Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 955: Chạy trốn
Ngư Tiểu Đồng
29/08/2018
Vân Thiên Vũ không nhịn được hoảng hốt trong lòng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên liền thấy trong gian phòng vốn không có gì đột nhiên xuất hiện hai người áo đen lạ mặt.
Đi đầu là một lão già, lông mày hình chữ bát, mũi to, vẻ mặt vô cùng hung hãn.
Lão ta vừa xuất hiện đã khóa Vân Thiên Vũ lại, không nói hai lời lập tức mở miệng: “Xem ra đây là nữ nhân mà thiếu chủ muốn lấy, nhìn cũng xinh đẹp đấy, chỉ tiếc những người đông đại lục yếu ớt như con sâu con kiến này không xứng với thiếu chủ nhà chúng ta.”
Lão già này vừa mở miệng Vân Thiên Vũ liền biết đây là người của tiểu thần giới, cũng là người của gia tộc Thanh Long.
Nhưng nàng cho rằng bọn chúng đưa Tiêu Cửu Uyên đi thì cũng sẽ rời đi luôn.
Không ngờ bọn chúng không đi mà ở lại định giết nàng.
Bây giờ Vân Thiên Vũ có thể khẳng định những người này ở lại là để giết nàng.
Trong lòng Vân Thiên Vũ vừa lo sợ vừa giận dữ, nhưng mặc dù kinh sợ nàng cũng không thể hiện ra mặt, mà trầm giọng hướng về lão già hung hãn kia quát lớn: “Các ngươi không quan tâm đến ý muốn của Tiêu Cửu Uyên mà đã đưa hắn đi, ta nghĩ nếu hắn tỉnh lại tuyệt đối không chịu để yên.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong.
Lão già kia thật ra chính là Tào trưởng lão của gia tộc Thanh Long, lập tức nhướn mày: “Xem ra ngươi đã biết chúng ta là người của gia tộc Thanh Long, thế mà không hề kinh ngạc, có điều chuyện liên quan đến thiếu chủ nhà chúng ta không cần ngươi phải bận tâm, ngươi vẫn là chịu chết đi.”
Tào trưởng lão nói xong liền đưa tay lên định một chưởng đánh chết Vân Thiên Vũ.
Tất cả mọi người trong phòng đều không thể nhúc nhích.
Hắc Diệu, Bạch Diệu và mấy tên thuộc hạ thấy lão già này muốn giết Vân Thiên Vũ thì đều sợ hãi kêu lên: “Đừng mà.”
Vân Thiên Vũ đột nhiên ra lệnh cho Ảnh Tử đang ẩn nấp trong bóng tối: “Ảnh Tử, lập tức ném linh lôi đan, càng nhiều càng tốt.”
Ảnh Tử nhận được mệnh lệnh liền dùng linh lực đẩy mấy quả linh lôi đan vào trong phòng.
Tiếng ầm ầm vang lên, linh lôi đan bị đẩy vào trong phòng.
Trong phòng, đám người Tào trưởng lão không ngờ lại có người đẩy linh lôi đan vào nên ý thức bỗng chốc bị kiềm hãm.
Lúc này đám người Bạch Diệu Hắc Diệu đã có thể cử động.
Bạch Diệu và Hắc Diệu lắc mình lao thẳng tới Tào trưởng lão, ôm chặt lấy Tào trưởng lão, sau đó kêu lên với Vân Thiên Vũ: “Công chúa, nhanh đi đi, lập tức đi đi.”
Vân Thiên Vũ liền nhảy ra ngoài.
Nàng biết nếu nàng còn ở lại chắc chắn sẽ chết.
Nàng nhảy ra khỏi phòng, nhào lên người Ngạo Minh, trầm giọng ra lệnh cho Ngạo Minh: “Đi.”
Ngạo Minh khẽ động, thân hình liền đi thật nhanh giống như tên rời khỏi cung tên.
Hai con linh thú khác cũng lắc mình đi theo Ngạo Minh, Diệp Gia ở đằng sau kên lên: “Vũ Mao, chờ ta với, đưa ta đi với.”
Vân Thiên Vũ lập tức trầm giọng ra lệnh cho Điêu Gia mang theo Diệp Gia.
Biểu tỷ luôn đi theo nàng, nàng không thể bỏ lại tỷ ấy.
Điêu Gia xoay người đưa Diệp Gia lên, sau đó liền đuổi theo Ngạo Minh.
Ảnh Tử là lam linh đỉnh phong, linh lực rất mạnh nên nhanh chóng đuổi theo sát.
Những người còn lại căn bản đuổi theo không kịp.
Nhưng cuối cùng Tiểu Linh Đang nhìn về phía Phượng Vô Nhai rồi hét lên: “Ca ca, mau đi đi, lập tức theo sau bảo vệ Vân tỷ tỷ, nhớ phải bảo vệ tỷ ấy cho tốt, đừng để người ta giết tỷ ấy.”
Phượng Vô Nhai vốn có tình cảm với Vân Thiên Vũ, nghe thấy lời của Tiểu Linh Đang liền đuổi theo.
Mấy người phóng nhanh như tên bay.
Trong gian phòng ở phía sau, Tào trưởng lão vốn cho rằng có thể dễ dàng giết chết Vân Thiên Vũ.
Không ngờ cuối cùng lại để cho nữ nhân đó chạy thoát, thật đáng giận.
Tào trưởng lão nghĩ một lát rồi xoay người đưa tay ném bay mấy người đang ôm chặt lấy chân mình.
