Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 963: Cường giả quá nhiều
Ngư Tiểu Đồng
29/08/2018
Bên cạnh khu rừng thuộc biên giới Nam Chiêu có một con sông trong vắt,
con sông này giống như một đai lưng bằng ngọc lặng lẽ nằm bên cạnh khu
rừng rậm, nhìn từ xa trông giống như một con thanh long lớn đang quấn
quanh khu rừng.
Trên sông có một chiếc thuyền đã ở đây từ rất lâu, trên thuyền có một người đang nhàn nhã ngồi uống rượu giết thời gian.
Ai cũng không biết con sông này thật ra là truyền tống trận ở giữa đông đại lục và tây đại lục.
Mà người ở trên chiếc thuyền chính là người chịu trách nhiệm canh giữ truyền tống trận giữa đông đại lục và tây đại lục.
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, người canh giữ truyền tống trận cũng không biết mình đã canh giữ ở đây bao lâu rồi, tóm lại lão ta đã vô cùng chán ghét công việc này, không có việc gì làm chỉ có thể uống rượu để giết thời gian.
Hôm đó trời vừa tối, Mộc Thanh Nhiêu, Vân Thiên Vũ và Hoa Khấp Tuyết cùng Diệp Gia đi tới truyền tống trận.
Mấy người đứng ở bên sông, nhìn mặt nước mênh mông phẳng lặng mà nhất thời không biết nói gì.
Đây là truyền tống trận có thể đưa người đến tiểu thần giới trong lời đồn đây sao?
Nhìn đi nhìn lại cũng không giống lắm.
Nhưng bọn họ đã đến đây rồi thì cứ thử một lần xem sao.
Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi xoay người hướng ra phía sông gọi to: “Có ai không? Có người muốn qua sông”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, trên sông không một bóng người bỗng xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Chiếc thuyền nhỏ tự di chuyển giống như một con cá đang dạo chơi, trong nháy mắt đã tới gần trước mặt bọn họ.
Ông lão trên thuyền vẻ mặt hung ác, tâm trạng không vui: “Qua sông để tìm chết sao?”
Vân Thiên Vũ nhướn mày, ánh mắt u ám mở miệng nói: “Cứ qua sông là nhất định phải chết ư? Chẳng lẽ mọi người qua sông đều chết hết.” Nàng vừa nói xong, ông lão trên chiếc thuyền nhỏ cười vang, nhưng tiếng cười đầy sự giễu cợt: “Khẩu khí cũng lớn thật đấy, có điều ở bên đó thêm một người cũng không chê nhiều mà bớt đi một người cũng không chê ít, sự sống chết của các ngươi không liên quan gì đến ta, cứ theo quy định mà làm là được.”
Ông lão nhìn thẳng vào mấy người ở trên bờ sông.
Truyền tống trận của đông đại lục và tây đại lục có quy định là người có linh lực cấp tử linh mới được vào truyền tống trận.
Mấy người này đã đạt được linh lực cấp tử linh rồi sao?
Lão ta tỏ vẻ nghi ngờ.
Đương nhiên nếu bọn họ có tiền thì lão ta cũng không ngại để bọn họ qua sông, ông lão cười rộ lên, nhìn vào mấy người ở trên bờ sông.
Trên bờ, Mộc Thanh Nhiêu nhìn ông lão trên thuyền nói: “Lần này chúng ta đến tây đại lục tổng cộng có ba người, hai người là tử linh sơ cấp, một người khác tu vi linh lực hơi thấp, mong lão nhân gia châm chước.”
Mộc Thanh Nhiêu vừa dứt lời, Hoa Khấp Tuyết lập tức đưa tay lên, một tia linh lực màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay của gã.
Vân Thiên Vũ cũng đưa tay lên, một tia tử linh cũng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Hai người vừa ra tay đã là tử linh, ông lão hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu, cười ha ha: “Chẳng trách lại cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, nhưng tử linh của các ngươi ở tây đại lục không là gì, linh lực cường giả ở tây đại lục nhiều không kể xiết, các ngươi cuồng vọng như vậy chính là tự chuốc họa vào thân.”
Ông lão vừa giơ tay lên, Vân Thiên Vũ và Hoa Khấp Tuyết liền cảm thấy cơ thể mình như bị một luồng linh lực cực mạnh hút lên thuyền, hai người kêu lên một tiếng rồi rơi xuống thuyền.
Diệp Gia ở trên bờ nhìn thấy Vân Thiên Vũ và Hoa Khấp Tuyết đã lên thuyền, vô cùng sốt ruột: “Còn có ta nữa.”
Ông lão hừ lạnh một tiếng không thèm để ý.
