Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 77: Phiên ngoại 4: Hưởng tuần trăng mật (1)

Đường Tửu Nguyệt

10/12/2023

Gần đến mùa đông, thành phố phía Bắc Vân Kinh dần dần trở nên lạnh hơn.

Giản Úc đặc biệt sợ lạnh, bởi vậy cậu đã sớm mặc áo lông vũ, để đối phó với nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Mặc dù vậy, cậu vẫn bị cảm lạnh.

Hôm nay, khi cậu và Lục Chấp từ tập đoàn đi về nhà, vừa ngồi lên xe, cậu đã hắt hơi hai cái liền.

Lục Chấp thấy thế, lập tức bật hệ thống sưởi ấm trong xe lên, sau đó hỏi cậu: "Bị cảm rồi sao?"

Giản Úc vùi cả mặt vào trong khăn quàng cổ, buồn bực nói: "Hình như là vậy á."

Lục Chấp thao tác thuần thục, vừa quay vô lăng lái xe, vừa suy nghĩ cái gì đó.

Vài giây sau, hắn mở miệng: "Chúng ta đi tới hòn đảo nghỉ dưỡng một đoạn thời gian đi."

Ngay từ đầu Giản Úc còn chưa phản ứng kịp, cậu kinh ngạc hỏi: "Vì sao đột nhiên lại đi hải đảo?"

Thừa dịp đèn đỏ, Lục Chấp quay đầu sang, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cậu: "Không phải chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật sao?"

Hai mắt Giản Úc lập tức sáng ngời: "Chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật sao?"

Lục Chấp khởi động lại xe, cười mở miệng: "Ừ, đi chứ, không phải trước đó anh đã nói với em rồi sao."

Giản Úc cơ hồ là trong nháy mắt bắt đầu nghĩ tới chuyện hưởng tuần trăng mật, bất quá cậu vẫn hỏi một câu: "Nhưng anh không phải vẫn còn bận việc của tập đoàn sao?"

Lục Chấp: "Gần đây những dự án lớn của tập đoàn đều đã hoàn thành xong rồi, tạm thời có thể thả lòng một thời gian."

Giản Úc nghe vậy, lập tức vui vẻ lên.

Đi hưởng tuần trăng mật trên đảo, chỉ cần suy nghĩ về nó thôi, cũng đã thấy vô cùng sung sướng rồi.

Lục Chấp là người theo phái hành động, hắn bắt đầu lên kế hoạch: "Anh bảo Trần Hoài đi an bài một chút, thuê một hòn đào. Em xem cần phải mang theo những gì, ngày mốt chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát."

Giản Úc nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Chấp, vì thế kinh ngạc hỏi: "Chỉ có chúng ta đi thôi sao?"

Lục Chấp nhíu mày: "Em không muốn đi một mình với anh hả?"

Giản Úc vội vàng giải thích: "Em đương nhiên muốn đi một mình với anh rồi, nhưng mà một hòn đảo lớn như vậy, chỉ có hai người chúng ta, có phải quá lãng phí rồi không?"

Lục Chấp hỏi: "Vậy em muốn làm sao bây giờ?"

Giản Úc suy nghĩ một chút, nói: "Nếu công việc của tập đoàn tạm thời ổn rồi, vậy có thể mang nhân viên đi theo, coi như là phúc lợi cuối năm cho bọn họ."

Tập đoàn Lục thị mặc dù là một tập đoàn chú ý tới hiệu suất cao, nhưng về phương diện phúc lợi cho nhân viên cũng chưa bao giờ keo kiệt, ngoại trừ các tiền thưởng ra, phúc lợi cuối năm cho nhân viên cũng tương đối phong phú.

Lục Chấp đương nhiên là tuân theo tâm ý của Giản Úc, hắn cười nói: "Cứ theo ý của em đi."

Nhân viên tập đoàn Lục thị sau khi nghe được chuyện này, ai nấy đều cao hứng vô cùng.

" A a a a a a, Giản tiên sinh thật sự rất hiểu tôi, làm sao cậu ấy biết tôi muốn đi du lịch biển chứ? Tôi đã mua kem chống nắng và kính râm luôn rồi, còn chưa có dịp để dùng, bây giờ thì có thể rồi!"

" +1 Tôi cũng muốn đi du lịch biển!"

" Tôi cam đoan đến lúc đó sẽ không quấy rầy Lục tổng cùng Giản tiên sinh hẹn hò đâu, lúc nên xuất hiện thì xuất hiện, lúc không nên xuất hiện tuyệt đối sẽ không xuất hiện!"

