Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 1080: Chủ động biểu lộ thành ý
Ngư Tiểu Đồng
13/09/2018
Phượng Vô Nhai vội chấn chỉnh lại thần thái nghiêm túc, nhìn Vân Thiên
Vũ nói: “Vũ Nhi, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ nỗ lực tu luyện, như vậy
mới có thể xứng đáng là bằng hữu của ngươi, khi ngươi gặp nguy hiểm có
thể bảo vệ ngươi.”
Y nói xong quay gót trở về chỗ trọ của mình.
Từ giờ trở đi, y phải nỗ lực tu luyện thì mới có thể bảo vệ Vũ Nhi.
Hiện tại linh lực tu vi của y vẫn còn thấp bởi vì y vẫn chưa thật sự chú tâm rèn luyện.
Nhưng về sau sẽ không như vậy.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai rời đ mà khẽ cười, mọi sự uất ức tức giận trong lòng nàng rốt cuộc cũng tiêu tán, có Phượng Vô Nhai làm bằng hữu để chuyện quả thật cũng không tồi.
Nàng đi thẳng vào phòng trọ, mau chóng buông bỏ mọi tạp niệm trong lòng, bắt đầu luyện tập linh khí cùng linh công liệt quyền.
Quá trình luyện tập này diễn ra suốt cả một đêm và nửa ngày hôm sau.
Linh lực của nàng có thể nhẹ nhàng điều khiển con dao đồng Liệt Diễm, linh công liệt quyền vẫn chưa thật sự thuần thục, nhưng nàng dự định sẽ tiếp tục cho đến khi thuần thục mới thôi.
Tuy vậy, khi nàng chỉ vừa nghĩ thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, sau đó có người gõ cửa: “Bùi Khê, Bùi Khê, chúng ta lập tức đi Kim Giác Châu, ngươi mau ra đây.”
Người gọi chính là Cổ Dao.
Vân Thiên Vũ mở to mắt, thu hồi linh lực, sau đó nhảy từ trên giường xuống đi ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa, Cổ Dao ôn hòa tươi cười nhìn nàng: “Bùi Khê, chúng ta nên học truyền tống trận, đi đến Ô Đồng trấn trước, sau đó từ Ô Đồng trấn đi vòng qua Kim Giác Châu.”
Vân Thiên Vũ nhìn Cổ Dao thân thiện cười với mình, có chút bài xích.
Không phải từ trước đến nay kẻ này đều coi thường nàng sao? Bây giờ đối xử với nàng vậy là có ý gì?
Nhưng Vân Thiên Vũ liền hiểu vì sao Cổ Dao lại nhiệt tình hơn trước với nàng như vậy.
Đại khái là gã muốn tạo cơ hội cho chính mình.
Bởi vì khi nãy Vân Thiên Vũ có nói nàng là thần y, cho nên Cổ Dao muốn đề phòng khi gã gặp chuyện vẫn sẽ có đường lui.
Nàng phát hiện đầu óc kẻ này rất thức thời.
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi gật đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi đến căn cứ của Viêm Minh, ba con linh thú vẫn theo sau bọn họ.
Đối với việc chủ tử bị người khác coi khinh, ba con linh thú vô cùng tức giận.
Nhưng bọn họ lực bất tòng tâm.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể xem như tứ tinh linh thú. Linh lực tu vi cũng không tính là đặc biệt lợi hại.
Tuy rằng bọn chúng vẫn thường nỗ lực tu luyện, nhưng linh lực trong tu linh tháp không phù hợp.
Tuy rằng linh lực ở tây đại lục rất nồng đậm, nhưng đối với linh thú mà nói thì càng thuần tịnh linh lực mới thích hợp bọn chúng tu luyện.
Đáng tiếc thứ kia không biết đã ở đâu.
Ba con linh thú trầm ngâm suy nghĩ, nếu có thể tìm được tiên linh thụ thì bọn chúng sẽ có thể nỗ lực tu luyện, mau chóng cường đại chính mình.
Như vậy sẽ có thể bảo vệ chủ tử...
Cổ Dao đi trước Vân Thiên Vũ, không hay biết gì về những lời mà ba con linh thú âm thầm mắng.
Cổ Dao nhiệt tình nói.
“Lần này đi Kim Giác Châu, ngươi phải cẩn thận một chút, ở Kim Giác Châu vô cùng loạn, có rất nhiều đồ đệ đã bỏ mạng tại đây, không ngờ việc khai quật kho báu Bạch Vân ở Kim Giác Châu lại có kha khá các học viện lớn, các thế lực lớn tham gia và cử người đi trước, tình hình sẽ càng rối loạn, chỉ cần hơi mất cảnh giác thì sẽ lọt vào tay của những kẻ khác, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.”
Vân Thiên Vũ hơi gật đầu một cái: “Ừ, ta biết nên làm thế nào.”
Thái độ ung dung thong thả của nàng gợi lên một sự thản nhiên không chút sợ hãi.
Cổ Dao nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm.