Ở trên chiếc thuyền nhỏ, Vân Thiên Vũ nhanh chóng lấy ra một tập ngân phiếu từ Phượng Linh giới.
Trên sông có một chiếc thuyền đã ở đây từ rất lâu, trên thuyền có một người đang nhàn nhã ngồi uống rượu giết thời gian.
Ai cũng không biết con sông này thật ra là truyền tống trận ở giữa đông đại lục và tây đại lục.
Mà người ở trên chiếc thuyền chính là người chịu trách nhiệm canh giữ truyền tống trận giữa đông đại lục và tây đại lục.
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, người canh giữ truyền tống trận cũng không biết mình đã canh giữ ở đây bao lâu rồi, tóm lại lão ta đã vô cùng chán ghét công việc này, không có việc gì làm chỉ có thể uống rượu để giết thời gian.
Hôm đó trời vừa tối, Mộc Thanh Nhiêu, Vân Thiên Vũ và Hoa Khấp Tuyết cùng Diệp Gia đi tới truyền tống trận.
Mấy người đứng ở bên sông, nhìn mặt nước mênh mông phẳng lặng mà nhất thời không biết nói gì.
Đây là truyền tống trận có thể đưa người đến tiểu thần giới trong lời đồn đây sao?
Nhìn đi nhìn lại cũng không giống lắm.
Nhưng bọn họ đã đến đây rồi thì cứ thử một lần xem sao.
Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi xoay người hướng ra phía sông gọi to: “Có ai không? Có người muốn qua sông”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, trên sông không một bóng người bỗng xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Chiếc thuyền nhỏ tự di chuyển giống như một con cá đang dạo chơi, trong nháy mắt đã tới gần trước mặt bọn họ.
Ông lão trên thuyền vẻ mặt hung ác, tâm trạng không vui: “Qua sông để tìm chết sao?”
Vân Thiên Vũ nhướn mày, ánh mắt u ám mở miệng nói: “Cứ qua sông là nhất định phải chết ư? Chẳng lẽ mọi người qua sông đều chết hết.” Nàng vừa nói xong, ông lão trên chiếc thuyền nhỏ cười vang, nhưng tiếng cười đầy sự giễu cợt: “Khẩu khí cũng lớn thật đấy, có điều ở bên đó thêm một người cũng không chê nhiều mà bớt đi một người cũng không chê ít, sự sống chết của các ngươi không liên quan gì đến ta, cứ theo quy định mà làm là được.”
Ông lão nhìn thẳng vào mấy người ở trên bờ sông.
Truyền tống trận của đông đại lục và tây đại lục có quy định là người có linh lực cấp tử linh mới được vào truyền tống trận.
Mấy người này đã đạt được linh lực cấp tử linh rồi sao?
Lão ta tỏ vẻ nghi ngờ.
Đương nhiên nếu bọn họ có tiền thì lão ta cũng không ngại để bọn họ qua sông, ông lão cười rộ lên, nhìn vào mấy người ở trên bờ sông.
Trên bờ, Mộc Thanh Nhiêu nhìn ông lão trên thuyền nói: “Lần này chúng ta đến tây đại lục tổng cộng có ba người, hai người là tử linh sơ cấp, một người khác tu vi linh lực hơi thấp, mong lão nhân gia châm chước.”
Mộc Thanh Nhiêu vừa dứt lời, Hoa Khấp Tuyết lập tức đưa tay lên, một tia linh lực màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay của gã.
Vân Thiên Vũ cũng đưa tay lên, một tia tử linh cũng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Hai người vừa ra tay đã là tử linh, ông lão hơi ngạc nhiên, khẽ gật đầu, cười ha ha: “Chẳng trách lại cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, nhưng tử linh của các ngươi ở tây đại lục không là gì, linh lực cường giả ở tây đại lục nhiều không kể xiết, các ngươi cuồng vọng như vậy chính là tự chuốc họa vào thân.”
Ông lão vừa giơ tay lên, Vân Thiên Vũ và Hoa Khấp Tuyết liền cảm thấy cơ thể mình như bị một luồng linh lực cực mạnh hút lên thuyền, hai người kêu lên một tiếng rồi rơi xuống thuyền.
Diệp Gia ở trên bờ nhìn thấy Vân Thiên Vũ và Hoa Khấp Tuyết đã lên thuyền, vô cùng sốt ruột: “Còn có ta nữa.”
Ông lão hừ lạnh một tiếng không thèm để ý.
Ở trên chiếc thuyền nhỏ, Vân Thiên Vũ nhanh chóng lấy ra một tập ngân phiếu từ Phượng Linh giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.