Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 746: Cực kỳ chán ghét
Ngư Tiểu Đồng
15/08/2018
Lời nói của thái tử Nam Chiêu vừa dứt, Tiêu Thiên Nghiêu liền chau mày
kiếm nhìn Tiêu Cửu Uyên và rồi quay sang nhìn Vân Thiên Vũ.
Tiêu Thiên Nghiêu dịu dàng nói: “Linh Nghi quận chúa ngươi tức giận ta có thể hiểu, không muốn để cửu hoàng thúc ta lấy người phụ nữ khác ta cũng có thể hiểu, vì tức giận mà dùng huyết bọ cạp với công chúa Nam Chiêu ta cũng hiểu, giờ thái tử Nam Chiêu cũng không tính toán chuyện này, ngươi cần gì phải dây dưa làm phiền người ta.”
Tiêu Thiên Nghiêu vừa dứt lời, sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng, đôi mắt trầm lắng nhìn Tiêu Thiên Nghiêu.
Họ nói thì rất dễ dàng, nếu như nàng cứ bỏ qua như vậy, trong Đông Ly quốc thậm chí người trong thiên hạ sẽ nói Vân Thiên Vũ nàng là một nữ tử tấm địa ác độc.
Từ nay về sau sẽ bị đồn thổi tiếng xấu khắp thiên hạ.
Hơn nữa e rằng đây là mục đích của Vân Thiên Tuyết.
Muốn nàng mang danh xấu xa, họ đừng nằm mơ giữa ban ngày.
Chẳng những sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi mà sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần cũng vô cùng khó coi, hai người họ cùng nhìn sang Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu.
Tiêu Cửu Uyên trực tiếp trầm giọng quát: “Tiêu Thiên Nghiêu, mắt nào của ngươi thấy Linh Nghi quận chúa dùng huyết bọ cạp, Gia Cát Cẩn nói câu nào ngươi tin câu đó, y là cha ngươi hay là mẹ ngươi?”
Vừa nói xong, Tiêu Thiên Nghiêu tức giận muốn ói máu, suýt chút nữa không quên mất tức giận.
Cho dù vậy Tiêu Cửu Uyên cũng không có ý định buông tha cho gã, lạnh lùng nói: “Còn nữa ngươi muốn giúp thái tử Nam Chiêu như vậy không phải là có quan hệ cá nhân không trong sáng gì đó chứ?”
Lời vừa nói ra, sắc mắt Tiêu Thiên Nghiêu mặt cắt không còn giọt máu.
Trước mắt gã lại là người có cơ hội được chọn là thái tử, nếu để phụ hoàng nghi ngờ gã và Nam Chiêu có quan hệ lén lút gì thì làm sao còn tư cách trở thành thái tử nữa đây?
“Cửu hoàng thúc, thúc nói bậy bạ gì vậy.”
Mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên nhướn lên: “Nếu ngươi và thái tử Nam Chiêu không có vấn đề gì, tại sao không đợi điều tra rõ ràng chuyện này hãy nói, đừng quên ngươi là vương gia của Đông Ly quốc, theo lý mà nói đáng nhẽ phải bảo vệ cho người Đông Ly quốc chứ, hơn nữa, Linh Nghi quận chúa là cô cô của ngươi, ngươi không giúp cô cô của mình mà lại đi giúp đỡ người ngoài một cách phiến diện.”
“Ha ha, xem ra Hoài vương dạo này hơi nổi bật, đầu óc hỗn loạn, nên không thể phân biệt nổi đúng sai.”
Khuôn mặt Tiêu Thiên Nghiêu xanh đen lại, tức giận không thể nói được gì.
Tiêu Cửu Uyên cũng không thèm nhìn gã mà nhìn về hình bộ thượng thư: “Lập tức lục soát người của công chúa Nam Chiêu, huyết bọ cạp gì đó chắc chắn được đựng trong hộp, không thể mang theo bên mình một cách tùy tiện, nữ nhận này hại người hại mình, nhưng hộp chứa huyết bọ cạp chắc chắn còn trên người ả.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, người công chúa Nam Chiêu cứng ngắc, các ngón tay nắm chặt lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn rất muốn cho nàng ta một cái bạt tai, không có chuyện gì lại làm như vậy, bây giờ gã cùng biết vì sao không thể đấu lại Vân Thiên Vũ.
Không phải Vân Thiên Vũ quá thông minh mà nữ nhân này quá ngu xuẩn. Biết người khác thông minh còn không biết tự lượng sức mình mà đối đầu, không ngu xuẩn thì là gì, ngay cả việc tránh mũi nhọn cũng không biết.
Nàng ta có thể không thua sao? Gia Cát Cẩn vừa nghĩ vừa nhìn Tiêu Cửu Uyên trầm giọng nói: “Ly thân vương gia, lời này của ngươi không đúng rồi, vì sao phải tìm trên người công chúa Nam Chiêu?”
“Trước mắt ta thấy công chúa Nam Chiêu bị trúng độc chứ không phải là Linh Nghi quận chúa bị trúng độc, nếu muốn lục soát người thì nên tìm trên người Linh Nghi quận chúa chứ không phải trên người công chúa Nam Chiêu.”