Đám người Hắc Diệu Bạch Diệu bị Tào trưởng lão ném cho bất tỉnh.
Đi đầu là một lão già, lông mày hình chữ bát, mũi to, vẻ mặt vô cùng hung hãn.
Lão ta vừa xuất hiện đã khóa Vân Thiên Vũ lại, không nói hai lời lập tức mở miệng: “Xem ra đây là nữ nhân mà thiếu chủ muốn lấy, nhìn cũng xinh đẹp đấy, chỉ tiếc những người đông đại lục yếu ớt như con sâu con kiến này không xứng với thiếu chủ nhà chúng ta.”
Lão già này vừa mở miệng Vân Thiên Vũ liền biết đây là người của tiểu thần giới, cũng là người của gia tộc Thanh Long.
Nhưng nàng cho rằng bọn chúng đưa Tiêu Cửu Uyên đi thì cũng sẽ rời đi luôn.
Không ngờ bọn chúng không đi mà ở lại định giết nàng.
Bây giờ Vân Thiên Vũ có thể khẳng định những người này ở lại là để giết nàng.
Trong lòng Vân Thiên Vũ vừa lo sợ vừa giận dữ, nhưng mặc dù kinh sợ nàng cũng không thể hiện ra mặt, mà trầm giọng hướng về lão già hung hãn kia quát lớn: “Các ngươi không quan tâm đến ý muốn của Tiêu Cửu Uyên mà đã đưa hắn đi, ta nghĩ nếu hắn tỉnh lại tuyệt đối không chịu để yên.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong.
Lão già kia thật ra chính là Tào trưởng lão của gia tộc Thanh Long, lập tức nhướn mày: “Xem ra ngươi đã biết chúng ta là người của gia tộc Thanh Long, thế mà không hề kinh ngạc, có điều chuyện liên quan đến thiếu chủ nhà chúng ta không cần ngươi phải bận tâm, ngươi vẫn là chịu chết đi.”
Tào trưởng lão nói xong liền đưa tay lên định một chưởng đánh chết Vân Thiên Vũ.
Tất cả mọi người trong phòng đều không thể nhúc nhích.
Hắc Diệu, Bạch Diệu và mấy tên thuộc hạ thấy lão già này muốn giết Vân Thiên Vũ thì đều sợ hãi kêu lên: “Đừng mà.”
Vân Thiên Vũ đột nhiên ra lệnh cho Ảnh Tử đang ẩn nấp trong bóng tối: “Ảnh Tử, lập tức ném linh lôi đan, càng nhiều càng tốt.”
Ảnh Tử nhận được mệnh lệnh liền dùng linh lực đẩy mấy quả linh lôi đan vào trong phòng.
Tiếng ầm ầm vang lên, linh lôi đan bị đẩy vào trong phòng.
Trong phòng, đám người Tào trưởng lão không ngờ lại có người đẩy linh lôi đan vào nên ý thức bỗng chốc bị kiềm hãm.
Lúc này đám người Bạch Diệu Hắc Diệu đã có thể cử động.
Bạch Diệu và Hắc Diệu lắc mình lao thẳng tới Tào trưởng lão, ôm chặt lấy Tào trưởng lão, sau đó kêu lên với Vân Thiên Vũ: “Công chúa, nhanh đi đi, lập tức đi đi.”
Vân Thiên Vũ liền nhảy ra ngoài.
Nàng biết nếu nàng còn ở lại chắc chắn sẽ chết.
Nàng nhảy ra khỏi phòng, nhào lên người Ngạo Minh, trầm giọng ra lệnh cho Ngạo Minh: “Đi.”
Ngạo Minh khẽ động, thân hình liền đi thật nhanh giống như tên rời khỏi cung tên.
Hai con linh thú khác cũng lắc mình đi theo Ngạo Minh, Diệp Gia ở đằng sau kên lên: “Vũ Mao, chờ ta với, đưa ta đi với.”
Vân Thiên Vũ lập tức trầm giọng ra lệnh cho Điêu Gia mang theo Diệp Gia.
Biểu tỷ luôn đi theo nàng, nàng không thể bỏ lại tỷ ấy.
Điêu Gia xoay người đưa Diệp Gia lên, sau đó liền đuổi theo Ngạo Minh.
Ảnh Tử là lam linh đỉnh phong, linh lực rất mạnh nên nhanh chóng đuổi theo sát.
Những người còn lại căn bản đuổi theo không kịp.
Nhưng cuối cùng Tiểu Linh Đang nhìn về phía Phượng Vô Nhai rồi hét lên: “Ca ca, mau đi đi, lập tức theo sau bảo vệ Vân tỷ tỷ, nhớ phải bảo vệ tỷ ấy cho tốt, đừng để người ta giết tỷ ấy.”
Phượng Vô Nhai vốn có tình cảm với Vân Thiên Vũ, nghe thấy lời của Tiểu Linh Đang liền đuổi theo.
Mấy người phóng nhanh như tên bay.
Trong gian phòng ở phía sau, Tào trưởng lão vốn cho rằng có thể dễ dàng giết chết Vân Thiên Vũ.
Không ngờ cuối cùng lại để cho nữ nhân đó chạy thoát, thật đáng giận.
Tào trưởng lão nghĩ một lát rồi xoay người đưa tay ném bay mấy người đang ôm chặt lấy chân mình.
Đám người Hắc Diệu Bạch Diệu bị Tào trưởng lão ném cho bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.