mắt mấy cái, rồi đưa mắt nhìn Lưu Tử Linh bên cạnh.

Cẩm Nương biết ý của nàng, bận rộn gật đầu nói: “Vậy làm phiền Quận chúa rồi.”

Lưu Tử Linh nguyên còn muốn cùng theo đi xem trò vui một lúc nữa, nàng chẳng qua là nghe nói Tôn Ngọc Nương như thế nào như thế nào, lại không nhìn thấy người, lúc này nhìn bộ dạng Cẩm Nương hẳn là muốn một mình đi về trước, tuy là kinh ngạc, nhưng cũng không thể đi theo, nên liền nói mấy câu cho hợp với tình hình rồi ra đi.

Cẩm Nương ra đến bên ngoài, thì xe ngựa Tôn gia đã sớm chờ ở bên kia, Cẩm Nương ở cửa cùng Lãnh Uyển cáo biệt, rồi lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook