Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 653: Ác nhân có ác báo
Ngư Tiểu Đồng
11/08/2018
Nhưng có một bàn tay đưa ra ngăn nàng ta lại.
Diệp Tử Yên nổi giận quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến, nàng ta oan ức nói: "Đại sư tỷ, lão già chết tiệt này dám mắng nương của ta."
Hóa ra người đến chính là đệ nhất phong phong chủ Mộ Lãnh Khê, người thân nhất với Diệp Tử Yên trong Lăng Vân tông chính là đại sư tỷ này.
Mộ Lãnh Khê vỗ nhẹ tay Diệp Tử Yên nói: "Đừng để chuyện như thế này làm ô uế tay ngươi."
Bà ta vừa nói xong, xoay người trầm giọng quát: "Đánh cho ta."
Đệ tử ở phía sau Mộ Lãnh Khê đi thẳng đến chỗ Tiêu Lăng Phong, tiếng tát bốp bốp bốp vang lên không ngừng.
Mặt Tiêu Lăng Phong trong chớp mắt liền sưng lên.
Vân Thiên Vũ ở trong đám người nhìn thấy tất cả những chuyện này đã sớm nổi giận rồi, hận không thể lao tới giết Diệp Tử Yên và đệ nhất phong phong chủ Mộ Lãnh Khê này.
Tiện nhân, ta nhất định phải tiêu diệt Lăng Vân tông, thay nghĩa phụ báo thù.
Diệp Gia và Tiểu Linh Đang ở bên cạnh Vân Thiên Vũ nhanh chóng đè người Vân Thiên Vũ xuống, cảnh cáo nói: "Bọn họ nhất định cố ý đánh lão vương gia để khích muội xuất hiện, cho nên muội tuyệt đối đừng mắc mưu."
Vân Thiên Vũ tất nhiên biết những chuyện này, nhưng nàng vẫn không thể khống chế lửa giận trong lòng.
Nhìn thấy nghĩa phụ bị bọn họ khinh thường, nàng chỉ muốn giết chết bọn họ.
Nhưng nàng cũng biết bây giờ nàng tùy tiện đi ra ngoài, chẳng những nàng sẽ gặp chuyện, hơn nữa cũng không cứu được nghĩa phụ.
Cho nên Vân Thiên Vũ cắn răng nhịn xuống, nắm chặt tay cố gắng kiềm chế bản thân để không đi ra.
Ở giữa quảng trường, Mộ Lãnh Khê và Diệp Tử Yên thấy bọn họ đánh Tiêu Lăng Phong đến như vậy cũng không có người nào đi ra ngăn cản, không khỏi cảm thấy hơi vô vị, sau đó cho người dừng tay.
Nhưng lúc này khuôn mặt của Tiêu Lăng Phong đã sưng lên trông rất đáng sợ, khóe miệng có máu chảy ra.
Tuy rằng lão bị đánh rất thảm, ngay cả nói cũng nói không được, nhưng lão nhìn xung quanh, giãy giụa kêu lên: "Những tên khốn các ngươi sẽ không có kết cục tốt, ông trời nhất định sẽ trừng phạt các ngươi, từ xưa đến nay thiện nhân có thiện báo, ác nhân có ác báo, không phải không báo mà chỉ là chưa tới lúc."
Tiêu Lăng Phong nói nhiều như vậy thật ra là muốn nói với Vân Thiên Vũ, quân tử báo thù mười năm không muộn, bảo nàng hiện tại không nên động thủ.
Vân Thiên Vũ ở trong đám người tất nhiên nghe hiểu những lời nói của Tiêu Lăng Phong.
Nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lăng Phong bị người của Lăng Vân tông giết chết được.
Tuyệt đối không thể nào.
Vân Thiên Vũ vẫy tay, ý bảo Diệp Gia và Tiểu Linh Đang lại gần, sau đó dặn dò họ nói: "Lát nữa bọn họ nhất định sẽ giết nghĩa phụ, bức ta đi ra. Mọi người đừng quan tâm đến ta, đưa nghĩa phụ ta trốn đi, bên trong Quỷ Vương Phong rất lớn, cẩn thận né tránh người của Lăng Vân tông, sau đó xuống núi."
"Nhưng muội thì sao?"
"Mọi người cứ mặc kệ ta, bên cạnh ta có Ngạo Minh và Điêu Gia còn có Tiểu Anh, mọi người đừng quên Phượng Vô Nhai cũng ở trong Lăng Vân tông, y nhất định sẽ nghĩ cách cứu ta, cho nên mọi người đừng lo lắng, chia nhau hành động đi."
Diệp Gia suy nghĩ, cuối cùng gật đầu, chủ yếu là nàng biết khả năng của Phượng Vô Nhai của Ma Ảnh cung rất lợi hại, y tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Vũ Mao bị bắt, y nhất định sẽ nghĩ cách cứu Vũ Mao.
“Được.”
Sau khi ba người bàn bạc xong rồi, Vân Thiên Vũ lại ra lệnh cho Ảnh Tử phụ trách bảo vệ nghĩa phụ của nàng, nhất định không thể để lão rơi vào tay Lăng Vân tông một lần nữa.
Lần này Ảnh Tử không nhiều lời, lập tức đồng ý.
Mọi người đặt niềm tin rất lớn vào Phượng Vô Nhai của Ma Ảnh cung, cho rằng chỉ cần có Phượng Vô Nhai ở đây, Vân Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Lăng Vân tông.