Gia Cát Cẩn nói xong nhìn về phía Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ vốn đã ghét Gia Cát Cẩn, qua khoảng thời gian này, trong lòng nàng vẫn có sự chán ghét vô cùng với người này, không muốn nhìn thấy gã.
Tiêu Thiên Nghiêu dịu dàng nói: “Linh Nghi quận chúa ngươi tức giận ta có thể hiểu, không muốn để cửu hoàng thúc ta lấy người phụ nữ khác ta cũng có thể hiểu, vì tức giận mà dùng huyết bọ cạp với công chúa Nam Chiêu ta cũng hiểu, giờ thái tử Nam Chiêu cũng không tính toán chuyện này, ngươi cần gì phải dây dưa làm phiền người ta.”
Tiêu Thiên Nghiêu vừa dứt lời, sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng, đôi mắt trầm lắng nhìn Tiêu Thiên Nghiêu.
Họ nói thì rất dễ dàng, nếu như nàng cứ bỏ qua như vậy, trong Đông Ly quốc thậm chí người trong thiên hạ sẽ nói Vân Thiên Vũ nàng là một nữ tử tấm địa ác độc.
Từ nay về sau sẽ bị đồn thổi tiếng xấu khắp thiên hạ.
Hơn nữa e rằng đây là mục đích của Vân Thiên Tuyết.
Muốn nàng mang danh xấu xa, họ đừng nằm mơ giữa ban ngày.
Chẳng những sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi mà sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần cũng vô cùng khó coi, hai người họ cùng nhìn sang Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu.
Tiêu Cửu Uyên trực tiếp trầm giọng quát: “Tiêu Thiên Nghiêu, mắt nào của ngươi thấy Linh Nghi quận chúa dùng huyết bọ cạp, Gia Cát Cẩn nói câu nào ngươi tin câu đó, y là cha ngươi hay là mẹ ngươi?”
Vừa nói xong, Tiêu Thiên Nghiêu tức giận muốn ói máu, suýt chút nữa không quên mất tức giận.
Cho dù vậy Tiêu Cửu Uyên cũng không có ý định buông tha cho gã, lạnh lùng nói: “Còn nữa ngươi muốn giúp thái tử Nam Chiêu như vậy không phải là có quan hệ cá nhân không trong sáng gì đó chứ?”
Lời vừa nói ra, sắc mắt Tiêu Thiên Nghiêu mặt cắt không còn giọt máu.
Trước mắt gã lại là người có cơ hội được chọn là thái tử, nếu để phụ hoàng nghi ngờ gã và Nam Chiêu có quan hệ lén lút gì thì làm sao còn tư cách trở thành thái tử nữa đây?
“Cửu hoàng thúc, thúc nói bậy bạ gì vậy.”
Mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên nhướn lên: “Nếu ngươi và thái tử Nam Chiêu không có vấn đề gì, tại sao không đợi điều tra rõ ràng chuyện này hãy nói, đừng quên ngươi là vương gia của Đông Ly quốc, theo lý mà nói đáng nhẽ phải bảo vệ cho người Đông Ly quốc chứ, hơn nữa, Linh Nghi quận chúa là cô cô của ngươi, ngươi không giúp cô cô của mình mà lại đi giúp đỡ người ngoài một cách phiến diện.”
“Ha ha, xem ra Hoài vương dạo này hơi nổi bật, đầu óc hỗn loạn, nên không thể phân biệt nổi đúng sai.”
Khuôn mặt Tiêu Thiên Nghiêu xanh đen lại, tức giận không thể nói được gì.
Tiêu Cửu Uyên cũng không thèm nhìn gã mà nhìn về hình bộ thượng thư: “Lập tức lục soát người của công chúa Nam Chiêu, huyết bọ cạp gì đó chắc chắn được đựng trong hộp, không thể mang theo bên mình một cách tùy tiện, nữ nhận này hại người hại mình, nhưng hộp chứa huyết bọ cạp chắc chắn còn trên người ả.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, người công chúa Nam Chiêu cứng ngắc, các ngón tay nắm chặt lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn rất muốn cho nàng ta một cái bạt tai, không có chuyện gì lại làm như vậy, bây giờ gã cùng biết vì sao không thể đấu lại Vân Thiên Vũ.
Không phải Vân Thiên Vũ quá thông minh mà nữ nhân này quá ngu xuẩn. Biết người khác thông minh còn không biết tự lượng sức mình mà đối đầu, không ngu xuẩn thì là gì, ngay cả việc tránh mũi nhọn cũng không biết.
Nàng ta có thể không thua sao? Gia Cát Cẩn vừa nghĩ vừa nhìn Tiêu Cửu Uyên trầm giọng nói: “Ly thân vương gia, lời này của ngươi không đúng rồi, vì sao phải tìm trên người công chúa Nam Chiêu?”
“Trước mắt ta thấy công chúa Nam Chiêu bị trúng độc chứ không phải là Linh Nghi quận chúa bị trúng độc, nếu muốn lục soát người thì nên tìm trên người Linh Nghi quận chúa chứ không phải trên người công chúa Nam Chiêu.”
Gia Cát Cẩn nói xong nhìn về phía Vân Thiên Vũ. Vân Thiên Vũ vốn đã ghét Gia Cát Cẩn, qua khoảng thời gian này, trong lòng nàng vẫn có sự chán ghét vô cùng với người này, không muốn nhìn thấy gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.