Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 42: Chó cắn chó (3)
Ngư Tiểu Đồng
10/07/2017
Editor: Huynhnhu142
Vân Thiên Vũ nhận lấy đao, xách theo thỏ, tự đi sang một bên.
Sau lưng Tiêu Dạ Thần và Họa Mi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn, cuối cùng hai người đồng thời nhấc chân đi theo sang bên cạnh. Thấy Vân Thiên Vũ mặt mũi thản nhiên giơ đao giết thỏ, lột da, mổ bụng, tất cả động tác tiêu sái như nước chảy mây trôi, không giống lột da thỏ, ngược lại như đang làm chuyện ưu nhã.
Nàng như vậy, thấy thế Tiêu Dạ Thần và Họa Mi da đầu tê dại, hai người trong lòng đồng thời có một cái ý niệm.
Tiểu thư giết người, chỉ sợ cũng sẽ ưu nhã lạnh nhạt như thế.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã phân phó tới: "Mang nước tới."
Họa Mi vội vàng lấy nước tới đây, Vân Thiên Vũ rửa sạch thỏ, cuối cùng dùng thảo dược mình lúc trước từ trong vườn hoa tìm được, nhét nhét, bao quấn, rất nhanh đem một con thỏ, bao gói chặt chẽ không ra nước, cuối cùng nàng chôn thỏ ở dưới đất, phía trên châm lửa đốt.
Kế tiếp ba người ngồi vào bên đống lửa nói chuyện.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần nói: "Đêm đã khuya, Tiêu thế tử cần phải trở về đi."
Tiêu Dạ Thần nhìn nàng nói: "Ngươi đừng gọi ta Tiêu thế tử, vẫn giống như trước gọi ta Tiêu Dạ Thần đi, tự tại chút."
"Hảo, Tiêu Dạ Thần, ngươi cần phải trở về."
Tiêu Dạ Thần ngẩng đầu nhìn bóng đêm, quả thật không còn sớm, nên về nghỉ ngơi, bất quá hắn nghĩ tới Vân Thiên Vũ nướng thỏ dưới mặt đất, đột nhiên muốn nếm thử một chút thỏ này có tư vị gì.
"Ta muốn nếm thử một chút chân thỏ."
"Hảo, cho ngươi một cái."
Vân Thiên Vũ đồng ý, kế tiếp ba người cũng không nói lời nào, cho đến khi thỏ chín, Vân Thiên Vũ từ dưới đất đào thỏ lên.
Thỏ lúc trước chôn dưới đất nướng, không có mùi vị gì, nhưng một khi lấy ra ngoài, mùi thơm kia lập tức quyến rũ con sâu tham ăn trong người, Tiêu Dạ Thần và Họa Mi hai người mắt ngóng trông nhìn chằm chằm con thỏ trong tay Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ xé một bắp đùi cho Tiêu Dạ Thần, lại xé một bắp đùi cho Họa Mi, sau đó ba người ở trong bóng tối dưới ánh trăng, ăn thịt thỏ.
Tiêu Dạ Thần vừa ăn vừa than thở: "Ăn ngon, thật là thơm, ta chưa từng ăn chân thỏ thơm ngon như vậy."
Họa Mi cũng liền ngay cả gật đầu: "Là, tiểu thư thủ nghệ thật sự là quá tốt, ăn quá ngon."
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng nói: "Thỏ bên ngoài dùng nửa chi liên lá sen bao quanh, trong bụng tăng thêm mấy thứ hương liệu, nướng ra ngoài tự nhiên thơm, bây giờ thời gian vội vàng, nếu có chuẩn bị chu đáo, trước đem thỏ thịt dùng muối ướp một cái, sau đó nướng hiệu quả sẽ tốt hơn, còn có mùi."
Vân Thiên Vũ nói đến đây, đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nghĩ tới nghĩa phụ, kiếp trước nghĩa phụ thích ăn nhất nàng làm gì đó, bởi vì miệng nàng có chút xảo quyệt, luôn chê người khác làm gì đó không như ý, cuối cùng sẽ gặp tự mình nghĩ biện pháp làm đông tây ăn.
Ai biết được thủ nghệ càng ngày càng tốt, chỉ cần nàng có một chút không có làm đồ ăn, nghĩa phụ sẽ cười tìm nàng.
"Tiểu Vũ mao, nhanh lên một chút làm đồ ăn cho nghĩa phụ ăn, nghĩa phụ thèm ăn."
Nhưng bây giờ nàng làm ăn ngon, nghĩa phụ cũng rốt cuộc ăn không được.
Vân Thiên Vũ để xuống chân thỏ, đứng dậy liền tự trở về phòng, vừa đi vừa ra lệnh Tiêu Dạ Thần cùng Họa Mi nói: "Hai người các ngươi ăn thỏ xong, sau đó chôn xương thỏ vào trong sân tam tiểu thư Vân Thiên Nguyệt, đúng rồi, nhớ để lộ ra sơ hở biết không?"
Vân Thiên Vũ nói xong liền đi, sau lưng Tiêu Dạ Thần trợn mắt hốc mồm, nha đầu này thật lợi hại, ăn thỏ, còn muốn vu oan hãm hại, thật sự là quá cao.
Người như vậy, ngày sau không chừng nàng thật có thể giúp hắn một tay, xem ra tối nay hắn chuyện làm quá đúng.
Tiêu Dạ Thần và Họa Mi hai người đem thịt thỏ còn dư lại, tất cả đều ăn, cuối cùng đem xương thỏ và da thỏ thu thập xong
Vân Thiên Vũ nhận lấy đao, xách theo thỏ, tự đi sang một bên.
