Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 1270: Cởi chuông cần người buộc chuông
Ngư Tiểu Đồng
26/10/2018
Sau khi ba người tiến vào trong tiểu viện nơi Tư Không Lâm ở, Vân Thiên
Vũ cũng không có vội vàng hỏi Tư Không Lâm có biện pháp nào giải được
phong ấn trong đầu của Tiêu Cửu Uyên hay không.
Nàng cùng Tư Không Lâm uống trà một hồi, sau đó hỏi thăm tình hình bên trong học viện. Người của Bạch Hạc Thành học tập thế nào?
Tư Không Lâm mỉm cười nói rõ tình hình học viên Bạch Hạc Thành cho bọn họ biết.
Sau đó hắn nghĩ đến một việc, nhanh chóng nói: "Đúng rồi, lúc trước ta nghe được tin đồn, nói ngươi ở Long Phượng Bảng đoạt được danh hiệu thứ hai, còn ở Tê Hà cốc đoạt được danh hiệu đứng đầu đại hội luyện đan sư."
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ngoại trừ cái này ra, ta còn xây dựng Đấu Long Tông ở trên Thiên Nhận Phong."
Tư Không Lâm rõ ràng bị kinh hãi.
"Ngươi là một nữ oa tử xây dựng thế lực làm gì, xây dựng một thế lực lại là chuyện rất phiền phức."
Tư Không Lâm mở miệng nói.
Tuy nhiên Vân Thiên Vũ không có nói tiếp về đề tài này, mà nói tới một chuyện trọng tâm khác.
"Viện trưởng, hôm nay ta có một vài việc muốn thỉnh giáo ngài."
"Ngươi cứ nói đi." Tư Không Lâm lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, không có việc gì có thể tới thăm lão đầu tử hắn sao? Hắn lại không ngốc.
Vân Thiên Vũ chỉ vào Tiêu Cửu Uyên bên cạnh, chậm rãi nói: "Hắn là Viêm Thiên."
Tư Không Lâm quay đầu nhìn lại, hắn không nghĩ tới người này lại là Viêm Thiên, không có việc gì lại làm một vết sẹo ở trên mặt làm cái gì.
"Trên mặt hắn tạo một vết sẹo như vậy làm cái gì?"
"Không phải là sợ người của thế gia Thanh Long nhận ra hắn sao?"
Vân Thiên Vũ vừa nói đến người của thế gia Thanh Long, toàn thân lại trở nên lạnh lẽo, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Thật ra lúc mới bắt đầu, hắn cũng không phải là người của thế gia Thanh Long, hắn là Ly Thân Vương Tiêu Cửu Uyên ở Đông Ly Quốc đông đại lục, cũng là vị hôn phu của ta."
Vân Thiên Vũ nói xong, Tư Không Lâm có chút ngây người, qua hồi lâu mới phản ứng được.
Vân Thiên Vũ lại tiếp tục nói nói: "Ban đầu ta cho rằng hắn chẳng qua là Ly Thân Vương của Đông Ly Quốc, không nghĩ tới hắn lại là người của thế gia Thanh Long tây đại lục, vào ngày đại hôn của chúng ta, người của thế gia Thanh Long chạy tới, cướp hắn đi, bọn họ không chỉ cướp hắn đi, còn ra tay độc ác giết ta."
"May là mạng ta lớn, bằng không sớm đã chết, cho nên ta đi tới nơi này chính là để tìm hắn."
"Nhưng bây giờ hắn lại mất trí nhớ, ta điều tra, hắn mất trí nhớ cũng không phải là do dùng loại thuốc nào đó, cũng không phải bị thương xong mất trí nhớ, mà rất có khả năng bị người ta dùng cái gì đó phong ấn ký ức, cho nên ta tới viện trưởng, chính là muốn hỏi thử viện trưởng có thể giải được phong ấn như vậy hay không."
Tư Không Lâm nghe được câu chuyện ly kỳ khúc chiết này, hồi lâu mới phản ứng được.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng lắc đầu: "Nếu như hắn thật sự bị thủ pháp gì đó phong ấn lại ký ức, người bình thường chỉ sợ không giải được phong ấn như vậy, chỉ có người phong ấn mới có thể giải được, ta nhớ thế gia Thanh Long có một lão nhân cấp bậc Linh Tôn, rất có khả năng chính là người kia làm ra."
"Nếu các ngươi muốn giải được phong ấn này, như vậy lại phải tìm được người cấp bậc Linh Tôn này giúp hắn giải phong ấn, loại chuyện như vậy người khác không có cách nào làm thay, bởi vì loại phương pháp phong ấn này rất có khả năng thêm máu của người này, người bình thường căn bản là giải không được."
Sau khi Tư Không Lâm nói xong, toàn thân Vân Thiên Vũ càng phát ra hàn khí mạnh hơn, bàn tay của nàng theo bản năng nắm lại, sau đó giơ tay lên hung hăng đấm một cái vào bàn trúc trước mặt.
Thế gia Thanh Long đáng chết, nhanh thôi, rất nhanh nàng lại sẽ tìm tới cửa.
Vân Thiên Vũ đang tức giận, Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh đã cầm tay của nàng, ôn hòa nói.