Cho nên mọi người không phản đối sự sắp xếp của Vân Thiên Vũ nữa.
Diệp Tử Yên nổi giận quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến, nàng ta oan ức nói: "Đại sư tỷ, lão già chết tiệt này dám mắng nương của ta."
Hóa ra người đến chính là đệ nhất phong phong chủ Mộ Lãnh Khê, người thân nhất với Diệp Tử Yên trong Lăng Vân tông chính là đại sư tỷ này.
Mộ Lãnh Khê vỗ nhẹ tay Diệp Tử Yên nói: "Đừng để chuyện như thế này làm ô uế tay ngươi."
Bà ta vừa nói xong, xoay người trầm giọng quát: "Đánh cho ta."
Đệ tử ở phía sau Mộ Lãnh Khê đi thẳng đến chỗ Tiêu Lăng Phong, tiếng tát bốp bốp bốp vang lên không ngừng.
Mặt Tiêu Lăng Phong trong chớp mắt liền sưng lên.
Vân Thiên Vũ ở trong đám người nhìn thấy tất cả những chuyện này đã sớm nổi giận rồi, hận không thể lao tới giết Diệp Tử Yên và đệ nhất phong phong chủ Mộ Lãnh Khê này.
Tiện nhân, ta nhất định phải tiêu diệt Lăng Vân tông, thay nghĩa phụ báo thù.
Diệp Gia và Tiểu Linh Đang ở bên cạnh Vân Thiên Vũ nhanh chóng đè người Vân Thiên Vũ xuống, cảnh cáo nói: "Bọn họ nhất định cố ý đánh lão vương gia để khích muội xuất hiện, cho nên muội tuyệt đối đừng mắc mưu."
Vân Thiên Vũ tất nhiên biết những chuyện này, nhưng nàng vẫn không thể khống chế lửa giận trong lòng.
Nhìn thấy nghĩa phụ bị bọn họ khinh thường, nàng chỉ muốn giết chết bọn họ.
Nhưng nàng cũng biết bây giờ nàng tùy tiện đi ra ngoài, chẳng những nàng sẽ gặp chuyện, hơn nữa cũng không cứu được nghĩa phụ.
Cho nên Vân Thiên Vũ cắn răng nhịn xuống, nắm chặt tay cố gắng kiềm chế bản thân để không đi ra.
Ở giữa quảng trường, Mộ Lãnh Khê và Diệp Tử Yên thấy bọn họ đánh Tiêu Lăng Phong đến như vậy cũng không có người nào đi ra ngăn cản, không khỏi cảm thấy hơi vô vị, sau đó cho người dừng tay.
Nhưng lúc này khuôn mặt của Tiêu Lăng Phong đã sưng lên trông rất đáng sợ, khóe miệng có máu chảy ra.
Tuy rằng lão bị đánh rất thảm, ngay cả nói cũng nói không được, nhưng lão nhìn xung quanh, giãy giụa kêu lên: "Những tên khốn các ngươi sẽ không có kết cục tốt, ông trời nhất định sẽ trừng phạt các ngươi, từ xưa đến nay thiện nhân có thiện báo, ác nhân có ác báo, không phải không báo mà chỉ là chưa tới lúc."
Tiêu Lăng Phong nói nhiều như vậy thật ra là muốn nói với Vân Thiên Vũ, quân tử báo thù mười năm không muộn, bảo nàng hiện tại không nên động thủ.
Vân Thiên Vũ ở trong đám người tất nhiên nghe hiểu những lời nói của Tiêu Lăng Phong.
Nhưng nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lăng Phong bị người của Lăng Vân tông giết chết được.
Tuyệt đối không thể nào.
Vân Thiên Vũ vẫy tay, ý bảo Diệp Gia và Tiểu Linh Đang lại gần, sau đó dặn dò họ nói: "Lát nữa bọn họ nhất định sẽ giết nghĩa phụ, bức ta đi ra. Mọi người đừng quan tâm đến ta, đưa nghĩa phụ ta trốn đi, bên trong Quỷ Vương Phong rất lớn, cẩn thận né tránh người của Lăng Vân tông, sau đó xuống núi."
"Nhưng muội thì sao?"
"Mọi người cứ mặc kệ ta, bên cạnh ta có Ngạo Minh và Điêu Gia còn có Tiểu Anh, mọi người đừng quên Phượng Vô Nhai cũng ở trong Lăng Vân tông, y nhất định sẽ nghĩ cách cứu ta, cho nên mọi người đừng lo lắng, chia nhau hành động đi."
Diệp Gia suy nghĩ, cuối cùng gật đầu, chủ yếu là nàng biết khả năng của Phượng Vô Nhai của Ma Ảnh cung rất lợi hại, y tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Vũ Mao bị bắt, y nhất định sẽ nghĩ cách cứu Vũ Mao.
“Được.”
Sau khi ba người bàn bạc xong rồi, Vân Thiên Vũ lại ra lệnh cho Ảnh Tử phụ trách bảo vệ nghĩa phụ của nàng, nhất định không thể để lão rơi vào tay Lăng Vân tông một lần nữa.
Lần này Ảnh Tử không nhiều lời, lập tức đồng ý.
Mọi người đặt niềm tin rất lớn vào Phượng Vô Nhai của Ma Ảnh cung, cho rằng chỉ cần có Phượng Vô Nhai ở đây, Vân Thiên Vũ tuyệt đối sẽ không rơi vào tay Lăng Vân tông.
Cho nên mọi người không phản đối sự sắp xếp của Vân Thiên Vũ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.