" Còn nữa, lần du lịch này hình như là tuần trăng mật của hai người bọn họ đó, đến lúc đó chúng ta tuyệt đối lại bị nhét cẩu lương cho xem, nhưng mà tôi cam tâm tình nguyện!"

" Hắc hắc, thật ra tôi vẫn luôn hâm mộ bọn họ, còn muốn chụp ảnh hai người bọn họ để làm hình nền điện thoại của tôi, nhưng vẫn luôn không dám, luôn cảm thấy vừa mở máy ảnh ra, sẽ bị Lục tổng phát hiện!"

" Mong chờ chuyến đi lần này, tôi lập tức đi thu dọn hành lý đây!"

Cuối cùng, không chỉ có nhân viên tập đoàn Lục thị đi cùng, Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ cũng thuận tiện đi chơi một chuyến.

Vì chuyện này, Lâm Bác Vũ còn đặc biệt đi tìm lãnh đạo bệnh viện để xin nghỉ phép, đem kỳ nghỉ mình thật vất vả mới đề dành được tiêu hết toàn bộ.

Cứ như vậy, hôm nay, doàn người chậm rãi đi tới hải đảo.

Giản Úc vác một cái túi nhỏ, đi theo Lục Chấp, bước xuống thuyền.

Ngay sau khi đứng trên bãi biển, cậu được một cơn gió mát mẻ thổi vào mặt.

Hòn đảo này có diện tích rất lớn, bầu trời xanh và mây trắng, biển dài vô tận, chim biển bay lượn tự do, cát mềm mại dưới chân, tất cả mọi thứ đều đẹp như một bức tranh.

Lục Chấp vươn tay về phía Giản Úc, thanh âm trầm thấp: "Đi thôi, chúng ta đi dạo xung quanh một chút."

Trên mặt Giản Úc mang theo ý cười, quyết đoán đặt tay của mình vào trong bàn tay rộng lớn của Lục Chấp: "Vâng, đi thôi."

Lục Chấp nắm lấy tay của cậu, chậm rãi đi dọc theo bờ biển.

Phía sau bọn họ, những người còn lại cũng tự mình chơi đùa.

Hầu hết mọi người đều đi tới khu nghỉ mát bên cạnh để thuê thiết bị, sau đó bắt đầu lướt sóng, lặn v v.

Bên này khí hậu ấm áp, ước chừng khoảng hai mươi mấy độ, đi bên bờ biển hóng gió mát, cực kỳ thoải mái.

Thần sắc Lục Chấp cũng thả lỏng hơn trước, nghiêng đầu nhìn Giản Úc: "Thích nơi này không?"

Giản Úc quyết đoán gật đầu: "Thích."

Lục Chấp cười nói: "Vậy sau này mỗi mùa đông, chúng ta đều tới đây ở một thời gian nhé."

Vân Kinh tuy rằng là nơi phồn hoa nhất, nhưng mùa đông mỗi năm đều rất lạnh, trong nhà còn tốt, dù sao cũng có hệ thống sưởi ấm cùng điều hòa không khí, nếu như ở bên ngoài, sẽ lạnh đến mức đóng băng.

Đối với thể chất của Giản Úc mà nói, không thể thích ứng với mùa đông ở Vân Kinh, cho nên Lục Chấp tính toán sau này mỗi mùa đông, đều mang theo Giản Úc đến nơi ấm áp ở một thời gian.

Giản Úc nghe Lục Chấp nói như vậy, đương nhiên là rất vui vẻ, mi mắt cậu cong cong nói: "Em cảm thấy chỉ riêng hòn đảo này thôi, em cũng có thể tới rất nhiều lần, hòn đảo này thật sự rất xinh đẹp."

Lục Chấp gật đầu: "Ừ, chúng ta có thể đến đây thêm vài lần nữa, sau đó lại đổi chỗ khác."

Hai người cứ như vậy mà nắm tay nhau, đi dọc theo bờ biển, thuận tiện thảo luận một chút chuyện của tương lai.

Hôm nay bọn họ đều mặc quần áo bình thường màu trắng, giá trị nhan sắc đặc biệt cao, lúc nào cũng có thể dung nhập vào cảnh sắc tuyệt mỹ xung quanh.

Sau khi hai người đi vòng qua một tảng đá ngầm, liền thấy một rừng cây dừa xuất hiện trước mặt.

