Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 676: Lồng giam
Ngư Tiểu Đồng
14/08/2018
Liễu Tâm Vũ ưu sầu suy nghĩ, bây giờ nàng ta nên làm cách nào để cứu sư phụ mình đây.
“Ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào để cứu sư phụ ra khỏi Lạc Hà phong đây.”
Lạc Hà phong hoàn toàn khác với đệ ngũ phong.
Cho tới nay vẫn rất ít người đến được đệ ngũ phong, Lạc Hà phong lại hoàn toàn khác, trên đỉnh có rất nhiều đệ tử, phong chủ ở đó là người chịu trách nhiệm về thưởng phạt ở Lăng Vân tông, các lính gác ở đó vô cùng nghiêm khắc, bên trong lại có rất nhiều cao thủ ẩn tàng.
Nếu các nàng muốn thuận lợi lẻn vào Lạc Hà phong để cứu người thì có vẻ bất khả thi.
Liễu Tâm Vũ vừa dứt lời, cả chính đường yên lặng như tờ, bởi vì nhất thời mọi người cũng chưa nảy ra được ý tưởng gì, cơ bản không biết nên cứu sư phụ bằng cách nào.
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: “Chúng ta có thể liên thủ.”
Vân Thiên Vũ một thân cô độc, có hơi rách rưới từ ngoài cửa bước vào.
Tuy rằng quần áo của nàng vô cùng xộc xệch, trên mặt và trên người có nhiều chỗ bị thương, nhưng trong từng cử chỉ của nàng vẫn phảng phất khí chất vương giả khiến người khác không dám khinh thường.
Nhưng khi tất cả mọi người trong chính đường vừa nhìn thấy nàng đã nhận ra nàng là ai.
Người mà Lăng Vân tông chủ muốn bắt nhất, Vân Thiên Vũ.
Nàng chưa chết sao?
Đây là thật hay giả vậy.
Đầu tiên là vào Hắc Ma tháp, sau đó lại vào mật thất của Lăng Vân tông, không ngờ hiện tại nàng vẫn chưa chết.
Bản lĩnh của nữ nhân này đúng là quá lớn, quả thật là quá cao số.
Ai cũng nhìn chằm chằm về phía nàng.
Vân Thiên Vũ lập tức đi thẳng vào chính đường, ngồi xuống một chỗ trống, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể liên thủ hợp tác cứu sư phụ của ngươi ra.”
Đám người Liễu Tâm Vũ chợt hoàn hồn, sau đó vài người nhanh chóng lui ra sau đứng lại thành cụm, Liễu Tâm Vũ chỉ vào Vân Thiên Vũ nói.
“Tại sao chúng ta phải tin tưởng ngươi, hơn nữa ngươi còn là người tông chủ muốn bắt, nếu chúng ta liên thủ cùng ngươi, tông chủ biết được nhất định sẽ trục xuất chúng ta khỏi Lăng Vân tông.”
Nhắc tới Lăng Vân tông chủ.
Toàn thân Vân Thiên Vũ dâng trào sự tức giận, ánh mắt nàng lạnh tựa như băng.
Nàng nhếch môi, cười mỉa mai thâm độc.
“Các ngươi cho rằng Lăng Vân tông chủ sẽ vẫn sống sao? Ta, Vân Thiên Vũ xin thề, nhất định phải khiến cho Lăng Vân tông chủ mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này.”
Vừa dứt lời, nàng liền vung tay đánh một chưởng về phía chiếc bàn dài bên cạnh mình, ầm một tiếng, chiếc bàn dài vỡ vụn.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đám người Liễu Tâm Vũ: “Không phải khi nãy các ngươi rất căm phẫn nói muốn cứu sư phụ của mình ra sao? Thì ra đây đều là giả dối.”
Nàng nói xong thì liền dứt khoát đứng dậy, tựa như đã hết kiên nhẫn: “Nếu các ngươi không muốn cứu sư phụ mình, ta nhiều lời cũng vô ích.”
“Ai nói chúng ta không muốn cứu.”
Liễu Tâm Vũ lập tức lên tiếng.
Nàng ta nhìn Vân Thiên Vũ, nghĩ đến những lời nàng vừa nói. Vân Thiên Vũ nhất định sẽ giết chết Lăng Vân tông chủ.
