Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 1188: Là chàng từ bỏ
Ngư Tiểu Đồng
09/10/2018
Ánh mắt của Tiêu Cửu Uyên âm trầm như nước, khuôn mặt thản nhiên nhìn nàng, sau đó chậm rãi nói: “Sao vậy? Nàng là ai?”
Vân Thiên Vũ khẽ cười: “Chàng nói ta là ai, ta là kẻ ngốc. Chàng lại trêu đùa ta như vậy, ta chịu đựng đủ rồi, thật sự chịu đựng quá đủ rồi, hãy nhớ không phải ta từ bỏ chàng mà là chàng từ bỏ ta, cho nên sau này nếu chàng có nhớ lại điều gì thì cũng đừng trách ta, ta mệt mỏi rồi.”
Nàng nói xong, không thèm nhìn Tiêu Cửu Uyên mà quay người đi.
Trong phòng chính, Phượng Vô Nhai nhìn thấy nàng chạy ra ngoài liền nhanh chóng đuổi theo.
Đôi mắt nam tử phía sau lóe lên một tia đau đớn, sau đó khôi phục lại bình thường, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Linh Đang ở bên canh, dịu dàng nói: “Tiểu Đang, người kia rốt cuộc là ai? Hình như đầu óc không được tốt lắm.”
Tiểu Linh Đang khẽ cười nói: “Nàng là bằng hữu của ca ca muội, vì lúc trước bị đả kích nên mới nói năng lung tung, huynh không cần để ý.”
“Ừ, Tiểu Đang, hôm nay muội sao vậy, sức khỏe vẫn ổn chứ hả?”
“Muội rất ổn.”
Trong phòng chính, hai người nói câu được câu chăng.
Mà lúc này ở ngoài Linh Viên, Phượng Vô Nhai kéo Vân Thiên Vũ, vội vàng hỏi: “Vũ nhi, muội đi đâu vậy?”
“Ta không biết, bây giờ trong lòng ta rất rối bời, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.”
Vân Thiên Vũ thật sự không biết phải làm gì, lúc đầu làm tất cả chỉ để hai người có thể ở bên nhau, nhưng hiện tại thì sao? Dường như nàng làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa, chính vì vậy nàng không biết phải đi đâu?
Trời đất bao la nhưng nàng lại không biết mình có thể đi đâu về đâu.
Vân Thiên Vũ khẽ cười, Phượng Vô Nhai nhìn thấy nàng như vậy lại càng đau lòng, y nắm chặt lấy tay nàng: “Vũ nhi, hay là tạm thời muội hãy ở lại gia tộc Chu Tước? Dù sao muội cũng không có nơi để đi, hãy ở lại đây, yên tĩnh suy nghĩ, ta sẽ không cho ai quấy rầy muội để muội được nghỉ ngơi một chút, có được không?”
Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được.”
Bây giờ nàng không muốn nói chuyện, không muốn làm gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nàng luôn cố gắng phấn đấu, cố gắng để bản thân mình trở nên mạnh mẽ, bây giờ đột nhiên không còn mục tiêu, cả người dường như mệt mỏi, không còn chút sức lực.
Bây giờ nàng chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật ngon.
Phượng Vô Nhai nghe thấy lời của nàng liền đưa tay đỡ lấy nàng: “Đi thôi, ta sẽ sắp xếp cho muội một tiểu viện, không cho bất cứ ai quấy rầy muội, muội không cần nghĩ gì, cũng không cần làm gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Y sẽ giúp nàng điều tra rõ ràng, Tiêu Cửu Uyên thật sự mất đi trí nhớ hay là đang giấu diếm, y cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lần đầu tiên Tiêu Cửu Uyên bị phong ấn trí nhớ là do tu vi linh lực của hắn quá thấp, cho nên người có cấp linh tôn mới có thể phong ấn trí nhớ của hắn.
Nhưng lần này, hắn đã là cấp hoàng linh, theo lý mà nói thì những lão già linh tôn kia muốn phong ấn trí nhớ của hắn tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Sao hắn lại mất trí nhớ, chẳng lẽ hắn đang giả vờ.
Nhưng nếu hắn đang giả vờ thì thấy Vân Thiên Vũ đau lòng như vậy, hắn lại không hề có biểu hiện gì, dù thế nào cũng nên cho một tín hiệu ngầm chứ.
Phượng Vô Nhai vừa nghĩ vừa đỡ Vân Thiên Vũ rời đi, cả người Vân Thiên Vũ không còn sức lực nên dựa vào người Phượng Vô Nhai.
Hai người cùng nhau rời đi.
Bọn họ vừa rời đi thì sau lưng có hai bóng người xuất hiện trong Linh Viên.
Hai bóng người này là Tiêu Cửu Uyên và Tiểu Linh Đang.
Bọn họ vừa đến đã thấy hai người ở phía trước đang dựa sát vào nhau.
Đôi mắt Tiêu Cửu Uyên hơi nhíu lại, Tiểu Linh Đang lại cười thầm trong lòng, nàng quay người nhìn Tiêu Cửu Uyên nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi, không phải là huynh nói muốn dẫn muội đi mua đồ trang sức hay sao?”