Nói không chừng nữ nhân này là một cao thủ lợi hại, gã nhớ đến linh lực thiên phú đáng sợ của nàng, hơn nữa còn có thần thái bình tĩnh thong dong phi phàm này.
Này quả thật là điều có học cũng không học được, có giả cũng không giả ra.
Y nói xong quay gót trở về chỗ trọ của mình.
Từ giờ trở đi, y phải nỗ lực tu luyện thì mới có thể bảo vệ Vũ Nhi.
Hiện tại linh lực tu vi của y vẫn còn thấp bởi vì y vẫn chưa thật sự chú tâm rèn luyện.
Nhưng về sau sẽ không như vậy.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai rời đ mà khẽ cười, mọi sự uất ức tức giận trong lòng nàng rốt cuộc cũng tiêu tán, có Phượng Vô Nhai làm bằng hữu để chuyện quả thật cũng không tồi.
Nàng đi thẳng vào phòng trọ, mau chóng buông bỏ mọi tạp niệm trong lòng, bắt đầu luyện tập linh khí cùng linh công liệt quyền.
Quá trình luyện tập này diễn ra suốt cả một đêm và nửa ngày hôm sau.
Linh lực của nàng có thể nhẹ nhàng điều khiển con dao đồng Liệt Diễm, linh công liệt quyền vẫn chưa thật sự thuần thục, nhưng nàng dự định sẽ tiếp tục cho đến khi thuần thục mới thôi.
Tuy vậy, khi nàng chỉ vừa nghĩ thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, sau đó có người gõ cửa: “Bùi Khê, Bùi Khê, chúng ta lập tức đi Kim Giác Châu, ngươi mau ra đây.”
Người gọi chính là Cổ Dao.
Vân Thiên Vũ mở to mắt, thu hồi linh lực, sau đó nhảy từ trên giường xuống đi ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa, Cổ Dao ôn hòa tươi cười nhìn nàng: “Bùi Khê, chúng ta nên học truyền tống trận, đi đến Ô Đồng trấn trước, sau đó từ Ô Đồng trấn đi vòng qua Kim Giác Châu.”
Vân Thiên Vũ nhìn Cổ Dao thân thiện cười với mình, có chút bài xích.
Không phải từ trước đến nay kẻ này đều coi thường nàng sao? Bây giờ đối xử với nàng vậy là có ý gì?
Nhưng Vân Thiên Vũ liền hiểu vì sao Cổ Dao lại nhiệt tình hơn trước với nàng như vậy.
Đại khái là gã muốn tạo cơ hội cho chính mình.
Bởi vì khi nãy Vân Thiên Vũ có nói nàng là thần y, cho nên Cổ Dao muốn đề phòng khi gã gặp chuyện vẫn sẽ có đường lui.
Nàng phát hiện đầu óc kẻ này rất thức thời.
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi gật đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người đi đến căn cứ của Viêm Minh, ba con linh thú vẫn theo sau bọn họ.
Đối với việc chủ tử bị người khác coi khinh, ba con linh thú vô cùng tức giận.
Nhưng bọn họ lực bất tòng tâm.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể xem như tứ tinh linh thú. Linh lực tu vi cũng không tính là đặc biệt lợi hại.
Tuy rằng bọn chúng vẫn thường nỗ lực tu luyện, nhưng linh lực trong tu linh tháp không phù hợp.
Tuy rằng linh lực ở tây đại lục rất nồng đậm, nhưng đối với linh thú mà nói thì càng thuần tịnh linh lực mới thích hợp bọn chúng tu luyện.
Đáng tiếc thứ kia không biết đã ở đâu.
Ba con linh thú trầm ngâm suy nghĩ, nếu có thể tìm được tiên linh thụ thì bọn chúng sẽ có thể nỗ lực tu luyện, mau chóng cường đại chính mình.
Như vậy sẽ có thể bảo vệ chủ tử...
Cổ Dao đi trước Vân Thiên Vũ, không hay biết gì về những lời mà ba con linh thú âm thầm mắng.
Cổ Dao nhiệt tình nói.
“Lần này đi Kim Giác Châu, ngươi phải cẩn thận một chút, ở Kim Giác Châu vô cùng loạn, có rất nhiều đồ đệ đã bỏ mạng tại đây, không ngờ việc khai quật kho báu Bạch Vân ở Kim Giác Châu lại có kha khá các học viện lớn, các thế lực lớn tham gia và cử người đi trước, tình hình sẽ càng rối loạn, chỉ cần hơi mất cảnh giác thì sẽ lọt vào tay của những kẻ khác, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.”
Vân Thiên Vũ hơi gật đầu một cái: “Ừ, ta biết nên làm thế nào.”
Thái độ ung dung thong thả của nàng gợi lên một sự thản nhiên không chút sợ hãi.
Cổ Dao nhìn nàng, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm.
Nói không chừng nữ nhân này là một cao thủ lợi hại, gã nhớ đến linh lực thiên phú đáng sợ của nàng, hơn nữa còn có thần thái bình tĩnh thong dong phi phàm này.
Này quả thật là điều có học cũng không học được, có giả cũng không giả ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.