Sau lưng Tiêu Dạ Thần và Họa Mi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn, cuối cùng hai người đồng thời nhấc chân đi theo sang bên cạnh. Thấy Vân Thiên Vũ mặt mũi thản nhiên giơ đao giết thỏ, lột da, mổ bụng, tất cả động tác tiêu sái như nước chảy mây trôi, không giống lột da thỏ, ngược lại như đang làm chuyện ưu nhã.
Nàng như vậy, thấy thế Tiêu Dạ Thần và Họa Mi da đầu tê dại, hai người trong lòng đồng thời có một cái ý niệm.
Tiểu thư giết người, chỉ sợ cũng sẽ ưu nhã lạnh nhạt như thế.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã phân phó tới: "Mang nước tới."
Họa Mi vội vàng lấy nước tới đây, Vân Thiên Vũ rửa sạch thỏ, cuối cùng dùng thảo dược mình lúc trước từ trong vườn hoa tìm được, nhét nhét, bao quấn, rất nhanh đem một con thỏ, bao gói chặt chẽ không ra nước, cuối cùng nàng chôn thỏ ở dưới đất, phía trên châm lửa đốt.
Kế tiếp ba người ngồi vào bên đống lửa nói chuyện.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần nói: "Đêm đã khuya, Tiêu thế tử cần phải trở về đi."
Tiêu Dạ Thần nhìn nàng nói: "Ngươi đừng gọi ta Tiêu thế tử, vẫn giống như trước gọi ta Tiêu Dạ Thần đi, tự tại chút."
"Hảo, Tiêu Dạ Thần, ngươi cần phải trở về."
Tiêu Dạ Thần ngẩng đầu nhìn bóng đêm, quả thật không còn sớm, nên về nghỉ ngơi, bất quá hắn nghĩ tới Vân Thiên Vũ nướng thỏ dưới mặt đất, đột nhiên muốn nếm thử một chút thỏ này có tư vị gì.
"Ta muốn nếm thử một chút chân thỏ."
"Hảo, cho ngươi một cái."
Vân Thiên Vũ đồng ý, kế tiếp ba người cũng không nói lời nào, cho đến khi thỏ chín, Vân Thiên Vũ từ dưới đất đào thỏ lên.
Thỏ lúc trước chôn dưới đất nướng, không có mùi vị gì, nhưng một khi lấy ra ngoài, mùi thơm kia lập tức quyến rũ con sâu tham ăn trong người, Tiêu Dạ Thần và Họa Mi hai người mắt ngóng trông nhìn chằm chằm con thỏ trong tay Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ xé một bắp đùi cho Tiêu Dạ Thần, lại xé một bắp đùi cho Họa Mi, sau đó ba người ở trong bóng tối dưới ánh trăng, ăn thịt thỏ.
Tiêu Dạ Thần vừa ăn vừa than thở: "Ăn ngon, thật là thơm, ta chưa từng ăn chân thỏ thơm ngon như vậy."
Họa Mi cũng liền ngay cả gật đầu: "Là, tiểu thư thủ nghệ thật sự là quá tốt, ăn quá ngon."
Vân Thiên Vũ kéo kéo khóe miệng nói: "Thỏ bên ngoài dùng nửa chi liên lá sen bao quanh, trong bụng tăng thêm mấy thứ hương liệu, nướng ra ngoài tự nhiên thơm, bây giờ thời gian vội vàng, nếu có chuẩn bị chu đáo, trước đem thỏ thịt dùng muối ướp một cái, sau đó nướng hiệu quả sẽ tốt hơn, còn có mùi."
Vân Thiên Vũ nói đến đây, đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng nghĩ tới nghĩa phụ, kiếp trước nghĩa phụ thích ăn nhất nàng làm gì đó, bởi vì miệng nàng có chút xảo quyệt, luôn chê người khác làm gì đó không như ý, cuối cùng sẽ gặp tự mình nghĩ biện pháp làm đông tây ăn.
Ai biết được thủ nghệ càng ngày càng tốt, chỉ cần nàng có một chút không có làm đồ ăn, nghĩa phụ sẽ cười tìm nàng.
"Tiểu Vũ mao, nhanh lên một chút làm đồ ăn cho nghĩa phụ ăn, nghĩa phụ thèm ăn."
Nhưng bây giờ nàng làm ăn ngon, nghĩa phụ cũng rốt cuộc ăn không được.
Vân Thiên Vũ để xuống chân thỏ, đứng dậy liền tự trở về phòng, vừa đi vừa ra lệnh Tiêu Dạ Thần cùng Họa Mi nói: "Hai người các ngươi ăn thỏ xong, sau đó chôn xương thỏ vào trong sân tam tiểu thư Vân Thiên Nguyệt, đúng rồi, nhớ để lộ ra sơ hở biết không?"
Vân Thiên Vũ nói xong liền đi, sau lưng Tiêu Dạ Thần trợn mắt hốc mồm, nha đầu này thật lợi hại, ăn thỏ, còn muốn vu oan hãm hại, thật sự là quá cao.
Người như vậy, ngày sau không chừng nàng thật có thể giúp hắn một tay, xem ra tối nay hắn chuyện làm quá đúng.
Tiêu Dạ Thần và Họa Mi hai người đem thịt thỏ còn dư lại, tất cả đều ăn, cuối cùng đem xương thỏ và da thỏ thu thập xong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.