"Vũ Nhi, thôi đi, cho dù không có trí nhớ trước kia, ta vẫn là ta trước đây, chẳng qua là thiếu một đoạn ký ức mà thôi, không có gì đáng lo."
Nàng cùng Tư Không Lâm uống trà một hồi, sau đó hỏi thăm tình hình bên trong học viện. Người của Bạch Hạc Thành học tập thế nào?
Tư Không Lâm mỉm cười nói rõ tình hình học viên Bạch Hạc Thành cho bọn họ biết.
Sau đó hắn nghĩ đến một việc, nhanh chóng nói: "Đúng rồi, lúc trước ta nghe được tin đồn, nói ngươi ở Long Phượng Bảng đoạt được danh hiệu thứ hai, còn ở Tê Hà cốc đoạt được danh hiệu đứng đầu đại hội luyện đan sư."
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Đúng vậy, ngoại trừ cái này ra, ta còn xây dựng Đấu Long Tông ở trên Thiên Nhận Phong."
Tư Không Lâm rõ ràng bị kinh hãi.
"Ngươi là một nữ oa tử xây dựng thế lực làm gì, xây dựng một thế lực lại là chuyện rất phiền phức."
Tư Không Lâm mở miệng nói.
Tuy nhiên Vân Thiên Vũ không có nói tiếp về đề tài này, mà nói tới một chuyện trọng tâm khác.
"Viện trưởng, hôm nay ta có một vài việc muốn thỉnh giáo ngài."
"Ngươi cứ nói đi." Tư Không Lâm lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, không có việc gì có thể tới thăm lão đầu tử hắn sao? Hắn lại không ngốc.
Vân Thiên Vũ chỉ vào Tiêu Cửu Uyên bên cạnh, chậm rãi nói: "Hắn là Viêm Thiên."
Tư Không Lâm quay đầu nhìn lại, hắn không nghĩ tới người này lại là Viêm Thiên, không có việc gì lại làm một vết sẹo ở trên mặt làm cái gì.
"Trên mặt hắn tạo một vết sẹo như vậy làm cái gì?"
"Không phải là sợ người của thế gia Thanh Long nhận ra hắn sao?"
Vân Thiên Vũ vừa nói đến người của thế gia Thanh Long, toàn thân lại trở nên lạnh lẽo, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Thật ra lúc mới bắt đầu, hắn cũng không phải là người của thế gia Thanh Long, hắn là Ly Thân Vương Tiêu Cửu Uyên ở Đông Ly Quốc đông đại lục, cũng là vị hôn phu của ta."
Vân Thiên Vũ nói xong, Tư Không Lâm có chút ngây người, qua hồi lâu mới phản ứng được.
Vân Thiên Vũ lại tiếp tục nói nói: "Ban đầu ta cho rằng hắn chẳng qua là Ly Thân Vương của Đông Ly Quốc, không nghĩ tới hắn lại là người của thế gia Thanh Long tây đại lục, vào ngày đại hôn của chúng ta, người của thế gia Thanh Long chạy tới, cướp hắn đi, bọn họ không chỉ cướp hắn đi, còn ra tay độc ác giết ta."
"May là mạng ta lớn, bằng không sớm đã chết, cho nên ta đi tới nơi này chính là để tìm hắn."
"Nhưng bây giờ hắn lại mất trí nhớ, ta điều tra, hắn mất trí nhớ cũng không phải là do dùng loại thuốc nào đó, cũng không phải bị thương xong mất trí nhớ, mà rất có khả năng bị người ta dùng cái gì đó phong ấn ký ức, cho nên ta tới viện trưởng, chính là muốn hỏi thử viện trưởng có thể giải được phong ấn như vậy hay không."
Tư Không Lâm nghe được câu chuyện ly kỳ khúc chiết này, hồi lâu mới phản ứng được.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng lắc đầu: "Nếu như hắn thật sự bị thủ pháp gì đó phong ấn lại ký ức, người bình thường chỉ sợ không giải được phong ấn như vậy, chỉ có người phong ấn mới có thể giải được, ta nhớ thế gia Thanh Long có một lão nhân cấp bậc Linh Tôn, rất có khả năng chính là người kia làm ra."
"Nếu các ngươi muốn giải được phong ấn này, như vậy lại phải tìm được người cấp bậc Linh Tôn này giúp hắn giải phong ấn, loại chuyện như vậy người khác không có cách nào làm thay, bởi vì loại phương pháp phong ấn này rất có khả năng thêm máu của người này, người bình thường căn bản là giải không được."
Sau khi Tư Không Lâm nói xong, toàn thân Vân Thiên Vũ càng phát ra hàn khí mạnh hơn, bàn tay của nàng theo bản năng nắm lại, sau đó giơ tay lên hung hăng đấm một cái vào bàn trúc trước mặt.
Thế gia Thanh Long đáng chết, nhanh thôi, rất nhanh nàng lại sẽ tìm tới cửa.
Vân Thiên Vũ đang tức giận, Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh đã cầm tay của nàng, ôn hòa nói.
"Vũ Nhi, thôi đi, cho dù không có trí nhớ trước kia, ta vẫn là ta trước đây, chẳng qua là thiếu một đoạn ký ức mà thôi, không có gì đáng lo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.