Thật ra Liễu Tâm Vũ khẩn thiết cầu mong Lăng Vân tông nhanh chóng biến mất khỏi cõi đời này, bởi đây là một cái lồng giam, một cái ngục tù giam hãm tất cả mọi người.
Bọn họ đã sớm tỉnh ngộ, nhưng bởi vì khiếp sợ sự lạm dụng uy quyền của tông chủ, cho nên vẫn luôn giấu đi suy nghĩ này.
Nếu Vân Thiên Vũ này thật sự có thể tiêu diệt được Lăng Vân tông, nàng ta tất nhiên rất vui mừng mà ủng hộ.
Hơn nữa Liễu Tâm Vũ dám khẳng định, trog nội bộ của Lăng Vân tông cũng có không ít đệ tử có cùng suy nghĩ này với các nàng.
Liễu Tâm Vũ nghĩ nghĩ rồi nhìn Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Được, vậy chúng ta liên thủ, nhưng mục đích của ngươi là gì?”
“Ta muốn gặp sư phụ của các ngươi, ta muốn hỏi bà ta một chuyện.”
“Được, vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào.”
Liễu Tâm Vũ phất tay, mấy sư muội đang đứng giữa chính đường lập tức lùi ra tránh đường, thu hồi địch ý trong ánh mắt đối với Vân Thiên Vũ.
Vài người trong số đó còn cùng nhìn theo Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ chậm rãi lên tiếng: “Ta nghĩ các ngươi hẳn là biết Lạc Hà phong ở chỗ nào, thủy lao ở chỗ nào chứ, dẫn ta đi thủy lao và Lạc Hà phong, ta sẽ cứu sư phụ các ngươi ra.”
“Được.”
Liễu Tâm Vũ lập tức đồng ý, nhưng nàng lại nhanh chóng bổ sung.
“Lạc Hà phong không giống đệ ngũ phong của chúng ta, bên trong Lạc Hà phong có rất nhiều cao thủ ẩn mình, chúng ta có thể dẫn ngươi vào Lạc Hà phong nhưng không thể bảo đảm sẽ dẫn ngươi tới được thủy lao.”
“Chuyện đó các ngươi không cần lo, chỉ cần các ngươi dẫn đường cho ta là được.”
“Ngươi nói xem chúng ta nên làm thế nào để cứu sư phụ ra khỏi Lạc Hà phong đây.”
Lạc Hà phong hoàn toàn khác với đệ ngũ phong.
Cho tới nay vẫn rất ít người đến được đệ ngũ phong, Lạc Hà phong lại hoàn toàn khác, trên đỉnh có rất nhiều đệ tử, phong chủ ở đó là người chịu trách nhiệm về thưởng phạt ở Lăng Vân tông, các lính gác ở đó vô cùng nghiêm khắc, bên trong lại có rất nhiều cao thủ ẩn tàng.
Nếu các nàng muốn thuận lợi lẻn vào Lạc Hà phong để cứu người thì có vẻ bất khả thi.
Liễu Tâm Vũ vừa dứt lời, cả chính đường yên lặng như tờ, bởi vì nhất thời mọi người cũng chưa nảy ra được ý tưởng gì, cơ bản không biết nên cứu sư phụ bằng cách nào.
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói: “Chúng ta có thể liên thủ.”
Vân Thiên Vũ một thân cô độc, có hơi rách rưới từ ngoài cửa bước vào.
Tuy rằng quần áo của nàng vô cùng xộc xệch, trên mặt và trên người có nhiều chỗ bị thương, nhưng trong từng cử chỉ của nàng vẫn phảng phất khí chất vương giả khiến người khác không dám khinh thường.
Nhưng khi tất cả mọi người trong chính đường vừa nhìn thấy nàng đã nhận ra nàng là ai.
Người mà Lăng Vân tông chủ muốn bắt nhất, Vân Thiên Vũ.
Nàng chưa chết sao?
Đây là thật hay giả vậy.
Đầu tiên là vào Hắc Ma tháp, sau đó lại vào mật thất của Lăng Vân tông, không ngờ hiện tại nàng vẫn chưa chết.
Bản lĩnh của nữ nhân này đúng là quá lớn, quả thật là quá cao số.
Ai cũng nhìn chằm chằm về phía nàng.