Vẻ mặt Giản Úc đều là kinh hỉ, thanh âm của cậu mềm nhũn, chỉ vào những cây dừa kia nói: "Lục Chấp, anh nhìn kìa, trên cây có trái dừa!"

Cậu chưa từng thấy qua cây dừa, nhưng đã được uống nước dừa rồi, bây giờ nhìn thấy cây dừa cao hùng vĩ như vậy, không khỏi cảm thấy rung động vô cùng.

Lục Chấp nhìn theo hướng Giản Úc chỉ tay, lập tức gật đầu: "Ừ, em có muốn uống không?"

Giản Úc không chút do dự gật đầu: "Muốn."

Nói xong, cậu lại bổ sung: "Nhưng chúng ta có hái xuống được không?"

Cây dừa rất cao, trái dừa thì mọc trên đỉnh, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn, cổ cũng thấy mỏi, huống chi là lấy nó xuống.



Giản Úc nhìn những trái dừa xa xôi kia, suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này, Lục Chấp đã lấy điện thoại ra.

Giản Úc tò mò hỏi: "Anh muốn gọi cho ai vậy?"

Lục Chấp giải thích: "Liên hệ với nhân viên trên đảo. Chúng ta không thể hái nó, nhưng họ có thể."

Giản Úc bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng đúng, Lục Chấp đã nói Trần Hoài thuê lại nguyên hòn đảo này rồi, bao tổng cộng hai tuần, trong thời gian này, trên đảo sẽ không có người ngoài nào, cho nên tất cả nhân viên trên đảo đều sẽ phục vụ riêng cho bọn họ.

Nhưng mà, Lục Chấp lấy di động ra, còn chưa kịp gọi người.

Lúc này, một thanh âm vang vọng tới: "Anh Lục, anh dâu, sao hai người lại lặng lẽ đi xa như vậy, hại bọn em ở phía sau đuổi theo muốn chết!"

Giản Úc nghe tiếng quay lại, sau đó liền thấy Tần Diễn nhảy qua một tảng đá ngầm, chạy về phía bọn họ.

Ngay sau đó, phía sau xuất hiện thêm bóng dáng của Lâm Bác Viễn.

Lục Chấp sau khi nhìn thấy hai người, biểu tình thay đổi vi diệu, lạnh lùng nói: "Hai người đi theo làm gì?"

Tần Diễn không hề phát hiện ra sự ghét bỏ trong giọng nói của Lục Chấp, hắn còn vui vẻ nói: "Hai người bọn em một đường đuổi theo dấu chân mà chạy tới đây đó, không nghĩ tới hai người dừng lại ở đây!"

Nói xong, hắn cũng phát hiện cây dừa, ngay lập tức nhảy lên ba thước: "Dừa, có dừa!"

Giản Úc cười nói: "Lúc chúng tôi nhìn thấy, cũng rất kinh hỉ."

Tần Diễn lập tức nói: "Anh dâu, mau lại đây, chúng ta nghĩ biện pháp hái dừa xuống!"

Giản Úc: "Lục Chấp nói sẽ gọi nhân viên đến hái xuống."

Tần Diễn tràn đầy tự tin nói: "Cần gì nhân viên chứ, em có thể leo lên, lúc em còn nhỏ có về nông thôn ở một đoạn thời gian, nên trèo cây rất lợi hại đó."

Giản Úc hỏi thêm một câu: "Cậu xác định được chứ?"

Đúng là một số người khi còn nhỏ trèo cây rất giỏi, nhưng lớn lên thì không còn linh hoạt như trước nữa.

Tần Diễn lớn tiếng nói: "Không có việc gì, cứ giao cho em."

Giản Úc nghe vậy, cậu nhìn về phía Lục Chấp: "Vậy....."

Lục Chấp thả tay cậu ra: "Đi đi...."

Giản Úc vừa nghĩ đến có thể uống nước dừa, lập tức vui vẻ chạy tới.

Sau đó cậu liền cùng Tần Diễn chọn cây có quả dừa to nhất.

Rất nhanh, bọn họ chọn xong một cây, sau đó Tần Diễn bắt đầu trèo lên cây, Giản Úc ở phía dưới chờ, còn mở cặp sách của mình ra, đợi lát nữa bỏ thêm mấy quả dừa vào bên trong.

Lục Chấp đứng tại chỗ, vẫn nhìn chằm chằm về phía bên kia, ánh mắt sâu thẳm.