“Được.”
Hai người quay người đi ra ngoài.
Vân Thiên Vũ khẽ cười: “Chàng nói ta là ai, ta là kẻ ngốc. Chàng lại trêu đùa ta như vậy, ta chịu đựng đủ rồi, thật sự chịu đựng quá đủ rồi, hãy nhớ không phải ta từ bỏ chàng mà là chàng từ bỏ ta, cho nên sau này nếu chàng có nhớ lại điều gì thì cũng đừng trách ta, ta mệt mỏi rồi.”
Nàng nói xong, không thèm nhìn Tiêu Cửu Uyên mà quay người đi.
Trong phòng chính, Phượng Vô Nhai nhìn thấy nàng chạy ra ngoài liền nhanh chóng đuổi theo.
Đôi mắt nam tử phía sau lóe lên một tia đau đớn, sau đó khôi phục lại bình thường, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Linh Đang ở bên canh, dịu dàng nói: “Tiểu Đang, người kia rốt cuộc là ai? Hình như đầu óc không được tốt lắm.”
Tiểu Linh Đang khẽ cười nói: “Nàng là bằng hữu của ca ca muội, vì lúc trước bị đả kích nên mới nói năng lung tung, huynh không cần để ý.”
“Ừ, Tiểu Đang, hôm nay muội sao vậy, sức khỏe vẫn ổn chứ hả?”
“Muội rất ổn.”
Trong phòng chính, hai người nói câu được câu chăng.
Mà lúc này ở ngoài Linh Viên, Phượng Vô Nhai kéo Vân Thiên Vũ, vội vàng hỏi: “Vũ nhi, muội đi đâu vậy?”
“Ta không biết, bây giờ trong lòng ta rất rối bời, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh.”
Vân Thiên Vũ thật sự không biết phải làm gì, lúc đầu làm tất cả chỉ để hai người có thể ở bên nhau, nhưng hiện tại thì sao? Dường như nàng làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa, chính vì vậy nàng không biết phải đi đâu?
Trời đất bao la nhưng nàng lại không biết mình có thể đi đâu về đâu.
Vân Thiên Vũ khẽ cười, Phượng Vô Nhai nhìn thấy nàng như vậy lại càng đau lòng, y nắm chặt lấy tay nàng: “Vũ nhi, hay là tạm thời muội hãy ở lại gia tộc Chu Tước? Dù sao muội cũng không có nơi để đi, hãy ở lại đây, yên tĩnh suy nghĩ, ta sẽ không cho ai quấy rầy muội để muội được nghỉ ngơi một chút, có được không?”
Vân Thiên Vũ nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được.”
Bây giờ nàng không muốn nói chuyện, không muốn làm gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nàng luôn cố gắng phấn đấu, cố gắng để bản thân mình trở nên mạnh mẽ, bây giờ đột nhiên không còn mục tiêu, cả người dường như mệt mỏi, không còn chút sức lực.
Bây giờ nàng chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật ngon.
Phượng Vô Nhai nghe thấy lời của nàng liền đưa tay đỡ lấy nàng: “Đi thôi, ta sẽ sắp xếp cho muội một tiểu viện, không cho bất cứ ai quấy rầy muội, muội không cần nghĩ gì, cũng không cần làm gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Y sẽ giúp nàng điều tra rõ ràng, Tiêu Cửu Uyên thật sự mất đi trí nhớ hay là đang giấu diếm, y cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Lần đầu tiên Tiêu Cửu Uyên bị phong ấn trí nhớ là do tu vi linh lực của hắn quá thấp, cho nên người có cấp linh tôn mới có thể phong ấn trí nhớ của hắn.
Nhưng lần này, hắn đã là cấp hoàng linh, theo lý mà nói thì những lão già linh tôn kia muốn phong ấn trí nhớ của hắn tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Sao hắn lại mất trí nhớ, chẳng lẽ hắn đang giả vờ.
Nhưng nếu hắn đang giả vờ thì thấy Vân Thiên Vũ đau lòng như vậy, hắn lại không hề có biểu hiện gì, dù thế nào cũng nên cho một tín hiệu ngầm chứ.
Phượng Vô Nhai vừa nghĩ vừa đỡ Vân Thiên Vũ rời đi, cả người Vân Thiên Vũ không còn sức lực nên dựa vào người Phượng Vô Nhai.
Hai người cùng nhau rời đi.
Bọn họ vừa rời đi thì sau lưng có hai bóng người xuất hiện trong Linh Viên.
Hai bóng người này là Tiêu Cửu Uyên và Tiểu Linh Đang.
Bọn họ vừa đến đã thấy hai người ở phía trước đang dựa sát vào nhau.
Đôi mắt Tiêu Cửu Uyên hơi nhíu lại, Tiểu Linh Đang lại cười thầm trong lòng, nàng quay người nhìn Tiêu Cửu Uyên nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi, không phải là huynh nói muốn dẫn muội đi mua đồ trang sức hay sao?”
“Được.”
Hai người quay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.