Vân Thiên Vũ lập tức đi thẳng vào chính đường, ngồi xuống một chỗ trống, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể liên thủ hợp tác cứu sư phụ của ngươi ra.”
Đám người Liễu Tâm Vũ chợt hoàn hồn, sau đó vài người nhanh chóng lui ra sau đứng lại thành cụm, Liễu Tâm Vũ chỉ vào Vân Thiên Vũ nói.
“Tại sao chúng ta phải tin tưởng ngươi, hơn nữa ngươi còn là người tông chủ muốn bắt, nếu chúng ta liên thủ cùng ngươi, tông chủ biết được nhất định sẽ trục xuất chúng ta khỏi Lăng Vân tông.”
Nhắc tới Lăng Vân tông chủ.
Toàn thân Vân Thiên Vũ dâng trào sự tức giận, ánh mắt nàng lạnh tựa như băng.
Nàng nhếch môi, cười mỉa mai thâm độc.
“Các ngươi cho rằng Lăng Vân tông chủ sẽ vẫn sống sao? Ta, Vân Thiên Vũ xin thề, nhất định phải khiến cho Lăng Vân tông chủ mãi mãi biến mất khỏi cõi đời này.”
Vừa dứt lời, nàng liền vung tay đánh một chưởng về phía chiếc bàn dài bên cạnh mình, ầm một tiếng, chiếc bàn dài vỡ vụn.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đám người Liễu Tâm Vũ: “Không phải khi nãy các ngươi rất căm phẫn nói muốn cứu sư phụ của mình ra sao? Thì ra đây đều là giả dối.”
Nàng nói xong thì liền dứt khoát đứng dậy, tựa như đã hết kiên nhẫn: “Nếu các ngươi không muốn cứu sư phụ mình, ta nhiều lời cũng vô ích.”
“Ai nói chúng ta không muốn cứu.”
Liễu Tâm Vũ lập tức lên tiếng.
Nàng ta nhìn Vân Thiên Vũ, nghĩ đến những lời nàng vừa nói. Vân Thiên Vũ nhất định sẽ giết chết Lăng Vân tông chủ.
Thật ra Liễu Tâm Vũ khẩn thiết cầu mong Lăng Vân tông nhanh chóng biến mất khỏi cõi đời này, bởi đây là một cái lồng giam, một cái ngục tù giam hãm tất cả mọi người.
Bọn họ đã sớm tỉnh ngộ, nhưng bởi vì khiếp sợ sự lạm dụng uy quyền của tông chủ, cho nên vẫn luôn giấu đi suy nghĩ này.
Nếu Vân Thiên Vũ này thật sự có thể tiêu diệt được Lăng Vân tông, nàng ta tất nhiên rất vui mừng mà ủng hộ.
Hơn nữa Liễu Tâm Vũ dám khẳng định, trog nội bộ của Lăng Vân tông cũng có không ít đệ tử có cùng suy nghĩ này với các nàng.
Liễu Tâm Vũ nghĩ nghĩ rồi nhìn Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Được, vậy chúng ta liên thủ, nhưng mục đích của ngươi là gì?”
“Ta muốn gặp sư phụ của các ngươi, ta muốn hỏi bà ta một chuyện.”
“Được, vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào.”
Liễu Tâm Vũ phất tay, mấy sư muội đang đứng giữa chính đường lập tức lùi ra tránh đường, thu hồi địch ý trong ánh mắt đối với Vân Thiên Vũ.
Vài người trong số đó còn cùng nhìn theo Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ chậm rãi lên tiếng: “Ta nghĩ các ngươi hẳn là biết Lạc Hà phong ở chỗ nào, thủy lao ở chỗ nào chứ, dẫn ta đi thủy lao và Lạc Hà phong, ta sẽ cứu sư phụ các ngươi ra.”
“Được.”
Liễu Tâm Vũ lập tức đồng ý, nhưng nàng lại nhanh chóng bổ sung.
“Lạc Hà phong không giống đệ ngũ phong của chúng ta, bên trong Lạc Hà phong có rất nhiều cao thủ ẩn mình, chúng ta có thể dẫn ngươi vào Lạc Hà phong nhưng không thể bảo đảm sẽ dẫn ngươi tới được thủy lao.”
“Chuyện đó các ngươi không cần lo, chỉ cần các ngươi dẫn đường cho ta là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.