Lúc này, Lâm Bác Vũ chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, hạ thấp giọng nói: "Được rồi, thu tầm mắt lại đi, Giản Úc ở ngay dưới mí mắt của cậu, còn có thể biến mất được sao?"

Lục Chấp liếc nhìn Lâm Bác Vũ một cái, không nói gì.

Lâm Bác Vũ dường như đang có hứng thú rất cao, cho dù Lục Chấp không để ý tới hắn, hắn cũng tự mình nói: "Nói thật, Lục Chấp, cậu không cảm thấy có đôi khi cậu quan tâm quá mức rồi sao? Đối với Giản Úc chú ý từng giây từng phút. Tôi cũng từ trên người cậu mà biết được cái gì gọi là "ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ mất"."

Chờ Lâm Bác Vũ nói xong, Lục Chấp cuối cùng cũng bố thí cho hắn một ánh mắt: "Cậu nói nhiều quá."

Lâm Bác Vũ cười nói: "Đây cũng là do cậu thôi. Ai bảo cậu dung túng Giản Úc, để tất cả mọi người cùng đi. Bây giờ thì hay rồi, xung quanh có nhiều người như vậy, thế giới hai người sẽ luôn bị quấy rầy. Chẳng lẽ cậu còn có thể đuổi tất cả mọi người đi được sao?"

Lục Chấp thản nhiên nói: "Tôi có thể đuổi cậu và Tần Diễn đi. Nhân viên của tôi sẽ không như hai người."

Nghĩ cũng biết, nếu nhân viên tập đoàn Lục thị nhìn thấy Lục Chấp và Giản Úc đang ở cùng nhau, chắc chắn họ sẽ lặng lẽ lướt qua, chứ không quấy rầy hai người bọn họ.

Lâm Bác Vũ chậc chậc hai tiếng: "Đuổi tôi và Tần Diễn đi? Ba người chúng ta có tình cảm bạn bè hơn hai mươi năm đó."

Lục Chấp hời hợt đáp: "Thì sao?"

Lâm Bác Vũ: "....."

Quên đi, Lục Chấp người này có bao giờ xem người khác ra gì đâu, cũng chỉ có lúc đối mặt với Giản Úc, mới có thể dịu dàng hơn một chút.

Chẳng qua, đùa giỡn thì đùa giỡn, Lâm Bác Vũ cũng thật lòng chúc phúc cho Lục Chấp và Giản Úc, cũng vui vẻ khi nhìn thấy quan hệ của hai người họ thân mật như vậy.

Bên này, Giản Úc hoàn toàn không biết gì về cuộc nói chuyện của Lục Chấp.

Cậu đang nhặt từng quả dừa mà Tần Diễn vứt xuống, đem chúng để lại thành một đống, còn thuận tiện bỏ thêm hai trái vào trong túi của mình.

Chờ sau khi cậu nhặt hết dừa, Giản Úc đứng dậy, cười cười gọi mấy người Lục Chấp: "Lục Chấp, bác sĩ Lâm, lại đây uống nước dừa đi."

Hai người nghe vậy, cất bước đi qua.

Lúc này, Tần Diễn ở trên cây dừa đột nhiên hét lớn lên: "Chết rồi!"

Giản Úc ngẩng đầu lên nhìn: "Làm sao vậy?"

Tần Diễn hoảng sợ nói: "Hình như em không xuống được nữa!"

Hắn trèo lên cây như một con khỉ, nhưng lúc xuống thì hắn chỉ dám thăm dò từng chút một, cuối cùng không dám leo xuống: "Tại sao lại cao như vậy a! Lúc leo lên em không cảm thấy gì cả! Chết tiệt! Hình như em bị sợ độ cao!"

Hắn lập tức ôm chặt cái cây, giống như sợ sẽ bị rớt xuống, vặn vẹo một trận.

Tuy rằng rất không nên, nhưng Giản Úc vẫn không nhịn được cười một tiếng, bởi vì bộ dáng của Tần Diễn xác thật rất buồn cười.

Tần Diễn khóc lóc nói: "Anh dâu, không được cười, mau cứu em với!"

Giản Úc khắc chế ý cười, sau đó nói với Lục Chấp đang đi tới: "Tần Diễn bị mắc kẹt trên cây rồi, làm sao bây giờ?"

Lục Chấp lạnh lùng nói: "Để cho cậu ta treo ở trên đó hóng gió một lúc đi."

Tần Diễn ngay lập tức cầu cứu nói: "Anh Lục, nhanh lên, em thật sự sợ độ cao, em sắp rơi xuống rồi."

Lâm Bác Vũ cũng nói đùa: "Đừng sợ, cậu rơi xuống còn có tôi mà! Tôi là bác sĩ."

Tần Diễn: "....."

Hắn phẫn nộ nói: "Hai người thật là quá đáng."

Tần Diễn chỉ có thể nhanh chóng nói với Giản Úc: "Anh dâu, anh nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu em với!"

Giản Úc đương nhiên không nghĩ ra được biện pháp tốt nào cả, dù sao cậu cũng không quen thuộc hòn đảo này, ngay cả đi tìm người giúp đỡ cũng không biết đi đâu.

Vì thế, cậu chỉ có thể nhìn về phía Lục Chấp: "Lục Chấp, anh giúp cậu ấy chút đi."

Lúc này, Lục Chấp mới lấy điện thoại ra, gọi cho nhân viên trên đảo, nhờ nhân viên mang thang tới.



Sau khi cúp điện thoại, hắn ngước mắt lên nói với Tần Diễn: "Cậu ôm chặt một chút, nếu không, chưa đợi nhân viên tới cứu cậu, mà đã rơi xuống trước, thì sẽ không ai chịu trách nhiệm với cậu đâu."

Độ cao này, ngã xuống cũng không phải là chuyện nhỏ.

Tần Diễn sợ tới mức càng ôm chặt cái cây hơn, không dám lơi lỏng chút nào.

Lâm Bác Vũ lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình: "Hiếm khi gặp được cảnh tượng này, lưu lại làm kỷ niệm."

" Lâm Bác Vũ, dừng tay, không được chụp....."

Tần Diễn vừa muốn che mặt, vừa không dám buông tay, hắn ở trên cây ngọ nguậy một trận.

Hắn hối hận vì đã trèo lên cây này rồi.

Quả nhiên, năm tháng như con dao hai lưỡi, nhớ năm đó cây nào hắn cũng có thể trèo được, kết quả hiện tại lại mất mặt như vậy.

May mắn thay, có hai nhân viên đến rất nhanh.

Một người trong đó dựng thang cuốn cho Tần Diễn, bảo hắn đi xuống.

Người còn lại mang theo dao chặt dừa, ống hút, ly,.....

Tần Diễn từ thang đi xuống, trong lòng còn đang hoảng sợ, nói: "Sau này em sẽ không bao giờ trèo loạn nữa, suýt nữa thì phải ở trên cây qua đêm rồi."

Chẳng qua quá trình có chút gian nan, nhưng kết quả vẫn rất tốt, bốn người ước chừng có mười mấy quả dừa.

Lục Chấp nhận lấy con dao trong tay nhân viên, sau đó lấy một quả dừa, hắn gọt bỏ đỉnh của trái dừa, cắm ống hút vào bên trong, rồi mới đưa qua cho Giản Úc: "Nào, em thử xem."

Giản Úc vui vẻ nhận lấy dừa, uống một ngụm.

Ngon ngọt thanh mát, cực kỳ dễ chịu.

Tần Diễn ở bên cạnh ồn ào: "Anh Lục, em cũng muốn,"

Lục Chấp mặt không đổi sắc ném con dao qua.

Tần Diễn: "...."

Hắn cũng muốn uống nước dừa, không phải dao chặt dừa.

Aizz, đúng là phân biệt đối xử mà.

Lục Chấp không chỉ giúp Giản Úc gọt dừa, hắn còn gấp lá chuối lại, đặt ở phía sau Giản Úc, thanh âm trầm thấp nói: "Đứng có mệt không? Em ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

"Vâng."

Giản Úc ngoan ngoãn ngồi xuống trên lá chuối, sau đó hai tay cầm trái dừa, ngậm ống hút.

Có lẽ do phơi nắng lâu, giờ phút này khuôn mặt của cậu có chút đỏ, ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt cậu, lấp lánh trong suốt, đôi mắt xinh đẹp vô cùng.

Lục Chấp đứng bên cạnh rũ mắt nhìn cậu, nhịn không được đưa tay qua xoa xoa mái tóc đang bị gió biển thổi lên.

Giản Úc đang uống nước dừa, lúc này, cậu phát hiện bên chân có mấy con ốc mượn hồn.

( Ốc mượn hồn hay còn gọi là cua ẩn sĩ hay cua ký cư)

Cậu nhất thời có chút mới lạ mà mở to hai mắt, sau đó ngẩng đầu, thanh âm nhẹ nhàng mà nói với Lục Chấp: "Anh xem, có ốc mượn hồn nè."

Lục Chấp ngồi xuống, sau đó cũng nhìn thấy mấy con ốc mượn hồn đang bò qua.

Mấy con cua sống nhờ trong vỏ ốc vỏ sò, sau khi bò được vài cái, lại bắt đầu tìm cái vỏ phù hợp với mình hơn, quá trình này rất dài, gặp cái vỏ không thích hợp lại đổi cái vỏ khác.

Giản Úc nhìn chằm chằm vào những con cua sống nhờ này một hồi, sau đó tò mò hỏi Lục Chấp: "Anh nói xem, sao mấy con này lại phải tìm vỏ nhỉ? Chúng nó không thể tự có một cái nhà như ốc sên sao?"

Lục Chấp dừng lại một chút, sau đó cười nói: "Vấn đề này, em phải hỏi chúng nó mới được, anh không thể trả lời."

Giản Úc nhà hắn sao lại hỏi vấn đề vi diệu như này?

Giản Úc liếc mắt nhìn con ốc mượn hồn một cái, nói: "Vậy thì quên đi, cho dù có hỏi, chúng nó cũng có đáp lại được đâu."

Ý cười trong mắt Lục Chấp càng sâu: "Em cứ hỏi thử xem?"

Giản Úc hừ một tiếng: "Em không có ngốc nhé."

Ai sẽ đặt câu hỏi với một con cua chứ?

Lục Chấp nhéo nhéo khuôn mặt của Giản Úc một cái: "Ừ, không ngốc, chỉ là có đôi khi hơi ngốc thôi."

Giản Úc: "....."

Cậu không thèm để ý tới Lục Chấp nữa, nghiêm túc mà nhìn những con ốc mượn hồn.

Lúc này, có một con cua đang thay vỏ, không cẩn thận bị rơi vào khe đá, sau đó bị mắc kẹt trong đó không ra được, vẫn luôn giãy dụa.

Giản Úc thấy thế, vội vàng đưa tay qua, thật cẩn thận mà cứu con cua kia ra khỏi khe đá.

Kết quả con cua đó theo bản năng kẹp Giản Úc một phát.

Đầu ngón tay Giản Úc đau nhói, cậu nhíu mày, chẳng qua cậu vẫn đưa con cua đó về đến nơi an toàn, còn chọn cho nó một cái vỏ rất xinh đẹp, sau đó con cua này mới buông tha cho cậu.

Sự chú ý của Lục Chấp đều đặt ở trên người Giản Úc, hắn lập tức cầm tay của cậu qua cẩn thận xem xét: "Bị thương rồi?"

Giản Úc lắc đầu một cái: "Hẳn là không có, chỉ là hơi nhói một chút thôi."

Tần Diễn và Lâm Bác Vũ ở cách đó không xa, nghe thấy Giản Úc bị thương liền lập tức chạy tới.

Tần Diễn vội vàng ngồi xổm xuống: "Anh dâu bị thương hả?"

Hắn dùng sức nhìn chằm chằm ngón tay của Giản Úc, nhưng không nhìn thấy vết thương ở đâu.

Lúc này, thần sắc Lục Chấp lại vô cùng nghiêm túc nói: "Đi, đi tới khu nghỉ dưỡng tìm hòm thuốc, sau đó băng bó lại."

Giản Úc vội vàng nói: "Không cần phải khoa trương như vậy đâu."

Lục Chấp kiên trì nói: "Khách sạn cách nơi này cũng không xa, băng bó xong lại ra ngoài chơi cũng không muộn."

Ngón tay của Giản Úc xác thật có hơi đau, nên cậu cũng không phản đối nữa, mà đi theo Lục Chấp về khách sạn.

Nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, Tần Diễn sững sờ nói: "Nói thật, tôi cũng không nhìn ra được vết thương của anh dâu ở chỗ nào nữa."

Hắn quay đầu lại tính hỏi Lâm Bác Vũ có nhìn ra không: "Anh là bác sĩ, anh có nhìn ra không?"

Lâm Bác Vũ cười nói: "Nhìn ra chứ."

Tần Diễn ngay lập tức kinh ngạc nói: "Thật đúng là bị thương sao? Vết thương ở đâu?"

Vẻ mặt Lâm Bác Vũ cao thâm: "Vết thương ở trong lòng anh Lục của cậu đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook